Chương 166: Khảo đề
Quả nhiên, một ngụm canh vào miệng, cảm giác đầu tiên là vị chua, mang theo hương vị ngọt thanh của cá tươi, cảm giác ngon ngọt chưa từng được ăn qua. Đang lúc hắn gật gù thưởng thức thì bỗng nhiên cảm giác cay nóng ập đến, rất không thoái mái làm cho hắn không khỏi hé miệng thở dốc.
“Mau uống miếng nước đi »Lâm Tiểu Trúc thấy hắn như vậy, nhịn không được cười rộ lên, đưa cho hắn chén nước.
Viên Thiên Dã cầm lấy chén nước uống ừng ực, thở một hơi, đưa tay lau mồ hôi trán nói” cay quá”
“Cay thì đừng ăn nữa” Lâm Tiểu Trúc đưa tay cầm lấy cái chén trên tay hắn.
Không ngờ Viên Thiên Dã lại không chịu buông ra” tuy cay nhưng hương vị rất ngon” nói xong dùng đũa gắp một miếng cá cho vào miệng. Miếng cá này Lâm Tiểu Trúc đã hầm khá lâu nên rất mềm, vào miệng liền ta, lại mang tới cảm giác ngọt –chua – cay, làm cho hắn ăn không muốn ngừng, cảm giác cay nóng cũng giảm bớt. Càng ăn càng cảm thấy món này nếu không có vị cay thì không thể ngon được, cho nên cá ăn hết mà nước canh cũng không chừa lại giọt nào làm cho Lâm Tiểu Trúc và Viên Thập há hốc mồm mà nhìn.
Làm đầu bếp, hạnh phúc lớn nhất là thực khách thưởng thức tay nghề của mình, hơn nữa nếu mọi người chưa từng ăn qua hạt tiêu cũng có thể tiếp nhận như Viên Thiên Dã, vậy thì chẳng mấy chốc nàng sẽ giàu to. Cho nên được Viên Thiên Dã khích lệ, Lâm Tiểu Trúc rất cao hứng” ăn thêm chút nữa không” nhưng nghĩ nghĩ lại hôi” vẫn không nên ăn nữa, ngươi không thích ăn cay, một lần ăn nhiều quá, ta sợ dạ dày của ngươi không chịu được”
“Được rồi” Viên Thiên Dã là người rất tiết chế, tuy ăn ngon nhưng cũng biết băn khoăn của Lâm Tiểu Trúc là đúng, lập tức buông đũa xuống.
Thấy Viên Thiên Dã ăn ngon như vậy, Viên Thập cũng không nén nổi, tươi cười nói với Lâm Tiểu Trúc «Tiểu Trúc cô nương, ngươi có phải cũng nên cho ta một chén không ?” trước kia hắn vẫn gọi thẳng tên Lâm Tiểu Trúc nhưng từ lúc công tử xử lý lão Vương và Thính Vũ, hắn liền sửa lại cách xưng hô, không dám hô to gọi nhỏ với nàng nữa, biết đâu sau này sẽ là một nửa chủ tử nha.
“Không thành vấn đề.” đuôi cá Chu Vân mua giùm có tới một ký rưỡi, nấu một nồi canh cá còn thấy nhiều, cho nên Lâm Tiểu Trúc lập tức lấy chén, múc cho Viên Thập. Do dự một lát cũng tự múc cho mình một chén, tươi cười nói” công tử xin ngồi chờ một chút, canh cá để nguội không thể ăn. Ta ăn xong sẽ tiếp chuyện với người”
Viên Thiên Dã khoát tay, đánh giá nồi và bếp trong viện của nàng” các ngươi ăn đi, tự ta đi mang trà đến uống là được rồi”
Nghe vậy, cái chén trong tay Viên Thập suýt nữa rớt xuống. Hắn theo công tử lâu như vậy, cũng biết công tử rất rộng lượng, không tỏ vẻ quý nhân cao sang, không cần mình hầu hạ nhiều nhưng mỗi sáng rời giường cũng phải đưa nước đưa khăn tới tận nơi. Vương phi vẫn luôn mắng bọn họ hầu hạ vô tâm và không chu toàn. Xem ra công tử đối với Lâm Tiểu Trúc không phải sủng bình thường a.
