Chương 165: Canh cá chua cay
Lâm Tiểu Trúc phản bác” công tử, không thể bắt ngựa chạy mà không cho nó ăn cỏ nha. Ngươi cho Tiểu Trúc càng nhiều, Tiểu Trúc càng dụng tâm,càng ra sức kiếm tiền hơn. Bình thường một tháng lợi nhuận được một trăm lượng nhưng nếu được ngài khích lệ, có thể kiếm được một trăm năm mươi lượng nha. Như vậy người lấy bảy phần tính ra còn có lợi hơn tám phần nhà, cho nên chút lợi ích nhỏ, người so đo làm gì. Hơn nữa, nếu Tiểu Trúc quản lý cửa hàng, e là không thể ở trong phủ nấu cơm cho ngươi, đương nhiên không thể nhận tiền tiêu vặt hàng tháng rồi”
Viên Thiên Dã nói vậy chẳng qua là muốn trêu chọc nàng. Nếu là trước kia, hắn sẽ trăm phương ngàn kế không cho Lâm Tiểu Trúc kiếm tiền, muốn dùng năm ngàn lượng bạc để giữ nàng bên cạnh mình. Nhưng hiện giờ, Hiên Viên lão gia tử đã làm rõ mọi chuyện, hắn biết nếu lại làm như vậy, lão gia tử sẽ phản cảm. Hơn nữa, kế hoạch của nàng xuất sắc như vậy, khiến cho hắn cảm thấy nếu hắn cứ buộc nàng ở bên cạnh mình, áp chế nàng, chẳng những không chiếm được tâm của nàng mà còn đẩy nàng ra xa mình hơn. Một người có tài năng luôn khát vọng thể hiện bản thân, nhất định sẽ khó chịu, phản cảm với người kiềm chế mình.
“Được, ba- bảy thì ba – bảy” Viên Thiên Dã đáp ứng” nhưng sau này ngươi vẫn ở trong phủ, rảnh rỗi thì nấu cho bản công tử hắn, cho nên tiền tiêu vặt hàng tháng, ngươi vẫn được nhận”
Lâm Tiểu Trúc sửng sốt:” Ta về sau vẫn ở trong phủ?” nhưng lập tức đã hiểu. Nàng biết nhiều bí mật của Viên Thiên Dã như vậy, không thể ở bên ngoài, hắn cho nàng ra ngoài mở cửa hàng là đã dung túng nàng lắm rồi, vì thế vội nói” hết thảy đều nghe theo công tử an bài”
Viên Thiên Dã gật đầu” Viên Ngũ Nương sau này sẽ đi theo ngươi, mỗi ngày sẽ hộ tống ngươi đến cửa hàng và về Viên phủ, nếu ngươi thấy nàng ở cửa hàng nhàn rỗi quá thì có thể kiếm việc cho nàng làm”
“Dạ” Lâm Tiểu Trúc không có dị nghị gì, cho người trông coi nàng là bình thường, nếu không nàng lại hồ nghi Viên Thiên Dã có chủ ý gì khác.
Mấy ngày kế tiếp, Viên Thiên Dã tận dụng cơ hội và nhân lực để buộc tội Hà Văn Thanh, Lâm Tiểu Trúc thì bận rộn chế biến các loại điểm tâm. Một cửa hàng bán điểm tâm phải có ít nhất, hai đến ba mươi loại, các loại truyền thống nhất định phải có, sẽ là món chiêu bài của quán, thêm vào đó một vài món mới. Lâm Tiểu Trúc kiếp trước là người thích đi du lịch, lại thích ăn uống cho nên biết rất nhiều nơi bán món ăn vặt. Vì thế đã rất nhanh chế biến được nhiều món điểm tâm mới, trong đó thích hợp với trời nóng có mì lạnh và bánh đúc đậu, ngoài ra còn có sâm bổ lượng làm từ ngân nhĩ, táo đỏ, cẩu kỷ, nho khô ; còn có mấy loại rau câu trái cây, thêm vào đó là mì xào và một ít món mặn. Ngoài ra nàng còn dành thời gian chăm sóc mấy gốc tiêu, cứ sợ không hợp thổ nhưỡng, khí hậu sẽ không sống nổi nhưng không ngờ loại cây này khả năng sinh trưởng rất tốt, chỉ cần tưới nước mỗi ngày là sống. Lâm Tiễu Trúc nhịn không được hái hai hạt tiêu.
