Chương 110: Ta là người có lòng tham
Chu Nhị Ny vào tam ban, thành tích không tệ, được danh hào đệ nhất. Được bồi dưỡng thành sủng thiếp cho nên công phu quan sát sắc mặt của người khác cũng lợi hại, hơn nữa nàng có tâm với Viên Thiên Dã, ánh mắt đều dừng trên người hắn. Cho nên nàng liền phát hiện ra cảm xúc của Viên Thiên Dã thay đổi có liên quan tới cái liếc mắt ra ngoài cửa sổ, tò mò quay đầu, nhìn thấy liền thở dài, đứng lên gọi” ah, Lâm Tiểu Trúc”
Tuy nàng kịp thời bụm miệng nhưng trong không gian yên tĩnh, mọi người đều nghe rất rõ. Tất cả đồng loạt quay người nhìn ra cửa.
Nhìn thấy Viên Thiên Dã thay đổi sắc mặt, Lâm Tiểu Trúc liền thông minh cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, chăm chú đi theo Viên Thập, muốn bao nhiêu thành thật thì có bấy nhiêu, trong lòng thầm cầu nguyện Viên Thập đừng dừng lại, đưa nàng đến thẳng chỗ con bát ca kia.
Không biết lão thiên gia đang bận chuyện gì lại không nghe lời cầu nguyện của nàng. Viên Thiên Dã vốn chỉ sai Viên Thập gọi Lâm Tiểu Trúc đến cho chim ăn, Viên Thập cũng tính mang nàng đi thẳng tới đó, tránh tiếp xúc với công tử. Thế nhưng lúc này mọi ánh mắt đều nhìn hắn và Lâm Tiểu Trúc, hắn không thể làm như không thấy công tử, đành phải dừng bước, thi lễ” công tử, Lâm Tiểu Trúc đã đưa tới”
Trong phòng có sáu người, Lâm Tiểu Trúc đã quen bốn nhưng nàng vẫn cúi đầu, dùng ánh mắt nhìn người khách xem như chào hỏi. Hạ Sơn nhìn thấy nàng, không khỏi có chút vui vẻ
“Ừ, đi đi” Viên Thiên Dã nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Trúc, thấy nàng ra vẻ thành thật, trong lòng vừa bực vừa buồn cười.
Nha đầu này, bề ngoài giả bộ thành thật nhưng lại kiêu ngạo tận trong xương.
Mấy ngày nay thấy nàng trêu chọc Đường Viễn Ninh, không ngừng moi tiền hắn, Viên Thiên Dã lúc đầu còn thấy kỳ quái. Bởi vì hắn biết Lâm Tiểu Trúc là người cẩn thận, cũng không muốn rời đi với Đường Viễn Ninh. Cho nên khi nàng tỏ vẻ hứng thú với quý công tử như Đường Viễn Ninh, lại không ngừng chèn ép, trêu chọc hắn khiên cho Viên Thiên Dã kinh ngạc, không thể không tìm hiểu dụng ý của nàng.
Cho đến khi nàng gan lớn hơn trời, đưa ra yêu cầu như vậy, Viên Thiên Dã mới hiểu được. Thì ra nha đầu này, tưởng như đang đùa với lửa, thực ra là đang muốn thử giới hạn của hắn và Đường Viễn Ninh. Biết bọn họ là người rộng lượng, không phải kẻ tâm ngoan thủ lạt, lòng dạ hẹp hòi, nàng mới đưa ra yêu cầu như vậy. Nếu không nàng sẽ tuyệt đối không mở miệng như như vậy cũng tốt. Nói ra hết thảy vẫn tốt hơn so với không biết tâm tư nàng thế nào, một khi sơ suất liền bị nàng đánh trúng yếu điểm.
Nghĩ tới đây, Viên Thiên Dã thầm cảm thấy may mắn.
