Trên chương trình thời sự đài truyền hình Hoài Dương đang phát tin về bí thư Tiêu Hàn. Lúc này Hoài Dương cũng bị ảnh hưởng bởi tình hình buôn lậu ở Cảng Thành, mà liên lụy vào có phó bí thư thị ủy Hoài Dương Tiêu Hàn, tỉnh ủy đã áp dụng biện pháp kỷ luật với bí thư Tiêu, chẳng khác nào đã chứng nhận những tin đồn trước đó là thật.
Tin tức lần này chính thức đưa thị ủy chính quyền Hoài Dương đến địa vị cực kỳ bị động, niềm tin của nhân dân với chính quyền hạ thấp trầm trọng. Hơn nữa còn có những lời châm chọc rất cay độc, cho rằng chính đàn Hoài Dương chướng khí mờ mịt, hầu như đã đến tình trạng bất trị.
Những năm qua thanh danh của Hoài Dương ở bên ngoài cũng không tốt đẹp gì cho lắm, phạm tội, buôn lậu đã trở thành ấn tượng của người ngoài với Hoài Dương. Bây giờ xuất hiện tin tức quan lớn Tiêu Hàn cung cấp ô dù cho bọn buôn lậu, vì vậy hoàn toàn có thể thấy rõ áp lực Hoài Dương đang gánh chịu là khủng bố thế nào.
Trương Thanh Vân thông qua truyền thông phát biểu, hắn bày tỏ sẽ đánh đuổi phần tử hắc ám, đả kích buôn lậu, Hoài Dương nhất định sẽ quét sạch bọn tội phạm, sẽ làm triệt để, nhất định sẽ đưa ra câu trả lời công bằng cho nhân dân và xã hội.
Hơn nữa bầu không khí chính trị và xã hội ở Hoài Dương cũng nhất định phải đổi mới, trong quá trình này dù liên lụy đến ai cũng không thể bỏ qua, dù là lãnh đạo lớn thì sẽ không lùi bước.
Trương Thanh Vân trên ti vi bày ra bộ dạng nho nhã, âm thanh không lớn, cũng rất chậm nhưng từng câu từng chữ đều rất rõ ràng. Dù không phải người từng trải quan trường cũng có thể cảm nhận được quyết tâm và khí thế của bí thư Trương.
Thực tế thì khi nói về những phương diện buôn lậu, vẻ mặt Trương Thanh Vân trở nên rất nghiêm túc, cặp mắt sáng ngời có thần, nhìn qua rất nghiêm nghị, quả thật có thể nhận được sự ủng hộ...
- Bốp!
Cố Nhuận Thu đập điều khiển từ xa xuống đất, hắn bật dậy từ ghế nằm, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.
Gia Cat cả đời thường cẩn thận, Cố Nhuận Thu rất tán thưởng điều này, trước nay hắn luôn đi trên con đường hòa khí, rất ít khi cùng người khác xung đột chính diện. Đặc biệt là khi kết giao với quan viên thì chú ý cực kỳ cẩn thận, trừ khi nắm chặt đối phương, nếu không cũng cúi mình rất thấp, cố gắng không tạo ra xung đột.
Nhưng lúc này Trương Thanh Vân đã quá đáng, Cố Nhuận Thu bất đắc dĩ phải dùng tư nguyên trong tay để bảo vệ mình. Không ngờ sự việc bắt đầu rất thuận lợi, hắn vốn nghĩ sẽ tạo ra cho Trương Thanh Vân chút phiền toái, bây giờ xem ra không chỉ đơn giản là phiền toái. Tiêu Hàn là một cánh tay của Trương Thanh Vân trong hành động lần này đột nhiên bị kỷ luật "ngoài ý muốn", thân bại danh liệt.
Đây là đả kích khá lớn cho Trương Thanh Vân, đồng thời cũng làm vững chắc mắt xích quyền lực của Cố Nhuận Thu. Tiêu Hàn bình thường giữ mình trong sạch, chỉ vì đưa con tạo ra sơ hở mới đưa đến kết cục như vậy. Trên dây xích quyền lợi của Cố Nhuận Thu thì chỉ cần sẽ có kết cục thê thảm hơn Tiêu Hàn gấp trăm lần.
Tiêu Hàn rơi đài chính là một ví dụ sống sờ sờ cho những người khác, nếu muốn bảo vệ tính mạng thì Trương Thanh Vân khó thể tiếp tục cuộc chơi. Vì nếu đi theo Trương Thanh Vân sẽ có kết cục không tốt, nếu để hắn tra ra có vấn đề thì kết cục còn thảm hơn. Dưới bầu không khí như vậy thì Trương Thanh Vân còn được bao nhiêu năng lực?
Mà Cố Nhuận Thu thông qua chuyện lần này thì hoàn toàn hiểu rõ tình cảnh của Trương Thanh Vân ở Hoa Đông. Trương Thanh Vân tài hoa siêu quần, năng lực xuất chúng, thủ đoạn lợi hại. Điều này làm cho bí thư Trương trở thành cá gặp nước ở Hoa Đông nhưng cũng là một đối tượng cần đề phòng cho các quan viên.