Lão Vương và hai bà tử đã sớm bị Lâm Tiểu Trúc thu phục, nàng có ở phòng bếp nhỏ nấu đồ ăn cho riêng mình, bọn họ cũng sẽ không nói gì nhưng Lâm Tiểu Trúc không muốn bị người ta nắm lấy nhược điểm nên đến nhờ Chu Vân mua giúp một cái bếp nhỏ, một cái nồi, một khúc đuôi cá rồi đi lấy ít dấm, chuẩn bị nấu canh cá chua cay.
Đang lúc nàng múc canh cá ra bát và dọn dẹp bếp thì âm thanh gõ cửa vang lên.
“Ai vậy” Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu nhìn trời, lúc này đã là chạng vạng, ánh sáng đã sắp tắt nơi chân trời, không biết ai lại đến tìm nàng.
“Lâm Tiểu Trúc, là công tử và ta” thanh âm Viên Thập vang lên.
Viên Thiên Dã đến chỗ nàng làm gì ? Lâm Tiểu Trúc nhíu mày, đặt nồi xuống, đi ra mở cửa.
Viên Thiên Dã vừa tắm xong, mình mặc hạ sam nguyệt bạch ngắn tay, dưới ánh hoàng hôn càng nổi bật đôi mắt đen như mặc ngọc, ngũ quan rõ ràng, cực kỳ tuấn lãng.
Thấy Lâm Tiểu Trúc mở cửa, hắn cười nói:” Có việc muốn nói, định bảo Viên Thập đến gọi ngươi nhưng nghĩ lại cũng không có việc gì làm nên mới đến đây”
Lâm Tiểu Trúc vừa nghe liền biết liên quan tới chuyện mở tiệm, không để ý tới tô canh cá nữa, nghiêng mình mời Viên Thiên Dã” mời công tử vào trong ngồi”
“Được” Viên Thiên Dã cũng sớm muốn vào xem viện của nàng thế nào. Trước đây hắn không để ý tới chỗ này lắm nhưng từ khi Lâm Tiểu Trúc đến, nơi này trong suy nghĩ của hắn liền trở nên khác biệt.
Tiểu viện không lớn như thu thập rất sạch sẽ, cũng là hoa là cỏ như vậy nhưng được Lâm Tiểu Trúc chăm sóc mang tới cảm giác khoan khoái, nhẹ nhàng. Viên Thiên Dã vừa ngắm, vừa âm thầm gật đầu.
Bỗng nhiên hắn dừng chân, chỉ vào một góc hỏi” đó là hạt tiêu ?”
“Đúng vậy” Lâm Tiểu Trúc tươi cười nói” cứ tưởng trồng không sống được, nào ngờ sinh trưởng rất tốt”
“Đúng rồi, ngày đó thấy ngươi khẩn trương như vậy, còn nói có thể làm ra hương vị khác biệt, mấy ngày nay bận rộn nên chưa hỏi tới, cái này có thể làm thành món ăn sao ?” Viên Thiên Dã hiếu kỳ
Lâm Tiểu Trúc lộ vẻ khó xử” thật ra cái này là một loại gia vị, người thích thì không thể thiếu nó được, người không hợp thì có chút chịu không nổi” Viên Thiên Dã đang định nói nữa thì bỗng nhiên hít mũi hỏi” mùi gì vậy ?”
Lâm Tiểu Trúc cười khổ. Là mùi canh cá chua cay chứ mùi gì nữa. Cá, dấm chua và hạt tiêu là ba loại nguyên liệu kỳ diệu, để riêng thì rất bình thường nhưng kết hợp lại liền tạo thành hương vị khiến người ta thèm nhỏ dãi, từ xa đã ngửi được.
Nàng sở dĩ cười khổ là vì hạt tiêu ăn vào có cảm giác cay nóng, người không ăn cay được sẽ không thể chịu nổi. Nàng đã suy nghĩ rất nhiều về việc người chưa từng nếm qua món ăn có hạt tiêu sẽ trở nên yêu thích nó rồi từ đó kiếm được một đống tiền lớn. Cuối cùng, kết luận chính là cứ từ từ, giống như hút thuốc phiện vậy, từ từ rồi mọi người sẽ nghiện. Đến mùa đông, có lẽ mọi người sẽ không rời được món này. Đến lúc đó, nàng có thể mở một tiệm bán lẩu, làm một cái lẩu uyên ương, như vậy việc kinh doanh sẽ rất phát đạt.
