Tin tức thời sự của đài truyền hình Hoàng Hải đưa tin phó chủ tịch Sầm Kim Nhiên tiếp kiến phó chủ tịch tỉnh Hoa Đông, bí thư thị ủy Hoài Dương Trương Thanh Vân và chủ tịch thành phố Cảng Thành. Tin tức được phát sóng, bên trong có nội dung lời nói của Trương Thanh Vân.
Sau khi câu nói của Trương Thanh Vân được đưa tin thì mọi người cho rằng đây là lần đầu tiên một quan lớn cấp phó bộ của tỉnh Hoa Đông mang theo thành ý đến Hoàng Hải, hơn nữa còn nói là bước ngoặt quan trọng trong hợp tác giữa Hoa Đông và Hoàng Hải.
Vì truyền thông điên cuồng đưa tin nên chỉ trong vòng một ngày Trương Thanh Vân đã nhận lấy sự chú ý cao độ của tất cả chính đàn Hoàng Hải và các tầng lớp xã hội, vì vậy sau khi Trương Thanh Vân tham gia hội nghị trao đổi giữa các xí nghiệp Hoàng Hải và Hoa Đông và quay về thì vừa rời khỏi hội trường đã bị phóng viên vây quanh.
Tình huống sau đó lập tức làm cho nhân viên bảo vệ khách sạn và nhân viên phụ trách tiếp đãi bên phía Hoàng Hải trở nên cực kỳ cẳng thẳng, tất cả phóng viên cầm đủ loại micro ngắn dài có cả, tất cả đều chỉa thẳng vào mặt Trương Thanh Vân, hàng loạt câu hỏi được đưa ra, tình cảnh cực kỳ hỗn loạn.
Cuối cùng dưới sự bảo vệ liều chết của nhân viên công tác thì Trương Thanh Vân mới bình an lên xe, nhưng trên đường đi Trương Thanh Vân cũng phải trả lời vài vấn đề của phóng viên. Trên phương diện hợp tác giữa Hoàng Hải và Hoài Dương, hắn lại tiếp tục nhấn mạnh đến ý nguyện của nhân dân, hắn nói sự hợp tác dân gian giữa hai địa phương sẽ quyết định hợp tác vào lúc này.
Đồng thời Trương Thanh Vân cũng cường điệu hợp tác lần này phải đánh vỡ tư duy chủ nghĩa đỉnh núi, phải đứng ở góc độ có lợi cho quốc gia, phải có lợi cho dân sinh, phải đứng trên con đường phát triển lâu dài để xem xét hợp tác giữa Hoàng Hải và Hoài Dương.
Trương Thanh Vân lại cường điệu hợp tác phải có hiệu quả thực tế, phải xem xét đến hiệu suất, không nên để quan viên cho rằng đây là công trình thành tích, không nên để sự hợp tác giữa hai thành phố liên quan đến công trình thể diện. v. v. Phải dùng một tinh thần đạt độ cao cụ thể để mở rông và phát triển khu kinh tế Hoàng Hải.
Những quan điểm đặc sắc này của Trương Thanh Vân đã tiến thêm một bước nhiệt tình của truyền thông. Sau khi hắn quay về khách sạn thì các phương diện truyền thông ở hoàng hải lại liên hệ với Lưu Bằng, bọn họ hy vọng có thể mở một cuộc tọa đàm với Trương Thanh Vân, nói rằng nhân dân Hoàng Hải rất thích được nghe những lời đoàn kết hợp tác và chân thành của quan viên Hoa Đông, hy vọng Trương Thanh Vân có thể nghe những tiếng lòng của dân gian Hoàng Hải. Truyền thông ở Hoàng Hải tình nguyện cung cấp địa điểm và tổ chức tọa đàm, tình nguyện vì hợp tác giữa Hoàng Hải và Hoài Dương mà cống hiến chút sức lực.
Trương Thanh Vân cũng phải nhận lời với yêu cầu như vậy, mà thời gian cụ thể lại để cho Lưu Bằng phối hợp với các hãng truyền thông.
- Bí thư, điều này...Tôi thấy chúng ta nên quay về sớm hơn một chút, bây giờ anh bị người Hoàng Hải chú ý quá nhiều, phương diện an toàn của anh không được bảo đảm. Những nhân viên đi theo đều cảm nhận được áp lực quá lớn, còn chuyện tạo đàm...
