Mùa hè thường luôn là như vậy, nhiệt độ chênh lệch rất lớn, thủ đô đã có vài ngày nắng nóng, vì vậy mà nhiệt độ tăng nhanh, ai cũng cởi bớt quần áo, những cô gái bắt đầu ăn mặc mát mẻ hơn, đàn ông cũng ăn mặc mỏng hơn, người đi trên đường bừng bừng sức sống.
Mùa hè đến với Trung Nam Hải, nơi đây vẫn là một vùng xanh tươi tràn đầy cảnh sắc, cực kỳ tươi đẹp, tiếng chim hót rộn rã, càng có vẻ yên tĩnh tự nhiên.
Bên phòng làm việc của tổng bí thư Lương có một giàn nho, một khoảng sân nhỏ, bên trong có nước có núi, khí tượng phi phàm. Lúc này có thể thấy vài còn cá bơi lội trong mặt nước ấm, còn có thể thấy vài con rùa, đây là nơi nằm trong sự quản lý của tổng bí thư.
Thân là lãnh đạo tối cao của Trung Quốc, cuộc sống công tác của tổng bí thư Lương không phải người thường có thể tưởng tượng được. Nhưng dù lão có bận rộn thế nào thì cũng không thể tách rời sinh hoạt hằng ngày, phải điều tiết công tác vì cuộc sống còn có nhiều niềm vui thú.
Bình thường niềm vui lớn nhất của tổng bí thư Lương chính là quản lý khu vườn nhỏ này, sau khi công tác mệt mỏi thì lão thường ra ngoài tản bộ, dùng một cây vợt nhỏ trêu chọc cá chép, đùa giỡn với một con rùa, cũng tạo nên chút tình thú.
Trong đám người công tác ở Trung Nam Hải thì hiểu rõ một điều, bình thường ít ai tiến vào khoảng sân nhỏ này của tổng bí thư, khách bình thường sẽ tuyệt đối không được vào đây. Đến khu này bình thường ngoài người nhà của tổng bí thư Lương như vợ con, còn có vài vị thường ủy bộ chính trị trung ương.
Tất nhiên thường đến đây nhất chính là cháu gái bảo bối của tổng bí thư Lương, mỗi khi đến thứ bảy thì nàng hay đến thăm ông nội, tiểu viện này sẽ là chỗ vui chơi của bọn họ. Đặc biệt là khi giàn nho chín rục, tổng bí thư Lương thường cho cháu ngồi lên cổ hái nho, điều này làm cho đám nhân viên công tác cực kỳ căng thẳng. Những cảm xúc vui mừng của hai ông cháu chính là những vấn đề được nghị luận nhiều nhất trong Trung Nam Hải.
Mười một giờ sáng, vì đệm xướng sống của tổng bí thư có vấn đề nên vào thời điểm này nhân viên công tác thường vào nhắc nhở lãnh đạo ra ngoài tản bộ buông lỏng một chút.
Khi tiếp nhận những lời đề nghị như vậy thì tổng bí thư thường vui vẻ tiếp nhận, vì vậy lúc này có khoảng thời gian mười lăm phút linh hoạt cho lịch công tác dày đặc của lãnh đạo. Mười lăm phút này của lãnh đạo sẽ không tiếp khách, nhưng nếu có tình huống đặc thù, đôi khi có vài vị khách quan trọng, đặc biệt là những thường ủy bộ chính trị trung ương đến trao đổi ý kiến, như vậy cũng phải bắt buộc cho gặp mặt lãnh đạo.
Hôm nay thời tiết ở Trung Nam Hải khá tốt, nho bắt đầu kết quả, trong khoảng sân nhỏ bùng lên hương vị tươi trẻ, có vẻ rất tinh thần.
Tổng bí thư Lương chắp tay sau lưng, lão ngẩng đầu nhìn những chùm nho trên giàn. Một lúc lâu sau lão thu hồi ánh mắt rồi chậm rãi quay đầu, cách đó không xa là phó chủ tịch Chiêm đang mỉm cười đi tới.
