Chuyện phát sinh trong họp hội ý các chủ tịch thành phố nhanh chóng được truyền bá trong quan trường Cảng Thành, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh hãi nhìn sự việc này. Tất cả mọi người đều đoán ra Trương Thanh Vân sẽ đem đến bầu không khí chẳng đoàn kết trong bầu không khí ban ngành chính quyền, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, không ngờ Trương Thanh Vân trực tiếp khiêu chiến với Xa Vĩ trong họp hội ý các chủ tịch thành phố, hai người chẳng ai nhượng bộ, đây đúng là một lần sao hỏa đụng vào địa cầu.
Liên tiếp vài ngày, trụ sở chính quyền, kể cả phó chủ tịch, thư ký trưởng cho đến những nhân viên bình thường, giọng nói của mọi người giống như nhỏ hơn rất nhiều, bầu không khí cũng nghiêm túc hơn rất nhiều, cũng không còn hiện tượng châu đầu ghé tai. Đám người đi ra khỏi cửa đều nghiêm túc không nhìn lấm lét, cực kỳ chú ý và cẩn thận, sợ rằng sẽ va trúng tai họa bất ngờ.
Mâu thuẫn giữa chủ tịch và phó chủ tịch thường vụ đã nổi bật, người phía dưới có thể an tâm sao? Mà ngay cả Hàn Khắc Cùng vài ngày nay cũng không còn sảng khoái và hưng phấn, lúc này hắn mới biết được những hành động của Trương Thanh Vân lại tạo ra lực ảnh hưởng lớn như vậy.
Hàn Khắc Cùng thấy rõ những ngày hôm nay đi làm, bình thường đám người chào hỏi hắn rất nhiệt tình, bây giờ vẻ mặt rõ ràng không được tự nhiên như trước. Trước kia đám người tôn kính sợ hãi và nịnh bợ, nhưng bây giờ trong sự tôn kính có cả sự bất hòa, mà sao có cảm giác bất hòa? Trong lòng Hàn Khắc Cùng hiểu rõ mọi người không loại trừ mình ra khỏi sự tranh chấp của hai mãnh hổ, trước kia hắn thường đặt gần mình với Xa Vĩ, bây giờ Trương Thanh Vân không có động tác, bây giờ hắn cũng không tự giác phải dựa vào Xa Vĩ.
Hai hổ tranh chấp không chỉ không sinh ra cảnh tượng trai cò đánh nhau ngư ông hưởng lợi, ngược lại còn làm cho vị trí của Hàn Khắc Cùng trở nên đáng xấu hổ. Trước kia đã có thói quen chủ tịch Xa cường thế thi hành mệnh lệnh và phó chủ tịch Hàn phất cờ theo sau reo hò, bây giờ lần đầu tiên có một phó chủ tịch cao tay xuất hiện.
Mà lần này hai người đứng đầu phía chính quyền va chạm không có hình bóng của phó chủ tịch Hàn, điều này có ý vị thế nào thì không cần nói cũng biết. Hàn Khắc Cùng chưa đủ tư cách đánh đồng với hai vị kia, tuy ba người đều là phó chủ tịch và là thường ủy thị ủy, nhưng trong lòng mọi người đều có vị trí của ba người.
Ngoài Hàn Khắc Cùng thì Xa Vĩ cũng là lần đầu tiên mất mặt, hắn rất tự tin cho rằng sẽ ép Trương Thanh Vân vào khuôn khổ, không ngờ đối phương lại mãnh liệt như vậy, dưới tình huống không có chỗ dựa mà còn ép chính mình không xuống đài không được. Hơn nữa đây chẳng qua chỉ là họp hội ý các chủ tịch, đây tuyệt đối là một khiêu chiến với quyền uy của hắn.
Xa Vĩ vốn là người hẹp hòi, Trương Thanh Vân làm như thế không thể nghi ngờ là khiêu khích trắng trợn, hắn đem đảng ủy ra hù dọa Xa Vĩ, điều này cũng coi như đào sẵn hố chôn cất chủ tịch.
