Chu Hướng làm thư ký của bí thư tỉnh ủy đã lâu mà chưa từng thấy người nào dám chống đối Tần Vệ Quốc, nhưng hôm nay hắn đã được thấy. Hắn đã sớm biết bí thư thị ủy Hoài Dương Trương Thanh Vân là người lớn gan, nhưng đến mức độ này cũng làm hắn bất ngờ lớn.
Khi Chu Hướng dâng trà cho hai vị lãnh đạo xong và lui ra thì cũng không lâu sau đã nghe thấy tiếng khắc khẩu ở phòng khách. Hắn chi dám đi đến gần cửa mà không dám tiến vào, lúc này hắn nhìn thấy bí thư Trương Thanh Vân đang cực kỳ kích động, đối phương đang vung vẫy hai tay để giảng giải tình huống ở Hoài Dương, những vấn đề phát sinh. Bí thư Trương nói bây giờ rời khỏi Hoài Dương sẽ không thích hợp, không những bất lợi cho chính mình, càng bất lợi với vấn đề phát triển của Hoài Dương.
Chu Hướng thấy tình cảnh như vậy thì hai chân mềm nhũn, các bộ phận khác trên cơ thể giống như không còn chịu sự chỉ huy của bộ não. Hắn muốn lui ra nhưng cảm thấy không thích hợp, nhưng nếu tiếp tục đứng ở đây sẽ làm khó cho Tần Vệ Quốc.
Chu Hướng hận không thể gọi Trương Thanh Vân là đại gia, buổi ước hẹn hôm nay phải do hắn hòa giải mới thành, bây giờ lại xuất hiện tình huống này. Đúng là Trương Thanh Vân muốn chết mà kéo theo cả Chu Hướng, rõ ràng là tai họa bất ngờ.
Tần Vệ Quốc cũng không ngờ Trương Thanh Vân có phản ứng dữ dội như vậy, vẻ mặt lão dần trở nên âm trầm. Đợi đến khi Trương Thanh Vân nói xong thì lão vỗ bàn nói:
- Đúng là bừa bãi, ý của anh là lần sau tỉnh ủy muốn đưa ra quyết nghị thì cần phải có sự đồng ý của chính mình mới có hiệu lực sao? Đúng là quá buồn cười, tôi thấy anh phải xem xét lại, tổ chức phân công nhiệm vụ mà dám chọn ba lấy bốn, anh tưởng rằng mình đang đi chợ sao?
- Không phải...Bí thư...
Trương Thanh Vân chợt đỏ mặt.
- Cái gì không phải? Trước tiên anh phải xem lại thái độ của mình, là một bí thư lãnh đạo thành phố hơn chục triệu dân, không ngờ cũng chẳng có tính kỷ luật tổ chức, thật sự làm người ta thất vọng. Anh xem bộ dạng của mình lúc này, đâu còn khí độ của một bí thư...
Tần Vệ Quốc rất ít khi nổi giận, nhưng bây giờ lão nổi giận có vẻ rất đáng sợ. Chu Hướng sợ đến mức chạy trốn ngay lập tức mà không dám nhìn vào phòng khách.
- Trương Thanh Vân dám chống lại bí thư, đúng là không biết trời cao đất rộng.
Chu Hướng lui ra một khoảng xa mà vẫn còn nghe thấy âm thanh truyền đến. Con người thường hiếu kỳ, dù là Chu Hướng được rèn luyện nghiêm chỉnh cũng không ngoại lệ, hắn cũng không biết hôm nay phải làm sao mới xong chuyện.
Trải qua sự kiện lần này thì sau đó bí thư Tần Vệ Quốc còn coi trọng Trương Thanh Vân nữa không? Trong lòng Chu Hướng xuất hiện một dấu hỏi lớn, nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó khăn cho Trương Thanh Vân, trong lòng cũng thầm đổ mồ hôi lạnh thay cho đối phương.