Lưu Bằng dùng giọng nghiêm trang nói.
Lưu Bằng cúi đầu rất thấp, vẻ mặt trầm hẳn xuống, trong lòng có vẻ cực kỳ lo lắng. Lưu Bằng là người Hoa Đông, trong khung chảy dòng máu của người Hoa Đông, hắn không dám nghĩ những phần lý luận của Trương Thanh Vân sẽ bùng lên bao nhiêu con sóng ở Hoa Đông.
Không thể nghi ngờ Trương Thanh Vân là người cực kỳ cụ thể, cũng là người rất thẳng thắn và thành thật. Nhưng hắn đã không suy xét đến sự mẫn cảm của chính đàn Hoa Đông với vấn đề này, hắn đã dùng hợp tác giữa Hoài Dương và Hoàng Hải để kéo Hoài Dương thành thành phố vệ tinh, coi như cung cấp tất cả khả năng để Hoàng Hải tự do phát triển.
Định vị này là quá thấp, nếu đứng trên tư duy của chính đàn Hoa Đông thì mỗi một thành phố đều có một danh tiếng và định vị riêng, giá trị của Hoài Dương chợt giảm xuống, như vậy còn quái gì là danh tiếng? Hơn nữa sự định vị hợp tác giữa Hoài Dương và Hoàng Hải đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tương lai hợp tác giữa Cảng Thành và Hoàng Hải.
Cảng Thành là một thành phố phát triển nằm ở tốp cao của cả nước, bây giờ thành phố đang tìm một bước đột phá kinh tế, cố gắng tạo ra hình tượng. Bây giờ Hoài Dương cúi đầu quá thấp, chẳng lẽ Cảng Thành muốn được thuận lợi cũng phải học theo Hoài Dương sao?
Nếu không thì có phải quá trình hợp tác tương lai sẽ cực kỳ bị động?
Đến khi đó sinh ra những vấn đề rối loạn thì tất cả mọi thứ sẽ chụp lên đầu Trương Thanh Vân, nếu như vậy thì hắn có ngăn cản được sao? Lưu Bằng nghĩ đến những vấn đề này mà lo lắng thật sự, đúng là hoàng đế không vội mà thái giám đã nôn nóng.
Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng biết rõ tâm tư của Lưu Bằng, trong lòng hắn biết rõ vấn đề ba thành phố chậm chạp không đẩy mạnh liên kết nằm ở chỗ nào, hắn cũng đã từng suy xét đến hậu quả khi vạch trần tất cả.
Nếu nói phải tính toán đầu tiên thì đó chính là Hoa Đông, Trương Thanh Vân khẳng định gặp phải áp lực từ khắp nơi. Kinh tế Hoa Đông phát triển rất mạnh nhưng chính đàn lại quá bảo thủ, tự đóng cửa, tư tưởng chủ nghĩa đỉnh núi rất nghiêm trọng. Trương Thanh Vân tự hạ thấp giá trị con người nhưng ảnh hưởng đến Cảng Thành, nếu sóng bùng lên thì rõ ràng là ngất trời.
Trương Thanh Vân biết rõ trên núi có hổ mà vẫn đi lên, nhưng hắn cũng đã suy xét rất lâu mới đưa ra quyết định như vậy. Đầu tiên chính là khu kinh tế Hoàng Hải được trung ương và quốc hội quy hoạch, bây giờ còn chậm chạp chưa được bắt đầu thì chắc chắn "Hải phái" với thực lực không nhỏ sẽ tạo áp lực về phía Hoa Đông.
Hơn nữa Hoa Đông luôn bị người thủ đô ghi hận trong lòng, dưới tình huống này thì áp lực của tỉnh ủy và chính quyền Hoa Đông là cực kỳ khủng bố. Nếu không thì Tần Vệ Quốc đã chẳng bắt buộc thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy phải trực tiếp gọi điện yêu cầu Trương Thanh Vân đến tham gia hội nghị trao đổi giữa xí nghiệp hai bên.
Nếu sự việc đã tiến triển đến mức này thì nên vạch trần tất cả, việc nhân đức Trương Thanh Vân cũng không nhường cho một ai, mình không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Vì vậy mới dũng cảm ném suy nghĩ ra ngoài.
