Vài ngày nắng nóng, cuối cùng thủ đô cũng có cảnh báo nắng gắt, thời tiết nắng nhất trong năm đã tập kích thủ đô.
Khu thường ủy thị ủy thủ đô, trong phòng hội nghị, hôm nay các thường ủy thị ủy tụ hợp, tổ chức hội nghị thường ủy.
Bên ngoài nắng gắt như lửa nhưng trong phòng vì có điều hòa nhiệt độ nên cực kỳ mát, tuy khá mát nhưng cũng không mang đến bầu không khí dễ chịu cho hội nghị thường ủy. Hội nghị thường ủy hôm nay được mở ra, tất cả nhân viên tham gia đều cực kỳ nghiêm túc.
Trương Thanh Vân ngồi ở chiếc ghế đầu tiên của hội nghị, hắn không nói một lời, chốc chốc hắn nghiêng tai nghe các đồng chí lên tiếng, thỉnh thoảng lại lấy bút ra ghi chép. Không ai biết bí thư đang ghi chép điều gì, cũng không ai biết nội dung.
Vì nguyên nhân như vậy mà hội nghị thường ủy lên tiếng ngày càng cẩn thận, tìm từ cũng mềm dẻo, bầu không khí căng thẳng.
Thật ra trước hội nghị thường ủy lần này hai tuần thì cũng có một hội nghị thường ủy, bầu không khí khác biệt, phải nói là trước sau tương phản lớn.
Hội nghị lần đó mở ra rất dân chủ, vì dân chủ mà mọi người lên tiếng vô hạn, ai cũng nói thẳng vào vấn đề, mỗi người đều cực kỳ thực chất, hội trường náo nhiệt, thậm chí còn có chút mất trật tự.
Nhưng hội nghị hôm nay rất nghiêm túc, ý nghĩ của mọi người rất hẹp, cuối cùng xuất hiện hương vị tẻ ngắt.
Trương Thanh Vân không lên tiếng, điều này làm cho Chu Bang Minh và Kim Diệu ngồi hai bên phải trái cảm nhận được áp lực. Trương Thanh Vân đến thủ đô tuy không ngắn nhưng không tích cực nắm quyền, đến bây giờ tất cả sự vụ hằng ngày đều giao cho Kim Diệu và Chu Bang Minh.
Vì vậy xét từ góc độ này thì hội nghị thường ủy hôm nay Trương Thanh Vân chủ yếu tỏ thái độ lắng nghe là đúng, nhưng chỉ nghe cũng không làm cho bầu không khí được hòa hoãn.
Tất cả đều đã không còn giống trước đó, hơn mười ngày trước mọi người còn không để ý đến thái độ của bí thư, nhưng bây giờ không kẻ nào dám, không ai dám không để ý đến thái độ của lãnh đạo.
Kim Diệu ngồi bên trái Trương Thanh Vân đang dùng tay vuốt cây bút, trong lòng thầm thở dài. Sau vài lần liên hệ với Trương Thanh Vân thì hắn dần ngộ ra bản lĩnh của đối phương, nhưng trong lòng hắn biết rõ, cho đến bây giờ mình chỉ hiểu một chút vấn đề bên ngoài mà thôi, Trương Thanh Vân còn rất nhiều thứ chưa biểu hiện ra.
Trương Thanh Vân thông minh lợi hại, người này giỏi nắm chắc tiết tấu, làm việc từng phần nhưng cũng có vài phần ẩn giấu. Ví dụ như sự kiện Bắc Hải, hắn làm rất sạch sẽ, ngay sau đó lại hẹn gặp mặt lãnh đạo đảng chính quyền các quận huyện.
Nhưng ý đồ của Trương Thanh Vân là gì, muốn làm thế nào? Đây là ẩn số. Hắn có tài khống chế, ví dụ như khi đang chạy nhanh thì hắn phanh lại làm người ta khó đề phòng, trong lòng sợ hãi.
