Công tác của Lý Thu Thực chủ yếu là kêu khổ, kêu khó khăn. Lúc này Vũ Lăng trăm phế chờ phục hưng, yêu cầu cấp bách nhất chính là ổn định cán bộ, nếu muốn loại bỏ nhân tố không ổn định thì trước mắt phải tạm thời cách chức cán bộ. Cao Khiêm không lên tiếng cũng rất có ý đồ, hắn đặc biệt nhấn mạnh đến những cán bộ đang kêu oan, không thể làm cho người phía dưới được yên tâm.
Trong lúc hai người nói chuyện thì Trương Thanh Vân liên tục mỉm cười, hắn đợi Cao Khiêm nói xong thì mở lời:
- Nếu đã như vậy thì công tác tổ chức sẽ là của chúng tôi, nhưng hai vị lãnh đạo cũng nên hiểu rõ, những cán bộ tạm thời cách chức sở dĩ bị cách chức cũng vì trước kia bọn họ là người tình nghi. Lúc này tất cả những điều tình nghi đã được loại trừ, điều này...Vì đề cao hiệu suất nên cần bí thư Phương xuống đưa ra văn kiện đốc thúc ủy ban kỷ luật, cần phải đối đãi theo tình huống đặc biệt. Thời điểm lúc này khá khó khăn, anh là bí thư thị ủy phải ký tên rõ ràng trên văn kiện.
- Cũng vì vậy mà phải có danh sách, chỉ khi có danh sách thì mới có thể sắp xếp bọn họ cho thỏa đáng, hai vị cảm thấy thế nào?
Trương Thanh Vân vừa nói ra những lời này thì Phương Vĩnh Bình và Cao Khiêm cùng nhìn nhau, khoảnh khắc này cũng không biết tìm từ thế nào cho thích hợp. Nếu đưa ra văn kiện cho ủy ban kỷ luật và chứng minh người trong cuộc không có vấn đề, điều này cũng chẳng là gì, nhưng nếu bí thư phải ký tên thì hoàn toàn không tầm thường. Nếu là bí thư đảng ủy mà ký tên thì người trong cuộc cơ bản có thể giải trừ hiềm nghi.
Nhưng lần này Vũ Lăng lại chọc ra một lổ hổng lớn, ai dám ký? Lỡ may có kẻ lặn sâu, khi xét xử lại lôi ra vấn đề, như vậy chẳng phải bị chụp mũ bao che kẻ hiềm nghi sao?
Sau khi nghĩ thông những vấn đề này thì vẻ mặt Phương Vĩnh Bình trở nên rất khó coi, Trương Thanh Vân này rõ ràng khinh người quá đáng, đây không phải đang cố ý làm khó dễ à? Hắn đang định mở miệng, nhưng một câu nói lên đến cuống họng lại khó thoát ra ngoài.
Phương Vĩnh Bình thấy rõ Trương Thanh Vân không phải là loại đèn cạn dầu, người ta đã có sự chuẩn bị. Đối phương nói những lời vừa rồi rất đường hoàng, căn cứ vào vấn đề chọn lựa cán bộ, phân công theo đúng điều lệ, đối với những cán bộ có vấn đề hoặc bị dân chúng phản ánh thì phải có chỉ thị của ủy ban kỷ luật mới được tiếp tục phân công. Rõ ràng lời nói của Trương Thanh Vân không chê vào đâu được.
Trương Thanh Vân nhìn vẻ mặt của Phương Vĩnh Bình mà trong lòng không khỏi cười lạnh, mình vừa mới chân ướt chân ráo xuống Vũ Lăng thì người này và Cao Khiêm đã hợp sức ngăn cản, ra vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình.
Nhưng Trương Thanh Vân cũng cảm thấy có chút quái dị, Cao Khiêm và Phương Vĩnh Bình là hai kẻ khác biệt, trước nay nghe nói có đấu tranh nhưng bây giờ quan hệ lại khăng khít như vậy? Trương Thanh Vân suy nghĩ mà chỉ thấy có một nguyên nhân duy nhất, đó chính là hai người này đều có tâm tình mâu thuẫn với chế độ cải cách thể chế cán bộ.
Nghĩ lại thì hoàn toàn có thể dễ hiểu, trước kia nếu cán bộ được đề bạt hoặc phân công thì quyền lợi của bí thư là rất lớn, có rất nhiều bí thư dùng lực để đánh động, lúc này nếu cải cách thì đúng là tăng thêm chuyện xấu. Mà tâm tình mâu thuẫn của Cao Khiêm thì rất dễ hiểu, hắn thuộc về thế lực nhà họ Cao, hắn hoàn toàn có thể mượn lực từ Cao gia đễ xây dựng lực lượng ở Vũ Lăng và phân cao thấp với Phương Vĩnh Bình, nếu chế độ cải cách được áp dụng thì tất cả tính toán của hắn sẽ thất bại.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có ánh mắt Lý Thu Thực chốc chốc lại lóe lên chút kỳ dị. Vốn hắn nhìn thấy Trương Thanh Vân là người trong lòng không đáy, hắn đến Vũ Lăng từ rất lâu, khi nhìn thấy Phương Vĩnh Bình và Cao Khiêm giảng hòa và tạo thành lực lượng khủng bố thì cực kỳ run sợ, Trương Thanh Vân trẻ tuổi này sao là đối thủ của hai lãnh đạo cáo già được?
Nhưng không ngờ lúc này trưởng phòng Trương đã vỗ cho Phương Vĩnh Bình và Cao Khiêm mỗi người một tát, điều này làm cho Lý Thu Thực bị đè nén trước nay thiếu chút nữa vỗ tay khen hay, cảm thấy cực kỳ vui sướng. Hắn là trưởng phòng tổ chức, tất nhiên hắn hy vọng vấn đề thì điểm cải cách cán bộ sẽ được thực hiện ở Vũ Lăng, nếu dễ dàng tạo ra thành tích thì địa vị cũng tăng dần lên, làm quan không phải phấn đấu vì quyền lợi sao?
- Điều này...Thanh Vân, vấn đề sắp xếp cán bộ tạm thời bị cách chức cần phải có chỉ thị của bí thư Lưu và bí thư Hà, hơn nữa cửa ải của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy cũng phải được thông qua, nhưng chúng tôi cũng không thể không vì các cửa ải này mà gác lại vụ việc, như vậy chẳng phải cũng khó làm cho mọi người tin phục sao? Vì vậy tôi thấy xử lý vấn đề này phải linh hoạt, anh nghĩ thế nào?