Đúng là độ nặng của bí thư Nhuận Uyên đứng đầu Cảng Thành, nhưng trước nay bí thư không quấy nhiễu chính quyền thi hành biện pháp chính trị, gần đây cũng gió đỡ rất nhiều đối với ban ngành chính quyền bên phía Xa Vĩ, sẽ không có khả năng vì Trương Thanh Vân mà phá hư cục diện trước mắt.
Nhưng tính cách của Xa Vĩ đã quyết định hắn không am hiểu thuật nhìn người, Trương Thanh Vân công khai chống đối trên họp hội ý, dưới tình cảnh đó hắn cũng không dám vỗ bàn mắng chửi Trương Thanh Vân. Hắn cảm thấy quan viên cần có thể diện, mà đấu tranh chỉ có thể tiến hành trong tối, cho nên trong lòng đã sớm bắn chết Trương Thanh Vân một trăm lần, nhưng hội nghị hội ý vẫn được kết thúc trong bầu không khí đầy hòa ái.
Nhưng bầu không khí êm đẹp như vậy chẳng qua chỉ là Xa Vĩ lừa mình dối người, sau khi tan họp thì bầu không khí không còn là như trước. Bình thường sau khi tan họp thì tất cả mọi người sẽ nói vài câu vui đùa, ngày đó Xa Vĩ tuyên bố tan họp thì mọi người tan tác như ong vỡ tổ giống như ở lâu sẽ lây bệnh ôn dịch, dưới tình huống như vậy đã làm cho Xa Vĩ sinh ra ý nghĩ muốn xử lý mọi chuyện ngay lập tức.
Xa Vĩ cũng không phải loại người quyết đoán nhưng lần này đã quyết định rất nhanh, chỉ sau một ngày hắn đã dự định đến tối sẽ đến thăm hỏi Nhuận Uyên. Bí thư là thường ủy tỉnh ủy, ở Cảng Thành có quyền lực tuyệt đối. Xa Vĩ là kẻ lòng dạ hẹp hòi, rất ghen tị với quyền lực, nhưng hắn cũng tự mình hiểu người, cho nên trước nay rất tôn kính Nhuận Uyên, trước nay cũng không tính toán sẽ kiến công lập nghiệp trên hội nghị thường ủy.
Vì hai người đều có thể làm cho mình hoạt động đúng mực, cho nên hai người phối hợp với nhau ở Hoa Đông có thể nói là rất ăn ý, lãnh đạo tuyến trên cũng rất hài lồng với sự đoàn kết của ban ngành Cảng Thành, không chỉ có một lần khen ngợi. Xa Vĩ có cơ sở này, hắn có mười phần tin tưởng sẽ thuyết phục được Nhuận Uyên, hai người liên kết với nhau, sau đó mới tìm được chút thể diện.
Xe Xa Vĩ chạy nhanh trên đường, hắn nắm chặt vạt áo mà cảm thấy hơi mát, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ nói:
- Anh Hồng, còn bao lâu thì đến biệt thự của bí thư?
- Rất nhanh thôi thưa chủ tịch, có lẽ khoảng mười phút nữa.
Lái xe cung kính nói, xe vẫn vững vàng chạy trên đường.
Xa Vĩ cau mày, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác chán ghét, người ngoài thấy hắn rất tôn kính Nhuận Uyên, hơn nữa phối hợp với nhau cũng rất ăn ý, nhưng không ai biết hắn rất ghét lão già Nhuận Uyên kia. Trong mắt Xa Vĩ thì Nhuận Uyên chính là người thích biểu hiện rõ mình không phải là người thường, văn phòng của bí thư được sắp xếp ở phía đông lầu ba, nơi đó có một hành lang khá dài, dù là ban ngày thì nếu không bật đèn sẽ rất khó đi qua, hành lang giống như đi xuống địa ngục.
Nhưng Nhuận Uyên lại coi đó là vị trí mắt rồng, Xa Vĩ cảm thấy Nhuận Uyên là loại người ngu dốt, cùng lắm cũng chỉ là một lão già mê tín mà thôi.