Nếu không phải như vậy thì Tiêu Hàn chắc chắn sẽ không xuất hiện tình cảnh khủng bố thế này, đám người ở tỉnh thành chắc chắn cũng đang rất hả hê. Bây giờ Trương Thanh Vân xuất hiện sơ hở, bọn họ không muốn thừa thắng truy kích sao?
- Lão Ngô, bây giờ cháu mới cảm thấy đôi khi con người cẩn thận quá mức. Trước kia cháu quá cẩn trọng với Trương Thanh Vân, vì người này không có nhược điểm và khó nắm bắt, hơn nữa thủ đoạn lại rất cao, bộc lộ tài năng, mới tiếp xúc hoàn toàn khó nắm chắc.
- Nhưng trên thực tế rõ ràng là cháu quá lo lắng, Trương Thanh Vân tài cao bị đố kị, chúng ta chỉ cung cấp chút tin tức mà tình cảnh đã náo loạn đến mức này. Như vậy có thể thấy không bao lâu nữa thì lãnh đạo tỉnh ủy Hoa Đông sẽ đứng ra dàn xếp ổn thỏa. Vì nếu Trương Thanh Vân tiếp tục rối loạn, Hoài Dương sẽ rơi vào tình cảnh rối loạn, thậm chí ngay cả Hoa Đông cũng rối loạn, như vậy còn phù hợp yêu cầu ổn định sao?
Cố Nhuận Thu nói, hắn không có quá nhiều đắc ý mà ngược lại còn có chút thổn thức.
Lão Ngô cười hì hì nói:
- Xưa nay đều là trộm giả vờ bắt tặc, kẻ cướp giả hầu, sợ rằng khi đánh đến chúng ta thì một nửa giang sơn trong nước đã phải thay người.
- Hơn nữa buôn lậu cũng không phải thuốc phiện, những gì chúng ta đưa vào đều là hàng hóa chính quy, mọi người cùng dính chặt trên sợi dây lợi ích, đều dựa vào nó để kiếm miếng cơm. Trương Thanh Vân hắn đến cướp bát cơm của mọi người, như vậy sao có thể yên ổn ở Hoa Đông?
Cố Nhuận Thu cười ha hả, hắn khoát tay nói:
- Được rồi, được rồi, không nói đến vấn đề này nữa, khoảng thời gian này chúng ta nên cố gắng an phận, những chương trình của cháu đều hủy bỏ, nói cháu bị bệnh phong thấp, giờ đang an dưỡng, không tiếp khách.
- Vâng, như vậy là tốt, tôi đồng ý với giám đốc Cố!
Lão Ngô phụ họa.
Trương Thanh Vân ngồi ở phòng làm việc mà khẽ nhếch môi, hắn ngẩng cao đầu dựa lên ghế, cặp mắt khẽ hờ giống như đang ngủ. Trần Thu đứng trước bàn làm việc cũng không dám thở mạnh, sợ ảnh hưởng đến bí thư.
Trần Thu biết rõ gần đây tâm tình của Trương Thanh Vân không được tốt, sau khi bí thư Tiêu bị kiểm tra kỷ luật thì trong tỉnh mở rộng kiểm tra tất cả phương diện ở Hoài Dương. Hoài Dương bị phê bình tham ô tài chính, những tình huống không tốt trong quá trình đấu thầu, phòng giám sát của tỉnh ủy cũng cử người xuống thường trú ở Hoài Dương để kiểm tra rõ ràng. Hơn nữa quy hoạch khu công nghiệp liên hợp kinh tế với Hoàng Hải cũng bị khả nghi chiếm đất nông nghiệp, khả nghi che giấu quy mô...
Giống như chỉ sau một đêm thì tất cả phương diện ở Hoài Dương đều có khe hở. Khi Trương Thanh Vân phát biểu trên truyền hình nói rằng sẽ ra tay triệt để thì tỉnh ủy cũng bày tỏ ý kiến, nói rằng cần chỉnh đốn bầu không khí chính đàn và xã hội Hoài Dương.
Nhìn qua thì thấy giống như tỉnh ủy đang giúp đỡ Trương Thanh Vân, thật ra nếu kiểm tra toàn diện thì có quá nhiều lỗ hổng, tất cả những gì Trương Thanh Vân đã sắp xếp chợt rơi vào tình cảnh khó triển khai mở rộng. Mỗi ngày hắn đều ứng phó với các đợt kiểm tra, thẩm tra, sau đó chính là hội nghị phê bình.
Toàn bộ ban ngành bị kéo vào vòng xoáy làm cho sĩ khí trầm xuống rất thấp, mà thường ủy phó bí thư Hoài Dương cũng đã không còn, vì vậy mà mâu thuẫn ban ngành cũng bùng phát.
Ngay cả Lưu Phái cũng có ý đồ nhân cơ hội tiến một bước lên chức vụ phó bí thư thị ủy Hoài Dương, mà Chung Gia Hoa thì cố gắng ổn định vị trí chủ tịch thành phố. Những ban ngành ủy ban kỷ luật, tư pháp, mặt trận thống nhất, phòng tuyên truyền cũng đều đứng thành hàng, mọi người hình như ngửi ra sự quyết tâm của tỉnh ủy với ban ngành Hoài Dương.