Viên Thập nào dám để Viên Thiên Dã tự đi, vội đặt chén xuống, xoay người chạy ra ngoài, miệng nói” công tử, sao có thể người tự đi, để thuộc hạ đi lấy rồi quay lại ăn sau cũng được”
“Đợi chút.” Lâm Tiểu Trúc gọi hắn rồi quay sang nói với Viên Thiên Dã” công tử, viện này toàn mùi canh cá, không thích hợp để uống trà. Công tử muốn uống trà, vẫn nên quay về chỗ của mình đi, ở trong viện của hạ nhân uống trà, không hợp quy củ lắm đâu”
Nàng làm sao dám để Viên Thiên Dã chuyển tới chỗ nàng uống trà chứ, uống canh cá cũng là do cơ duyên xảo hợp nên không còn cách nào khác thôi. Nếu bày ra uống trà ở đây, thế nào cũng làm cho đám người Ngô ma ma vốn đang nhìn chằm chằm vào nàng có cớ nói ra nói vào. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, nàng còn nhiều chuyện khác phải làm, không muốn bị cuốn vào vòng trạch đấu.
Viên Thập sửng sốt nhìn Viên Thiên Dã.
Lời này là có ý gì ? ai chẳng biết ở trong phủ công tử là lớn nhất, lời của công tử chính là quy củ. Lâm Tiểu Trúc lại nói làm vậy là không hợp quy củ. Nàng rõ ràng là vì chuyện của Vương phi và đám người Ngô ma ma nên mới không muốn dính dáng gì tới công tử, không muốn cùng một chỗ với hắn.
Viên Thiên Dã vừa rồi được uống canh ngon, lại thấy Lâm Tiểu Trúc tươi cười ngọt ngào, nói chuyện thân thiết, cảm thấy rất thích ý, ấm áp. Cả ngày phải suy nghĩ đấu đá, bày mưu tính kế, có thể cùng nàng tận hưởng khoản thời gian bình lặng, vui vẻ là chuyện tốt đẹp vô cùng. Cho nên hắn muốn mang trà đến, để nàng tự tay pha trà, cùng nói chuyện phiếm, cùng ngắm trăng, cùng lưu lại khoảng thời gian tốt đẹp này.
Không ngờ lại bị Lâm Tiểu Trúc dội cho gáo nước lạnh, mọi hứng thú đều tiêu tan.
Đây là nàng muốn xa cách hắn sao ?
Tâm tình vui vẻ tan biến, thay vào đó là cảm giác mất mát và phiền muộn. Viên Thiên Dã chậm rãi đứng lên, sắc mặ ảm đạm nhìn Lâm Tiểu Trúc một cái rồi lập tức xoay người đi ra ngoài.
“Công tử.” Viên Thập chưa từng thấy công tử như vậy, tức giận liếc Lâm Tiểu Trúc một cái rồi vội đuổi theo
Lâm Tiểu Trúc nói vậy là muốn thức tỉnh Viên Thiên Dã : đừng vì cao hứng nhất thời mà đặt nàng vào hoàn cảnh bị mọi người ghen ghét, cũng không ngờ lại chọc giận hắn, khiến hắn bỏ đi
“Đi thì đi, có gì đặc biệt hơn người.” Nàng nhún vai, ngồi xuống ghế, tiếp tục ăn canh cá.
