Chương 30
Yến Tư Thành có phần không hiểu "ghen tuông".
Không phải là anh không hiểu ý nghĩa hai từ đó, mà là anh không rõ, vì sao Lý Viện Viện lại phải ghen vì... anh? Yến Tư Thành càng nghĩ càng không dám tưởng tượng thêm.
Công chúa sao có thể ngang hàng với anh, anh sao xứng để cô phải ghen tuông chứ.
Lục Thành Vũ tiếp tục lải nhải: "Này, không phải tớ nói đâu nhé, nhưng Lý Viện Viện so với Kiều Tiểu Lộ, ít ra, về diện mạo..."
Yến Tư Thành lạnh lùng nói: "Hồ ngôn loạn ngữ, Viện Viện hơn cô ta gấp trăm nghìn lần."
"Được, được rồi, Lý Viện Viện của cậu là đẹp nhất. Lý Viện Viện chắc thấy khó chịu vì Kiều Tiểu Lộ đang theo đuổi cậu rồi. Cậu là niềm kiêu hãnh của cô ấy, bây giờ tự dưng bị người khác công khai thèm thuồng ham muốn, làm sao mà cô ấy thoải mái cho nổi."
Là... như vậy ư?
"Viện Viện không phải người hẹp hòi như thế."
"Chẳng biết được đâu. Con gái trông thế mà không phải thế, mà con gái khác với con trai. Ai dám công khai theo đuổi bạn gái tớ, chắc tớ sẽ bẻ đầu thằng đó mất." Dừng một lát, rồi Lục Thành Vũ chau mày nhìn anh: "Này, Yến Tư Thành, trước đây cậu đâu có mù mờ ngớ ngẩn thế này, chả lẽ bị tình yêu làm cho si dại à?"
Yến Tư Thành không để tâm tới câu nói đùa cợt của cậu ta, chỉ cầm chai nước trầm ngâm.
Theo lời Lục Thành Vũ nói, vì Lý Viện Viện thấy Yến Tư Thành vốn dĩ là của cô bị kẻ khác dòm ngó, cho nên mới thấy không thoải mái. Nhưng dù không thoải mái, cũng không nên trốn tránh anh, tựa hồ... thật sự không muốn qua lại với nhau nữa ấy.
Nhớ tới dáng vẻ chạy trốn của cô, Yến Tư Thành lại thấy sầu lòng. Tựa hồ cô con gái bỗng dưng quay ra giận dỗi với cha mình, làm anh không biết phải làm thế nào.
Yến Tư Thành hồi tưởng kỹ lại buổi tối hôm Lý Viện Viện trở nên kỳ quái, anh tin rằng mình đã cho cô câu trả lời xác đáng, cũng tỏ rõ lập trường kiên định của mình, anh là của cô, không ai cướp nổi. Lý Viện Viện thích ai, anh sẽ đối xử tử tế với người đó, Lý Viện Viện không thích ai, anh sẽ chẳng thèm bận tâm đến kẻ đó. Anh nhớ lúc đó Lý Viện Viện vẫn bình thường, không hề tức giận.
Thế tại sao sau đó cô lại biến thành như vậy...
Rốt cuộc tại sao, Yến Tư Thành cũng không thể nghĩ ra được.
Anh thở dài, thả chai nước ra, đứng bật dậy, đụng ngay phải vị sư huynh phía trước. Anh ta cầm trong tay một cốc trà nóng, nước sánh ra hắt lên người họ.
Bọn họ không bị bỏng, nhưng bẩn hết quần áo. Yến Tư Thành xin lỗi đúng mực: "Xin lỗi anh."
Hai người chẳng may va vào nhau, tuy do đối phương vội vã, nhưng anh cũng có trách nhiệm, có điều anh ta đột nhiên nổi giận, ném thẳng cốc trà xuống đất quát: "Yến Tư Thành, mày cố ý hả."
Yến Tư Thành bấy giờ mới ngước nhìn lên, hoá ra là Trình Phương Kiệt. Lúc trước anh ta đã từng đấu giao hữu với Yến Tư Thành tại lễ hội văn hoá sinh viên, thua trận nên mới tức giận, một mực cho rằng Yến Tư Thành không giữ thể diện cho mình, cố tình bêu xấu mặt mũi anh ta.