Cục diện chính trị ở thủ đô rõ ràng được quyết định qua thái độ của Trương Thanh Vân, nhưng khi mọi người quan tâm đến thái độ của hắn, hắn chợt đổi thái độ. Hắn ra tay là giết chết Mã Hóa Long, sau đó lại quay về nguyên dạng, nhưng tất cả cũng không còn sớm, sao có lối quay về?
Trương Thanh Vân tạo ra nhiều tương phản, hoàn toàn làm cho các thế lực ở thủ đô cảm thấy mê man, đồng thời không biết nên làm gì.
Trương Thanh Vân là kẻ cường thế, điều này không thể ngi ngờ, các thế lực ở thủ đô cũng không còn ai hoài nghi vấn đề này. Vì Hầu Toản đã dùng hành động thực tế để chứng minh cho tất cả mọi người, hắn cực kỳ hung ác với những kẻ thù chính trị. Dù thủ đô là trọng địa dưới chân vua thì hắn cũng không quan tâm, nếu hắn muốn thì con vua cũng phải đi đời.
Nhưng Kim Diệu thấy Trương Thanh Vân không chỉ cường thế, quan trọng là cực kỳ xảo quyệt, cực kỳ giỏi đấu tranh, giỏi nắm chắc cơ hội. Ví dụ như bây giờ, Trương Thanh Vân vừa ra tay thì lập tức lui về chỗ cũ, động tác này cực kỳ khôn khéo.
Thủ đô là vùng đất thâm sâu khó lường, Trương Thanh Vân nhổ Mã Hóa Long, thực chất là bứt dây động rừng, tất cả thế lực ở thủ đô ít nhiều gì cũng bị sự việc này làm ảnh hưởng.
Thu lợi thường phải có chi, kẻ hao tổn lợi ích phải có thứ gì đó, đối với Trương Thanh Vân thì kẻ thu lợi không biết cảm tạ hắn, kẻ bị hao tổn lợi ích sẽ được châm chước quan hệ. Đây là nén giận hay phấn khích? Khó thể nói cho rõ.
Kim Diệu tin trong thời gian mười ngày qua thì thủ đô chắc chắn có không biết bao người khó ngủ, nguyên nhân trắng đêm mất ngủ tất nhiên có liên quan đến Trương Thanh Vân. Thân phận của Trương Thanh Vân không tầm thường, uy vọng, lý lịch chưa nói tới, cuối cùng hắn cũng là bí thư thị ủy thủ đô, dù là ai thế lực mạnh mẽ cũng không dám không coi trọng hắn.
Phải làm sao để xử lý quan hệ với Trương Thanh Vân, phải làm sao để cùng tồn tại, đây chính là vấn đề của tất cả các thế lực sau sự kiện Mã Hóa Long. Gần đây Kim Diệu thông qua râu nhợ của mình mà cảm thấy có nhiều kẻ rục rịch, nhưng sau đó Trương Thanh Vân đột nhiên thu tay lui lại một bước, vì thế mà cũng rút lui, đám người rục rịch cũng dần bất động. Đơn giản vì Trương Thanh Vân ra tay quá ác liệt, không để lại cho người ta con đường sống, nhưng bây giờ hắn đã lui lại, đám người rục rịch không khỏi xem xét lại. Khi đi săn và đối mặt với mãnh hổ thì ai cũng đầy lòng căm phẫn, sẽ bùng lên ý nghĩ chém giết, nhất định phải phân tranh cao thấp.
Nhưng sau đó mãnh hổ đột nhiên lùi lại, trước đó đám người hừng hực còn bao nhiêu kẻ giữ nguyên cảm xúc? Lúc này tâm lý phát sinh biến hóa, thử nghĩ xem ai còn gắng gượng phóng lên vật lộn với hổ?