Làm thế nào để người ta thích ứng với loại hương vị này, Lâm Tiểu Trúc cũng đã nghĩ qua và quyết định cuối cùng là dùng Viên Thiên Dã làm chuột bạch. Theo kế hoạch của nàng, sau này mỗi lần nấu cơm, nàng sẽ làm thức ăn hơi cay một chút cho hắn, chậm rãi làm cho hắn thích ứng với vị cay rồi từ từ thích luôn hương vị này.
Nhưng bây giờ Viên Thiên Dã lại tới, còn ngửi được mùi canh cá chau cay, còn đòi nếm thử. Mà hạt tiêu với dấm chua hòa lại rất kỳ lạ, nấu chung với nhau, hạt tiêu có vẻ cay hơn. Cho nên canh này không thích hợp để Viên Thiên Dã ăn, nhưng cũng may nàng đã lâu cũng không ăn cay, cho nên bỏ rất ít hạt tiêu, vị cay cũng không nồng lắm.
Viên Thiên Dã đã hỏi, nàng cũng không che giấu” thấy hạt tiêu đỏ tươi, hôm nay nhịn không được hái hai cái đem đi nấu canh cá chua cay, còn chưa ăn thì người đã tới rồi” nói xong còn cười bổ sung” chỉ sợ ngươi ăn cay không quen lại chảy cả nước mắt ra, nếu ngươi muốn, ngày mai ta làm món khác ít hạt tiêu hơn cho ngươi ăn”
Viên Thiên Dã liếc nàng” ta ăn không được, ngươi có thể sao ?”
Lâm Tiểu Trúc gật gật đầu:” Đúng vậy. Trước kia ông nội của ta ra ngoài có mang một ít hạt tiêu về, cho nên ta mới biết tới nó và cũng rất thích hương vị của nó. Nhưng mà ông nội của ta qua đời, cậu mang ta về nhà, hạt tiêu của hắn liền bị người ta phá bỏ, từ đó về sau ta chưa từng được hưởng qua hương vị này nữa”
Nói tới đây, nhớ tới người thân kiếp trước, rồi nghĩ tới kiếp này liền cúi đầu xuống, lộ ra thần sắc bi thương.
Viên Thiên Dã vẫn luôn hoài nghi giải thích của Lâm Tiểu Trúc, mấy ngày nay hắn cũng đã cho người tra xét lai lịch của hạt tiêu, đều do người ta vượt biển mang về nhưng lại không biết dùng thế nào nên chỉ đem nó trồng vào bồn như một loại thực vật lạ cho quý nhân thưởng thức mà thôi. Bởi hạt tiêu không có hoa, quả lại có mùi vị cay nồng cho nên không ai chú ý hay thích, dần dần đã bị lãng quên.
Gia gia của Lâm Tiểu Trúc chẳng qua chỉ là một tiểu thương, nơi hắn có thể đi xa nhất chắc cũng chỉ là một trấn nhỏ gần chân núi nhất thôi, chỗ đó làm sao có bán hạt tiêu, hơn nữa hắn làm sao biết đó là một loại gia vị có thể ăn ?
Ngoại trừ điều này, hắn cũng không tìm ra được điều gì khác, lại biết nàng không có gì khác thường, nếu hỏi thêm thì thành ra không tốt cho nên liền chuyển đề tài” dù thế nào ta cũng muốn nếm thử”
Lâm Tiểu Trúc thấy hắn nói như thế, không có cách nào đành múc cho hắn một chén canh cá” ngươi nếm thử đi, nếu thích thì ăn thêm”
Cũng may nấu được một lát rồi nên canh cá cũng không quá nóng, nếu không, vừa nóng vừa cay, thế nào cũng làm Viên Thiên Dã phải nhảy dựng lên.
Viên Thiên Dã cầm chén canh cá, thấy nước canh trắng đục, miếng cá trắng, hành lá xanh biếc, gừng vàng tươi, hạt tiêu màu đỏ nhìn rất nổi bậc, đẹp mắt.
“Nhìn không tệ, mùi cũng rất thơm” Viên Thiên Dã vừa nói vừa đưa chén lên miệng uống một ngụm. Lâm Tiểu Trúc thấy thế vội rót một ly nước lọc để sẵn.
