Chu Xương Lực rất cảm thán, Trương Thanh Vân lại an ủi, tất cả lời nó đều rất có ích, nói rằng tổ chức sẽ không bao giờ bạc đãi những cán bộ trong sạch. v. v. Để Chu Xương Lực yên tâm. Trương Thanh Vân đã từng xem qua tài liệu về Chu Xương Lực, nếu xét về vấn đề công tác thì rõ ràng rất chuyên chú.
Nếu vấn đề phân công quản lý ở Vũ Lăng được thuận buồm xuôi gió, chỉ cần cán bộ không có vấn đề thì có thể cho Chu Xương Lực đảm nhiệm chức vụ phó chủ tịch thành phố thêm vài năm rồi về hưu, đây là lựa chọn tốt nhất. Nhưng tình hình lúc này ở Vũ Lăng rất rối loạn, dưới tình huống này Trương Thanh Vân sẽ không vỗ ngực với bất kỳ người nào, chỉ có thể dùng lời nói để ổn định tâm tư. Dù sao phòng tổ chức cũng không phải có quyền lực quyết định, còn phải xem mặt các vị lãnh đạo tỉnh ủy.
Nhưng dù là như vậy thì Chu Xương Lực vẫn cảm thấy rất cảm kích, khoảng thời gian này hắn đã tìm đến rất nhiều mối quan hệ, nhưng hắn là một cán bộ đã giẫm một chân vào quan tài, làm gì có kẻ nào thèm để ý?
Dù có tình huống phản ứng thì lãnh đạo cũng sẽ để ý đến những cán bộ trẻ, vì người còn trẻ thường sẽ có hy vọng hơn, tổ chức đưa lên và bồi dưỡng còn có giá trị, bọn họ cũng vì vậy mà có độ nặng. Cán bộ như Chu Xương Lực hắn thì tạm thời bị cách chức vài năm rồi về hưu là tốt, phương diện này làm hắn cảm thấy rất lo lắng.
Sau khi Chu Xương Lực cất bước ra khỏi phòng thì Trương Thanh Vân gõ tay xuống mặt bàn rất có tiết tấu, lúc này phòng tổ chức sẽ chủ trì công tác cải cách trên danh nghĩa, nhưng lời đề nghị của Trương Thanh Vân phải trải qua hai trạm mới được duyệt, đừng quá xem thường chi tiết, Chu Xương Lực chính là ví dụ điển hình.
Lúc này ở phòng tổ chức thì Trương Thanh Vân hắn là kẻ đắc ý nhất, Đàm Ngôn Ứng có vẻ bị chèn ép nhưng kẻ nào nói được chuyện tương lai? Lúc này Trương Thanh Vân hắn đến nói chuyện trực tiếp với trưởng phòng cũng là chuyện thường, Đàm Ngôn Ứng cũng sẽ không nói gì, nhưng tâm lý vướng mắc sẽ vĩnh viễn chẳng bao giờ được xóa bỏ.
Đối với đa số người lăn lộn trong quan trường thì sẽ tìm lối thoát dưới tình huống này, mà quan trọng là không cần giữ lại mặt mũi làm gì khi đã ngửa bài, không để quá đắc ý mà quên tình hình...
Khi dùng cơm tối thì Lý Thu Thực đến, lúc đó Trương Thanh Vân còn đang nghe điện thoại, khi thấy Lý Thu Thực tiến vào với vẻ mặt xấu hổ thì Trương Thanh Vân khoát tay bảo ngồi xuống, chính hắn thì tiến vào phòng trong tiếp tục nói chuyện. Người gọi điện đến là Triệu Giai Ngọc, hai người anh anh em em, vấn đề tất nhiên là liên quan đến Lăng Tuyết Phi.
Triệu Giai Ngọc hỏi Trương Thanh Vân sao tìm được Lăng Tuyết Phi, vấn đề này làm trong lòng Trương Thanh Vân cảm thấy đặc biệt quái dị, ngoài miệng thì nói rằng tìm được Lăng Tuyết Phi ở bệnh viện nhưng trong lòng vẫn sinh ra cảm giác quái dị...
Nhưng Trương Thanh Vân thật sự không biết tìm từ thế nào để nói rõ tình cảnh đó, hắn chỉ tự trách mình định lực quá nhỏ, đối mặt với một Lăng Tuyết Phi quá đẹp mà khó cầm lòng được, cũng vì vậy mà mỗi ngày phải ký thêm một khoản nợ.
May mà Triệu Giai Ngọc cũng không truy vấn mọi chuyện đến tận cùng, chỉ nói là gần đây công tác đã nhàn nhã, sẽ chuẩn bị quay về Thành Đô. Tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ rất vui, hắn định nói thêm một lúc nữa nhưng bên ngoài có người đợi, vì vậy hàng trăm ngàn lời nói phải nuốt xuống đáy lòng.
Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân đi ra phòng khách, Lý Thu Thực rõ ràng rất xấu hổ, hắn nói:
- Trưởng phòng Trương, nếu biết anh đang gọi điện thì tối sẽ đợi bên ngoài một lúc nữa, điều này...Hôm nay rõ ràng có chút đường đột.
Trương Thanh Vân cười ha hả rồi khoát tay nói:
- Công tác là quan trọng, tôi nhận được điện thoại là việc tư, là vợ gọi điện đến nên phải tránh đi, anh không cần suy nghĩ nhiều.
Lý Thu Thực chợt sững sờ, hắn nhịn không được phải cười thành tiếng. Trưởng phòng Trương này bình thường mười phần khí phách, không ngờ lại thẳng thắn trong quan hệ bình thường như vậy, đúng là quá mức tương phản làm người khác giật mình.
...
Đến tối Lý Thu Thực mời dùng cơm, hắn và Trương Thanh Vân là cán bộ cùng ngành, tuy Trương Thanh Vân là phòng tổ chức tỉnh ủy nhưng là một phó phòng được phân công quản lý, nếu so với một trưởng phòng tổ chức và là thành viên thường ủy thị ủy thì cũng chỉ là tương đối.
Nhưng Lý Thu Thực và Trương Thanh Vân tiếp xúc với nhau lại hoàn toàn không phải là chuyện như vậy, Lý Thu Thực rất chú ý và cung kính, hoàn toàn cho mình là thuộc hạ. Nếu xét về nguyên nhân thì cũng quá dễ hiểu, lúc này Lý Thu Thực còn chưa đứng vững chân ở Vũ Lăng, phòng tổ chức tỉnh ủy giống như người mẹ hiền của hắn, hắn trông mong Trương Thanh Vân đến có thể giải quyết thuận lợi chuyện lần này. Sau đó hắn hoàn toàn có thể làm theo, khi xử lý thỏa đáng vấn đề cán bộ bị tạm thời cách chức thì hắn hoàn toàn có thể dựa vào đó để xây nên uy tín cho riêng mình.
