- Gió tây thổi Vị Thủy, lá rụng đầy Trường Giang!
Trương Thanh Vân đứng trong phòng nhìn dòng Trường Giang cuồn cuộn đổ về đông, hắn đột nhiên nhớ đến câu thơ này.
Lúc này tâm tình của Trương Thanh Vân là như thế.
Con người luôn gặp phải những chuyện không được hoàn mỹ, dù Trương Thanh Vân cũng là như thế. Trong mắt người khác thì Trương Thanh Vân là kẻ quyền cao chức trọng, muốn tiền có tiền, muốn bối cảnh có bối cảnh, hắn còn có gì không đáng giá?
Nhưng trên thực tế thì những gì Trương Thanh Vân lo nghĩ không phải người bình thường có thể hiểu được, Hoài Dương có thể nói là nơi ký thác giấc mộng của hắn, khoảnh khắc khi đến nhận chức bí thư thị ủy Hoài Dương thì hắn đã quyết định phải cố gắng tạo ra thành tích lớn, phải tạo ra sự nghiệp.
Ý nghĩ này của Trương Thanh Vân đã rất nhanh được vận dụng vào trong hành động, có thể nói hắn đã rất cúc cung tận tụy ở Hoài Dương, tất cả tâm tư đều được đặt trên công tác. Hắn cố gắng duy trì đoàn kết, cố gắng dùng người mình biết, cố gắng đẩy mạnh hợp tác với Hoàng Hải, dùng nhiều sức lực để cải biến bầu không khí Hoài Dương, nói chung đã sử dụng tất cả tâm tư.
Bây giờ vất vả lắm Hoài Dương mới có cơ hội khởi sắc, nhưng tình hình vẫn giống như trước, chưa tiến vào giai đoạn hái quả ngọt thì đã bị di dời, tin tức này làm Trương Thanh Vân trở tay không kịp. Dù hắn cố gắng làm cho mình tỉnh táo nhưng vẫn mất một đêm khó ngủ.
- Bí thư, có một đồng chí muốn gặp anh, anh ấy nói mình họ Chu, tôi đã đưa anh ấy vào phòng nghỉ ngơi dùng trà.
Ngày hôm qua khi Trương Thanh Vân quay về và biết tin tức thì Lưu Bằng cũng thức trắng đêm, cảm tình của hắn với bí thư là khó thể dùng ngôn ngữ miêu tả, nếu không có Trương Thanh Vân thì hắn bây giờ vẫn là một phó bí thư chi đoàn một huyện ngoại thành, bị người nhà, người thân, bạn bè, đồng sự coi khinh.
Bây giờ Lưu Bằng đã trở thành một ngôi sao chạm tay có thể bỏng ở Hoài Dương, những người trước kia khinh thường đã phải cung kính, cha vợ cũng phải hòa hoãn mối quan hệ, thương yêu cháu ngoại trai...
Tất cả những thứ này đều do Trương Thanh Vân trao cho hắn, nếu không phải Trương Thanh Vân có cặp mắt tinh đời, nếu không phải bí thư Trương có quyết định đánh vỡ khối công tác nhân sự ở Hoài Dương thì Lưu Bằng sẽ không có cơ hội xuất hiện, sẽ rơi vào vòng thất bại ở quan trường.
Người như Lưu Bằng có rất nhiều trong xã hội, nhiều không kể xiết, vô số kể. Từ xưa đến nay cũng có rất nhiều người vì thất bại mà chôn vùi tài năng, Lưu Bằng nếu muốn so sánh cũng không quá đáng giá, vì vậy hắn được vùng dậy đều là nhờ vào Trương Thanh Vân.
Trong thiên hạ chẳng có bữa tiệc nào không tàn, Lưu Bằng tất nhiên biết rõ điều này. Nhưng bữa tiệc này kết thúc quá đột nhiên, điều này làm người ta trở tay không kịp, trong lòng hắn khó thể làm tiêu tan nhiều ý nghĩ bức bối.
Trong mắt Lưu Bằng thì Trương Thanh Vân là núi, hắn ở cùng bí thư Trương và thu hoạch được rất nhiều thứ. Nếu như bây giờ phải rời khỏi thị ủy và xuống tuyến dưới rèn luyện thì hắn cảm thấy rất tiếc nuối, hắn nghĩ rằng đợi đến khi Hoài Dương trở thành một thành phố lớn của Hoa Đông, thậm chí là của cả nước, khi đó hắn xuống tuyến dưới rèn luyện sẽ có tương lai hơn lúc này rất nhiều lần...