Lâm Tiểu Trúc phản bác” công tử, không thể bắt ngựa chạy mà không cho nó ăn cỏ nha. Ngươi cho Tiểu Trúc càng nhiều, Tiểu Trúc càng dụng tâm,càng ra sức kiếm tiền hơn. Bình thường một tháng lợi nhuận được một trăm lượng nhưng nếu được ngài khích lệ, có thể kiếm được một trăm năm mươi lượng nha. Như vậy người lấy bảy phần tính ra còn có lợi hơn tám phần nhà, cho nên chút lợi ích nhỏ, người so đo làm gì. Hơn nữa, nếu Tiểu Trúc quản lý cửa hàng, e là không thể ở trong phủ nấu cơm cho ngươi, đương nhiên không thể nhận tiền tiêu vặt hàng tháng rồi”
Viên Thiên Dã nói vậy chẳng qua là muốn trêu chọc nàng. Nếu là trước kia, hắn sẽ trăm phương ngàn kế không cho Lâm Tiểu Trúc kiếm tiền, muốn dùng năm ngàn lượng bạc để giữ nàng bên cạnh mình. Nhưng hiện giờ, Hiên Viên lão gia tử đã làm rõ mọi chuyện, hắn biết nếu lại làm như vậy, lão gia tử sẽ phản cảm. Hơn nữa, kế hoạch của nàng xuất sắc như vậy, khiến cho hắn cảm thấy nếu hắn cứ buộc nàng ở bên cạnh mình, áp chế nàng, chẳng những không chiếm được tâm của nàng mà còn đẩy nàng ra xa mình hơn. Một người có tài năng luôn khát vọng thể hiện bản thân, nhất định sẽ khó chịu, phản cảm với người kiềm chế mình.
“Được, ba- bảy thì ba – bảy” Viên Thiên Dã đáp ứng” nhưng sau này ngươi vẫn ở trong phủ, rảnh rỗi thì nấu cho bản công tử hắn, cho nên tiền tiêu vặt hàng tháng, ngươi vẫn được nhận”
Lâm Tiểu Trúc sửng sốt:” Ta về sau vẫn ở trong phủ?” nhưng lập tức đã hiểu. Nàng biết nhiều bí mật của Viên Thiên Dã như vậy, không thể ở bên ngoài, hắn cho nàng ra ngoài mở cửa hàng là đã dung túng nàng lắm rồi, vì thế vội nói” hết thảy đều nghe theo công tử an bài”
Viên Thiên Dã gật đầu” Viên Ngũ Nương sau này sẽ đi theo ngươi, mỗi ngày sẽ hộ tống ngươi đến cửa hàng và về Viên phủ, nếu ngươi thấy nàng ở cửa hàng nhàn rỗi quá thì có thể kiếm việc cho nàng làm”
“Dạ” Lâm Tiểu Trúc không có dị nghị gì, cho người trông coi nàng là bình thường, nếu không nàng lại hồ nghi Viên Thiên Dã có chủ ý gì khác.
Mấy ngày kế tiếp, Viên Thiên Dã tận dụng cơ hội và nhân lực để buộc tội Hà Văn Thanh, Lâm Tiểu Trúc thì bận rộn chế biến các loại điểm tâm. Một cửa hàng bán điểm tâm phải có ít nhất, hai đến ba mươi loại, các loại truyền thống nhất định phải có, sẽ là món chiêu bài của quán, thêm vào đó một vài món mới. Lâm Tiểu Trúc kiếp trước là người thích đi du lịch, lại thích ăn uống cho nên biết rất nhiều nơi bán món ăn vặt. Vì thế đã rất nhanh chế biến được nhiều món điểm tâm mới, trong đó thích hợp với trời nóng có mì lạnh và bánh đúc đậu, ngoài ra còn có sâm bổ lượng làm từ ngân nhĩ, táo đỏ, cẩu kỷ, nho khô ; còn có mấy loại rau câu trái cây, thêm vào đó là mì xào và một ít món mặn. Ngoài ra nàng còn dành thời gian chăm sóc mấy gốc tiêu, cứ sợ không hợp thổ nhưỡng, khí hậu sẽ không sống nổi nhưng không ngờ loại cây này khả năng sinh trưởng rất tốt, chỉ cần tưới nước mỗi ngày là sống. Lâm Tiễu Trúc nhịn không được hái hai hạt tiêu.
