Tình cảnh rất hỗn loạn, giao thông trên quốc lộ hoàn toàn tê liệt, rất nhiều quần chúng đổ ra quốc lộ chặn đường đoàn xe của Trương Thanh Vân. Trước đó ai cũng nghĩ rằng chặn đoàn xe là khối chính quyền thành phố, không ngờ là nhân dân muốn cáo trạng.
Vì đây là một chuyến xuất hành giản lược, vì vậy mà nhân viên bảo vệ đi theo không nhiều, chỉ có vài người.
Khi thấy đám người vây quanh xe như thủy triều thì vẻ mặt của tất cả những lãnh đạo trong xe đều biến đổi. Lần này đi cùng với Trương Thanh Vân còn có cả phó chủ tịch Hoa Quốc Hiên, hắn cũng bất chấp thân phận mà lên tiếng hỏi vị trí, sau đó tự mình điện thoại cho đảng ủy chính quyền thành phố, yêu cầu bọn họ nhanh chóng đến xử lý vấn đề.
- Chủ tịch, điều này...
Hầu Quốc Trụ buông tay, bộ dạng hổn hển. Người phụ trách an toàn cho Trương Thanh Vân thuộc cục công an thì lên xe với bộ dạng lo sợ, hắn nói tình huống không ổn, yêu cầu trực tiếp rút lui an toàn.
Trương Thanh Vân nghe những lời này thì nói:
- Rút đi sao?
Trương Thanh Vân chỉ ra ngoài cửa sổ:
- Anh xem nhiều người như vậy, sao rút lui được? Dân chúng vây quanh xe phản ánh vấn đề, cũng không phải giết người phóng hỏa, tôi rút lui thì có còn làm chủ tịch tỉnh nửa không?
Trương Thanh Vân lên tiếng khá cao, rõ ràng rất tức giận. Sau khi hắn mắng tên đội trưởng trong cục công an tỉnh không biết chừng mực thì đám lãnh đạo trên xe cũng thấy rõ tình cảnh hỗn loạn bên dưới. Lúc này chủ nhiệm Nghê Quảng Vũ ủy ban cải cách cũng hô lớn, yêu cầu đưa đến loa phóng thanh.
Hoa Quốc Hiên hiểu rõ ý nghĩ của Nghê Quảng Vũ, vì vậy hắn mở cửa sổ, lấy loa phóng thanh. Khi hắn định thò đầu ra nói chuyện thì Trương Thanh Vân đã ngoắc tay nói:
- Để tôi, nhân dân tìm tôi.
Hoa Quốc Hiên có chút sững sốt:
- Chủ tịch, điều này quá nguy hiểm, lỡ may...
Gương mặt Trương Thanh Vân có hơi tái, rất khó coi. Hắn đứng lên đi đến cưỡng chế lấy loa phóng thanh trong tay Hoa Quốc Hiên, sau đó tho đầu ra hô lớn:
- Các vị hương thân phụ lão, mọi người yên tĩnh, tôi là Trương Thanh Vân, yêu cầu mọi người bình tĩnh, giữ bình tĩnh.
Khoảnh khắc này bầu không khí trong xe cực kỳ căng thẳng, vừa rồi lái xe đã thông báo, đây là thành phố Hành Nam. Những năm nay thành phố Hành Nam và Hành Thủy đều rất loạn, lần trước Hành Thủy xuất hiện cục diện rối loạn, sau đó phải sử dụng cả bội đội mới xong.
Hơn nữa vào tình hình khi đó, lãnh đạo đứng ra nói lời kêu gọi cũng bị đánh trọng thương. Bây giờ tình hình cũng hỗn loạn, chủ tịch tỉnh tự mình đứng ra kêu gọi, nếu cục diện không khống chế được thì hậu quả sẽ khó thể tưởng. Trương Thanh Vân cũng cảm nhận được nhân tâm di động, lời kêu gọi của hắn có được chút tác dụng, nhưng cũng không quá lớn. Quần chúng dùng giọng điệu địa phương để ồn ào, Trương Thanh Vân nghe không hiểu, Hoa Quốc Hiên trước kia là bí thư thành phố Hành Thủy, hắn vội nói:
- Chủ tịch, đây là Hành Nam, đây đều là những công nhân viên chức nhà máy sắt thép Hành Nam bị cho nghỉ việc, bọn họ yêu cầu chính quyền phải mua bảo hiểm dưỡng lão, đồng thời còn trợ cấp tiền...