Trình Phương Kiệt vừa gào lên, mọi người liền quay qua nhìn, đổ dồn ánh mắt vào họ.
Lục Thành Vũ thấy tình hình không ổn, vội vã đứng dậy pha trò: "Sư huynh, hôm nay Tư Thành hơi mất tập trung, cậu ấy không cố ý đâu."
"Sao mày biết nó không cố ý chứ." Trình Phương Kiệt rất tức giận: "Nó sớm không đứng dậy, muộn không đứng dậy, lại nhè đúng lúc tao đến để gây chuyện còn gì?"
Mấy hôm nay Yến Tư Thành vẫn đang sầu muộn, hôm nay tâm trạng càng sa sút, nên cũng chẳng thèm đôi co với Trình Phương Kiệt, đẩy vai anh ta bỏ đi mất. Trình Phương Kiệt cao lớn hơn Yến Tư Thành một cái đầu, nhưng không ngờ Yến Tư Thành mới đẩy nhẹ một cái, anh ta đã loạng choạng suýt ngã.
Trình Phương Kiệt định thần lại, xoay người vung tay đánh: "Mẹ kiếp, thằng chó, không coi ai ra gì thế à!" Nói rồi vung tay về phía lưng Yến Tư Thành.
Lục Thành Vũ không kịp ngăn cản, song Yến Tư Thành như thể có mắt sau lưng, hơi nghiêng người bắt lấy cánh tay Trình Phương Kiệt, vặn ngược lại, chỉ cần dùng lực mạnh hơn chút nữa thì cánh tay Trình Phương Kiệt coi như xong.
Ai nấy ngây hết cả người. HLV tái mặt, vội bổ nhào tới quát lên: "Dừng lại!"
Yến Tư Thành buông tay, đẩy Trình Phương Kiệt lùi ra xa, không quá gắng sức nhưng vẫn khiến anh ta phải lùi hẳn xuống vài bước.
Trình Phương Kiệt nhìn anh bằng ánh mắt tựa hồ như thấy quỷ.
Yến Tư Thành cũng giương mắt cảnh cáo: "Đừng có chọc vào tôi." Nói rồi cầm lấy túi xách, xoay người bỏ đi.
Lục Thành Vũ nhìn Kiều Tiểu Lộ đuổi theo Yến Tư Thành, vừa lắc đầu vừa líu lưỡi nói: "Soái vãi ra." Quay đầu lại, thấy Trình Phương Kiệt vẫn đang xoa tay, một đống người túm tụm vây quanh, Lục Thành Vũ lại lắc đầu kêu: "Thích đắc tội với người ta vãi cả ra."
"Chiêu thức đó hình như không phải của Taekwondo?"
"Giống hệt võ công trong phim điện ảnh ấy..."
Mấy người vây quanh Trình Phương Kiệt. Trình Phương Kiệt hận nghiến răng: "Thằng khốn ấy, rồi có ngày tao sẽ cho nó biết tay."
Hôm sau Lục Thành Vũ nghe tin, tối qua hoa khôi nghệ thuật bị Yến Tư Thành cự tuyệt, khóc lóc suốt đêm, bỏ cả giờ học.
Lục Thành Vũ hiếu kỳ không thôi: "Cậu từ chối cô ta thế nào?"
Yến Tư Thành thản nhiên vừa chép lại bài giảng trên bảng, vừa nói: "Tôi bắt cô ta phải thề không được bám lấy tôi nữa."
"Bắt... người ta thề ư..." Lục Thành Vũ không khỏi nảy ra cảnh tượng Yến Tư Thành siết chặt cổ cô gái, xách lên mái nhà, bắt người ta phải thề độc. Lục Thành Vũ nuốt nước bọc, nói: "Đối với một cô gái yêu kiều như thế... mà cũng nhẫn tâm được."
Yến Tư Thành lườm cậu ta, bình thản ghi chép tiếp.
Lục Thành Vũ cười cười: "Trông cậu đi học với bộ dạng gườm gườm này, ngay cả giáo viên cũng tưởng đã đắc tội gì cậu đấy, vẫn đang cãi nhau với Lý Viện Viện à?"
Cãi nhau còn tốt, chí ít anh còn biết tại sao cô không vui.