Lão Vương và hai bà tử đã sớm bị Lâm Tiểu Trúc thu phục, nàng có ở phòng bếp nhỏ nấu đồ ăn cho riêng mình, bọn họ cũng sẽ không nói gì nhưng Lâm Tiểu Trúc không muốn bị người ta nắm lấy nhược điểm nên đến nhờ Chu Vân mua giúp một cái bếp nhỏ, một cái nồi, một khúc đuôi cá rồi đi lấy ít dấm, chuẩn bị nấu canh cá chua cay.
Đang lúc nàng múc canh cá ra bát và dọn dẹp bếp thì âm thanh gõ cửa vang lên.
“Ai vậy” Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu nhìn trời, lúc này đã là chạng vạng, ánh sáng đã sắp tắt nơi chân trời, không biết ai lại đến tìm nàng.
“Lâm Tiểu Trúc, là công tử và ta” thanh âm Viên Thập vang lên.
Viên Thiên Dã đến chỗ nàng làm gì ? Lâm Tiểu Trúc nhíu mày, đặt nồi xuống, đi ra mở cửa.
Viên Thiên Dã vừa tắm xong, mình mặc hạ sam nguyệt bạch ngắn tay, dưới ánh hoàng hôn càng nổi bật đôi mắt đen như mặc ngọc, ngũ quan rõ ràng, cực kỳ tuấn lãng.
Thấy Lâm Tiểu Trúc mở cửa, hắn cười nói:” Có việc muốn nói, định bảo Viên Thập đến gọi ngươi nhưng nghĩ lại cũng không có việc gì làm nên mới đến đây”
Lâm Tiểu Trúc vừa nghe liền biết liên quan tới chuyện mở tiệm, không để ý tới tô canh cá nữa, nghiêng mình mời Viên Thiên Dã” mời công tử vào trong ngồi”
“Được” Viên Thiên Dã cũng sớm muốn vào xem viện của nàng thế nào. Trước đây hắn không để ý tới chỗ này lắm nhưng từ khi Lâm Tiểu Trúc đến, nơi này trong suy nghĩ của hắn liền trở nên khác biệt.
Tiểu viện không lớn như thu thập rất sạch sẽ, cũng là hoa là cỏ như vậy nhưng được Lâm Tiểu Trúc chăm sóc mang tới cảm giác khoan khoái, nhẹ nhàng. Viên Thiên Dã vừa ngắm, vừa âm thầm gật đầu.
Bỗng nhiên hắn dừng chân, chỉ vào một góc hỏi” đó là hạt tiêu ?”
“Đúng vậy” Lâm Tiểu Trúc tươi cười nói” cứ tưởng trồng không sống được, nào ngờ sinh trưởng rất tốt”
“Đúng rồi, ngày đó thấy ngươi khẩn trương như vậy, còn nói có thể làm ra hương vị khác biệt, mấy ngày nay bận rộn nên chưa hỏi tới, cái này có thể làm thành món ăn sao ?” Viên Thiên Dã hiếu kỳ
Lâm Tiểu Trúc lộ vẻ khó xử” thật ra cái này là một loại gia vị, người thích thì không thể thiếu nó được, người không hợp thì có chút chịu không nổi” Viên Thiên Dã đang định nói nữa thì bỗng nhiên hít mũi hỏi” mùi gì vậy ?”
Lâm Tiểu Trúc cười khổ. Là mùi canh cá chua cay chứ mùi gì nữa. Cá, dấm chua và hạt tiêu là ba loại nguyên liệu kỳ diệu, để riêng thì rất bình thường nhưng kết hợp lại liền tạo thành hương vị khiến người ta thèm nhỏ dãi, từ xa đã ngửi được.
Nàng sở dĩ cười khổ là vì hạt tiêu ăn vào có cảm giác cay nóng, người không ăn cay được sẽ không thể chịu nổi. Nàng đã suy nghĩ rất nhiều về việc người chưa từng nếm qua món ăn có hạt tiêu sẽ trở nên yêu thích nó rồi từ đó kiếm được một đống tiền lớn. Cuối cùng, kết luận chính là cứ từ từ, giống như hút thuốc phiện vậy, từ từ rồi mọi người sẽ nghiện. Đến mùa đông, có lẽ mọi người sẽ không rời được món này. Đến lúc đó, nàng có thể mở một tiệm bán lẩu, làm một cái lẩu uyên ương, như vậy việc kinh doanh sẽ rất phát đạt.
