“Anh trả thay cô ta? Anh là gì của cô ta? Anh dựa vào cái gì trả cho cô ta?” – Bách Hợp lạnh lùng nhìn Cố Thiên Thịnh, cái ánh mắt này lại càng khiến Cố Thiên Thịnh máu nóng dồn lên não mà tuôn ra: “Tôi muốn trả thay cô ấy! Tôi thích cô ấy! Cam tâm tình nguyện trả thay! Thê nào? Cô quản được tôi chắc?”.
Chú Cố cùng dì Cố ngồi một bên bị hai người này cãi nhau đau cả đầu, nghe cả buổi đột nhiên hiểu được nguyên do hai người này cãi nhau chính là vì Lương Tư Kỳ. Dì Cố nghĩ đến Lương Tư Kỳ, trong lòng bà chùng xuống. cô gái này vẻ ngoài không quyến rũ, không nghĩ lại có bản lãnh lớn tới mức mê hoặc được con trai bà. Hôm nay nó còn vì cô ta mà bằng lòng chi ra năm ngàn vạn chuộc lại tự do cho cô ta. Một người đại diện bình thường, trong nhà không địa vị không tiền tài? Phu nhân tương lai của nhà họ Cố tuyệt nhiên không thể là người có hai bàn tay trắng. Bà lại nghĩ đến việc hôm nay Bách Hợp ám chỉ bà cần đóng băng chi phiếu của Cố Thiên Thịnh, trong lòng dì Cố nhẹ nhàng thở phào. Bà lạnh lùng liếc con trai, lại thấy Cố Thiên Thịnh há mồm muốn nói điều gì liền đập một cái vào tay hắn ta: “Im miệng! Con nói bậy cái gì vậy? Không được hành động theo cảm tính, con năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi hả? Bách Hợp nói đúng, con và Lương tiểu thư có quan hệ gì đâu? Hơn năm ngàn vạn con dựa vào cái gì trả cho cô ta?”.
Năm ngàn vạn! Số tiền này đối với những người bình thường chính là số tiền trên trời. Nhưng đối với gia thế hai nhà họ Dung – Cố mà nói thì cũng chẳng là gì. Nhưng mà, đem năm ngàn vạn đổi lấy tự do cho một cô gái mình chướng mắt thì dì Cố cho dù có bênh con trai cũng sẽ cảm thấy đứa con này bị điên rồi.
“Mẹ….” – nghe được lời nói của mẹ Cố, Cố Thiên Thịnh đang định mở miệng nói thì ba Cố đã lạnh lùng nói với hắn ta: “Từ hôm nay trở đi, công tác của Lưu Cảnh con đừng động tới nữa. Trước kia con làm thế nào ba cũng có thể bỏ qua. Việc của Lương tiểu thư con cũng không cần xen vào. Người đại diện làm việc cho Công ty giải trí Cố thị có rất nhiều. nếu Bách Hợp đã thích, đem Lương tiểu thư sang Công ty nhà họ Dung cũng được. Con bé tương lai là thiếu phu nhân nhà họ Cố, muốn một người đại diện cỏn con thì đã làm sao?”. Lời này của chú Cố, mặc dù là bênh Bách Hợp nhưng thực ra lại đem sự vụ năm ngàn vạn kia phủi sạch, chỉ bằng một câu quăng Lương Tư Kỳ sang công ty nhà họ Dung làm công là xong. Bách Hợp cười lạnh, ngoài miệng lại nói: “Chú Cố nói đúng quá! Nhưng mà con và Cố Thiên Thịnh còn chưa kết hôn nên có một số việc cần phải nói rõ ràng. Hợp đồng của cô Lương ngày mai con sẽ cho người qua lấy. Con thấy Công ty nhà họ Dung đã giúp đỡ cô ta nhiều năm, thậm chí đã giúp cho tới tận giờ. Nhưng cô ta chưa hồi báo lại dù gì một ngày. Về phần công việc trước kia cô ta làm tại Công ty giải trí Cố thị, coi như vì mối quan hệ giữa con và Cố Thiên Thịnh, sự việc đó bỏ qua!”.