Thấy công tử hoàn toàn không còn vẻ phong đạm khinh vân thường ngày, biểu tình trên mặt thay đổi liên tục, còn nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Trúc cho đến khi bóng dáng của nàng biến mất, công tử mới thu hồi ánh mắt, biểu tình trên mặt cũng khôi phục vẻ lạnh nhạt như trước, trong lòng Chu Nhị Ny cảm thấy rất mất mát. Dung mạo của nàng đẹp hơn Lâm Tiểu Trúc, dáng người cũng hơn hẳn, lúc này còn đạt danh hiệu đệ nhất, chứng tỏ mình cũng thông minh không thua kém gì nàng nhưng vì sao ánh mắt của công tử không dừng lại trên người nàng ? chỉ cần một lát thôi cũng được.
Có điều Lâm Tiểu Trúc ở trong sơn trang là một sự tồn tại đặc thù. Công tử đối với nàng có vài phần nể nang, các giáo tập có vài phần kính trọng, Chính vì sự đặc thù như vậy, thời gian qua lâu cũng trở thành bình thường, phẫn hận và ghen tỵ cũng không còn, cho nên mất mát của Chu Nhị Ny cũng nhanh chóng trôi qua, tâm tư tập trung vào mỹ thực trên bàn.
Hạ Sơn ngồi đối diện tâm tình lại phức tạp hơn nàng nhiều, còn nguyên do tại sao thì ngay cả hắn cũng không hiểu. Tóm lại, hắn ngồi ở đây, không hề thấy cao hứng chút nào, cả bàn đầy thức ăn cũng không thấy có mùi vị gì. Nhưng nhớ tới Lâm Tiểu Trúc từng nói hắn ăn xong về kể lại cho nàng nghe, hắn liền lấy lại tinh thần, tập trung nghiên cứu thức ăn.
Lâm Tiểu Trúc cũng không để ý nhiều, có thể yên lặng đi vào tiểu thiên đại sảnh là may mắn lắm rồi. Hôm nay đưa ra yêu cầu như vậy, giống như leo lên lưng cọp, tuy hai vị công tử tính tình khoan dung nhưng nghĩ lại vẫn thấy sợ. Nếu thực sự chọc giận Viên Thiên Dã, hắn có thể đem nàng bán đi, tới nơi khác chưa chắc đã gặp được chủ tử rộng lượng như vậy, ở nơi tốt như ở đây, còn được học trù nghệ. . . Nàng thực sự hối hận nhưng tình huống lúc chiều, nếu nàng không nói ra thì e là cả đời này cứ vậy mà bị người ta khống chế.
Có thể nói, quá mức nguy hiểm. Nàng ỷ vào Viên Thiên Dã rộng lượng, ỷ hắn yêu quý tài hoa của nàng, không đành lòng để nàng đi. Nàng cũng đánh cuộc Đường Viễn Ninh sẽ không đành lòng, sẽ khuyên giải, thậm chí sẽ mua nàng, có hắn, nàng sẽ không rơi vào tình cảnh bi thảm nhất. Việc đánh cuộc này không chỉ mới đây, mấy ngày qua nàng đã không ngừng thăm dò hai vị công tử, cũng có chút lỗ mãng, hiếu thắng, may mắn là nàng thành công. Rốt cuộc Viên Thiên Dã cũng đã nói ra miệng, cho ra cái giá chuộc thân của nàng, còn là cái giá mà nàng trước mắt không cách nào đạt được. Nói cách khác, nàng có lý do để tiếp tục ở lại sơn trang học trù nghệ như nàng muốn, đợi khi học xong, tìm cơ hội kiếm tiền, nàng tin với năng lực của mình có thể giúp Viên Thiên Dã hoàn thành tâm nguyện của hắn.
Cho nên bây giờ, nàng ngoại trừ may mắn thì muốn giấu tài, rất hi vọng Viên Thiên Dã xem nàng như người trong suốt, không chú ý tới nàng, nếu hắn có việc phải rời khỏi sơn trang một thời gian thì càng tốt hơn.