- Tổng bí thư thật sự rất hăng hái, tôi đặc biệt hâm mộ giàn nho của anh ở đây, cuối cùng tôi cho rằng một cái sân không thể thiếu một giàn nho, thiếu sẽ mất đi ý vị. Đặc biệt bây giờ là mùa hè, mùa hóng mát, còn gì thanh nhàn hơn khi ngồi dưới bóng mát vườn nho thế này?
Chiêm Giang Huy cười nói.
Tổng bí thư Lương khoát tay, lão lắc đầu nói:
- Cũng không phải là như vậy, giàn nho tốt nhưng cũng không dễ dàng gì. Đàn ông lo lắng nhất là thứ gì, không phải lo cho giàn nho trong nhà sao? Vì vậy đây cũng là một tâm bệnh của tôi...
Tổng bí thư Lương nói xong thì cung nhìn Chiêm Giang Huy, hai người cùng cười. Lời nói ẩn giấu khôi hài của tổng bí thư đã làm bầu không khí hôm nay cực kỳ hòa hoãn.
Hai người nói chuyện phiếm, nói đến giàn nho lại đến cá chép, trò chuyện ngày càng hòa hợp. Khi ở vào thời điểm tốt nhất thì Chiêm Giang Huy đột nhiên thay đổi chủ đề, lão thở dài nói:
- Tổng bí thư, anh có lẽ cũng đã nghe qua những chuyện vừa xảy ra ở thủ đô, Trương Thanh Vân này...
Chiêm Giang Huy vừa lắc đầu vừa nói:
- Trương Thanh Vân quả thật rất lớn gan, anh ta tưởng thủ đô giống như tỉnh thành tuyến dưới, vì vậy mà ầm ĩ, thu hút đủ ánh mắt, đồng thời cũng làm cho vấn đề thủ đô chọc đáy lên trời... nguồn
Khi đối mặt với vấn đề đột nhiên của Chiêm Giang Huy thì tổng bí thư Lương cũng không nói gì, lão chợt trầm ngâm. Bên cạnh hồ nước có một cây gậy trúc, bình thường tổng bí thư rất thích đùa cá trong hồ.
Gậy trúc đập xuống mặt nước, những con sóng rung động truyền ra bốn phía, hồ nước tĩnh lặng chợt bị nhiễu loạn, từng bầy cá chạy tứ tán, có một vài thành viên tích cực nhảy lên mặt nước, tình cảnh yên lặng chợt náo nhiệt.
- Anh Chiêm, Trương Thanh Vân là cán bộ do một tay anh bồi dưỡng đề bạt, anh hiểu cậu ấy nhất, chẳng lẽ cậu ấy làm ra những động tĩnh lớn ở thủ đô mà không xin chỉ thị của anh sao? Thủ đô không thể so với địa phương, làm việc phải châm chước cẩn thận, nếu bứt đây động rừng và xử lý không tốt thì ảnh hưởng rất lớn.
- Từ khi lập quốc đến nay có vô số ví dụ nói cho chúng ta biết, chúng ta nhất định phải đề cao cảnh giác về những việc phát sinh ở thủ đô. Dù chỉ là chuyện nhỏ nhưng thủ đô là chong chóng đo chiều gió, là nơi mà cả nước chăm chăm vào...
Tổng bí thư Lương chậm rãi mở miệng nói.
Chiêm Giang Huy đỏ mặt, lão nở nụ cười ngượng ngùng:
- Tổng bí thư Lương, anh phê bình tôi là đúng! Trương Thanh Vân...Ôi, không phải anh anh ta tự chủ trương, nếu anh ta báo cáo đến tôi, nào có chuyện như vậy xảy ra?
Tổng bí thư Lương khẽ nhíu mày, lão quay đầu nhìn Chiêm Giang Huy, ánh mắt híp lại, sau đó lão đột nhiên nở nụ cười, lão nói:
- Như vậy cậu ta đúng là một tiểu tử cứng nhắc, người người đều nói Trương Thanh Vân hung ác, người người đều nói Trương Thanh Vân lợi hại, tôi thấy người ta đã nói ngoa, nhưng hôm nay xem ra danh bất hư truyền.
