Sau khi tan sở thì Trương Thanh Vân trực tiếp đi xe (Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy có một chiếc Santana) về nhà. Ngải Gia đã sắp lấy chồng, hôm nay là ngày hai bên nhận thân thích, theo phong tục nơi đây thì gọi là "phát hỉ", tất cả người thân đều phải trình diện.
Gần đây quá trình công tác của Trương Thanh Vân rất thuận buồm xuôi gió, sau lần tổ chức cuộc họp văn phòng huyện ủy thì hiệu suất công tác đã được cải thiện đáng kể. Dù là giám sát, phòng văn thư, tin tức, bảo mật và tất cả các tổ hay phòng chức năng khác đều phối hợp với nhau đâu vào đấy. Công tác huyện ủy đạt được thành tính đáng kể làm lãnh đạo huyện ủy hết lời khen ngợi.
Lúc này trong văn phòng huyện ủy ngoài Trương Thanh Vân vẫn còn ba phó chủ nhiệm khác, trong đó hai phó chủ nhiệm được Trương Thanh Vân chọn lựa từ trong văn phòng huyện ủy và báo cáo lên trên để đề bạt. Một người khác là nhân sự mà phòng tổ chức quyết định, người này tên là Trâu Tuấn, là phó chủ tịch xã Nhạn Bắc, nghe nói có quan hệ thân thiết với Vũ Đức Chi. Trương Thanh Vân cho hắn làm quản lý phòng bảo mật với phương châm việc đáng làm thì phải làm.
Trương Thanh Vân tự mình phụ trách toàn bộ công tác của văn phòng, phụ trách nhân sự, tài vụ, công tác giám sát, phân công quản lý, phòng văn thư và phòng thư ký.
Mà hai phó chủ nhiệm còn lại chính là Vương Đào và Đỗ Khải, là người được Trương Thanh Vân đề bạt. Hai người này đều được Trương Thanh Vân khống chế trong tay, Trương Thanh Vân sắp xếp cho bọn họ phụ trách những hoạt động quan trọng như phối hợp và sắp xếp cụ thể với các lãnh đạo trong huyện, phụ trách công tác đảng, phụ trách viết những báo cáo quan trọng trong huyện ủy, xét duyệt văn thư và tin tức, phụ trách tổ tin tức và tổ tổng hợp.
Cũng vì vậy mà Trương Thanh Vân đã trực tiếp nắm gọn văn phòng huyện ủy vào trong tay, tất cả công tác bố trí và chấp hành chính sách đều được hắn xem xét và giám sát, những tài liệu bên dưới đưa lên phải được sắp xếp đưa lên cho hắn sau đó mới được chuyển lên trên. Trương Thanh Vân dùng danh nghĩa huyện ủy để tuyên bố tất cả các văn kiện đều phải được hắn gật đầu xét duyệt mới được in ấn và phát hành. Những tin tức liên quan đến vấn đề mẫn cảm đều cần phải được hắn ký tên mới được phép đăng báo và phát trên tivi. Cũng vì vậy mà Trương Thanh Vân nghiễm nhiên trở thành một người cực kỳ quan trọng trong diễn đàn chính trị của huyện Ung Bình, số lượng người đến nhà hắn thăm viếng chỉ tăng mà không giảm.
Điều này làm Trương Thanh Vân cảm thấy có chút may mắn, may mà lúc này hắn không cùng ở với cha mẹ, nếu khách vào viếng thăm liên tục thì cha mẹ sẽ bị làm phiền.
Sau khi trải qua nửa năm mưa gió, cuối cùng Lệ Cương cũng đã đứng vững bàn chân, hắn và Vũ Đức Chi đầu tranh sinh tồn, nhưng Hoàng Tung Sơn lại đứng bên cạnh cố gắng ổn định tình hình. Những vấn đề nhân sự của văn phòng huyện và huyện ủy đã dần dần lắng lại, nửa năm đã trôi qua, lúc này tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên vấn đề phát triển kinh tế. Mọi ban ngành đều nắm bắt đầu tư, giữ chặt hạng mục, kêu gọi doanh nghiệp, đồng thời công tác nông thôn cũng trở thành trọng điểm của huyện Ung Bình.