Trương Thanh Vân đối mặt với một Tần Vệ Quốc đang tức giận mà không dám lên tiếng, bộ dạng cúi đầu nhận sai. Tần Vệ Quốc mắng hơn mười phút thì cuối cùng cũng thu nạp vẻ giận dữ, lão đặt mông ngồi xuống ghế sa lông, ngay sau đó lại rơi vào trầm mặc.
Không gian cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn lại những âm thanh tích tắc của đồng hồ treo tường. Tần Vệ Quốc ngồi trên ghế sa lông, ánh mắt nhìn về phía Trương Thanh Vân. Một lúc lâu sau, Tần Vệ Quốc định mở lời thì Trương Thanh Vân đã ngẩng đầu lên nói:
- Bí thư, anh cũng đừng nên quá tức giận, tôi nói chính là vấn đề cầu thị. Anh nghĩ lại xem, trước đó một năm Hoài Dương đang ở vào tình cảnh gì? Bây giờ mới được một năm, đâu có thể nào tốt lên giống như những gì người ta nói bên ngoài?
- Những gì được lan truyền chẳng qua chỉ là tình cảnh thái bình giả tạo, đều là nâng lên rồi giết. Vấn đề ở Hoài Dương còn rất nhiều, có những thứ rất nghiêm trọng, trước đó tôi cũng vừa tìm được biện pháp, công tác còn chưa kịp triển khai, lúc này để tôi rời khỏi Hoài Dương,...Tôi...Tôi còn chưa nghĩ đến điều này...
Tần Vệ Quốc ngây cả người, thân thể chợt cứng đờ, sau đó lập tức vui mừng. Lúc này lão mới biết hôm nay mình đụng phải một gốc rạ cứng nhắc, lão đảm nhiệm chức vụ bí thư ở Hoa Đông đã khá lâu năm, cơ hội nhảy dựng lên mắng người như hôm nay là rất ít. Mà hễ là những người bị lão mắng thì đều câm như hên, ai cũng nơm nớp lo sợ, chỉ biết cúi đầu nhận kiểm điểm.
Nhưng Trương Thanh Vân là điển hình của kẻ mặt dày mày dạn, anh mắng thì cứ mắng, mắng xong, khi đối phương thấy anh hết giận thì lại tiếp tục đề xuất vấn đề.
Dựa theo ý nghĩ của Tần Vệ Quốc, nếu Trương Thanh Vân chưa hiểu thông, có tâm tình mâu thuẫn thì trước tiên lão sẽ mắng phủ đầu một lượt, sau đó chậm rãi dùng ngôn ngữ giải vây. Đây là điển hinh của phương pháp cây gậy và củ cà rốt, còn có gì mà không lừa người được?
Nhưng bây giờ Tần Vệ Quốc mới biết mình đánh giá Trương Thanh Vân quá đơn giản, người này hiểu rất rõ chiêu thức của lão. Khi lão nổi giận thì hắn biết sẽ không có rủi ro, đến khi hết giận thì chậm rãi dùng lời nhẹ nhàng nói ra vấn đề.
Lúc nãy Tần Vệ Quốc đã mượn cơ hội nổi giận, bây giờ tâm tình không còn như vừa rồi, muốn khôi phục lại cũng rất khó khăn, vì vậy khoảnh khắc này không biết đối phó thế nào cho phải.
Nói thật ra những gì Trương Thanh Vân nói thì Tần Vệ Quốc cũng biết, nhưng nếu đứng nhìn từ góc độ tỉnh ủy thì bây giờ vấn đề ở Cảng Thành nghiêm trọng hơn, cần nhanh chóng xử lý. Trong Hoa Đông thì Hoài Dương khó thể sánh với Cảng Thành, dù là tầm quan trọng hay lực ảnh hưởng thì hai bên cũng không cùng cấp.
Dưới tình huống này, Tần Vệ Quốc muốn đưa Cảng Thành rời khỏi khốn cảnh thì phải cực kỳ cẩn thận. Hơn nữa tỉnh ủy đã mở thảo luận, mọi người đề cử Trương Thanh Vân đến Cảng Thành với lý do rất đầy đủ, khi Tần Vệ Quốc còn chưa kịp cho ra ý kiến thì mọi người đã đạt thành nhận thức.