- Người này ở thủ đô mà không coi vào đâu, dám nghĩ dám làm, ra tay không lưu tình, thật sự còn quả cảm quyết đoán hơn cả tôi và anh năm xưa. Tôi nhớ năm xưa ở tây bắc, vì sự kiện phát sinh mà tôi chậm chạp đưa ra quyết định, cuối cùng bị thủ tướng Nam Tuần mắng lớn. Sau đó tôi cắn răng quyết đoán, cuối cùng toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
- Tôi thấy nếu Trương Thanh Vân gặp phải tình huống như vậy, sợ rằng cậu ta sẽ không lo đầu sợ đuôi như tôi, sẽ ra tay cực kỳ nghiêm túc.
Chiêm Giang Huy nghe vậy mà chợt sững sờ, lão nở nụ cười ngượng ngùng, lão tưởng rằng tổng bí thư sẽ rất căm tức, nhưng bây giờ xem ra sự việc không giống như tưởng tượng. Gần đây có chuyện xảy ra ở thủ đô, tổng bí thư biết nhưng thái độ lại làm người ta khó thể nhìn thấu.
- Mã Hóa Long là một người có khả năng, nhưng để lại quá lâu ở thủ đô thì sinh ra yếu ớt, cũng quá kiêu ngạo. Người này tự cho mình là đệ nhất thiên hạ, không biết ếch ngồi đáy giếng, trên đất nước nhân tài sinh ra lớp lớp, những nhân vật ở thủ đô chỉ là muối bỏ biển mà thôi, nhưng Mã Hóa Long lại không thấy được vấn đề.
- Lần này coi như bốc thuốc đúng bệnh, Mã Hóa Long có quá nhiều bệnh, hành vi không ẩn nhẫn, đặc biệt là ở vấn đề phụ nữ, phạm nhiều sai lầm. Người này quá kiêu căng, cần phải sửa trị.
Lương Viễn Đạt thản nhiên nói.
Chiêm Giang Huy liên tục xưng vâng, lão trầm ngâm một chút rồi nói:
- Tổng bí thư, anh nói rất đúng, nhưng chúng ta có nên để Trương Thanh Vân dừng lại? Chúng ta cần đề tỉnh anh ta một câu, thủ đô là địa phương lớn, quan hệ rối rắm phức tạp, động một ngón tay cũng liên quan đến bốn phía, nếu hắn tiếp tục có tính tình như vậy thì sợ rằng sẽ có sai lầm.
Lương Viễn Đạt mỉm cười không nói, lão dùng sức, gậy gỗ trên tay đập lên mặt nước làm tung tóe nhiều giọt nước. Lúc này bầy cá bị quấy nhiễu mạnh bắt đầu rối loạn, có nhiều con nhảy lên mặt nước, tỉnh cảnh cá chép hồng vượt hồng môn.
- Thê nào, anh lo lắng? Hay sợ hãi?
Lương Viễn Đạt quay đầu nói.
Chiêm Giang Huy cười cười, lão nói:
- Không lo lắng được sao? Trương Thanh Vân này quá cá tính, quá cứng nhắc, cứng quá thì dễ gãy, đây là sự thật.
- Phải không?
Lương Viễn Đạt lắc đầu:
- Không phải cứng quá dễ gãy, vấn đề là kết hợp cương nhu. Tôi thấy chúng ta không thể nào tạo thành khuôn mẫu cho Trương Thanh Vân, sự việc thủ đô rất phức tạp, công tác muốn mở rộng là rất khó, tôi hiểu điều này.
- Nếu đã như vậy thì chúng ta sao có thể hạn chế sự phát huy của người khác? Trương Thanh Vân có biện pháp của Trương Thanh Vân, Trương Thị có phong cách của Trương Thị, chúng ta hạn chế cậu ấy, chúng ta quấy nhiễu thì cậu ấy còn khống chế được thủ đô sao?