Trương Thanh Vân có thể phát giác được những biến đổi của Lưu Bằng, hắn nhìn thư ký của mình trong vài giây, sau đó dời mắt đi mà không nói gì. Cuối cùng nói:
- Để anh ấy chờ một chút.
Người đến từ Cảng Thành mà có họ Chu, đây không phải là Chu Hà Dương thì là ai? Tâm tình của Trương Thanh Vân bây giờ Chu Hà Dương nào có hiểu? Nhưng Trương Thanh Vân có thể nghĩ ra bộ dạng của tiểu tử này, mình thì buồn bực trắng đêm khó ngủ, đối phương có lẽ cũng vì hưng phấn mà cả đêm khó ngủ.
Loại tương phản này làm Trương Thanh Vân cảm thấy dở khóc dở cười, vấn đề khó chịu nhất chính là hắn gặp mặt Chu Hà Dương và không thể nói ra ý nghĩ không muốn đến Cảng Thành, vì nếu làm vậy sẽ tổn thương đến cảm tình của đối phương, làm vậy là không dễ dàng.
Trương Thanh Vân đứng ở bên cửa sổ nhìn dòng Trường Giang đang cuồn cuộn cách không xa, dòng nước chảy xuôi bùng lên những con sóng nối tiếp nhau, sóng trước chạy đi thì sóng sau đã đến. Khung cảnh giống như sự luân chuyển vị trí trong quan trường, không người nào có thể đứng yên một vị trí cả đời.
Trước kia Trương Thanh Vân chưa từng có tâm tư này, nhưng sau vài lần chưa được hưởng quả ngọt khi làm ra thì hắn sinh ra cảm giác không cam lòng, trong lòng khó từ bỏ ý nghĩ, cũng rất mâu thuẫn.
Nếu nói về mặt cảm tình thì Trương Thanh Vân cũng khắc sâu Cảng Thành, bây giờ Cảng Thành ngày càng đi xuống thì trong lòng hắn cũng rất khó chịu. Nhưng bây giờ để hắn về làm lãnh đạo Cảng Thành thì lại khó dứt bỏ Hoài Dương, loại tâm tư này rất vi diệu, khó thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt.
Nửa giờ sau Trương Thanh Vân mới đến phòng nghỉ ngơi, Chu Hà Dương đã sớm đợi trong phòng và đi qua đi lại như kiến, khi thấy Trương Thanh Vân thì hắn mừng rỡ nói:
- Bí thư, hôm nay tôi đến gặp anh, tối qua đúng là cả đêm không ngủ, tôi nghe được tin tức chính xác từ cha, đúng là quá hưng phấn, ha ha.
Trương Thanh Vân cau mày, nhìn thấy đối phương thì biết tâm tình đang rất vui vẻ, hắn nói:
- Là phó bí thư quận ủy mà không giữ được bình tĩnh như vậy, xem cậu đến khi nào mới có thể tiến lên làm lãnh đạo đây?
Chu Hà Dương cười cười, hắn không thèm để ý đến lời phê bình của Trương Thanh Vân, hắn nói:
- Tôi đang xem xét, định làm thư ký của anh thêm một lần nữa, ở bên cạnh anh tôi sẽ thu hoạch được rất nhiều thứ, hơn nữa tôi cũng am hiểu công tác thư ký...
- Được rồi, được rồi, ai có công nói cho anh những thứ này, tôi đang rất bận rộn, câu nói đi, chạy sang mà không hẹn trước là có chuyện gì sao?
Trương Thanh Vân nói, hắn cũng không có lòng dạ thanh thản để tiếp lời huyên thuyên của Chu Hà Dương.
- Vừa rồi tôi đã hỏi thư ký Lưu về tình huống của anh, biết rõ chiều nay anh phải đi...Tôi, điều này...Tôi muốn đại diện nhóm cấp dưới của anh ở Cảng Thành để mời một bữa cơm...
Chu Hà Dương nói, tuy ấp úng nhưng Trương Thanh Vân lại nghe rất rõ ràng.
