Trời mùa hạ nắng như đổ lửa, tên đường cao tốc ngoài vài chiếc xe nhỏ dừng ở bên cạnh đường, còn có vài người đàn ông khí chất bất phàm đi lại ở trạm thu phí trên đường.
Ngẫu nhiên có người đặt tay lên trán dùng tư thế Tôn Ngộ Không nhìn về phương xa, động tác cho thấy bọn họ đang đợi người.
Trên bãi cỏ ven đường có vài phóng viên đã chuẩn bị sẵn khí tài, trên bãi cỏ lại càng nóng đến khó chịu, rõ ràng là một vị trí ngồi khổ thân.
- Thủ lĩnh, anh nói xem Hành Thủy có chuyện gì? Không phải nói tiếp đón giản lược thôi sao? Anh xem thế trận này đi, đây là giản lược à? Khá lắm, bí thư và chủ tịch thành phố đều đến, như vậy có đơn giản được không?
Một tên phóng viên mập mạp dùng tay lau mồ hôi trán rồi trơ mặt nói với một người đàn ông trung niên gầy gò ở bên cạnh.
Người đàn ông này cười hì hì nói:
- Điều này rất khó, dù sao cũng là chủ tịch tỉnh xuống thị sát lần đầu tiên, nếu người tuyến dưới không cẩn thận là không được. Hành Thủy vừa xảy ra chuyện, nếu tiếp tục có sơ hở trong tiếp đãi, như vậy sẽ có mồi lửa lan đến, đây là chuyện khó thể xem xét.
- Những thứ này quá mờ ảo, quá phức tạp, chúng ta không hiểu được. Nhưng dù là thế nào nhưng để chúng ta phơi nắng ở đây thì đúng là quá khổ sở.
Tên mập nói.
Người đàn ông trung niên gầy gò cười nói:
- Cậu đúng là, cậu còn ngại phơi nắng, cậu không thấy bí thư và chủ tịch đang nhìn trời chờ đợi sao? Cậu có thể quý giá hơn bọn họ sao?
Tên mập cười hì hì, hắn nói:
- Tôi thấy bọn họ chẳng qua cũng chỉ ra vẻ mà thôi, bọn họ hoàn toàn có thể ngồi trong xe có máy điều hòa. Bọn họ phơi nắng như vậy để chủ tịch tỉnh thấy cấp dưới đầy mồ hôi, có lẽ sẽ tăng thêm chút ấn tượng.
- Tiểu tử cậu đúng là, tư tưởng này mà làm phóng viên truyền hình tỉnh được sao? Cậu chú ý tôi báo cáo lãnh đạo, lấy đi chén cơm của cậu.
Người đàn ông trung niên nghiêm túc nói.
Sau đó người đàn ông trung niên thấy tên mập không chịu thua, cuối cùng cũng chẳng muốn tích cực. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay đúng là thời tiết quá ác độc, nói thật ra thì trong lòng hắn cũng bực bội không thua gì tên mập, nhưng hôm nay lãnh đạo xuống thành phố, có gì buồn bực cũng phải để trong lòng, hắn không thể biểu hiện trước mặt cấp dưới, càng không thể mạnh miệng như tên mập.
Thật ra người đàn ông trung niên cũng thấy tên mập nói đúng vài phần. Những lãnh đạo thành phố đang đứng giữa trời nắng, rõ ràng là hy vọng lãnh đạo tỉnh thấy được chút mồ hôi, như vậy còn ai trách bọn họ gióng trống khua chiêng? Như vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
- Này, thủ lĩnh, có chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy? Sao lại...
Tên mập chỉ về phía trước nói.
"Có biến!" xem tại
Người đàn ông gầy gò chợt ngẩng đầu, hắn thấy đám lãnh đạo thành phố Hành Thủy đang từ trạm thu phí chạy ra, đám người như vịt bị đuổi, ai cũng chạy tứ tán ra những chiếc xe đang dựng bên đường.
- Cậu chờ chút, tôi đến hỏi tình huống.
Người đàn ông gầy gò bất chấp thời tiết nóng bỏng, hắn nhanh chóng chạy về phía hàng xe lãnh đạo.