- Có chuyện gì xảy ra?
Trương Thanh Vân trầm giọng nói, mục tiêu là mọi người trong xe, vì vậy mà các lãnh đạo đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết Hành Nam có vấn đề gì. xem tại
- Anh đã liên lạc với chính quyền sở tại chưa?
Trương Thanh Vân nói với Hoa Quốc Hiên, vì tâm tình bị sự kiện bên ngoài làm ảnh hưởng, vì vậy cũng không mấy tốt đẹp. Hoa Quốc Hiên nói:
- Sẽ đến ngay, nhiều lắm là mười phút nữa.
Trương Thanh Vân dùng sức vỗ cửa xe nói:
- Thông báo cho phóng viên đi theo, yêu cầu bọn họ ghi hình những gì xảy ra hôm nay.
Trương Thanh Vân vừa nói vừa rút đầu về, khi thấy trường hợp như vậy thì phản ứng đầu tiên của hắn chính là chính quyền Hành Nam bên này có vấn đề, vì vậy mà mâu thuẫn giữa chính quyền và nhân dân là quá lớn, hắn cần phải tìm hiểu tình huống.
Nhưng Trương Thanh Vân còn chưa kịp nói lời nào, hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt quần chúng bên ngoài, ngay sau đó biết được sự việc không đơn giản.
Trương Thanh Vân đi quốc lộ hoàn toàn là một hành vi ngẫu hứng, nếu muốn nói giữ bí mật là không dễ dàng, đảng ủy chính quyền thành phố tuyến dưới sẽ biết, giữa đường chặn lại tiếp đón thì có thể hiểu. Nhưng đám công nhà máy sắt thép Hành Nam sao lại biết đoàn xe của Trương Thanh Vân sẽ đi qua đây? Là ai nói cho bọn họ biết? Mục đích là gì?
Hơn nữa Trương Thanh Vân nhìn đám người bên ngoài xe, rất nhiều người không phải là dân chúng thiện lương, thậm chí còn có rất nhiều thiếu niên ăn mặc hầm hố, tóc nhuộm vàng, đeo vòng tai, bộ dạng là du côn giả danh công chức, tình huống rõ ràng là không đúng.
Bầu không khí trong xe cực kỳ yên tĩnh, Trương Thanh Vân ra lệnh đóng tất cả cửa xe, mọi người ngồi yên chờ đợi.
Bầu không khí trong xe cực kỳ căng thẳng đến cực điểm.
- Đùng!
Mọt tiếng nổi vang lên ngoài xe, thân xe chấn động, vẻ mặt đám người trong xe biến đổi lớn, gương mặt Thẩm Di ngồi bên cạnh Trương Thanh Vân trở nên trắng bệch. Nàng thiếu chút nữa đã kêu lên thành tiếng, ngay sau đó đã dùng tay che miệng mới không thất thố, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sợ hãi.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn không chút dao động nhưng trong lòng lại thầm chế giễu. Giang Nam, đây không còn là Giang Nam hắn quen thuộc, hắn vừa xuống, công tác còn chưa triển khai thì đã có người vắt óc suy nghĩ cho hắn ngã ngựa. Đây là dân chúng gây rối sao? Rõ ràng có người mượn cớ ép Trương Thanh Vân.
Một chủ tịch tỉnh xuống tuyến dưới thị sát lại gặp phải tình huống này, đây không thể không là bi ai của Giang Nam, đồng thời Trương Thanh Vân cũng bất đắc dĩ cảm thấy xã hội phức tạp. Lúc này mâu thuẫn giữa chính quyền và nhân dân bùng phát, sẽ có người lợi dụng vào nó để đạt được mục đích đặc thù. Sở dĩ tạo nên cục diện như vậy cũng vì đảng ủy chính quyền nhiều nơi thích uốn cong thành thẳng.