- Tít, tít!
Điện thoại Trương Thanh Vân chợt vang lên, khi hắn cầm lấy điện thoại thì đã nghe thấy giọng nói phàn nàn của Ngải Gia:
- Anh à, anh đang làm gì vậy? Sao giờ này còn chưa tới? Người nhà đều đang chờ anh, chị dâu cũng đã đến rồi.
- Ha ha, đã có chị dâu không phải đã có anh rồi sao?
Trương Thanh Vân dùng giọng vui đùa nói.
- Không được, hôm nay anh phải tới, nhà mình có quá ít thân thích, anh phải tới mới được...Nếu hôm nay anh không đến thì sau này em sẽ chẳng thèm quan tâm đến anh nữa.
Ngải Gia dùng giọng xỏ lá nói.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Được rồi, được rồi, anh đang trên đường, anh cũng không thể nào bay đến ngay được.
- Vậy thì tốt, vậy anh chạy thẳng đến khách sạn Ginza, sau khi xếp đặt quan hệ xong thì chúng ta sẽ ăn tối trong khách sạn.
Ngải Gia đổi giận thành vui nói:
- À, đúng rồi, anh đừng quên mang lễ vật đến đấy nhé, anh đã đồng ý với em rồi mà.
Một tiếng két vang lên, Trương Thanh Vân thắng xe lại, lúc này hắn mới giật mình nhớ lần trước chính hắn bỏ qua ngày "xem mắt" của Ngải Gia, hơn nữa hắn còn hứa sẽ tặng cho nàng lễ vật. Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn đành phải chạy xe lòng vòng đi mua sắm.
Trương Thanh Vân chạy lòng vòng một lúc, cuối cùng cũng mua được lễ vật, nhưng hắn đã bỏ rất nhiều thời gian nhưng Ngải Gia bên kia lại không gọi điện đến thúc dục.
Khách sạn Ginza ở thành nam, dù thành nam không phồn hoa bằng thành bắc nhưng khách sạn Ginza lại là một trong những khách sạn tốt nhất huyện Ung Bình. Khách sạn này năm bên bờ dòng sông Thủy Hà, phong cảnh tươi đẹp, đến tối có thể nhìn cảnh đêm thành bắc, cũng có những hương vị khác biệt.
Khi Trương Thanh Vân chạy xe đến khách sạn thì nhìn thấy bên ngoài không có người đứng chỉ đường, vì vậy hắn cũng chỉ biết tự mình đi hỏi đường mà thôi. Sau khi tiến vào trong đại sảnh thì nghe được tiếng người nói chuyện ồn ào, có rất nhiều người tập trung ở đại sảnh, tình cảnh rối loạn.
- Sáng nay chúng tôi đã đặt một gian phòng ven sông, tại sao các anh lại để cho người khác?
Giọng nói của Ngải Gia vang lên, Trương Thanh Vân vội vàng đi về phía trước, lúc này Ngải Gia, dì và dượng cùng một vài người đang nói lý lẽ với một đám nhân viên phục vụ. Bên cạnh Ngải Gia là một thanh niên cao ráo và rất có khí thế, chỉ cần nhìn vẻ mặt là biết đây chính là bạn trai của Ngải Gia.
Trương Thanh Vân nhìn lướt qua đại sảnh, hắn phát hiện ra cha mẹ và Cảnh Sương trong đám người, vì vậy hắn vội vàng đi đến.
- Cha, mẹ, có chuyện gì vậy?
Trương Thanh Vân khẽ hỏi.
- Khách sạn này làm việc quá tùy tiện, người ta đã đặt phòng mà bọn họ lại chuyển cho người khác, vì vậy mà lúc này không còn phòng.
Cảnh Sương vội vàng nói.
- Tiểu thư, cô bình tĩnh một chút, không có gian phòng ven bờ sông thì vào gian trong cũng được chứ? Chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp cho mọi người hai gian. Những gian phòng ven sông đều đã bị điều động khẩn cấp rồi.