Hơn nữa, chuyện sơn động vẫn còn chưa tìm hiểu được.
Đi vào tiểu thiên thính, cảm giác có gì đó không đúng. Trong phòng khá ấm, thiết kế gần giống như noãn các, con chim được cứu về đang được đặt trong lồng treo trước cửa sổ. Con chim này có bộ lông đen bóng, cổ màu vàng, không quen với việc bị nhốt trong lồng nên cứ nhảy tới nhảy lui, kêu chiêm chiếp không ngừng.
“Con chim này chắc không sống nổi, ta cho nó ăn cơm mà nó không chịu ăn” Viên Thập nói.
Lâm Tiểu Trúc lại có chút kinh nghiệm” viện này có phòng bếp nhỏ không ? ta làm cho nó chút thức ăn”
“Có, ở phía sau, bình thường là nơi pha trà, làm điểm tâm cho công tử nhưng nguyên liệu nấu ăn không nhiều”
“Chỉ cần gạo và trứng gà là được”
“Cái đó thì có”
Lâm Tiểu Trúc liền đi theo Viên Thập đến phòng bếp nhỏ, lấy gạo bỏ vào nồi rồi dùng lửa nhỏ rang đến khi có màu vàng, sau đó lấy ra, nhân lúc còn nóng mà đập trứng gà đổ vào, quấy đều cho đến khi dính lại
Đợi một lát, nàng mang hỗn hợp này đến tiểu thiên thính, lấy một ít đưa đến bên lồng, ôn nhu nói” được rồi, đừng phiền chán nữa, đợi khi trời ấm lên, ta sẽ cầu xin công tử thả ngươi đi, lúc này thời tiết rất lạnh, không có thức ăn, cho dù thả ngươi đi, ngươi cũng sẽ đói chết”
Không biết là gạo rang trộn trứng hợp khẩu vị hay là những lời của Lâm Tiểu Trúc có tác dụng mà bát ca kia ngừng nhảy nhót, thong thả đi tới bên lồng, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, xem xét nàng một lát rồi lại nhìn gạo rang trong tay, hồi lâu mới cúi đầu ăn.
Viên Thập thở phào nhẹ nhõm:” Ăn là tốt rồi. Xem ra công tử bảo ngươi cho chim ăn là đúng người rồi”
Lâm Tiểu Trúc đang tính lên tiếng thì phía sau đã vang lên thanh âm lạnh lùng của Viên Thiên Dã” ngươi cũng biết bên ngoài giá rét, không thể tìm được thức ăn, thả ra, nó cũng sẽ bị đói, bị lạnh mà chết. Vậy ngươi thì sao ? tay trói gà không chặt, lại một lòng muốn rời khỏi đây, ngươi không sợ mình sẽ bị lạnh, bị đói mà chết sao ?”
Lâm Tiểu Trúc trong lòng ấm áp.
Viên Thiên Dã không giận vì sự phản bội của nàng. Trách móc, trừng phạt chẳng qua là vì lo nàng không thể tự lo được cho mình. Nhưng ý niệm này vừa lóe lên, nhớ tới năm ngàn lượn chuộc thân, nàng liền bác bỏ. Nếu hắn thực sự hảo tâm, thực lòng muốn tốt cho nàng sẽ không hét giá trên trời như vậy.
Trong đầu trăm ngàn ý niệm nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc, thi lễ nói” ra mắt công tử”
Viên Thiên Dã yên lặng chờ nàng trả lời.
“Bẩm công tử, Tiểu Trúc có sợ. Cuộc sống này rất đẹp, Tiểu Trúc còn muốn được sống cho nên dù lúc trước ký tử khế cũng muốn cùng công tử rời khỏi Hạ gia thôn. Bây giờ, Tiểu Trúc cũng không nói sẽ rời đi ngay lập tức, công tử cũng đâu có để Tiểu Trúc đi. Còn về sau này, nếu có bản lãnh kiếm đủ năm ngàn lượng, Tiểu Trúc tin nuôi sống bản thân sẽ không thành vấn đề” Lâm Tiểu Trúc tươi cười đáp.