Hết giờ, Lục Thành Vũ đi tìm bạn gái, Yến Tư Thành ăn cơm một mình, rồi quay về ký túc xá, trên đường đi, anh chợt nhìn thấy Lý Viện Viện, cô cũng đang đi một mình, chân bước lững thững, người hơi nghiêng ngả, tựa hồ rất uể oải.
Trong phút chốc, tất cả những chuyện không vui đều bay sạch, Yến Tư Thành nhanh chóng bước tới gọi: "Viện Viện..."
Lời vừa bật ra, Lý Viện Viện lập tức ngồi xổm xuống, giả vờ buộc lại dây giày.
Yến Tư Thành dở khóc dở cười, biện pháp ngụy trang vụng về như vậy... cũng chỉ có cô mới nghĩ ra được! Nhưng buồn cười xong rồi thì anh lại thấy tủi thân buồn bã, rốt cuộc anh đã làm sai chuyện gì mà lại khiến cô ghét bỏ như thế.
"Viện Viện, anh thấy em rồi." Anh thở dài: "Mấy hôm nay em có tâm sự gì à?"
Lý Viện Viện vẫn im lặng, không ngẩng đầu lên.
Yến Tư Thành vốn vụng về khoản ăn nói, vòng vo hồi lâu, cuối cùng đành thốt: "Nếu công chúa có chuyện gì, cứ nói thẳng với thuộc hạ, công chúa không muốn gặp thuộc hạ nữa, vậy ra lệnh cho thuộc hạ tránh đi là được, không cần phải tự mình khổ sở... Mất thể diện như thế."
Anh dứt lời, lại chờ đợi hồi lâu, Lý Viện Viện vẫn cúi đầu không hé răng.
Yến Tư Thành không rõ hiện giờ trong lòng mình cảm thấy thế nào nữa, nếu Lý Viện Viện cứ mãi không muốn gặp anh, vậy anh...
"Tư Thành..."
Lý Viện Viện bỗng nhiên cất tiếng gọi, giọng nói yếu ớt vô lực, tựa hồ mắc bệnh. Lý Viện Viện vươn tay túm lấy tay anh: "Em... Em không dậy được..."
Yến Tư Thành cả kinh, vội ngồi bệt xuống thì mới thấy mặt cô trắng bệch như tờ giấy, trán vã mồ hôi, thở hào hển nhưng không ra hơi. Lý Viện Viện cầm lấy tay anh, hổn hển nói: "Em chẳng nhìn thấy gì cả, trước mắt biến thành màu đen hết rồi..."
"Viện Viện, em hãy cố chịu đựng." Yến Tư Thành hạ quyết tâm, cõng cô chạy thẳng tới phòng y tế.
Cõng cô lên rồi, Yến Tư Thành mới chợt nhận thấy, cô nhẹ... hơn nhiều so với lần say xỉn trước.
Nhưng mà sao lại...
"Tụt huyết áp, suýt thì nghiêm trọng đấy." Bác sỹ viết đơn thuốc: "Buổi chiều ở đây tiêm đường gluco bổ sung cơ thể. Cậu là bạn trai cô ấy à, đi mua ít đồ ăn đi." Bác sỹ nhìn Lý Viện Viện, nghiêm giọng nói: "Cô ấy giảm béo lung tung, nhịn ăn nên mới bị thế."
Lý Viện Viện không dám cãi lại.
"Học kỳ nào tôi cũng thấy một đống người như thế này rồi." Bác sỹ tận tình khuyên bảo: "Giảm béo cũng được, nhưng nên vừa phải, chớ để bị như hiện giờ! Kẻo dù có gầy đi rồi, sức khoẻ lại bị suy yếu, thì dù có mặc quần áo đẹp vào cũng không giấu nổi bệnh tật, đến lúc đó chẳng đẹp hơn được tí nào đâu!"
Lý Viện Viện đồng tình với ý kiến này.
Trước đây dù cô ăn mặc đẹp đẽ đến đâu cũng không giấu nổi bệnh trạng.
Lý Viện Viện nghĩ, cô xứng đáng bị mắng mỏ.
Yến Tư Thành lẳng lặng đứng nghe, tay siết chặt lại. Vừa tức vừa xót, thấy cô không biết lo cho chính thân mình, quả thực so với lúc bị cô trốn tránh còn thấy khó chịu hơn.