Một tên đàn ông có bộ dạng giống như quản lý tiến đến dùng giọng khách khí nói với Ngải Gia.
- Như vậy sao được? Chúng tôi có rất nhiều người, phòng ven sông mới đủ chỗ đặt ba bàn lớn, những phòng khác đều rất nhỏ. Hơn nữa, các anh đừng gạt tôi, lúc nãy tôi đã đến gian phòng ngoài bờ sông, bên trong rõ ràng đã có người ngồi, bọn họ chỉ ngồi hết một bàn...
Ngải Gia dùng giọng mạnh mẽ nói.
Ngải Gia vừa nói được một nửa câu thì sau lưng xuất hiện một người đàn ông trung niên, chỉ cần nhìn vào quần áo đã biết là loại người có thân phận, giọng nói cũng rất có khí thế:
- Nếu như vậy thì tốt, tiểu tử, cậu đến bên kia mà nói chuyện với khách, tôi đồng ý bỏ ra gấp đôi giá tiền, chỉ cần bọn họ đổi vị trí là được.
- Người đó chính là cha chồng của Ngải Gia, người này là Biện Huy Hoàng, là nhà giàu nhất trong thị trấn Nguyệt Toàn, có xuất thân là ông chủ khai thác quặng, hiện nay đang mở một nhà máy đồ hộp.
Cảnh Sương khẽ nói bên tai Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân gật đầu nhưng trong lòng thầm buồn cười. Hắn đã nghe qua tên tuổi của Biện Huy Hoàng, trên hội nghị kinh tế huyện thì cơ quan huyện cũng có lời khen với công ty đồ hộp của hắn. Nhưng anh bạn già này rõ ràng là một ông chủ nông thôn, chỉ cần mở miệng là nói gấp đôi số tiền, hắn cũng không nghĩ lại xem người có thể cướp gian phòng ven sông trong tay hắn lại thiếu tiền sao?
Sau khi Trương Thanh Vân và Cảnh Sương nói chuyện với nhau thì tình cảnh bên trên quả nhiên có biến hóa, nhân viên quản lý khách sạn cũng chỉ biết đi thương lượng. Một lúc sau hắn đã phải ủ rũ đi xuống lầu, sau lưng hắn còn có vài người.
- Thanh Vân, không tốt rồi, người đang đi xuống lầu chính là Hầu Quân, người này là kẻ thường đối đầu với Biện Huy Hoàng, rõ ràng tình cảnh ngày càng lộn xộn.
Cảnh Sương khẽ nói vào tai Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân không lên tiếng nhưng trong lòng đã hiểu rõ ngọn nguồn, thương gia đố kỵ lẫn nhau, Hầu Quân và Biện Huy Hoàng cùng đồng hành trên một con đường, không ngờ đến khoảnh khắc này Hầu Quân lại mang đến phiền toái, những nét dung tục và vô lại bùng ra trên người tên Hầu Quân này rất rõ ràng.
- Hay, Hầu lão tam, tôi còn tưởng là ai, thì ra là anh đến quấy rối. Hôm nay lão tử "phát hỉ" cho con dâu...
Biện Huy Hoàng vừa nhìn thấy Hầu Quân thì lập tức giận tím mặt, hắn tiến lên mở lời trách mắng. Nào ngờ lão mới mắng được nữa câu thì vội vàng nuốt ngược lời vào trong bụng, thân thể cũng si ngốc thất thần, vẻ mặt xấu hổ đến cực điểm. Sau một lúc lúng ta lúng túng thì Biện Huy Hoàng mới gật đầu với người bên cạnh Hầu Quân:
- Ôi trời, đây không phải là trưởng phòng Thương và trưởng phòng Dịch sao? Cái này...Đây là...
- Biện nhị ca, anh làm sao vậy? Không phải anh đang mắng rất khí thế sao? Anh dẫn theo một đám người vào trong này gây náo loạn, có vài đồng tiền dơ bẩn thì đã vội vẫy đuôi rồi à? Anh em tôi hôm nay bao gian phòng bên sông để báo cáo công tác, lần này giá tiền gấp đôi của anh nên đem đến nơi khác là vừa.