Chưa tính đến vị trí phòng làm việc của Nhuận Uyên, nếu xét về nơi ở thì nằm ở phía bắc trên núi Phượng Hoàng, cách nội thành một giờ đi xe. Dựa theo học thuyết phong thủy thì ở gần núi sẽ an tâm, Xa Vĩ cảm thấy núi Phượng Hoàng căn bản không tính là núi, ở vùng ven biển có cái gì là núi, giỏi lắm cũng chỉ là một ụ đất.
Có đôi khi Xa Vĩ nghĩ ác, hắn nghĩ rằng nhiều năm trước có thể núi Phượng Hoàng là một bãi tha ma, lão già Nhuận Uyên có phòng làm việc chí dương, nhà ở chí âm, vậy mà tự nhận là hơn người, đúng là quá mức chê cười.
Trong ánh đèn xe u tối thì vẻ mặt Xa Vĩ có hơi dữ tợn, trong Cảng Thành hắn đường đường là một chủ tịch, không ngờ lại vì một cấp dưới không hiểu chuyện mà phải buôn ba trong đêm lạnh để đến tìm một thuật sĩ. Xa Vĩ cảm thấy rất buồn bực.
Xa Vĩ trước nay luôn ẩn nhẫn, hắn không thiếu mộng ước, trong mộng của hắn thì Nhuận Uyên sẽ rời khỏi Cảng Thành, mà chính hắn sẽ là người nắm quyền ở nơi đây, nếu được như vậy thì hắn nhất định sẽ leo lên núi Phượng Hoàng đón gió.
Nhưng chờ nhiều năm, cũng nhịn nhiều năm mà lão già Nhuận Uyên kia vẫn chưa đi, hơn nữa bây giờ còn xuất hiện một Trương Thanh Vân. Trong lòng Xa Vĩ không được thoải mái, phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ, chức vụ quá nhạy cảm, điều này làm Xa Vĩ cảm thấy uy hiếp.
Điều làm cho Xa Vĩ từng cảm thấy kiêng kỵ đó chính là phó bí thư chuyên trách, nhưng Trương Thanh Vân hàng không đến Cảng Thành mà Trần Thành cũng không còn động tĩnh được điều động, như vậy có ý nghĩa gì? Có phải sau đó Trương Thanh Vân sẽ trực tiếp phù chính?
Trương Thanh Vân sẽ được phù chính lên bí thư hay là chủ tịch? Đây là một dấu hỏi rất lớn trong lòng Xa Vĩ, từ phó bí thư mà trực tiếp lên bí thư không phải là không có. Trong lòng Xa Vĩ rất khát vọng với chiếc ghế đầu tiên ở thường ủy, uy phong của chủ tịch và chiếc ghế đầu tiên ở thường ủy là khó thể so sánh, những năm gần đây Xa Vĩ cũng thường xuyên khắc ghi sự khác biệt này.
- Chủ tịch, đã đến nhà bí thư, có cần tôi giúp anh nhấn chuông cửa không? Text được lấy tại
Lái xe cung kính nói.
- À, không cần, anh ở đây là được, tự tôi đi nhấn chuông cửa.
Xa Vĩ nói, lãi xe vội vàng giúp hắn mở cửa sau, hắn nói thầm một câu rồi đi xuống xe.
Lúc này bên ngoài khá lạnh, trong xe không thể biết, lúc này Xa Vĩ vừa xuống xe đã cảm thấy lạnh thấu xương. Hắn khựng người lại, trong lòng thầm mắng lão quỷ Nhuận Uyên, nhà mà như tòa miếu, cửa ra vào còn phải đi lên vài chục bậc thang, chắn xe đến chơi ở ngoài cửa, thậm chí ngay cả thủ tướng cũng không có tâm tư xấu thế này.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Xa Vĩ đến nơi đây, dù tâm tình rất phức tạp nhưng sau khi bấm chuông thì bắt đầu từ trong suy nghĩ miên man phục hồi lại sự bình tĩnh. Vẻ mặt phức tạp dần biến mất và trở nên cung kính, khóe môi nhếch lên hơi cười, hắn lẳng lặng chờ đợi chủ nhân căn nhà.