Khi người đàn ông gầy gò chạy hồng hộc đến thì đoàn xe đã chạy, hắn cũng chạy nhanh hơn, đúng lúc này có một người thò đầu ra ngoài cửa xe nói:
- Phóng viên Doãn, không cần theo, chủ tịch đi đường quốc lộ.
- Này, này, thư ký trưởng Chu...
Phóng viên họ Doãn còn chưa kịp hỏi thì xe đã tăng tốc, chỉ còn hắn đứng lại hít khói.
Phóng viên Doãn thả chậm tốc độ, hắn cảm thấy không thở nổi, những con sóng nhiệt phả lên từ mặt đường làm cả người giống như đang được hấp trong lò hơi.
- Này...
Phóng viên Doãn rống lên một tiếng, sau đó quay đầu lại rồi vung tay để tên mập ở phía xa thu dọn khí tài. Sau đó hắn gọi điện thoại cho phóng viên đi theo chủ tịch tỉnh. Đúng là không có biện pháp, từ Thành Đô đến Hành Thủy qua hai ba thành phố, chủ tịch Trương đi quốc lộ, ai biết đi đường nào?
Nếu những thành phố khác nghe được tin đồn, sợ rằng sẽ tạo ra thiêu thân, vừa rồi thư ký trưởng Chu không nói rõ vị trí, hắn cũng không thể nào đi theo.
Đi quốc lộ chính là hành vi ngẫu hứng của Trương Thanh Vân, hắn nói chuyện phiếm với thư ký Trần Gia Cường, hỏi tình huống gia đình của đối phương. Trần Gia Cường là người sinh ra ở nông thôn phía nam, hai người trò chuyện rất đầu cơ.
Trần Gia Cường nói về cuộc sống của nhân dân, Trương Thanh Vân khẽ động tâm, vì vậy hắn muốn chuyển sang đi đường quốc lộ để xem xét tình hình sản xuất lương thực của nông dân, vì thế mà đoàn xe mới thay đổi cung đường.
Lần này Trương Thanh Vân xuất hành với thế trận khá lớn, hắn không chỉ mang theo lãnh đạo của văn phòng khối chính quyền, còn có ủy ban cải cách, phòng tài chính, phòng thương mại, phòng công nghiệp. Thời gian không chờ đợi con người, nếu đã muốn xuống thì phải mang theo cán bộ lãnh đạo, để xem xét rõ ràng vấn đề ở tuyến dưới.
Bây giờ tình huống ở Giang Nam đã không cho phép Trương Thanh Vân có những công tác thúc đẩy từng bước, hắn nhất định phải nhanh, phải dùng xu thế sét đánh để khống chế cục diện. Bây giờ hắn phải dùng khoảng thời gian ngắn nhất để nắm chắc khối chính quyền trong tay, đồng thời phải nhanh chóng có được quyền nói chuyện trong khối đảng ủy.
Không thể không nói đây là một chuyện rất khó khăn, dù là Trương Thanh Vân cũng thấy áp lực rất lớn.
Chủ tịch tỉnh xuất hành không phải chuyện nhỏ, lần này người toàn quyền phụ trách sắp xếp chuyến xuất hành của Trương Thanh Vân chính là phó thư ký trưởng kiêm trưởng ban tổng hợp số một Thẩm Di. Trương Thanh Vân nói muốn đi đường quốc lộ, Thẩm Di thấy đó là chuyện khó lường, rõ ràng tất cả những sắp xếp của nàng chợt hóa thành hư vô, tất cả phải làm lại từ đầu.
May mà nghiệp vụ của Thẩm Di rất thành thạo, sự thay đổi bất ngờ của Trương Thanh Vân cũng không làm khó cho nàng, đoàn xe vẫn xuất hành đúng thời điểm. Nhưng sau sự kiện lần này thì Thẩm Di đã biết lãnh đạo không phải người dễ hầu hạ.
Lần này Trương Thanh Vân xuống tuyến dưới là xuất hành giản lược, có một chiếc xe lớn, tất cả lãnh đạo đơn vị đều cùng ngồi bên trong, mọi người có thể trao đổi ý kiến với lãnh đạo bất cứ lúc nào. Trước chiếc xe hai mươi bốn chỗ là vài chiếc xe con, đó là nơi sắp xếp tất cả phóng viên, nhân viên bảo vệ và phục vụ.