Cao Khiêm nói, vẻ mặt tràn đầy nụ cười, bộ dạng giống như thầy giáo đang dạy bảo học trò.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Vì vậy chuyện Vũ Lăng muốn làm tốt thì nhất định là chính quyền và thị ủy Vũ Lăng phải biết gánh vác trách nhiệm. Nói một cách rõ ràng thì vấn đề này rốt cuộc nên giải quyết thế nào còn phải cần hai vị giúp đỡ rất nhiều.
- Đây là một cơ sở, nếu không có cơ sở này thì sẽ không thể giải quyết được mọi vấn đề. Vừa rồi bí thư Phương đã từng nói, tình cảnh ở Vũ Lăng là trăm phế đợi hưng, nếu giải quyết vấn đề muộn một ngày thì toàn bộ các ngành kinh tế và sản xuất của Vũ Lăng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, đây cũng chính là nguyên nhân mà tôi tự mình xử lý vấn đề này, hy vọng hai vị lãnh đạo có thể hiểu rõ tình cảnh khó xử của tôi.
Trương Thanh Vân nói như vậy đã hết lời, vẻ mặt Phương Vĩnh Bình cũng hòa hoàn hơn rất nhiều. Vì hắn xem xét lời nói của Trương Thanh Vân mà biết rõ, nếu vụ việc lần này không giải thích được thỏa đáng thì phòng tổ chức tỉnh ủy sẽ rơi vào tình cảnh khốn khổ, tâm tư của một bí thư thị ủy như Phương Vĩnh Bình cũng dần dịu lại.
Không phải Phương Vĩnh Bình nhìn không thấu nhưng lại cho rằng phòng tổ chức còn nóng ruột hơn cả mình, trước tiên hắn muốn ra tay trước để khống chế đối thủ nhưng chẳng ngờ hôm nay lại gặp phải một người chân trần, người này mở hẳn bài tẩy ra ngoài, không thể nói ra những lời mất đoàn kết.
Sau khi bí thư Phương Vĩnh Bình và Cao Khiêm rời đi thì Trương Thanh Vân mở hội ý, Lý Thu Thực cũng được tham gia, điều này làm hắn cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng, vẻ mặt vừa cung kính vừa khách khí.
Trương Thanh Vân thầm buồn cười, vấn đề chọn Vũ Lăng làm nơi thí điểm cải cách thể chế cán bộ thì xét đến cùng sẽ có lợi cho phòng tổ chức Vũ Lăng. Chính hắn làm lãnh đạo phụ trách công tác liên lạc, nhưng dù sao cũng là vùng núi sâu và hoàng đế ở xa, khó thể nào điều khiển được mọi việc, vì vậy tác dụng của Lý Thu Thực là cực kỳ quan trọng.
- Anh Lý, anh là người chủ đạo trong vấn đề cải cách ở Vũ Lăng lần này, anh đã có chuẩn bị gì rồi?
Trương Thanh Vân híp mắt nói.
Lý Thu Thực đẩy kính lên rồi dùng giọng chăm chú nói:
- Tôi cho rằng đây là cơ hội rất tốt cho Vũ Lăng, cũng có lòng tin với trọng trách lần này.
- Sao?
Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn dùng giọng có chút hăng hái nói:
- Niềm tin của trưởng phòng Lý đến từ đâu vậy?
Vẻ mặt Lý Thu Thực trở nên cực kỳ nghiêm túc, hắn biết rõ Trương Thanh Vân có chút không tin chính mình, vì trước nay thái độ của Phương Vĩnh Bình và Cao Khiêm quá mập mờ, thậm chí còn muốn hạ uy thế của mình. Hơn nữa vấn đề cải cách cán bộ là chuyện cực lớn trong phạm vi thị ủy, nếu không có sự giúp đỡ của bí thư thì lực cản sẽ là cực lớn, cơ bản khó thể hoàn thành nhiệm vụ.
- Trưởng phòng Trương, bí thư Phương là người rất cẩn thận, ngay cả chuyện lớn như vấn đề cải cách thể chế cán bộ lần này thì cũng không thể tránh khỏi sự việc do dự quyết sách. Nhưng tôi tin tất cả sẽ khá hơn, dù sao bây giờ cũng ở vào xu thế cải cách, nước lớn chảy xuôi. Đồng thời tỉnh ủy cũng rất hy vọng vào vấn đề chọn Vũ Lăng làm nơi thí điểm cải cách, tôi tin bí thư Phương sẽ hiểu được điểm này.
Lý Thu Thực nói.
Trương Thanh Vân gật đầu từ chối cho ý kiến, Lý Thu Thực nhìn thấy vấn đề rất chuẩn, nói toạc ra vấn đề cải cách không thể không làm, cần có sự giúp đỡ của lãnh đạo.
Nếu lãnh đạo tỉnh ủy coi trọng và ép xuống thì Phương Vĩnh Bình sẽ không thể không coi trọng, mà lúc này bí thư Lưu lại chuẩn bị được điều động, địa vị của Lưu Tiến trở nên rất bấp bênh, phía dưới có ý nghĩ quấy phá là điều đương nhiên.
Cho nên đứng từ góc độ này thì thấy rõ Phương Vĩnh Bình không phải nhất định sẽ phản đối, hắn đang lấy đà, đang xem xét động tĩnh trong tỉnh ủy. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì thầm thở dài một hơi rồi nói:
- Anh Lý, là một người được phòng tổ chức phân công quản lý khối cán bộ, tôi chỉ có thể hứa sẽ cố gắng giúp anh tạo ra một hoàn cảnh thật khá. Nhưng anh phải hiểu, vấn đề cải cách lần này anh là người trụ cột, anh nói xem có đúng không?
Lý Thu Thực vội vàng gật đầu, hắn cũng lập tức vỗ ngực tỏ vẻ không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo. Trương Thanh Vân khoát tay cười nói:
- Anh Lý, anh không cần phải coi tôi là lãnh đạo, vấn đề vỗ ngực thì nên dùng khi gặp mặt trưởng phòng Lưu, tôi chỉ muốn xem xét tình hình thực tế.
- Lần này tôi đến Vũ Lăng vài ngày, tôi hy vọng có thể thấy rõ tình hình bố trí cán bộ trong Vũ Lăng, điều này không có vấn đề gì chứ?