Nhưng ngày đầu Trương Thanh Vân đến Vũ Lăng đã làm hắn cảm thấy không đúng, suốt ngày đối phương chỉ tiếp có hai người, tiến độ này sẽ như thế nào? Nếu kéo dài thì sợ rằng sẽ gây ra nhiễu loạn, trong lòng Lý Thu Thực quả thật rất nôn nóng.
- Trưởng phòng Trương, ý của bí thư Phương là muốn xử lý mọi chuyện một cách nhan chóng và thỏa đáng, tôi thấy anh nên tính trước, có nên đẩy tiến độ nhanh lên một chút được không?
Lý Thu Thực mở miệng nói.
Trương Thanh Vân chợt khựng đũa, hắn liếc mắt nhìn Lý Thu Thực rồi nói:
- Mọi chuyện rốt cuộc nên xử lý như thế nào chính là chuyện của lãnh đạo tỉnh, chúng ta chỉ là những người bày mưu mà thôi, vì vậy xử lý nặng nhẹ thế nào cũng không phải bí thư Phương có thể quyết định được. Tôi cũng không thể tính trước tất cả, cũng chỉ biết làm theo từng bước, có một số việc càng gấp thì càng không được.
Lý Thu Thực cảm thấy khóe miệng có hơi đắng, hắn mới mở lời đã bị đối phương nắm tóc, lúc này có một bụng lời nói mà không thể phát ra. Bữa cơm hôm nay giống hệt như nhai sáp nến, không có bất kỳ hương vị gì.
Trương Thanh Vân cẩn thận dò xét Lý Thu Thực, hắn cảm thấy người anh em phòng tổ chức này có chút nôn nóng xao động, muốn biểu hiện quá nhanh, chẳng lẽ người này không biết quyền chủ động không nằm trong tay mình sao? Người này muốn trên làm dưới theo, thế giới làm gì có vấn đề nào đơn giản như vậy? Muốn không làm mà được hưởng, đợi người khác xuất lực giúp hắn, đúng là có chút khờ dại.
- Cốc, cốc!
Có người gõ cửa, Trương Thanh Vân lên tiếng, người tiến vào là thư ký Tiểu Hạ.
- Trưởng phòng Trương, có một người tự xưng là bạn của anh, nhất định muốn vào gặp mặt.
Tiểu Hạ nói.
Trương Thanh Vân cau mày nói:
- Người đó không nói tên tuổi sao?
- Điều này...
Tiểu Hạ thấy có mặt Lý Thu Thực mà có hơi do dự, Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- Trước tiên mời vào văn phòng ngồi chờ, lo pha trà, tôi sẽ đến.
Tiểu Hạ lên tiếng rồi lui ra, Trương Thanh Vân để đũa xuống, hắn hướng về phía Lý Thu Thực gật đầu nói:
- Trưởng phòng Lý, tỉnh quản lý cán bộ và thành phố quản lý cán bộ là hoàn toàn khác nhau, chúng ta không thể có một khuôn mẫu đối với vấn đề sắp xếp các cán bộ tạm thời cách chức có cấp bậc khác nhau. Vì vậy anh cũng đừng nên nghĩ đến vấn đề làm theo khuôn mẫu, tôi chỉ nói một câu, tôi hy vọng khi mình rời khỏi Vũ Lăng thì có thể được xem kế hoạch cải cách cán bộ của anh!
- Hơn nữa tôi còn nói cho anh biết, lần này trưởng ban số ba Trần Lâm đến Vũ Lăng là có nhiệm vụ khác, anh cũng đừng nên có hành động nào ảnh hưởng đến anh ấy.
Lý Thu Thực nghe xong mà nheo mắt, hắn lo lắng nhất chính là trưởng ban Trần kia, chỉ cần nhìn bộ dạng trưởng ban Trần hôm nay tìm người đến nói chuyện thì giống hệt như đang khảo sát, chẳng lẽ ban ngành Vũ Lăng vừa điều chỉnh thì lại có một đợt điều chỉnh mới sao?
Lý Thu Thực nhìn Trương Thanh Vân, cuối cùng hắn cũng không dám mở miệng hỏi. Trương Thanh Vân có khách đến thăm, tất nhiên Lý Thu Thực cũng không dám ở lâu, vì vậy rầu rĩ cáo từ.
Thật ra hành động của Trương Thanh Vân không chỉ làm cho một mình Lý Thu Thực phải lo lắng trong lòng, hôm nay trong khu thị ủy rất ầm ĩ. Tất cả mọi người đều rất quen mặt trưởng ban số ba Trần Lâm, đây là cán bộ chuyên phụ trách khảo sát ban ngành các thành phố.
Mà lần này Trần Lâm tự mình đến tìm người nói chuyện không giống như giải quyết vấn đề, rất giống như đến để khảo sát ban ngành. Phương Vĩnh Bình còn gọi điện cho anh em chú bác Đàm Ngôn Ứng, càng hỏi càng hồ đồ, dựa theo lời của Đàm Ngôn Ứng thì vấn đề này rõ ràng không thể phát sinh.
Nhưng trong khoảnh khắc quyết định này dù Phương Vĩnh Bình là anh em chú bác với Đàm Ngôn Ứng cũng không dám tin hoàn toàn. Phải biết là phòng tổ chức có kỷ luật, hơn nữa Đàm Ngôn Ứng vừa được điều chỉnh công tác, người khắp thiên hạ đều biết hắn có quan hệ với Vũ Lăng, nếu đến Vũ Lăng làm cán bộ khảo sát thì có hiềm nghi rất lớn. Vì vậy Đàm Ngôn Ứng không được sử dụng, mà Phương Vĩnh Bình cũng càng khó thể tin.
Vì lúc này Vũ Lăng có rất nhiều cán bộ cấp phó bị tạm cách chức, nếu muốn tìm ở bên trong một người có vấn đề hay không cũng khó nói. Nhưng đối với tỉnh ủy và đến thị ủy thì bất kỳ một vị trí thường ủy nào có sự thay đổi cũng là chuyện cực lớn.
Khoảng thời gian vừa qua đối với Phương Vĩnh Bình cũng rất khó khăn, hắn tìm Cao Khiêm bàn kế hợp tác mà cảm thấy rất áp lực. Cao Khiêm là cây lớn rễ cọc, không phải là người dễ dàng đắc tội. Nhưng Phương Vĩnh Bình nhịn nhục nhiều năm mới trở thành bá chủ một phương, lần này nếu phải ném quyền chủ động ở Vũ Lăng cho người khác thì tuyệt đối là không thể.