- Chủ tịch, anh xem chương trình sắp xếp như thế này có thể...
Thẩm Di cầm lấy một xấp tài liệu đi đến bên cạnh chỗ ngồi của Trương Thanh Vân rồi nói, nàng vừa nói được một nửa thì Trương Thanh Vân đã khoát tay.
Vì thế mà Thẩm Di chỉ phải đứng đờ ra như vậy, đường quốc lộ khá xấu, tốc độ xe lúc nhanh lúc chậm. Đúng lúc này xe đột nhiên tăng tốc, Thẩm Di đứng không vững và bổ nhào lên phía trước. Nàng chợt kinh hoàng, ngay sau đó dùng tay giữ lấy ghế, không ngờ nàng dùng sức quá mạnh, thiếu chút nữa đã ngã lên người Trương Thanh Vân.
Dù Thẩm Di đã cố gắng điều chỉnh nhưng mái tóc dài vẫn phủ lên mặt Trương Thanh Vân. Điều này làm nàng cực kỳ lo lắng, gương mặt cũng đỏ bừng bừng. Trên xe đều là lãnh đạo, bây giờ xuất hiện tình huống như vậy, nàng hận không thể tìm một cái lổ để chui xuống.
Sự việc nói thì rất lâu nhưng thật ra chỉ trong nháy mắt, Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy một mùi hương bùng vào mũi, khi quay mặt lại nhìn thì thấy gương mặt đỏ hồng của Thẩm Di. Hắn thầm nhíu mày, vẻ mặt không chút biến động, hắn chỉ xuống chiếc ghế trống ở bên cạnh nói:
- Ngồi xuống rồi nói.
Trương Thanh Vân ngưng một chút rồi tiếp tục:
- Sau này nếu có chương trình, chị toàn quyền phụ trách, chỉ cần mỗi buổi sáng nói với tôi một lần, sau đó để Tiểu Trần có thể nhắc nhở tôi bất cứ lúc nào. Còn đi trên đường có thay đổi gì đó hay không, chị chỉ cần xem xét sắp xếp, không cần báo cáo.
- Vâng, chủ tịch.
Thẩm Di nói, năm nay nàng ba mươi sáu nhưng vẫn còn rất trẻ, trên mặt không có nếp nhăn, tối da cũng chỉ được coi là ba mươi. Hơn nữa nàng khá xinh đẹp, dáng người thon gầy, gương mặt trơn bóng, một bộ trang phục công sở càng làm nàng tăng thêm sức quyến rũ, bùng ra phong thái của một người phụ nữ mạnh mẽ thông minh và tháo vát.
Thẩm Di có thể là trưởng ban tổng hợp số hai cũng là ngẫu nhiên, khi Nghiêm Tụng Tuấn đảm nhiệm chức vụ chủ tịch tỉnh thì cố ý xóa bỏ bóng hình của Triệu Văn Phong. Lão thay đổi chức vụ thư ký trưởng còn chưa thấy đủ, vì vậy thay cả chức vụ trưởng ban tổng hợp.
Trước đó trưởng ban số một chính là thư ký của Triệu Văn Phong, Nghiêm Tụng Tuấn nghĩ rằng thay đổi vẫn còn chưa triệt để, vì vậy khi chọn thư ký thì không cho kiêm nhiệm, lại để Thẩm Di kiêm nhiệm chức vụ trưởng ban số một, cứ như vậy mà kéo dài đến hôm nay.
Khi Nghiêm Tụng Tuấn còn tại nhiệm thì Thẩm Di phát huy tác dụng khá nhỏ trong ban tổng hợp số một, lão có một bộ ban ngành khác phụ vụ riêng cho mình, ban tổng hợp số một chỉ là danh nghĩa mà thôi, vì vậy công tác của Thẩm Di lúc đó rất nhẹ nhàng.
Nhưng bây giờ chủ tịch đã thay người, Thẩm Di cũng không còn ở trong thời đại của Nghiêm Tụng Tuấn, nàng nhất định phải làm cho ban tổng hợp số một vừa có danh vừa có thực. Trước đó nàng tưởng rằng Trương Thanh Vân sẽ lại bổ nhiệm trưởng ban, nhưng không ngờ lãnh đạo vẫn cho nàng kiêm nhiệm, nàng sao không muốn biểu hiện?