- Anh đã nghe qua những lời phát biểu của Trương Thanh Vân chưa? Dù là tôi nghe xong cũng cảm thấy nước chúng ta có quá ít cán bộ phát triển đúng hướng, tất cả đều ra vẻ hòa hợp, đều cực kỳ cẩn thận, đều lo trước sợ sau, sao có thể làm việc?
- Thủ đô sau nhiều năm đã xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, nếu đã phái ra binh hùng tướng mạnh, vì sao còn để tệ nạn kéo dài làm gì?
- Chúng ta cần phải xem lại điều này, chúng ta quá cẩn thận, quá lo lắng, quá sợ thay đổi, muốn cầu sự ổn định, cầu an tâm, thái độ như vậy sao có thể phát triển...
Lương Viễn Đạt chậm rãi nói, giọng điệu trở nên chăm chú và nghiêm túc, Chiêm Giang Huy ở bên cạnh liên tục gật đầu nhưng trong lòng thầm thở dài một hơi.
Trương Thanh Vân là cán bộ mà một tay Chiêm Giang Huy đưa đi, lão dốc hết sức bồi dưỡng, nói đến nhân tình thì Chiêm Giang Huy cực kỳ thiên vị Trương Thanh Vân. Nhưng cũng vì thiên vị mà lão tiếp tục quan tâm sẽ loạn, Trương Thanh Vân làm ra những sự kiện để lão phải giật mình.
Trương Thanh Vân đã coi thủ đô là Giang Nam, nơi đây có thể làm vậy sao? Hơn nữa mục tiêu của hắn là Mã Hóa Long, là một người có khả năng ở thủ đô, có thành tích lớn lao. Hắn khai đao với Mã Hóa Long, không sợ khó khống chế cục diện sao?
Quan trọng là thái độ của trung ương, tuy Chiêm Giang Huy thân là thường ủy bộ chính trị trung ương, nhưng lão vẫn không nắm chắc hành động của Trương Thanh Vân được thường ủy bộ chính trị thừa nhận.
Chiêm Giang Huy ở trong trung ương đã khá lâu, lão biết trung ương xử lý vấn đề cũng rất bảo thủ, sợ rằng hành động của Trương Thanh Vân sẽ không được ủng hộ cao
Mùa hè đến với Trung Nam Hải, nơi đây vẫn là một vùng xanh tươi tràn đầy cảnh sắc, cực kỳ tươi đẹp, tiếng chim hót rộn rã, càng có vẻ yên tĩnh tự nhiên.
Bên phòng làm việc của tổng bí thư Lương có một giàn nho, một khoảng sân nhỏ, bên trong có nước có núi, khí tượng phi phàm. Lúc này có thể thấy vài còn cá bơi lội trong mặt nước ấm, còn có thể thấy vài con rùa, đây là nơi nằm trong sự quản lý của tổng bí thư.
Thân là lãnh đạo tối cao của Trung Quốc, cuộc sống công tác của tổng bí thư Lương không phải người thường có thể tưởng tượng được. Nhưng dù lão có bận rộn thế nào thì cũng không thể tách rời sinh hoạt hằng ngày, phải điều tiết công tác vì cuộc sống còn có nhiều niềm vui thú.
Bình thường niềm vui lớn nhất của tổng bí thư Lương chính là quản lý khu vườn nhỏ này, sau khi công tác mệt mỏi thì lão thường ra ngoài tản bộ, dùng một cây vợt nhỏ trêu chọc cá chép, đùa giỡn với một con rùa, cũng tạo nên chút tình thú.
Trong đám người công tác ở Trung Nam Hải thì hiểu rõ một điều, bình thường ít ai tiến vào khoảng sân nhỏ này của tổng bí thư, khách bình thường sẽ tuyệt đối không được vào đây. Đến khu này bình thường ngoài người nhà của tổng bí thư Lương như vợ con, còn có vài vị thường ủy bộ chính trị trung ương.