Dù có chút tiếc nuối vì chưa biết Viên Thiên Dã đối với chuyện mở tiệm thế nào nhưng lời đã nói ra giống như nước đã đổ đi, có hối hận cũng vô dụng, cho nên nàng sẽ không vì những gì mình đã nói mà hối hận. Hơn nữa, với hiểu biết của nàng về Viên Thiên Dã, một khi chuyện mở tiệm có lợi với đại cục, hắn sẽ không vì nàng đắc tội hắn mà hủy bỏ quyết định. Bây giờ không nói, mai cũng sẽ tìm nàng thôi.
Quả nhiên đúng như Lâm Tiểu Trúc nghĩ, hôm sau vừa ăn điểm tâm xong, Viên Thập đã đến tìm nàng” công tử bảo ngươi cùng hắn đi xem cửa hàng”
“Công tử đã chọn được chỗ rồi sao ?” Lâm Tiểu Trúc kinh hỉ hỏi.
Viên Thập tà nghễ liếc nàng mộ cái, phụng phịu nói” công tử rất để bụng chuyện của ngươi, vì để đúng theo yêu cầu của ngươi mà để đại chưởng quỹ tìm kiếm suốt hai ngày mới chọn được một chỗ, vốn định tự mình nói với ngươi, ai ngờ ngươi lại không có lương tâm, làm công tử tức giận bỏ đi”
“Viên Thập đại ca.” Lâm Tiểu Trúc nghiêm mặt nói,” Ngươi nghĩ lại giùm ta đi, ngày đó phu nhân suýt chút nữa là đã đánh ta. Bây giờ tuy Thính Vũ và đám người Ngô ma ma đã bị đưa đến viện ngoại nhưng mọi ánh mắt đang nhìn vào ta nha. Nếu tối qua ta để công tử ở đây uống trà, hắn sẽ rất cao hứng nhưng hắn vừa đi, e là ta sẽ bị phu nhân bán tới chỗ khác. Viên Thập đại ca, ngươi cũng là hạ nhân, công tử không hiểu khó xử của ta, chẳng lẽ ngươi cũng không hiểu ?”
Viên Thập vì đối với công tử tình thâm cho nên mới đứng trên lập trường của hắn mà bất bình thay hắn, nhưng những lời vừa rồi của Lâm Tiểu Trúc đã làm cho Viên Thập phải suy nghĩ lại, đặt mình vào hoàn cảnh của nàng mà suy nghĩ, cũng hiểu được khó xử của nàng, đồng tình gật đầu” nói cũng phải” , sau đó áy náy nói” thực xin lỗi, ta nghĩ không chu toàn, trở về ta sẽ giúp ngươi giải thích với công tử”
Lâm Tiểu Trúc cười:” Cảm ơn Viên Thập đại ca nhưng ngươi không cần giải thích với công tử, dù sao nói thế nào đi nữa, cũng là ta không đúng, làm hắn không vui, công tử giận cũng phải, nếu giải thích thì lại giống như biện hộ cho mình”
Hiểu lầm cũng tốt, một chậu nước lạnh này có thể làm hắn thanh tỉnh, không phải suy nghĩ miên man nữa.
Viên Thập cũng là người thông minh, Lâm Tiểu Trúc có ý gì, hắn đương nhiên hiểu, muốn khuyên nàng vài câu nhưng nhớ tới lời của Viên Thiên dã lại thôi” được, ta không nói” . Hiểu lầm giữa hai người vẫn nên để hai người tự giải quyết đi, hắn chen vô, nói nhiều sai nhiều.
Mượn sức của Viên Thập lại đẩy Viên Thiê Dã ra xa là kết quả mà Lâm Tiểu Trúc mong muốn, mục đích đạt được, nàng cũng cao hứng hơn” vậy chúng ta đi thôi”
Hai người đi đến viện của Viên Thiên Dã, thấy hắn đang ngồi sau án thư, ngẩng đầu liếc Lâm Tiểu Trúc một cái, gấp sách lại rồi nói” đi thôi” . Nói xong đứng lên đi ra cửa, thái độ ôn hòa, sắc mặt như mọi khi, không có chút tức giận làm Lâm Tiểu Trúc không đoán ra được hắn đang nghĩ gì.