- Tôi sẽ không xem những chương trình được sắp xếp hôm nay, tôi chỉ hỏi một câu, chị có biết chúng ta sẽ thuận lợi đến Hành Thủy đúng giờ hay không?
Trương Thanh Vân nói.
Thẩm Di có chút sững sốt:
- Tất nhiên, chủ tịch, tôi đẩm bảo trên đường sẽ không xảy ra vấn đề, tôi...
- Ha ha!
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn liên tục lắc đầu, sau đó quay về phía mọi người lớn tiếng nói:
- Các vị, thư ký trưởng Thẩm nói chúng ta sẽ không phát sinh tình huống gì trên đường đi, các vị thấy thế nào?
Trương Thanh Vân nói xong cũng không đợi mọi người trả lời, hắn tiếp tục:
- Tôi thấy có hơn phân nửa sẽ chẳng thuận lợi, dù di quốc lộ là ý kiến ngẫu hứng của tôi, nhưng tôi tin sự việc sẽ truyền đi rất xa, có ai dám đánh cuộc không?
Trương Thanh Vân đột nhiên đặt câu hỏi làm mọi người yên tĩnh trở lại, trước đó có vài người châu đầu ghé tai nhưng bây giờ thì không, bầu không khí trong xe rất quỷ dị, cũng không ai dám đánh cuộc với Trương Thanh Vân.
Vẻ mặt Thẩm Di có chút biến đổi, nàng dù ngốc cũng hiểu Trương Thanh Vân đang phê bình công tác giữ bí mật của văn phòng, có phải là như vậy không? Nàng cảm thấy có chút choáng váng, khi nàng bố trí công tác thì cũng đặc biệt chú ý phương diện này, chẳng lẽ chủ tịch Trương nói đúng?
Khi Thẩm Di còn đang do dự thì vài chiếc xe con phía trước chạy chậm lại rồi dừng, chỉ cần nhìn qua cửa sổ xe lớn ở phía sau cũng thấy phía trước có vài chiếc xe và vài người đứng đón.
Ngẫu nhiên có người đặt tay lên trán dùng tư thế Tôn Ngộ Không nhìn về phương xa, động tác cho thấy bọn họ đang đợi người.
Trên bãi cỏ ven đường có vài phóng viên đã chuẩn bị sẵn khí tài, trên bãi cỏ lại càng nóng đến khó chịu, rõ ràng là một vị trí ngồi khổ thân.
- Thủ lĩnh, anh nói xem Hành Thủy có chuyện gì? Không phải nói tiếp đón giản lược thôi sao? Anh xem thế trận này đi, đây là giản lược à? Khá lắm, bí thư và chủ tịch thành phố đều đến, như vậy có đơn giản được không?
Một tên phóng viên mập mạp dùng tay lau mồ hôi trán rồi trơ mặt nói với một người đàn ông trung niên gầy gò ở bên cạnh.
Người đàn ông này cười hì hì nói:
- Điều này rất khó, dù sao cũng là chủ tịch tỉnh xuống thị sát lần đầu tiên, nếu người tuyến dưới không cẩn thận là không được. Hành Thủy vừa xảy ra chuyện, nếu tiếp tục có sơ hở trong tiếp đãi, như vậy sẽ có mồi lửa lan đến, đây là chuyện khó thể xem xét.
- Những thứ này quá mờ ảo, quá phức tạp, chúng ta không hiểu được. Nhưng dù là thế nào nhưng để chúng ta phơi nắng ở đây thì đúng là quá khổ sở.
Tên mập nói.
Người đàn ông trung niên gầy gò cười nói:
- Cậu đúng là, cậu còn ngại phơi nắng, cậu không thấy bí thư và chủ tịch đang nhìn trời chờ đợi sao? Cậu có thể quý giá hơn bọn họ sao?