Mà lúc này Nhuận Uyên cũng đang đọc sách ở phòng làm việc, khi nghe thấy nhân viên báo có chủ tịch Xa đến chơi thì hai hàng chân mày của lão nhíu lại thật chặt. Xa Vĩ chán ghét Nhuận Uyên, mà Nhuận Uyên cũng không thích thú gì người này.
Trong mắt Nhuận Uyên thì Xa Vĩ chẳng qua chỉ là một tên tàn tật, trước tiên là hình tượng cá nhân không đủ để đại biểu cho Cảng Thành. Bộ dạng chưa đến một mét sáu, hơn nữa lại béo như heo, đúng là một cục thịt.
Đây cũng không phải là điều bết bát nhất, mà quan trọng là lòng dạ của kẻ này còn khó tiếp nhận hơn cả vẻ bề ngoài, nhưng không ngờ lại là người đứng đầu chính quyền Cảng Thành. Người ngoài thường nói quan trường Hoa Đông gần đây có chút phân ly, chỉ cần nhìn Xa Vĩ là biết ngay.
Ưu điểm của Xa Vĩ là gì? Là bằng cấp tiến sĩ hạng ưu sao? Là ưu điểm về kinh nghiệm du học ở nước ngoài à? Nhuận Uyên cảm thấy những thứ này không thể tính, chẳng qua chỉ là thời thế tạo anh hùng mà thôi. Hoa Đông tiến nhanh, tư tưởng cũng được giải phóng nhanh, những cán bộ có hình tượng chuyên gia sẽ được đề bạt. Nhưng tình huống này chỉ tồn tại ở Hoa Đông hơn mười năm, trong mắt Nhuận Uyên thì nếu đặt ở một tỉnh khác, sợ rằng Xa Vĩ chỉ là một bộ xương khô.
Nhuận Uyên biết rõ hôm nay vì sao Xa Vĩ đến tận nhà, những nghĩ như vậy nên lão cảm thấy đối phương quá hèn mọn, một cán bộ đến gõ cửa nhà lãnh đạo trong đêm khuya thì có bao nhiêu tương lai?
Nhuận Uyên nghĩ đến đây thì cười cười tự giễu, Trương Thanh Vân này là cán bộ trẻ mà rất hay, nắm chắc nhân tính và tỏ ra rất trưởng thành.
Liên tiếp vài ngày, trụ sở chính quyền, kể cả phó chủ tịch, thư ký trưởng cho đến những nhân viên bình thường, giọng nói của mọi người giống như nhỏ hơn rất nhiều, bầu không khí cũng nghiêm túc hơn rất nhiều, cũng không còn hiện tượng châu đầu ghé tai. Đám người đi ra khỏi cửa đều nghiêm túc không nhìn lấm lét, cực kỳ chú ý và cẩn thận, sợ rằng sẽ va trúng tai họa bất ngờ.
Mâu thuẫn giữa chủ tịch và phó chủ tịch thường vụ đã nổi bật, người phía dưới có thể an tâm sao? Mà ngay cả Hàn Khắc Cùng vài ngày nay cũng không còn sảng khoái và hưng phấn, lúc này hắn mới biết được những hành động của Trương Thanh Vân lại tạo ra lực ảnh hưởng lớn như vậy.
Hàn Khắc Cùng thấy rõ những ngày hôm nay đi làm, bình thường đám người chào hỏi hắn rất nhiệt tình, bây giờ vẻ mặt rõ ràng không được tự nhiên như trước. Trước kia đám người tôn kính sợ hãi và nịnh bợ, nhưng bây giờ trong sự tôn kính có cả sự bất hòa, mà sao có cảm giác bất hòa? Trong lòng Hàn Khắc Cùng hiểu rõ mọi người không loại trừ mình ra khỏi sự tranh chấp của hai mãnh hổ, trước kia hắn thường đặt gần mình với Xa Vĩ, bây giờ Trương Thanh Vân không có động tác, bây giờ hắn cũng không tự giác phải dựa vào Xa Vĩ.