Lên xe ngựa, Viên Thiên Dã vừa ngồi xuống chỗ của mình đã nói” tiệm này tuy rằng ngươi quản lý, nhưng ta cũng bố trí cho ngươi một chưởng quầy, dù sao vẫn có những khác hàng muốn được chưởng quầy tiếp đón, một nữ tử trẻ tuổi như ngươi sẽ không tiện. Hơn nữa, ngươi còn phải ở phòng bếp làm việc, sẽ rất bận rộn, Ngoài ra còn có hai tiểu nhị, một người hầu trà, một đầu bếp, hai người giúp việc trong bếp, hai người làm tạp vụ. Ngươi xem còn thiếu gì nữa không, cứ việc nói”
Lâm Tiểu Trúc liếc Viên Thiên Dã nói” công tử mời chưởng quầy, dù là tuổi tác hay kinh nghiệm đều hơn Tiểu Trúc, Tiểu Trúc e là về sau chỉ có thể ở trong phòng bếp, chuyện kinh doanh tiệm chắc không có tư cách xen vào, như vậy kinh doanh lời hay lỗ là chuyện của chưởng quầy, không liên quan gì tới Tiểu Trúc”
Thực ra Viên Thiên Dã muốn kiểm tra Lâm Tiểu Trúc, nếu nàng không có ý kiến gì với sự an bài của hắn như vậy chứng tỏ dù nàng viết kế hoạch rất hay nhưng trong thâm tâm vẫn không tin vào bản thân có đủ năng lực để quản lý và điều hành tiệm. Không ngờ Lâm Tiểu Trúc lại một lần nữa làm cho hắn kinh hỉ, không cần suy nghĩ đã đáp trả đúng trọng tâm. Điều này cho thấy nàng thực sự là người có bản lĩnh.
“Vậy ngươi muốn thế nào ?' Viên Thiên Dã hỏi.
Quả nhiên, một ngụm canh vào miệng, cảm giác đầu tiên là vị chua, mang theo hương vị ngọt thanh của cá tươi, cảm giác ngon ngọt chưa từng được ăn qua. Đang lúc hắn gật gù thưởng thức thì bỗng nhiên cảm giác cay nóng ập đến, rất không thoái mái làm cho hắn không khỏi hé miệng thở dốc.
“Mau uống miếng nước đi »Lâm Tiểu Trúc thấy hắn như vậy, nhịn không được cười rộ lên, đưa cho hắn chén nước.
Viên Thiên Dã cầm lấy chén nước uống ừng ực, thở một hơi, đưa tay lau mồ hôi trán nói” cay quá”
“Cay thì đừng ăn nữa” Lâm Tiểu Trúc đưa tay cầm lấy cái chén trên tay hắn.
Không ngờ Viên Thiên Dã lại không chịu buông ra” tuy cay nhưng hương vị rất ngon” nói xong dùng đũa gắp một miếng cá cho vào miệng. Miếng cá này Lâm Tiểu Trúc đã hầm khá lâu nên rất mềm, vào miệng liền ta, lại mang tới cảm giác ngọt –chua – cay, làm cho hắn ăn không muốn ngừng, cảm giác cay nóng cũng giảm bớt. Càng ăn càng cảm thấy món này nếu không có vị cay thì không thể ngon được, cho nên cá ăn hết mà nước canh cũng không chừa lại giọt nào làm cho Lâm Tiểu Trúc và Viên Thập há hốc mồm mà nhìn.