Hầu Quân nói mà gương mặt tràn đầy vẻ trào phúng.
Gần đây quá trình công tác của Trương Thanh Vân rất thuận buồm xuôi gió, sau lần tổ chức cuộc họp văn phòng huyện ủy thì hiệu suất công tác đã được cải thiện đáng kể. Dù là giám sát, phòng văn thư, tin tức, bảo mật và tất cả các tổ hay phòng chức năng khác đều phối hợp với nhau đâu vào đấy. Công tác huyện ủy đạt được thành tính đáng kể làm lãnh đạo huyện ủy hết lời khen ngợi.
Lúc này trong văn phòng huyện ủy ngoài Trương Thanh Vân vẫn còn ba phó chủ nhiệm khác, trong đó hai phó chủ nhiệm được Trương Thanh Vân chọn lựa từ trong văn phòng huyện ủy và báo cáo lên trên để đề bạt. Một người khác là nhân sự mà phòng tổ chức quyết định, người này tên là Trâu Tuấn, là phó chủ tịch xã Nhạn Bắc, nghe nói có quan hệ thân thiết với Vũ Đức Chi. Trương Thanh Vân cho hắn làm quản lý phòng bảo mật với phương châm việc đáng làm thì phải làm.
Trương Thanh Vân tự mình phụ trách toàn bộ công tác của văn phòng, phụ trách nhân sự, tài vụ, công tác giám sát, phân công quản lý, phòng văn thư và phòng thư ký.
Mà hai phó chủ nhiệm còn lại chính là Vương Đào và Đỗ Khải, là người được Trương Thanh Vân đề bạt. Hai người này đều được Trương Thanh Vân khống chế trong tay, Trương Thanh Vân sắp xếp cho bọn họ phụ trách những hoạt động quan trọng như phối hợp và sắp xếp cụ thể với các lãnh đạo trong huyện, phụ trách công tác đảng, phụ trách viết những báo cáo quan trọng trong huyện ủy, xét duyệt văn thư và tin tức, phụ trách tổ tin tức và tổ tổng hợp.
Cũng vì vậy mà Trương Thanh Vân đã trực tiếp nắm gọn văn phòng huyện ủy vào trong tay, tất cả công tác bố trí và chấp hành chính sách đều được hắn xem xét và giám sát, những tài liệu bên dưới đưa lên phải được sắp xếp đưa lên cho hắn sau đó mới được chuyển lên trên. Trương Thanh Vân dùng danh nghĩa huyện ủy để tuyên bố tất cả các văn kiện đều phải được hắn gật đầu xét duyệt mới được in ấn và phát hành. Những tin tức liên quan đến vấn đề mẫn cảm đều cần phải được hắn ký tên mới được phép đăng báo và phát trên tivi. Cũng vì vậy mà Trương Thanh Vân nghiễm nhiên trở thành một người cực kỳ quan trọng trong diễn đàn chính trị của huyện Ung Bình, số lượng người đến nhà hắn thăm viếng chỉ tăng mà không giảm.
Điều này làm Trương Thanh Vân cảm thấy có chút may mắn, may mà lúc này hắn không cùng ở với cha mẹ, nếu khách vào viếng thăm liên tục thì cha mẹ sẽ bị làm phiền.
Sau khi trải qua nửa năm mưa gió, cuối cùng Lệ Cương cũng đã đứng vững bàn chân, hắn và Vũ Đức Chi đầu tranh sinh tồn, nhưng Hoàng Tung Sơn lại đứng bên cạnh cố gắng ổn định tình hình. Những vấn đề nhân sự của văn phòng huyện và huyện ủy đã dần dần lắng lại, nửa năm đã trôi qua, lúc này tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên vấn đề phát triển kinh tế. Mọi ban ngành đều nắm bắt đầu tư, giữ chặt hạng mục, kêu gọi doanh nghiệp, đồng thời công tác nông thôn cũng trở thành trọng điểm của huyện Ung Bình.
- Tít, tít!
