Làm một người chuyên gia được đôn lên làm lãnh đạo, Xa Vĩ ưa những gian phòng có bố cục đơn giản, trong phòng sáng sủa sạch sẽ, như vậy thì lòng người sẽ cảm thấy thoải mái, thích ý.
Nhưng phòng làm việc của Nhuận Uyên lại được bố trí mười phần hương vị cổ xưa, dù một ly trà cũng đặc biệt chú ý, cái ghế, cái bàn, giá sách đều được điêu khắc tinh tế, hơn nữa làm lòng người khó chịu nhất chính là ngọn đèn vàng trong phòng, nhìn qua có vẻ cực kỳ âm u.
Tất nhiên nếu một phòng làm việc được bố trí mười phần cổ xưa như vậy mà dùng đèn huỳnh quang thì cũng có vẻ mất tự nhiên, nhưng Xa Vĩ là một người có thiên tính không thích bị che mắt. Hắn cảm thấy Nhuận Uyên cứ thần thần bí bí như vậy muốn làm cho kẻ khác phải sùng bài, muốn thuần phục.
Nhưng dù trong lòng Xa Vĩ có bao nhiêu cảm giác thì sau khi vào cửa trên mặt vẫn tràn đầy nụ cười:
- Bí thư quá cần cù, ban ngày chạy ngàn dặm, đến tối còn vất vả trong phòng làm việc, đúng là làm cho người ta cảm thấy xấu hổ.
- À, anh Xa đến rồi, mời ngồi, ngồi đi!
Nhuận Uyên ngẩng đầu lên nói, lão cũng biểu hiện ra sự nhiệt tình của chủ nhân, sau khi mời Xa Vĩ ngồi xuống thì lão mới quát ra ngoài:
- Dâng trà.
Sau đó Nhuận Uyên lại hạ giọng nói:
- Là Đại Hồng Bào loại tốt nhất, người bình thường đều rất khó được dùng.
- Cám ơn, cám ơn!
Xa Vĩ gật đầu cực kỳ cảm động, trong lòng lại thầm kêu khổ. Người trong thiên hạ đều biết Xa Vĩ không thích dùng trà, trà vào miệng hắn giống như thuốc đắng, nếu ở vào trường hợp khác mà có một vị chủ nhân nào muốn đãi Xa Vĩ bằng trà, chắc chắn sẽ có kết cục rất thê thảm.
Nhưng đây là nhà của Nhuận Uyên, người này thích dùng trà, Xa Vĩ cũng chỉ biết hành động theo chủ nhà. Sau khi nhấp một ngụm trà thì hắn cũng không dám nhăn mày, hơn nữa còn ra vẻ cảm nhận hương vị, một lúc lâu sau hắn mới trợn mắt nói một tiếng:
- Tốt!
Nhuận Uyên khoát tay, trong lòng thầm buồn cười, hơn nữa còn có cảm giác vui sướng. Bình thường Nhuận Uyên đều không quá xem xét đến những sự việc xảy ra trong thị ủy, hắn chỉ để ý và hào phóng lúc ký duyệt, nhìn qua có vẻ hờ hững nhưng là bí thư thị ủy thì Nhuận Uyên cực kỳ biết rõ hạ cấp của mình.
Xa Vĩ yêu thích những thứ gì thì Nhuận Uyên biết rất rõ ràng, nhưng trong ngôi nhà này không có cà phê, chỉ có trà. Nếu Xa Vĩ uống trà say sưa, Nhuận Uyên thậm chí cũng không cảm thấy đối phương đang giả vờ, dù là uống trà hay cà phê cũng là như nhau, thứ uống vào chính là tâm tình.
Xa Vĩ có thể uống trà của Nhuận Uyên, như vậy thì tâm tình của lão phải tốt lên mới đúng, dù sao Cảng Thành cũng có hơn mười triệu dân, người có được vinh hạnh này đúng là quá ít.
- Bí thư, hôm nay tôi đến chính là làm kiểm điểm với anh, trong khoảng thời gian này tôi công tác không tốt, trong chính quyền xuất hiện nhiều âm thanh không hài hòa, tạo ra ảnh hưởng tiêu cực xuống tuyến dưới, tôi phải gánh trách nhiệm.