Hơn nữa Tần Vệ Quốc cũng rất khẳng định năng lực của Trương Thanh Vân, lão cho rằng Trương Thanh Vân đến Cảng Thành sẽ xử lý tốt mọi việc. Vì có tâm tư như vậy mà lão cũng gật đầu đồng ý, tỉnh ủy cứ như vậy mà hướng lên tuyến trên yêu cầu cho Trương Thanh Vân xuống làm bí thư thị ủy Cảng Thành.
Tần Vệ Quốc tất nhiên cũng dự đoán được Trương Thanh Vân sẽ phản ứng dữ dội, Trương Thanh Vân vất vả lắm mới tạo ra cục diện tốt ở Hoài Dương, bây giờ tình cảnh thực tế đã chứng minh tương lai tốt đẹp của Hoài Dương. Nếu bây giờ để Trương Thanh Vân phải rời đi thì dù là Tần Vệ Quốc đặt mình vào hoàn cảnh như vậy cũng có tâm tình mâu thuẫn, vì thế gặp mặt Trương Thanh Vân và lão cũng đã có chuẩn bị. tại
Nhưng bây giờ xem ra Tần Vệ Quốc vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ, bây giờ Trương Thanh Vân ra tay khá khôn khéo. Vì vậy lão trầm mặc một lúc lâu rồi nói:
- Anh...Anh đúng là ngu xuẩn, tôi không có nhiều tinh lực giải thích cho anh, chính anh cần phải suy nghĩ, đến khi nào tự mình thông suốt mới được.
Trương Thanh Vân đã chơi trò xấu mặt thì Tần Vệ Quốc cũng dứt khoát học theo, dùng cứng đối cứng, không muốn dây dưa. Lão nói lời này mà cảm thấy có hơi quá mức, nhìn vẻ mặt của Trương Thanh Vân mà lão thở dài một hơi rồi nói:
- Thanh Vân, việc này trước mắt vẫn là lời đề nghị của tỉnh ủy với trung ương, vấn đề có bổ nhiệm hay không phải do trung ương quyết định. Hơn nữa anh đến Cảng Thành cũng có lợi cho phát triển sau này, có thể tiến vào ban ngành thường ủy, bây giờ anh còn trẻ, còn có nhiều tương lai tốt đẹp trước mắt...
Tần Vệ Quốc nói đến đây thì đứng dậy gọi Chu Hướng, lúc này Chu Hướng cũng đã sớm đứng sẵn chờ đợi ở bên ngoài, vì vậy bí thư gọi thì đẩy cửa vào ngay. Tần Vệ Quốc chỉ chỉ vào Trương Thanh Vân nói:
- Cậu mang đến chút hoa quả ướp lạnh, hôm nay tôi và bí thư Trương khá nóng nảy, vì vậy cần phải hạ hỏa.
Tần Vệ Quốc vừa nói vừa cười, rõ ràng là trêu đùa Trương Thanh Vân, cũng vì vậy mà Trương Thanh Vân với vẻ mặt nghiêm khắc cũng cảm thấy mất tự nhiên. Mà Chu Hướng ở bên cạnh thì muốn lồi cả mắt, vừa rồi rõ ràng hắn nhìn thấy bí thư và Trương Thanh Vân đang vỗ bàn ồn ào với nhau.
Bây giờ sự việc đã qua đi, chẳng có gì xảy ra, bây giờ bí thư Tần lại phải dỗ dành Trương Thanh Vân sao?
Chu Hướng nhận mệnh đi ra, dọc theo đoạn đường hắn cảm thấ rất váng đầu, cảm thấy ý nghĩ rối loạn. Hắn nghĩ mãi cũng không biết Trương Thanh Vân rốt cuộc có năng lực thế nào lại đáng để bí thư tỉnh ủy coi trọng như vậy, dù vỗ bàn cãi nhau cũng trở nên thoải mái nhanh như thế sao?
- Hoa quả ướp lạnh sao?