Nói xong, Bách Hợp đứng lên cũng không nhìn Cố Thiên Thịnh đang nổi giận đùng đùng một cái, mà quay lại nói với chú Cố và dì Cố đang ngồi ghế salon: “Trời cũng không còn sớm nữa, con phải về rồi. Hẹn gặp lại chú Cố, dì Cố!”. Vừa nãy cô cùng Cố Thiên Thịnh cãi lộn một chầu, khiến cho người giúp việc trong nhà họ Cố đều không dám thở mạnh. Lúc này Bách Hợp lại nói phải đi, quản gia do dự một chút rồi tiến lên thay giày cho Bách Hợp. Bách Hợp đổi giày rồi ra ngoài, phía sau cửa còn truyền đến giọng tức giận của Cố Thiên Thịnh. Hắn ta cảm thấy mình chủ quan, trước kia mắt mù mới đính hôn cùng một người kiêu căng như Dung Bách Hợp. Nhưng trong lòng Bách Hợp đã bình lặng, ở khoảng giữa kịch tình câu chuyện, nguyên chủ đã sớm không còn cảm tình, chỉ còn lại sự không cam lòng mà thôi.
Mới về nước được hai ngày, Bách Hợp đã đề nghị cha mẹ cho cô đi làm tại Công ty, ba Dung ngay lập tức liền an bài chức vụ cho con gái trong công ty. Trong cùng ngày, Bách Hợp sai người đem một số tài liệu đưa sang nhà họ Cố. Chú Cố tiếp nhận những tài liệu này, trong lòng nảy sinh ý nghĩ làm sao Bách Hợp có thể biết được? Tuy nhiên phía Công ty giải trí Cố thị cũng rất nhanh chóng đưa bản gốc hợp đồng năm năm mà Lương Tư Kỳ đã ký chuyển qua cho Bách Hợp. Lương Tư Kỳ đã thực tập và làm việc tại Công ty giải trí Cố thị được hơn hai năm rưỡi. Cho nên hợp đồng năm năm này tính ra chỉ còn hai năm rưỡi nữa thôi. Cùng tới với Hợp đồng, chính là Lương Tư Kỳ đang cúi thấp đầu với vẻ mặt không cam lòng.
Cô ta giống như không ngủ cả một đêm, sắc mặt trắng bệch, tới mức có trát phấn lót thật dày cũng không thể che giấu nổi quầng thâm dưới mắt. Trước đây Lương Tư Kỳ cực thích son môi hồng đào, nhưng lúc này không có mái tóc dài đen nhánh tôn lên khiến cho khuôn mặt cô ta buồn cười vô cùng. Bách Hợp ngồi ở phòng làm việc nhìn cô ta một hồi. Cô ta vẫn giống trước, mặc quần áo theo phong cách giấu dáng. Một bộ quần áo xanh đậm rộng rãi, che dấu đi thân hình của cô ta, vạt áo dài rũ xuống đùi, phối hợp với mái tóc ngắn cũn cỡn khiến cho Lương Tư Kỳ trở nên trung tính. Bách Hợp nhìn cô ta, đã thấy cô ta nhanh chóng ngậm miệng cúi thấp đầu, giống như im lặng phản kháng.