- Hơn nữa tuy phó chủ tịch Trương Thanh Vân mới đến và còn đang trong giai đoạn làm quen công tác nhưng tôi và cậu ấy liên hệ với nhau lại xuất hiện vấn đề, cũng làm anh phải thất vọng.
Xa Vĩ nói, vẻ mặt áy náy, đầu cúi xuống, ánh mắt chuyển lên mặt đất.
Nhuận Uyên khẽ híp mắt, những nếp nhăn nơi khóe mắt chợt có hơi run rẩy, lão nói:
- Chuyện của các anh tôi cũng biết, đây rõ ràng là phó chủ tịch Trương là cán bộ trẻ, hậu sinh khả úy.
Xa Vĩ chợt sững sờ, khoảnh khắc này hắn không hiểu rõ thái độ của Nhuận Uyên, vì vậy đành phải nở nụ cười ngượng ngùng nói:
- Phó chủ tịch Trương là người có năng lực công tác rất mạnh, đến Cảng Thành trong khoảng thời gian ngắn mà đã nghĩ ra hội nghị thu thập ý kiến. Cậu ấy đủ can đảm, nhưng dù là cải cách cán bộ hay chế độ thì cũng phải được lãnh đạo đảng ủy đẩy mạnh, trẻ tuổi mà bày ra vị trí bất chính cũng không tốt.
- Ha ha.
Nhuận Uyên ngửa mặt lên trời cười một tiếng giống như gặp phải chuyện gì đó cực kỳ thú vị, lão nói: Truyện được copy tại
- Vấn đề này phải xem xét một chút, tổ chức phái đồng chí Thanh Vân đến Cảng Thành, hy vọng anh ấy có thể dung nhập vào trong tập thể, nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy khó khăn không nhỏ.
- Trước sau tôi đều chỉ có một quan điểm, ban ngành đoàn kết là quan trọng, trước tiên ban ngành đảng ủy chúng tôi phải đoàn kết, đồng thời ban ngành chính quyền cũng phải hào hứng đoàn kết theo, dù là bất kỳ một nhân vật nào làm ảnh hưởng đến điều này cũng phải xem xét lại.
- Vâng, vâng, nghe bí thư nói chuyện mà tâm tư của tôi sáng sủa lên rất nhiều.
Xa Vĩ gật đầu cười nói, trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng. Hắn phán đoán quả nhiên không tệ, đối diện với Nhuận Uyên, hắn không có gì phải cầu cạnh, quan trọng là phải duy trì cục diện ổn định và đoàn kết trước mắt, căn cứ theo đó mà quy kết trách nhiệm, đây mới chính là sự đảm bảo đối với hắn.
Dưới tình huống hiện tại thì Trương Thanh Vân rõ ràng là nhân tố không ổn định, nếu xâu chuỗi những sự kiện lại thì Nhuận Uyên sao có thể để cho tình cảnh phát triển như vậy được?
- Anh Xa, ngày mai chúng ta mở hội nghị thường ủy, sẽ nhấn mạnh những vấn đề trong công tác trong thời gian gần đây, đồng thời cũng tổng kết lại, hơn nữa những đồng chí được phân công công tác cũng phải điều chỉnh để tất cả đều cùng hoạt động. Bây giờ đã là cuối năm, chúng ta cần phải hành động nhiều hơn, sang năm là năm cuối cùng trong kế hoạch năm năm, chúng ta phải biết nắm chắc cơ hội.
Nhuận Uyên nói, cặp mắt dưới sự hỗ trợ của ánh đèn nhìn có vẻ khá thần bí và thâm sâu.
Xa Vĩ và Trương Thanh Vân đều phán đoán Nhuận Uyên bây giờ cần tình thế ổn định, lão đã làm bí thư thị ủy Cảng Thành được nhiều năm, nếu không có vấn đề gì khác thì tiến thêm một bước sẽ là nhân vật ở cương vị trung tâm. Cả đời này lão thì dừng lại ở cấp phó bộ, con người lên đến vị trí cao thì sẽ thấy địa phương khác cao hơn, đây là số mệnh truy cầu.
Trong phòng hội nghị thị ủy, hôm nay hội nghị thường ủy rõ ràng có thêm một phần không khí nghiêm túc, tất cả các thành viên thường ủy đều phải tham gia. Tuy chương trình cụ thể ngày hôm nay không được nói rõ ràng nhưng chính quyền bên kia vừa sinh ra những động tĩnh lớn, dù là ai cũng có thể ngửi ra hương vị hội nghị hôm nay.
