lại thấy có chút hứng thú. Hắn dùng hai trăm năm mươi văn tiền mua nàng là có tư tâm chứ không phải làm từ thiện, bồi dưỡng nàng cũng là để phục vụ cho mình. Loại tác dụng này, nếu không phải vì thân phận đặc thù của nàng mà có thay đổi thì dù nàng sống hạnh phúc hay trả giá bằng tính mạng cũng là mưu cầu lợi ích cho gia tộc hắn. Cho nên đối với nàng, cái gọi là ân so với trả giá của nàng, không đáng để nhắc tới.
Đạo lý này, đối với một người mở miệng luôn có thâm ý như Lâm Tiểu Trúc làm sao không hiểu. Nàng không nói ra, chỉ ngầm hiểu trong lòng, lại đau khổ khẩn cầu, đó chẳng phải là giữ thể diện cho chủ tử như hắn sao ? Huống chi hắn trong lúc tức giận còn đòi tới năm ngàn lượng bạc.
Cho dù nàng ở lại đây hai, ba năm, học tập trù nghệ. . . thì chi phí ăn mặc cũng chưa tới năm lượng bạc. Dùng năm ngàn lượng để chuộc thân thì ân tình gì cũng đã tính đủ. Hắn chỉ trích nàng qua sông đoạn cầu, vong ân bội nghĩa, thực không biết xấu hổ. Nàng thừa nhận mình là người có lòng làm, vậy hắn thì sao ? chẳng lẽ hắn không có lòng tham sao ? hai trăm năm mươi văn tiền đã muốn mua cả đời người ta, còn yêu cầu người ta phải cảm động rơi nước mắt, cam tâm cả đời làm nô lệ cho hắn. Thật nực cười.
Nghĩ tới đây, Viên Thiên Dã tâm phiền ý loạn phạt tay” ta đã nói Mã sư phụ làm cho ngươi mấy món, mau đi ăn đi”
“A?” Lâm Tiểu Trúc ngây ngốc, không phải không cho nàng ăn cơm sao ? sao đổi ý rồi”
“Đi đi, trước khi ngươi tới, công tử đã cố ý bảo Mã sư phụ chuẩn bị cho ngươi” Viên Thập thấy Lâm Tiểu Trúc còn ngây ngốc vội lên tiếng nhắc nhở
“Cảm ơn công tử.” Lâm Tiểu Trúc vui mừng thi lễ rồi đi ra ngoài
Mỹ thực yêu dấu ơi, ta tới đây.
*************************
Hai năm sau, trong trù nghệ viện.
Chu Ngọc Xuân vẻ mặt đau khổ chạy từ trong một gian bếp nhỏ ra” nguy rồi, ta hầm thịt bò quá lửa rồi”
Dương Vũ lúc này đã cao lớn cường tráng, không còn mập như ngày xưa, lập tức như viên pháo vọt ra khỏi phòng bếp của mình, chạy vào tiểu bếp của Chu Ngọc Xuân. Khi đi ra, vẻ mặt như là tiếc không rèn sắt thành thép” Chu Ngọc Xuân, lúc hầm thịt bò,ngươi đi đâu ? ngươi nhìn xem ngươi đã hầm thành bộ dáng gì ? cháy thành than rồi, ngươi nói xem, phải làm sao đây ? chúng ta còn phải tái đấu với tổ một, tổ hai nha. Bây giờ thì hay rồi, thua còn bị Mã giáo tập phạt, làm hư nguyên liệu nấu ăn, đêm nay chúng ta đừng hòng được ăn”
“Dương Tiểu Lại, chúng ta hai người, đại ca đừng nói nhị ca. Lần trước ngươi bỏ nhiều chất kiềm vào bánh bao, nếu không có Lâm Tiểu Trúc bỏ vào trong nước mấy thìa dấm chua, ngươi nghĩ ngươi qua ải được sao ? lúc này còn nói ta. Hừ” . Năm nay đã mười sáu tuổi, Chu Ngọc Xuân càng mạnh mẽ hơn” Ta chỉ đi nhà vệ sinh một lát thôi, ai biết vừa trở về đã thành như vậy ? có quy định lúc nấu cơm không thể đi nhà vệ sinh sao ?”
“Cho dù ta cho nhiều chất kiềm thì bánh bao vẫn là bánh bao, chẳng qua là không ăn được thôi nhưng không có lãng phí nguyên liệu nấu ăn. Còn ngươi lại làm liên lụy tới bữa tối của mọi người, không giống nhau” Dương Vũ luôn thích đấu võ mồm với Chu Ngọc Xuân” hơn nữa, nếu đi vệ sinh sao ngươi không giảm bớt lửa mà còn cho thêm củi vào ? ngươi không biết là hầm thịt bò phải dùng lửa nhỏ sao ? nói ngươi đầu người óc heo ngươi lại không chịu, giờ thì phục chưa ?”