Lý Thu Thực nở nụ cười ngượng ngùng, nhưng khi vừa nghe đến câu nói kế tiếp của Trương Thanh Vân thì có chút do dự, hắn nói:
- Điều này, thật ra văn kiện thuộc phương diện này đã được chúng tôi chuẩn bị xong, nhưng không có cơ hội đưa lên hội nghị thường ủy thảo luận, điều này...
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Lý Thu Thực, khi thấy vẻ mặt đối phương cực kỳ xấu hổ thì cũng hiểu rõ ý nghĩ. Người này lập kế hoạch mà không dám đưa lên hội nghị thường ủy, rõ ràng sợ không được thông qua. Nếu chưa được hội nghị thường ủy thị ủy biểu quyết thông qua thì người này đưa văn kiện cho mình xem có tác dụng gì sao? Đây chính là ý nghĩ của Lý Thu Thực.
- Trước tiên anh cứ chuẩn bị trước, dù có được thông qua hay không thì tôi vẫn muốn xem. Được rồi, hôm nay cứ như vậy, tôi sẽ ở trong văn phòng khách sạn, bất cứ lúc nào anh cũng có thể đến tìm tôi!
Trương Thanh Vân nói với vẻ mặt không chút biểu cảm.
- Vâng!
Lý Thu Thực gật gật đầu:
- Anh đi đường xa mệt mỏi, thôi thì nghỉ ngơi sớm cho khỏe, tôi đi trước đây.
Sau khi đi từ trong văn phòng ở khách sạn của Trương Thanh Vân ra ngoài thì Lý Thu Thực cảm thấy rất khó hiểu, trưởng phòng Trương này không phải đến Vũ Lăng để xử lý vấn đề đám cán bộ đang bị miễn chức sao? Nhưng cuộc nói chuyện vừa rồi đối phương lại không nhắc đến vấn đề này, trưởng phòng bắt mình về chuẩn bị tư liệu về chế độ cải cách, đúng là làm việc không theo lẽ thường.
Nhưng dù là thế nào thì lần này Lý Thu Thực được đề bạt đến Vũ Lăng cũng phải muốn ra tay một phen, hắn được điều đến làm trưởng phòng tổ chức. Hắn nghĩ rằng lãnh đạo điều mình đến phòng tổ chức, mà bây giờ Vũ Lăng lại được coi là nơi thí điểm cải cách cán bộ, điều này rõ ràng là lãnh đạo có sự kỳ vọng rất lớn vào hắn.
Vì vậy Lý Thu Thực hắn ở Vũ Lăng nhất định phải tạo ra thành tích, nhưng muốn có được thành tích thì phải làm tốt các mối quan hệ với tất cả các phương diện. Chỉ khi được phòng tổ chức tỉnh ủy và lãnh đạo thị ủy dùng tất cả sức lực giúp đỡ thì công tác của Lý Thu Thực hắn mới có thể nói là thành công, mới có thể không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo.
Nhưng tình hình bây giờ rất khốn khổ, thị ủy áp chế Lý Thu Thực hắn rất gay gắt, hơn nữa phó phòng tổ chức tỉnh ủy Trương Thanh Vân này khó thể nhìn thấu. Nếu phó phòng Trương đã yêu cầu mình phối hợp thì trước tiên phải hầu hạ cho tốt mới là nhiệm vụ chủ yếu.
Lý Thu Thực rời khỏi văn phòng thì bên trong chỉ còn lại Trần Lâm và Trương Thanh Vân, ý nghĩ của Trần Lâm với Trương Thanh Vân cũng khá sâu sắc, hắn muốn há miệng nói chuyện nhưng lại không dám, vì vậy mà ánh mắt liên tục xoay chuyển.
- Trưởng ban Trần, chúng ta phân chia công tác. Bắt đầu từ ngày mai anh phụ trách tất cả vấn đề giám sát và tiến hành khảo sát tất cả cán bộ Vũ Lăng, trọng điểm cần phải khảo sát chính là Lý Thu Thực, cần phải tìm nhiều người nói chuyện, cần phải hiểu rõ tình huống.
- Tôi sẽ phụ trách vấn đề cán bộ tạm thời cách chức, chúng ta ai cũng bận rộn.
Trương Thanh Vân nhấp một ngụm trà rồi nói. Bạn đang đọc chuyện tại
- Trưởng phòng Trương, ý của anh là khảo sát cán bộ sao? Lần này chúng ta đến không phải để xử lý vấn đề cải cách à?
Trần Lâm đứng lên nói, vẻ mặt khó che dấu sự kinh ngạc.
Trương Thanh Vân cười cười nói:
- Anh Trần, ánh mắt không nên nhìn quá ngắn. Anh phải nhớ rõ, trách nhiệm lớn nhất của chúng ta đang nằm ở tương lai, không phải hiện tại. Bây giờ một đám cán bộ bị tạm thời cách chức đang gây náo loạn chỉ là việc nhỏ, mà tương lai vấn đề cải cách cán bộ ở Vũ Lăng sẽ đi đến đâu mới là chuyện lớn.
- Mà trước đây chúng ta đã đi đến Vũ Lăng một lần và hiểu rõ toàn diện, lúc này trách nhiệm là phải hiểu rõ ban ngành, anh thấy lúc này chúng ta không ra tay thì sau này còn cơ hội hoàng kim như thế này nữa sao?
Trần Lâm chợt sững sờ, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, hắn không biết rõ chi tiết nhưng ý nghĩ của trưởng phòng Trương rõ ràng cực kỳ chu đáo. Người này lợi dụng đúng thời cơ để kiểm tra tình hình ban ngành ở Vũ Lăng một cách tổng thể, đúng là một chiêu thức tuyệt diệu.
Bây giờ Trần Lâm mới biết rõ dã tâm của trưởng phòng Trương là rất lớn, lần này hắn đến về vấn đề cải cách cán bộ, vì vấn đề khảo sát cán bộ, nhưng mơ hồ thấy rõ những lực cản ở tương lai, vì vậy bất cứ lúc nào cũng sẽ điều chỉnh ban ngành.
Nếu trưởng phòng Lưu mà nói ra những vấn đề như vậy sẽ rất bình thường, nhưng Trương Thanh Vân chỉ là một phó phòng được phân công quản lý mà muốn nghĩ đến vấn đề điều chỉnh ban ngành ở Vũ Lăng, điều này chỉ có một cách giải thích đó là tầm nhìn quá rộng. Phải biết rằng muốn điều chỉnh ban ngành một thành phố phải được hội nghị thường ủy tỉnh ủy thông qua, trưởng phòng Trương có thể tính toán được tình cảnh tương lai sao?