Mỗi gian đoạn đều có một đặc thù riêng, bây giờ quan hệ giữa đảng và nhân dân ở Giang Nam đang trở nên gay gắt, tất cả chính quyền đều gặp phải áp lực lớn, nếu không làm tốt thì sẽ có người dùng nó để gây sự với chính quyền sở tại. Ít nhất sự kiện hôm nay cũng làm Trương Thanh Vân cảnh giác.
Nhưng điều duy nhất làm cho Trương Thanh Vân vui mừng chính là vị trí chủ tịch của mình vẫn còn chút tác dụng. Mười phút sau bộ đội và công an địa phương đã đến, còi cảnh sát vang lên rung trời, kèm theo đó là những lời kêu gọi giải tán.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông hơn năm mươi mặc đồng phục cảnh sát tiến vào, sau khi nhìn quanh và thấy Trương Thanh Vân thì nói:
- Chào đồng chí chủ tịch, tôi là cục trưởng Vương cục công an thành phố Hành Nam, thật xin lỗi, đã làm anh sợ hãi.
Trương Thanh Vân gật đầu nói:
- Anh vất vả rồi, tình huống bên ngoài thế nào?
- Đã khống chế được cục diện, bí thư An thành phố Hành Nam và chủ tịch Triệu đang đến. Vị trí này nằm trong địa phận quận Tả Phụng thành phố Hành Nam, tôi đã thông báo cho phía chính quyền quận Tả Phụng, bọn họ đã có chuẩn bị, bây giờ chúng ta đến khu hành chính quận Tả Phụng.
Cục trưởng Vương nói, giọng điệu rất lớn, có phong độ quân nhân. Tuy tuổi có hơi cao nhưng tinh thần vẫn rất mạnh mẽ, điều này làm người ta sinh ra cảm giác trưởng thành tài giỏi.
Trương Thanh Vân không trực tiếp trả lời câu hỏi của cục trưởng Vương, hắn nhìn về phía Hoa Quốc Hiên. Lúc này Hoa Quốc Hiên lên tiếng:
- Nếu không thì...Chủ tịch, hôm nay chúng ta đi một vòng xem thế nào? Thuận tiện xem xét tình hình hôm nay...
Trương Thanh Vân cười cười khoát tay nói:
- Anh Hoa, chương trình không thể tùy tiện sửa đổi.
Trương Thanh Vân nhìn cục trưởng Vương rồi nói:
- Cục trưởng Vương, bây giờ quốc lọ không thể thông hành sao?
Cục trưởng Vương có chút sững sốt, hắn nói:
- Có thể thông hành, nhưng...Chủ tịch, chúng tôi...Anh...
Trương Thanh Vân vung tay cắt ngang lời cục trưởng Vương, vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, hắn nói:
- Cục trưởng Vương, tôi hiểu ý của anh, hôm nay dân chúng cản xe của tôi, tìm tôi phản ánh tình huống, đều coi tôi là thanh thiên đại lão gia, tôi đâm lao phải theo lao sao?
Vẻ mặt cục trưởng Vương chợt biến đổi, hắn không dám lên tiếng. Vẻ mặt Trương Thanh Vân rất lạnh, hắn nói:
- Mau chóng đưa xe hộ tống quá cảnh, thông báo đẩy nhanh tốc độ, không cần để lỡ bữa tối của Quý Vĩnh Thành ở Hành Thủy.
Cục trưởng Vương lên tiếng, sau đó muốn xoay người bỏ đi gấp, Trương Thanh Vân nói:
- Chờ chút.
Cục trưởng Vương chợt khựng lại, Trương Thanh Vân đảo mắt qua gương mặt đối phương, vẻ mặt dần trở nên hòa hoãn:
- Anh chuển cáo cho bí thư An và chủ tịch Triệu, tôi tin thị ủy chính quyền Hành Nam có thể xử lý tốt sự việc hôm nay. Anh nói với bọn họ, sau khi sự việc có kết luận chỉ cần thông báo với tôi một tiếng. Một là tôi muốn xem hiệu suất của chính quyền thành phố Hành Nam, hai là muốn thấy chân tướng sự việc.
Trương Thanh Vân nói khá chậm, người nào trong xe cũng nghe thấy rõ ràng. Người nghe rõ đầu tiên là Hoa Quốc Hiên, vẻ mặt hắn có hơi biến đổi, cũng không nhịn được phải nhìn về phía Trương Thanh Vân.