Giúp Lý Viện Viện lấy thuốc, giúp cô đeo bình truyền dịch. Yến Tư Thành giống hệt như xưa, lo liệu mọi việc thoả đáng, nhưng không hé răng nửa lời.
Lý Viện Viện truyền được nửa bình rồi, lặng lẽ liếc nhìn anh, thấy anh vẫn đanh mặt lại, bèn gọi: "Tư Thành..."
"Có thuộc hạ."
Lý Viện Viện thấy anh xưng hô như vậy, chợt hơi nao lòng, rồi thở dài một tiếng: "Anh tức giận à."
"Thuộc hạ không dám."
Lý Viện Viện lại nhìn anh, Yến Tư Thành vẫn nhìn thẳng về phía trước, không tỏ vẻ gì, Lý Viện Viện cúi đầu nhận sai: "Em xin lỗi."
Nghe vậy, Yến Tư Thành mới hơi dịu lại, anh nhìn cô, thấy gương mặt cô trắng toát, lòng chợt thắt lại, cuối cùng nhịn không nổi cất giọng trách móc: "Công chúa tránh thuộc hạ nhiều ngày như vậy, chỉ vì đày đọa cái bụng à? Muốn dùng cách thức cực đoan để giảm béo ư?"
"Không phải..."
Chuyện giảm béo và trốn tránh Yến Tư Thành, vốn không liên quan tới nhau.
Tránh được anh mấy ngày, Lý Viện Viện mới phát hiện ra, không phải cứ xa cách anh thì hạt giống trong lòng sẽ bị héo hon rũ xuống. Hạt giống này tựa hồ như đã bén rễ sâu trong lòng cô, chỉ chờ ngày được chui lên, hấp thu dinh dưỡng, trưởng thành khoẻ mạnh.
Không có Yến Tư Thành, cuộc sống của Lý Viện Viện bỗng trống trải hẳn.
Tất cả chỉ vì một người.
Yến Tư Thành ở bên Lý Viện Viện như thể cá cần có nước, cây cần có ánh sáng, anh đã trở thành một phần quan trọng không thể tách rời trong cuộc sống của cô. Càng không gặp nhau, Lý Viện Viện càng nhung nhớ, càng nhung nhớ càng không thể nào khống chế được suy nghĩ cô thích Yến Tư Thành.
Nhưng liệu cô và anh, có thể thật sự ở bên nhau được không...
Chưa nói tới Yến Tư Thành, chính bản thân cô cũng hiểu, mối quan hệ của bọn họ giống như chuyện một đôi yêu nhau không thể chấp nhận nổi nếu biết bọn họ thực ra là anh em, cô cũng vậy, nhất thời không thể chấp nhận nổi chuyện "thân huynh muội" lại trở thành đôi tình lữ.
Hơn nữa Yến Tư Thành còn luôn kính trọng cô...
Lý Viện Viện nhìn Yến Tư Thành, thấy anh cũng đang nghiêm cẩn nhìn mình, như thể phụ thân đang nhìn chằm chằm vào cô con gái ngang ngạnh, tựa hồ người anh trai đang nhìn thẳng vào cô em gái nghịch ngợm bướng bỉnh.
"Công chúa, mặc kệ sau này có giảm béo được không, vẫn phải ăn uống cho thật đầy đủ."
Lý Viện Viện thở dài gật đầu.
Trầm ngâm một lát, Yến Tư Thành lại mở miệng: "Đã nhiều ngày rồi..."
"Tư Thành, tối nay chúng ta cùng ăn cơm nhé."
Cô biết anh muốn hỏi gì, thế nhưng cô vẫn chưa muốn bộc lộ hết tâm tư, đi ăn cùng anh, trước hết có thể khiến anh không thể hỏi tiếp, thứ nữa... Lý Viện Viện phát hiện ra, cô rất khổ sở khi không được nhìn thấy anh.
Yến Tư Thành nghe vậy thì mặc nhiên đáp ứng, không hề hỏi nhiều. Anh gật đầu, đáp lại: "Ừ."
Cửu: Chương sau công chúa đại nhân sẽ xác định được phương hướng tình cảm, sau đó đến việc giăng bẫy hộ vệ đại nhân, đưa anh lên giường, rồi X, sau X, tiếp X, X tiếp, X X X X ~~~~
Yến Tư Thành: = = +
Cửu: Hạ đao xuống đã, có chuyện gì thì từ từ nói nhá.
