Chương 164: Cò kè mặc cả
Thực ra Viên Thiên Dã sao không loạn, hắn rót cho mình ly trà chính là muốn bình tĩnh lại, từ từ suy nghĩ xem ý tứ của lão gia tử đối với Lâm Tiểu Trúc là như thế nào.
Lão gia tử lúc trước không nói thân phận của mình với Lâm Tiểu Trúc, lần này đến Bắc Yến lại cố ý bắt nàng đi, lại nói thân phận của mình với nàng, còn bảo nàng đem tình huống nói ra, còn nhiệt tình giúp hắn. Dụng ý là gì ? muốn mình hảo hảo chiếu cố Lâm Tiểu Trúc hay là thỏa mãn yêu cầu của nàng ?
Nghĩ đến yêu cầu của Lâm Tiểu Trúc là được tự do, trong lòng Viên Thiên Dã lại rối bời. Hắn cảm thấy nếu hắn buông tay, nàng sẽ như diều đứt dây, bay đi mãi, không quay về bên hắn nữa.
“Lão gia tử. . . còn nói gì nữa không ?” hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp, nếu tiếp theo Lâm Tiểu Trúc đưa ra yêu cầu rời đi, hắn nên làm gì bây giờ ?
Lâm Tiểu Trúc nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói:” Không nói cái gì nữa.” nhìn ánh mắt của Viên Thiên Dã, nàng biết tự do ở trong tay rồi, chỉ cần nàng mở miệng là ngay lập tức có thể dọn đồ rời đi nhưng nàng không thể làm như vậy.
Ngoại trừ không muốn làm tổn hại hình tượng của lão gia tử, lúc này không phải là thời cơ tốt để rời khỏi Viên Thiên Dã. Trải qua chuyện sáng nay, cả kinh thành đều biết nàng là nữ đầu bếp của Viên Thiên Dã, hơn nữa nếu lòng điều tra sẽ biết nàng là người được Viên Thiên Dã cực kỳ coi trọng. Một khi nàng rời khỏi sự che chở của hắn, có thể sẽ bị người khác bắt để uy hiếp Viên Thiên Dã, như vậy nàng chẳng có lợi gì.
Hơn nữa một lời quân tử đáng giá ngàn vàng. Viên Thiên Dã đưa nàng ra khỏi thâm sơn, cho nàng học trù nghệ, cho nàng ba năm yên ổn và vui vẻ. Kiếm năm ngàn lượng bạc rồi báo đáp ân tình, cố hết sức giúp hắn đạt thành tâm nguyện đoạt vị là những gì nàng đã nói, nàng không thể không giữ lời
“Công tử, nếu không có chuyện gì, ta đi về trước” vì để trấn an Viên Thiên Dã, Lâm Tiểu Trúc lại cười cười bổ sung” hôm nay gặp chuyện như vậy là ta mệt muốn chết luôn, trở về phải hảo hảo nghỉ ngơi một chút, sau đó viết kế hoạch mở tiệm, còn có hạt tiêu cũng phải trồng nữa”
Viên Thiên Dã hai mắt bừng sang, đưa mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc, tươi cười khó nhịn được, giọng điệu cũng thoải mái hơn” được, ngươi nghỉ ngơi đi. Hôm nay nếu không có chuyện của ngươi, chúng ta cũng không bắt được nhược điểm của Hà Văn Thanh, xem như ngươi lập được công lớn. Chờ ngươi nghỉ ngơi xong, chúng ta sẽ thương lượng chuyện mở tiệm, ta cũng sẽ thưởng cho ngươi năm mươi lượng bạc”
“Thật sự?” Lâm Tiểu Trúc kinh hỉ mở to hai mắt, vui mừng nói:” Đa tạ công tử. Vậy Tiểu Trúc xin cáo lui
Viên Tri Bách từ sau bình phong đi ra, nhìn nét mặt tỏa sáng của nhi tử, lại nhăn mày nhưng cũng không nói gì, chỉ hỏi” Dã nhi, mở tiệm là sao ?”