Hai hổ tranh chấp không chỉ không sinh ra cảnh tượng trai cò đánh nhau ngư ông hưởng lợi, ngược lại còn làm cho vị trí của Hàn Khắc Cùng trở nên đáng xấu hổ. Trước kia đã có thói quen chủ tịch Xa cường thế thi hành mệnh lệnh và phó chủ tịch Hàn phất cờ theo sau reo hò, bây giờ lần đầu tiên có một phó chủ tịch cao tay xuất hiện.
Mà lần này hai người đứng đầu phía chính quyền va chạm không có hình bóng của phó chủ tịch Hàn, điều này có ý vị thế nào thì không cần nói cũng biết. Hàn Khắc Cùng chưa đủ tư cách đánh đồng với hai vị kia, tuy ba người đều là phó chủ tịch và là thường ủy thị ủy, nhưng trong lòng mọi người đều có vị trí của ba người.
Ngoài Hàn Khắc Cùng thì Xa Vĩ cũng là lần đầu tiên mất mặt, hắn rất tự tin cho rằng sẽ ép Trương Thanh Vân vào khuôn khổ, không ngờ đối phương lại mãnh liệt như vậy, dưới tình huống không có chỗ dựa mà còn ép chính mình không xuống đài không được. Hơn nữa đây chẳng qua chỉ là họp hội ý các chủ tịch, đây tuyệt đối là một khiêu chiến với quyền uy của hắn.
Xa Vĩ vốn là người hẹp hòi, Trương Thanh Vân làm như thế không thể nghi ngờ là khiêu khích trắng trợn, hắn đem đảng ủy ra hù dọa Xa Vĩ, điều này cũng coi như đào sẵn hố chôn cất chủ tịch.
Đúng là độ nặng của bí thư Nhuận Uyên đứng đầu Cảng Thành, nhưng trước nay bí thư không quấy nhiễu chính quyền thi hành biện pháp chính trị, gần đây cũng gió đỡ rất nhiều đối với ban ngành chính quyền bên phía Xa Vĩ, sẽ không có khả năng vì Trương Thanh Vân mà phá hư cục diện trước mắt.
Nhưng tính cách của Xa Vĩ đã quyết định hắn không am hiểu thuật nhìn người, Trương Thanh Vân công khai chống đối trên họp hội ý, dưới tình cảnh đó hắn cũng không dám vỗ bàn mắng chửi Trương Thanh Vân. Hắn cảm thấy quan viên cần có thể diện, mà đấu tranh chỉ có thể tiến hành trong tối, cho nên trong lòng đã sớm bắn chết Trương Thanh Vân một trăm lần, nhưng hội nghị hội ý vẫn được kết thúc trong bầu không khí đầy hòa ái.
Nhưng bầu không khí êm đẹp như vậy chẳng qua chỉ là Xa Vĩ lừa mình dối người, sau khi tan họp thì bầu không khí không còn là như trước. Bình thường sau khi tan họp thì tất cả mọi người sẽ nói vài câu vui đùa, ngày đó Xa Vĩ tuyên bố tan họp thì mọi người tan tác như ong vỡ tổ giống như ở lâu sẽ lây bệnh ôn dịch, dưới tình huống như vậy đã làm cho Xa Vĩ sinh ra ý nghĩ muốn xử lý mọi chuyện ngay lập tức.
Xa Vĩ cũng không phải loại người quyết đoán nhưng lần này đã quyết định rất nhanh, chỉ sau một ngày hắn đã dự định đến tối sẽ đến thăm hỏi Nhuận Uyên. Bí thư là thường ủy tỉnh ủy, ở Cảng Thành có quyền lực tuyệt đối. Xa Vĩ là kẻ lòng dạ hẹp hòi, rất ghen tị với quyền lực, nhưng hắn cũng tự mình hiểu người, cho nên trước nay rất tôn kính Nhuận Uyên, trước nay cũng không tính toán sẽ kiến công lập nghiệp trên hội nghị thường ủy.