Trương Thanh Vân và Xa Vĩ cùng níu kéo nhau bên chính quyền, bây giờ là hội nghị thường ủy toàn thể, người nào hiểu Nhuận Uyên thì đều biết mỗi khi có hành động thế này thì sẽ có chuyện. Bí thư là một người thích giữ thể diện, nếu trong lòng không có quyết đoán thì sẽ không gióng trống khua chiêng như thế này.
Hội nghị bắt đầu vào lúc chín giờ, khi còn mười phút mới mở hội nghị thì thân thể béo lùn của Xa Vĩ đã xuất hiện nơi đầu cầu thang. Hôm nay chủ tịch mặc tây trang thẳng thớm, một chiếc áo vest màu xanh đa trời, nhìn qua có vẻ thần thái sáng láng.
- Chào các vị!
Xa Vĩ giơ tay lên, có rất nhiều người đứng dậy cùng chào hỏi chủ tịch, mọi người giống như thông qua trạng thái tinh thần của chủ tịch mà thấy được tình cảnh ngày hôm nay. Tất nhiên trong thường ủy cũng không phải tất cả đều nằm dưới trướng của Xa Vĩ, Trần Thành cúi đầu nhấp ngụm trà mà không ngẩng lên.
- Chủ tịch Xa, hôm nay khí sắc của anh là rất tốt!
Một âm thanh phụ nữ vang lên, người nói chuyện chính là Hồng Sơn Trà.
Phòng họp đột nhiên trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều dùng một loại ánh mắt chăm chú để nhìn tình cảnh. Tất cả mọi người đều hiểu Hồng Sơn Trà trước kia không qua lại với Xa Vĩ, hôm nay vừa vào cửa đã nhiệt tình chào hỏi, như vậy sẽ có ý vị thế nào?
Xa Vĩ cũng có chút sững sốt, sau đó hắn nở nụ cười thận trọng nói:
- Cám ơn trưởng phòng Hồng đã khích lệ, tôi trước nay đều là như vậy, ngược lại gần đây vẻ mặt của cô không được tốt lắm, nhưng hôm nay cũng không tệ.
Hồng Sơn Trà hì một tiếng, nàng không nói thêm điều gì mà nâng chén trà lên nhấp một ngụm, trong lòng thầm mắng Xa Vĩ giỏi giả vờ.
Hồng Sơn Trà đột nhiên cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, chung quanh yên tĩnh đến mức quỷ dị, nàng ngẩng đầu lên mới phát hiện mọi người đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong phòng họp thường ủy có một chiếc cửa sổ khá dài, thông qua cửa sổ này có thể nhìn thấy hành lang bên ngoài, nhưng chẳng qua những gì thấy được chỉ là một đoạn ngắn, bình thường cũng không ai chú ý. Nhưng khoảng hành lang ngắn ấy hôm nay lại hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người.
Mọi người nhìn qua cửa sổ và có thể thấy được hai người, một là bí thư thị ủy Nhuận Uyên, người còn lạ chính là phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ Trương Thanh Vân. Hai người đang đi lại nói chuyện vui vẻ trên hành lang giống như bạn bè lâu năm.
Nhuận Uyên dùng ngón tay chỉ chỉ trỏ trỏ Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cũng híp mắt nhìn theo, hai người giống như đang nghiên cứu một kiến trúc nào đó ở phương xa, mỗi khi nói hai câu thì nở nụ cười vui sướng, nhìn qua có vẻ nói chuyện rất vui.
Lúc này tất cả thường ủy đã đến đông đủ nhưng chẳng ai dám ồn ào, tất cả đều nhìn hai người già trẻ đang nói chuyện thông qua cửa sổ. Lúc này ánh mặt trời vừa bùng lên rạng rỡ, hai người đứng ngay vị trí ánh sáng, từ bên trong nhìn ra thì giống như thấy hai người cao hẳn lên, vô tình cũng làm hình tượng của cả hai tăng lên trong lòng mọi người.
Vẻ mặt Xa Vĩ lúc này đã trở nên cực kỳ khó coi, hắn nhạy cảm phát hiện ra sự việc phát triển không theo đúng phán đoán của mình, hơn nữa còn chệch hẳn quỹ đạo.