Yến Tư Thành có phần không hiểu "ghen tuông".
Không phải là anh không hiểu ý nghĩa hai từ đó, mà là anh không rõ, vì sao Lý Viện Viện lại phải ghen vì... anh? Yến Tư Thành càng nghĩ càng không dám tưởng tượng thêm.
Công chúa sao có thể ngang hàng với anh, anh sao xứng để cô phải ghen tuông chứ.
Lục Thành Vũ tiếp tục lải nhải: "Này, không phải tớ nói đâu nhé, nhưng Lý Viện Viện so với Kiều Tiểu Lộ, ít ra, về diện mạo..."
Yến Tư Thành lạnh lùng nói: "Hồ ngôn loạn ngữ, Viện Viện hơn cô ta gấp trăm nghìn lần."
"Được, được rồi, Lý Viện Viện của cậu là đẹp nhất. Lý Viện Viện chắc thấy khó chịu vì Kiều Tiểu Lộ đang theo đuổi cậu rồi. Cậu là niềm kiêu hãnh của cô ấy, bây giờ tự dưng bị người khác công khai thèm thuồng ham muốn, làm sao mà cô ấy thoải mái cho nổi."
Là... như vậy ư?
"Viện Viện không phải người hẹp hòi như thế."
"Chẳng biết được đâu. Con gái trông thế mà không phải thế, mà con gái khác với con trai. Ai dám công khai theo đuổi bạn gái tớ, chắc tớ sẽ bẻ đầu thằng đó mất." Dừng một lát, rồi Lục Thành Vũ chau mày nhìn anh: "Này, Yến Tư Thành, trước đây cậu đâu có mù mờ ngớ ngẩn thế này, chả lẽ bị tình yêu làm cho si dại à?"
Yến Tư Thành không để tâm tới câu nói đùa cợt của cậu ta, chỉ cầm chai nước trầm ngâm.
Theo lời Lục Thành Vũ nói, vì Lý Viện Viện thấy Yến Tư Thành vốn dĩ là của cô bị kẻ khác dòm ngó, cho nên mới thấy không thoải mái. Nhưng dù không thoải mái, cũng không nên trốn tránh anh, tựa hồ... thật sự không muốn qua lại với nhau nữa ấy.
Nhớ tới dáng vẻ chạy trốn của cô, Yến Tư Thành lại thấy sầu lòng. Tựa hồ cô con gái bỗng dưng quay ra giận dỗi với cha mình, làm anh không biết phải làm thế nào.
Yến Tư Thành hồi tưởng kỹ lại buổi tối hôm Lý Viện Viện trở nên kỳ quái, anh tin rằng mình đã cho cô câu trả lời xác đáng, cũng tỏ rõ lập trường kiên định của mình, anh là của cô, không ai cướp nổi. Lý Viện Viện thích ai, anh sẽ đối xử tử tế với người đó, Lý Viện Viện không thích ai, anh sẽ chẳng thèm bận tâm đến kẻ đó. Anh nhớ lúc đó Lý Viện Viện vẫn bình thường, không hề tức giận.
Thế tại sao sau đó cô lại biến thành như vậy...
Rốt cuộc tại sao, Yến Tư Thành cũng không thể nghĩ ra được.
Anh thở dài, thả chai nước ra, đứng bật dậy, đụng ngay phải vị sư huynh phía trước. Anh ta cầm trong tay một cốc trà nóng, nước sánh ra hắt lên người họ.
Bọn họ không bị bỏng, nhưng bẩn hết quần áo. Yến Tư Thành xin lỗi đúng mực: "Xin lỗi anh."
Hai người chẳng may va vào nhau, tuy do đối phương vội vã, nhưng anh cũng có trách nhiệm, có điều anh ta đột nhiên nổi giận, ném thẳng cốc trà xuống đất quát: "Yến Tư Thành, mày cố ý hả."
Yến Tư Thành bấy giờ mới ngước nhìn lên, hoá ra là Trình Phương Kiệt. Lúc trước anh ta đã từng đấu giao hữu với Yến Tư Thành tại lễ hội văn hoá sinh viên, thua trận nên mới tức giận, một mực cho rằng Yến Tư Thành không giữ thể diện cho mình, cố tình bêu xấu mặt mũi anh ta.