Tên mập cười hì hì, hắn nói:
- Tôi thấy bọn họ chẳng qua cũng chỉ ra vẻ mà thôi, bọn họ hoàn toàn có thể ngồi trong xe có máy điều hòa. Bọn họ phơi nắng như vậy để chủ tịch tỉnh thấy cấp dưới đầy mồ hôi, có lẽ sẽ tăng thêm chút ấn tượng.
- Tiểu tử cậu đúng là, tư tưởng này mà làm phóng viên truyền hình tỉnh được sao? Cậu chú ý tôi báo cáo lãnh đạo, lấy đi chén cơm của cậu.
Người đàn ông trung niên nghiêm túc nói.
Sau đó người đàn ông trung niên thấy tên mập không chịu thua, cuối cùng cũng chẳng muốn tích cực. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay đúng là thời tiết quá ác độc, nói thật ra thì trong lòng hắn cũng bực bội không thua gì tên mập, nhưng hôm nay lãnh đạo xuống thành phố, có gì buồn bực cũng phải để trong lòng, hắn không thể biểu hiện trước mặt cấp dưới, càng không thể mạnh miệng như tên mập.
Thật ra người đàn ông trung niên cũng thấy tên mập nói đúng vài phần. Những lãnh đạo thành phố đang đứng giữa trời nắng, rõ ràng là hy vọng lãnh đạo tỉnh thấy được chút mồ hôi, như vậy còn ai trách bọn họ gióng trống khua chiêng? Như vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
- Này, thủ lĩnh, có chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy? Sao lại...
Tên mập chỉ về phía trước nói.
"Có biến!" xem tại
Người đàn ông gầy gò chợt ngẩng đầu, hắn thấy đám lãnh đạo thành phố Hành Thủy đang từ trạm thu phí chạy ra, đám người như vịt bị đuổi, ai cũng chạy tứ tán ra những chiếc xe đang dựng bên đường.
- Cậu chờ chút, tôi đến hỏi tình huống.
Người đàn ông gầy gò bất chấp thời tiết nóng bỏng, hắn nhanh chóng chạy về phía hàng xe lãnh đạo.
Khi người đàn ông gầy gò chạy hồng hộc đến thì đoàn xe đã chạy, hắn cũng chạy nhanh hơn, đúng lúc này có một người thò đầu ra ngoài cửa xe nói:
- Phóng viên Doãn, không cần theo, chủ tịch đi đường quốc lộ.
- Này, này, thư ký trưởng Chu...
Phóng viên họ Doãn còn chưa kịp hỏi thì xe đã tăng tốc, chỉ còn hắn đứng lại hít khói.
Phóng viên Doãn thả chậm tốc độ, hắn cảm thấy không thở nổi, những con sóng nhiệt phả lên từ mặt đường làm cả người giống như đang được hấp trong lò hơi.
- Này...
Phóng viên Doãn rống lên một tiếng, sau đó quay đầu lại rồi vung tay để tên mập ở phía xa thu dọn khí tài. Sau đó hắn gọi điện thoại cho phóng viên đi theo chủ tịch tỉnh. Đúng là không có biện pháp, từ Thành Đô đến Hành Thủy qua hai ba thành phố, chủ tịch Trương đi quốc lộ, ai biết đi đường nào?
Nếu những thành phố khác nghe được tin đồn, sợ rằng sẽ tạo ra thiêu thân, vừa rồi thư ký trưởng Chu không nói rõ vị trí, hắn cũng không thể nào đi theo.
Đi quốc lộ chính là hành vi ngẫu hứng của Trương Thanh Vân, hắn nói chuyện phiếm với thư ký Trần Gia Cường, hỏi tình huống gia đình của đối phương. Trần Gia Cường là người sinh ra ở nông thôn phía nam, hai người trò chuyện rất đầu cơ.
Trần Gia Cường nói về cuộc sống của nhân dân, Trương Thanh Vân khẽ động tâm, vì vậy hắn muốn chuyển sang đi đường quốc lộ để xem xét tình hình sản xuất lương thực của nông dân, vì thế mà đoàn xe mới thay đổi cung đường.
Lần này Trương Thanh Vân xuất hành với thế trận khá lớn, hắn không chỉ mang theo lãnh đạo của văn phòng khối chính quyền, còn có ủy ban cải cách, phòng tài chính, phòng thương mại, phòng công nghiệp. Thời gian không chờ đợi con người, nếu đã muốn xuống thì phải mang theo cán bộ lãnh đạo, để xem xét rõ ràng vấn đề ở tuyến dưới.