- Đây là vì sao?
Trong lòng Xa Vĩ liên tục tự hỏi về vấn đề này, Nhuận Uyên sao có thể giúp Trương Thanh Vân? Đối phương chủ động dựa vào Nhuận Uyên sao? Điều này cũng không đúng, lúc này Trương Thanh Vân chẳng qua chỉ làm vướng chân Nhuận Uyên, ai sẽ cho một kẻ vô dụng dựa vào mình, Xa Vĩ cảm thấy đầu óc có chút rối loạn.
Nếu so sánh với Xa Vĩ thì Hồng Sơn Trà là phụ nữ và có biểu hiện phong phú nhất, nàng là người ở gần Nhuận Uyên, nhưng trong trí nhớ của nàng thì bí thư Nhuận chưa từng nói chuyện xuất thần như vậy, rốt cuộc Trương Thanh Vân và Nhuận Uyên đang bàn bạc thứ gì?
Hồng Sơn Trà chỉ cảm thấy tâm tình trầm xuống, nàng cảm thấy Trương Thanh Vân không chỉ là một kẻ ra bài không theo lẽ thường, hơn nữa có thể còn một chỗ dựa nào khác. Phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ, chức vị này ẩn giấu nhiều hương vị khó tả, hơn nữa bây giờ lại được bí thư ủng hộ, đây sẽ có kết quả gì?
Khi tâm tư của tất cả thành viên thường ủy trong phòng họp đều trầm tĩnh, Trương Thanh Vân đưa tay nhìn đồng hồ, đã tám giờ năm tám. Hắn híp mắt nhìn vị trưởng giả ở bên cạnh, trong lòng bùng lên một cảm xúc phức tạp.
Vừa rồi hai người cũng chẳng bàn bạc vấn đề gì sâu sắc, chỉ là vài bố cục phong thủy đơn giản. Trương Thanh Vân cũng không phải là người tầm thường trong học thức phong thủy, vì hợp ý nên mới có thể nói chuyện say sưa.
Tất nhiên đây cũng là một sự ăn ý giữa Trương Thanh Vân và Nhuận Uyên, dù sao loại người quá tín ngưỡng như bí thư cũng làm Trương Thanh Vân nhìn không thấu.
Nhưng phòng làm việc của Nhuận Uyên lại được bố trí mười phần hương vị cổ xưa, dù một ly trà cũng đặc biệt chú ý, cái ghế, cái bàn, giá sách đều được điêu khắc tinh tế, hơn nữa làm lòng người khó chịu nhất chính là ngọn đèn vàng trong phòng, nhìn qua có vẻ cực kỳ âm u.
Tất nhiên nếu một phòng làm việc được bố trí mười phần cổ xưa như vậy mà dùng đèn huỳnh quang thì cũng có vẻ mất tự nhiên, nhưng Xa Vĩ là một người có thiên tính không thích bị che mắt. Hắn cảm thấy Nhuận Uyên cứ thần thần bí bí như vậy muốn làm cho kẻ khác phải sùng bài, muốn thuần phục.
Nhưng dù trong lòng Xa Vĩ có bao nhiêu cảm giác thì sau khi vào cửa trên mặt vẫn tràn đầy nụ cười:
- Bí thư quá cần cù, ban ngày chạy ngàn dặm, đến tối còn vất vả trong phòng làm việc, đúng là làm cho người ta cảm thấy xấu hổ.
- À, anh Xa đến rồi, mời ngồi, ngồi đi!
Nhuận Uyên ngẩng đầu lên nói, lão cũng biểu hiện ra sự nhiệt tình của chủ nhân, sau khi mời Xa Vĩ ngồi xuống thì lão mới quát ra ngoài:
- Dâng trà.
Sau đó Nhuận Uyên lại hạ giọng nói:
- Là Đại Hồng Bào loại tốt nhất, người bình thường đều rất khó được dùng.
- Cám ơn, cám ơn!
Xa Vĩ gật đầu cực kỳ cảm động, trong lòng lại thầm kêu khổ. Người trong thiên hạ đều biết Xa Vĩ không thích dùng trà, trà vào miệng hắn giống như thuốc đắng, nếu ở vào trường hợp khác mà có một vị chủ nhân nào muốn đãi Xa Vĩ bằng trà, chắc chắn sẽ có kết cục rất thê thảm.