“Ngươi mới là đầu người óc heo, đầu bị vô nước còn bị lừa đá. Ta chẳng qua thấy cũng sắp tới giờ, sợ sau khi ta trở lại không đủ thời gian cho nên mới bỏ thêm hai cây củi. . .”
“Được rồi, đừng ầm ỹ nữa” Tô Tiểu Thư đi ra khỏi phòng bế nhỏ của mình, nói với hai người đang đấu nhau như gà chọi” mau nghĩ xem nên làm thế nào, lát nữa Mã giáo tập sẽ đến kiểm tra”
“Làm sao bây giờ? Kêu Lâm Tiểu Trúc .” hai người cãi nhau thế nhưng lúc này lại rất đồng thuận.
Tô Tiểu Thư vừa bực mình vừa thấy buồn cười, đang muốn lên tiếng thì phòng bếp đối diện xuất hiện một cô nương xinh đẹp, tựa tiếu phi tiếu nhìn thoáng qua bên này, cười nhạo nói” tìm Lâm Tiểu Trúc thì có ích gì ? nàng không thể biến ra thịt bò cho các ngươi nha”
“Ai cần ngươi lo?” Chu Ngọc Xuân vừa thấy nàng kia, ánh mắt liền phát hỏa.
Tô Tiểu Thư cũng bất mãn nhìn thoáng qua Ngô Thái Vân chỉ sợ thiên hạ không loạn, kéo Chu Ngọc Xuân” đi thôi, ngươi mau dọn dẹp phòng bếp lại đi, đợi Lâm Tiểu Trúc đi cho chim ăn trở về, ta nói nàng xem có giúp được ngươi không”
“Chỉ kêu ngươi hầm một nồi thịt bò thôi, ngươi cũng làm không xong. Chu Ngọc Xuân, tổ các ngươi chờ chịu đói đi” Ngô Thái Vân cười nhạo vài tiếng rồi mới trở về phòng bếp của mình. Nàng cũng không dám rời đi lâu, sợ thịt bò của mình sẽ cháy thì đến lúc đó người khóc lại là mình
“Làm sao vậy ? vừa vào sân đã nghe tiếng các ngươi ồn ào ?” ngoài cửa xuất hiện một cô nương thân mình cao dong dỏng, dáng người uyển chuyển, khuôn mặt thanh lệ, linh động. Chính là Lâm Tiểu Trúc năm nay mười lăm tuổi.
“Tiểu Trúc, ngươi rốt cục đã trở lại, mau, giúp ta nhìn một cái” Chu Ngọc Xuân giống như nhìn thấu cứu tinh, lôi kéo Lâm Tiểu Trúc đi đến phòng bếp nhỏ của nàng
“Này, ống tay áo của ta, ngươi đừng xé rách nó đó” Lâm Tiểu Trúc kêu lên
Tô Tiểu Thư bật cười, Dương Vũ mặt mày lại đỏ bừng. Lần trước làm hư bánh bao, hắn quýnh lên liền xé rách ống tay áo của Lâm Tiểu Trúc, bị mọi người cười cho một trận.
Một ly trà sau, Lâm Tiểu Trúc và Chu Ngọc Xuân đi ra ngoài. Nàng đi vào phòng bếp nhỏ của mình lại ngoài ý muốn phát hiện Hạ Sơn đang bận rộn ở trong này
“Hạ Sơn ca, ngươi lại giúp ta làm việc ? thực ra không cần đâu, ta có thể tự mình làm mà. Mã giáo tập biết ta phải đi cho chim ăn nên đã cho ta thư thả thời gian. Ngươi mau về phòng bếp nhỏ của mình đi, nếu ngươi làm không kịp, chúng ta thực sẽ không được ăn cơm chiều nha”
Hạ Sơn lúc này bộ dáng đã cao lớn, cường tráng hơn, quay đầu nhìn nàng, mỉm cười, để lộ hàm răng trắng noãn nhưng không nói lời nào, quay đầu, tiếp tục dùng thìa đảo nồi thịt, một mùi hương thơm ngát xong lên. Làm xong mọi việc, hắn mới thẳng lưng nói” ta đi đây”
“Được” Lâm Tiểu Trúc nhìn theo Hạ Sơn đã cao hơn mình cái đầu đi ra cửa, sau đó mới xoay người mở nắp nồi, nhìn thấy khối thịt bò trong nồi đã mềm đi, lại bỏ thêm một ít gia vị vào
“Tiểu Trúc, ta đã làm xong, ta tới giúp ngươi một tay nha” Tô Tiểu Thư vừa đi vào vừa nói
Lâm Tiểu Trúc quay đầu cười với nàng” không cần, Hạ Sơn ca đã giúp ta hầm thịt bò, đợi một lát nữa là xong rồi”
Đạo lý này, đối với một người mở miệng luôn có thâm ý như Lâm Tiểu Trúc làm sao không hiểu. Nàng không nói ra, chỉ ngầm hiểu trong lòng, lại đau khổ khẩn cầu, đó chẳng phải là giữ thể diện cho chủ tử như hắn sao ? Huống chi hắn trong lúc tức giận còn đòi tới năm ngàn lượng bạc.