“Nga, phụ vương, Lâm Tiểu Trúc muốn mở một cửa hàng bán điểm tâm. Người cũng biết hiện giờ nhà chúng ta chi tiêu ngày càng lớn, nàng mở tiệm bán tốt hơn so với ở không trong phủ, hơn nữa trong phủ có lão Vương hầu hạ là đủ rồi”
“Không được.” Viên Tri Bách lập tức cự tuyệt” chúng ta cũng không phải thiếu một hai cửa hiệu kiếm tiền, hơn nữa nàng đã lộ mặt với quan phủ, ai nấy đều biết nàng là nha đầu của ngươi. Chúng ta vừa mới dẹp tửu lâu của Hà Văn Thanh, ngươi quay lưng lại mở cửa hàng điểm tâm là có ý gì ? Còn nữa, nàng biết mặt ngươi, hiểu mọi chuyện của ngươi, ngươi chẳng những không cho nàng uống thuốc mà còn để nàng đi, nếu bị bắt thì sẽ phiền toái lớn. Không được, nhất định không được”
“Phụ vương, ngài nghe ta nói hết đã” Viên Thiên Dã không chút hoang mang, rót cho Viên Tri Bách một ly trà rồi nói” chính vì mọi người đều biết nàng là nha đầu của ta, Hà Văn Thanh lại vì ta mà đóng cửa tửu lâu, ở tù, sau đó ta lại để nàng mở cửa hàng. Như vậy mới có thể làm cho mọi người thấy ta suy nghĩ không thấu đáo, làm việc không kỹ càng, làm người không lão luyện, thiếu suy nghĩ. Đoan vương mới có thể đánh mất sự nghi ngờ, không điều tra nữa”
Viên Tri Bách suy nghĩ một lát, gật đầu tán thưởng” có ý” nói xong vui vẻ liếc Viên Thiên Dã một cái. Con hơn cha là nhà có phúc, là chuyện đáng để kiêu ngạo.
Viên Thiên Dã lại nói tiếp” về những mặt khác, phụ thân cũng không cần lo lắng. Đến lúc đó ta vẫn để nàng ở trong phủ, ra vào thì có xe ngựa, xa phu chiếu ứng, đến trong điếm thì có chưởng quầy, tiểu nhị đều là người một nhà. Mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát, sẽ không xảy ra sơ xuất gì” .
“Như thế rất tốt.” Viên Tri Bách thấy con nói vậy, chỉ có thể đồng ý nhưng hắn nhớ tới đối thoại vừa rồi của Viên Thiên Dã và Lâm Tiểu Trúc, vẫn cảnh cáo” Dã nhi, ngươi thích nàng, phụ vương không ý kiến nhưng ngươi nhất định phải phân biệt nặng nhẹ, đừng để rơi vào tư tình nhi nữ quá sâu. Hơn nữa, nếu ngươi muốn lấy nàng làm chính thê, ta và mẫu phi của ngươi nhất định sẽ không đáp ứng. Cho dù nàng là đồ đệ của vị kia thì có nghĩa gì đâu, nàng vẫn là hạ nhận của nhà chúng ta. Sau này thành đại sự, ngươi không muốn ngồi lên vị trí kia nhưng năng lực của ngươi lại hơn ca ca ngươi, ắt sẽ bị ghen ghét. Một khi ca ca ngươi muốn đối phó với ngươi, ngươi sẽ gặp nguy hiểm. Dù sao người hiện giờ ngươi có thể nắm trong tay, qua thời gian cũng chưa chắc vẫn là như vậy. Cho nên, gia tộc thê tử cường đại là rất quan trọng, tốt nhất là lấy công chúa của một quốc gia, như vậy hắn sẽ không dám làm gì với ngươi. Các ngươi đều là con ta, phụ vương hi vọng cả hai đều tốt”
“Phụ vương.” Viên Thiên Dã nhìn Viên Tri Bách, đang tính nói chuyện thì Viên Tri Bách đã khoát tay ngăn lại” ta biết ngươi có rất nhiều đạo lý muốn nói nhưng ta nói cho ngươi biết, chuyện này không thương lượng nữa” nói xong liền xoay người đi ra cửa, mang theo Viên Toàn thông qua bí đạo trở về Vương phủ.