Làm đầu bếp, hạnh phúc lớn nhất là thực khách thưởng thức tay nghề của mình, hơn nữa nếu mọi người chưa từng ăn qua hạt tiêu cũng có thể tiếp nhận như Viên Thiên Dã, vậy thì chẳng mấy chốc nàng sẽ giàu to. Cho nên được Viên Thiên Dã khích lệ, Lâm Tiểu Trúc rất cao hứng” ăn thêm chút nữa không” nhưng nghĩ nghĩ lại hôi” vẫn không nên ăn nữa, ngươi không thích ăn cay, một lần ăn nhiều quá, ta sợ dạ dày của ngươi không chịu được”
“Được rồi” Viên Thiên Dã là người rất tiết chế, tuy ăn ngon nhưng cũng biết băn khoăn của Lâm Tiểu Trúc là đúng, lập tức buông đũa xuống.
Thấy Viên Thiên Dã ăn ngon như vậy, Viên Thập cũng không nén nổi, tươi cười nói với Lâm Tiểu Trúc «Tiểu Trúc cô nương, ngươi có phải cũng nên cho ta một chén không ?” trước kia hắn vẫn gọi thẳng tên Lâm Tiểu Trúc nhưng từ lúc công tử xử lý lão Vương và Thính Vũ, hắn liền sửa lại cách xưng hô, không dám hô to gọi nhỏ với nàng nữa, biết đâu sau này sẽ là một nửa chủ tử nha.
“Không thành vấn đề.” đuôi cá Chu Vân mua giùm có tới một ký rưỡi, nấu một nồi canh cá còn thấy nhiều, cho nên Lâm Tiểu Trúc lập tức lấy chén, múc cho Viên Thập. Do dự một lát cũng tự múc cho mình một chén, tươi cười nói” công tử xin ngồi chờ một chút, canh cá để nguội không thể ăn. Ta ăn xong sẽ tiếp chuyện với người”
Viên Thiên Dã khoát tay, đánh giá nồi và bếp trong viện của nàng” các ngươi ăn đi, tự ta đi mang trà đến uống là được rồi”
Nghe vậy, cái chén trong tay Viên Thập suýt nữa rớt xuống. Hắn theo công tử lâu như vậy, cũng biết công tử rất rộng lượng, không tỏ vẻ quý nhân cao sang, không cần mình hầu hạ nhiều nhưng mỗi sáng rời giường cũng phải đưa nước đưa khăn tới tận nơi. Vương phi vẫn luôn mắng bọn họ hầu hạ vô tâm và không chu toàn. Xem ra công tử đối với Lâm Tiểu Trúc không phải sủng bình thường a.
Viên Thập nào dám để Viên Thiên Dã tự đi, vội đặt chén xuống, xoay người chạy ra ngoài, miệng nói” công tử, sao có thể người tự đi, để thuộc hạ đi lấy rồi quay lại ăn sau cũng được”
“Đợi chút.” Lâm Tiểu Trúc gọi hắn rồi quay sang nói với Viên Thiên Dã” công tử, viện này toàn mùi canh cá, không thích hợp để uống trà. Công tử muốn uống trà, vẫn nên quay về chỗ của mình đi, ở trong viện của hạ nhân uống trà, không hợp quy củ lắm đâu”
Nàng làm sao dám để Viên Thiên Dã chuyển tới chỗ nàng uống trà chứ, uống canh cá cũng là do cơ duyên xảo hợp nên không còn cách nào khác thôi. Nếu bày ra uống trà ở đây, thế nào cũng làm cho đám người Ngô ma ma vốn đang nhìn chằm chằm vào nàng có cớ nói ra nói vào. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, nàng còn nhiều chuyện khác phải làm, không muốn bị cuốn vào vòng trạch đấu.
Viên Thập sửng sốt nhìn Viên Thiên Dã.
Lời này là có ý gì ? ai chẳng biết ở trong phủ công tử là lớn nhất, lời của công tử chính là quy củ. Lâm Tiểu Trúc lại nói làm vậy là không hợp quy củ. Nàng rõ ràng là vì chuyện của Vương phi và đám người Ngô ma ma nên mới không muốn dính dáng gì tới công tử, không muốn cùng một chỗ với hắn.