“Lúc trước, khi đói khổ, ngươi ký tử khế đi theo bản công tủ rời khói núi. Lúc này có chút bản lãnh liền đòi chuộc thân. Lâm Tiểu Trúc, ngươi như vậy chẳng phải là qua sông đoạn cầu, vong ân phụ nghĩa sao ?” Viên Thiên Dã ngồi xuống ghế, lạnh lùng hỏi.
“Được voi đòi tiên vốn là bản tính của con người. Luôn có lòng tham, luôn không thấy đủ cũng là nhân chi thường tình. Có nhiều người, lúc đầu nghèo khó, tâm nguyện lớn nhất là được ăn no mặc ấm nhưng khi đạt được như ý, hắn lại muốn kiếm được nhiều tiền, có nhà to, mặc tơ lụa, có người hầu hạ, muốn ăn ngon mặc đẹp. Sau đó hắn lại muốn làm quan, làm qua rồi thì lại muốn quan chức ngày càng cao, hưởng thụ mọi vinh hoa phú quý, nhất hô bá ứng. Tiểu Trúc cũng không ngoại lệ, cũng có lòng tham, cũng không dễ dàng thỏa mãn. Cho nên công tử nói vậy cũng không sai”
Cổ nhân chú ý tới hàm súc, tuy trong bụng đầy âm mưu quỷ kế nhưng ngoài miệng vẫn nói những lời nhân nghĩa đạo đức. Nhất là người trong chốn quan trường hay thế gia, Viên Thiên Dã lại tiếp xúc toàn là danh mô đại nho, quan lớn quyền quý nên chưa từng nghe những lời thẳng thắng như vậy, thẳng thắng thừa nhận bản thân như thế. Vì vậy, nhất thời, hắn chỉ biết ngạc nhiên, giật mình mà không thể nói được lời nào.
Chu Nhị Ny vào tam ban, thành tích không tệ, được danh hào đệ nhất. Được bồi dưỡng thành sủng thiếp cho nên công phu quan sát sắc mặt của người khác cũng lợi hại, hơn nữa nàng có tâm với Viên Thiên Dã, ánh mắt đều dừng trên người hắn. Cho nên nàng liền phát hiện ra cảm xúc của Viên Thiên Dã thay đổi có liên quan tới cái liếc mắt ra ngoài cửa sổ, tò mò quay đầu, nhìn thấy liền thở dài, đứng lên gọi” ah, Lâm Tiểu Trúc”
Tuy nàng kịp thời bụm miệng nhưng trong không gian yên tĩnh, mọi người đều nghe rất rõ. Tất cả đồng loạt quay người nhìn ra cửa.
Nhìn thấy Viên Thiên Dã thay đổi sắc mặt, Lâm Tiểu Trúc liền thông minh cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, chăm chú đi theo Viên Thập, muốn bao nhiêu thành thật thì có bấy nhiêu, trong lòng thầm cầu nguyện Viên Thập đừng dừng lại, đưa nàng đến thẳng chỗ con bát ca kia.
Không biết lão thiên gia đang bận chuyện gì lại không nghe lời cầu nguyện của nàng. Viên Thiên Dã vốn chỉ sai Viên Thập gọi Lâm Tiểu Trúc đến cho chim ăn, Viên Thập cũng tính mang nàng đi thẳng tới đó, tránh tiếp xúc với công tử. Thế nhưng lúc này mọi ánh mắt đều nhìn hắn và Lâm Tiểu Trúc, hắn không thể làm như không thấy công tử, đành phải dừng bước, thi lễ” công tử, Lâm Tiểu Trúc đã đưa tới”
Trong phòng có sáu người, Lâm Tiểu Trúc đã quen bốn nhưng nàng vẫn cúi đầu, dùng ánh mắt nhìn người khách xem như chào hỏi. Hạ Sơn nhìn thấy nàng, không khỏi có chút vui vẻ
“Ừ, đi đi” Viên Thiên Dã nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Trúc, thấy nàng ra vẻ thành thật, trong lòng vừa bực vừa buồn cười.