Nhưng đây là nhà của Nhuận Uyên, người này thích dùng trà, Xa Vĩ cũng chỉ biết hành động theo chủ nhà. Sau khi nhấp một ngụm trà thì hắn cũng không dám nhăn mày, hơn nữa còn ra vẻ cảm nhận hương vị, một lúc lâu sau hắn mới trợn mắt nói một tiếng:
- Tốt!
Nhuận Uyên khoát tay, trong lòng thầm buồn cười, hơn nữa còn có cảm giác vui sướng. Bình thường Nhuận Uyên đều không quá xem xét đến những sự việc xảy ra trong thị ủy, hắn chỉ để ý và hào phóng lúc ký duyệt, nhìn qua có vẻ hờ hững nhưng là bí thư thị ủy thì Nhuận Uyên cực kỳ biết rõ hạ cấp của mình.
Xa Vĩ yêu thích những thứ gì thì Nhuận Uyên biết rất rõ ràng, nhưng trong ngôi nhà này không có cà phê, chỉ có trà. Nếu Xa Vĩ uống trà say sưa, Nhuận Uyên thậm chí cũng không cảm thấy đối phương đang giả vờ, dù là uống trà hay cà phê cũng là như nhau, thứ uống vào chính là tâm tình.
Xa Vĩ có thể uống trà của Nhuận Uyên, như vậy thì tâm tình của lão phải tốt lên mới đúng, dù sao Cảng Thành cũng có hơn mười triệu dân, người có được vinh hạnh này đúng là quá ít.
- Bí thư, hôm nay tôi đến chính là làm kiểm điểm với anh, trong khoảng thời gian này tôi công tác không tốt, trong chính quyền xuất hiện nhiều âm thanh không hài hòa, tạo ra ảnh hưởng tiêu cực xuống tuyến dưới, tôi phải gánh trách nhiệm.
- Hơn nữa tuy phó chủ tịch Trương Thanh Vân mới đến và còn đang trong giai đoạn làm quen công tác nhưng tôi và cậu ấy liên hệ với nhau lại xuất hiện vấn đề, cũng làm anh phải thất vọng.
Xa Vĩ nói, vẻ mặt áy náy, đầu cúi xuống, ánh mắt chuyển lên mặt đất.
Nhuận Uyên khẽ híp mắt, những nếp nhăn nơi khóe mắt chợt có hơi run rẩy, lão nói:
- Chuyện của các anh tôi cũng biết, đây rõ ràng là phó chủ tịch Trương là cán bộ trẻ, hậu sinh khả úy.
Xa Vĩ chợt sững sờ, khoảnh khắc này hắn không hiểu rõ thái độ của Nhuận Uyên, vì vậy đành phải nở nụ cười ngượng ngùng nói:
- Phó chủ tịch Trương là người có năng lực công tác rất mạnh, đến Cảng Thành trong khoảng thời gian ngắn mà đã nghĩ ra hội nghị thu thập ý kiến. Cậu ấy đủ can đảm, nhưng dù là cải cách cán bộ hay chế độ thì cũng phải được lãnh đạo đảng ủy đẩy mạnh, trẻ tuổi mà bày ra vị trí bất chính cũng không tốt.
- Ha ha.
Nhuận Uyên ngửa mặt lên trời cười một tiếng giống như gặp phải chuyện gì đó cực kỳ thú vị, lão nói: Truyện được copy tại
- Vấn đề này phải xem xét một chút, tổ chức phái đồng chí Thanh Vân đến Cảng Thành, hy vọng anh ấy có thể dung nhập vào trong tập thể, nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy khó khăn không nhỏ.
- Trước sau tôi đều chỉ có một quan điểm, ban ngành đoàn kết là quan trọng, trước tiên ban ngành đảng ủy chúng tôi phải đoàn kết, đồng thời ban ngành chính quyền cũng phải hào hứng đoàn kết theo, dù là bất kỳ một nhân vật nào làm ảnh hưởng đến điều này cũng phải xem xét lại.
- Vâng, vâng, nghe bí thư nói chuyện mà tâm tư của tôi sáng sủa lên rất nhiều.