Trương Thanh Vân thấy rõ sự nghi ngờ của Trần Lâm, hắn cau mày nói:
- Trưởng ban Trần, cải cách cán bộ là một khiêu chiến, tất cả chúng ta đều không có kinh nghiệm, vì vậy mà chuẩn bị nhiều một chút sẽ luôn có lợi. Quyết sách là vấn đề của lãnh đạo, nhưng nếu chúng ta làm việc năng động và có chuẩn bị trước thì không sợ khi lãnh đạo nôn nóng, nếu không sẽ khó hoàn thành, anh có thể hiểu chứ?
Trần Lâm chợt đỏ mặt, hắn liên tục cười và gật đầu, trong lòng chợt thoải mái không hiểu rõ nguyên nhân và thầm nghĩ mình quá lo lắng. Trưởng phòng Trương có thể đưa vụ việc quan trọng ra chỉ thị với mình, như vậy cũng thấy rõ đối phương không muốn ném mình ra rìa, những suy nghĩ trước đó của mình hoàn toàn chỉ là mò mẩm cân nhắc trong mơ hồ, tùy ý phỏng đoán ý đồ của lãnh đạo, thật sự là chính mình tự gây ra phiền phức cho mình.
Nếu nói về phương diện khác thì Trần Lâm cũng cảm giác được hôm nay mình có được một bài học, hèn gì trưởng phòng Trương còn trẻ mà lại đạt đến địa vị hiện tại. Người ta suy xét vấn đề rất sâu sắc, những phiền phức mà lãnh đạo có thể gặp phải đã được đối phương suy tính rõ ràng và sắp xếp trên bàn cờ, mình cũng luôn hy vọng làm được như vậy.
Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau Trương Thanh Vân sắp xếp các cán bộ bị tạm thời cách chức lần này trong phòng hội nghị của khách sạn Vũ Lăng. Lúc này đám cán bộ bị cách chức chỉ đến mười mấy người, vì cố ý phối hợp với Trần Lâm mà Trương Thanh Vân cố ý tiến hành rất chậm, một ngày chỉ gặp qua hai người.
Trong nhóm này có một người mà Trương Thanh Vân biết, đó là phó chủ tịch thành phố Vũ Lăng Chu Xương Lực, là anh em chú bác với Vương Chiêm Dân. Trước đó Vương Chiêm Dân là thư ký cho Trương Thanh Vân ở Tang Chương, ấn tượng của Trương Thanh Vân về người này là rất tốt.
Trong ấn tượng của Trương Thanh Vân thì Chu Xương Lực là người rất có phong độ, nhưng hôm nay gặp mặt thì đối phương đã già đi rất nhiều. Chu Xương Lực mặc một bộ áo khoác đen bằng bông, tóc cũng không nhuộm đen, có túi mắt, có thể thấy khoảng thời gian này tinh thần đã phải chịu áp lực quá lớn.
Trước kia Chu Xương Lực được phân công quản lý văn hóa và kế hoạch hóa gia đình, lúc đó Trương Thanh Vân nhớ rõ người này đi khá gần với Âu Hiền Long, nhưng Chu Xương Lực có tham gia vào các hoạt động ngầm của Âu Hiền Long hay không thì chẳng ai biết. Cuối cùng ủy ban kỷ luật cũng không điều tra được gì, rõ ràng vận may của Chu Xương Lực cũng chưa bỏ đi.
Chu Xương Lực tiến vào nhìn thấy Trương Thanh Vân thì chợt sững sờ, Trương Thanh Vân mỉm cười đứng lên nói:
- Chủ tịch Chu, còn nhận ra tôi chứ?
- Nhận ra, nhận ra, sao không nhận ra bí thư Trương cho được?
Chu Xương Lực vừa nó vừa bắt tay với Trương Thanh Vân, động tác của hắn có chút cứng nhắc, sau đó ngồi xuống trước mặt Trương Thanh Vân rất có quy tắc.
Trương Thanh Vân không vội vàng nói chuyện công tác với Chu Xương Lực, hắn trực tiếp hỏi về tình hình Vương Chiêm Dân gần đây ra sao? Chu Xương Lực đáp lời mà vẻ mặt càng mất tự nhiên. Trước nay hắn không tình nguyện chấp nhận người anh em chú bác này, hai người căn bản rất ít khi tiếp xúc.
Hơn nữa Vương Chiêm Dân lại là một kẻ điên cuồng, bộ dạng không bao giờ khom lưng trước quyền quý, điều này làm cho Chu Xương Lực cảm thấy mất vui.
Vì vậy ở Vũ Lăng có rất ít người biết rõ quan hệ anh em giữa Chu Xương Lực và Vương Chiêm Dân, điều này là Chu Xương Lực cố ý, không muốn người khác nhắc đến vì sợ mất mặt.
Nhưng không ngờ hôm nay phó phòng tổ chức Trương Thanh Vân lại không có hứng thú với Chu Xương Lực hắn, ngược lại thì rất quan tâm đến người anh em chú bác kia, ngay sau đó thái độ đối với mình cũng hòa ái hơn rất nhiều, đúng là khó thể hiểu nổi.
Lần này bị liên quan cũng làm Chu Xương Lực thấy được cuộc đời ấm lạnh, đám thân thích và cấp dưới trước kia hay nịnh bợ vừa nghe thấy mình xảy ra chuyện đã chạy trốn như sợ lây dịch bệnh, chỉ còn lại duy nhất Vương Chiêm Dân gọi điện đến hỏi rõ tình hình, giúp mình giải sầu. Lúc này lại gặp người có tâm mà nhắc đến vấn đề Vương Chiêm Dân, Chu Xương Lực cảm thấy rất xấu hổ.
Chu Xương Lực biết rất rõ độ nặng của vị lãnh đạo ngồi trước mặt mình, người này còn trẻ mà đã là phó phòng tổ chức tỉnh ủy, vấn đề lần này Chu Xương Lực hắn còn vùng lên được hay không phải nhờ vào cây bút trong tay đối phương.