Trương Thanh Vân rất biết cách nắm chặt tiết tấu, Kim Diệu không thể không bội phục sự khôn khéo và xảo quyệt của người này. Tất nhiên khôn khéo như vậy phải được đúc kết qua kinh nghiệm đấu tranh nhiều năm, chỉ cần nhìn qua đặc điểm này thì thấy Trương Thanh Vân không phải là hữu dũng vô mưu.
- Khụ, khụ, tôi nói vài lời.
Kim Diệu đột nhiên nói, dù hắn là phó bí thư nhưng lại có tư cách rất cao, lại có năng lực mạnh, rất cao tay, vì thế có uy tín rất cao trong ban ngành. Hắn vừa mở miệng thì tất cả đều yên tĩnh, hắn kẹp bút vào vở rồi hắng giọng nói:
- Gần đây tôi thường trú ở quận Bắc Hải, nói thật với các vị, vấn đề của Bắc Hải nhiều hơn so với tưởng tượng, còn nghiêm trọng. Nhiều năm qua chúng ta hát vang tiến mạnh, coi Bắc Hải là cọc tiêu của thủ đô, thật sự làm cho Bắc Hải càng lên cao càng lạnh.
- Cũng vì vậy mà ban ngành yếu sức, mâu thuẫn bên trong không được giải quyết, thích bịt tai trộm chuông. Tục ngữ nói giấy không gói được lửa, điều này có thể gói gém được bao lâu? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
- Bắc Hải là như vậy, những quận huyện khác sẽ là thế nào? Vấn đề này cực kỳ nhức nhối, cực kỳ không muốn nhắc đến, nhưng chúng ta không thể không đề cập, đã tránh không được thì chỉ còn cách đối mặt.
- Vừa rồi mọi người lên tiếng không ít nhưng chính thức trùng khớp lại không nhiều, có thể thấy mọi người đang rất lo lắng, đang rất băn khoăn. Bí thư đã nói rất rõ, để cho chúng ta thiếu đi chút băn khoăn, có tinh thần đi về phía trước, bỏ đi chút lo đầu sợ đuôi. Tôi hy vọng mọi người đều ghi khắc trong lòng, công tác phải làm việc thiết thực hữu ích.
- Tôi có một đề nghị, tôi đề nghị phòng tổ chức thị ủy chúng ta tiến hành một đợt khảo sát với tất cả chiến sĩ cán bộ thành phố, đối tượng khảo sát phải được định vị. Chúng ta cần phải xây dựng cán bộ trên hệ thống đánh giá khoa học, để tạo nên sự trợ giúp lớn cho quá trình chọn người sau này...
Kim Diệu chậm rãi nói, hắn nói chuyện rất giàu tình cảm, đồng thời cũng rất mạnh mẽ. Trong ban ngành thị ủy thành phố thì Kim Diệu rất có độ nặng, tất nhiên những lời phát biểu của hắn sẽ không nhẹ, những lời của hắn làm cho Chu Bang Minh ở phía đối diện liên tục nhíu mày. Kim Diệu là một quan viên có khả năng của phái Kinh Tân, bây giờ xem ra Kim Diệu và Trương Thanh Vân là người một nhà. Kim Diệu nói chuyện có ý nghĩ rất rõ ràng nhưng đều không tránh khỏi quá trình phỏng đoán ý đồ của Trương Thanh Vân. Những gì Trương Thanh Vân đang suy nghĩ mà không tiện nói ra hay nói ra không thích hợp đều được Kim Diệu mở miệng phô bày.
Phó bí thư và bí thư phối hợp ăn ý với nhau như vậy từ khi nào? Chu Bang Minh cảm thấy bầu không khí hội nghị hôm nay quá đè nén.
Chu Bang Minh là một chủ tịch, những ngày gần đây luôn xem xét lại chính mình. Trương Thanh Vân làm ra những hành động kinh thiên ở thủ đô nhưng trước đó hoàn toàn bí mật với thị ủy, khi sự việc bại lộ thì trung ương mới điện thoại đến cho Chu Bang Minh, lúc đó lão còn ngây thơ không biết, vì vậy mà cực kỳ xấu hổ.