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, có chút vui vẻ, hắn cười lạnh nói;
- Hừ, khẩu khí lớn thật, cậu có thể đại biểu cho ai? Tôi thấy cậu chỉ có thể đại biểu cho chính mình mà thôi, cũng đã biết lột da hổ làm cờ, đại biểu cho cấp dưới ở Cảng Thành, đúng là đáng chê cười.
Chu Hà Dương vẫn là da mặt dày, hắn bị Trương Thanh Vân chế ngạo mà mặt mày không đổi, tim không đập mạnh. Hắn nói:
- Dù là đại biểu cho ai thì anh cũng phải đến dùng cơm chứ? Dù bận cũng phải dùng cơm, vừa rồi tôi đã trao đổi vài lời tâm đắc với thư ký Lưu. Khi đó anh ấy nói tâm tình lãnh đạo không tốt thường không muốn dùng thứ gì, tôi còn nghiêm khắc phê bình anh ấy, không thể nói như vậy được.
- Tâm tình lãnh đạo không tốt thì anh phải làm sao cho tốt, chức trách quan trọng nhất của thư ký chính là làm sao cho tâm tình lãnh đạo trở nên vui sướng...
Chu Hà Dương cực kỳ bẻm mép, Trương Thanh Vân cũng bị hắn nói cho chẳng biết phải làm sao, vì vậy khoát tay nói:
- Được, một phó bí thư quận ủy mà dám tự ý rời khỏi công tác đến Lăng Thủy, bữa cơm như thế này rất đáng giá.
- Hì hì!
Chu Hà Dương cười, hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận, hơn nữa còn nói:
- Vậy thì được, tôi sẽ đi trước sắp xếp, một lát nữa sẽ đến gọi anh.
Trương Thanh Vân nhìn Chu Hà Dương vội vàng bỏ đi mà khóe miệng cong lên thành đường, hắn lắc đầu, hắn có thể cảm nhận được tâm tình của Chu Hà Dương vào lúc này. Chu Hà Dương biết được tin tức Trương Thanh Vân sẽ về Cảng Thành mà trong lòng nở hoa, tâm tính này Trương Thanh Vân đã từng có, khi thấy lãnh đạo mình đi theo dần dược thăng chức, tâm tình này gần vui sướng bằng chính mình được đề bạt.
Giữa trưa, trong khách sạn Lăng Thủy, Chu Hà Dương mời Trương Thanh Vân xuống lầu. Hai người và Lưu Bằng đi thang máy dành cho khách quý xuống phía dưới, Chu Hà Dương rất quen thuộc nơi đây vì vậy đi rất nhanh.
Đây là một gian phòng khá tốt, cửa mở, Trương Thanh Vân bước vào rồi đột nhiên khựng người, hắn không dám tin vào những gì trước mắt.
Trong phòng có đầy người, Vạn Chính Trị, Lý Liên Thành, trưởng phòng tài nguyên môi trường thành phố Cảng Thành Mã Bộ Phương, trưởng phòng giao thông Giang Tâm Hòa, trưởng ban tổng hợp số hai Lý Mộng Khê. Thậm chí còn có cả hai vị cán bộ đã gặp phải vận rủi ở quận Hoàng Lăng trước khi Trương Thanh Vân rời khỏi Cảng Thành, đó là bí thư quận Hoàng Lăng Tả Nam Sơn và chủ tịch Dương Thái Minh.
Đám người này đều là người ở phía Trương Thanh Vân khi còn công tác ở Cảng Thành, khi thấy nhiều người như vậy thì tâm tình hắn có chút rung động khó hiểu. Hắn quay đầu lại nhìn Chu Hà Dương rồi mấp máy môi vài lượt mà không có âm thanh nào được phát ra.
Đám người trong phòng thấy Trương Thanh Vân thì hầu như đều đứng lên, tất cả đều nhìn bí thư Trương, tâm tình ai cũng kích động.
- Anh...Các anh...Có chuyện gì mà tập hợp thế này?
Trương Thanh Vân khựng lại một lúc lâu rồi mới nói ra một câu, khi mở lời lại nhìn về phía Chu Hà Dương, thật ra đang hỏi tất cả mọi người.
- Bí thư, hôm qua nghe nói anh về Lăng Thủy vì vậy tôi vội làm trung tâm liên lạc, muốn tập hợp các anh em cũ cùng anh dùng một bữa cơm đoàn tụ. Sau khi anh rời khỏi Cảng Thành thì mọi người cũng không được chỉnh tề như hôm nay, ai cũng hoài niệm về khoảng thời gian anh dẫn đầu mọi người xây dựng thành phố mới...