Một bí thư huyện ủy nho nhỏ ở Tang Chương năm xưa, lúc đó Chu Xương Lực căn bản còn không quan tâm, nhưng bây giờ người đó lại là kẻ nắm vận mệnh của chính mình. Chu Xương Lực nghĩ như vậy mà cảm thấy vài chục năm làm quan của chính mình bị bỏ uổng phí, sao trước đó mình không nhìn rõ bí thư Trương này chẳng phải là vật trong ao?
Trong lúc hai người nói chuyện thì Trương Thanh Vân liên tục mỉm cười, hắn đợi Cao Khiêm nói xong thì mở lời:
- Nếu đã như vậy thì công tác tổ chức sẽ là của chúng tôi, nhưng hai vị lãnh đạo cũng nên hiểu rõ, những cán bộ tạm thời cách chức sở dĩ bị cách chức cũng vì trước kia bọn họ là người tình nghi. Lúc này tất cả những điều tình nghi đã được loại trừ, điều này...Vì đề cao hiệu suất nên cần bí thư Phương xuống đưa ra văn kiện đốc thúc ủy ban kỷ luật, cần phải đối đãi theo tình huống đặc biệt. Thời điểm lúc này khá khó khăn, anh là bí thư thị ủy phải ký tên rõ ràng trên văn kiện.
- Cũng vì vậy mà phải có danh sách, chỉ khi có danh sách thì mới có thể sắp xếp bọn họ cho thỏa đáng, hai vị cảm thấy thế nào?
Trương Thanh Vân vừa nói ra những lời này thì Phương Vĩnh Bình và Cao Khiêm cùng nhìn nhau, khoảnh khắc này cũng không biết tìm từ thế nào cho thích hợp. Nếu đưa ra văn kiện cho ủy ban kỷ luật và chứng minh người trong cuộc không có vấn đề, điều này cũng chẳng là gì, nhưng nếu bí thư phải ký tên thì hoàn toàn không tầm thường. Nếu là bí thư đảng ủy mà ký tên thì người trong cuộc cơ bản có thể giải trừ hiềm nghi.
Nhưng lần này Vũ Lăng lại chọc ra một lổ hổng lớn, ai dám ký? Lỡ may có kẻ lặn sâu, khi xét xử lại lôi ra vấn đề, như vậy chẳng phải bị chụp mũ bao che kẻ hiềm nghi sao?
Sau khi nghĩ thông những vấn đề này thì vẻ mặt Phương Vĩnh Bình trở nên rất khó coi, Trương Thanh Vân này rõ ràng khinh người quá đáng, đây không phải đang cố ý làm khó dễ à? Hắn đang định mở miệng, nhưng một câu nói lên đến cuống họng lại khó thoát ra ngoài.
Phương Vĩnh Bình thấy rõ Trương Thanh Vân không phải là loại đèn cạn dầu, người ta đã có sự chuẩn bị. Đối phương nói những lời vừa rồi rất đường hoàng, căn cứ vào vấn đề chọn lựa cán bộ, phân công theo đúng điều lệ, đối với những cán bộ có vấn đề hoặc bị dân chúng phản ánh thì phải có chỉ thị của ủy ban kỷ luật mới được tiếp tục phân công. Rõ ràng lời nói của Trương Thanh Vân không chê vào đâu được.
Trương Thanh Vân nhìn vẻ mặt của Phương Vĩnh Bình mà trong lòng không khỏi cười lạnh, mình vừa mới chân ướt chân ráo xuống Vũ Lăng thì người này và Cao Khiêm đã hợp sức ngăn cản, ra vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình.
Nhưng Trương Thanh Vân cũng cảm thấy có chút quái dị, Cao Khiêm và Phương Vĩnh Bình là hai kẻ khác biệt, trước nay nghe nói có đấu tranh nhưng bây giờ quan hệ lại khăng khít như vậy? Trương Thanh Vân suy nghĩ mà chỉ thấy có một nguyên nhân duy nhất, đó chính là hai người này đều có tâm tình mâu thuẫn với chế độ cải cách thể chế cán bộ.
Nghĩ lại thì hoàn toàn có thể dễ hiểu, trước kia nếu cán bộ được đề bạt hoặc phân công thì quyền lợi của bí thư là rất lớn, có rất nhiều bí thư dùng lực để đánh động, lúc này nếu cải cách thì đúng là tăng thêm chuyện xấu. Mà tâm tình mâu thuẫn của Cao Khiêm thì rất dễ hiểu, hắn thuộc về thế lực nhà họ Cao, hắn hoàn toàn có thể mượn lực từ Cao gia đễ xây dựng lực lượng ở Vũ Lăng và phân cao thấp với Phương Vĩnh Bình, nếu chế độ cải cách được áp dụng thì tất cả tính toán của hắn sẽ thất bại.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có ánh mắt Lý Thu Thực chốc chốc lại lóe lên chút kỳ dị. Vốn hắn nhìn thấy Trương Thanh Vân là người trong lòng không đáy, hắn đến Vũ Lăng từ rất lâu, khi nhìn thấy Phương Vĩnh Bình và Cao Khiêm giảng hòa và tạo thành lực lượng khủng bố thì cực kỳ run sợ, Trương Thanh Vân trẻ tuổi này sao là đối thủ của hai lãnh đạo cáo già được?
Nhưng không ngờ lúc này trưởng phòng Trương đã vỗ cho Phương Vĩnh Bình và Cao Khiêm mỗi người một tát, điều này làm cho Lý Thu Thực bị đè nén trước nay thiếu chút nữa vỗ tay khen hay, cảm thấy cực kỳ vui sướng. Hắn là trưởng phòng tổ chức, tất nhiên hắn hy vọng vấn đề thì điểm cải cách cán bộ sẽ được thực hiện ở Vũ Lăng, nếu dễ dàng tạo ra thành tích thì địa vị cũng tăng dần lên, làm quan không phải phấn đấu vì quyền lợi sao?
- Điều này...Thanh Vân, vấn đề sắp xếp cán bộ tạm thời bị cách chức cần phải có chỉ thị của bí thư Lưu và bí thư Hà, hơn nữa cửa ải của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy cũng phải được thông qua, nhưng chúng tôi cũng không thể không vì các cửa ải này mà gác lại vụ việc, như vậy chẳng phải cũng khó làm cho mọi người tin phục sao? Vì vậy tôi thấy xử lý vấn đề này phải linh hoạt, anh nghĩ thế nào?