Khốn nổi Chu Bang Minh không thể làm gì hơn, tuy nói đây là chuyện của ủy ban kỷ luật trung ương, nhưng Trương Thanh Vân đại khái có thể giữ bí mật được như vậy thì Chu Bang Minh còn gì bực tức? Nhưng dù là thế nào thì chân tướng sự việc cũng bộc lộ, mọi người chẳng ai ngu, ai cũng biết rõ Trương Thanh Vân không liên hệ với Chu Bang Minh đã nói rõ vấn đề, vì thế uy tín của Chu Bang Minh trong ban ngành cũng có vấn đề.
Gần đây Chu Bang Minh cảm thấy áp lực rất lớn, liên tục xem xét lại mình, đồng thời cũng định vị quan hệ nhập gánh với Trương Thanh Vân. Lão là phó bí thư thường ủy kiêm chủ tịch thành phố, lão không thể không xem xét vấn đề này.
Chu Bang Minh biết rõ Trương Thanh Vân cũng đang chơi chiêu thử, trong ban ngành mà một lớp trưởng không làm tốt quan hệ với lớp phó, trách nhiệm đầu tiên thuộc về lớp phó, đây là sự thật.
Trung ương không vung tay xem xét, vì vậy Chu Bang Minh không thể không thận trọng. Nhưng nếu xét về một phương diện khác thì lão càng suy xét nên làm sao có được quyền lên tiếng. Trương Thanh Vân làm cho lão khó thể nắm chắc.
Đến bây giờ Trương Thanh Vân còn chưa có ý muốn nắm quyền, nhưng càng như vậy thì Chu Bang Minh càng cảm thấy khó hiểu, đây là một cảm giác thử tâm lý, Chu Bang Minh cảm thấy mình rất bị động, vì lão không biết ý nghĩ của Trương Thanh Vân
Khu thường ủy thị ủy thủ đô, trong phòng hội nghị, hôm nay các thường ủy thị ủy tụ hợp, tổ chức hội nghị thường ủy.
Bên ngoài nắng gắt như lửa nhưng trong phòng vì có điều hòa nhiệt độ nên cực kỳ mát, tuy khá mát nhưng cũng không mang đến bầu không khí dễ chịu cho hội nghị thường ủy. Hội nghị thường ủy hôm nay được mở ra, tất cả nhân viên tham gia đều cực kỳ nghiêm túc.
Trương Thanh Vân ngồi ở chiếc ghế đầu tiên của hội nghị, hắn không nói một lời, chốc chốc hắn nghiêng tai nghe các đồng chí lên tiếng, thỉnh thoảng lại lấy bút ra ghi chép. Không ai biết bí thư đang ghi chép điều gì, cũng không ai biết nội dung.
Vì nguyên nhân như vậy mà hội nghị thường ủy lên tiếng ngày càng cẩn thận, tìm từ cũng mềm dẻo, bầu không khí căng thẳng.
Thật ra trước hội nghị thường ủy lần này hai tuần thì cũng có một hội nghị thường ủy, bầu không khí khác biệt, phải nói là trước sau tương phản lớn.
Hội nghị lần đó mở ra rất dân chủ, vì dân chủ mà mọi người lên tiếng vô hạn, ai cũng nói thẳng vào vấn đề, mỗi người đều cực kỳ thực chất, hội trường náo nhiệt, thậm chí còn có chút mất trật tự.
Nhưng hội nghị hôm nay rất nghiêm túc, ý nghĩ của mọi người rất hẹp, cuối cùng xuất hiện hương vị tẻ ngắt.