Làm thế nào để người ta thích ứng với loại hương vị này, Lâm Tiểu Trúc cũng đã nghĩ qua và quyết định cuối cùng là dùng Viên Thiên Dã làm chuột bạch. Theo kế hoạch của nàng, sau này mỗi lần nấu cơm, nàng sẽ làm thức ăn hơi cay một chút cho hắn, chậm rãi làm cho hắn thích ứng với vị cay rồi từ từ thích luôn hương vị này.
Nhưng bây giờ Viên Thiên Dã lại tới, còn ngửi được mùi canh cá chau cay, còn đòi nếm thử. Mà hạt tiêu với dấm chua hòa lại rất kỳ lạ, nấu chung với nhau, hạt tiêu có vẻ cay hơn. Cho nên canh này không thích hợp để Viên Thiên Dã ăn, nhưng cũng may nàng đã lâu cũng không ăn cay, cho nên bỏ rất ít hạt tiêu, vị cay cũng không nồng lắm.
Viên Thiên Dã đã hỏi, nàng cũng không che giấu” thấy hạt tiêu đỏ tươi, hôm nay nhịn không được hái hai cái đem đi nấu canh cá chua cay, còn chưa ăn thì người đã tới rồi” nói xong còn cười bổ sung” chỉ sợ ngươi ăn cay không quen lại chảy cả nước mắt ra, nếu ngươi muốn, ngày mai ta làm món khác ít hạt tiêu hơn cho ngươi ăn”
Viên Thiên Dã liếc nàng” ta ăn không được, ngươi có thể sao ?”
Lâm Tiểu Trúc gật gật đầu:” Đúng vậy. Trước kia ông nội của ta ra ngoài có mang một ít hạt tiêu về, cho nên ta mới biết tới nó và cũng rất thích hương vị của nó. Nhưng mà ông nội của ta qua đời, cậu mang ta về nhà, hạt tiêu của hắn liền bị người ta phá bỏ, từ đó về sau ta chưa từng được hưởng qua hương vị này nữa”
Nói tới đây, nhớ tới người thân kiếp trước, rồi nghĩ tới kiếp này liền cúi đầu xuống, lộ ra thần sắc bi thương.
Viên Thiên Dã vẫn luôn hoài nghi giải thích của Lâm Tiểu Trúc, mấy ngày nay hắn cũng đã cho người tra xét lai lịch của hạt tiêu, đều do người ta vượt biển mang về nhưng lại không biết dùng thế nào nên chỉ đem nó trồng vào bồn như một loại thực vật lạ cho quý nhân thưởng thức mà thôi. Bởi hạt tiêu không có hoa, quả lại có mùi vị cay nồng cho nên không ai chú ý hay thích, dần dần đã bị lãng quên.
Gia gia của Lâm Tiểu Trúc chẳng qua chỉ là một tiểu thương, nơi hắn có thể đi xa nhất chắc cũng chỉ là một trấn nhỏ gần chân núi nhất thôi, chỗ đó làm sao có bán hạt tiêu, hơn nữa hắn làm sao biết đó là một loại gia vị có thể ăn ?
Ngoại trừ điều này, hắn cũng không tìm ra được điều gì khác, lại biết nàng không có gì khác thường, nếu hỏi thêm thì thành ra không tốt cho nên liền chuyển đề tài” dù thế nào ta cũng muốn nếm thử”
Lâm Tiểu Trúc thấy hắn nói như thế, không có cách nào đành múc cho hắn một chén canh cá” ngươi nếm thử đi, nếu thích thì ăn thêm”
Cũng may nấu được một lát rồi nên canh cá cũng không quá nóng, nếu không, vừa nóng vừa cay, thế nào cũng làm Viên Thiên Dã phải nhảy dựng lên.
Viên Thiên Dã cầm chén canh cá, thấy nước canh trắng đục, miếng cá trắng, hành lá xanh biếc, gừng vàng tươi, hạt tiêu màu đỏ nhìn rất nổi bậc, đẹp mắt.
“Nhìn không tệ, mùi cũng rất thơm” Viên Thiên Dã vừa nói vừa đưa chén lên miệng uống một ngụm. Lâm Tiểu Trúc thấy thế vội rót một ly nước lọc để sẵn.