Xa Vĩ gật đầu cười nói, trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng. Hắn phán đoán quả nhiên không tệ, đối diện với Nhuận Uyên, hắn không có gì phải cầu cạnh, quan trọng là phải duy trì cục diện ổn định và đoàn kết trước mắt, căn cứ theo đó mà quy kết trách nhiệm, đây mới chính là sự đảm bảo đối với hắn.
Dưới tình huống hiện tại thì Trương Thanh Vân rõ ràng là nhân tố không ổn định, nếu xâu chuỗi những sự kiện lại thì Nhuận Uyên sao có thể để cho tình cảnh phát triển như vậy được?
- Anh Xa, ngày mai chúng ta mở hội nghị thường ủy, sẽ nhấn mạnh những vấn đề trong công tác trong thời gian gần đây, đồng thời cũng tổng kết lại, hơn nữa những đồng chí được phân công công tác cũng phải điều chỉnh để tất cả đều cùng hoạt động. Bây giờ đã là cuối năm, chúng ta cần phải hành động nhiều hơn, sang năm là năm cuối cùng trong kế hoạch năm năm, chúng ta phải biết nắm chắc cơ hội.
Nhuận Uyên nói, cặp mắt dưới sự hỗ trợ của ánh đèn nhìn có vẻ khá thần bí và thâm sâu.
Xa Vĩ và Trương Thanh Vân đều phán đoán Nhuận Uyên bây giờ cần tình thế ổn định, lão đã làm bí thư thị ủy Cảng Thành được nhiều năm, nếu không có vấn đề gì khác thì tiến thêm một bước sẽ là nhân vật ở cương vị trung tâm. Cả đời này lão thì dừng lại ở cấp phó bộ, con người lên đến vị trí cao thì sẽ thấy địa phương khác cao hơn, đây là số mệnh truy cầu.
Trong phòng hội nghị thị ủy, hôm nay hội nghị thường ủy rõ ràng có thêm một phần không khí nghiêm túc, tất cả các thành viên thường ủy đều phải tham gia. Tuy chương trình cụ thể ngày hôm nay không được nói rõ ràng nhưng chính quyền bên kia vừa sinh ra những động tĩnh lớn, dù là ai cũng có thể ngửi ra hương vị hội nghị hôm nay.
Trương Thanh Vân và Xa Vĩ cùng níu kéo nhau bên chính quyền, bây giờ là hội nghị thường ủy toàn thể, người nào hiểu Nhuận Uyên thì đều biết mỗi khi có hành động thế này thì sẽ có chuyện. Bí thư là một người thích giữ thể diện, nếu trong lòng không có quyết đoán thì sẽ không gióng trống khua chiêng như thế này.
Hội nghị bắt đầu vào lúc chín giờ, khi còn mười phút mới mở hội nghị thì thân thể béo lùn của Xa Vĩ đã xuất hiện nơi đầu cầu thang. Hôm nay chủ tịch mặc tây trang thẳng thớm, một chiếc áo vest màu xanh đa trời, nhìn qua có vẻ thần thái sáng láng.
- Chào các vị!
Xa Vĩ giơ tay lên, có rất nhiều người đứng dậy cùng chào hỏi chủ tịch, mọi người giống như thông qua trạng thái tinh thần của chủ tịch mà thấy được tình cảnh ngày hôm nay. Tất nhiên trong thường ủy cũng không phải tất cả đều nằm dưới trướng của Xa Vĩ, Trần Thành cúi đầu nhấp ngụm trà mà không ngẩng lên.
- Chủ tịch Xa, hôm nay khí sắc của anh là rất tốt!
Một âm thanh phụ nữ vang lên, người nói chuyện chính là Hồng Sơn Trà.
Phòng họp đột nhiên trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều dùng một loại ánh mắt chăm chú để nhìn tình cảnh. Tất cả mọi người đều hiểu Hồng Sơn Trà trước kia không qua lại với Xa Vĩ, hôm nay vừa vào cửa đã nhiệt tình chào hỏi, như vậy sẽ có ý vị thế nào?
Xa Vĩ cũng có chút sững sốt, sau đó hắn nở nụ cười thận trọng nói:
- Cám ơn trưởng phòng Hồng đã khích lệ, tôi trước nay đều là như vậy, ngược lại gần đây vẻ mặt của cô không được tốt lắm, nhưng hôm nay cũng không tệ.