Vì vậy phải cùng sống chung với Cao Khiêm như thế nào cho tốt chính là một môn học vấn cực kỳ sâu sắc, đối với ý nghĩ của Phương Vĩnh Bình thì nhất định phải có quyền khống chế tuyệt đối trong hội nghị thường ủy. Chỉ cần thường ủy ở bên cạnh thì dù Cao Khiêm có thế lớn rễ mạnh cũng phải ngoan ngoãn nghe theo lời bí thư Phương Vĩnh Bình, chỉ cần đối phương có thể thừa nhận hắn là người đứng đầu thị ủy thì tất cả phương diện khác đều có thể tiếp nhận.
Nhưng lúc này Trương Thanh Vân ra tay như vậy thật sự tạo ra nhân tố không ổn định, lỡ may tỉnh ủy lại có thêm một lần điều chỉnh ban ngành ở Vũ Lăng thì Cao gia không phải là đèn cạn dầu, tất nhiên sẽ phải tung một đòn cực mạnh, đến lúc đó Phương Vĩnh Bình còn ưu thế hay không thì rất khó nói.
Phương Vĩnh Bình cảm thấy rất đau đầu với Trương Thanh Vân, đây là một chủ nhân làm việc không theo lẽ thường. Lúc này Phương Vĩnh Bình muốn điện thoại cho Trương Thanh Vân nhưng lại quá ngại ngùng. Ngày hôm qua người ta đã nói quá rõ ràng, cần phải đoàn kết một lòng, mới qua một ngày mà mình đã gọi điện đến để hỏi nguyên nhân, như vậy có chút thái quá.
Hơn nữa người ta lại hoàn toàn có thể tìm lý do, chỉ cần Trương Thanh Vân đẩy vấn đề cho tỉnh ủy hoặc trưởng phòng Lưu, chỉ cần nói rằng quyền quyết định nằm trong tay lãnh đạo thì Phương Vĩnh Bình hắn còn phải nói gì nữa? Nói công tác của đối phương không nên làm như thế sao? Tuy bí thư thị ủy có quyền lực rất lớn nhưng nếu can thiệp vào chuyện của phòng tổ chức tỉnh ủy thì rõ ràng không theo đúng quy luật tiến thối.
Phương Vĩnh Bình dạo bước một mình trong văn phòng mà cảm thấy rất nôn nóng, vì hắn còn có một chuyện còn lo lắng hơn. Trương Thanh Vân trước kia là cấp dưới của Cao Khiêm, hắn sợ Trương Thanh Vân và Cao Khiêm thông đồng với nhau, sẽ tạo thành tác phẩm cải cách lớn ở Vũ Lăng, nếu như vậy thì thế chủ động của Phương Vĩnh Bình sẽ mất hết.
Trương Thanh Vân ăn cơm xong thì quay về phòng, hắn nhìn thấy Vương Bình mà không khỏi ngẩn ngơ. Lúc này Tiểu Hạ đang nói chuyện với Vương Bình, khi thấy Trương Thanh Vân đến thì lập tức lui ra, không dám ở lại dù chỉ là một giây.
Trương Thanh Vân thấy trên bàn trà có một gói đen khá lớn, bên trong là một thứ gì đó lồi ra rất rõ ràng, là lễ vật. Hắn chợt nhăn mày, lại nhìn độ tuổi của Vương Bình, hơn ba mươi nhưng tiều tụy như một ông lão, trên đầu còn mơ hồ thấy được vài sợi tóc bạc.
- Thanh...Trưởng phòng Trương!
Vương Bình đứng lên nói, lưng có hơi cúi, hắn định gọi là Thanh Vân, nhưng khi vừa mở miệng nói được một chữ đã phải đổi giọng.
Trương Thanh Vân khoát khoát tay, hắn tỏ ý bảo Vương Bình không cần đứng lên. Chỉ cần liếc mắt đã thấy được vấn đề Tạ Minh Quân rớt đài đã ảnh hưởng rất lớn đến Vương Bình, vì hai người quan hệ quá thân thiết, tình ngay lý gian. Dù Vương Bình có trong sạch thì cũng không thể tránh khỏi hiềm nghi.
- Bí thư Vương, anh đến mà mang quà không phải ép tôi phạm sai lầm sao? Hơn nữa tôi là thuộc hạ cũ của anh, còn dùng những lễ vật này được sao?
Trương Thanh Vân nói, hắn cũng ngồi xuống.
Vương Bình nở nụ cười ngượng ngùng, nếp nhăn nơi khóe mắt hiện lên rất rõ ràng, cặp mắt cũng đục ngàu làm người ta không muốn nhìn thẳng. Một lúc lâu sau Vương Bình mới nói:
- Trưởng phòng Trương, người khác thì không biết tôi, nhưng anh là người hiểu tôi rõ nhất. Nhiều năm qua tôi công tác ở Vũ Đức, đến Vũ Lăng cũng mới được hai năm gần đây, mà bí thư Tạ có vấn đề, căn cứ vào kết quả của ủy ban kỷ luật thì chủ yếu là những án lớn năm năm trước, tôi sao có thể liên lụy được?
Vương Bình có chút kích động, hắn nói xong thì đứng dậy, Trương Thanh Vân vươn tay nắm lấy tay Vương Bình rồi kéo hắn ngồi xuống nói:
- Bí thư Vương, lúc này không phải ủy ban kỷ luật đã chẳng điều tra được vấn đề gì về anh sao? Anh cũng không nên kích động, trắng ra trắng đen ra đen, người này phải liên lụy vào người khác chỉ có ở thời phong kiến đế vương. Anh là bí thư lãnh đạo cũ của tôi, anh mà không hiểu rõ chính sách của đảng sao?
Vương Bình cười khổ lắc đầu, hắn nói:
- Nếu có những người tư tưởng như anh thì tốt, nếu không phải tôi đi đường đường chính chính thì chẳng biết bây giờ đang ở đâu rồi.
Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn nói:
- Lời này của anh là có ý gì? Anh từng bị bọn họ nghi án sao?
Vương Bình hì một tiếng rồi gật đầu, Trương Thanh Vân chợt vỗ bàn nói:
- Ai làm vậy? Không phải đang làm bừa sao? Không có bằng chứng mà không tin vào đồng chí của mình? Bọn họ rõ ràng vơ đũa cả nắm.