Nha đầu này, bề ngoài giả bộ thành thật nhưng lại kiêu ngạo tận trong xương.
Mấy ngày nay thấy nàng trêu chọc Đường Viễn Ninh, không ngừng moi tiền hắn, Viên Thiên Dã lúc đầu còn thấy kỳ quái. Bởi vì hắn biết Lâm Tiểu Trúc là người cẩn thận, cũng không muốn rời đi với Đường Viễn Ninh. Cho nên khi nàng tỏ vẻ hứng thú với quý công tử như Đường Viễn Ninh, lại không ngừng chèn ép, trêu chọc hắn khiên cho Viên Thiên Dã kinh ngạc, không thể không tìm hiểu dụng ý của nàng.
Cho đến khi nàng gan lớn hơn trời, đưa ra yêu cầu như vậy, Viên Thiên Dã mới hiểu được. Thì ra nha đầu này, tưởng như đang đùa với lửa, thực ra là đang muốn thử giới hạn của hắn và Đường Viễn Ninh. Biết bọn họ là người rộng lượng, không phải kẻ tâm ngoan thủ lạt, lòng dạ hẹp hòi, nàng mới đưa ra yêu cầu như vậy. Nếu không nàng sẽ tuyệt đối không mở miệng như như vậy cũng tốt. Nói ra hết thảy vẫn tốt hơn so với không biết tâm tư nàng thế nào, một khi sơ suất liền bị nàng đánh trúng yếu điểm.
Nghĩ tới đây, Viên Thiên Dã thầm cảm thấy may mắn.
Thấy công tử hoàn toàn không còn vẻ phong đạm khinh vân thường ngày, biểu tình trên mặt thay đổi liên tục, còn nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Trúc cho đến khi bóng dáng của nàng biến mất, công tử mới thu hồi ánh mắt, biểu tình trên mặt cũng khôi phục vẻ lạnh nhạt như trước, trong lòng Chu Nhị Ny cảm thấy rất mất mát. Dung mạo của nàng đẹp hơn Lâm Tiểu Trúc, dáng người cũng hơn hẳn, lúc này còn đạt danh hiệu đệ nhất, chứng tỏ mình cũng thông minh không thua kém gì nàng nhưng vì sao ánh mắt của công tử không dừng lại trên người nàng ? chỉ cần một lát thôi cũng được.
Có điều Lâm Tiểu Trúc ở trong sơn trang là một sự tồn tại đặc thù. Công tử đối với nàng có vài phần nể nang, các giáo tập có vài phần kính trọng, Chính vì sự đặc thù như vậy, thời gian qua lâu cũng trở thành bình thường, phẫn hận và ghen tỵ cũng không còn, cho nên mất mát của Chu Nhị Ny cũng nhanh chóng trôi qua, tâm tư tập trung vào mỹ thực trên bàn.
Hạ Sơn ngồi đối diện tâm tình lại phức tạp hơn nàng nhiều, còn nguyên do tại sao thì ngay cả hắn cũng không hiểu. Tóm lại, hắn ngồi ở đây, không hề thấy cao hứng chút nào, cả bàn đầy thức ăn cũng không thấy có mùi vị gì. Nhưng nhớ tới Lâm Tiểu Trúc từng nói hắn ăn xong về kể lại cho nàng nghe, hắn liền lấy lại tinh thần, tập trung nghiên cứu thức ăn.