Viên Thiên Dã vừa rồi được uống canh ngon, lại thấy Lâm Tiểu Trúc tươi cười ngọt ngào, nói chuyện thân thiết, cảm thấy rất thích ý, ấm áp. Cả ngày phải suy nghĩ đấu đá, bày mưu tính kế, có thể cùng nàng tận hưởng khoản thời gian bình lặng, vui vẻ là chuyện tốt đẹp vô cùng. Cho nên hắn muốn mang trà đến, để nàng tự tay pha trà, cùng nói chuyện phiếm, cùng ngắm trăng, cùng lưu lại khoảng thời gian tốt đẹp này.
Không ngờ lại bị Lâm Tiểu Trúc dội cho gáo nước lạnh, mọi hứng thú đều tiêu tan.
Đây là nàng muốn xa cách hắn sao ?
Tâm tình vui vẻ tan biến, thay vào đó là cảm giác mất mát và phiền muộn. Viên Thiên Dã chậm rãi đứng lên, sắc mặ ảm đạm nhìn Lâm Tiểu Trúc một cái rồi lập tức xoay người đi ra ngoài.
“Công tử.” Viên Thập chưa từng thấy công tử như vậy, tức giận liếc Lâm Tiểu Trúc một cái rồi vội đuổi theo
Lâm Tiểu Trúc nói vậy là muốn thức tỉnh Viên Thiên Dã : đừng vì cao hứng nhất thời mà đặt nàng vào hoàn cảnh bị mọi người ghen ghét, cũng không ngờ lại chọc giận hắn, khiến hắn bỏ đi
“Đi thì đi, có gì đặc biệt hơn người.” Nàng nhún vai, ngồi xuống ghế, tiếp tục ăn canh cá.
Dù có chút tiếc nuối vì chưa biết Viên Thiên Dã đối với chuyện mở tiệm thế nào nhưng lời đã nói ra giống như nước đã đổ đi, có hối hận cũng vô dụng, cho nên nàng sẽ không vì những gì mình đã nói mà hối hận. Hơn nữa, với hiểu biết của nàng về Viên Thiên Dã, một khi chuyện mở tiệm có lợi với đại cục, hắn sẽ không vì nàng đắc tội hắn mà hủy bỏ quyết định. Bây giờ không nói, mai cũng sẽ tìm nàng thôi.
Quả nhiên đúng như Lâm Tiểu Trúc nghĩ, hôm sau vừa ăn điểm tâm xong, Viên Thập đã đến tìm nàng” công tử bảo ngươi cùng hắn đi xem cửa hàng”
“Công tử đã chọn được chỗ rồi sao ?” Lâm Tiểu Trúc kinh hỉ hỏi.
Viên Thập tà nghễ liếc nàng mộ cái, phụng phịu nói” công tử rất để bụng chuyện của ngươi, vì để đúng theo yêu cầu của ngươi mà để đại chưởng quỹ tìm kiếm suốt hai ngày mới chọn được một chỗ, vốn định tự mình nói với ngươi, ai ngờ ngươi lại không có lương tâm, làm công tử tức giận bỏ đi”
“Viên Thập đại ca.” Lâm Tiểu Trúc nghiêm mặt nói,” Ngươi nghĩ lại giùm ta đi, ngày đó phu nhân suýt chút nữa là đã đánh ta. Bây giờ tuy Thính Vũ và đám người Ngô ma ma đã bị đưa đến viện ngoại nhưng mọi ánh mắt đang nhìn vào ta nha. Nếu tối qua ta để công tử ở đây uống trà, hắn sẽ rất cao hứng nhưng hắn vừa đi, e là ta sẽ bị phu nhân bán tới chỗ khác. Viên Thập đại ca, ngươi cũng là hạ nhân, công tử không hiểu khó xử của ta, chẳng lẽ ngươi cũng không hiểu ?”