Vương Bình không nói lời nào nhưng lại liên tục lắc đầu, rõ ràng không muốn hắc đến chuyện này, có cố gắng cũng sợ hãi khi nhắc đến chuyện này. Tạ Minh Quân rớt đài làm cho một Vương Bình tự tin gánh phải đả kích nặng nề, dù sao cũng sinh ra một loại cảm giác khó thể đứng thẳng người. Bạn đang đọc chuyện tại
Vương Bình rõ ràng không giống như những cán bộ bị cách chức tạm thời khác, người trong nước coi trọng vấn đề ruột thịt, hắn là cháu ngoại trai của quan tham ô lớn, hơn nữa cũng là quan lớn trong thể chế, còn cùng chung thành phố với Tạ Minh Quân, trong mắt người ngoài thì hắn nhất định có vấn đề, điều này không thể nghi ngờ.
Bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề, Trương Thanh Vân không biết an tủi Vương Bình thế nào cho phải. Hắn nghĩ đến tình cảnh năm xưa, khi đó mình rất hâm mộ những người có bối cảnh, lúc này xem ra có nhiều chuyện không thể không đứng một mình.
Trước kia Vương Bình là người mà Trương Thanh Vân kính ngưỡng như núi cao nhưng bây giờ lại có chút đáng thương, tạo hóa lúc nào cũng kỳ dị như vậy, làm người ta không khỏi thổn thức và cảm thán.
Vương Bình đã không còn là Vương Bình trước kia, người trẻ tuổi năm xưa cũng đã hơn ba mươi, chỉ cần xem xét cách Vương Bình xưng hô thì biết khoảng cách giữa hai người. Lúc này Vương Bình mở miệng thì một là trưởng phòng Trương, hai là trưởng phòng Trương, hơn nữa giọng điệu còn rất cung kính, chuyển biến này quá lớn, Trương Thanh Vân có chút khó thích ứng.
- Bí thư Vương, anh cần phải giải đi mối sầu, lúc này chuyện về bí thư Tạ còn chưa chính thức kết thúc, còn đang còn danh tiếng quá lớn, vì vậy khả năng anh tạm thời được phục chức là tương đối nhỏ. Nhưng vẫn là câu nói khi nãy, đen là đen trắng là trắng, anh cần phải tin tưởng tổ chức.
Trương Thanh Vân nói, hắn chỉ lễ vật trên bàn:
- Giống như anh cũng đừng nên có suy nghĩ gì bi quan, anh đưa những vật này về đi.
Vương Bình chợt đỏ mặt, hắn cảm thấy đầu mình có chút choáng váng, hắn ngượng ngùng nói:
- Việc này tôi thừa nhận sai lầm, đảm bảo sau này sẽ không tái phạm.
Vương Bình nói xong thì xách túi đặt xuống chân bàn, vi cứ để bên trên thì cảm thấy rất chướng mắt.
Vương Bình và Trương Thanh Vân lại tiếp tục nói chuyện, vẻ mặt Vương Bình cũng tốt lên rất nhiều, trong lòng có một loại cảm kích khó hiểu đối với Trương Thanh Vân. Trên đời những người như Trương Thanh Vân cũng không nhiều, tất cả đều hối hả vì lợi ích, ai còn quan tâm đến cán bộ quê hương?
Vương Bình biết rõ mình có thể được ngồi nói chuyện với Trương Thanh Vân lâu như vậy cũng chỉ vì hai người đã từng làm việc với nhau được vài năm, khi đó mình còn là lãnh đạo của đối phương, quan hệ là thượng cấp và hạ cấp. Nếu không thì với thân phận của Trương Thanh Vân lúc này thì chính Vương Bình hắn sẽ không có tư cách cùng ngồi nói chuyện.
Lần này Trương Thanh Vân đến Vũ Lăng thì đối tượng cũng là các cán bộ cấp phó phòng, bí thư huyện ủy dù là cán bộ nắm quyền một phương nhưng chỉ được cái danh, thị ủy mới là ban ngành quyết định, hơn nữa bây giờ mình cũng không phải là bí thư huyện ủy. Một cán bộ bị cách chức thì lãnh đạo tỉnh xuống cần phải qua tâm sao?
Sau khi Vương Bình ra về thì Trương Thanh Vân vội vàng tìm Trần Lâm hỏi về tình hình nói chuyện hôm nay, yêu cầu Trần Lâm đem tất cả tình hình khảo sát hôm nay viết thành báo cáo.
Trương Thanh Vân đang tìm cách xếp cờ, hắn muốn mượn cơ hội xử lý cán bộ tạm thời cách chức lần này để dùng vấn đề cải cách thể chế cán bộ làm bước đệm, để tất cả mọi người có chung một nhận thức, để không còn kẻ nào lo xa lo gần. Mục tiêu chính thức của Trương Thanh Vân chính là hoàn thành công cuộc cải cách lần này, đây mới là nhiệm vụ quan trọng nhất hắn đến Vũ Lăng.
Một ngày bận rộn đã trôi qua, Trương Thanh Vân tắm rửa sạch sẽ, khi chuẩn bị lên giường ngủ thì lấy điện thoại ra xem. Khi hắn xem xét phần tin nhắn thì chợt nhận được điện thoại của Quách Tuyết Phương, vì vậy hắn lập tức nhấn nút nghe.
- Anh khỏe chứ, trưởng phòng cao cấp, muộn thế này mà còn quấy rầy anh, đúng là xấu hổ.
Quách Tuyết Phương cười khanh khách nói.
- Em biết xấu hổ mà còn gọi cho anh sao?
Trương Thanh Vân nói.
- Ha ha!
Quách Tuyết Phương nở nụ cười xấu hổ:
- Nghe nói anh đã đến Vũ Lăng, nếu như ngay cả điện thoại mà cũng không gọi thì đúng là xấu hổ thật sự. Thế nào, muốn tìm anh ngồi chơi một chút, anh sẽ không từ chối đấy chứ?
- Em đang ở Vũ Lăng sao?
Trương Thanh Vân nói, hắn đưa tay nhìn giờ:
- Hôm nay không được rồi, hôm sau anh sẽ gọi điện, anh cũng còn lâu mới về.
Quách Tuyết Phương cười ha hả, nàng mở lời trêu đùa:
- Em cũng không nói là hôm nay, biết rõ anh bây giờ là lãnh đạo, phải chú ý hình tượng, không thể sống về đêm được. Thế này đi, dù sao em cũng đang thường trú ở Vũ Lăng, chiều mai em sẽ gọi cho anh, nếu không được thì chiều mốt, đợi đến khi nào anh rãnh rổi, thế nào?
- Được!
Trương Thanh Vân sảng khoái nói:
- Nhưng em cũng đừng nghĩ rằng như vậy thì anh sẽ cảm động, em mới gọi điện là anh biết không có chyện sẽ không trèo lên điện tam bảo, nếu không có gì thì sao em lại nhiệt tình như vậy?