Tất nhiên thường đến đây nhất chính là cháu gái bảo bối của tổng bí thư Lương, mỗi khi đến thứ bảy thì nàng hay đến thăm ông nội, tiểu viện này sẽ là chỗ vui chơi của bọn họ. Đặc biệt là khi giàn nho chín rục, tổng bí thư Lương thường cho cháu ngồi lên cổ hái nho, điều này làm cho đám nhân viên công tác cực kỳ căng thẳng. Những cảm xúc vui mừng của hai ông cháu chính là những vấn đề được nghị luận nhiều nhất trong Trung Nam Hải.
Mười một giờ sáng, vì đệm xướng sống của tổng bí thư có vấn đề nên vào thời điểm này nhân viên công tác thường vào nhắc nhở lãnh đạo ra ngoài tản bộ buông lỏng một chút.
Khi tiếp nhận những lời đề nghị như vậy thì tổng bí thư thường vui vẻ tiếp nhận, vì vậy lúc này có khoảng thời gian mười lăm phút linh hoạt cho lịch công tác dày đặc của lãnh đạo. Mười lăm phút này của lãnh đạo sẽ không tiếp khách, nhưng nếu có tình huống đặc thù, đôi khi có vài vị khách quan trọng, đặc biệt là những thường ủy bộ chính trị trung ương đến trao đổi ý kiến, như vậy cũng phải bắt buộc cho gặp mặt lãnh đạo.
Hôm nay thời tiết ở Trung Nam Hải khá tốt, nho bắt đầu kết quả, trong khoảng sân nhỏ bùng lên hương vị tươi trẻ, có vẻ rất tinh thần.
Tổng bí thư Lương chắp tay sau lưng, lão ngẩng đầu nhìn những chùm nho trên giàn. Một lúc lâu sau lão thu hồi ánh mắt rồi chậm rãi quay đầu, cách đó không xa là phó chủ tịch Chiêm đang mỉm cười đi tới.
- Tổng bí thư thật sự rất hăng hái, tôi đặc biệt hâm mộ giàn nho của anh ở đây, cuối cùng tôi cho rằng một cái sân không thể thiếu một giàn nho, thiếu sẽ mất đi ý vị. Đặc biệt bây giờ là mùa hè, mùa hóng mát, còn gì thanh nhàn hơn khi ngồi dưới bóng mát vườn nho thế này?
Chiêm Giang Huy cười nói.
Tổng bí thư Lương khoát tay, lão lắc đầu nói:
- Cũng không phải là như vậy, giàn nho tốt nhưng cũng không dễ dàng gì. Đàn ông lo lắng nhất là thứ gì, không phải lo cho giàn nho trong nhà sao? Vì vậy đây cũng là một tâm bệnh của tôi...
Tổng bí thư Lương nói xong thì cung nhìn Chiêm Giang Huy, hai người cùng cười. Lời nói ẩn giấu khôi hài của tổng bí thư đã làm bầu không khí hôm nay cực kỳ hòa hoãn.
Hai người nói chuyện phiếm, nói đến giàn nho lại đến cá chép, trò chuyện ngày càng hòa hợp. Khi ở vào thời điểm tốt nhất thì Chiêm Giang Huy đột nhiên thay đổi chủ đề, lão thở dài nói:
- Tổng bí thư, anh có lẽ cũng đã nghe qua những chuyện vừa xảy ra ở thủ đô, Trương Thanh Vân này...
Chiêm Giang Huy vừa lắc đầu vừa nói:
- Trương Thanh Vân quả thật rất lớn gan, anh ta tưởng thủ đô giống như tỉnh thành tuyến dưới, vì vậy mà ầm ĩ, thu hút đủ ánh mắt, đồng thời cũng làm cho vấn đề thủ đô chọc đáy lên trời... nguồn
Khi đối mặt với vấn đề đột nhiên của Chiêm Giang Huy thì tổng bí thư Lương cũng không nói gì, lão chợt trầm ngâm. Bên cạnh hồ nước có một cây gậy trúc, bình thường tổng bí thư rất thích đùa cá trong hồ.