Viên Thập vì đối với công tử tình thâm cho nên mới đứng trên lập trường của hắn mà bất bình thay hắn, nhưng những lời vừa rồi của Lâm Tiểu Trúc đã làm cho Viên Thập phải suy nghĩ lại, đặt mình vào hoàn cảnh của nàng mà suy nghĩ, cũng hiểu được khó xử của nàng, đồng tình gật đầu” nói cũng phải” , sau đó áy náy nói” thực xin lỗi, ta nghĩ không chu toàn, trở về ta sẽ giúp ngươi giải thích với công tử”
Lâm Tiểu Trúc cười:” Cảm ơn Viên Thập đại ca nhưng ngươi không cần giải thích với công tử, dù sao nói thế nào đi nữa, cũng là ta không đúng, làm hắn không vui, công tử giận cũng phải, nếu giải thích thì lại giống như biện hộ cho mình”
Hiểu lầm cũng tốt, một chậu nước lạnh này có thể làm hắn thanh tỉnh, không phải suy nghĩ miên man nữa.
Viên Thập cũng là người thông minh, Lâm Tiểu Trúc có ý gì, hắn đương nhiên hiểu, muốn khuyên nàng vài câu nhưng nhớ tới lời của Viên Thiên dã lại thôi” được, ta không nói” . Hiểu lầm giữa hai người vẫn nên để hai người tự giải quyết đi, hắn chen vô, nói nhiều sai nhiều.
Mượn sức của Viên Thập lại đẩy Viên Thiê Dã ra xa là kết quả mà Lâm Tiểu Trúc mong muốn, mục đích đạt được, nàng cũng cao hứng hơn” vậy chúng ta đi thôi”
Hai người đi đến viện của Viên Thiên Dã, thấy hắn đang ngồi sau án thư, ngẩng đầu liếc Lâm Tiểu Trúc một cái, gấp sách lại rồi nói” đi thôi” . Nói xong đứng lên đi ra cửa, thái độ ôn hòa, sắc mặt như mọi khi, không có chút tức giận làm Lâm Tiểu Trúc không đoán ra được hắn đang nghĩ gì.
Lên xe ngựa, Viên Thiên Dã vừa ngồi xuống chỗ của mình đã nói” tiệm này tuy rằng ngươi quản lý, nhưng ta cũng bố trí cho ngươi một chưởng quầy, dù sao vẫn có những khác hàng muốn được chưởng quầy tiếp đón, một nữ tử trẻ tuổi như ngươi sẽ không tiện. Hơn nữa, ngươi còn phải ở phòng bếp làm việc, sẽ rất bận rộn, Ngoài ra còn có hai tiểu nhị, một người hầu trà, một đầu bếp, hai người giúp việc trong bếp, hai người làm tạp vụ. Ngươi xem còn thiếu gì nữa không, cứ việc nói”
Lâm Tiểu Trúc liếc Viên Thiên Dã nói” công tử mời chưởng quầy, dù là tuổi tác hay kinh nghiệm đều hơn Tiểu Trúc, Tiểu Trúc e là về sau chỉ có thể ở trong phòng bếp, chuyện kinh doanh tiệm chắc không có tư cách xen vào, như vậy kinh doanh lời hay lỗ là chuyện của chưởng quầy, không liên quan gì tới Tiểu Trúc”
Thực ra Viên Thiên Dã muốn kiểm tra Lâm Tiểu Trúc, nếu nàng không có ý kiến gì với sự an bài của hắn như vậy chứng tỏ dù nàng viết kế hoạch rất hay nhưng trong thâm tâm vẫn không tin vào bản thân có đủ năng lực để quản lý và điều hành tiệm. Không ngờ Lâm Tiểu Trúc lại một lần nữa làm cho hắn kinh hỉ, không cần suy nghĩ đã đáp trả đúng trọng tâm. Điều này cho thấy nàng thực sự là người có bản lĩnh.
“Vậy ngươi muốn thế nào ?' Viên Thiên Dã hỏi.