Điện thoại Trương Thanh Vân chợt vang lên, khi hắn cầm lấy điện thoại thì đã nghe thấy giọng nói phàn nàn của Ngải Gia:
- Anh à, anh đang làm gì vậy? Sao giờ này còn chưa tới? Người nhà đều đang chờ anh, chị dâu cũng đã đến rồi.
- Ha ha, đã có chị dâu không phải đã có anh rồi sao?
Trương Thanh Vân dùng giọng vui đùa nói.
- Không được, hôm nay anh phải tới, nhà mình có quá ít thân thích, anh phải tới mới được...Nếu hôm nay anh không đến thì sau này em sẽ chẳng thèm quan tâm đến anh nữa.
Ngải Gia dùng giọng xỏ lá nói.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Được rồi, được rồi, anh đang trên đường, anh cũng không thể nào bay đến ngay được.
- Vậy thì tốt, vậy anh chạy thẳng đến khách sạn Ginza, sau khi xếp đặt quan hệ xong thì chúng ta sẽ ăn tối trong khách sạn.
Ngải Gia đổi giận thành vui nói:
- À, đúng rồi, anh đừng quên mang lễ vật đến đấy nhé, anh đã đồng ý với em rồi mà.
Một tiếng két vang lên, Trương Thanh Vân thắng xe lại, lúc này hắn mới giật mình nhớ lần trước chính hắn bỏ qua ngày "xem mắt" của Ngải Gia, hơn nữa hắn còn hứa sẽ tặng cho nàng lễ vật. Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn đành phải chạy xe lòng vòng đi mua sắm.
Trương Thanh Vân chạy lòng vòng một lúc, cuối cùng cũng mua được lễ vật, nhưng hắn đã bỏ rất nhiều thời gian nhưng Ngải Gia bên kia lại không gọi điện đến thúc dục.
Khách sạn Ginza ở thành nam, dù thành nam không phồn hoa bằng thành bắc nhưng khách sạn Ginza lại là một trong những khách sạn tốt nhất huyện Ung Bình. Khách sạn này năm bên bờ dòng sông Thủy Hà, phong cảnh tươi đẹp, đến tối có thể nhìn cảnh đêm thành bắc, cũng có những hương vị khác biệt.
Khi Trương Thanh Vân chạy xe đến khách sạn thì nhìn thấy bên ngoài không có người đứng chỉ đường, vì vậy hắn cũng chỉ biết tự mình đi hỏi đường mà thôi. Sau khi tiến vào trong đại sảnh thì nghe được tiếng người nói chuyện ồn ào, có rất nhiều người tập trung ở đại sảnh, tình cảnh rối loạn.
- Sáng nay chúng tôi đã đặt một gian phòng ven sông, tại sao các anh lại để cho người khác?
Giọng nói của Ngải Gia vang lên, Trương Thanh Vân vội vàng đi về phía trước, lúc này Ngải Gia, dì và dượng cùng một vài người đang nói lý lẽ với một đám nhân viên phục vụ. Bên cạnh Ngải Gia là một thanh niên cao ráo và rất có khí thế, chỉ cần nhìn vẻ mặt là biết đây chính là bạn trai của Ngải Gia.
Trương Thanh Vân nhìn lướt qua đại sảnh, hắn phát hiện ra cha mẹ và Cảnh Sương trong đám người, vì vậy hắn vội vàng đi đến.
- Cha, mẹ, có chuyện gì vậy?
Trương Thanh Vân khẽ hỏi.
- Khách sạn này làm việc quá tùy tiện, người ta đã đặt phòng mà bọn họ lại chuyển cho người khác, vì vậy mà lúc này không còn phòng.
Cảnh Sương vội vàng nói.
- Tiểu thư, cô bình tĩnh một chút, không có gian phòng ven bờ sông thì vào gian trong cũng được chứ? Chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp cho mọi người hai gian. Những gian phòng ven sông đều đã bị điều động khẩn cấp rồi.
Một tên đàn ông có bộ dạng giống như quản lý tiến đến dùng giọng khách khí nói với Ngải Gia.