Bây giờ kinh tế Hoài Dương rất cần người ngoài trợ giúp, chỉ cần Hoài Dương và Hoàng Hải có thể mở rộng hợp tác thì Trương Thanh Vân có lòng tin kéo kinh tế Hoài Dương lên một độ cao mới ở ba hay năm năm tới. Hoài Dương là một thành phố lớn với hơn mười triệu dân, vấn đề phát triển kinh tế và nâng cao cuộc sống nhân dân có mức độ quá quan trọng. Hắn đã làm quan phụ mẫu thì khi cần có người gánh trách nhiệm, đôi khi căn bản không có cách nào lùi bước.
Huống hồ trong lòng Trương Thanh Vân đã suy xét rất sâu, nếu Hoa Đông có náo loạn ngập trời thì vĩnh viễn sẽ không thể xuất hiện tình cảnh Trương Thanh Vân không còn chỗ dựa. Nếu như xuất hiện tình huống này thì Hoa Đông sẽ rơi vào một tình huống mượn cớ chèn ép cán bộ một cách không rõ ràng, mà Hoa Đông vì sao phải chèn ép Trương Thanh Vân? Cũng vì Trương Thanh Vân cố gắng tự chủ trương và cố gắng thực hiện hợp tác với khu kinh tế Hoàng Hải sao? Nếu là như vậy thì quan trường Hoa Đông sụp đổ là đương nhiên.
Đối với những ý nghĩ và sách lược của tỉnh Hoa Đông thì trong lòng Trương Thanh Vân đã có sẵn một cây thước, dù thế nào cũng không thể theo chủ lưu ở Hoa Đông, chỉ có tranh đấu với các phe phái ở Hoa Đông chính là con đường và cách thức duy nhất để đi về phía trước. Chỉ như vậy hắn mới tìm được sự trợ giúp từ bên ngoài Hoa Đông.
Đồng thời chỉ có như vậy thì tầng lớp chính trị cấp cao ở Hoa Đông mới có sự băn khoăn. Tần Vệ Quốc nhiều lần bảo vệ cũng chỉ vì Hoa Đông cần một Trương Thanh Vân làm điển hình. Dưới tìn huống này Trương Thanh Vân ngẫu nhiên lột da, ngược lại sẽ là một hành động có lợi.
Biểu hiện của Trương Thanh Vân quá mạnh, tuy các phe phái trong Hoa Đông sẽ chẳng thích ứng nhưng trong thủ đô sẽ bùng lên tin tức, sẽ có nhiều tin đồn nói Trương Thanh Vân hành động không đúng.
Lưu Bằng nói ra lời đề nghị, khi thấy Trương Thanh Vân không nói lời nào thì hắn cũng không quá kiên trì, đành phải chậm rãi đi ra bắt đầu liên lạc với các hãng truyền thông ở Hoàng Hải. Lúc này thì điện thoại của Trương Thanh Vân cũng liên tục vang lên.
Trương Thanh Vân đã có phân phó, khi còn ở Hoàng Hải thì tất cả điện thoại đều phải gọi đến để Lưu Bằng ứng phó, điề này gây ra áp lực rất lớn cho Lưu Bằng. Người có thể gọi điện thoại cho Trương Thanh Vân đều là lãnh đạo, tất nhiên bọn họ cũng là núi cao mà Lưu Bằng phải đứng yên ngước nhìn.
Trương Thanh Vân bây giờ lại muốn lợi dụng Lưu Bằng để làm hai tai được thanh tỉnh, điều này rõ ràng là một khảo nghiệm cực kỳ nghiêm trọng với Lưu Bằng.
- Chào anh, tôi là thư ký Tiểu Lưu của bí thư Trương, xin hỏi anh là?
Lưu Bằng nhận được cuộc điện thoại thứ năm thì tự giới thiệu chính mình.
- Thư ký Lưu sao? À, là thế này, tôi là Khang Trạch Hữu của ban thư ký khối chính quyền tỉnh, chủ tịch Thi muốn trò chuyện với bí thư Trương, điều này có gì khó khăn không?
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam vang dội.
Lưu Bằng nghe thấy tên chủ tịch Thi thi chợt vô thức đứng lên, hắn nói:
- Điều này...Sau này có được không?