Trương Thanh Vân không lên tiếng, điều này làm cho Chu Bang Minh và Kim Diệu ngồi hai bên phải trái cảm nhận được áp lực. Trương Thanh Vân đến thủ đô tuy không ngắn nhưng không tích cực nắm quyền, đến bây giờ tất cả sự vụ hằng ngày đều giao cho Kim Diệu và Chu Bang Minh.
Vì vậy xét từ góc độ này thì hội nghị thường ủy hôm nay Trương Thanh Vân chủ yếu tỏ thái độ lắng nghe là đúng, nhưng chỉ nghe cũng không làm cho bầu không khí được hòa hoãn.
Tất cả đều đã không còn giống trước đó, hơn mười ngày trước mọi người còn không để ý đến thái độ của bí thư, nhưng bây giờ không kẻ nào dám, không ai dám không để ý đến thái độ của lãnh đạo.
Kim Diệu ngồi bên trái Trương Thanh Vân đang dùng tay vuốt cây bút, trong lòng thầm thở dài. Sau vài lần liên hệ với Trương Thanh Vân thì hắn dần ngộ ra bản lĩnh của đối phương, nhưng trong lòng hắn biết rõ, cho đến bây giờ mình chỉ hiểu một chút vấn đề bên ngoài mà thôi, Trương Thanh Vân còn rất nhiều thứ chưa biểu hiện ra.
Trương Thanh Vân thông minh lợi hại, người này giỏi nắm chắc tiết tấu, làm việc từng phần nhưng cũng có vài phần ẩn giấu. Ví dụ như sự kiện Bắc Hải, hắn làm rất sạch sẽ, ngay sau đó lại hẹn gặp mặt lãnh đạo đảng chính quyền các quận huyện.
Nhưng ý đồ của Trương Thanh Vân là gì, muốn làm thế nào? Đây là ẩn số. Hắn có tài khống chế, ví dụ như khi đang chạy nhanh thì hắn phanh lại làm người ta khó đề phòng, trong lòng sợ hãi.
Cục diện chính trị ở thủ đô rõ ràng được quyết định qua thái độ của Trương Thanh Vân, nhưng khi mọi người quan tâm đến thái độ của hắn, hắn chợt đổi thái độ. Hắn ra tay là giết chết Mã Hóa Long, sau đó lại quay về nguyên dạng, nhưng tất cả cũng không còn sớm, sao có lối quay về?
Trương Thanh Vân tạo ra nhiều tương phản, hoàn toàn làm cho các thế lực ở thủ đô cảm thấy mê man, đồng thời không biết nên làm gì.
Trương Thanh Vân là kẻ cường thế, điều này không thể ngi ngờ, các thế lực ở thủ đô cũng không còn ai hoài nghi vấn đề này. Vì Hầu Toản đã dùng hành động thực tế để chứng minh cho tất cả mọi người, hắn cực kỳ hung ác với những kẻ thù chính trị. Dù thủ đô là trọng địa dưới chân vua thì hắn cũng không quan tâm, nếu hắn muốn thì con vua cũng phải đi đời.
Nhưng Kim Diệu thấy Trương Thanh Vân không chỉ cường thế, quan trọng là cực kỳ xảo quyệt, cực kỳ giỏi đấu tranh, giỏi nắm chắc cơ hội. Ví dụ như bây giờ, Trương Thanh Vân vừa ra tay thì lập tức lui về chỗ cũ, động tác này cực kỳ khôn khéo.
Thủ đô là vùng đất thâm sâu khó lường, Trương Thanh Vân nhổ Mã Hóa Long, thực chất là bứt dây động rừng, tất cả thế lực ở thủ đô ít nhiều gì cũng bị sự việc này làm ảnh hưởng.
Thu lợi thường phải có chi, kẻ hao tổn lợi ích phải có thứ gì đó, đối với Trương Thanh Vân thì kẻ thu lợi không biết cảm tạ hắn, kẻ bị hao tổn lợi ích sẽ được châm chước quan hệ. Đây là nén giận hay phấn khích? Khó thể nói cho rõ.