Nếu như vậy thì còn ai vững vàng? Mỗi ngày đều có người chạy về tỉnh thành, chính đàn Hoài Dương đang phải chịu đả kích nặng nề, mà uy tín của Trương Thanh Vân cũng nhận được khiêu chiến trong lúc nhân tâm di động.
Lăng Thủy có tin đồn Trương Thanh Vân không thèm quan tâm đến quan viên Hoa Đông, mâu thuẫn giữa hắn và quan viên phe phái Hoa Đông cuối cùng cũng bùng phát ở sự kiện Tiêu Hàn, trong phạm vi Hoa Đông chợt bùng lên những vận động phản Trương Thanh Vân.
Trần Thu nghe được tin tức này, hắn có thể biết thì bí thư Trương chắc chắn cũng biết. Bây giờ bí thư thị ủy Tần Vệ Quốc đang bệnh giống như đang qua thời kỳ lột xác, có lẽ điều này cũng phản ánh những thể hiện ở phong trào bây giờ.
Trong mắt nhiều người thì bí thư Tần rất coi trọng Trương Thanh Vân, bây giờ bí thư Tần đang tịnh dưỡng thì rõ ràng là cơ hội tốt nhất để đối phó với Trương Thanh Vân. Vì vậy mà thế lực khắp nơi đều có mục đích, anh gieo hạt tôi gặt hái, cục diện bắt đầu trở nên hỗn độn.
- Có việc gì cứ nói, cứ đứng đó làm gì?
Trương Thanh Vân nói, ánh mắt cũng không mở ra, chỉ là hai hàng chân mày hơi rung giống như trách móc Trần Thu quấy rầy mình nghỉ ngơi.
- Bí thư Trương, phó chủ tịch Chung đã đợi bên ngoài hơn mười phút rồi.
Trần Thu kiên nhẫn nói, nếu dựa theo sắp xếp thì hai giờ bí thư sẽ gặp Chung Gia Hoa, nhưng bây giờ đã quá mười phút.
- Hừ!
Trương Thanh Vân hừ một tiếng từ chối cho ý kiến, hắn mở mắt ngồi thẳng người, sau đó dùng hai tay xoa lên mặt nói:
- Cho anh ấy vào, sao không gọi tôi dậy sớm hơn?
Trần Thu cung kính lên tiếng, trong miệng sinh ra chút cảm giác đau khổ, sau đó Chung Gia Hoa nhanh chóng gõ cửa tiến vào.
- Bí thư, xem ra tôi đến cũng không khéo. Vừa rồi Tiểu Trần nói ngày hôm qua anh công tác rất muộn, bây giờ đang nghỉ ngơi, tôi không cho anh ấy quấy rầy anh.
Chung Gia Hoa vào cửa đã cung kính nói, bộ dạng khá khiêm tốn.
Trương Thanh Vân không đợi đối phương nói xong, hắn duỗi tay rồi chỉ vào ghế sa lông nói:
- Ngồi, ngồi đi, hôm nay ngủ thêm một chút, lần này anh đi tỉnh thành thế nào? Nói rõ tình huống.
- Bí thư, hôm nay tôi đến để báo cáo cho anh, vấn đề khu công nghiệp hợp tác với Hoàng Hải đã được ép xuống...
- Còn diện tích khu công nghiệp, chúng ta có thể dựa theo quy trình để quy mô hóa, khi đó tạo ra thành tích thì sẽ hướng tuyến trên xin mở rộng, anh xem...
Chung Gia Hoa nói.
- Sao? Như vậy thì các hạng mục ở khu công nghiệp có thể khởi động rồi à?
Trương Thanh Vân nói.
Trong mắt Chung Gia Hoa lóe lên cái nhìn xấu hổ, nhưng chỉ sau khoảnh khắc đã được che giấu:
- Quả thật là như thế, chúng ta đã ký kết với Hoàng Hải, vì vậy lần này tôi đến tỉnh thành cũng phải cố gắng bất cứ giá nào, cuối cùng phải nhờ một vị chủ tịch tỉnh ra mặt mới bắt buộc sở tài nguyên buông tay.
- Đây cũng là việc cấp bách, Hoài Dương có được cơ hội nhận các sản nghiệp di dời từ Hoàng Hải là không dễ dàng, nếu bỏ lỡ cơ hội thì thật sự quá tiếc nuối.
- Như vậy thì tốt, vất vả anh rồi, công tác của các anh đã được tôi tìm hiểu thông qua Trâu Côn, tình thế rất khả quan. Bây giờ những chướng ngại cuối cùng của khu công nghiệp đã được quét dọn sạch sẽ, tôi thấy hiệp hội quản lý khu công nghiệp cũng nên được thành lập, ban ngành cụ thể thế nào anh cứ đưa ra phương án cho tôi xem xét. Đầu tiên là phải đề cử người đứng đầu, hội nghị thường ủy sắp tới sẽ quyết định công tác lần này. Text được lấy tại
- Bí thư...Hiệp hội quản lý khu công nghiệp là rất nặng, không phải chuyện nhỏ, điều này cần phải do anh nắm bắt.