Cho dù nàng ở lại đây hai, ba năm, học tập trù nghệ. . . thì chi phí ăn mặc cũng chưa tới năm lượng bạc. Dùng năm ngàn lượng để chuộc thân thì ân tình gì cũng đã tính đủ. Hắn chỉ trích nàng qua sông đoạn cầu, vong ân bội nghĩa, thực không biết xấu hổ. Nàng thừa nhận mình là người có lòng làm, vậy hắn thì sao ? chẳng lẽ hắn không có lòng tham sao ? hai trăm năm mươi văn tiền đã muốn mua cả đời người ta, còn yêu cầu người ta phải cảm động rơi nước mắt, cam tâm cả đời làm nô lệ cho hắn. Thật nực cười.
Nghĩ tới đây, Viên Thiên Dã tâm phiền ý loạn phạt tay” ta đã nói Mã sư phụ làm cho ngươi mấy món, mau đi ăn đi”
“A?” Lâm Tiểu Trúc ngây ngốc, không phải không cho nàng ăn cơm sao ? sao đổi ý rồi”
“Đi đi, trước khi ngươi tới, công tử đã cố ý bảo Mã sư phụ chuẩn bị cho ngươi” Viên Thập thấy Lâm Tiểu Trúc còn ngây ngốc vội lên tiếng nhắc nhở
“Cảm ơn công tử.” Lâm Tiểu Trúc vui mừng thi lễ rồi đi ra ngoài
Mỹ thực yêu dấu ơi, ta tới đây.
*************************
Hai năm sau, trong trù nghệ viện.
Chu Ngọc Xuân vẻ mặt đau khổ chạy từ trong một gian bếp nhỏ ra” nguy rồi, ta hầm thịt bò quá lửa rồi”
Dương Vũ lúc này đã cao lớn cường tráng, không còn mập như ngày xưa, lập tức như viên pháo vọt ra khỏi phòng bếp của mình, chạy vào tiểu bếp của Chu Ngọc Xuân. Khi đi ra, vẻ mặt như là tiếc không rèn sắt thành thép” Chu Ngọc Xuân, lúc hầm thịt bò,ngươi đi đâu ? ngươi nhìn xem ngươi đã hầm thành bộ dáng gì ? cháy thành than rồi, ngươi nói xem, phải làm sao đây ? chúng ta còn phải tái đấu với tổ một, tổ hai nha. Bây giờ thì hay rồi, thua còn bị Mã giáo tập phạt, làm hư nguyên liệu nấu ăn, đêm nay chúng ta đừng hòng được ăn”
“Dương Tiểu Lại, chúng ta hai người, đại ca đừng nói nhị ca. Lần trước ngươi bỏ nhiều chất kiềm vào bánh bao, nếu không có Lâm Tiểu Trúc bỏ vào trong nước mấy thìa dấm chua, ngươi nghĩ ngươi qua ải được sao ? lúc này còn nói ta. Hừ” . Năm nay đã mười sáu tuổi, Chu Ngọc Xuân càng mạnh mẽ hơn” Ta chỉ đi nhà vệ sinh một lát thôi, ai biết vừa trở về đã thành như vậy ? có quy định lúc nấu cơm không thể đi nhà vệ sinh sao ?”
“Cho dù ta cho nhiều chất kiềm thì bánh bao vẫn là bánh bao, chẳng qua là không ăn được thôi nhưng không có lãng phí nguyên liệu nấu ăn. Còn ngươi lại làm liên lụy tới bữa tối của mọi người, không giống nhau” Dương Vũ luôn thích đấu võ mồm với Chu Ngọc Xuân” hơn nữa, nếu đi vệ sinh sao ngươi không giảm bớt lửa mà còn cho thêm củi vào ? ngươi không biết là hầm thịt bò phải dùng lửa nhỏ sao ? nói ngươi đầu người óc heo ngươi lại không chịu, giờ thì phục chưa ?”