Vì hai người đều có thể làm cho mình hoạt động đúng mực, cho nên hai người phối hợp với nhau ở Hoa Đông có thể nói là rất ăn ý, lãnh đạo tuyến trên cũng rất hài lồng với sự đoàn kết của ban ngành Cảng Thành, không chỉ có một lần khen ngợi. Xa Vĩ có cơ sở này, hắn có mười phần tin tưởng sẽ thuyết phục được Nhuận Uyên, hai người liên kết với nhau, sau đó mới tìm được chút thể diện.
Xe Xa Vĩ chạy nhanh trên đường, hắn nắm chặt vạt áo mà cảm thấy hơi mát, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ nói:
- Anh Hồng, còn bao lâu thì đến biệt thự của bí thư?
- Rất nhanh thôi thưa chủ tịch, có lẽ khoảng mười phút nữa.
Lái xe cung kính nói, xe vẫn vững vàng chạy trên đường.
Xa Vĩ cau mày, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác chán ghét, người ngoài thấy hắn rất tôn kính Nhuận Uyên, hơn nữa phối hợp với nhau cũng rất ăn ý, nhưng không ai biết hắn rất ghét lão già Nhuận Uyên kia. Trong mắt Xa Vĩ thì Nhuận Uyên chính là người thích biểu hiện rõ mình không phải là người thường, văn phòng của bí thư được sắp xếp ở phía đông lầu ba, nơi đó có một hành lang khá dài, dù là ban ngày thì nếu không bật đèn sẽ rất khó đi qua, hành lang giống như đi xuống địa ngục.
Nhưng Nhuận Uyên lại coi đó là vị trí mắt rồng, Xa Vĩ cảm thấy Nhuận Uyên là loại người ngu dốt, cùng lắm cũng chỉ là một lão già mê tín mà thôi.
Chưa tính đến vị trí phòng làm việc của Nhuận Uyên, nếu xét về nơi ở thì nằm ở phía bắc trên núi Phượng Hoàng, cách nội thành một giờ đi xe. Dựa theo học thuyết phong thủy thì ở gần núi sẽ an tâm, Xa Vĩ cảm thấy núi Phượng Hoàng căn bản không tính là núi, ở vùng ven biển có cái gì là núi, giỏi lắm cũng chỉ là một ụ đất.
Có đôi khi Xa Vĩ nghĩ ác, hắn nghĩ rằng nhiều năm trước có thể núi Phượng Hoàng là một bãi tha ma, lão già Nhuận Uyên có phòng làm việc chí dương, nhà ở chí âm, vậy mà tự nhận là hơn người, đúng là quá mức chê cười.
Trong ánh đèn xe u tối thì vẻ mặt Xa Vĩ có hơi dữ tợn, trong Cảng Thành hắn đường đường là một chủ tịch, không ngờ lại vì một cấp dưới không hiểu chuyện mà phải buôn ba trong đêm lạnh để đến tìm một thuật sĩ. Xa Vĩ cảm thấy rất buồn bực.
Xa Vĩ trước nay luôn ẩn nhẫn, hắn không thiếu mộng ước, trong mộng của hắn thì Nhuận Uyên sẽ rời khỏi Cảng Thành, mà chính hắn sẽ là người nắm quyền ở nơi đây, nếu được như vậy thì hắn nhất định sẽ leo lên núi Phượng Hoàng đón gió.
Nhưng chờ nhiều năm, cũng nhịn nhiều năm mà lão già Nhuận Uyên kia vẫn chưa đi, hơn nữa bây giờ còn xuất hiện một Trương Thanh Vân. Trong lòng Xa Vĩ không được thoải mái, phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ, chức vụ quá nhạy cảm, điều này làm Xa Vĩ cảm thấy uy hiếp.
Điều làm cho Xa Vĩ từng cảm thấy kiêng kỵ đó chính là phó bí thư chuyên trách, nhưng Trương Thanh Vân hàng không đến Cảng Thành mà Trần Thành cũng không còn động tĩnh được điều động, như vậy có ý nghĩa gì? Có phải sau đó Trương Thanh Vân sẽ trực tiếp phù chính?