- Ngay bây giờ, anh không ở cùng một chỗ với bí thư Trương sao?
Khang Trạch Hữu nói.
Sau khi câu nói của Trương Thanh Vân được đưa tin thì mọi người cho rằng đây là lần đầu tiên một quan lớn cấp phó bộ của tỉnh Hoa Đông mang theo thành ý đến Hoàng Hải, hơn nữa còn nói là bước ngoặt quan trọng trong hợp tác giữa Hoa Đông và Hoàng Hải.
Vì truyền thông điên cuồng đưa tin nên chỉ trong vòng một ngày Trương Thanh Vân đã nhận lấy sự chú ý cao độ của tất cả chính đàn Hoàng Hải và các tầng lớp xã hội, vì vậy sau khi Trương Thanh Vân tham gia hội nghị trao đổi giữa các xí nghiệp Hoàng Hải và Hoa Đông và quay về thì vừa rời khỏi hội trường đã bị phóng viên vây quanh.
Tình huống sau đó lập tức làm cho nhân viên bảo vệ khách sạn và nhân viên phụ trách tiếp đãi bên phía Hoàng Hải trở nên cực kỳ cẳng thẳng, tất cả phóng viên cầm đủ loại micro ngắn dài có cả, tất cả đều chỉa thẳng vào mặt Trương Thanh Vân, hàng loạt câu hỏi được đưa ra, tình cảnh cực kỳ hỗn loạn.
Cuối cùng dưới sự bảo vệ liều chết của nhân viên công tác thì Trương Thanh Vân mới bình an lên xe, nhưng trên đường đi Trương Thanh Vân cũng phải trả lời vài vấn đề của phóng viên. Trên phương diện hợp tác giữa Hoàng Hải và Hoài Dương, hắn lại tiếp tục nhấn mạnh đến ý nguyện của nhân dân, hắn nói sự hợp tác dân gian giữa hai địa phương sẽ quyết định hợp tác vào lúc này.
Đồng thời Trương Thanh Vân cũng cường điệu hợp tác lần này phải đánh vỡ tư duy chủ nghĩa đỉnh núi, phải đứng ở góc độ có lợi cho quốc gia, phải có lợi cho dân sinh, phải đứng trên con đường phát triển lâu dài để xem xét hợp tác giữa Hoàng Hải và Hoài Dương.
Trương Thanh Vân lại cường điệu hợp tác phải có hiệu quả thực tế, phải xem xét đến hiệu suất, không nên để quan viên cho rằng đây là công trình thành tích, không nên để sự hợp tác giữa hai thành phố liên quan đến công trình thể diện. v. v. Phải dùng một tinh thần đạt độ cao cụ thể để mở rông và phát triển khu kinh tế Hoàng Hải.
Những quan điểm đặc sắc này của Trương Thanh Vân đã tiến thêm một bước nhiệt tình của truyền thông. Sau khi hắn quay về khách sạn thì các phương diện truyền thông ở hoàng hải lại liên hệ với Lưu Bằng, bọn họ hy vọng có thể mở một cuộc tọa đàm với Trương Thanh Vân, nói rằng nhân dân Hoàng Hải rất thích được nghe những lời đoàn kết hợp tác và chân thành của quan viên Hoa Đông, hy vọng Trương Thanh Vân có thể nghe những tiếng lòng của dân gian Hoàng Hải. Truyền thông ở Hoàng Hải tình nguyện cung cấp địa điểm và tổ chức tọa đàm, tình nguyện vì hợp tác giữa Hoàng Hải và Hoài Dương mà cống hiến chút sức lực.
Trương Thanh Vân cũng phải nhận lời với yêu cầu như vậy, mà thời gian cụ thể lại để cho Lưu Bằng phối hợp với các hãng truyền thông.
- Bí thư, điều này...Tôi thấy chúng ta nên quay về sớm hơn một chút, bây giờ anh bị người Hoàng Hải chú ý quá nhiều, phương diện an toàn của anh không được bảo đảm. Những nhân viên đi theo đều cảm nhận được áp lực quá lớn, còn chuyện tạo đàm...
Lưu Bằng dùng giọng nghiêm trang nói.