Viên Thiên Dã đứng yên, thở dài một hơi rồi cười khổ lắc đầu, tâm của Lâm Tiểu Trúc không ở trên người hắn thì làm vợ hay làm thiếp ở đâu ra ?
Lâm Tiểu Trúc trở về viện của mình liền gọi Nhị Cẩu Tử đến, bảo hắn tìm một chỗ thích hợp trong viện nàng mà trồng hạt tiêu, sau đó ăn cơm, tắm rửa rồi bắt đầu viết kế hoạch mở tiệm.
Vì để Viên Thiên Dã tin nàng có năng lực kinh doanh cũng để bày tỏ ý nghĩ của mình, nàng đã xuất ra tất cả bản lĩnh, nhớ lại những lý luận tri thức và kỹ xảo buôn bán của kiếp trước, sau đó tiến hành phân tích từ việc trang hoàng cửa tiệm, chọn món ăn, cách thức kinh doanh, nhân sự phục vụ. . . đều viết rất tường tận.
Đọc đi đọc lại, chỉnh sửa vài lần, nàng mới thấy hài lòng với bản kế hoạch, chờ đến ngày Viên Thiên Dã không xuất môn, nàng liền đến viện của hắn, nhờ Viên Thập thông báo rồi đi vào, đưa bản kế hoạch cho hắn.
Viên Thiên Dã vẫn quen với việc Lâm Tiểu Trúc luôn mang lại kinh hỉ cho hắn, nhưng đọc bản kế hoạch xong, vẫn không nén nổi kinh hỉ. Cổ đại tuy có nhiều người tinh thông việc mua bán nhưng chủ yếu là qua truyền miệng, thầy dạy trò học mà thôi. Nếu không theo người ta học vài năm, sẽ không thể nào hiểu được. Hơn nữa những người đó trình độ văn hóa không cao, mở tiệm chủ yếu dựa vào kinh nghiệm, không giống như Lâm Tiểu Trúc có thể phân tích, lập luận tất cả các khía cạnh rất sắc sảo, cuối cùng còn đưa ra kết luận rất có sức thuyết phục. Viên Thiên Dã tin chỉ cần dựa theo đó mà làm, cửa hàng không kiếm được tiền mới là lạ. .
Viên Thiên Dã mấy năm nay bố trí khắp nơi, chi tiêu rất lớn cho nên lúc trước hắn tập trung bồi dưỡng nhân tài kinh doanh, sau đó theo các lão sư phụ đi kiếm tiền, vì vậy thuộc hạ của hắn phân tán khắp tứ quốc, cho nên đối với việc làm ăn cũng hiểu được chút ít, cũng vì thế hắn mới nhìn ra được kế hoạch của Lâm Tiểu Trúc không đơn giản.
“Tiểu Trúc, là ngươi nghĩ ra sao ?” Viên Thiên Dã ánh mắt sáng quắc nhìn Lâm Tiểu Trúc.
Lâm Tiểu Trúc thấy hắn giật mình, trong lòng có chút đắc ý nhưng ngoài mặt vẫn giả ngu, vờ vịt hỏi” sao vậy ? không tốt sao ? nghĩ được cái gì ta liền viết ra hết. Ta chưa từng kinh doanh nhưng nghĩ nếu muốn mở tiệm, cũng là những phương diện này, cho nên nghĩ sao liền viết ra vậy. Nếu không được, ngươi gọi người am hiểu đến xem thử đi”
“Tốt, sao lại không tốt ? còn rất tốt nữa là. Nếu không biết ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi trước kia đã từng buôn bán qua ah” Viên Thiên Dã vội vàng giải thích.