Lâm Tiểu Trúc cũng không để ý nhiều, có thể yên lặng đi vào tiểu thiên đại sảnh là may mắn lắm rồi. Hôm nay đưa ra yêu cầu như vậy, giống như leo lên lưng cọp, tuy hai vị công tử tính tình khoan dung nhưng nghĩ lại vẫn thấy sợ. Nếu thực sự chọc giận Viên Thiên Dã, hắn có thể đem nàng bán đi, tới nơi khác chưa chắc đã gặp được chủ tử rộng lượng như vậy, ở nơi tốt như ở đây, còn được học trù nghệ. . . Nàng thực sự hối hận nhưng tình huống lúc chiều, nếu nàng không nói ra thì e là cả đời này cứ vậy mà bị người ta khống chế.
Có thể nói, quá mức nguy hiểm. Nàng ỷ vào Viên Thiên Dã rộng lượng, ỷ hắn yêu quý tài hoa của nàng, không đành lòng để nàng đi. Nàng cũng đánh cuộc Đường Viễn Ninh sẽ không đành lòng, sẽ khuyên giải, thậm chí sẽ mua nàng, có hắn, nàng sẽ không rơi vào tình cảnh bi thảm nhất. Việc đánh cuộc này không chỉ mới đây, mấy ngày qua nàng đã không ngừng thăm dò hai vị công tử, cũng có chút lỗ mãng, hiếu thắng, may mắn là nàng thành công. Rốt cuộc Viên Thiên Dã cũng đã nói ra miệng, cho ra cái giá chuộc thân của nàng, còn là cái giá mà nàng trước mắt không cách nào đạt được. Nói cách khác, nàng có lý do để tiếp tục ở lại sơn trang học trù nghệ như nàng muốn, đợi khi học xong, tìm cơ hội kiếm tiền, nàng tin với năng lực của mình có thể giúp Viên Thiên Dã hoàn thành tâm nguyện của hắn.
Cho nên bây giờ, nàng ngoại trừ may mắn thì muốn giấu tài, rất hi vọng Viên Thiên Dã xem nàng như người trong suốt, không chú ý tới nàng, nếu hắn có việc phải rời khỏi sơn trang một thời gian thì càng tốt hơn.
Hơn nữa, chuyện sơn động vẫn còn chưa tìm hiểu được.
Đi vào tiểu thiên thính, cảm giác có gì đó không đúng. Trong phòng khá ấm, thiết kế gần giống như noãn các, con chim được cứu về đang được đặt trong lồng treo trước cửa sổ. Con chim này có bộ lông đen bóng, cổ màu vàng, không quen với việc bị nhốt trong lồng nên cứ nhảy tới nhảy lui, kêu chiêm chiếp không ngừng.
“Con chim này chắc không sống nổi, ta cho nó ăn cơm mà nó không chịu ăn” Viên Thập nói.
Lâm Tiểu Trúc lại có chút kinh nghiệm” viện này có phòng bếp nhỏ không ? ta làm cho nó chút thức ăn”
“Có, ở phía sau, bình thường là nơi pha trà, làm điểm tâm cho công tử nhưng nguyên liệu nấu ăn không nhiều”
“Chỉ cần gạo và trứng gà là được”
“Cái đó thì có”
Lâm Tiểu Trúc liền đi theo Viên Thập đến phòng bếp nhỏ, lấy gạo bỏ vào nồi rồi dùng lửa nhỏ rang đến khi có màu vàng, sau đó lấy ra, nhân lúc còn nóng mà đập trứng gà đổ vào, quấy đều cho đến khi dính lại
Đợi một lát, nàng mang hỗn hợp này đến tiểu thiên thính, lấy một ít đưa đến bên lồng, ôn nhu nói” được rồi, đừng phiền chán nữa, đợi khi trời ấm lên, ta sẽ cầu xin công tử thả ngươi đi, lúc này thời tiết rất lạnh, không có thức ăn, cho dù thả ngươi đi, ngươi cũng sẽ đói chết”
Không biết là gạo rang trộn trứng hợp khẩu vị hay là những lời của Lâm Tiểu Trúc có tác dụng mà bát ca kia ngừng nhảy nhót, thong thả đi tới bên lồng, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, xem xét nàng một lát rồi lại nhìn gạo rang trong tay, hồi lâu mới cúi đầu ăn.