- Như vậy sao được? Chúng tôi có rất nhiều người, phòng ven sông mới đủ chỗ đặt ba bàn lớn, những phòng khác đều rất nhỏ. Hơn nữa, các anh đừng gạt tôi, lúc nãy tôi đã đến gian phòng ngoài bờ sông, bên trong rõ ràng đã có người ngồi, bọn họ chỉ ngồi hết một bàn...
Ngải Gia dùng giọng mạnh mẽ nói.
Ngải Gia vừa nói được một nửa câu thì sau lưng xuất hiện một người đàn ông trung niên, chỉ cần nhìn vào quần áo đã biết là loại người có thân phận, giọng nói cũng rất có khí thế:
- Nếu như vậy thì tốt, tiểu tử, cậu đến bên kia mà nói chuyện với khách, tôi đồng ý bỏ ra gấp đôi giá tiền, chỉ cần bọn họ đổi vị trí là được.
- Người đó chính là cha chồng của Ngải Gia, người này là Biện Huy Hoàng, là nhà giàu nhất trong thị trấn Nguyệt Toàn, có xuất thân là ông chủ khai thác quặng, hiện nay đang mở một nhà máy đồ hộp.
Cảnh Sương khẽ nói bên tai Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân gật đầu nhưng trong lòng thầm buồn cười. Hắn đã nghe qua tên tuổi của Biện Huy Hoàng, trên hội nghị kinh tế huyện thì cơ quan huyện cũng có lời khen với công ty đồ hộp của hắn. Nhưng anh bạn già này rõ ràng là một ông chủ nông thôn, chỉ cần mở miệng là nói gấp đôi số tiền, hắn cũng không nghĩ lại xem người có thể cướp gian phòng ven sông trong tay hắn lại thiếu tiền sao?
Sau khi Trương Thanh Vân và Cảnh Sương nói chuyện với nhau thì tình cảnh bên trên quả nhiên có biến hóa, nhân viên quản lý khách sạn cũng chỉ biết đi thương lượng. Một lúc sau hắn đã phải ủ rũ đi xuống lầu, sau lưng hắn còn có vài người.
- Thanh Vân, không tốt rồi, người đang đi xuống lầu chính là Hầu Quân, người này là kẻ thường đối đầu với Biện Huy Hoàng, rõ ràng tình cảnh ngày càng lộn xộn.
Cảnh Sương khẽ nói vào tai Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân không lên tiếng nhưng trong lòng đã hiểu rõ ngọn nguồn, thương gia đố kỵ lẫn nhau, Hầu Quân và Biện Huy Hoàng cùng đồng hành trên một con đường, không ngờ đến khoảnh khắc này Hầu Quân lại mang đến phiền toái, những nét dung tục và vô lại bùng ra trên người tên Hầu Quân này rất rõ ràng.
- Hay, Hầu lão tam, tôi còn tưởng là ai, thì ra là anh đến quấy rối. Hôm nay lão tử "phát hỉ" cho con dâu...
Biện Huy Hoàng vừa nhìn thấy Hầu Quân thì lập tức giận tím mặt, hắn tiến lên mở lời trách mắng. Nào ngờ lão mới mắng được nữa câu thì vội vàng nuốt ngược lời vào trong bụng, thân thể cũng si ngốc thất thần, vẻ mặt xấu hổ đến cực điểm. Sau một lúc lúng ta lúng túng thì Biện Huy Hoàng mới gật đầu với người bên cạnh Hầu Quân:
- Ôi trời, đây không phải là trưởng phòng Thương và trưởng phòng Dịch sao? Cái này...Đây là...
- Biện nhị ca, anh làm sao vậy? Không phải anh đang mắng rất khí thế sao? Anh dẫn theo một đám người vào trong này gây náo loạn, có vài đồng tiền dơ bẩn thì đã vội vẫy đuôi rồi à? Anh em tôi hôm nay bao gian phòng bên sông để báo cáo công tác, lần này giá tiền gấp đôi của anh nên đem đến nơi khác là vừa.
Hầu Quân nói mà gương mặt tràn đầy vẻ trào phúng.