Cao Khiêm nói, vẻ mặt tràn đầy nụ cười, bộ dạng giống như thầy giáo đang dạy bảo học trò.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Vì vậy chuyện Vũ Lăng muốn làm tốt thì nhất định là chính quyền và thị ủy Vũ Lăng phải biết gánh vác trách nhiệm. Nói một cách rõ ràng thì vấn đề này rốt cuộc nên giải quyết thế nào còn phải cần hai vị giúp đỡ rất nhiều.
- Đây là một cơ sở, nếu không có cơ sở này thì sẽ không thể giải quyết được mọi vấn đề. Vừa rồi bí thư Phương đã từng nói, tình cảnh ở Vũ Lăng là trăm phế đợi hưng, nếu giải quyết vấn đề muộn một ngày thì toàn bộ các ngành kinh tế và sản xuất của Vũ Lăng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, đây cũng chính là nguyên nhân mà tôi tự mình xử lý vấn đề này, hy vọng hai vị lãnh đạo có thể hiểu rõ tình cảnh khó xử của tôi.
Trương Thanh Vân nói như vậy đã hết lời, vẻ mặt Phương Vĩnh Bình cũng hòa hoàn hơn rất nhiều. Vì hắn xem xét lời nói của Trương Thanh Vân mà biết rõ, nếu vụ việc lần này không giải thích được thỏa đáng thì phòng tổ chức tỉnh ủy sẽ rơi vào tình cảnh khốn khổ, tâm tư của một bí thư thị ủy như Phương Vĩnh Bình cũng dần dịu lại.
Không phải Phương Vĩnh Bình nhìn không thấu nhưng lại cho rằng phòng tổ chức còn nóng ruột hơn cả mình, trước tiên hắn muốn ra tay trước để khống chế đối thủ nhưng chẳng ngờ hôm nay lại gặp phải một người chân trần, người này mở hẳn bài tẩy ra ngoài, không thể nói ra những lời mất đoàn kết.
Sau khi bí thư Phương Vĩnh Bình và Cao Khiêm rời đi thì Trương Thanh Vân mở hội ý, Lý Thu Thực cũng được tham gia, điều này làm hắn cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng, vẻ mặt vừa cung kính vừa khách khí.
Trương Thanh Vân thầm buồn cười, vấn đề chọn Vũ Lăng làm nơi thí điểm cải cách thể chế cán bộ thì xét đến cùng sẽ có lợi cho phòng tổ chức Vũ Lăng. Chính hắn làm lãnh đạo phụ trách công tác liên lạc, nhưng dù sao cũng là vùng núi sâu và hoàng đế ở xa, khó thể nào điều khiển được mọi việc, vì vậy tác dụng của Lý Thu Thực là cực kỳ quan trọng.
- Anh Lý, anh là người chủ đạo trong vấn đề cải cách ở Vũ Lăng lần này, anh đã có chuẩn bị gì rồi?
Trương Thanh Vân híp mắt nói.
Lý Thu Thực đẩy kính lên rồi dùng giọng chăm chú nói:
- Tôi cho rằng đây là cơ hội rất tốt cho Vũ Lăng, cũng có lòng tin với trọng trách lần này.
- Sao?
Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn dùng giọng có chút hăng hái nói:
- Niềm tin của trưởng phòng Lý đến từ đâu vậy?
Vẻ mặt Lý Thu Thực trở nên cực kỳ nghiêm túc, hắn biết rõ Trương Thanh Vân có chút không tin chính mình, vì trước nay thái độ của Phương Vĩnh Bình và Cao Khiêm quá mập mờ, thậm chí còn muốn hạ uy thế của mình. Hơn nữa vấn đề cải cách cán bộ là chuyện cực lớn trong phạm vi thị ủy, nếu không có sự giúp đỡ của bí thư thì lực cản sẽ là cực lớn, cơ bản khó thể hoàn thành nhiệm vụ.
- Trưởng phòng Trương, bí thư Phương là người rất cẩn thận, ngay cả chuyện lớn như vấn đề cải cách thể chế cán bộ lần này thì cũng không thể tránh khỏi sự việc do dự quyết sách. Nhưng tôi tin tất cả sẽ khá hơn, dù sao bây giờ cũng ở vào xu thế cải cách, nước lớn chảy xuôi. Đồng thời tỉnh ủy cũng rất hy vọng vào vấn đề chọn Vũ Lăng làm nơi thí điểm cải cách, tôi tin bí thư Phương sẽ hiểu được điểm này.
Lý Thu Thực nói.
Trương Thanh Vân gật đầu từ chối cho ý kiến, Lý Thu Thực nhìn thấy vấn đề rất chuẩn, nói toạc ra vấn đề cải cách không thể không làm, cần có sự giúp đỡ của lãnh đạo.
Nếu lãnh đạo tỉnh ủy coi trọng và ép xuống thì Phương Vĩnh Bình sẽ không thể không coi trọng, mà lúc này bí thư Lưu lại chuẩn bị được điều động, địa vị của Lưu Tiến trở nên rất bấp bênh, phía dưới có ý nghĩ quấy phá là điều đương nhiên.
Cho nên đứng từ góc độ này thì thấy rõ Phương Vĩnh Bình không phải nhất định sẽ phản đối, hắn đang lấy đà, đang xem xét động tĩnh trong tỉnh ủy. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì thầm thở dài một hơi rồi nói:
- Anh Lý, là một người được phòng tổ chức phân công quản lý khối cán bộ, tôi chỉ có thể hứa sẽ cố gắng giúp anh tạo ra một hoàn cảnh thật khá. Nhưng anh phải hiểu, vấn đề cải cách lần này anh là người trụ cột, anh nói xem có đúng không?
Lý Thu Thực vội vàng gật đầu, hắn cũng lập tức vỗ ngực tỏ vẻ không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo. Trương Thanh Vân khoát tay cười nói:
- Anh Lý, anh không cần phải coi tôi là lãnh đạo, vấn đề vỗ ngực thì nên dùng khi gặp mặt trưởng phòng Lưu, tôi chỉ muốn xem xét tình hình thực tế.
- Lần này tôi đến Vũ Lăng vài ngày, tôi hy vọng có thể thấy rõ tình hình bố trí cán bộ trong Vũ Lăng, điều này không có vấn đề gì chứ?
Lý Thu Thực nở nụ cười ngượng ngùng, nhưng khi vừa nghe đến câu nói kế tiếp của Trương Thanh Vân thì có chút do dự, hắn nói:
- Điều này, thật ra văn kiện thuộc phương diện này đã được chúng tôi chuẩn bị xong, nhưng không có cơ hội đưa lên hội nghị thường ủy thảo luận, điều này...