Chung Gia Hoa nói.
Trương Thanh Vân thở ra một hơi, hắn nói:
- Anh Chung, bây giờ anh cũng đã thấy cục diện Hoài Dương rồi đấy, bây giờ chúng ta đã quá nhiều rận và không sợ bị cắn, công tác của chúng ta liên tục bị kiểm tra, khắp nơi đều có vấn đề. Nhiều vấn đề như vậy thì tôi có tinh lực để giải quyết tất cả hay không?
- Còn nữa, tôi đã đề nghị với tỉnh ủy, tôi sẽ điều chỉnh ban ngành, đến khi đó sẽ có lựa chọn người đứng đầu đảng ủy chính quyền, vì vậy anh cũng đừng nên bỏ qua công tác ở khu công nghiệp.
Trương Thanh Vân nói rất thấm thía, không có chút mờ mịt và lúng túng. Chung Gia Hoa nghe thấy Trương Thanh Vân nói như vậy thì trong lòng chợt vui vẻ, trên mặt lại ra vẻ tức giận, hắn nói:
- Bây giờ chỉ có thể là như thế, bí thư, anh nói xem thói đời đúng là quá tức giận, tôi thấy trong tỉnh có rất nhiều người đỏ mắt vì Hoài Dương chúng ta phát triển quá nhanh, châm chọc khắp nơi. Chỉ trong vòng một tháng mà đảng ủy chính quyền chúng ta đã bị kỷ luật một người, xử phạt ba người, cán bộ cấp khoa có tám người bị xử phạt. Nếu nói đến vấn đề chỉnh đốn bầu không khí chính trị thì cung không nên tạo ra cục diện làm lòng người bàng hoàng như vậy.
- Ha ha!
Trương Thanh Vân cười lớn nói:
- Anh Chung, anh nói cũng hơi quá, nếu thật sự công tác của chúng ta không có sơ hở thì người ta làm sao có cơ hội đâm chọc? Nói một ngàn mà đạo thì một vạn, chúng ta không làm tốt công tác, là hạ cấp phải tìm nguyên nhân chủ quan.
Chung Gia Hoa chợt sững sờ, trong lòng bùng lên cảm giác cổ quái, Trương Thanh Vân nói như vậy đã không phù hợp với phong cách sắc bén tàn nhẫn trước kia. Bây giờ thế cục rất rõ ràng, Trương Thanh Vân đang muốn phát triển ở Hoài Dương, nhưng sự việc vừa được thúc đẩy thì người ta đã phản công cướp lại, Tiêu Hàn bị kỷ luật.
Ngay sau đó rất nhiều thế lực có hành động chĩa vào Hoài Dương, mục đích cuối cùng là đả kích uy tín của Trương Thanh Vân, muốn nắm chặt vấn đề của đối phương, nói không chừng có thể vì vậy mà xử phạt và chèn ép.
Nếu nói không khoa trương thì tình cảnh của Trương Thanh Vân bây giờ rất nguy hiểm, vì không còn sự trợ giúp của bí thư Tần, hơn nữa lại tứ cố vô thân ở tỉnh ủy, lại bị nhiều người căm ghét, bây giờ đám người kia hợp lực tấn công, hắn có ứng phó được không?
- Bí thư, còn có một chuyện anh nên biết, trung ương đã chính thức bổ nhiệm phó chủ tịch Triệu làm thường ủy kiêm bí thư Cảng Thành. Lần này tôi đến tỉnh thành đã gặp mặt phó chủ tịch Triệu, anh ấy đã nhờ tôi thăm hỏi anh.
Chung Gia Hoa nói, hắn di chuyển chủ đề.
- Cám ơn, anh ấy quá khách khí, bây giờ tôi như chuột chạy giữa thành phố, cũng chỉ có anh ấy gửi lời thăm hỏi đến tôi mà thôi.
Trương Thanh Vân nở nụ cười tự giễu nói:
- Hôm nay nếu tôi lên tỉnh họp thì sợ rằng sẽ càng lớn chuyện...
- Cốc, cốc!
Đúng lúc này có người gõ cửa.
Trương Thanh Vân cau này nói:
- Vào đi.
Trần Thu đẩy cửa tiến vào, hắn nói:
- Bí thư, vừa rồi tổ khảo sát viên phòng tổ chức tỉnh ủy đã điện thoại đến, bọn họ nói muốn tìm anh nói chuyện.
Trần Thu thốt ra lời này thì trong phòng yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Trương Thanh Vân là cán bộ cấp phó bộ, khảo sát viên phòng tổ chức tỉnh ủy có thể gặp mặt nói chuyện được sao? Chung Gia Hoa nghiêng đầu sang một bên giả vờ ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ nhưng thật ra lại đang che giấu xấu hổ. Trương Thanh Vân cười cười nói:
- Anh thông báo cho trưởng phòng Lưu, để anh ấy thay tôi gặp mặt. Có lẽ bọn họ cũng muốn thông qua tôi để hiểu rõ tình huống, đáng tiếc hôm nay tôi không có thời gian.