Kim Diệu tin trong thời gian mười ngày qua thì thủ đô chắc chắn có không biết bao người khó ngủ, nguyên nhân trắng đêm mất ngủ tất nhiên có liên quan đến Trương Thanh Vân. Thân phận của Trương Thanh Vân không tầm thường, uy vọng, lý lịch chưa nói tới, cuối cùng hắn cũng là bí thư thị ủy thủ đô, dù là ai thế lực mạnh mẽ cũng không dám không coi trọng hắn.
Phải làm sao để xử lý quan hệ với Trương Thanh Vân, phải làm sao để cùng tồn tại, đây chính là vấn đề của tất cả các thế lực sau sự kiện Mã Hóa Long. Gần đây Kim Diệu thông qua râu nhợ của mình mà cảm thấy có nhiều kẻ rục rịch, nhưng sau đó Trương Thanh Vân đột nhiên thu tay lui lại một bước, vì thế mà cũng rút lui, đám người rục rịch cũng dần bất động. Đơn giản vì Trương Thanh Vân ra tay quá ác liệt, không để lại cho người ta con đường sống, nhưng bây giờ hắn đã lui lại, đám người rục rịch không khỏi xem xét lại. Khi đi săn và đối mặt với mãnh hổ thì ai cũng đầy lòng căm phẫn, sẽ bùng lên ý nghĩ chém giết, nhất định phải phân tranh cao thấp.
Nhưng sau đó mãnh hổ đột nhiên lùi lại, trước đó đám người hừng hực còn bao nhiêu kẻ giữ nguyên cảm xúc? Lúc này tâm lý phát sinh biến hóa, thử nghĩ xem ai còn gắng gượng phóng lên vật lộn với hổ?
Trương Thanh Vân rất biết cách nắm chặt tiết tấu, Kim Diệu không thể không bội phục sự khôn khéo và xảo quyệt của người này. Tất nhiên khôn khéo như vậy phải được đúc kết qua kinh nghiệm đấu tranh nhiều năm, chỉ cần nhìn qua đặc điểm này thì thấy Trương Thanh Vân không phải là hữu dũng vô mưu.
- Khụ, khụ, tôi nói vài lời.
Kim Diệu đột nhiên nói, dù hắn là phó bí thư nhưng lại có tư cách rất cao, lại có năng lực mạnh, rất cao tay, vì thế có uy tín rất cao trong ban ngành. Hắn vừa mở miệng thì tất cả đều yên tĩnh, hắn kẹp bút vào vở rồi hắng giọng nói:
- Gần đây tôi thường trú ở quận Bắc Hải, nói thật với các vị, vấn đề của Bắc Hải nhiều hơn so với tưởng tượng, còn nghiêm trọng. Nhiều năm qua chúng ta hát vang tiến mạnh, coi Bắc Hải là cọc tiêu của thủ đô, thật sự làm cho Bắc Hải càng lên cao càng lạnh.
- Cũng vì vậy mà ban ngành yếu sức, mâu thuẫn bên trong không được giải quyết, thích bịt tai trộm chuông. Tục ngữ nói giấy không gói được lửa, điều này có thể gói gém được bao lâu? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
- Bắc Hải là như vậy, những quận huyện khác sẽ là thế nào? Vấn đề này cực kỳ nhức nhối, cực kỳ không muốn nhắc đến, nhưng chúng ta không thể không đề cập, đã tránh không được thì chỉ còn cách đối mặt.
- Vừa rồi mọi người lên tiếng không ít nhưng chính thức trùng khớp lại không nhiều, có thể thấy mọi người đang rất lo lắng, đang rất băn khoăn. Bí thư đã nói rất rõ, để cho chúng ta thiếu đi chút băn khoăn, có tinh thần đi về phía trước, bỏ đi chút lo đầu sợ đuôi. Tôi hy vọng mọi người đều ghi khắc trong lòng, công tác phải làm việc thiết thực hữu ích.