“Chẳng phải ông nội ta trước kia từng buôn bán sao ?” Lâm Tiểu Trúc phản bác.
Viên Thiên Dã bật cười” đúng, đúng, ta quên”
“vậy tiêm kia có thể mở không ?” Lâm Tiểu Trúc thiết tha nhìn Viên Thiên Dã.
“Đương nhiên có thể nhưng phải chậm vài ngày, đợi chuyện của Hà Văn Thanh lắng dịu đã”
“Dạ” chỉ cần Viên Thiên Dã đồng ý, vậy thì không thành vấn đề, thêm vài ngày thì nàng có thêm thời gian để nghiên cứu mấy món điểm tâm thôi” nhưng mà công tử, chuyện ăn chia. . .”
Nhìn Lâm Tiểu Trúc chớp mắt đầy hi vọng nhìn mình, giống như con chó nhỏ đang khát vọng được chủ nhân trấn án, Viên Thiên Dã nhịn không được muốn trêu chọc nàng, cố ý trầm ngâm một lát, nhíu mày nói” ba bảy hả, không ổn. Ngươi xem, ngươi là nữ đầu bếp trong phủ ta, còn được phát tiền tiêu vặt hàng tháng nữa. Cái này có vẻ như chính sự không làm lại đi mở tiệm, nói thế nào cũng coi như không làm việc đàng hoàng. Ta thấy, hai – tám đi. Ngươi hai, ta tám, thấy sao ?”
Chỉ cần có thể mở tiệm, hai phần Lâm Tiểu Trúc cũng hài lòng nhưng đã là mua bán thì nàng cũng phải cò kè trả giá một hồi, như vậy mới xem như là đủ tư cách của một người làm ăn a.
Thực ra Viên Thiên Dã sao không loạn, hắn rót cho mình ly trà chính là muốn bình tĩnh lại, từ từ suy nghĩ xem ý tứ của lão gia tử đối với Lâm Tiểu Trúc là như thế nào.
Lão gia tử lúc trước không nói thân phận của mình với Lâm Tiểu Trúc, lần này đến Bắc Yến lại cố ý bắt nàng đi, lại nói thân phận của mình với nàng, còn bảo nàng đem tình huống nói ra, còn nhiệt tình giúp hắn. Dụng ý là gì ? muốn mình hảo hảo chiếu cố Lâm Tiểu Trúc hay là thỏa mãn yêu cầu của nàng ?
Nghĩ đến yêu cầu của Lâm Tiểu Trúc là được tự do, trong lòng Viên Thiên Dã lại rối bời. Hắn cảm thấy nếu hắn buông tay, nàng sẽ như diều đứt dây, bay đi mãi, không quay về bên hắn nữa.
“Lão gia tử. . . còn nói gì nữa không ?” hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp, nếu tiếp theo Lâm Tiểu Trúc đưa ra yêu cầu rời đi, hắn nên làm gì bây giờ ?
Lâm Tiểu Trúc nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói:” Không nói cái gì nữa.” nhìn ánh mắt của Viên Thiên Dã, nàng biết tự do ở trong tay rồi, chỉ cần nàng mở miệng là ngay lập tức có thể dọn đồ rời đi nhưng nàng không thể làm như vậy.
Ngoại trừ không muốn làm tổn hại hình tượng của lão gia tử, lúc này không phải là thời cơ tốt để rời khỏi Viên Thiên Dã. Trải qua chuyện sáng nay, cả kinh thành đều biết nàng là nữ đầu bếp của Viên Thiên Dã, hơn nữa nếu lòng điều tra sẽ biết nàng là người được Viên Thiên Dã cực kỳ coi trọng. Một khi nàng rời khỏi sự che chở của hắn, có thể sẽ bị người khác bắt để uy hiếp Viên Thiên Dã, như vậy nàng chẳng có lợi gì.