Tin tức lần này chính thức đưa thị ủy chính quyền Hoài Dương đến địa vị cực kỳ bị động, niềm tin của nhân dân với chính quyền hạ thấp trầm trọng. Hơn nữa còn có những lời châm chọc rất cay độc, cho rằng chính đàn Hoài Dương chướng khí mờ mịt, hầu như đã đến tình trạng bất trị.
Những năm qua thanh danh của Hoài Dương ở bên ngoài cũng không tốt đẹp gì cho lắm, phạm tội, buôn lậu đã trở thành ấn tượng của người ngoài với Hoài Dương. Bây giờ xuất hiện tin tức quan lớn Tiêu Hàn cung cấp ô dù cho bọn buôn lậu, vì vậy hoàn toàn có thể thấy rõ áp lực Hoài Dương đang gánh chịu là khủng bố thế nào.
Trương Thanh Vân thông qua truyền thông phát biểu, hắn bày tỏ sẽ đánh đuổi phần tử hắc ám, đả kích buôn lậu, Hoài Dương nhất định sẽ quét sạch bọn tội phạm, sẽ làm triệt để, nhất định sẽ đưa ra câu trả lời công bằng cho nhân dân và xã hội.
Hơn nữa bầu không khí chính trị và xã hội ở Hoài Dương cũng nhất định phải đổi mới, trong quá trình này dù liên lụy đến ai cũng không thể bỏ qua, dù là lãnh đạo lớn thì sẽ không lùi bước.
Trương Thanh Vân trên ti vi bày ra bộ dạng nho nhã, âm thanh không lớn, cũng rất chậm nhưng từng câu từng chữ đều rất rõ ràng. Dù không phải người từng trải quan trường cũng có thể cảm nhận được quyết tâm và khí thế của bí thư Trương.
Thực tế thì khi nói về những phương diện buôn lậu, vẻ mặt Trương Thanh Vân trở nên rất nghiêm túc, cặp mắt sáng ngời có thần, nhìn qua rất nghiêm nghị, quả thật có thể nhận được sự ủng hộ...
- Bốp!
Cố Nhuận Thu đập điều khiển từ xa xuống đất, hắn bật dậy từ ghế nằm, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.
Gia Cat cả đời thường cẩn thận, Cố Nhuận Thu rất tán thưởng điều này, trước nay hắn luôn đi trên con đường hòa khí, rất ít khi cùng người khác xung đột chính diện. Đặc biệt là khi kết giao với quan viên thì chú ý cực kỳ cẩn thận, trừ khi nắm chặt đối phương, nếu không cũng cúi mình rất thấp, cố gắng không tạo ra xung đột.
Nhưng lúc này Trương Thanh Vân đã quá đáng, Cố Nhuận Thu bất đắc dĩ phải dùng tư nguyên trong tay để bảo vệ mình. Không ngờ sự việc bắt đầu rất thuận lợi, hắn vốn nghĩ sẽ tạo ra cho Trương Thanh Vân chút phiền toái, bây giờ xem ra không chỉ đơn giản là phiền toái. Tiêu Hàn là một cánh tay của Trương Thanh Vân trong hành động lần này đột nhiên bị kỷ luật "ngoài ý muốn", thân bại danh liệt.
Đây là đả kích khá lớn cho Trương Thanh Vân, đồng thời cũng làm vững chắc mắt xích quyền lực của Cố Nhuận Thu. Tiêu Hàn bình thường giữ mình trong sạch, chỉ vì đưa con tạo ra sơ hở mới đưa đến kết cục như vậy. Trên dây xích quyền lợi của Cố Nhuận Thu thì chỉ cần sẽ có kết cục thê thảm hơn Tiêu Hàn gấp trăm lần.
Tiêu Hàn rơi đài chính là một ví dụ sống sờ sờ cho những người khác, nếu muốn bảo vệ tính mạng thì Trương Thanh Vân khó thể tiếp tục cuộc chơi. Vì nếu đi theo Trương Thanh Vân sẽ có kết cục không tốt, nếu để hắn tra ra có vấn đề thì kết cục còn thảm hơn. Dưới bầu không khí như vậy thì Trương Thanh Vân còn được bao nhiêu năng lực?
Mà Cố Nhuận Thu thông qua chuyện lần này thì hoàn toàn hiểu rõ tình cảnh của Trương Thanh Vân ở Hoa Đông. Trương Thanh Vân tài hoa siêu quần, năng lực xuất chúng, thủ đoạn lợi hại. Điều này làm cho bí thư Trương trở thành cá gặp nước ở Hoa Đông nhưng cũng là một đối tượng cần đề phòng cho các quan viên.
Nếu không phải như vậy thì Tiêu Hàn chắc chắn sẽ không xuất hiện tình cảnh khủng bố thế này, đám người ở tỉnh thành chắc chắn cũng đang rất hả hê. Bây giờ Trương Thanh Vân xuất hiện sơ hở, bọn họ không muốn thừa thắng truy kích sao?