- Bây giờ nghe nói anh sắp đến Cảng Thành, vì vậy chúng tôi không thể chờ đợi thêm, vì vậy mới sớm tụ tập...
Vạn Chính Trị nói.
Tâm tình của Vạn Chính Trị giống như rất kích động, nói lắp bắp, mà lời nói như vậy cũng làm cho tất cả mọi người ở đây động tình. Đặc biệt là Tả Nam Sơn, hắn từ trong đám người xông ra nói:
- Bí thư, sau khi anh đi thì quận Hoàng Lăng cũng không còn là quận Hoàng Lăng, dựa theo quy hoạch thì chúng tôi có thể thiết kế quỹ đạo giao thông nối liền với Hoàng Hải, nhưng bây giờ...
- Tôi thường suy nghĩ về vấn đề này mà canh cánh trong lòng, quận Hoàng Lăng với bộ dạng ngày hôm nay đúng là xấu hổ với anh...
Trương Thanh Vân đưa tay qua, Tả Nam Sơn nắm chặt tay bí thư, đã hơn năm mươi nhưng nói chuyện mà nước mắt vẫn tuôn rơi. Trương Thanh Vân biết chuyện của Tả Nam Sơn, Nhâm Gia Niên nhận chức ở Cảng Thành và không chút khách khí, trực tiếp bóp chặt Tả Nam Sơn và kéo khỏi ghế bí thư quận ủy Hoàng Lăng, tình cảnh giống như Trương Thanh Vân đối xử với Trâu Côn.
Tất nhiên Tả Nam Sơn sẽ không được may mắn như Trâu Côn, Nhâm Gia Niên cũng không cho hắn cơ hội, có lẽ vì ghẻ lạnh quá lâu, bây giờ thấy Trương Thanh Vân nên tâm tình có chút thất thường.
Trương Thanh Vân bị Tả Nam Sơn bóp chặt tay mà cảm thấy có hơi đau nhưng trong lòng càng đau, hắn nhìn đám người trước mặt mà nghĩ về khoảng thời gian đầu công tác khó khăn ở Cảng Thành.
Trương Thanh Vân đứng trong phòng nhìn dòng Trường Giang cuồn cuộn đổ về đông, hắn đột nhiên nhớ đến câu thơ này.
Lúc này tâm tình của Trương Thanh Vân là như thế.
Con người luôn gặp phải những chuyện không được hoàn mỹ, dù Trương Thanh Vân cũng là như thế. Trong mắt người khác thì Trương Thanh Vân là kẻ quyền cao chức trọng, muốn tiền có tiền, muốn bối cảnh có bối cảnh, hắn còn có gì không đáng giá?
Nhưng trên thực tế thì những gì Trương Thanh Vân lo nghĩ không phải người bình thường có thể hiểu được, Hoài Dương có thể nói là nơi ký thác giấc mộng của hắn, khoảnh khắc khi đến nhận chức bí thư thị ủy Hoài Dương thì hắn đã quyết định phải cố gắng tạo ra thành tích lớn, phải tạo ra sự nghiệp.
Ý nghĩ này của Trương Thanh Vân đã rất nhanh được vận dụng vào trong hành động, có thể nói hắn đã rất cúc cung tận tụy ở Hoài Dương, tất cả tâm tư đều được đặt trên công tác. Hắn cố gắng duy trì đoàn kết, cố gắng dùng người mình biết, cố gắng đẩy mạnh hợp tác với Hoàng Hải, dùng nhiều sức lực để cải biến bầu không khí Hoài Dương, nói chung đã sử dụng tất cả tâm tư.
Bây giờ vất vả lắm Hoài Dương mới có cơ hội khởi sắc, nhưng tình hình vẫn giống như trước, chưa tiến vào giai đoạn hái quả ngọt thì đã bị di dời, tin tức này làm Trương Thanh Vân trở tay không kịp. Dù hắn cố gắng làm cho mình tỉnh táo nhưng vẫn mất một đêm khó ngủ.
- Bí thư, có một đồng chí muốn gặp anh, anh ấy nói mình họ Chu, tôi đã đưa anh ấy vào phòng nghỉ ngơi dùng trà.