Hoa Quốc Hiên thầm nghĩ Trương Thanh Vân uy vọng quá cao, quả nhiên rất lợi hại. Hôm nay Trương Thanh Vân xuất hành lần đầu tiên và gặp phải tình cảnh đáng xấu hổ, đây là thời cơ tốt cho lãnh đạo đốt lửa, nhưng chủ tịch vẫn có tài khống chế.
Không những chỉ có thế, Trương Thanh Vân còn cho chính quyền địa phương xử lý vấn đề, bộ dạng rất tín nhiệm. Nhưng chiêu thức này cũng rất giỏi, lãnh đạo nắm quyền uyển chuyển kỳ diệu, Trương Thanh Vân có thể nói là nhân tài.
Càng làm cho mọi người ủng hộ chinh là hai câu cuối, hắn muốn xem hiệu suất công tác của khối chính quyền Hành Nam, muốn xem chân tướng sự việc. Ngay một câu nói đầu tiên đã ép khối chính quyền Hành Nam phải bằng mọi giá xử lý sự việc một cách nhanh nhấ.
Câu nói tiếp theo cũng nhắc nhở phía Hành Nam phải thật sự cầu thị, vấn đề đã xảy ra, rốt cuộc phải tìm hiểu nguyên nhân cho rõ ràng.
Dưới tình huống như vậy Hành Nam khôn thể xử lý lung tung, lại càng không dám bóp méo sự thật.
Việc này đã kinh động đến Trương Thanh Vân, ai biết hắn có hiểu sự việc này không? Hơn nữa hắn còn mượn đề tài để nói chuyện của mình, để lập uy. Một lời nói đã làm cho An Danh Tuyền và Triệu Liên ở Hành Nam phải xem xét kỹ càng.
Rõ ràng hôm nay trong xe không chỉ có Hoa Quốc Hiên, còn có những lãnh đạo quan trọng của ban ngành khối chính quyền tỉnh, thậm chí còn có Nghê Quảng Vũ từng có nhiều quan hệ với Trương Thanh Vân nhưng đã nhiều năm chưa tiếp xúc.
Kinh nghiệm ngày hôm nay sẽ cho bọn họ một ấn tượng về chủ tịch tỉnh, đây là sự lợi hại của Trương Thanh Vân
Vì đây là một chuyến xuất hành giản lược, vì vậy mà nhân viên bảo vệ đi theo không nhiều, chỉ có vài người.
Khi thấy đám người vây quanh xe như thủy triều thì vẻ mặt của tất cả những lãnh đạo trong xe đều biến đổi. Lần này đi cùng với Trương Thanh Vân còn có cả phó chủ tịch Hoa Quốc Hiên, hắn cũng bất chấp thân phận mà lên tiếng hỏi vị trí, sau đó tự mình điện thoại cho đảng ủy chính quyền thành phố, yêu cầu bọn họ nhanh chóng đến xử lý vấn đề.
- Chủ tịch, điều này...
Hầu Quốc Trụ buông tay, bộ dạng hổn hển. Người phụ trách an toàn cho Trương Thanh Vân thuộc cục công an thì lên xe với bộ dạng lo sợ, hắn nói tình huống không ổn, yêu cầu trực tiếp rút lui an toàn.
Trương Thanh Vân nghe những lời này thì nói:
- Rút đi sao?
Trương Thanh Vân chỉ ra ngoài cửa sổ:
- Anh xem nhiều người như vậy, sao rút lui được? Dân chúng vây quanh xe phản ánh vấn đề, cũng không phải giết người phóng hỏa, tôi rút lui thì có còn làm chủ tịch tỉnh nửa không?
Trương Thanh Vân lên tiếng khá cao, rõ ràng rất tức giận. Sau khi hắn mắng tên đội trưởng trong cục công an tỉnh không biết chừng mực thì đám lãnh đạo trên xe cũng thấy rõ tình cảnh hỗn loạn bên dưới. Lúc này chủ nhiệm Nghê Quảng Vũ ủy ban cải cách cũng hô lớn, yêu cầu đưa đến loa phóng thanh.