Trình Phương Kiệt vừa gào lên, mọi người liền quay qua nhìn, đổ dồn ánh mắt vào họ.
Lục Thành Vũ thấy tình hình không ổn, vội vã đứng dậy pha trò: "Sư huynh, hôm nay Tư Thành hơi mất tập trung, cậu ấy không cố ý đâu."
"Sao mày biết nó không cố ý chứ." Trình Phương Kiệt rất tức giận: "Nó sớm không đứng dậy, muộn không đứng dậy, lại nhè đúng lúc tao đến để gây chuyện còn gì?"
Mấy hôm nay Yến Tư Thành vẫn đang sầu muộn, hôm nay tâm trạng càng sa sút, nên cũng chẳng thèm đôi co với Trình Phương Kiệt, đẩy vai anh ta bỏ đi mất. Trình Phương Kiệt cao lớn hơn Yến Tư Thành một cái đầu, nhưng không ngờ Yến Tư Thành mới đẩy nhẹ một cái, anh ta đã loạng choạng suýt ngã.
Trình Phương Kiệt định thần lại, xoay người vung tay đánh: "Mẹ kiếp, thằng chó, không coi ai ra gì thế à!" Nói rồi vung tay về phía lưng Yến Tư Thành.
Lục Thành Vũ không kịp ngăn cản, song Yến Tư Thành như thể có mắt sau lưng, hơi nghiêng người bắt lấy cánh tay Trình Phương Kiệt, vặn ngược lại, chỉ cần dùng lực mạnh hơn chút nữa thì cánh tay Trình Phương Kiệt coi như xong.
Ai nấy ngây hết cả người. HLV tái mặt, vội bổ nhào tới quát lên: "Dừng lại!"
Yến Tư Thành buông tay, đẩy Trình Phương Kiệt lùi ra xa, không quá gắng sức nhưng vẫn khiến anh ta phải lùi hẳn xuống vài bước.
Trình Phương Kiệt nhìn anh bằng ánh mắt tựa hồ như thấy quỷ.
Yến Tư Thành cũng giương mắt cảnh cáo: "Đừng có chọc vào tôi." Nói rồi cầm lấy túi xách, xoay người bỏ đi.
Lục Thành Vũ nhìn Kiều Tiểu Lộ đuổi theo Yến Tư Thành, vừa lắc đầu vừa líu lưỡi nói: "Soái vãi ra." Quay đầu lại, thấy Trình Phương Kiệt vẫn đang xoa tay, một đống người túm tụm vây quanh, Lục Thành Vũ lại lắc đầu kêu: "Thích đắc tội với người ta vãi cả ra."
"Chiêu thức đó hình như không phải của Taekwondo?"
"Giống hệt võ công trong phim điện ảnh ấy..."
Mấy người vây quanh Trình Phương Kiệt. Trình Phương Kiệt hận nghiến răng: "Thằng khốn ấy, rồi có ngày tao sẽ cho nó biết tay."
Hôm sau Lục Thành Vũ nghe tin, tối qua hoa khôi nghệ thuật bị Yến Tư Thành cự tuyệt, khóc lóc suốt đêm, bỏ cả giờ học.
Lục Thành Vũ hiếu kỳ không thôi: "Cậu từ chối cô ta thế nào?"
Yến Tư Thành thản nhiên vừa chép lại bài giảng trên bảng, vừa nói: "Tôi bắt cô ta phải thề không được bám lấy tôi nữa."
"Bắt... người ta thề ư..." Lục Thành Vũ không khỏi nảy ra cảnh tượng Yến Tư Thành siết chặt cổ cô gái, xách lên mái nhà, bắt người ta phải thề độc. Lục Thành Vũ nuốt nước bọc, nói: "Đối với một cô gái yêu kiều như thế... mà cũng nhẫn tâm được."
Yến Tư Thành lườm cậu ta, bình thản ghi chép tiếp.
Lục Thành Vũ cười cười: "Trông cậu đi học với bộ dạng gườm gườm này, ngay cả giáo viên cũng tưởng đã đắc tội gì cậu đấy, vẫn đang cãi nhau với Lý Viện Viện à?"
Cãi nhau còn tốt, chí ít anh còn biết tại sao cô không vui.