Ngày hôm qua khi Trương Thanh Vân quay về và biết tin tức thì Lưu Bằng cũng thức trắng đêm, cảm tình của hắn với bí thư là khó thể dùng ngôn ngữ miêu tả, nếu không có Trương Thanh Vân thì hắn bây giờ vẫn là một phó bí thư chi đoàn một huyện ngoại thành, bị người nhà, người thân, bạn bè, đồng sự coi khinh.
Bây giờ Lưu Bằng đã trở thành một ngôi sao chạm tay có thể bỏng ở Hoài Dương, những người trước kia khinh thường đã phải cung kính, cha vợ cũng phải hòa hoãn mối quan hệ, thương yêu cháu ngoại trai...
Tất cả những thứ này đều do Trương Thanh Vân trao cho hắn, nếu không phải Trương Thanh Vân có cặp mắt tinh đời, nếu không phải bí thư Trương có quyết định đánh vỡ khối công tác nhân sự ở Hoài Dương thì Lưu Bằng sẽ không có cơ hội xuất hiện, sẽ rơi vào vòng thất bại ở quan trường.
Người như Lưu Bằng có rất nhiều trong xã hội, nhiều không kể xiết, vô số kể. Từ xưa đến nay cũng có rất nhiều người vì thất bại mà chôn vùi tài năng, Lưu Bằng nếu muốn so sánh cũng không quá đáng giá, vì vậy hắn được vùng dậy đều là nhờ vào Trương Thanh Vân.
Trong thiên hạ chẳng có bữa tiệc nào không tàn, Lưu Bằng tất nhiên biết rõ điều này. Nhưng bữa tiệc này kết thúc quá đột nhiên, điều này làm người ta trở tay không kịp, trong lòng hắn khó thể làm tiêu tan nhiều ý nghĩ bức bối.
Trong mắt Lưu Bằng thì Trương Thanh Vân là núi, hắn ở cùng bí thư Trương và thu hoạch được rất nhiều thứ. Nếu như bây giờ phải rời khỏi thị ủy và xuống tuyến dưới rèn luyện thì hắn cảm thấy rất tiếc nuối, hắn nghĩ rằng đợi đến khi Hoài Dương trở thành một thành phố lớn của Hoa Đông, thậm chí là của cả nước, khi đó hắn xuống tuyến dưới rèn luyện sẽ có tương lai hơn lúc này rất nhiều lần...
Trương Thanh Vân có thể phát giác được những biến đổi của Lưu Bằng, hắn nhìn thư ký của mình trong vài giây, sau đó dời mắt đi mà không nói gì. Cuối cùng nói:
- Để anh ấy chờ một chút.
Người đến từ Cảng Thành mà có họ Chu, đây không phải là Chu Hà Dương thì là ai? Tâm tình của Trương Thanh Vân bây giờ Chu Hà Dương nào có hiểu? Nhưng Trương Thanh Vân có thể nghĩ ra bộ dạng của tiểu tử này, mình thì buồn bực trắng đêm khó ngủ, đối phương có lẽ cũng vì hưng phấn mà cả đêm khó ngủ.
Loại tương phản này làm Trương Thanh Vân cảm thấy dở khóc dở cười, vấn đề khó chịu nhất chính là hắn gặp mặt Chu Hà Dương và không thể nói ra ý nghĩ không muốn đến Cảng Thành, vì nếu làm vậy sẽ tổn thương đến cảm tình của đối phương, làm vậy là không dễ dàng.
Trương Thanh Vân đứng ở bên cửa sổ nhìn dòng Trường Giang đang cuồn cuộn cách không xa, dòng nước chảy xuôi bùng lên những con sóng nối tiếp nhau, sóng trước chạy đi thì sóng sau đã đến. Khung cảnh giống như sự luân chuyển vị trí trong quan trường, không người nào có thể đứng yên một vị trí cả đời.
Trước kia Trương Thanh Vân chưa từng có tâm tư này, nhưng sau vài lần chưa được hưởng quả ngọt khi làm ra thì hắn sinh ra cảm giác không cam lòng, trong lòng khó từ bỏ ý nghĩ, cũng rất mâu thuẫn.
Nếu nói về mặt cảm tình thì Trương Thanh Vân cũng khắc sâu Cảng Thành, bây giờ Cảng Thành ngày càng đi xuống thì trong lòng hắn cũng rất khó chịu. Nhưng bây giờ để hắn về làm lãnh đạo Cảng Thành thì lại khó dứt bỏ Hoài Dương, loại tâm tư này rất vi diệu, khó thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt.