Bây giờ tình huống ở Giang Nam đã không cho phép Trương Thanh Vân có những công tác thúc đẩy từng bước, hắn nhất định phải nhanh, phải dùng xu thế sét đánh để khống chế cục diện. Bây giờ hắn phải dùng khoảng thời gian ngắn nhất để nắm chắc khối chính quyền trong tay, đồng thời phải nhanh chóng có được quyền nói chuyện trong khối đảng ủy.
Không thể không nói đây là một chuyện rất khó khăn, dù là Trương Thanh Vân cũng thấy áp lực rất lớn.
Chủ tịch tỉnh xuất hành không phải chuyện nhỏ, lần này người toàn quyền phụ trách sắp xếp chuyến xuất hành của Trương Thanh Vân chính là phó thư ký trưởng kiêm trưởng ban tổng hợp số một Thẩm Di. Trương Thanh Vân nói muốn đi đường quốc lộ, Thẩm Di thấy đó là chuyện khó lường, rõ ràng tất cả những sắp xếp của nàng chợt hóa thành hư vô, tất cả phải làm lại từ đầu.
May mà nghiệp vụ của Thẩm Di rất thành thạo, sự thay đổi bất ngờ của Trương Thanh Vân cũng không làm khó cho nàng, đoàn xe vẫn xuất hành đúng thời điểm. Nhưng sau sự kiện lần này thì Thẩm Di đã biết lãnh đạo không phải người dễ hầu hạ.
Lần này Trương Thanh Vân xuống tuyến dưới là xuất hành giản lược, có một chiếc xe lớn, tất cả lãnh đạo đơn vị đều cùng ngồi bên trong, mọi người có thể trao đổi ý kiến với lãnh đạo bất cứ lúc nào. Trước chiếc xe hai mươi bốn chỗ là vài chiếc xe con, đó là nơi sắp xếp tất cả phóng viên, nhân viên bảo vệ và phục vụ.
- Chủ tịch, anh xem chương trình sắp xếp như thế này có thể...
Thẩm Di cầm lấy một xấp tài liệu đi đến bên cạnh chỗ ngồi của Trương Thanh Vân rồi nói, nàng vừa nói được một nửa thì Trương Thanh Vân đã khoát tay.
Vì thế mà Thẩm Di chỉ phải đứng đờ ra như vậy, đường quốc lộ khá xấu, tốc độ xe lúc nhanh lúc chậm. Đúng lúc này xe đột nhiên tăng tốc, Thẩm Di đứng không vững và bổ nhào lên phía trước. Nàng chợt kinh hoàng, ngay sau đó dùng tay giữ lấy ghế, không ngờ nàng dùng sức quá mạnh, thiếu chút nữa đã ngã lên người Trương Thanh Vân.
Dù Thẩm Di đã cố gắng điều chỉnh nhưng mái tóc dài vẫn phủ lên mặt Trương Thanh Vân. Điều này làm nàng cực kỳ lo lắng, gương mặt cũng đỏ bừng bừng. Trên xe đều là lãnh đạo, bây giờ xuất hiện tình huống như vậy, nàng hận không thể tìm một cái lổ để chui xuống.
Sự việc nói thì rất lâu nhưng thật ra chỉ trong nháy mắt, Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy một mùi hương bùng vào mũi, khi quay mặt lại nhìn thì thấy gương mặt đỏ hồng của Thẩm Di. Hắn thầm nhíu mày, vẻ mặt không chút biến động, hắn chỉ xuống chiếc ghế trống ở bên cạnh nói:
- Ngồi xuống rồi nói.
Trương Thanh Vân ngưng một chút rồi tiếp tục:
- Sau này nếu có chương trình, chị toàn quyền phụ trách, chỉ cần mỗi buổi sáng nói với tôi một lần, sau đó để Tiểu Trần có thể nhắc nhở tôi bất cứ lúc nào. Còn đi trên đường có thay đổi gì đó hay không, chị chỉ cần xem xét sắp xếp, không cần báo cáo.
- Vâng, chủ tịch.