“Từ hôm nay trở đi, cô sẽ là trợ lý tùy thân của tôi. Tiền lương tương đương với lúc cô làm ở Công ty giải trí Cố thị. Nhưng mà trong quá trình thử việc thì giảm một nửa. Ba tháng thực tập, sau khi Hợp đồng này hết thời hạn, thì ký tiếp mười lăm năm. Cô có ý kiến gì không?” – Bách Hợp cầm cây bút gõ gõ lên bàn làm việc. Lương Tư Kỳ vốn trầm mặc im lặng nghe được lời Bách Hợp nói thì nhanh chóng ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút không dám tin mà nhìn chằm chằm vào Bách Hợp. Lương của cô ta ở Công ty giải trí Cố thị cũng không cao. Bây giờ Lương Tư Kỳ mới nghĩ tới nếu như mấy năm này không phải nhà họ Dung mỗi tháng giúp đỡ cô ta hơn hai vạn, ngày lễ ngày tết khác đều có mười vạn tiền lỳ xì thì tiền lương một năm của nhà họ Cố trả, cũng không đi cho cô ta chi. Dù sao thu nhập của người đại diện cũng dựa trên giá trị của nghệ sĩ họ quản lý. Lưu Cảnh nửa năm nay vô cùng nổi, nhưng mà đấy là do Công ty giải trí Cố thị chi tiền cho cậu ta. Không có Công ty giải trí Cố thị, chỉ dựa vào Lưu Cảnh cũng chẳng không có danh tiếng gì. Tới giờ Lưu Cảnh cũng không thể khiến cho nhà họ Cố thu hồi vốn đầu tư trên người cậu ta, ngược lại phải để cho chính Lương Tư Kỳ không ngừng bò lên lại bò lên giường Cố Thiên Thịnh để kiếm cơ hội cho cậu ta thăng tiến. Bởi vậy, hiện tại Lưu Cảnh không tính là một cây rụng tiền của nhà họ Cố, mà nhiều lắm chỉ là một trong những nghệ nhân được nâng đỡ tại Công ty giải trí Cố thị. Lương Tư Kỳ thân là người đại diện của Lưu Cảnh, chính là người đại diện có tiền lương cơ bản thấp nhất trong Công ty giải trí Cố thị mà thôi. Trước giờ cô ta chưa để tiền tài vào mắt, thế nên trong mắt Cố Thiên Thịnh, ngoại trừ việc hắn ta có thể động tay chân vào công việc của Lưu Cảnh khiến Lương Tư Kỳ không thể không bò lên giường hắn ta đổi lấy niềm vui, thì Lương Tư Kỳ chưa bao giờ vì tiền mà tranh chấp với ai. Nhưng giờ đây trong lời nói của Bách Hợp lại có ý tứ tiền lương của cô ta cùng trước đây sẽ không thay đổi. Cô ta trước đây không nhiều tiền, vì Lưu Cảnh không kiếm được nhiều, mà cô ta lại không nỡ lấy tiền của Lưu Cảnh. Dù sao cô ta trở thành người đại diện của Lưu Cảnh cũng không phải vì tiền mà vì thật lòng ngưỡng mộ yêu thích cậu ta. Cho nên, lương của Lương Tư Kỳ tại công ty giải trí Cố thị không đến ba ngàn một tháng. Ở Việt Quốc, tiền lương của Lương Tư Kỳ còn không tính là tầm trung, mà phải nói là thấp nhất luôn. Nhưng Lương Tư Kỳ tin rằng Lưu Cảnh có tiền đồ, cô ta chỉ cần cố gắng một chút, thì Cố Thiên Thịnh sẽ nâng Lưu Cảnh thành một ngôi sao hạng A của Công ty giải trí Cố thị. Lưu Cảnh có tiếng tăm rồi thì sẽ nhiều cơ hội kiếm tiền hơn, tiền thu về cho Lưu Cảnh nhiều tức là Lương Tư Kỳ sẽ nhiều tiền hơn giống như đạo lý nước lên thì thuyền lên vậy. Cô ta cho rằng mình đã trả giá nhiều cuối cùng sẽ có hồi báo, không có khả năng cả đời cô ta làm công vĩnh viễn chỉ ở mức ba nghìn khối một tháng. Nhưng hiện tại Bách Hợp đã nói muốn ký hợp đồng với cô ta mười lăm năm, lại cộng thêm hợp đồng dang dở hơn hai năm, tổng cộng chính xác là gần mười tám năm. Ý tứ trong lời Bách Hợp chính là mười tám năm mỗi tháng cô ta chỉ được trả ba nghìn khối. Ở cái thành phố này, ba nghìn khối không nhiều, nhất là thủ đô Việt Quốc, mười tám năm mỗi tháng ba nghìn khối thì chẳng đủ làm cái gì cả?