Chu Hướng lầm bầm nói một câu, hắn là thư ký của Tần Vệ Quốc, hắn biết rõ tập quán sinh hoạt của bí thư Tần. Mỗi ngày phải dùng trái cây là lời căn dặn của bác sĩ, nhưng đôi khi bí thư tâm tình không tốt, đặc biệt là lúc bực bội sẽ không muốn ăn bất cứ thứ gì.
Bây giờ Tần Vệ Quốc nói mang đến hoa quả, như vậy chẳng phải đã nói rõ tâm tình bí thư không tệ sao? Trong đầu Chu Hướng bùng lên ý nghĩ như vậy thì càng cảm thấy hoảng sợ.
Chu Hướng cảm thấy khó tưởng, nhưng tâm tư của lãnh đạo thế nào thì cấp dưới khó thể nhìn thấu, nhưng vào tình cảnh này hắn cũng có được chút manh mối.
Sau khi hoa quả được đưa lên thì Tần Vệ Quốc lập tức trở nên tươi cười, lão nói:
- Thanh Vân, bây giờ không nên thảo luận vấn đề kia nữa, ăn chút hoa quả, tùy tiện tâm sự. Dù thế nào, dù kết quả ra sao thì cậu cũng đã có một thời gian để chuẩn bị, sẽ không sinh ra tình cảnh trở tay không kịp.
- Còn có một chuyện tôi muốn nói với cậu, trong khoảng thời gian này toi đã đặc biệt cho phòng tổ chức tỉnh ủy xuống xem xét Cảng Thành, các đồng chí bên kia đều rất chào đón cậu, cũng rất hy vọng cậu có thể đưa Cảng Thành thoát khỏi khốn cảnh.
- Cậu là cán bộ từ Cảng Thành đi ra, bây giờ quay về cũng xem như không tồn tại vấn đề phải làm quen nghiệp vụ công tác, đây là những điều kiên có lợi, tất nhiên đây là những gì cậu có thể châm chước...
Giọng điệu của Tần Vệ Quốc rất hòa ái giống như đang giáo dục hậu bối, lời nói lộ vẻ khuyến khích. Lão càng nói như vậy thì trong lòng Trương Thanh Vân càng hiểu rõ, lần này có lẽ mười phần hắn sẽ phải đến Cảng Thành.
Vào thời điểm này thì vấn đề ở Cảng Thành khá nghiêm trọng, trung ương không biết chắc tình huống sẽ khó thể bỏ qua lời đề nghị của tỉnh ủy Hoa Đông. Tần Vệ Quốc rất hiểu vấn đề này, vì vậy bây giờ mới nói ra những lời thấm thía như vậy.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt sinh ra cảm giác vắng vẻ, đồng thời cũng có chút cảm kích vì lời khuyến khích của Tần Vệ Quốc, nhưng dù sao cũng khó thể vui. Hắn thật sự không nghĩ rằng mình sẽ rời khỏi Hoài Dương vào lúc này, hắn còn nhiều công tác đã bố trí mà chưa thực hiện ở đó, nhưng cũng còn rất nhiều công tác đã hành động mà chưa tìm được thu hoạch.
Trước đó Trương Thanh Vân rất chờ mong về vấn đề này, nhưng khi ở vào thời điểm quan trọng thì hắn tàn nhẫn phát hiện ra những thứ này không liên quan gì đến mình. Loại tâm lý này làm Trương Thanh Vân khó thể thích ứng.
Tần Vệ Quốc ngồi nói nhăng nói cuội một lúc lâu, rõ ràng đây là là một lần phá lệ đối với một bí thư tỉnh ủy ngày chạy ngàn dặm. Lão hỏi về chuyện ở Hoài Dương, còn trưng cầu ý kiến của Trương Thanh Vân về ban ngành sau khi rời khỏi Hoài Dương. Đồng thời lão cũng nghe ngóng rất chân thành, rất cẩn thận và cực kỳ coi trọng từng lời từng ý của Trương Thanh Vân.