Nửa giờ sau Trương Thanh Vân mới đến phòng nghỉ ngơi, Chu Hà Dương đã sớm đợi trong phòng và đi qua đi lại như kiến, khi thấy Trương Thanh Vân thì hắn mừng rỡ nói:
- Bí thư, hôm nay tôi đến gặp anh, tối qua đúng là cả đêm không ngủ, tôi nghe được tin tức chính xác từ cha, đúng là quá hưng phấn, ha ha.
Trương Thanh Vân cau mày, nhìn thấy đối phương thì biết tâm tình đang rất vui vẻ, hắn nói:
- Là phó bí thư quận ủy mà không giữ được bình tĩnh như vậy, xem cậu đến khi nào mới có thể tiến lên làm lãnh đạo đây?
Chu Hà Dương cười cười, hắn không thèm để ý đến lời phê bình của Trương Thanh Vân, hắn nói:
- Tôi đang xem xét, định làm thư ký của anh thêm một lần nữa, ở bên cạnh anh tôi sẽ thu hoạch được rất nhiều thứ, hơn nữa tôi cũng am hiểu công tác thư ký...
- Được rồi, được rồi, ai có công nói cho anh những thứ này, tôi đang rất bận rộn, câu nói đi, chạy sang mà không hẹn trước là có chuyện gì sao?
Trương Thanh Vân nói, hắn cũng không có lòng dạ thanh thản để tiếp lời huyên thuyên của Chu Hà Dương.
- Vừa rồi tôi đã hỏi thư ký Lưu về tình huống của anh, biết rõ chiều nay anh phải đi...Tôi, điều này...Tôi muốn đại diện nhóm cấp dưới của anh ở Cảng Thành để mời một bữa cơm...
Chu Hà Dương nói, tuy ấp úng nhưng Trương Thanh Vân lại nghe rất rõ ràng.
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, có chút vui vẻ, hắn cười lạnh nói;
- Hừ, khẩu khí lớn thật, cậu có thể đại biểu cho ai? Tôi thấy cậu chỉ có thể đại biểu cho chính mình mà thôi, cũng đã biết lột da hổ làm cờ, đại biểu cho cấp dưới ở Cảng Thành, đúng là đáng chê cười.
Chu Hà Dương vẫn là da mặt dày, hắn bị Trương Thanh Vân chế ngạo mà mặt mày không đổi, tim không đập mạnh. Hắn nói:
- Dù là đại biểu cho ai thì anh cũng phải đến dùng cơm chứ? Dù bận cũng phải dùng cơm, vừa rồi tôi đã trao đổi vài lời tâm đắc với thư ký Lưu. Khi đó anh ấy nói tâm tình lãnh đạo không tốt thường không muốn dùng thứ gì, tôi còn nghiêm khắc phê bình anh ấy, không thể nói như vậy được.
- Tâm tình lãnh đạo không tốt thì anh phải làm sao cho tốt, chức trách quan trọng nhất của thư ký chính là làm sao cho tâm tình lãnh đạo trở nên vui sướng...
Chu Hà Dương cực kỳ bẻm mép, Trương Thanh Vân cũng bị hắn nói cho chẳng biết phải làm sao, vì vậy khoát tay nói:
- Được, một phó bí thư quận ủy mà dám tự ý rời khỏi công tác đến Lăng Thủy, bữa cơm như thế này rất đáng giá.
- Hì hì!
Chu Hà Dương cười, hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận, hơn nữa còn nói:
- Vậy thì được, tôi sẽ đi trước sắp xếp, một lát nữa sẽ đến gọi anh.
Trương Thanh Vân nhìn Chu Hà Dương vội vàng bỏ đi mà khóe miệng cong lên thành đường, hắn lắc đầu, hắn có thể cảm nhận được tâm tình của Chu Hà Dương vào lúc này. Chu Hà Dương biết được tin tức Trương Thanh Vân sẽ về Cảng Thành mà trong lòng nở hoa, tâm tính này Trương Thanh Vân đã từng có, khi thấy lãnh đạo mình đi theo dần dược thăng chức, tâm tình này gần vui sướng bằng chính mình được đề bạt.