- Lão Ngô, bây giờ cháu mới cảm thấy đôi khi con người cẩn thận quá mức. Trước kia cháu quá cẩn trọng với Trương Thanh Vân, vì người này không có nhược điểm và khó nắm bắt, hơn nữa thủ đoạn lại rất cao, bộc lộ tài năng, mới tiếp xúc hoàn toàn khó nắm chắc.
- Nhưng trên thực tế rõ ràng là cháu quá lo lắng, Trương Thanh Vân tài cao bị đố kị, chúng ta chỉ cung cấp chút tin tức mà tình cảnh đã náo loạn đến mức này. Như vậy có thể thấy không bao lâu nữa thì lãnh đạo tỉnh ủy Hoa Đông sẽ đứng ra dàn xếp ổn thỏa. Vì nếu Trương Thanh Vân tiếp tục rối loạn, Hoài Dương sẽ rơi vào tình cảnh rối loạn, thậm chí ngay cả Hoa Đông cũng rối loạn, như vậy còn phù hợp yêu cầu ổn định sao?
Cố Nhuận Thu nói, hắn không có quá nhiều đắc ý mà ngược lại còn có chút thổn thức.
Lão Ngô cười hì hì nói:
- Xưa nay đều là trộm giả vờ bắt tặc, kẻ cướp giả hầu, sợ rằng khi đánh đến chúng ta thì một nửa giang sơn trong nước đã phải thay người.
- Hơn nữa buôn lậu cũng không phải thuốc phiện, những gì chúng ta đưa vào đều là hàng hóa chính quy, mọi người cùng dính chặt trên sợi dây lợi ích, đều dựa vào nó để kiếm miếng cơm. Trương Thanh Vân hắn đến cướp bát cơm của mọi người, như vậy sao có thể yên ổn ở Hoa Đông?
Cố Nhuận Thu cười ha hả, hắn khoát tay nói:
- Được rồi, được rồi, không nói đến vấn đề này nữa, khoảng thời gian này chúng ta nên cố gắng an phận, những chương trình của cháu đều hủy bỏ, nói cháu bị bệnh phong thấp, giờ đang an dưỡng, không tiếp khách.
- Vâng, như vậy là tốt, tôi đồng ý với giám đốc Cố!
Lão Ngô phụ họa.
Trương Thanh Vân ngồi ở phòng làm việc mà khẽ nhếch môi, hắn ngẩng cao đầu dựa lên ghế, cặp mắt khẽ hờ giống như đang ngủ. Trần Thu đứng trước bàn làm việc cũng không dám thở mạnh, sợ ảnh hưởng đến bí thư.
Trần Thu biết rõ gần đây tâm tình của Trương Thanh Vân không được tốt, sau khi bí thư Tiêu bị kiểm tra kỷ luật thì trong tỉnh mở rộng kiểm tra tất cả phương diện ở Hoài Dương. Hoài Dương bị phê bình tham ô tài chính, những tình huống không tốt trong quá trình đấu thầu, phòng giám sát của tỉnh ủy cũng cử người xuống thường trú ở Hoài Dương để kiểm tra rõ ràng. Hơn nữa quy hoạch khu công nghiệp liên hợp kinh tế với Hoàng Hải cũng bị khả nghi chiếm đất nông nghiệp, khả nghi che giấu quy mô...
Giống như chỉ sau một đêm thì tất cả phương diện ở Hoài Dương đều có khe hở. Khi Trương Thanh Vân phát biểu trên truyền hình nói rằng sẽ ra tay triệt để thì tỉnh ủy cũng bày tỏ ý kiến, nói rằng cần chỉnh đốn bầu không khí chính đàn và xã hội Hoài Dương.
Nhìn qua thì thấy giống như tỉnh ủy đang giúp đỡ Trương Thanh Vân, thật ra nếu kiểm tra toàn diện thì có quá nhiều lỗ hổng, tất cả những gì Trương Thanh Vân đã sắp xếp chợt rơi vào tình cảnh khó triển khai mở rộng. Mỗi ngày hắn đều ứng phó với các đợt kiểm tra, thẩm tra, sau đó chính là hội nghị phê bình.
Toàn bộ ban ngành bị kéo vào vòng xoáy làm cho sĩ khí trầm xuống rất thấp, mà thường ủy phó bí thư Hoài Dương cũng đã không còn, vì vậy mà mâu thuẫn ban ngành cũng bùng phát.
Ngay cả Lưu Phái cũng có ý đồ nhân cơ hội tiến một bước lên chức vụ phó bí thư thị ủy Hoài Dương, mà Chung Gia Hoa thì cố gắng ổn định vị trí chủ tịch thành phố. Những ban ngành ủy ban kỷ luật, tư pháp, mặt trận thống nhất, phòng tuyên truyền cũng đều đứng thành hàng, mọi người hình như ngửi ra sự quyết tâm của tỉnh ủy với ban ngành Hoài Dương.