- Này, anh nói vậy là có ý gì?
Lăng Tuyết Phi nói, giọng điệu rất mất hứng:
- Em nói cho anh biết...
Nếu vấn đề phân công quản lý ở Vũ Lăng được thuận buồm xuôi gió, chỉ cần cán bộ không có vấn đề thì có thể cho Chu Xương Lực đảm nhiệm chức vụ phó chủ tịch thành phố thêm vài năm rồi về hưu, đây là lựa chọn tốt nhất. Nhưng tình hình lúc này ở Vũ Lăng rất rối loạn, dưới tình huống này Trương Thanh Vân sẽ không vỗ ngực với bất kỳ người nào, chỉ có thể dùng lời nói để ổn định tâm tư. Dù sao phòng tổ chức cũng không phải có quyền lực quyết định, còn phải xem mặt các vị lãnh đạo tỉnh ủy.
Nhưng dù là như vậy thì Chu Xương Lực vẫn cảm thấy rất cảm kích, khoảng thời gian này hắn đã tìm đến rất nhiều mối quan hệ, nhưng hắn là một cán bộ đã giẫm một chân vào quan tài, làm gì có kẻ nào thèm để ý?
Dù có tình huống phản ứng thì lãnh đạo cũng sẽ để ý đến những cán bộ trẻ, vì người còn trẻ thường sẽ có hy vọng hơn, tổ chức đưa lên và bồi dưỡng còn có giá trị, bọn họ cũng vì vậy mà có độ nặng. Cán bộ như Chu Xương Lực hắn thì tạm thời bị cách chức vài năm rồi về hưu là tốt, phương diện này làm hắn cảm thấy rất lo lắng.
Sau khi Chu Xương Lực cất bước ra khỏi phòng thì Trương Thanh Vân gõ tay xuống mặt bàn rất có tiết tấu, lúc này phòng tổ chức sẽ chủ trì công tác cải cách trên danh nghĩa, nhưng lời đề nghị của Trương Thanh Vân phải trải qua hai trạm mới được duyệt, đừng quá xem thường chi tiết, Chu Xương Lực chính là ví dụ điển hình.
Lúc này ở phòng tổ chức thì Trương Thanh Vân hắn là kẻ đắc ý nhất, Đàm Ngôn Ứng có vẻ bị chèn ép nhưng kẻ nào nói được chuyện tương lai? Lúc này Trương Thanh Vân hắn đến nói chuyện trực tiếp với trưởng phòng cũng là chuyện thường, Đàm Ngôn Ứng cũng sẽ không nói gì, nhưng tâm lý vướng mắc sẽ vĩnh viễn chẳng bao giờ được xóa bỏ.
Đối với đa số người lăn lộn trong quan trường thì sẽ tìm lối thoát dưới tình huống này, mà quan trọng là không cần giữ lại mặt mũi làm gì khi đã ngửa bài, không để quá đắc ý mà quên tình hình...
Khi dùng cơm tối thì Lý Thu Thực đến, lúc đó Trương Thanh Vân còn đang nghe điện thoại, khi thấy Lý Thu Thực tiến vào với vẻ mặt xấu hổ thì Trương Thanh Vân khoát tay bảo ngồi xuống, chính hắn thì tiến vào phòng trong tiếp tục nói chuyện. Người gọi điện đến là Triệu Giai Ngọc, hai người anh anh em em, vấn đề tất nhiên là liên quan đến Lăng Tuyết Phi.
Triệu Giai Ngọc hỏi Trương Thanh Vân sao tìm được Lăng Tuyết Phi, vấn đề này làm trong lòng Trương Thanh Vân cảm thấy đặc biệt quái dị, ngoài miệng thì nói rằng tìm được Lăng Tuyết Phi ở bệnh viện nhưng trong lòng vẫn sinh ra cảm giác quái dị...
Nhưng Trương Thanh Vân thật sự không biết tìm từ thế nào để nói rõ tình cảnh đó, hắn chỉ tự trách mình định lực quá nhỏ, đối mặt với một Lăng Tuyết Phi quá đẹp mà khó cầm lòng được, cũng vì vậy mà mỗi ngày phải ký thêm một khoản nợ.
May mà Triệu Giai Ngọc cũng không truy vấn mọi chuyện đến tận cùng, chỉ nói là gần đây công tác đã nhàn nhã, sẽ chuẩn bị quay về Thành Đô. Tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ rất vui, hắn định nói thêm một lúc nữa nhưng bên ngoài có người đợi, vì vậy hàng trăm ngàn lời nói phải nuốt xuống đáy lòng.
Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân đi ra phòng khách, Lý Thu Thực rõ ràng rất xấu hổ, hắn nói:
- Trưởng phòng Trương, nếu biết anh đang gọi điện thì tối sẽ đợi bên ngoài một lúc nữa, điều này...Hôm nay rõ ràng có chút đường đột.
Trương Thanh Vân cười ha hả rồi khoát tay nói:
- Công tác là quan trọng, tôi nhận được điện thoại là việc tư, là vợ gọi điện đến nên phải tránh đi, anh không cần suy nghĩ nhiều.
Lý Thu Thực chợt sững sờ, hắn nhịn không được phải cười thành tiếng. Trưởng phòng Trương này bình thường mười phần khí phách, không ngờ lại thẳng thắn trong quan hệ bình thường như vậy, đúng là quá mức tương phản làm người khác giật mình.
...
Đến tối Lý Thu Thực mời dùng cơm, hắn và Trương Thanh Vân là cán bộ cùng ngành, tuy Trương Thanh Vân là phòng tổ chức tỉnh ủy nhưng là một phó phòng được phân công quản lý, nếu so với một trưởng phòng tổ chức và là thành viên thường ủy thị ủy thì cũng chỉ là tương đối.
Nhưng Lý Thu Thực và Trương Thanh Vân tiếp xúc với nhau lại hoàn toàn không phải là chuyện như vậy, Lý Thu Thực rất chú ý và cung kính, hoàn toàn cho mình là thuộc hạ. Nếu xét về nguyên nhân thì cũng quá dễ hiểu, lúc này Lý Thu Thực còn chưa đứng vững chân ở Vũ Lăng, phòng tổ chức tỉnh ủy giống như người mẹ hiền của hắn, hắn trông mong Trương Thanh Vân đến có thể giải quyết thuận lợi chuyện lần này. Sau đó hắn hoàn toàn có thể làm theo, khi xử lý thỏa đáng vấn đề cán bộ bị tạm thời cách chức thì hắn hoàn toàn có thể dựa vào đó để xây nên uy tín cho riêng mình.