Hơn nữa một lời quân tử đáng giá ngàn vàng. Viên Thiên Dã đưa nàng ra khỏi thâm sơn, cho nàng học trù nghệ, cho nàng ba năm yên ổn và vui vẻ. Kiếm năm ngàn lượng bạc rồi báo đáp ân tình, cố hết sức giúp hắn đạt thành tâm nguyện đoạt vị là những gì nàng đã nói, nàng không thể không giữ lời
“Công tử, nếu không có chuyện gì, ta đi về trước” vì để trấn an Viên Thiên Dã, Lâm Tiểu Trúc lại cười cười bổ sung” hôm nay gặp chuyện như vậy là ta mệt muốn chết luôn, trở về phải hảo hảo nghỉ ngơi một chút, sau đó viết kế hoạch mở tiệm, còn có hạt tiêu cũng phải trồng nữa”
Viên Thiên Dã hai mắt bừng sang, đưa mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc, tươi cười khó nhịn được, giọng điệu cũng thoải mái hơn” được, ngươi nghỉ ngơi đi. Hôm nay nếu không có chuyện của ngươi, chúng ta cũng không bắt được nhược điểm của Hà Văn Thanh, xem như ngươi lập được công lớn. Chờ ngươi nghỉ ngơi xong, chúng ta sẽ thương lượng chuyện mở tiệm, ta cũng sẽ thưởng cho ngươi năm mươi lượng bạc”
“Thật sự?” Lâm Tiểu Trúc kinh hỉ mở to hai mắt, vui mừng nói:” Đa tạ công tử. Vậy Tiểu Trúc xin cáo lui
Viên Tri Bách từ sau bình phong đi ra, nhìn nét mặt tỏa sáng của nhi tử, lại nhăn mày nhưng cũng không nói gì, chỉ hỏi” Dã nhi, mở tiệm là sao ?”
“Nga, phụ vương, Lâm Tiểu Trúc muốn mở một cửa hàng bán điểm tâm. Người cũng biết hiện giờ nhà chúng ta chi tiêu ngày càng lớn, nàng mở tiệm bán tốt hơn so với ở không trong phủ, hơn nữa trong phủ có lão Vương hầu hạ là đủ rồi”
“Không được.” Viên Tri Bách lập tức cự tuyệt” chúng ta cũng không phải thiếu một hai cửa hiệu kiếm tiền, hơn nữa nàng đã lộ mặt với quan phủ, ai nấy đều biết nàng là nha đầu của ngươi. Chúng ta vừa mới dẹp tửu lâu của Hà Văn Thanh, ngươi quay lưng lại mở cửa hàng điểm tâm là có ý gì ? Còn nữa, nàng biết mặt ngươi, hiểu mọi chuyện của ngươi, ngươi chẳng những không cho nàng uống thuốc mà còn để nàng đi, nếu bị bắt thì sẽ phiền toái lớn. Không được, nhất định không được”
“Phụ vương, ngài nghe ta nói hết đã” Viên Thiên Dã không chút hoang mang, rót cho Viên Tri Bách một ly trà rồi nói” chính vì mọi người đều biết nàng là nha đầu của ta, Hà Văn Thanh lại vì ta mà đóng cửa tửu lâu, ở tù, sau đó ta lại để nàng mở cửa hàng. Như vậy mới có thể làm cho mọi người thấy ta suy nghĩ không thấu đáo, làm việc không kỹ càng, làm người không lão luyện, thiếu suy nghĩ. Đoan vương mới có thể đánh mất sự nghi ngờ, không điều tra nữa”
Viên Tri Bách suy nghĩ một lát, gật đầu tán thưởng” có ý” nói xong vui vẻ liếc Viên Thiên Dã một cái. Con hơn cha là nhà có phúc, là chuyện đáng để kiêu ngạo.