Viên Thập thở phào nhẹ nhõm:” Ăn là tốt rồi. Xem ra công tử bảo ngươi cho chim ăn là đúng người rồi”
Lâm Tiểu Trúc đang tính lên tiếng thì phía sau đã vang lên thanh âm lạnh lùng của Viên Thiên Dã” ngươi cũng biết bên ngoài giá rét, không thể tìm được thức ăn, thả ra, nó cũng sẽ bị đói, bị lạnh mà chết. Vậy ngươi thì sao ? tay trói gà không chặt, lại một lòng muốn rời khỏi đây, ngươi không sợ mình sẽ bị lạnh, bị đói mà chết sao ?”
Lâm Tiểu Trúc trong lòng ấm áp.
Viên Thiên Dã không giận vì sự phản bội của nàng. Trách móc, trừng phạt chẳng qua là vì lo nàng không thể tự lo được cho mình. Nhưng ý niệm này vừa lóe lên, nhớ tới năm ngàn lượn chuộc thân, nàng liền bác bỏ. Nếu hắn thực sự hảo tâm, thực lòng muốn tốt cho nàng sẽ không hét giá trên trời như vậy.
Trong đầu trăm ngàn ý niệm nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc, thi lễ nói” ra mắt công tử”
Viên Thiên Dã yên lặng chờ nàng trả lời.
“Bẩm công tử, Tiểu Trúc có sợ. Cuộc sống này rất đẹp, Tiểu Trúc còn muốn được sống cho nên dù lúc trước ký tử khế cũng muốn cùng công tử rời khỏi Hạ gia thôn. Bây giờ, Tiểu Trúc cũng không nói sẽ rời đi ngay lập tức, công tử cũng đâu có để Tiểu Trúc đi. Còn về sau này, nếu có bản lãnh kiếm đủ năm ngàn lượng, Tiểu Trúc tin nuôi sống bản thân sẽ không thành vấn đề” Lâm Tiểu Trúc tươi cười đáp.
“Lúc trước, khi đói khổ, ngươi ký tử khế đi theo bản công tủ rời khói núi. Lúc này có chút bản lãnh liền đòi chuộc thân. Lâm Tiểu Trúc, ngươi như vậy chẳng phải là qua sông đoạn cầu, vong ân phụ nghĩa sao ?” Viên Thiên Dã ngồi xuống ghế, lạnh lùng hỏi.
“Được voi đòi tiên vốn là bản tính của con người. Luôn có lòng tham, luôn không thấy đủ cũng là nhân chi thường tình. Có nhiều người, lúc đầu nghèo khó, tâm nguyện lớn nhất là được ăn no mặc ấm nhưng khi đạt được như ý, hắn lại muốn kiếm được nhiều tiền, có nhà to, mặc tơ lụa, có người hầu hạ, muốn ăn ngon mặc đẹp. Sau đó hắn lại muốn làm quan, làm qua rồi thì lại muốn quan chức ngày càng cao, hưởng thụ mọi vinh hoa phú quý, nhất hô bá ứng. Tiểu Trúc cũng không ngoại lệ, cũng có lòng tham, cũng không dễ dàng thỏa mãn. Cho nên công tử nói vậy cũng không sai”
Cổ nhân chú ý tới hàm súc, tuy trong bụng đầy âm mưu quỷ kế nhưng ngoài miệng vẫn nói những lời nhân nghĩa đạo đức. Nhất là người trong chốn quan trường hay thế gia, Viên Thiên Dã lại tiếp xúc toàn là danh mô đại nho, quan lớn quyền quý nên chưa từng nghe những lời thẳng thắng như vậy, thẳng thắng thừa nhận bản thân như thế. Vì vậy, nhất thời, hắn chỉ biết ngạc nhiên, giật mình mà không thể nói được lời nào.