Điều phá lệ cuối cùng là khi Trương Thanh Vân ra về, Tần Vệ Quốc tự mình tiễn ra khỏi cổng, sau đó vẫy tay từ biệt với Trương Thanh Vân mà tâm tình rất phức tạp...
Khi Chu Hướng dâng trà cho hai vị lãnh đạo xong và lui ra thì cũng không lâu sau đã nghe thấy tiếng khắc khẩu ở phòng khách. Hắn chi dám đi đến gần cửa mà không dám tiến vào, lúc này hắn nhìn thấy bí thư Trương Thanh Vân đang cực kỳ kích động, đối phương đang vung vẫy hai tay để giảng giải tình huống ở Hoài Dương, những vấn đề phát sinh. Bí thư Trương nói bây giờ rời khỏi Hoài Dương sẽ không thích hợp, không những bất lợi cho chính mình, càng bất lợi với vấn đề phát triển của Hoài Dương.
Chu Hướng thấy tình cảnh như vậy thì hai chân mềm nhũn, các bộ phận khác trên cơ thể giống như không còn chịu sự chỉ huy của bộ não. Hắn muốn lui ra nhưng cảm thấy không thích hợp, nhưng nếu tiếp tục đứng ở đây sẽ làm khó cho Tần Vệ Quốc.
Chu Hướng hận không thể gọi Trương Thanh Vân là đại gia, buổi ước hẹn hôm nay phải do hắn hòa giải mới thành, bây giờ lại xuất hiện tình huống này. Đúng là Trương Thanh Vân muốn chết mà kéo theo cả Chu Hướng, rõ ràng là tai họa bất ngờ.
Tần Vệ Quốc cũng không ngờ Trương Thanh Vân có phản ứng dữ dội như vậy, vẻ mặt lão dần trở nên âm trầm. Đợi đến khi Trương Thanh Vân nói xong thì lão vỗ bàn nói:
- Đúng là bừa bãi, ý của anh là lần sau tỉnh ủy muốn đưa ra quyết nghị thì cần phải có sự đồng ý của chính mình mới có hiệu lực sao? Đúng là quá buồn cười, tôi thấy anh phải xem xét lại, tổ chức phân công nhiệm vụ mà dám chọn ba lấy bốn, anh tưởng rằng mình đang đi chợ sao?
- Không phải...Bí thư...
Trương Thanh Vân chợt đỏ mặt.
- Cái gì không phải? Trước tiên anh phải xem lại thái độ của mình, là một bí thư lãnh đạo thành phố hơn chục triệu dân, không ngờ cũng chẳng có tính kỷ luật tổ chức, thật sự làm người ta thất vọng. Anh xem bộ dạng của mình lúc này, đâu còn khí độ của một bí thư...
Tần Vệ Quốc rất ít khi nổi giận, nhưng bây giờ lão nổi giận có vẻ rất đáng sợ. Chu Hướng sợ đến mức chạy trốn ngay lập tức mà không dám nhìn vào phòng khách.
- Trương Thanh Vân dám chống lại bí thư, đúng là không biết trời cao đất rộng.
Chu Hướng lui ra một khoảng xa mà vẫn còn nghe thấy âm thanh truyền đến. Con người thường hiếu kỳ, dù là Chu Hướng được rèn luyện nghiêm chỉnh cũng không ngoại lệ, hắn cũng không biết hôm nay phải làm sao mới xong chuyện.
Trải qua sự kiện lần này thì sau đó bí thư Tần Vệ Quốc còn coi trọng Trương Thanh Vân nữa không? Trong lòng Chu Hướng xuất hiện một dấu hỏi lớn, nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó khăn cho Trương Thanh Vân, trong lòng cũng thầm đổ mồ hôi lạnh thay cho đối phương.
Trương Thanh Vân đối mặt với một Tần Vệ Quốc đang tức giận mà không dám lên tiếng, bộ dạng cúi đầu nhận sai. Tần Vệ Quốc mắng hơn mười phút thì cuối cùng cũng thu nạp vẻ giận dữ, lão đặt mông ngồi xuống ghế sa lông, ngay sau đó lại rơi vào trầm mặc.