Viên Thiên Dã lại nói tiếp” về những mặt khác, phụ thân cũng không cần lo lắng. Đến lúc đó ta vẫn để nàng ở trong phủ, ra vào thì có xe ngựa, xa phu chiếu ứng, đến trong điếm thì có chưởng quầy, tiểu nhị đều là người một nhà. Mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát, sẽ không xảy ra sơ xuất gì” .
“Như thế rất tốt.” Viên Tri Bách thấy con nói vậy, chỉ có thể đồng ý nhưng hắn nhớ tới đối thoại vừa rồi của Viên Thiên Dã và Lâm Tiểu Trúc, vẫn cảnh cáo” Dã nhi, ngươi thích nàng, phụ vương không ý kiến nhưng ngươi nhất định phải phân biệt nặng nhẹ, đừng để rơi vào tư tình nhi nữ quá sâu. Hơn nữa, nếu ngươi muốn lấy nàng làm chính thê, ta và mẫu phi của ngươi nhất định sẽ không đáp ứng. Cho dù nàng là đồ đệ của vị kia thì có nghĩa gì đâu, nàng vẫn là hạ nhận của nhà chúng ta. Sau này thành đại sự, ngươi không muốn ngồi lên vị trí kia nhưng năng lực của ngươi lại hơn ca ca ngươi, ắt sẽ bị ghen ghét. Một khi ca ca ngươi muốn đối phó với ngươi, ngươi sẽ gặp nguy hiểm. Dù sao người hiện giờ ngươi có thể nắm trong tay, qua thời gian cũng chưa chắc vẫn là như vậy. Cho nên, gia tộc thê tử cường đại là rất quan trọng, tốt nhất là lấy công chúa của một quốc gia, như vậy hắn sẽ không dám làm gì với ngươi. Các ngươi đều là con ta, phụ vương hi vọng cả hai đều tốt”
“Phụ vương.” Viên Thiên Dã nhìn Viên Tri Bách, đang tính nói chuyện thì Viên Tri Bách đã khoát tay ngăn lại” ta biết ngươi có rất nhiều đạo lý muốn nói nhưng ta nói cho ngươi biết, chuyện này không thương lượng nữa” nói xong liền xoay người đi ra cửa, mang theo Viên Toàn thông qua bí đạo trở về Vương phủ.
Viên Thiên Dã đứng yên, thở dài một hơi rồi cười khổ lắc đầu, tâm của Lâm Tiểu Trúc không ở trên người hắn thì làm vợ hay làm thiếp ở đâu ra ?
Lâm Tiểu Trúc trở về viện của mình liền gọi Nhị Cẩu Tử đến, bảo hắn tìm một chỗ thích hợp trong viện nàng mà trồng hạt tiêu, sau đó ăn cơm, tắm rửa rồi bắt đầu viết kế hoạch mở tiệm.
Vì để Viên Thiên Dã tin nàng có năng lực kinh doanh cũng để bày tỏ ý nghĩ của mình, nàng đã xuất ra tất cả bản lĩnh, nhớ lại những lý luận tri thức và kỹ xảo buôn bán của kiếp trước, sau đó tiến hành phân tích từ việc trang hoàng cửa tiệm, chọn món ăn, cách thức kinh doanh, nhân sự phục vụ. . . đều viết rất tường tận.
Đọc đi đọc lại, chỉnh sửa vài lần, nàng mới thấy hài lòng với bản kế hoạch, chờ đến ngày Viên Thiên Dã không xuất môn, nàng liền đến viện của hắn, nhờ Viên Thập thông báo rồi đi vào, đưa bản kế hoạch cho hắn.