“Ngươi mới là đầu người óc heo, đầu bị vô nước còn bị lừa đá. Ta chẳng qua thấy cũng sắp tới giờ, sợ sau khi ta trở lại không đủ thời gian cho nên mới bỏ thêm hai cây củi. . .”
“Được rồi, đừng ầm ỹ nữa” Tô Tiểu Thư đi ra khỏi phòng bế nhỏ của mình, nói với hai người đang đấu nhau như gà chọi” mau nghĩ xem nên làm thế nào, lát nữa Mã giáo tập sẽ đến kiểm tra”
“Làm sao bây giờ? Kêu Lâm Tiểu Trúc .” hai người cãi nhau thế nhưng lúc này lại rất đồng thuận.
Tô Tiểu Thư vừa bực mình vừa thấy buồn cười, đang muốn lên tiếng thì phòng bếp đối diện xuất hiện một cô nương xinh đẹp, tựa tiếu phi tiếu nhìn thoáng qua bên này, cười nhạo nói” tìm Lâm Tiểu Trúc thì có ích gì ? nàng không thể biến ra thịt bò cho các ngươi nha”
“Ai cần ngươi lo?” Chu Ngọc Xuân vừa thấy nàng kia, ánh mắt liền phát hỏa.
Tô Tiểu Thư cũng bất mãn nhìn thoáng qua Ngô Thái Vân chỉ sợ thiên hạ không loạn, kéo Chu Ngọc Xuân” đi thôi, ngươi mau dọn dẹp phòng bếp lại đi, đợi Lâm Tiểu Trúc đi cho chim ăn trở về, ta nói nàng xem có giúp được ngươi không”
“Chỉ kêu ngươi hầm một nồi thịt bò thôi, ngươi cũng làm không xong. Chu Ngọc Xuân, tổ các ngươi chờ chịu đói đi” Ngô Thái Vân cười nhạo vài tiếng rồi mới trở về phòng bếp của mình. Nàng cũng không dám rời đi lâu, sợ thịt bò của mình sẽ cháy thì đến lúc đó người khóc lại là mình
“Làm sao vậy ? vừa vào sân đã nghe tiếng các ngươi ồn ào ?” ngoài cửa xuất hiện một cô nương thân mình cao dong dỏng, dáng người uyển chuyển, khuôn mặt thanh lệ, linh động. Chính là Lâm Tiểu Trúc năm nay mười lăm tuổi.
“Tiểu Trúc, ngươi rốt cục đã trở lại, mau, giúp ta nhìn một cái” Chu Ngọc Xuân giống như nhìn thấu cứu tinh, lôi kéo Lâm Tiểu Trúc đi đến phòng bếp nhỏ của nàng
“Này, ống tay áo của ta, ngươi đừng xé rách nó đó” Lâm Tiểu Trúc kêu lên
Tô Tiểu Thư bật cười, Dương Vũ mặt mày lại đỏ bừng. Lần trước làm hư bánh bao, hắn quýnh lên liền xé rách ống tay áo của Lâm Tiểu Trúc, bị mọi người cười cho một trận.
Một ly trà sau, Lâm Tiểu Trúc và Chu Ngọc Xuân đi ra ngoài. Nàng đi vào phòng bếp nhỏ của mình lại ngoài ý muốn phát hiện Hạ Sơn đang bận rộn ở trong này
“Hạ Sơn ca, ngươi lại giúp ta làm việc ? thực ra không cần đâu, ta có thể tự mình làm mà. Mã giáo tập biết ta phải đi cho chim ăn nên đã cho ta thư thả thời gian. Ngươi mau về phòng bếp nhỏ của mình đi, nếu ngươi làm không kịp, chúng ta thực sẽ không được ăn cơm chiều nha”
Hạ Sơn lúc này bộ dáng đã cao lớn, cường tráng hơn, quay đầu nhìn nàng, mỉm cười, để lộ hàm răng trắng noãn nhưng không nói lời nào, quay đầu, tiếp tục dùng thìa đảo nồi thịt, một mùi hương thơm ngát xong lên. Làm xong mọi việc, hắn mới thẳng lưng nói” ta đi đây”
“Được” Lâm Tiểu Trúc nhìn theo Hạ Sơn đã cao hơn mình cái đầu đi ra cửa, sau đó mới xoay người mở nắp nồi, nhìn thấy khối thịt bò trong nồi đã mềm đi, lại bỏ thêm một ít gia vị vào
“Tiểu Trúc, ta đã làm xong, ta tới giúp ngươi một tay nha” Tô Tiểu Thư vừa đi vào vừa nói
Lâm Tiểu Trúc quay đầu cười với nàng” không cần, Hạ Sơn ca đã giúp ta hầm thịt bò, đợi một lát nữa là xong rồi”