Nếu như vậy thì còn ai vững vàng? Mỗi ngày đều có người chạy về tỉnh thành, chính đàn Hoài Dương đang phải chịu đả kích nặng nề, mà uy tín của Trương Thanh Vân cũng nhận được khiêu chiến trong lúc nhân tâm di động.
Lăng Thủy có tin đồn Trương Thanh Vân không thèm quan tâm đến quan viên Hoa Đông, mâu thuẫn giữa hắn và quan viên phe phái Hoa Đông cuối cùng cũng bùng phát ở sự kiện Tiêu Hàn, trong phạm vi Hoa Đông chợt bùng lên những vận động phản Trương Thanh Vân.
Trần Thu nghe được tin tức này, hắn có thể biết thì bí thư Trương chắc chắn cũng biết. Bây giờ bí thư thị ủy Tần Vệ Quốc đang bệnh giống như đang qua thời kỳ lột xác, có lẽ điều này cũng phản ánh những thể hiện ở phong trào bây giờ.
Trong mắt nhiều người thì bí thư Tần rất coi trọng Trương Thanh Vân, bây giờ bí thư Tần đang tịnh dưỡng thì rõ ràng là cơ hội tốt nhất để đối phó với Trương Thanh Vân. Vì vậy mà thế lực khắp nơi đều có mục đích, anh gieo hạt tôi gặt hái, cục diện bắt đầu trở nên hỗn độn.
- Có việc gì cứ nói, cứ đứng đó làm gì?
Trương Thanh Vân nói, ánh mắt cũng không mở ra, chỉ là hai hàng chân mày hơi rung giống như trách móc Trần Thu quấy rầy mình nghỉ ngơi.
- Bí thư Trương, phó chủ tịch Chung đã đợi bên ngoài hơn mười phút rồi.
Trần Thu kiên nhẫn nói, nếu dựa theo sắp xếp thì hai giờ bí thư sẽ gặp Chung Gia Hoa, nhưng bây giờ đã quá mười phút.
- Hừ!
Trương Thanh Vân hừ một tiếng từ chối cho ý kiến, hắn mở mắt ngồi thẳng người, sau đó dùng hai tay xoa lên mặt nói:
- Cho anh ấy vào, sao không gọi tôi dậy sớm hơn?
Trần Thu cung kính lên tiếng, trong miệng sinh ra chút cảm giác đau khổ, sau đó Chung Gia Hoa nhanh chóng gõ cửa tiến vào.
- Bí thư, xem ra tôi đến cũng không khéo. Vừa rồi Tiểu Trần nói ngày hôm qua anh công tác rất muộn, bây giờ đang nghỉ ngơi, tôi không cho anh ấy quấy rầy anh.
Chung Gia Hoa vào cửa đã cung kính nói, bộ dạng khá khiêm tốn.
Trương Thanh Vân không đợi đối phương nói xong, hắn duỗi tay rồi chỉ vào ghế sa lông nói:
- Ngồi, ngồi đi, hôm nay ngủ thêm một chút, lần này anh đi tỉnh thành thế nào? Nói rõ tình huống.
- Bí thư, hôm nay tôi đến để báo cáo cho anh, vấn đề khu công nghiệp hợp tác với Hoàng Hải đã được ép xuống...
- Còn diện tích khu công nghiệp, chúng ta có thể dựa theo quy trình để quy mô hóa, khi đó tạo ra thành tích thì sẽ hướng tuyến trên xin mở rộng, anh xem...
Chung Gia Hoa nói.
- Sao? Như vậy thì các hạng mục ở khu công nghiệp có thể khởi động rồi à?
Trương Thanh Vân nói.
Trong mắt Chung Gia Hoa lóe lên cái nhìn xấu hổ, nhưng chỉ sau khoảnh khắc đã được che giấu:
- Quả thật là như thế, chúng ta đã ký kết với Hoàng Hải, vì vậy lần này tôi đến tỉnh thành cũng phải cố gắng bất cứ giá nào, cuối cùng phải nhờ một vị chủ tịch tỉnh ra mặt mới bắt buộc sở tài nguyên buông tay.
- Đây cũng là việc cấp bách, Hoài Dương có được cơ hội nhận các sản nghiệp di dời từ Hoàng Hải là không dễ dàng, nếu bỏ lỡ cơ hội thì thật sự quá tiếc nuối.
- Như vậy thì tốt, vất vả anh rồi, công tác của các anh đã được tôi tìm hiểu thông qua Trâu Côn, tình thế rất khả quan. Bây giờ những chướng ngại cuối cùng của khu công nghiệp đã được quét dọn sạch sẽ, tôi thấy hiệp hội quản lý khu công nghiệp cũng nên được thành lập, ban ngành cụ thể thế nào anh cứ đưa ra phương án cho tôi xem xét. Đầu tiên là phải đề cử người đứng đầu, hội nghị thường ủy sắp tới sẽ quyết định công tác lần này. Text được lấy tại
- Bí thư...Hiệp hội quản lý khu công nghiệp là rất nặng, không phải chuyện nhỏ, điều này cần phải do anh nắm bắt.