Viên Thiên Dã vẫn quen với việc Lâm Tiểu Trúc luôn mang lại kinh hỉ cho hắn, nhưng đọc bản kế hoạch xong, vẫn không nén nổi kinh hỉ. Cổ đại tuy có nhiều người tinh thông việc mua bán nhưng chủ yếu là qua truyền miệng, thầy dạy trò học mà thôi. Nếu không theo người ta học vài năm, sẽ không thể nào hiểu được. Hơn nữa những người đó trình độ văn hóa không cao, mở tiệm chủ yếu dựa vào kinh nghiệm, không giống như Lâm Tiểu Trúc có thể phân tích, lập luận tất cả các khía cạnh rất sắc sảo, cuối cùng còn đưa ra kết luận rất có sức thuyết phục. Viên Thiên Dã tin chỉ cần dựa theo đó mà làm, cửa hàng không kiếm được tiền mới là lạ. .
Viên Thiên Dã mấy năm nay bố trí khắp nơi, chi tiêu rất lớn cho nên lúc trước hắn tập trung bồi dưỡng nhân tài kinh doanh, sau đó theo các lão sư phụ đi kiếm tiền, vì vậy thuộc hạ của hắn phân tán khắp tứ quốc, cho nên đối với việc làm ăn cũng hiểu được chút ít, cũng vì thế hắn mới nhìn ra được kế hoạch của Lâm Tiểu Trúc không đơn giản.
“Tiểu Trúc, là ngươi nghĩ ra sao ?” Viên Thiên Dã ánh mắt sáng quắc nhìn Lâm Tiểu Trúc.
Lâm Tiểu Trúc thấy hắn giật mình, trong lòng có chút đắc ý nhưng ngoài mặt vẫn giả ngu, vờ vịt hỏi” sao vậy ? không tốt sao ? nghĩ được cái gì ta liền viết ra hết. Ta chưa từng kinh doanh nhưng nghĩ nếu muốn mở tiệm, cũng là những phương diện này, cho nên nghĩ sao liền viết ra vậy. Nếu không được, ngươi gọi người am hiểu đến xem thử đi”
“Tốt, sao lại không tốt ? còn rất tốt nữa là. Nếu không biết ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi trước kia đã từng buôn bán qua ah” Viên Thiên Dã vội vàng giải thích.
“Chẳng phải ông nội ta trước kia từng buôn bán sao ?” Lâm Tiểu Trúc phản bác.
Viên Thiên Dã bật cười” đúng, đúng, ta quên”
“vậy tiêm kia có thể mở không ?” Lâm Tiểu Trúc thiết tha nhìn Viên Thiên Dã.
“Đương nhiên có thể nhưng phải chậm vài ngày, đợi chuyện của Hà Văn Thanh lắng dịu đã”
“Dạ” chỉ cần Viên Thiên Dã đồng ý, vậy thì không thành vấn đề, thêm vài ngày thì nàng có thêm thời gian để nghiên cứu mấy món điểm tâm thôi” nhưng mà công tử, chuyện ăn chia. . .”
Nhìn Lâm Tiểu Trúc chớp mắt đầy hi vọng nhìn mình, giống như con chó nhỏ đang khát vọng được chủ nhân trấn án, Viên Thiên Dã nhịn không được muốn trêu chọc nàng, cố ý trầm ngâm một lát, nhíu mày nói” ba bảy hả, không ổn. Ngươi xem, ngươi là nữ đầu bếp trong phủ ta, còn được phát tiền tiêu vặt hàng tháng nữa. Cái này có vẻ như chính sự không làm lại đi mở tiệm, nói thế nào cũng coi như không làm việc đàng hoàng. Ta thấy, hai – tám đi. Ngươi hai, ta tám, thấy sao ?”
Chỉ cần có thể mở tiệm, hai phần Lâm Tiểu Trúc cũng hài lòng nhưng đã là mua bán thì nàng cũng phải cò kè trả giá một hồi, như vậy mới xem như là đủ tư cách của một người làm ăn a.