Thẩm Di nói, năm nay nàng ba mươi sáu nhưng vẫn còn rất trẻ, trên mặt không có nếp nhăn, tối da cũng chỉ được coi là ba mươi. Hơn nữa nàng khá xinh đẹp, dáng người thon gầy, gương mặt trơn bóng, một bộ trang phục công sở càng làm nàng tăng thêm sức quyến rũ, bùng ra phong thái của một người phụ nữ mạnh mẽ thông minh và tháo vát.
Thẩm Di có thể là trưởng ban tổng hợp số hai cũng là ngẫu nhiên, khi Nghiêm Tụng Tuấn đảm nhiệm chức vụ chủ tịch tỉnh thì cố ý xóa bỏ bóng hình của Triệu Văn Phong. Lão thay đổi chức vụ thư ký trưởng còn chưa thấy đủ, vì vậy thay cả chức vụ trưởng ban tổng hợp.
Trước đó trưởng ban số một chính là thư ký của Triệu Văn Phong, Nghiêm Tụng Tuấn nghĩ rằng thay đổi vẫn còn chưa triệt để, vì vậy khi chọn thư ký thì không cho kiêm nhiệm, lại để Thẩm Di kiêm nhiệm chức vụ trưởng ban số một, cứ như vậy mà kéo dài đến hôm nay.
Khi Nghiêm Tụng Tuấn còn tại nhiệm thì Thẩm Di phát huy tác dụng khá nhỏ trong ban tổng hợp số một, lão có một bộ ban ngành khác phụ vụ riêng cho mình, ban tổng hợp số một chỉ là danh nghĩa mà thôi, vì vậy công tác của Thẩm Di lúc đó rất nhẹ nhàng.
Nhưng bây giờ chủ tịch đã thay người, Thẩm Di cũng không còn ở trong thời đại của Nghiêm Tụng Tuấn, nàng nhất định phải làm cho ban tổng hợp số một vừa có danh vừa có thực. Trước đó nàng tưởng rằng Trương Thanh Vân sẽ lại bổ nhiệm trưởng ban, nhưng không ngờ lãnh đạo vẫn cho nàng kiêm nhiệm, nàng sao không muốn biểu hiện?
- Tôi sẽ không xem những chương trình được sắp xếp hôm nay, tôi chỉ hỏi một câu, chị có biết chúng ta sẽ thuận lợi đến Hành Thủy đúng giờ hay không?
Trương Thanh Vân nói.
Thẩm Di có chút sững sốt:
- Tất nhiên, chủ tịch, tôi đẩm bảo trên đường sẽ không xảy ra vấn đề, tôi...
- Ha ha!
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn liên tục lắc đầu, sau đó quay về phía mọi người lớn tiếng nói:
- Các vị, thư ký trưởng Thẩm nói chúng ta sẽ không phát sinh tình huống gì trên đường đi, các vị thấy thế nào?
Trương Thanh Vân nói xong cũng không đợi mọi người trả lời, hắn tiếp tục:
- Tôi thấy có hơn phân nửa sẽ chẳng thuận lợi, dù di quốc lộ là ý kiến ngẫu hứng của tôi, nhưng tôi tin sự việc sẽ truyền đi rất xa, có ai dám đánh cuộc không?
Trương Thanh Vân đột nhiên đặt câu hỏi làm mọi người yên tĩnh trở lại, trước đó có vài người châu đầu ghé tai nhưng bây giờ thì không, bầu không khí trong xe rất quỷ dị, cũng không ai dám đánh cuộc với Trương Thanh Vân.
Vẻ mặt Thẩm Di có chút biến đổi, nàng dù ngốc cũng hiểu Trương Thanh Vân đang phê bình công tác giữ bí mật của văn phòng, có phải là như vậy không? Nàng cảm thấy có chút choáng váng, khi nàng bố trí công tác thì cũng đặc biệt chú ý phương diện này, chẳng lẽ chủ tịch Trương nói đúng?
Khi Thẩm Di còn đang do dự thì vài chiếc xe con phía trước chạy chậm lại rồi dừng, chỉ cần nhìn qua cửa sổ xe lớn ở phía sau cũng thấy phía trước có vài chiếc xe và vài người đứng đón.