Hoa Quốc Hiên hiểu rõ ý nghĩ của Nghê Quảng Vũ, vì vậy hắn mở cửa sổ, lấy loa phóng thanh. Khi hắn định thò đầu ra nói chuyện thì Trương Thanh Vân đã ngoắc tay nói:
- Để tôi, nhân dân tìm tôi.
Hoa Quốc Hiên có chút sững sốt:
- Chủ tịch, điều này quá nguy hiểm, lỡ may...
Gương mặt Trương Thanh Vân có hơi tái, rất khó coi. Hắn đứng lên đi đến cưỡng chế lấy loa phóng thanh trong tay Hoa Quốc Hiên, sau đó tho đầu ra hô lớn:
- Các vị hương thân phụ lão, mọi người yên tĩnh, tôi là Trương Thanh Vân, yêu cầu mọi người bình tĩnh, giữ bình tĩnh.
Khoảnh khắc này bầu không khí trong xe cực kỳ căng thẳng, vừa rồi lái xe đã thông báo, đây là thành phố Hành Nam. Những năm nay thành phố Hành Nam và Hành Thủy đều rất loạn, lần trước Hành Thủy xuất hiện cục diện rối loạn, sau đó phải sử dụng cả bội đội mới xong.
Hơn nữa vào tình hình khi đó, lãnh đạo đứng ra nói lời kêu gọi cũng bị đánh trọng thương. Bây giờ tình hình cũng hỗn loạn, chủ tịch tỉnh tự mình đứng ra kêu gọi, nếu cục diện không khống chế được thì hậu quả sẽ khó thể tưởng. Trương Thanh Vân cũng cảm nhận được nhân tâm di động, lời kêu gọi của hắn có được chút tác dụng, nhưng cũng không quá lớn. Quần chúng dùng giọng điệu địa phương để ồn ào, Trương Thanh Vân nghe không hiểu, Hoa Quốc Hiên trước kia là bí thư thành phố Hành Thủy, hắn vội nói:
- Chủ tịch, đây là Hành Nam, đây đều là những công nhân viên chức nhà máy sắt thép Hành Nam bị cho nghỉ việc, bọn họ yêu cầu chính quyền phải mua bảo hiểm dưỡng lão, đồng thời còn trợ cấp tiền...
- Có chuyện gì xảy ra?
Trương Thanh Vân trầm giọng nói, mục tiêu là mọi người trong xe, vì vậy mà các lãnh đạo đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết Hành Nam có vấn đề gì. xem tại
- Anh đã liên lạc với chính quyền sở tại chưa?
Trương Thanh Vân nói với Hoa Quốc Hiên, vì tâm tình bị sự kiện bên ngoài làm ảnh hưởng, vì vậy cũng không mấy tốt đẹp. Hoa Quốc Hiên nói:
- Sẽ đến ngay, nhiều lắm là mười phút nữa.
Trương Thanh Vân dùng sức vỗ cửa xe nói:
- Thông báo cho phóng viên đi theo, yêu cầu bọn họ ghi hình những gì xảy ra hôm nay.
Trương Thanh Vân vừa nói vừa rút đầu về, khi thấy trường hợp như vậy thì phản ứng đầu tiên của hắn chính là chính quyền Hành Nam bên này có vấn đề, vì vậy mà mâu thuẫn giữa chính quyền và nhân dân là quá lớn, hắn cần phải tìm hiểu tình huống.
Nhưng Trương Thanh Vân còn chưa kịp nói lời nào, hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt quần chúng bên ngoài, ngay sau đó biết được sự việc không đơn giản.
Trương Thanh Vân đi quốc lộ hoàn toàn là một hành vi ngẫu hứng, nếu muốn nói giữ bí mật là không dễ dàng, đảng ủy chính quyền thành phố tuyến dưới sẽ biết, giữa đường chặn lại tiếp đón thì có thể hiểu. Nhưng đám công nhà máy sắt thép Hành Nam sao lại biết đoàn xe của Trương Thanh Vân sẽ đi qua đây? Là ai nói cho bọn họ biết? Mục đích là gì?
Hơn nữa Trương Thanh Vân nhìn đám người bên ngoài xe, rất nhiều người không phải là dân chúng thiện lương, thậm chí còn có rất nhiều thiếu niên ăn mặc hầm hố, tóc nhuộm vàng, đeo vòng tai, bộ dạng là du côn giả danh công chức, tình huống rõ ràng là không đúng.