Giữa trưa, trong khách sạn Lăng Thủy, Chu Hà Dương mời Trương Thanh Vân xuống lầu. Hai người và Lưu Bằng đi thang máy dành cho khách quý xuống phía dưới, Chu Hà Dương rất quen thuộc nơi đây vì vậy đi rất nhanh.
Đây là một gian phòng khá tốt, cửa mở, Trương Thanh Vân bước vào rồi đột nhiên khựng người, hắn không dám tin vào những gì trước mắt.
Trong phòng có đầy người, Vạn Chính Trị, Lý Liên Thành, trưởng phòng tài nguyên môi trường thành phố Cảng Thành Mã Bộ Phương, trưởng phòng giao thông Giang Tâm Hòa, trưởng ban tổng hợp số hai Lý Mộng Khê. Thậm chí còn có cả hai vị cán bộ đã gặp phải vận rủi ở quận Hoàng Lăng trước khi Trương Thanh Vân rời khỏi Cảng Thành, đó là bí thư quận Hoàng Lăng Tả Nam Sơn và chủ tịch Dương Thái Minh.
Đám người này đều là người ở phía Trương Thanh Vân khi còn công tác ở Cảng Thành, khi thấy nhiều người như vậy thì tâm tình hắn có chút rung động khó hiểu. Hắn quay đầu lại nhìn Chu Hà Dương rồi mấp máy môi vài lượt mà không có âm thanh nào được phát ra.
Đám người trong phòng thấy Trương Thanh Vân thì hầu như đều đứng lên, tất cả đều nhìn bí thư Trương, tâm tình ai cũng kích động.
- Anh...Các anh...Có chuyện gì mà tập hợp thế này?
Trương Thanh Vân khựng lại một lúc lâu rồi mới nói ra một câu, khi mở lời lại nhìn về phía Chu Hà Dương, thật ra đang hỏi tất cả mọi người.
- Bí thư, hôm qua nghe nói anh về Lăng Thủy vì vậy tôi vội làm trung tâm liên lạc, muốn tập hợp các anh em cũ cùng anh dùng một bữa cơm đoàn tụ. Sau khi anh rời khỏi Cảng Thành thì mọi người cũng không được chỉnh tề như hôm nay, ai cũng hoài niệm về khoảng thời gian anh dẫn đầu mọi người xây dựng thành phố mới...
- Bây giờ nghe nói anh sắp đến Cảng Thành, vì vậy chúng tôi không thể chờ đợi thêm, vì vậy mới sớm tụ tập...
Vạn Chính Trị nói.
Tâm tình của Vạn Chính Trị giống như rất kích động, nói lắp bắp, mà lời nói như vậy cũng làm cho tất cả mọi người ở đây động tình. Đặc biệt là Tả Nam Sơn, hắn từ trong đám người xông ra nói:
- Bí thư, sau khi anh đi thì quận Hoàng Lăng cũng không còn là quận Hoàng Lăng, dựa theo quy hoạch thì chúng tôi có thể thiết kế quỹ đạo giao thông nối liền với Hoàng Hải, nhưng bây giờ...
- Tôi thường suy nghĩ về vấn đề này mà canh cánh trong lòng, quận Hoàng Lăng với bộ dạng ngày hôm nay đúng là xấu hổ với anh...
Trương Thanh Vân đưa tay qua, Tả Nam Sơn nắm chặt tay bí thư, đã hơn năm mươi nhưng nói chuyện mà nước mắt vẫn tuôn rơi. Trương Thanh Vân biết chuyện của Tả Nam Sơn, Nhâm Gia Niên nhận chức ở Cảng Thành và không chút khách khí, trực tiếp bóp chặt Tả Nam Sơn và kéo khỏi ghế bí thư quận ủy Hoàng Lăng, tình cảnh giống như Trương Thanh Vân đối xử với Trâu Côn.
Tất nhiên Tả Nam Sơn sẽ không được may mắn như Trâu Côn, Nhâm Gia Niên cũng không cho hắn cơ hội, có lẽ vì ghẻ lạnh quá lâu, bây giờ thấy Trương Thanh Vân nên tâm tình có chút thất thường.
Trương Thanh Vân bị Tả Nam Sơn bóp chặt tay mà cảm thấy có hơi đau nhưng trong lòng càng đau, hắn nhìn đám người trước mặt mà nghĩ về khoảng thời gian đầu công tác khó khăn ở Cảng Thành.