Chung Gia Hoa nói.
Trương Thanh Vân thở ra một hơi, hắn nói:
- Anh Chung, bây giờ anh cũng đã thấy cục diện Hoài Dương rồi đấy, bây giờ chúng ta đã quá nhiều rận và không sợ bị cắn, công tác của chúng ta liên tục bị kiểm tra, khắp nơi đều có vấn đề. Nhiều vấn đề như vậy thì tôi có tinh lực để giải quyết tất cả hay không?
- Còn nữa, tôi đã đề nghị với tỉnh ủy, tôi sẽ điều chỉnh ban ngành, đến khi đó sẽ có lựa chọn người đứng đầu đảng ủy chính quyền, vì vậy anh cũng đừng nên bỏ qua công tác ở khu công nghiệp.
Trương Thanh Vân nói rất thấm thía, không có chút mờ mịt và lúng túng. Chung Gia Hoa nghe thấy Trương Thanh Vân nói như vậy thì trong lòng chợt vui vẻ, trên mặt lại ra vẻ tức giận, hắn nói:
- Bây giờ chỉ có thể là như thế, bí thư, anh nói xem thói đời đúng là quá tức giận, tôi thấy trong tỉnh có rất nhiều người đỏ mắt vì Hoài Dương chúng ta phát triển quá nhanh, châm chọc khắp nơi. Chỉ trong vòng một tháng mà đảng ủy chính quyền chúng ta đã bị kỷ luật một người, xử phạt ba người, cán bộ cấp khoa có tám người bị xử phạt. Nếu nói đến vấn đề chỉnh đốn bầu không khí chính trị thì cung không nên tạo ra cục diện làm lòng người bàng hoàng như vậy.
- Ha ha!
Trương Thanh Vân cười lớn nói:
- Anh Chung, anh nói cũng hơi quá, nếu thật sự công tác của chúng ta không có sơ hở thì người ta làm sao có cơ hội đâm chọc? Nói một ngàn mà đạo thì một vạn, chúng ta không làm tốt công tác, là hạ cấp phải tìm nguyên nhân chủ quan.
Chung Gia Hoa chợt sững sờ, trong lòng bùng lên cảm giác cổ quái, Trương Thanh Vân nói như vậy đã không phù hợp với phong cách sắc bén tàn nhẫn trước kia. Bây giờ thế cục rất rõ ràng, Trương Thanh Vân đang muốn phát triển ở Hoài Dương, nhưng sự việc vừa được thúc đẩy thì người ta đã phản công cướp lại, Tiêu Hàn bị kỷ luật.
Ngay sau đó rất nhiều thế lực có hành động chĩa vào Hoài Dương, mục đích cuối cùng là đả kích uy tín của Trương Thanh Vân, muốn nắm chặt vấn đề của đối phương, nói không chừng có thể vì vậy mà xử phạt và chèn ép.
Nếu nói không khoa trương thì tình cảnh của Trương Thanh Vân bây giờ rất nguy hiểm, vì không còn sự trợ giúp của bí thư Tần, hơn nữa lại tứ cố vô thân ở tỉnh ủy, lại bị nhiều người căm ghét, bây giờ đám người kia hợp lực tấn công, hắn có ứng phó được không?
- Bí thư, còn có một chuyện anh nên biết, trung ương đã chính thức bổ nhiệm phó chủ tịch Triệu làm thường ủy kiêm bí thư Cảng Thành. Lần này tôi đến tỉnh thành đã gặp mặt phó chủ tịch Triệu, anh ấy đã nhờ tôi thăm hỏi anh.
Chung Gia Hoa nói, hắn di chuyển chủ đề.
- Cám ơn, anh ấy quá khách khí, bây giờ tôi như chuột chạy giữa thành phố, cũng chỉ có anh ấy gửi lời thăm hỏi đến tôi mà thôi.
Trương Thanh Vân nở nụ cười tự giễu nói:
- Hôm nay nếu tôi lên tỉnh họp thì sợ rằng sẽ càng lớn chuyện...
- Cốc, cốc!
Đúng lúc này có người gõ cửa.
Trương Thanh Vân cau này nói:
- Vào đi.
Trần Thu đẩy cửa tiến vào, hắn nói:
- Bí thư, vừa rồi tổ khảo sát viên phòng tổ chức tỉnh ủy đã điện thoại đến, bọn họ nói muốn tìm anh nói chuyện.
Trần Thu thốt ra lời này thì trong phòng yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Trương Thanh Vân là cán bộ cấp phó bộ, khảo sát viên phòng tổ chức tỉnh ủy có thể gặp mặt nói chuyện được sao? Chung Gia Hoa nghiêng đầu sang một bên giả vờ ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ nhưng thật ra lại đang che giấu xấu hổ. Trương Thanh Vân cười cười nói:
- Anh thông báo cho trưởng phòng Lưu, để anh ấy thay tôi gặp mặt. Có lẽ bọn họ cũng muốn thông qua tôi để hiểu rõ tình huống, đáng tiếc hôm nay tôi không có thời gian.