Trương Thanh Vân sẽ được phù chính lên bí thư hay là chủ tịch? Đây là một dấu hỏi rất lớn trong lòng Xa Vĩ, từ phó bí thư mà trực tiếp lên bí thư không phải là không có. Trong lòng Xa Vĩ rất khát vọng với chiếc ghế đầu tiên ở thường ủy, uy phong của chủ tịch và chiếc ghế đầu tiên ở thường ủy là khó thể so sánh, những năm gần đây Xa Vĩ cũng thường xuyên khắc ghi sự khác biệt này.
- Chủ tịch, đã đến nhà bí thư, có cần tôi giúp anh nhấn chuông cửa không? Text được lấy tại
Lái xe cung kính nói.
- À, không cần, anh ở đây là được, tự tôi đi nhấn chuông cửa.
Xa Vĩ nói, lãi xe vội vàng giúp hắn mở cửa sau, hắn nói thầm một câu rồi đi xuống xe.
Lúc này bên ngoài khá lạnh, trong xe không thể biết, lúc này Xa Vĩ vừa xuống xe đã cảm thấy lạnh thấu xương. Hắn khựng người lại, trong lòng thầm mắng lão quỷ Nhuận Uyên, nhà mà như tòa miếu, cửa ra vào còn phải đi lên vài chục bậc thang, chắn xe đến chơi ở ngoài cửa, thậm chí ngay cả thủ tướng cũng không có tâm tư xấu thế này.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Xa Vĩ đến nơi đây, dù tâm tình rất phức tạp nhưng sau khi bấm chuông thì bắt đầu từ trong suy nghĩ miên man phục hồi lại sự bình tĩnh. Vẻ mặt phức tạp dần biến mất và trở nên cung kính, khóe môi nhếch lên hơi cười, hắn lẳng lặng chờ đợi chủ nhân căn nhà.
Mà lúc này Nhuận Uyên cũng đang đọc sách ở phòng làm việc, khi nghe thấy nhân viên báo có chủ tịch Xa đến chơi thì hai hàng chân mày của lão nhíu lại thật chặt. Xa Vĩ chán ghét Nhuận Uyên, mà Nhuận Uyên cũng không thích thú gì người này.
Trong mắt Nhuận Uyên thì Xa Vĩ chẳng qua chỉ là một tên tàn tật, trước tiên là hình tượng cá nhân không đủ để đại biểu cho Cảng Thành. Bộ dạng chưa đến một mét sáu, hơn nữa lại béo như heo, đúng là một cục thịt.
Đây cũng không phải là điều bết bát nhất, mà quan trọng là lòng dạ của kẻ này còn khó tiếp nhận hơn cả vẻ bề ngoài, nhưng không ngờ lại là người đứng đầu chính quyền Cảng Thành. Người ngoài thường nói quan trường Hoa Đông gần đây có chút phân ly, chỉ cần nhìn Xa Vĩ là biết ngay.
Ưu điểm của Xa Vĩ là gì? Là bằng cấp tiến sĩ hạng ưu sao? Là ưu điểm về kinh nghiệm du học ở nước ngoài à? Nhuận Uyên cảm thấy những thứ này không thể tính, chẳng qua chỉ là thời thế tạo anh hùng mà thôi. Hoa Đông tiến nhanh, tư tưởng cũng được giải phóng nhanh, những cán bộ có hình tượng chuyên gia sẽ được đề bạt. Nhưng tình huống này chỉ tồn tại ở Hoa Đông hơn mười năm, trong mắt Nhuận Uyên thì nếu đặt ở một tỉnh khác, sợ rằng Xa Vĩ chỉ là một bộ xương khô.
Nhuận Uyên biết rõ hôm nay vì sao Xa Vĩ đến tận nhà, những nghĩ như vậy nên lão cảm thấy đối phương quá hèn mọn, một cán bộ đến gõ cửa nhà lãnh đạo trong đêm khuya thì có bao nhiêu tương lai?
Nhuận Uyên nghĩ đến đây thì cười cười tự giễu, Trương Thanh Vân này là cán bộ trẻ mà rất hay, nắm chắc nhân tính và tỏ ra rất trưởng thành.