Không gian cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn lại những âm thanh tích tắc của đồng hồ treo tường. Tần Vệ Quốc ngồi trên ghế sa lông, ánh mắt nhìn về phía Trương Thanh Vân. Một lúc lâu sau, Tần Vệ Quốc định mở lời thì Trương Thanh Vân đã ngẩng đầu lên nói:
- Bí thư, anh cũng đừng nên quá tức giận, tôi nói chính là vấn đề cầu thị. Anh nghĩ lại xem, trước đó một năm Hoài Dương đang ở vào tình cảnh gì? Bây giờ mới được một năm, đâu có thể nào tốt lên giống như những gì người ta nói bên ngoài?
- Những gì được lan truyền chẳng qua chỉ là tình cảnh thái bình giả tạo, đều là nâng lên rồi giết. Vấn đề ở Hoài Dương còn rất nhiều, có những thứ rất nghiêm trọng, trước đó tôi cũng vừa tìm được biện pháp, công tác còn chưa kịp triển khai, lúc này để tôi rời khỏi Hoài Dương,...Tôi...Tôi còn chưa nghĩ đến điều này...
Tần Vệ Quốc ngây cả người, thân thể chợt cứng đờ, sau đó lập tức vui mừng. Lúc này lão mới biết hôm nay mình đụng phải một gốc rạ cứng nhắc, lão đảm nhiệm chức vụ bí thư ở Hoa Đông đã khá lâu năm, cơ hội nhảy dựng lên mắng người như hôm nay là rất ít. Mà hễ là những người bị lão mắng thì đều câm như hên, ai cũng nơm nớp lo sợ, chỉ biết cúi đầu nhận kiểm điểm.
Nhưng Trương Thanh Vân là điển hình của kẻ mặt dày mày dạn, anh mắng thì cứ mắng, mắng xong, khi đối phương thấy anh hết giận thì lại tiếp tục đề xuất vấn đề.
Dựa theo ý nghĩ của Tần Vệ Quốc, nếu Trương Thanh Vân chưa hiểu thông, có tâm tình mâu thuẫn thì trước tiên lão sẽ mắng phủ đầu một lượt, sau đó chậm rãi dùng ngôn ngữ giải vây. Đây là điển hinh của phương pháp cây gậy và củ cà rốt, còn có gì mà không lừa người được?
Nhưng bây giờ Tần Vệ Quốc mới biết mình đánh giá Trương Thanh Vân quá đơn giản, người này hiểu rất rõ chiêu thức của lão. Khi lão nổi giận thì hắn biết sẽ không có rủi ro, đến khi hết giận thì chậm rãi dùng lời nhẹ nhàng nói ra vấn đề.
Lúc nãy Tần Vệ Quốc đã mượn cơ hội nổi giận, bây giờ tâm tình không còn như vừa rồi, muốn khôi phục lại cũng rất khó khăn, vì vậy khoảnh khắc này không biết đối phó thế nào cho phải.
Nói thật ra những gì Trương Thanh Vân nói thì Tần Vệ Quốc cũng biết, nhưng nếu đứng nhìn từ góc độ tỉnh ủy thì bây giờ vấn đề ở Cảng Thành nghiêm trọng hơn, cần nhanh chóng xử lý. Trong Hoa Đông thì Hoài Dương khó thể sánh với Cảng Thành, dù là tầm quan trọng hay lực ảnh hưởng thì hai bên cũng không cùng cấp.
Dưới tình huống này, Tần Vệ Quốc muốn đưa Cảng Thành rời khỏi khốn cảnh thì phải cực kỳ cẩn thận. Hơn nữa tỉnh ủy đã mở thảo luận, mọi người đề cử Trương Thanh Vân đến Cảng Thành với lý do rất đầy đủ, khi Tần Vệ Quốc còn chưa kịp cho ra ý kiến thì mọi người đã đạt thành nhận thức.