Bầu không khí trong xe cực kỳ yên tĩnh, Trương Thanh Vân ra lệnh đóng tất cả cửa xe, mọi người ngồi yên chờ đợi.
Bầu không khí trong xe cực kỳ căng thẳng đến cực điểm.
- Đùng!
Mọt tiếng nổi vang lên ngoài xe, thân xe chấn động, vẻ mặt đám người trong xe biến đổi lớn, gương mặt Thẩm Di ngồi bên cạnh Trương Thanh Vân trở nên trắng bệch. Nàng thiếu chút nữa đã kêu lên thành tiếng, ngay sau đó đã dùng tay che miệng mới không thất thố, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sợ hãi.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn không chút dao động nhưng trong lòng lại thầm chế giễu. Giang Nam, đây không còn là Giang Nam hắn quen thuộc, hắn vừa xuống, công tác còn chưa triển khai thì đã có người vắt óc suy nghĩ cho hắn ngã ngựa. Đây là dân chúng gây rối sao? Rõ ràng có người mượn cớ ép Trương Thanh Vân.
Một chủ tịch tỉnh xuống tuyến dưới thị sát lại gặp phải tình huống này, đây không thể không là bi ai của Giang Nam, đồng thời Trương Thanh Vân cũng bất đắc dĩ cảm thấy xã hội phức tạp. Lúc này mâu thuẫn giữa chính quyền và nhân dân bùng phát, sẽ có người lợi dụng vào nó để đạt được mục đích đặc thù. Sở dĩ tạo nên cục diện như vậy cũng vì đảng ủy chính quyền nhiều nơi thích uốn cong thành thẳng.
Mỗi gian đoạn đều có một đặc thù riêng, bây giờ quan hệ giữa đảng và nhân dân ở Giang Nam đang trở nên gay gắt, tất cả chính quyền đều gặp phải áp lực lớn, nếu không làm tốt thì sẽ có người dùng nó để gây sự với chính quyền sở tại. Ít nhất sự kiện hôm nay cũng làm Trương Thanh Vân cảnh giác.
Nhưng điều duy nhất làm cho Trương Thanh Vân vui mừng chính là vị trí chủ tịch của mình vẫn còn chút tác dụng. Mười phút sau bộ đội và công an địa phương đã đến, còi cảnh sát vang lên rung trời, kèm theo đó là những lời kêu gọi giải tán.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông hơn năm mươi mặc đồng phục cảnh sát tiến vào, sau khi nhìn quanh và thấy Trương Thanh Vân thì nói:
- Chào đồng chí chủ tịch, tôi là cục trưởng Vương cục công an thành phố Hành Nam, thật xin lỗi, đã làm anh sợ hãi.
Trương Thanh Vân gật đầu nói:
- Anh vất vả rồi, tình huống bên ngoài thế nào?
- Đã khống chế được cục diện, bí thư An thành phố Hành Nam và chủ tịch Triệu đang đến. Vị trí này nằm trong địa phận quận Tả Phụng thành phố Hành Nam, tôi đã thông báo cho phía chính quyền quận Tả Phụng, bọn họ đã có chuẩn bị, bây giờ chúng ta đến khu hành chính quận Tả Phụng.
Cục trưởng Vương nói, giọng điệu rất lớn, có phong độ quân nhân. Tuy tuổi có hơi cao nhưng tinh thần vẫn rất mạnh mẽ, điều này làm người ta sinh ra cảm giác trưởng thành tài giỏi.
Trương Thanh Vân không trực tiếp trả lời câu hỏi của cục trưởng Vương, hắn nhìn về phía Hoa Quốc Hiên. Lúc này Hoa Quốc Hiên lên tiếng:
- Nếu không thì...Chủ tịch, hôm nay chúng ta đi một vòng xem thế nào? Thuận tiện xem xét tình hình hôm nay...
Trương Thanh Vân cười cười khoát tay nói:
- Anh Hoa, chương trình không thể tùy tiện sửa đổi.
Trương Thanh Vân nhìn cục trưởng Vương rồi nói:
- Cục trưởng Vương, bây giờ quốc lọ không thể thông hành sao?