Gậy trúc đập xuống mặt nước, những con sóng rung động truyền ra bốn phía, hồ nước tĩnh lặng chợt bị nhiễu loạn, từng bầy cá chạy tứ tán, có một vài thành viên tích cực nhảy lên mặt nước, tình cảnh yên lặng chợt náo nhiệt.
- Anh Chiêm, Trương Thanh Vân là cán bộ do một tay anh bồi dưỡng đề bạt, anh hiểu cậu ấy nhất, chẳng lẽ cậu ấy làm ra những động tĩnh lớn ở thủ đô mà không xin chỉ thị của anh sao? Thủ đô không thể so với địa phương, làm việc phải châm chước cẩn thận, nếu bứt đây động rừng và xử lý không tốt thì ảnh hưởng rất lớn.
- Từ khi lập quốc đến nay có vô số ví dụ nói cho chúng ta biết, chúng ta nhất định phải đề cao cảnh giác về những việc phát sinh ở thủ đô. Dù chỉ là chuyện nhỏ nhưng thủ đô là chong chóng đo chiều gió, là nơi mà cả nước chăm chăm vào...
Tổng bí thư Lương chậm rãi mở miệng nói.
Chiêm Giang Huy đỏ mặt, lão nở nụ cười ngượng ngùng:
- Tổng bí thư Lương, anh phê bình tôi là đúng! Trương Thanh Vân...Ôi, không phải anh anh ta tự chủ trương, nếu anh ta báo cáo đến tôi, nào có chuyện như vậy xảy ra?
Tổng bí thư Lương khẽ nhíu mày, lão quay đầu nhìn Chiêm Giang Huy, ánh mắt híp lại, sau đó lão đột nhiên nở nụ cười, lão nói:
- Như vậy cậu ta đúng là một tiểu tử cứng nhắc, người người đều nói Trương Thanh Vân hung ác, người người đều nói Trương Thanh Vân lợi hại, tôi thấy người ta đã nói ngoa, nhưng hôm nay xem ra danh bất hư truyền.
- Người này ở thủ đô mà không coi vào đâu, dám nghĩ dám làm, ra tay không lưu tình, thật sự còn quả cảm quyết đoán hơn cả tôi và anh năm xưa. Tôi nhớ năm xưa ở tây bắc, vì sự kiện phát sinh mà tôi chậm chạp đưa ra quyết định, cuối cùng bị thủ tướng Nam Tuần mắng lớn. Sau đó tôi cắn răng quyết đoán, cuối cùng toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
- Tôi thấy nếu Trương Thanh Vân gặp phải tình huống như vậy, sợ rằng cậu ta sẽ không lo đầu sợ đuôi như tôi, sẽ ra tay cực kỳ nghiêm túc.
Chiêm Giang Huy nghe vậy mà chợt sững sờ, lão nở nụ cười ngượng ngùng, lão tưởng rằng tổng bí thư sẽ rất căm tức, nhưng bây giờ xem ra sự việc không giống như tưởng tượng. Gần đây có chuyện xảy ra ở thủ đô, tổng bí thư biết nhưng thái độ lại làm người ta khó thể nhìn thấu.
- Mã Hóa Long là một người có khả năng, nhưng để lại quá lâu ở thủ đô thì sinh ra yếu ớt, cũng quá kiêu ngạo. Người này tự cho mình là đệ nhất thiên hạ, không biết ếch ngồi đáy giếng, trên đất nước nhân tài sinh ra lớp lớp, những nhân vật ở thủ đô chỉ là muối bỏ biển mà thôi, nhưng Mã Hóa Long lại không thấy được vấn đề.
- Lần này coi như bốc thuốc đúng bệnh, Mã Hóa Long có quá nhiều bệnh, hành vi không ẩn nhẫn, đặc biệt là ở vấn đề phụ nữ, phạm nhiều sai lầm. Người này quá kiêu căng, cần phải sửa trị.
Lương Viễn Đạt thản nhiên nói.