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Lý Thu Thực, khi thấy vẻ mặt đối phương cực kỳ xấu hổ thì cũng hiểu rõ ý nghĩ. Người này lập kế hoạch mà không dám đưa lên hội nghị thường ủy, rõ ràng sợ không được thông qua. Nếu chưa được hội nghị thường ủy thị ủy biểu quyết thông qua thì người này đưa văn kiện cho mình xem có tác dụng gì sao? Đây chính là ý nghĩ của Lý Thu Thực.
- Trước tiên anh cứ chuẩn bị trước, dù có được thông qua hay không thì tôi vẫn muốn xem. Được rồi, hôm nay cứ như vậy, tôi sẽ ở trong văn phòng khách sạn, bất cứ lúc nào anh cũng có thể đến tìm tôi!
Trương Thanh Vân nói với vẻ mặt không chút biểu cảm.
- Vâng!
Lý Thu Thực gật gật đầu:
- Anh đi đường xa mệt mỏi, thôi thì nghỉ ngơi sớm cho khỏe, tôi đi trước đây.
Sau khi đi từ trong văn phòng ở khách sạn của Trương Thanh Vân ra ngoài thì Lý Thu Thực cảm thấy rất khó hiểu, trưởng phòng Trương này không phải đến Vũ Lăng để xử lý vấn đề đám cán bộ đang bị miễn chức sao? Nhưng cuộc nói chuyện vừa rồi đối phương lại không nhắc đến vấn đề này, trưởng phòng bắt mình về chuẩn bị tư liệu về chế độ cải cách, đúng là làm việc không theo lẽ thường.
Nhưng dù là thế nào thì lần này Lý Thu Thực được đề bạt đến Vũ Lăng cũng phải muốn ra tay một phen, hắn được điều đến làm trưởng phòng tổ chức. Hắn nghĩ rằng lãnh đạo điều mình đến phòng tổ chức, mà bây giờ Vũ Lăng lại được coi là nơi thí điểm cải cách cán bộ, điều này rõ ràng là lãnh đạo có sự kỳ vọng rất lớn vào hắn.
Vì vậy Lý Thu Thực hắn ở Vũ Lăng nhất định phải tạo ra thành tích, nhưng muốn có được thành tích thì phải làm tốt các mối quan hệ với tất cả các phương diện. Chỉ khi được phòng tổ chức tỉnh ủy và lãnh đạo thị ủy dùng tất cả sức lực giúp đỡ thì công tác của Lý Thu Thực hắn mới có thể nói là thành công, mới có thể không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo.
Nhưng tình hình bây giờ rất khốn khổ, thị ủy áp chế Lý Thu Thực hắn rất gay gắt, hơn nữa phó phòng tổ chức tỉnh ủy Trương Thanh Vân này khó thể nhìn thấu. Nếu phó phòng Trương đã yêu cầu mình phối hợp thì trước tiên phải hầu hạ cho tốt mới là nhiệm vụ chủ yếu.
Lý Thu Thực rời khỏi văn phòng thì bên trong chỉ còn lại Trần Lâm và Trương Thanh Vân, ý nghĩ của Trần Lâm với Trương Thanh Vân cũng khá sâu sắc, hắn muốn há miệng nói chuyện nhưng lại không dám, vì vậy mà ánh mắt liên tục xoay chuyển.
- Trưởng ban Trần, chúng ta phân chia công tác. Bắt đầu từ ngày mai anh phụ trách tất cả vấn đề giám sát và tiến hành khảo sát tất cả cán bộ Vũ Lăng, trọng điểm cần phải khảo sát chính là Lý Thu Thực, cần phải tìm nhiều người nói chuyện, cần phải hiểu rõ tình huống.
- Tôi sẽ phụ trách vấn đề cán bộ tạm thời cách chức, chúng ta ai cũng bận rộn.
Trương Thanh Vân nhấp một ngụm trà rồi nói. Bạn đang đọc chuyện tại
- Trưởng phòng Trương, ý của anh là khảo sát cán bộ sao? Lần này chúng ta đến không phải để xử lý vấn đề cải cách à?
Trần Lâm đứng lên nói, vẻ mặt khó che dấu sự kinh ngạc.
Trương Thanh Vân cười cười nói:
- Anh Trần, ánh mắt không nên nhìn quá ngắn. Anh phải nhớ rõ, trách nhiệm lớn nhất của chúng ta đang nằm ở tương lai, không phải hiện tại. Bây giờ một đám cán bộ bị tạm thời cách chức đang gây náo loạn chỉ là việc nhỏ, mà tương lai vấn đề cải cách cán bộ ở Vũ Lăng sẽ đi đến đâu mới là chuyện lớn.
- Mà trước đây chúng ta đã đi đến Vũ Lăng một lần và hiểu rõ toàn diện, lúc này trách nhiệm là phải hiểu rõ ban ngành, anh thấy lúc này chúng ta không ra tay thì sau này còn cơ hội hoàng kim như thế này nữa sao?
Trần Lâm chợt sững sờ, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, hắn không biết rõ chi tiết nhưng ý nghĩ của trưởng phòng Trương rõ ràng cực kỳ chu đáo. Người này lợi dụng đúng thời cơ để kiểm tra tình hình ban ngành ở Vũ Lăng một cách tổng thể, đúng là một chiêu thức tuyệt diệu.
Bây giờ Trần Lâm mới biết rõ dã tâm của trưởng phòng Trương là rất lớn, lần này hắn đến về vấn đề cải cách cán bộ, vì vấn đề khảo sát cán bộ, nhưng mơ hồ thấy rõ những lực cản ở tương lai, vì vậy bất cứ lúc nào cũng sẽ điều chỉnh ban ngành.
Nếu trưởng phòng Lưu mà nói ra những vấn đề như vậy sẽ rất bình thường, nhưng Trương Thanh Vân chỉ là một phó phòng được phân công quản lý mà muốn nghĩ đến vấn đề điều chỉnh ban ngành ở Vũ Lăng, điều này chỉ có một cách giải thích đó là tầm nhìn quá rộng. Phải biết rằng muốn điều chỉnh ban ngành một thành phố phải được hội nghị thường ủy tỉnh ủy thông qua, trưởng phòng Trương có thể tính toán được tình cảnh tương lai sao?