Lưu Bằng cúi đầu rất thấp, vẻ mặt trầm hẳn xuống, trong lòng có vẻ cực kỳ lo lắng. Lưu Bằng là người Hoa Đông, trong khung chảy dòng máu của người Hoa Đông, hắn không dám nghĩ những phần lý luận của Trương Thanh Vân sẽ bùng lên bao nhiêu con sóng ở Hoa Đông.
Không thể nghi ngờ Trương Thanh Vân là người cực kỳ cụ thể, cũng là người rất thẳng thắn và thành thật. Nhưng hắn đã không suy xét đến sự mẫn cảm của chính đàn Hoa Đông với vấn đề này, hắn đã dùng hợp tác giữa Hoài Dương và Hoàng Hải để kéo Hoài Dương thành thành phố vệ tinh, coi như cung cấp tất cả khả năng để Hoàng Hải tự do phát triển.
Định vị này là quá thấp, nếu đứng trên tư duy của chính đàn Hoa Đông thì mỗi một thành phố đều có một danh tiếng và định vị riêng, giá trị của Hoài Dương chợt giảm xuống, như vậy còn quái gì là danh tiếng? Hơn nữa sự định vị hợp tác giữa Hoài Dương và Hoàng Hải đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tương lai hợp tác giữa Cảng Thành và Hoàng Hải.
Cảng Thành là một thành phố phát triển nằm ở tốp cao của cả nước, bây giờ thành phố đang tìm một bước đột phá kinh tế, cố gắng tạo ra hình tượng. Bây giờ Hoài Dương cúi đầu quá thấp, chẳng lẽ Cảng Thành muốn được thuận lợi cũng phải học theo Hoài Dương sao?
Nếu không thì có phải quá trình hợp tác tương lai sẽ cực kỳ bị động?
Đến khi đó sinh ra những vấn đề rối loạn thì tất cả mọi thứ sẽ chụp lên đầu Trương Thanh Vân, nếu như vậy thì hắn có ngăn cản được sao? Lưu Bằng nghĩ đến những vấn đề này mà lo lắng thật sự, đúng là hoàng đế không vội mà thái giám đã nôn nóng.
Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng biết rõ tâm tư của Lưu Bằng, trong lòng hắn biết rõ vấn đề ba thành phố chậm chạp không đẩy mạnh liên kết nằm ở chỗ nào, hắn cũng đã từng suy xét đến hậu quả khi vạch trần tất cả.
Nếu nói phải tính toán đầu tiên thì đó chính là Hoa Đông, Trương Thanh Vân khẳng định gặp phải áp lực từ khắp nơi. Kinh tế Hoa Đông phát triển rất mạnh nhưng chính đàn lại quá bảo thủ, tự đóng cửa, tư tưởng chủ nghĩa đỉnh núi rất nghiêm trọng. Trương Thanh Vân tự hạ thấp giá trị con người nhưng ảnh hưởng đến Cảng Thành, nếu sóng bùng lên thì rõ ràng là ngất trời.
Trương Thanh Vân biết rõ trên núi có hổ mà vẫn đi lên, nhưng hắn cũng đã suy xét rất lâu mới đưa ra quyết định như vậy. Đầu tiên chính là khu kinh tế Hoàng Hải được trung ương và quốc hội quy hoạch, bây giờ còn chậm chạp chưa được bắt đầu thì chắc chắn "Hải phái" với thực lực không nhỏ sẽ tạo áp lực về phía Hoa Đông.
Hơn nữa Hoa Đông luôn bị người thủ đô ghi hận trong lòng, dưới tình huống này thì áp lực của tỉnh ủy và chính quyền Hoa Đông là cực kỳ khủng bố. Nếu không thì Tần Vệ Quốc đã chẳng bắt buộc thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy phải trực tiếp gọi điện yêu cầu Trương Thanh Vân đến tham gia hội nghị trao đổi giữa xí nghiệp hai bên.
Nếu sự việc đã tiến triển đến mức này thì nên vạch trần tất cả, việc nhân đức Trương Thanh Vân cũng không nhường cho một ai, mình không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Vì vậy mới dũng cảm ném suy nghĩ ra ngoài.