Hơn nữa Tần Vệ Quốc cũng rất khẳng định năng lực của Trương Thanh Vân, lão cho rằng Trương Thanh Vân đến Cảng Thành sẽ xử lý tốt mọi việc. Vì có tâm tư như vậy mà lão cũng gật đầu đồng ý, tỉnh ủy cứ như vậy mà hướng lên tuyến trên yêu cầu cho Trương Thanh Vân xuống làm bí thư thị ủy Cảng Thành.
Tần Vệ Quốc tất nhiên cũng dự đoán được Trương Thanh Vân sẽ phản ứng dữ dội, Trương Thanh Vân vất vả lắm mới tạo ra cục diện tốt ở Hoài Dương, bây giờ tình cảnh thực tế đã chứng minh tương lai tốt đẹp của Hoài Dương. Nếu bây giờ để Trương Thanh Vân phải rời đi thì dù là Tần Vệ Quốc đặt mình vào hoàn cảnh như vậy cũng có tâm tình mâu thuẫn, vì thế gặp mặt Trương Thanh Vân và lão cũng đã có chuẩn bị. tại
Nhưng bây giờ xem ra Tần Vệ Quốc vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ, bây giờ Trương Thanh Vân ra tay khá khôn khéo. Vì vậy lão trầm mặc một lúc lâu rồi nói:
- Anh...Anh đúng là ngu xuẩn, tôi không có nhiều tinh lực giải thích cho anh, chính anh cần phải suy nghĩ, đến khi nào tự mình thông suốt mới được.
Trương Thanh Vân đã chơi trò xấu mặt thì Tần Vệ Quốc cũng dứt khoát học theo, dùng cứng đối cứng, không muốn dây dưa. Lão nói lời này mà cảm thấy có hơi quá mức, nhìn vẻ mặt của Trương Thanh Vân mà lão thở dài một hơi rồi nói:
- Thanh Vân, việc này trước mắt vẫn là lời đề nghị của tỉnh ủy với trung ương, vấn đề có bổ nhiệm hay không phải do trung ương quyết định. Hơn nữa anh đến Cảng Thành cũng có lợi cho phát triển sau này, có thể tiến vào ban ngành thường ủy, bây giờ anh còn trẻ, còn có nhiều tương lai tốt đẹp trước mắt...
Tần Vệ Quốc nói đến đây thì đứng dậy gọi Chu Hướng, lúc này Chu Hướng cũng đã sớm đứng sẵn chờ đợi ở bên ngoài, vì vậy bí thư gọi thì đẩy cửa vào ngay. Tần Vệ Quốc chỉ chỉ vào Trương Thanh Vân nói:
- Cậu mang đến chút hoa quả ướp lạnh, hôm nay tôi và bí thư Trương khá nóng nảy, vì vậy cần phải hạ hỏa.
Tần Vệ Quốc vừa nói vừa cười, rõ ràng là trêu đùa Trương Thanh Vân, cũng vì vậy mà Trương Thanh Vân với vẻ mặt nghiêm khắc cũng cảm thấy mất tự nhiên. Mà Chu Hướng ở bên cạnh thì muốn lồi cả mắt, vừa rồi rõ ràng hắn nhìn thấy bí thư và Trương Thanh Vân đang vỗ bàn ồn ào với nhau.
Bây giờ sự việc đã qua đi, chẳng có gì xảy ra, bây giờ bí thư Tần lại phải dỗ dành Trương Thanh Vân sao?
Chu Hướng nhận mệnh đi ra, dọc theo đoạn đường hắn cảm thấ rất váng đầu, cảm thấy ý nghĩ rối loạn. Hắn nghĩ mãi cũng không biết Trương Thanh Vân rốt cuộc có năng lực thế nào lại đáng để bí thư tỉnh ủy coi trọng như vậy, dù vỗ bàn cãi nhau cũng trở nên thoải mái nhanh như thế sao?
- Hoa quả ướp lạnh sao?
Chu Hướng lầm bầm nói một câu, hắn là thư ký của Tần Vệ Quốc, hắn biết rõ tập quán sinh hoạt của bí thư Tần. Mỗi ngày phải dùng trái cây là lời căn dặn của bác sĩ, nhưng đôi khi bí thư tâm tình không tốt, đặc biệt là lúc bực bội sẽ không muốn ăn bất cứ thứ gì.