Nhưng ngày đầu Trương Thanh Vân đến Vũ Lăng đã làm hắn cảm thấy không đúng, suốt ngày đối phương chỉ tiếp có hai người, tiến độ này sẽ như thế nào? Nếu kéo dài thì sợ rằng sẽ gây ra nhiễu loạn, trong lòng Lý Thu Thực quả thật rất nôn nóng.
- Trưởng phòng Trương, ý của bí thư Phương là muốn xử lý mọi chuyện một cách nhan chóng và thỏa đáng, tôi thấy anh nên tính trước, có nên đẩy tiến độ nhanh lên một chút được không?
Lý Thu Thực mở miệng nói.
Trương Thanh Vân chợt khựng đũa, hắn liếc mắt nhìn Lý Thu Thực rồi nói:
- Mọi chuyện rốt cuộc nên xử lý như thế nào chính là chuyện của lãnh đạo tỉnh, chúng ta chỉ là những người bày mưu mà thôi, vì vậy xử lý nặng nhẹ thế nào cũng không phải bí thư Phương có thể quyết định được. Tôi cũng không thể tính trước tất cả, cũng chỉ biết làm theo từng bước, có một số việc càng gấp thì càng không được.
Lý Thu Thực cảm thấy khóe miệng có hơi đắng, hắn mới mở lời đã bị đối phương nắm tóc, lúc này có một bụng lời nói mà không thể phát ra. Bữa cơm hôm nay giống hệt như nhai sáp nến, không có bất kỳ hương vị gì.
Trương Thanh Vân cẩn thận dò xét Lý Thu Thực, hắn cảm thấy người anh em phòng tổ chức này có chút nôn nóng xao động, muốn biểu hiện quá nhanh, chẳng lẽ người này không biết quyền chủ động không nằm trong tay mình sao? Người này muốn trên làm dưới theo, thế giới làm gì có vấn đề nào đơn giản như vậy? Muốn không làm mà được hưởng, đợi người khác xuất lực giúp hắn, đúng là có chút khờ dại.
- Cốc, cốc!
Có người gõ cửa, Trương Thanh Vân lên tiếng, người tiến vào là thư ký Tiểu Hạ.
- Trưởng phòng Trương, có một người tự xưng là bạn của anh, nhất định muốn vào gặp mặt.
Tiểu Hạ nói.
Trương Thanh Vân cau mày nói:
- Người đó không nói tên tuổi sao?
- Điều này...
Tiểu Hạ thấy có mặt Lý Thu Thực mà có hơi do dự, Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- Trước tiên mời vào văn phòng ngồi chờ, lo pha trà, tôi sẽ đến.
Tiểu Hạ lên tiếng rồi lui ra, Trương Thanh Vân để đũa xuống, hắn hướng về phía Lý Thu Thực gật đầu nói:
- Trưởng phòng Lý, tỉnh quản lý cán bộ và thành phố quản lý cán bộ là hoàn toàn khác nhau, chúng ta không thể có một khuôn mẫu đối với vấn đề sắp xếp các cán bộ tạm thời cách chức có cấp bậc khác nhau. Vì vậy anh cũng đừng nên nghĩ đến vấn đề làm theo khuôn mẫu, tôi chỉ nói một câu, tôi hy vọng khi mình rời khỏi Vũ Lăng thì có thể được xem kế hoạch cải cách cán bộ của anh!
- Hơn nữa tôi còn nói cho anh biết, lần này trưởng ban số ba Trần Lâm đến Vũ Lăng là có nhiệm vụ khác, anh cũng đừng nên có hành động nào ảnh hưởng đến anh ấy.
Lý Thu Thực nghe xong mà nheo mắt, hắn lo lắng nhất chính là trưởng ban Trần kia, chỉ cần nhìn bộ dạng trưởng ban Trần hôm nay tìm người đến nói chuyện thì giống hệt như đang khảo sát, chẳng lẽ ban ngành Vũ Lăng vừa điều chỉnh thì lại có một đợt điều chỉnh mới sao?
Lý Thu Thực nhìn Trương Thanh Vân, cuối cùng hắn cũng không dám mở miệng hỏi. Trương Thanh Vân có khách đến thăm, tất nhiên Lý Thu Thực cũng không dám ở lâu, vì vậy rầu rĩ cáo từ.
Thật ra hành động của Trương Thanh Vân không chỉ làm cho một mình Lý Thu Thực phải lo lắng trong lòng, hôm nay trong khu thị ủy rất ầm ĩ. Tất cả mọi người đều rất quen mặt trưởng ban số ba Trần Lâm, đây là cán bộ chuyên phụ trách khảo sát ban ngành các thành phố.
Mà lần này Trần Lâm tự mình đến tìm người nói chuyện không giống như giải quyết vấn đề, rất giống như đến để khảo sát ban ngành. Phương Vĩnh Bình còn gọi điện cho anh em chú bác Đàm Ngôn Ứng, càng hỏi càng hồ đồ, dựa theo lời của Đàm Ngôn Ứng thì vấn đề này rõ ràng không thể phát sinh.
Nhưng trong khoảnh khắc quyết định này dù Phương Vĩnh Bình là anh em chú bác với Đàm Ngôn Ứng cũng không dám tin hoàn toàn. Phải biết là phòng tổ chức có kỷ luật, hơn nữa Đàm Ngôn Ứng vừa được điều chỉnh công tác, người khắp thiên hạ đều biết hắn có quan hệ với Vũ Lăng, nếu đến Vũ Lăng làm cán bộ khảo sát thì có hiềm nghi rất lớn. Vì vậy Đàm Ngôn Ứng không được sử dụng, mà Phương Vĩnh Bình cũng càng khó thể tin.
Vì lúc này Vũ Lăng có rất nhiều cán bộ cấp phó bị tạm cách chức, nếu muốn tìm ở bên trong một người có vấn đề hay không cũng khó nói. Nhưng đối với tỉnh ủy và đến thị ủy thì bất kỳ một vị trí thường ủy nào có sự thay đổi cũng là chuyện cực lớn.
Khoảng thời gian vừa qua đối với Phương Vĩnh Bình cũng rất khó khăn, hắn tìm Cao Khiêm bàn kế hợp tác mà cảm thấy rất áp lực. Cao Khiêm là cây lớn rễ cọc, không phải là người dễ dàng đắc tội. Nhưng Phương Vĩnh Bình nhịn nhục nhiều năm mới trở thành bá chủ một phương, lần này nếu phải ném quyền chủ động ở Vũ Lăng cho người khác thì tuyệt đối là không thể.