Lương Tư Kỳ suy tính tới đây, bản thân cô ta run rẩy, cho dù tính cách tỉnh táo nhưng nghe những lời này của Bách Hợp thật sự sợ hãi vô cùng. Không những vậy, còn có sự tức giận tới suýt nữa phun máu, Lương Tư Kỳ nghĩ ngợi, Bách Hợp thật là khinh người quá đáng. Cô ta cắn răng, nén nỗi giận dữ cùng không cam lòng, hỏi Bách Hợp bằng giọng căm hận: “Mười lăm năm? Tại sao tôi phải ký Hợp đồng dài thế? Công ty giải trí Cố thị ký Hợp đồng với ngôi sao cũng chỉ ký mười năm!”.
Thời đại nào rồi? Một hợp đồng ký mười lăm năm có khác gì làm nô lệ đâu?
Lương Tư Kỳ không hiểu vì sao Bách Hợp càng ngày càng ác liệt, cô ta thậm chí còn không biết mình chọc phải đại tiểu thư này ở chỗ nào nữa. Trước đây cô ta chơi cùng Dung Bách Hợp chưa từng cảm thấy thân phận Dung Bách Hợp cao tới cỡ nào, mình có với tới không. Như người khác đàm luận, thì chính cô ta chơi với Dung Bách Hợp liền hưởng được chút ít lợi lộc từ mối quan hệ này. Lương Tư Kỳ chỉ cảm thấy, hai người ngang hàng, cô ta luôn nghĩ người trên đời trời sinh ra đều do mẹ sinh cha dưỡng, chẳng có ai cao quý hơn ai cả; mặc dù ở xã hội này có chút quy tắc cô ta sẽ tuân theo nhưng trong lòng cô ta luôn thấy Dung Bách Hợp chẳng cao quý hơn mình chỗ nào cả. Đi cùng với Dung Bách Hợp, cô ta không cảm thấy sự phân biệt đối xử. Chỉ khi Bách Hợp dùng giọng nói vô cùng bình tĩnh lạnh lẽo nói rất đơn giản rằng, muốn cô ta ký hợp đồng mười lăm năm, mà cái giá lại rẻ mạt vô cùng; thì Lương Tư Kỳ đã không còn nhịn nổi nữa mà cười lạnh: “Sao cô không bảo tôi bán mình cho cô cả đời luôn đi?”
“Hiện tại cô không còn là nhân viên của Công ty giải trí Cố thị nữa rồi. Mà ký hợp đồng với ngôi sao là thu được lợi nhuận, cô hiểu rõ là ký hợp đồng với cô thì Dung thị chẳng có chỗ tốt gì!” – Bách Hợp dùng vẻ mặt khinh miệt liếc nhìn Lương Tư Kỳ, còn vờ vĩnh mở bản giới thiệu vắn tắt bản thân của Lương Tư Kỳ ra xem, cho dù những thứ này cô đã tiếp nhận từ trí nhớ nguyên chủ: “Từ tiểu học đã học kém, chẳng phải loại người tinh anh. Cô Lương, sở dĩ cô lên được đại học là vì cô trở thành bạn của tôi. Nếu không khả năng tốt nghiệp trung học xong cô còn chẳng lên cấp ba được nữa. Thời kỳ học đại học chuyên môn về bất động sản không có, chỉ có chuyên môn về điện ảnh và truyền hình. Sở trường của cô chẳng mang lại lợi ích cho Dung thị, tôi chịu ký Hợp đồng với cô, thực sự chính là xem trọng phần tình nghĩa xưa kia. Chứ chỉ bằng cô cùng những kinh nghiệm ít ỏi này muốn bước chân vào Dung thị chính xác là khinh thường Dung thị quá. Cô phải biết cảm ơn vận khí tốt của mình. Nếu như Lương tiểu thư thực sự không muốn gia nhập vào Dung thị, thì hãy chi ra năm nghìn bốn trăm vạn khối bồi thường do làm trái thỏa thuận. Số lẻ tôi bỏ qua cho cô! Giờ cô ra ngoài đi.”.
Bách Hợp nói xong thì tựa người vào lưng ghế, hai tay khoanh trước ngực nhìn chằm chằm Lương Tư Kỳ, chờ cô ta trả lời.