Hết giờ, Lục Thành Vũ đi tìm bạn gái, Yến Tư Thành ăn cơm một mình, rồi quay về ký túc xá, trên đường đi, anh chợt nhìn thấy Lý Viện Viện, cô cũng đang đi một mình, chân bước lững thững, người hơi nghiêng ngả, tựa hồ rất uể oải.
Trong phút chốc, tất cả những chuyện không vui đều bay sạch, Yến Tư Thành nhanh chóng bước tới gọi: "Viện Viện..."
Lời vừa bật ra, Lý Viện Viện lập tức ngồi xổm xuống, giả vờ buộc lại dây giày.
Yến Tư Thành dở khóc dở cười, biện pháp ngụy trang vụng về như vậy... cũng chỉ có cô mới nghĩ ra được! Nhưng buồn cười xong rồi thì anh lại thấy tủi thân buồn bã, rốt cuộc anh đã làm sai chuyện gì mà lại khiến cô ghét bỏ như thế.
"Viện Viện, anh thấy em rồi." Anh thở dài: "Mấy hôm nay em có tâm sự gì à?"
Lý Viện Viện vẫn im lặng, không ngẩng đầu lên.
Yến Tư Thành vốn vụng về khoản ăn nói, vòng vo hồi lâu, cuối cùng đành thốt: "Nếu công chúa có chuyện gì, cứ nói thẳng với thuộc hạ, công chúa không muốn gặp thuộc hạ nữa, vậy ra lệnh cho thuộc hạ tránh đi là được, không cần phải tự mình khổ sở... Mất thể diện như thế."
Anh dứt lời, lại chờ đợi hồi lâu, Lý Viện Viện vẫn cúi đầu không hé răng.
Yến Tư Thành không rõ hiện giờ trong lòng mình cảm thấy thế nào nữa, nếu Lý Viện Viện cứ mãi không muốn gặp anh, vậy anh...
"Tư Thành..."
Lý Viện Viện bỗng nhiên cất tiếng gọi, giọng nói yếu ớt vô lực, tựa hồ mắc bệnh. Lý Viện Viện vươn tay túm lấy tay anh: "Em... Em không dậy được..."
Yến Tư Thành cả kinh, vội ngồi bệt xuống thì mới thấy mặt cô trắng bệch như tờ giấy, trán vã mồ hôi, thở hào hển nhưng không ra hơi. Lý Viện Viện cầm lấy tay anh, hổn hển nói: "Em chẳng nhìn thấy gì cả, trước mắt biến thành màu đen hết rồi..."
"Viện Viện, em hãy cố chịu đựng." Yến Tư Thành hạ quyết tâm, cõng cô chạy thẳng tới phòng y tế.
Cõng cô lên rồi, Yến Tư Thành mới chợt nhận thấy, cô nhẹ... hơn nhiều so với lần say xỉn trước.
Nhưng mà sao lại...
"Tụt huyết áp, suýt thì nghiêm trọng đấy." Bác sỹ viết đơn thuốc: "Buổi chiều ở đây tiêm đường gluco bổ sung cơ thể. Cậu là bạn trai cô ấy à, đi mua ít đồ ăn đi." Bác sỹ nhìn Lý Viện Viện, nghiêm giọng nói: "Cô ấy giảm béo lung tung, nhịn ăn nên mới bị thế."
Lý Viện Viện không dám cãi lại.
"Học kỳ nào tôi cũng thấy một đống người như thế này rồi." Bác sỹ tận tình khuyên bảo: "Giảm béo cũng được, nhưng nên vừa phải, chớ để bị như hiện giờ! Kẻo dù có gầy đi rồi, sức khoẻ lại bị suy yếu, thì dù có mặc quần áo đẹp vào cũng không giấu nổi bệnh tật, đến lúc đó chẳng đẹp hơn được tí nào đâu!"
Lý Viện Viện đồng tình với ý kiến này.
Trước đây dù cô ăn mặc đẹp đẽ đến đâu cũng không giấu nổi bệnh trạng.
Lý Viện Viện nghĩ, cô xứng đáng bị mắng mỏ.
Yến Tư Thành lẳng lặng đứng nghe, tay siết chặt lại. Vừa tức vừa xót, thấy cô không biết lo cho chính thân mình, quả thực so với lúc bị cô trốn tránh còn thấy khó chịu hơn.