Chiêm Giang Huy liên tục xưng vâng, lão trầm ngâm một chút rồi nói:
- Tổng bí thư, anh nói rất đúng, nhưng chúng ta có nên để Trương Thanh Vân dừng lại? Chúng ta cần đề tỉnh anh ta một câu, thủ đô là địa phương lớn, quan hệ rối rắm phức tạp, động một ngón tay cũng liên quan đến bốn phía, nếu hắn tiếp tục có tính tình như vậy thì sợ rằng sẽ có sai lầm.
Lương Viễn Đạt mỉm cười không nói, lão dùng sức, gậy gỗ trên tay đập lên mặt nước làm tung tóe nhiều giọt nước. Lúc này bầy cá bị quấy nhiễu mạnh bắt đầu rối loạn, có nhiều con nhảy lên mặt nước, tỉnh cảnh cá chép hồng vượt hồng môn.
- Thê nào, anh lo lắng? Hay sợ hãi?
Lương Viễn Đạt quay đầu nói.
Chiêm Giang Huy cười cười, lão nói:
- Không lo lắng được sao? Trương Thanh Vân này quá cá tính, quá cứng nhắc, cứng quá thì dễ gãy, đây là sự thật.
- Phải không?
Lương Viễn Đạt lắc đầu:
- Không phải cứng quá dễ gãy, vấn đề là kết hợp cương nhu. Tôi thấy chúng ta không thể nào tạo thành khuôn mẫu cho Trương Thanh Vân, sự việc thủ đô rất phức tạp, công tác muốn mở rộng là rất khó, tôi hiểu điều này.
- Nếu đã như vậy thì chúng ta sao có thể hạn chế sự phát huy của người khác? Trương Thanh Vân có biện pháp của Trương Thanh Vân, Trương Thị có phong cách của Trương Thị, chúng ta hạn chế cậu ấy, chúng ta quấy nhiễu thì cậu ấy còn khống chế được thủ đô sao?
- Anh đã nghe qua những lời phát biểu của Trương Thanh Vân chưa? Dù là tôi nghe xong cũng cảm thấy nước chúng ta có quá ít cán bộ phát triển đúng hướng, tất cả đều ra vẻ hòa hợp, đều cực kỳ cẩn thận, đều lo trước sợ sau, sao có thể làm việc?
- Thủ đô sau nhiều năm đã xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, nếu đã phái ra binh hùng tướng mạnh, vì sao còn để tệ nạn kéo dài làm gì?
- Chúng ta cần phải xem lại điều này, chúng ta quá cẩn thận, quá lo lắng, quá sợ thay đổi, muốn cầu sự ổn định, cầu an tâm, thái độ như vậy sao có thể phát triển...
Lương Viễn Đạt chậm rãi nói, giọng điệu trở nên chăm chú và nghiêm túc, Chiêm Giang Huy ở bên cạnh liên tục gật đầu nhưng trong lòng thầm thở dài một hơi.
Trương Thanh Vân là cán bộ mà một tay Chiêm Giang Huy đưa đi, lão dốc hết sức bồi dưỡng, nói đến nhân tình thì Chiêm Giang Huy cực kỳ thiên vị Trương Thanh Vân. Nhưng cũng vì thiên vị mà lão tiếp tục quan tâm sẽ loạn, Trương Thanh Vân làm ra những sự kiện để lão phải giật mình.
Trương Thanh Vân đã coi thủ đô là Giang Nam, nơi đây có thể làm vậy sao? Hơn nữa mục tiêu của hắn là Mã Hóa Long, là một người có khả năng ở thủ đô, có thành tích lớn lao. Hắn khai đao với Mã Hóa Long, không sợ khó khống chế cục diện sao?
Quan trọng là thái độ của trung ương, tuy Chiêm Giang Huy thân là thường ủy bộ chính trị trung ương, nhưng lão vẫn không nắm chắc hành động của Trương Thanh Vân được thường ủy bộ chính trị thừa nhận.
Chiêm Giang Huy ở trong trung ương đã khá lâu, lão biết trung ương xử lý vấn đề cũng rất bảo thủ, sợ rằng hành động của Trương Thanh Vân sẽ không được ủng hộ cao