- Tôi có một đề nghị, tôi đề nghị phòng tổ chức thị ủy chúng ta tiến hành một đợt khảo sát với tất cả chiến sĩ cán bộ thành phố, đối tượng khảo sát phải được định vị. Chúng ta cần phải xây dựng cán bộ trên hệ thống đánh giá khoa học, để tạo nên sự trợ giúp lớn cho quá trình chọn người sau này...
Kim Diệu chậm rãi nói, hắn nói chuyện rất giàu tình cảm, đồng thời cũng rất mạnh mẽ. Trong ban ngành thị ủy thành phố thì Kim Diệu rất có độ nặng, tất nhiên những lời phát biểu của hắn sẽ không nhẹ, những lời của hắn làm cho Chu Bang Minh ở phía đối diện liên tục nhíu mày. Kim Diệu là một quan viên có khả năng của phái Kinh Tân, bây giờ xem ra Kim Diệu và Trương Thanh Vân là người một nhà. Kim Diệu nói chuyện có ý nghĩ rất rõ ràng nhưng đều không tránh khỏi quá trình phỏng đoán ý đồ của Trương Thanh Vân. Những gì Trương Thanh Vân đang suy nghĩ mà không tiện nói ra hay nói ra không thích hợp đều được Kim Diệu mở miệng phô bày.
Phó bí thư và bí thư phối hợp ăn ý với nhau như vậy từ khi nào? Chu Bang Minh cảm thấy bầu không khí hội nghị hôm nay quá đè nén.
Chu Bang Minh là một chủ tịch, những ngày gần đây luôn xem xét lại chính mình. Trương Thanh Vân làm ra những hành động kinh thiên ở thủ đô nhưng trước đó hoàn toàn bí mật với thị ủy, khi sự việc bại lộ thì trung ương mới điện thoại đến cho Chu Bang Minh, lúc đó lão còn ngây thơ không biết, vì vậy mà cực kỳ xấu hổ.
Khốn nổi Chu Bang Minh không thể làm gì hơn, tuy nói đây là chuyện của ủy ban kỷ luật trung ương, nhưng Trương Thanh Vân đại khái có thể giữ bí mật được như vậy thì Chu Bang Minh còn gì bực tức? Nhưng dù là thế nào thì chân tướng sự việc cũng bộc lộ, mọi người chẳng ai ngu, ai cũng biết rõ Trương Thanh Vân không liên hệ với Chu Bang Minh đã nói rõ vấn đề, vì thế uy tín của Chu Bang Minh trong ban ngành cũng có vấn đề.
Gần đây Chu Bang Minh cảm thấy áp lực rất lớn, liên tục xem xét lại mình, đồng thời cũng định vị quan hệ nhập gánh với Trương Thanh Vân. Lão là phó bí thư thường ủy kiêm chủ tịch thành phố, lão không thể không xem xét vấn đề này.
Chu Bang Minh biết rõ Trương Thanh Vân cũng đang chơi chiêu thử, trong ban ngành mà một lớp trưởng không làm tốt quan hệ với lớp phó, trách nhiệm đầu tiên thuộc về lớp phó, đây là sự thật.
Trung ương không vung tay xem xét, vì vậy Chu Bang Minh không thể không thận trọng. Nhưng nếu xét về một phương diện khác thì lão càng suy xét nên làm sao có được quyền lên tiếng. Trương Thanh Vân làm cho lão khó thể nắm chắc.
Đến bây giờ Trương Thanh Vân còn chưa có ý muốn nắm quyền, nhưng càng như vậy thì Chu Bang Minh càng cảm thấy khó hiểu, đây là một cảm giác thử tâm lý, Chu Bang Minh cảm thấy mình rất bị động, vì lão không biết ý nghĩ của Trương Thanh Vân