Hồng Sơn Trà hì một tiếng, nàng không nói thêm điều gì mà nâng chén trà lên nhấp một ngụm, trong lòng thầm mắng Xa Vĩ giỏi giả vờ.
Hồng Sơn Trà đột nhiên cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, chung quanh yên tĩnh đến mức quỷ dị, nàng ngẩng đầu lên mới phát hiện mọi người đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong phòng họp thường ủy có một chiếc cửa sổ khá dài, thông qua cửa sổ này có thể nhìn thấy hành lang bên ngoài, nhưng chẳng qua những gì thấy được chỉ là một đoạn ngắn, bình thường cũng không ai chú ý. Nhưng khoảng hành lang ngắn ấy hôm nay lại hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người.
Mọi người nhìn qua cửa sổ và có thể thấy được hai người, một là bí thư thị ủy Nhuận Uyên, người còn lạ chính là phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ Trương Thanh Vân. Hai người đang đi lại nói chuyện vui vẻ trên hành lang giống như bạn bè lâu năm.
Nhuận Uyên dùng ngón tay chỉ chỉ trỏ trỏ Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cũng híp mắt nhìn theo, hai người giống như đang nghiên cứu một kiến trúc nào đó ở phương xa, mỗi khi nói hai câu thì nở nụ cười vui sướng, nhìn qua có vẻ nói chuyện rất vui.
Lúc này tất cả thường ủy đã đến đông đủ nhưng chẳng ai dám ồn ào, tất cả đều nhìn hai người già trẻ đang nói chuyện thông qua cửa sổ. Lúc này ánh mặt trời vừa bùng lên rạng rỡ, hai người đứng ngay vị trí ánh sáng, từ bên trong nhìn ra thì giống như thấy hai người cao hẳn lên, vô tình cũng làm hình tượng của cả hai tăng lên trong lòng mọi người.
Vẻ mặt Xa Vĩ lúc này đã trở nên cực kỳ khó coi, hắn nhạy cảm phát hiện ra sự việc phát triển không theo đúng phán đoán của mình, hơn nữa còn chệch hẳn quỹ đạo.
- Đây là vì sao?
Trong lòng Xa Vĩ liên tục tự hỏi về vấn đề này, Nhuận Uyên sao có thể giúp Trương Thanh Vân? Đối phương chủ động dựa vào Nhuận Uyên sao? Điều này cũng không đúng, lúc này Trương Thanh Vân chẳng qua chỉ làm vướng chân Nhuận Uyên, ai sẽ cho một kẻ vô dụng dựa vào mình, Xa Vĩ cảm thấy đầu óc có chút rối loạn.
Nếu so sánh với Xa Vĩ thì Hồng Sơn Trà là phụ nữ và có biểu hiện phong phú nhất, nàng là người ở gần Nhuận Uyên, nhưng trong trí nhớ của nàng thì bí thư Nhuận chưa từng nói chuyện xuất thần như vậy, rốt cuộc Trương Thanh Vân và Nhuận Uyên đang bàn bạc thứ gì?
Hồng Sơn Trà chỉ cảm thấy tâm tình trầm xuống, nàng cảm thấy Trương Thanh Vân không chỉ là một kẻ ra bài không theo lẽ thường, hơn nữa có thể còn một chỗ dựa nào khác. Phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ, chức vị này ẩn giấu nhiều hương vị khó tả, hơn nữa bây giờ lại được bí thư ủng hộ, đây sẽ có kết quả gì?
Khi tâm tư của tất cả thành viên thường ủy trong phòng họp đều trầm tĩnh, Trương Thanh Vân đưa tay nhìn đồng hồ, đã tám giờ năm tám. Hắn híp mắt nhìn vị trưởng giả ở bên cạnh, trong lòng bùng lên một cảm xúc phức tạp.
Vừa rồi hai người cũng chẳng bàn bạc vấn đề gì sâu sắc, chỉ là vài bố cục phong thủy đơn giản. Trương Thanh Vân cũng không phải là người tầm thường trong học thức phong thủy, vì hợp ý nên mới có thể nói chuyện say sưa.
Tất nhiên đây cũng là một sự ăn ý giữa Trương Thanh Vân và Nhuận Uyên, dù sao loại người quá tín ngưỡng như bí thư cũng làm Trương Thanh Vân nhìn không thấu.