Lương Tư Kỳ bị Bách Hợp nói những lời chế nhạo thì im miệng. Cô ta biết mình không phải phần tử ưu tú của xã hội, cả đời này cô ta cũng không có tài lẻ nào, nhưng mà Dung thị thì cô ta không hiếm lạ. Dù là rất nhiều người cho rằng gia nhập Dung thị là một cơ hội tốt vô cùng, nhưng cơ hội đó Lương Tư Kỳ không có thèm!.
Chú Cố cùng dì Cố ngồi một bên bị hai người này cãi nhau đau cả đầu, nghe cả buổi đột nhiên hiểu được nguyên do hai người này cãi nhau chính là vì Lương Tư Kỳ. Dì Cố nghĩ đến Lương Tư Kỳ, trong lòng bà chùng xuống. cô gái này vẻ ngoài không quyến rũ, không nghĩ lại có bản lãnh lớn tới mức mê hoặc được con trai bà. Hôm nay nó còn vì cô ta mà bằng lòng chi ra năm ngàn vạn chuộc lại tự do cho cô ta. Một người đại diện bình thường, trong nhà không địa vị không tiền tài? Phu nhân tương lai của nhà họ Cố tuyệt nhiên không thể là người có hai bàn tay trắng. Bà lại nghĩ đến việc hôm nay Bách Hợp ám chỉ bà cần đóng băng chi phiếu của Cố Thiên Thịnh, trong lòng dì Cố nhẹ nhàng thở phào. Bà lạnh lùng liếc con trai, lại thấy Cố Thiên Thịnh há mồm muốn nói điều gì liền đập một cái vào tay hắn ta: “Im miệng! Con nói bậy cái gì vậy? Không được hành động theo cảm tính, con năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi hả? Bách Hợp nói đúng, con và Lương tiểu thư có quan hệ gì đâu? Hơn năm ngàn vạn con dựa vào cái gì trả cho cô ta?”.
Năm ngàn vạn! Số tiền này đối với những người bình thường chính là số tiền trên trời. Nhưng đối với gia thế hai nhà họ Dung – Cố mà nói thì cũng chẳng là gì. Nhưng mà, đem năm ngàn vạn đổi lấy tự do cho một cô gái mình chướng mắt thì dì Cố cho dù có bênh con trai cũng sẽ cảm thấy đứa con này bị điên rồi.
“Mẹ….” – nghe được lời nói của mẹ Cố, Cố Thiên Thịnh đang định mở miệng nói thì ba Cố đã lạnh lùng nói với hắn ta: “Từ hôm nay trở đi, công tác của Lưu Cảnh con đừng động tới nữa. Trước kia con làm thế nào ba cũng có thể bỏ qua. Việc của Lương tiểu thư con cũng không cần xen vào. Người đại diện làm việc cho Công ty giải trí Cố thị có rất nhiều. nếu Bách Hợp đã thích, đem Lương tiểu thư sang Công ty nhà họ Dung cũng được. Con bé tương lai là thiếu phu nhân nhà họ Cố, muốn một người đại diện cỏn con thì đã làm sao?”. Lời này của chú Cố, mặc dù là bênh Bách Hợp nhưng thực ra lại đem sự vụ năm ngàn vạn kia phủi sạch, chỉ bằng một câu quăng Lương Tư Kỳ sang công ty nhà họ Dung làm công là xong. Bách Hợp cười lạnh, ngoài miệng lại nói: “Chú Cố nói đúng quá! Nhưng mà con và Cố Thiên Thịnh còn chưa kết hôn nên có một số việc cần phải nói rõ ràng. Hợp đồng của cô Lương ngày mai con sẽ cho người qua lấy. Con thấy Công ty nhà họ Dung đã giúp đỡ cô ta nhiều năm, thậm chí đã giúp cho tới tận giờ. Nhưng cô ta chưa hồi báo lại dù gì một ngày. Về phần công việc trước kia cô ta làm tại Công ty giải trí Cố thị, coi như vì mối quan hệ giữa con và Cố Thiên Thịnh, sự việc đó bỏ qua!”.