Bây giờ kinh tế Hoài Dương rất cần người ngoài trợ giúp, chỉ cần Hoài Dương và Hoàng Hải có thể mở rộng hợp tác thì Trương Thanh Vân có lòng tin kéo kinh tế Hoài Dương lên một độ cao mới ở ba hay năm năm tới. Hoài Dương là một thành phố lớn với hơn mười triệu dân, vấn đề phát triển kinh tế và nâng cao cuộc sống nhân dân có mức độ quá quan trọng. Hắn đã làm quan phụ mẫu thì khi cần có người gánh trách nhiệm, đôi khi căn bản không có cách nào lùi bước.
Huống hồ trong lòng Trương Thanh Vân đã suy xét rất sâu, nếu Hoa Đông có náo loạn ngập trời thì vĩnh viễn sẽ không thể xuất hiện tình cảnh Trương Thanh Vân không còn chỗ dựa. Nếu như xuất hiện tình huống này thì Hoa Đông sẽ rơi vào một tình huống mượn cớ chèn ép cán bộ một cách không rõ ràng, mà Hoa Đông vì sao phải chèn ép Trương Thanh Vân? Cũng vì Trương Thanh Vân cố gắng tự chủ trương và cố gắng thực hiện hợp tác với khu kinh tế Hoàng Hải sao? Nếu là như vậy thì quan trường Hoa Đông sụp đổ là đương nhiên.
Đối với những ý nghĩ và sách lược của tỉnh Hoa Đông thì trong lòng Trương Thanh Vân đã có sẵn một cây thước, dù thế nào cũng không thể theo chủ lưu ở Hoa Đông, chỉ có tranh đấu với các phe phái ở Hoa Đông chính là con đường và cách thức duy nhất để đi về phía trước. Chỉ như vậy hắn mới tìm được sự trợ giúp từ bên ngoài Hoa Đông.
Đồng thời chỉ có như vậy thì tầng lớp chính trị cấp cao ở Hoa Đông mới có sự băn khoăn. Tần Vệ Quốc nhiều lần bảo vệ cũng chỉ vì Hoa Đông cần một Trương Thanh Vân làm điển hình. Dưới tìn huống này Trương Thanh Vân ngẫu nhiên lột da, ngược lại sẽ là một hành động có lợi.
Biểu hiện của Trương Thanh Vân quá mạnh, tuy các phe phái trong Hoa Đông sẽ chẳng thích ứng nhưng trong thủ đô sẽ bùng lên tin tức, sẽ có nhiều tin đồn nói Trương Thanh Vân hành động không đúng.
Lưu Bằng nói ra lời đề nghị, khi thấy Trương Thanh Vân không nói lời nào thì hắn cũng không quá kiên trì, đành phải chậm rãi đi ra bắt đầu liên lạc với các hãng truyền thông ở Hoàng Hải. Lúc này thì điện thoại của Trương Thanh Vân cũng liên tục vang lên.
Trương Thanh Vân đã có phân phó, khi còn ở Hoàng Hải thì tất cả điện thoại đều phải gọi đến để Lưu Bằng ứng phó, điề này gây ra áp lực rất lớn cho Lưu Bằng. Người có thể gọi điện thoại cho Trương Thanh Vân đều là lãnh đạo, tất nhiên bọn họ cũng là núi cao mà Lưu Bằng phải đứng yên ngước nhìn.
Trương Thanh Vân bây giờ lại muốn lợi dụng Lưu Bằng để làm hai tai được thanh tỉnh, điều này rõ ràng là một khảo nghiệm cực kỳ nghiêm trọng với Lưu Bằng.
- Chào anh, tôi là thư ký Tiểu Lưu của bí thư Trương, xin hỏi anh là?
Lưu Bằng nhận được cuộc điện thoại thứ năm thì tự giới thiệu chính mình.
- Thư ký Lưu sao? À, là thế này, tôi là Khang Trạch Hữu của ban thư ký khối chính quyền tỉnh, chủ tịch Thi muốn trò chuyện với bí thư Trương, điều này có gì khó khăn không?
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam vang dội.
Lưu Bằng nghe thấy tên chủ tịch Thi thi chợt vô thức đứng lên, hắn nói:
- Điều này...Sau này có được không?
- Ngay bây giờ, anh không ở cùng một chỗ với bí thư Trương sao?
Khang Trạch Hữu nói.