Trương Thanh Vân thấy rõ sự nghi ngờ của Trần Lâm, hắn cau mày nói:
- Trưởng ban Trần, cải cách cán bộ là một khiêu chiến, tất cả chúng ta đều không có kinh nghiệm, vì vậy mà chuẩn bị nhiều một chút sẽ luôn có lợi. Quyết sách là vấn đề của lãnh đạo, nhưng nếu chúng ta làm việc năng động và có chuẩn bị trước thì không sợ khi lãnh đạo nôn nóng, nếu không sẽ khó hoàn thành, anh có thể hiểu chứ?
Trần Lâm chợt đỏ mặt, hắn liên tục cười và gật đầu, trong lòng chợt thoải mái không hiểu rõ nguyên nhân và thầm nghĩ mình quá lo lắng. Trưởng phòng Trương có thể đưa vụ việc quan trọng ra chỉ thị với mình, như vậy cũng thấy rõ đối phương không muốn ném mình ra rìa, những suy nghĩ trước đó của mình hoàn toàn chỉ là mò mẩm cân nhắc trong mơ hồ, tùy ý phỏng đoán ý đồ của lãnh đạo, thật sự là chính mình tự gây ra phiền phức cho mình.
Nếu nói về phương diện khác thì Trần Lâm cũng cảm giác được hôm nay mình có được một bài học, hèn gì trưởng phòng Trương còn trẻ mà lại đạt đến địa vị hiện tại. Người ta suy xét vấn đề rất sâu sắc, những phiền phức mà lãnh đạo có thể gặp phải đã được đối phương suy tính rõ ràng và sắp xếp trên bàn cờ, mình cũng luôn hy vọng làm được như vậy.
Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau Trương Thanh Vân sắp xếp các cán bộ bị tạm thời cách chức lần này trong phòng hội nghị của khách sạn Vũ Lăng. Lúc này đám cán bộ bị cách chức chỉ đến mười mấy người, vì cố ý phối hợp với Trần Lâm mà Trương Thanh Vân cố ý tiến hành rất chậm, một ngày chỉ gặp qua hai người.
Trong nhóm này có một người mà Trương Thanh Vân biết, đó là phó chủ tịch thành phố Vũ Lăng Chu Xương Lực, là anh em chú bác với Vương Chiêm Dân. Trước đó Vương Chiêm Dân là thư ký cho Trương Thanh Vân ở Tang Chương, ấn tượng của Trương Thanh Vân về người này là rất tốt.
Trong ấn tượng của Trương Thanh Vân thì Chu Xương Lực là người rất có phong độ, nhưng hôm nay gặp mặt thì đối phương đã già đi rất nhiều. Chu Xương Lực mặc một bộ áo khoác đen bằng bông, tóc cũng không nhuộm đen, có túi mắt, có thể thấy khoảng thời gian này tinh thần đã phải chịu áp lực quá lớn.
Trước kia Chu Xương Lực được phân công quản lý văn hóa và kế hoạch hóa gia đình, lúc đó Trương Thanh Vân nhớ rõ người này đi khá gần với Âu Hiền Long, nhưng Chu Xương Lực có tham gia vào các hoạt động ngầm của Âu Hiền Long hay không thì chẳng ai biết. Cuối cùng ủy ban kỷ luật cũng không điều tra được gì, rõ ràng vận may của Chu Xương Lực cũng chưa bỏ đi.
Chu Xương Lực tiến vào nhìn thấy Trương Thanh Vân thì chợt sững sờ, Trương Thanh Vân mỉm cười đứng lên nói:
- Chủ tịch Chu, còn nhận ra tôi chứ?
- Nhận ra, nhận ra, sao không nhận ra bí thư Trương cho được?
Chu Xương Lực vừa nó vừa bắt tay với Trương Thanh Vân, động tác của hắn có chút cứng nhắc, sau đó ngồi xuống trước mặt Trương Thanh Vân rất có quy tắc.
Trương Thanh Vân không vội vàng nói chuyện công tác với Chu Xương Lực, hắn trực tiếp hỏi về tình hình Vương Chiêm Dân gần đây ra sao? Chu Xương Lực đáp lời mà vẻ mặt càng mất tự nhiên. Trước nay hắn không tình nguyện chấp nhận người anh em chú bác này, hai người căn bản rất ít khi tiếp xúc.
Hơn nữa Vương Chiêm Dân lại là một kẻ điên cuồng, bộ dạng không bao giờ khom lưng trước quyền quý, điều này làm cho Chu Xương Lực cảm thấy mất vui.
Vì vậy ở Vũ Lăng có rất ít người biết rõ quan hệ anh em giữa Chu Xương Lực và Vương Chiêm Dân, điều này là Chu Xương Lực cố ý, không muốn người khác nhắc đến vì sợ mất mặt.
Nhưng không ngờ hôm nay phó phòng tổ chức Trương Thanh Vân lại không có hứng thú với Chu Xương Lực hắn, ngược lại thì rất quan tâm đến người anh em chú bác kia, ngay sau đó thái độ đối với mình cũng hòa ái hơn rất nhiều, đúng là khó thể hiểu nổi.
Lần này bị liên quan cũng làm Chu Xương Lực thấy được cuộc đời ấm lạnh, đám thân thích và cấp dưới trước kia hay nịnh bợ vừa nghe thấy mình xảy ra chuyện đã chạy trốn như sợ lây dịch bệnh, chỉ còn lại duy nhất Vương Chiêm Dân gọi điện đến hỏi rõ tình hình, giúp mình giải sầu. Lúc này lại gặp người có tâm mà nhắc đến vấn đề Vương Chiêm Dân, Chu Xương Lực cảm thấy rất xấu hổ.
Chu Xương Lực biết rất rõ độ nặng của vị lãnh đạo ngồi trước mặt mình, người này còn trẻ mà đã là phó phòng tổ chức tỉnh ủy, vấn đề lần này Chu Xương Lực hắn còn vùng lên được hay không phải nhờ vào cây bút trong tay đối phương.
Một bí thư huyện ủy nho nhỏ ở Tang Chương năm xưa, lúc đó Chu Xương Lực căn bản còn không quan tâm, nhưng bây giờ người đó lại là kẻ nắm vận mệnh của chính mình. Chu Xương Lực nghĩ như vậy mà cảm thấy vài chục năm làm quan của chính mình bị bỏ uổng phí, sao trước đó mình không nhìn rõ bí thư Trương này chẳng phải là vật trong ao?