Nói xong, Bách Hợp đứng lên cũng không nhìn Cố Thiên Thịnh đang nổi giận đùng đùng một cái, mà quay lại nói với chú Cố và dì Cố đang ngồi ghế salon: “Trời cũng không còn sớm nữa, con phải về rồi. Hẹn gặp lại chú Cố, dì Cố!”. Vừa nãy cô cùng Cố Thiên Thịnh cãi lộn một chầu, khiến cho người giúp việc trong nhà họ Cố đều không dám thở mạnh. Lúc này Bách Hợp lại nói phải đi, quản gia do dự một chút rồi tiến lên thay giày cho Bách Hợp. Bách Hợp đổi giày rồi ra ngoài, phía sau cửa còn truyền đến giọng tức giận của Cố Thiên Thịnh. Hắn ta cảm thấy mình chủ quan, trước kia mắt mù mới đính hôn cùng một người kiêu căng như Dung Bách Hợp. Nhưng trong lòng Bách Hợp đã bình lặng, ở khoảng giữa kịch tình câu chuyện, nguyên chủ đã sớm không còn cảm tình, chỉ còn lại sự không cam lòng mà thôi.
Mới về nước được hai ngày, Bách Hợp đã đề nghị cha mẹ cho cô đi làm tại Công ty, ba Dung ngay lập tức liền an bài chức vụ cho con gái trong công ty. Trong cùng ngày, Bách Hợp sai người đem một số tài liệu đưa sang nhà họ Cố. Chú Cố tiếp nhận những tài liệu này, trong lòng nảy sinh ý nghĩ làm sao Bách Hợp có thể biết được? Tuy nhiên phía Công ty giải trí Cố thị cũng rất nhanh chóng đưa bản gốc hợp đồng năm năm mà Lương Tư Kỳ đã ký chuyển qua cho Bách Hợp. Lương Tư Kỳ đã thực tập và làm việc tại Công ty giải trí Cố thị được hơn hai năm rưỡi. Cho nên hợp đồng năm năm này tính ra chỉ còn hai năm rưỡi nữa thôi. Cùng tới với Hợp đồng, chính là Lương Tư Kỳ đang cúi thấp đầu với vẻ mặt không cam lòng.
Cô ta giống như không ngủ cả một đêm, sắc mặt trắng bệch, tới mức có trát phấn lót thật dày cũng không thể che giấu nổi quầng thâm dưới mắt. Trước đây Lương Tư Kỳ cực thích son môi hồng đào, nhưng lúc này không có mái tóc dài đen nhánh tôn lên khiến cho khuôn mặt cô ta buồn cười vô cùng. Bách Hợp ngồi ở phòng làm việc nhìn cô ta một hồi. Cô ta vẫn giống trước, mặc quần áo theo phong cách giấu dáng. Một bộ quần áo xanh đậm rộng rãi, che dấu đi thân hình của cô ta, vạt áo dài rũ xuống đùi, phối hợp với mái tóc ngắn cũn cỡn khiến cho Lương Tư Kỳ trở nên trung tính. Bách Hợp nhìn cô ta, đã thấy cô ta nhanh chóng ngậm miệng cúi thấp đầu, giống như im lặng phản kháng.