Bây giờ Tần Vệ Quốc nói mang đến hoa quả, như vậy chẳng phải đã nói rõ tâm tình bí thư không tệ sao? Trong đầu Chu Hướng bùng lên ý nghĩ như vậy thì càng cảm thấy hoảng sợ.
Chu Hướng cảm thấy khó tưởng, nhưng tâm tư của lãnh đạo thế nào thì cấp dưới khó thể nhìn thấu, nhưng vào tình cảnh này hắn cũng có được chút manh mối.
Sau khi hoa quả được đưa lên thì Tần Vệ Quốc lập tức trở nên tươi cười, lão nói:
- Thanh Vân, bây giờ không nên thảo luận vấn đề kia nữa, ăn chút hoa quả, tùy tiện tâm sự. Dù thế nào, dù kết quả ra sao thì cậu cũng đã có một thời gian để chuẩn bị, sẽ không sinh ra tình cảnh trở tay không kịp.
- Còn có một chuyện tôi muốn nói với cậu, trong khoảng thời gian này toi đã đặc biệt cho phòng tổ chức tỉnh ủy xuống xem xét Cảng Thành, các đồng chí bên kia đều rất chào đón cậu, cũng rất hy vọng cậu có thể đưa Cảng Thành thoát khỏi khốn cảnh.
- Cậu là cán bộ từ Cảng Thành đi ra, bây giờ quay về cũng xem như không tồn tại vấn đề phải làm quen nghiệp vụ công tác, đây là những điều kiên có lợi, tất nhiên đây là những gì cậu có thể châm chước...
Giọng điệu của Tần Vệ Quốc rất hòa ái giống như đang giáo dục hậu bối, lời nói lộ vẻ khuyến khích. Lão càng nói như vậy thì trong lòng Trương Thanh Vân càng hiểu rõ, lần này có lẽ mười phần hắn sẽ phải đến Cảng Thành.
Vào thời điểm này thì vấn đề ở Cảng Thành khá nghiêm trọng, trung ương không biết chắc tình huống sẽ khó thể bỏ qua lời đề nghị của tỉnh ủy Hoa Đông. Tần Vệ Quốc rất hiểu vấn đề này, vì vậy bây giờ mới nói ra những lời thấm thía như vậy.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt sinh ra cảm giác vắng vẻ, đồng thời cũng có chút cảm kích vì lời khuyến khích của Tần Vệ Quốc, nhưng dù sao cũng khó thể vui. Hắn thật sự không nghĩ rằng mình sẽ rời khỏi Hoài Dương vào lúc này, hắn còn nhiều công tác đã bố trí mà chưa thực hiện ở đó, nhưng cũng còn rất nhiều công tác đã hành động mà chưa tìm được thu hoạch.
Trước đó Trương Thanh Vân rất chờ mong về vấn đề này, nhưng khi ở vào thời điểm quan trọng thì hắn tàn nhẫn phát hiện ra những thứ này không liên quan gì đến mình. Loại tâm lý này làm Trương Thanh Vân khó thể thích ứng.
Tần Vệ Quốc ngồi nói nhăng nói cuội một lúc lâu, rõ ràng đây là là một lần phá lệ đối với một bí thư tỉnh ủy ngày chạy ngàn dặm. Lão hỏi về chuyện ở Hoài Dương, còn trưng cầu ý kiến của Trương Thanh Vân về ban ngành sau khi rời khỏi Hoài Dương. Đồng thời lão cũng nghe ngóng rất chân thành, rất cẩn thận và cực kỳ coi trọng từng lời từng ý của Trương Thanh Vân.
Điều phá lệ cuối cùng là khi Trương Thanh Vân ra về, Tần Vệ Quốc tự mình tiễn ra khỏi cổng, sau đó vẫy tay từ biệt với Trương Thanh Vân mà tâm tình rất phức tạp...