Giúp Lý Viện Viện lấy thuốc, giúp cô đeo bình truyền dịch. Yến Tư Thành giống hệt như xưa, lo liệu mọi việc thoả đáng, nhưng không hé răng nửa lời.
Lý Viện Viện truyền được nửa bình rồi, lặng lẽ liếc nhìn anh, thấy anh vẫn đanh mặt lại, bèn gọi: "Tư Thành..."
"Có thuộc hạ."
Lý Viện Viện thấy anh xưng hô như vậy, chợt hơi nao lòng, rồi thở dài một tiếng: "Anh tức giận à."
"Thuộc hạ không dám."
Lý Viện Viện lại nhìn anh, Yến Tư Thành vẫn nhìn thẳng về phía trước, không tỏ vẻ gì, Lý Viện Viện cúi đầu nhận sai: "Em xin lỗi."
Nghe vậy, Yến Tư Thành mới hơi dịu lại, anh nhìn cô, thấy gương mặt cô trắng toát, lòng chợt thắt lại, cuối cùng nhịn không nổi cất giọng trách móc: "Công chúa tránh thuộc hạ nhiều ngày như vậy, chỉ vì đày đọa cái bụng à? Muốn dùng cách thức cực đoan để giảm béo ư?"
"Không phải..."
Chuyện giảm béo và trốn tránh Yến Tư Thành, vốn không liên quan tới nhau.
Tránh được anh mấy ngày, Lý Viện Viện mới phát hiện ra, không phải cứ xa cách anh thì hạt giống trong lòng sẽ bị héo hon rũ xuống. Hạt giống này tựa hồ như đã bén rễ sâu trong lòng cô, chỉ chờ ngày được chui lên, hấp thu dinh dưỡng, trưởng thành khoẻ mạnh.
Không có Yến Tư Thành, cuộc sống của Lý Viện Viện bỗng trống trải hẳn.
Tất cả chỉ vì một người.
Yến Tư Thành ở bên Lý Viện Viện như thể cá cần có nước, cây cần có ánh sáng, anh đã trở thành một phần quan trọng không thể tách rời trong cuộc sống của cô. Càng không gặp nhau, Lý Viện Viện càng nhung nhớ, càng nhung nhớ càng không thể nào khống chế được suy nghĩ cô thích Yến Tư Thành.
Nhưng liệu cô và anh, có thể thật sự ở bên nhau được không...
Chưa nói tới Yến Tư Thành, chính bản thân cô cũng hiểu, mối quan hệ của bọn họ giống như chuyện một đôi yêu nhau không thể chấp nhận nổi nếu biết bọn họ thực ra là anh em, cô cũng vậy, nhất thời không thể chấp nhận nổi chuyện "thân huynh muội" lại trở thành đôi tình lữ.
Hơn nữa Yến Tư Thành còn luôn kính trọng cô...
Lý Viện Viện nhìn Yến Tư Thành, thấy anh cũng đang nghiêm cẩn nhìn mình, như thể phụ thân đang nhìn chằm chằm vào cô con gái ngang ngạnh, tựa hồ người anh trai đang nhìn thẳng vào cô em gái nghịch ngợm bướng bỉnh.
"Công chúa, mặc kệ sau này có giảm béo được không, vẫn phải ăn uống cho thật đầy đủ."
Lý Viện Viện thở dài gật đầu.
Trầm ngâm một lát, Yến Tư Thành lại mở miệng: "Đã nhiều ngày rồi..."
"Tư Thành, tối nay chúng ta cùng ăn cơm nhé."
Cô biết anh muốn hỏi gì, thế nhưng cô vẫn chưa muốn bộc lộ hết tâm tư, đi ăn cùng anh, trước hết có thể khiến anh không thể hỏi tiếp, thứ nữa... Lý Viện Viện phát hiện ra, cô rất khổ sở khi không được nhìn thấy anh.
Yến Tư Thành nghe vậy thì mặc nhiên đáp ứng, không hề hỏi nhiều. Anh gật đầu, đáp lại: "Ừ."
Cửu: Chương sau công chúa đại nhân sẽ xác định được phương hướng tình cảm, sau đó đến việc giăng bẫy hộ vệ đại nhân, đưa anh lên giường, rồi X, sau X, tiếp X, X tiếp, X X X X ~~~~
Yến Tư Thành: = = +
Cửu: Hạ đao xuống đã, có chuyện gì thì từ từ nói nhá.