“Từ hôm nay trở đi, cô sẽ là trợ lý tùy thân của tôi. Tiền lương tương đương với lúc cô làm ở Công ty giải trí Cố thị. Nhưng mà trong quá trình thử việc thì giảm một nửa. Ba tháng thực tập, sau khi Hợp đồng này hết thời hạn, thì ký tiếp mười lăm năm. Cô có ý kiến gì không?” – Bách Hợp cầm cây bút gõ gõ lên bàn làm việc. Lương Tư Kỳ vốn trầm mặc im lặng nghe được lời Bách Hợp nói thì nhanh chóng ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút không dám tin mà nhìn chằm chằm vào Bách Hợp. Lương của cô ta ở Công ty giải trí Cố thị cũng không cao. Bây giờ Lương Tư Kỳ mới nghĩ tới nếu như mấy năm này không phải nhà họ Dung mỗi tháng giúp đỡ cô ta hơn hai vạn, ngày lễ ngày tết khác đều có mười vạn tiền lỳ xì thì tiền lương một năm của nhà họ Cố trả, cũng không đi cho cô ta chi. Dù sao thu nhập của người đại diện cũng dựa trên giá trị của nghệ sĩ họ quản lý. Lưu Cảnh nửa năm nay vô cùng nổi, nhưng mà đấy là do Công ty giải trí Cố thị chi tiền cho cậu ta. Không có Công ty giải trí Cố thị, chỉ dựa vào Lưu Cảnh cũng chẳng không có danh tiếng gì. Tới giờ Lưu Cảnh cũng không thể khiến cho nhà họ Cố thu hồi vốn đầu tư trên người cậu ta, ngược lại phải để cho chính Lương Tư Kỳ không ngừng bò lên lại bò lên giường Cố Thiên Thịnh để kiếm cơ hội cho cậu ta thăng tiến. Bởi vậy, hiện tại Lưu Cảnh không tính là một cây rụng tiền của nhà họ Cố, mà nhiều lắm chỉ là một trong những nghệ nhân được nâng đỡ tại Công ty giải trí Cố thị. Lương Tư Kỳ thân là người đại diện của Lưu Cảnh, chính là người đại diện có tiền lương cơ bản thấp nhất trong Công ty giải trí Cố thị mà thôi. Trước giờ cô ta chưa để tiền tài vào mắt, thế nên trong mắt Cố Thiên Thịnh, ngoại trừ việc hắn ta có thể động tay chân vào công việc của Lưu Cảnh khiến Lương Tư Kỳ không thể không bò lên giường hắn ta đổi lấy niềm vui, thì Lương Tư Kỳ chưa bao giờ vì tiền mà tranh chấp với ai. Nhưng giờ đây trong lời nói của Bách Hợp lại có ý tứ tiền lương của cô ta cùng trước đây sẽ không thay đổi. Cô ta trước đây không nhiều tiền, vì Lưu Cảnh không kiếm được nhiều, mà cô ta lại không nỡ lấy tiền của Lưu Cảnh. Dù sao cô ta trở thành người đại diện của Lưu Cảnh cũng không phải vì tiền mà vì thật lòng ngưỡng mộ yêu thích cậu ta. Cho nên, lương của Lương Tư Kỳ tại công ty giải trí Cố thị không đến ba ngàn một tháng. Ở Việt Quốc, tiền lương của Lương Tư Kỳ còn không tính là tầm trung, mà phải nói là thấp nhất luôn. Nhưng Lương Tư Kỳ tin rằng Lưu Cảnh có tiền đồ, cô ta chỉ cần cố gắng một chút, thì Cố Thiên Thịnh sẽ nâng Lưu Cảnh thành một ngôi sao hạng A của Công ty giải trí Cố thị. Lưu Cảnh có tiếng tăm rồi thì sẽ nhiều cơ hội kiếm tiền hơn, tiền thu về cho Lưu Cảnh nhiều tức là Lương Tư Kỳ sẽ nhiều tiền hơn giống như đạo lý nước lên thì thuyền lên vậy. Cô ta cho rằng mình đã trả giá nhiều cuối cùng sẽ có hồi báo, không có khả năng cả đời cô ta làm công vĩnh viễn chỉ ở mức ba nghìn khối một tháng. Nhưng hiện tại Bách Hợp đã nói muốn ký hợp đồng với cô ta mười lăm năm, lại cộng thêm hợp đồng dang dở hơn hai năm, tổng cộng chính xác là gần mười tám năm. Ý tứ trong lời Bách Hợp chính là mười tám năm mỗi tháng cô ta chỉ được trả ba nghìn khối. Ở cái thành phố này, ba nghìn khối không nhiều, nhất là thủ đô Việt Quốc, mười tám năm mỗi tháng ba nghìn khối thì chẳng đủ làm cái gì cả?
Lương Tư Kỳ suy tính tới đây, bản thân cô ta run rẩy, cho dù tính cách tỉnh táo nhưng nghe những lời này của Bách Hợp thật sự sợ hãi vô cùng. Không những vậy, còn có sự tức giận tới suýt nữa phun máu, Lương Tư Kỳ nghĩ ngợi, Bách Hợp thật là khinh người quá đáng. Cô ta cắn răng, nén nỗi giận dữ cùng không cam lòng, hỏi Bách Hợp bằng giọng căm hận: “Mười lăm năm? Tại sao tôi phải ký Hợp đồng dài thế? Công ty giải trí Cố thị ký Hợp đồng với ngôi sao cũng chỉ ký mười năm!”.