Cục trưởng Vương có chút sững sốt, hắn nói:
- Có thể thông hành, nhưng...Chủ tịch, chúng tôi...Anh...
Trương Thanh Vân vung tay cắt ngang lời cục trưởng Vương, vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, hắn nói:
- Cục trưởng Vương, tôi hiểu ý của anh, hôm nay dân chúng cản xe của tôi, tìm tôi phản ánh tình huống, đều coi tôi là thanh thiên đại lão gia, tôi đâm lao phải theo lao sao?
Vẻ mặt cục trưởng Vương chợt biến đổi, hắn không dám lên tiếng. Vẻ mặt Trương Thanh Vân rất lạnh, hắn nói:
- Mau chóng đưa xe hộ tống quá cảnh, thông báo đẩy nhanh tốc độ, không cần để lỡ bữa tối của Quý Vĩnh Thành ở Hành Thủy.
Cục trưởng Vương lên tiếng, sau đó muốn xoay người bỏ đi gấp, Trương Thanh Vân nói:
- Chờ chút.
Cục trưởng Vương chợt khựng lại, Trương Thanh Vân đảo mắt qua gương mặt đối phương, vẻ mặt dần trở nên hòa hoãn:
- Anh chuển cáo cho bí thư An và chủ tịch Triệu, tôi tin thị ủy chính quyền Hành Nam có thể xử lý tốt sự việc hôm nay. Anh nói với bọn họ, sau khi sự việc có kết luận chỉ cần thông báo với tôi một tiếng. Một là tôi muốn xem hiệu suất của chính quyền thành phố Hành Nam, hai là muốn thấy chân tướng sự việc.
Trương Thanh Vân nói khá chậm, người nào trong xe cũng nghe thấy rõ ràng. Người nghe rõ đầu tiên là Hoa Quốc Hiên, vẻ mặt hắn có hơi biến đổi, cũng không nhịn được phải nhìn về phía Trương Thanh Vân.
Hoa Quốc Hiên thầm nghĩ Trương Thanh Vân uy vọng quá cao, quả nhiên rất lợi hại. Hôm nay Trương Thanh Vân xuất hành lần đầu tiên và gặp phải tình cảnh đáng xấu hổ, đây là thời cơ tốt cho lãnh đạo đốt lửa, nhưng chủ tịch vẫn có tài khống chế.
Không những chỉ có thế, Trương Thanh Vân còn cho chính quyền địa phương xử lý vấn đề, bộ dạng rất tín nhiệm. Nhưng chiêu thức này cũng rất giỏi, lãnh đạo nắm quyền uyển chuyển kỳ diệu, Trương Thanh Vân có thể nói là nhân tài.
Càng làm cho mọi người ủng hộ chinh là hai câu cuối, hắn muốn xem hiệu suất công tác của khối chính quyền Hành Nam, muốn xem chân tướng sự việc. Ngay một câu nói đầu tiên đã ép khối chính quyền Hành Nam phải bằng mọi giá xử lý sự việc một cách nhanh nhấ.
Câu nói tiếp theo cũng nhắc nhở phía Hành Nam phải thật sự cầu thị, vấn đề đã xảy ra, rốt cuộc phải tìm hiểu nguyên nhân cho rõ ràng.
Dưới tình huống như vậy Hành Nam khôn thể xử lý lung tung, lại càng không dám bóp méo sự thật.
Việc này đã kinh động đến Trương Thanh Vân, ai biết hắn có hiểu sự việc này không? Hơn nữa hắn còn mượn đề tài để nói chuyện của mình, để lập uy. Một lời nói đã làm cho An Danh Tuyền và Triệu Liên ở Hành Nam phải xem xét kỹ càng.
Rõ ràng hôm nay trong xe không chỉ có Hoa Quốc Hiên, còn có những lãnh đạo quan trọng của ban ngành khối chính quyền tỉnh, thậm chí còn có Nghê Quảng Vũ từng có nhiều quan hệ với Trương Thanh Vân nhưng đã nhiều năm chưa tiếp xúc.
Kinh nghiệm ngày hôm nay sẽ cho bọn họ một ấn tượng về chủ tịch tỉnh, đây là sự lợi hại của Trương Thanh Vân