Vì vậy phải cùng sống chung với Cao Khiêm như thế nào cho tốt chính là một môn học vấn cực kỳ sâu sắc, đối với ý nghĩ của Phương Vĩnh Bình thì nhất định phải có quyền khống chế tuyệt đối trong hội nghị thường ủy. Chỉ cần thường ủy ở bên cạnh thì dù Cao Khiêm có thế lớn rễ mạnh cũng phải ngoan ngoãn nghe theo lời bí thư Phương Vĩnh Bình, chỉ cần đối phương có thể thừa nhận hắn là người đứng đầu thị ủy thì tất cả phương diện khác đều có thể tiếp nhận.
Nhưng lúc này Trương Thanh Vân ra tay như vậy thật sự tạo ra nhân tố không ổn định, lỡ may tỉnh ủy lại có thêm một lần điều chỉnh ban ngành ở Vũ Lăng thì Cao gia không phải là đèn cạn dầu, tất nhiên sẽ phải tung một đòn cực mạnh, đến lúc đó Phương Vĩnh Bình còn ưu thế hay không thì rất khó nói.
Phương Vĩnh Bình cảm thấy rất đau đầu với Trương Thanh Vân, đây là một chủ nhân làm việc không theo lẽ thường. Lúc này Phương Vĩnh Bình muốn điện thoại cho Trương Thanh Vân nhưng lại quá ngại ngùng. Ngày hôm qua người ta đã nói quá rõ ràng, cần phải đoàn kết một lòng, mới qua một ngày mà mình đã gọi điện đến để hỏi nguyên nhân, như vậy có chút thái quá.
Hơn nữa người ta lại hoàn toàn có thể tìm lý do, chỉ cần Trương Thanh Vân đẩy vấn đề cho tỉnh ủy hoặc trưởng phòng Lưu, chỉ cần nói rằng quyền quyết định nằm trong tay lãnh đạo thì Phương Vĩnh Bình hắn còn phải nói gì nữa? Nói công tác của đối phương không nên làm như thế sao? Tuy bí thư thị ủy có quyền lực rất lớn nhưng nếu can thiệp vào chuyện của phòng tổ chức tỉnh ủy thì rõ ràng không theo đúng quy luật tiến thối.
Phương Vĩnh Bình dạo bước một mình trong văn phòng mà cảm thấy rất nôn nóng, vì hắn còn có một chuyện còn lo lắng hơn. Trương Thanh Vân trước kia là cấp dưới của Cao Khiêm, hắn sợ Trương Thanh Vân và Cao Khiêm thông đồng với nhau, sẽ tạo thành tác phẩm cải cách lớn ở Vũ Lăng, nếu như vậy thì thế chủ động của Phương Vĩnh Bình sẽ mất hết.
Trương Thanh Vân ăn cơm xong thì quay về phòng, hắn nhìn thấy Vương Bình mà không khỏi ngẩn ngơ. Lúc này Tiểu Hạ đang nói chuyện với Vương Bình, khi thấy Trương Thanh Vân đến thì lập tức lui ra, không dám ở lại dù chỉ là một giây.
Trương Thanh Vân thấy trên bàn trà có một gói đen khá lớn, bên trong là một thứ gì đó lồi ra rất rõ ràng, là lễ vật. Hắn chợt nhăn mày, lại nhìn độ tuổi của Vương Bình, hơn ba mươi nhưng tiều tụy như một ông lão, trên đầu còn mơ hồ thấy được vài sợi tóc bạc.
- Thanh...Trưởng phòng Trương!
Vương Bình đứng lên nói, lưng có hơi cúi, hắn định gọi là Thanh Vân, nhưng khi vừa mở miệng nói được một chữ đã phải đổi giọng.
Trương Thanh Vân khoát khoát tay, hắn tỏ ý bảo Vương Bình không cần đứng lên. Chỉ cần liếc mắt đã thấy được vấn đề Tạ Minh Quân rớt đài đã ảnh hưởng rất lớn đến Vương Bình, vì hai người quan hệ quá thân thiết, tình ngay lý gian. Dù Vương Bình có trong sạch thì cũng không thể tránh khỏi hiềm nghi.
- Bí thư Vương, anh đến mà mang quà không phải ép tôi phạm sai lầm sao? Hơn nữa tôi là thuộc hạ cũ của anh, còn dùng những lễ vật này được sao?
Trương Thanh Vân nói, hắn cũng ngồi xuống.
Vương Bình nở nụ cười ngượng ngùng, nếp nhăn nơi khóe mắt hiện lên rất rõ ràng, cặp mắt cũng đục ngàu làm người ta không muốn nhìn thẳng. Một lúc lâu sau Vương Bình mới nói:
- Trưởng phòng Trương, người khác thì không biết tôi, nhưng anh là người hiểu tôi rõ nhất. Nhiều năm qua tôi công tác ở Vũ Đức, đến Vũ Lăng cũng mới được hai năm gần đây, mà bí thư Tạ có vấn đề, căn cứ vào kết quả của ủy ban kỷ luật thì chủ yếu là những án lớn năm năm trước, tôi sao có thể liên lụy được?
Vương Bình có chút kích động, hắn nói xong thì đứng dậy, Trương Thanh Vân vươn tay nắm lấy tay Vương Bình rồi kéo hắn ngồi xuống nói:
- Bí thư Vương, lúc này không phải ủy ban kỷ luật đã chẳng điều tra được vấn đề gì về anh sao? Anh cũng không nên kích động, trắng ra trắng đen ra đen, người này phải liên lụy vào người khác chỉ có ở thời phong kiến đế vương. Anh là bí thư lãnh đạo cũ của tôi, anh mà không hiểu rõ chính sách của đảng sao?
Vương Bình cười khổ lắc đầu, hắn nói:
- Nếu có những người tư tưởng như anh thì tốt, nếu không phải tôi đi đường đường chính chính thì chẳng biết bây giờ đang ở đâu rồi.
Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn nói:
- Lời này của anh là có ý gì? Anh từng bị bọn họ nghi án sao?
Vương Bình hì một tiếng rồi gật đầu, Trương Thanh Vân chợt vỗ bàn nói:
- Ai làm vậy? Không phải đang làm bừa sao? Không có bằng chứng mà không tin vào đồng chí của mình? Bọn họ rõ ràng vơ đũa cả nắm.
Vương Bình không nói lời nào nhưng lại liên tục lắc đầu, rõ ràng không muốn hắc đến chuyện này, có cố gắng cũng sợ hãi khi nhắc đến chuyện này. Tạ Minh Quân rớt đài làm cho một Vương Bình tự tin gánh phải đả kích nặng nề, dù sao cũng sinh ra một loại cảm giác khó thể đứng thẳng người. Bạn đang đọc chuyện tại
Vương Bình rõ ràng không giống như những cán bộ bị cách chức tạm thời khác, người trong nước coi trọng vấn đề ruột thịt, hắn là cháu ngoại trai của quan tham ô lớn, hơn nữa cũng là quan lớn trong thể chế, còn cùng chung thành phố với Tạ Minh Quân, trong mắt người ngoài thì hắn nhất định có vấn đề, điều này không thể nghi ngờ.
Bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề, Trương Thanh Vân không biết an tủi Vương Bình thế nào cho phải. Hắn nghĩ đến tình cảnh năm xưa, khi đó mình rất hâm mộ những người có bối cảnh, lúc này xem ra có nhiều chuyện không thể không đứng một mình.
Trước kia Vương Bình là người mà Trương Thanh Vân kính ngưỡng như núi cao nhưng bây giờ lại có chút đáng thương, tạo hóa lúc nào cũng kỳ dị như vậy, làm người ta không khỏi thổn thức và cảm thán.
Vương Bình đã không còn là Vương Bình trước kia, người trẻ tuổi năm xưa cũng đã hơn ba mươi, chỉ cần xem xét cách Vương Bình xưng hô thì biết khoảng cách giữa hai người. Lúc này Vương Bình mở miệng thì một là trưởng phòng Trương, hai là trưởng phòng Trương, hơn nữa giọng điệu còn rất cung kính, chuyển biến này quá lớn, Trương Thanh Vân có chút khó thích ứng.
- Bí thư Vương, anh cần phải giải đi mối sầu, lúc này chuyện về bí thư Tạ còn chưa chính thức kết thúc, còn đang còn danh tiếng quá lớn, vì vậy khả năng anh tạm thời được phục chức là tương đối nhỏ. Nhưng vẫn là câu nói khi nãy, đen là đen trắng là trắng, anh cần phải tin tưởng tổ chức.
Trương Thanh Vân nói, hắn chỉ lễ vật trên bàn:
- Giống như anh cũng đừng nên có suy nghĩ gì bi quan, anh đưa những vật này về đi.
Vương Bình chợt đỏ mặt, hắn cảm thấy đầu mình có chút choáng váng, hắn ngượng ngùng nói:
- Việc này tôi thừa nhận sai lầm, đảm bảo sau này sẽ không tái phạm.
Vương Bình nói xong thì xách túi đặt xuống chân bàn, vi cứ để bên trên thì cảm thấy rất chướng mắt.
Vương Bình và Trương Thanh Vân lại tiếp tục nói chuyện, vẻ mặt Vương Bình cũng tốt lên rất nhiều, trong lòng có một loại cảm kích khó hiểu đối với Trương Thanh Vân. Trên đời những người như Trương Thanh Vân cũng không nhiều, tất cả đều hối hả vì lợi ích, ai còn quan tâm đến cán bộ quê hương?
Vương Bình biết rõ mình có thể được ngồi nói chuyện với Trương Thanh Vân lâu như vậy cũng chỉ vì hai người đã từng làm việc với nhau được vài năm, khi đó mình còn là lãnh đạo của đối phương, quan hệ là thượng cấp và hạ cấp. Nếu không thì với thân phận của Trương Thanh Vân lúc này thì chính Vương Bình hắn sẽ không có tư cách cùng ngồi nói chuyện.
Lần này Trương Thanh Vân đến Vũ Lăng thì đối tượng cũng là các cán bộ cấp phó phòng, bí thư huyện ủy dù là cán bộ nắm quyền một phương nhưng chỉ được cái danh, thị ủy mới là ban ngành quyết định, hơn nữa bây giờ mình cũng không phải là bí thư huyện ủy. Một cán bộ bị cách chức thì lãnh đạo tỉnh xuống cần phải qua tâm sao?
Sau khi Vương Bình ra về thì Trương Thanh Vân vội vàng tìm Trần Lâm hỏi về tình hình nói chuyện hôm nay, yêu cầu Trần Lâm đem tất cả tình hình khảo sát hôm nay viết thành báo cáo.
Trương Thanh Vân đang tìm cách xếp cờ, hắn muốn mượn cơ hội xử lý cán bộ tạm thời cách chức lần này để dùng vấn đề cải cách thể chế cán bộ làm bước đệm, để tất cả mọi người có chung một nhận thức, để không còn kẻ nào lo xa lo gần. Mục tiêu chính thức của Trương Thanh Vân chính là hoàn thành công cuộc cải cách lần này, đây mới là nhiệm vụ quan trọng nhất hắn đến Vũ Lăng.
Một ngày bận rộn đã trôi qua, Trương Thanh Vân tắm rửa sạch sẽ, khi chuẩn bị lên giường ngủ thì lấy điện thoại ra xem. Khi hắn xem xét phần tin nhắn thì chợt nhận được điện thoại của Quách Tuyết Phương, vì vậy hắn lập tức nhấn nút nghe.
- Anh khỏe chứ, trưởng phòng cao cấp, muộn thế này mà còn quấy rầy anh, đúng là xấu hổ.
Quách Tuyết Phương cười khanh khách nói.
- Em biết xấu hổ mà còn gọi cho anh sao?
Trương Thanh Vân nói.
- Ha ha!
Quách Tuyết Phương nở nụ cười xấu hổ:
- Nghe nói anh đã đến Vũ Lăng, nếu như ngay cả điện thoại mà cũng không gọi thì đúng là xấu hổ thật sự. Thế nào, muốn tìm anh ngồi chơi một chút, anh sẽ không từ chối đấy chứ?
- Em đang ở Vũ Lăng sao?
Trương Thanh Vân nói, hắn đưa tay nhìn giờ:
- Hôm nay không được rồi, hôm sau anh sẽ gọi điện, anh cũng còn lâu mới về.
Quách Tuyết Phương cười ha hả, nàng mở lời trêu đùa:
- Em cũng không nói là hôm nay, biết rõ anh bây giờ là lãnh đạo, phải chú ý hình tượng, không thể sống về đêm được. Thế này đi, dù sao em cũng đang thường trú ở Vũ Lăng, chiều mai em sẽ gọi cho anh, nếu không được thì chiều mốt, đợi đến khi nào anh rãnh rổi, thế nào?
- Được!
Trương Thanh Vân sảng khoái nói:
- Nhưng em cũng đừng nghĩ rằng như vậy thì anh sẽ cảm động, em mới gọi điện là anh biết không có chyện sẽ không trèo lên điện tam bảo, nếu không có gì thì sao em lại nhiệt tình như vậy?
- Này, anh nói vậy là có ý gì?
Lăng Tuyết Phi nói, giọng điệu rất mất hứng:
- Em nói cho anh biết...