Thời đại nào rồi? Một hợp đồng ký mười lăm năm có khác gì làm nô lệ đâu?
Lương Tư Kỳ không hiểu vì sao Bách Hợp càng ngày càng ác liệt, cô ta thậm chí còn không biết mình chọc phải đại tiểu thư này ở chỗ nào nữa. Trước đây cô ta chơi cùng Dung Bách Hợp chưa từng cảm thấy thân phận Dung Bách Hợp cao tới cỡ nào, mình có với tới không. Như người khác đàm luận, thì chính cô ta chơi với Dung Bách Hợp liền hưởng được chút ít lợi lộc từ mối quan hệ này. Lương Tư Kỳ chỉ cảm thấy, hai người ngang hàng, cô ta luôn nghĩ người trên đời trời sinh ra đều do mẹ sinh cha dưỡng, chẳng có ai cao quý hơn ai cả; mặc dù ở xã hội này có chút quy tắc cô ta sẽ tuân theo nhưng trong lòng cô ta luôn thấy Dung Bách Hợp chẳng cao quý hơn mình chỗ nào cả. Đi cùng với Dung Bách Hợp, cô ta không cảm thấy sự phân biệt đối xử. Chỉ khi Bách Hợp dùng giọng nói vô cùng bình tĩnh lạnh lẽo nói rất đơn giản rằng, muốn cô ta ký hợp đồng mười lăm năm, mà cái giá lại rẻ mạt vô cùng; thì Lương Tư Kỳ đã không còn nhịn nổi nữa mà cười lạnh: “Sao cô không bảo tôi bán mình cho cô cả đời luôn đi?”
“Hiện tại cô không còn là nhân viên của Công ty giải trí Cố thị nữa rồi. Mà ký hợp đồng với ngôi sao là thu được lợi nhuận, cô hiểu rõ là ký hợp đồng với cô thì Dung thị chẳng có chỗ tốt gì!” – Bách Hợp dùng vẻ mặt khinh miệt liếc nhìn Lương Tư Kỳ, còn vờ vĩnh mở bản giới thiệu vắn tắt bản thân của Lương Tư Kỳ ra xem, cho dù những thứ này cô đã tiếp nhận từ trí nhớ nguyên chủ: “Từ tiểu học đã học kém, chẳng phải loại người tinh anh. Cô Lương, sở dĩ cô lên được đại học là vì cô trở thành bạn của tôi. Nếu không khả năng tốt nghiệp trung học xong cô còn chẳng lên cấp ba được nữa. Thời kỳ học đại học chuyên môn về bất động sản không có, chỉ có chuyên môn về điện ảnh và truyền hình. Sở trường của cô chẳng mang lại lợi ích cho Dung thị, tôi chịu ký Hợp đồng với cô, thực sự chính là xem trọng phần tình nghĩa xưa kia. Chứ chỉ bằng cô cùng những kinh nghiệm ít ỏi này muốn bước chân vào Dung thị chính xác là khinh thường Dung thị quá. Cô phải biết cảm ơn vận khí tốt của mình. Nếu như Lương tiểu thư thực sự không muốn gia nhập vào Dung thị, thì hãy chi ra năm nghìn bốn trăm vạn khối bồi thường do làm trái thỏa thuận. Số lẻ tôi bỏ qua cho cô! Giờ cô ra ngoài đi.”.
Bách Hợp nói xong thì tựa người vào lưng ghế, hai tay khoanh trước ngực nhìn chằm chằm Lương Tư Kỳ, chờ cô ta trả lời.
Lương Tư Kỳ bị Bách Hợp nói những lời chế nhạo thì im miệng. Cô ta biết mình không phải phần tử ưu tú của xã hội, cả đời này cô ta cũng không có tài lẻ nào, nhưng mà Dung thị thì cô ta không hiếm lạ. Dù là rất nhiều người cho rằng gia nhập Dung thị là một cơ hội tốt vô cùng, nhưng cơ hội đó Lương Tư Kỳ không có thèm!.