Tỉnh ủy Hoa Đông, phòng làm việc của bí thư Âu, lúc này Âu Đan vẫn bảo trì vẻ mặt lạnh như băng, trước mặt nàng làm một người đàn ông cao lớn, có vài phần khí độ. Tuy vẻ mặt người này rất cung kính nhưng không có ý nịnh nọt, cũng không bị vẻ mặt của Âu Đan làm ảnh hưởng, bản thân rất tỉnh táo.
Hắn chính là bí thư thị ủy Giang Hán Thanh thành phố Lâm Hải, hôm nay hắn về tỉnh thành Lăng Thủy để nói rõ tình huống. Trước đó hắn đã đuổi cổ tổ công tác ủy ban kỷ luật, điều này gây ra chấn động lớn, cũng xem như làm hỏng việc.
- Bí thư Âu, là tư tưởng giác ngộ của tôi chưa đủ, tôi yêu cầu tổ chức xử phạt. Nhưng có lời tôi cần nói cho rõ, tổ công tác của ủy ban kỷ luật đã có giúp đỡ rất lớn cho ban ngành Lâm Hải.
- Nhưng chị cũng biết rồi đấy, bây giờ đang ở vào giai đoạn cực kỳ mẫn cảm của vấn đề công trình đường cao tốc Lâm Hải, là mâu thuẫn lớn trong xã hội. Lần này trung ương và tỉnh ủy đều có chỉ thị về các công trình xây dựng, mà chính quyền chúng tôi cũng giải quyết theo vấn đề an dân, đã chậm rãi hạ thấp những mâu thuẫn xã hội gay gắt.
- Bây giờ ủy ban kỷ luật lại gióng trống khua chiêng xuống tuyến dưới, chỉ sau khoảnh khắc đã mở ra vết sẹo củ, tất nhiên sẽ có hàng loạt vấn đề được phản ánh. Mà khốn nổi tổ công tác mỗi ngày tiếp kiến hơn mười cán bộ thị ủy, điều này làm cho tin đồn bùng lên khắp bốn phía, lòng người bàng hoàng. Những cán bộ được gọi đến gặp phải áp lực quá lớn, nhưng đây đều là những cán bộ trên các chiến tuyến quan trọng của Lâm Hải, là một bí thư, tôi không thể trơ mắt đứng nhìn tình cảnh đại loạn... tại
Giang Hán Thanh chậm rãi nói, một bụng đầu uất ức và nước đắng, nhưng lời nói cũng rất có lực, sinh động như thật, cũng không phải đang diễn trò.
Âu Đan chớp mắt nhìn Giang Hán Thanh, nàng nhớ lại những gì Liêu Lập Nhân báo cáo, những nguyên nhân hậu quả hai người nói ra không khác biệt gì nhiều, nhưng lập trường lại hoàn toàn khác biệt. Nếu nghe Liêu Lập Nhân báo cáo thì người ta sẽ vỗ bàn mắng đảng ủy chính quyền Lâm Hải là quân khốn kiếp.
Nhưng bây giờ nghe lời Giang Hán Thanh thì làm người ta cảm thấy năng lực của Liêu Lập Nhân có vấn đề, không nắm chắc phương pháp công tác đúng hướng, đặc biệt là không liên hệ tốt với đảng ủy chính quyền Lâm Hải, cuối cùng mới tạo ra hỗn loạn.
Âu Đan nghĩ đến đây thì tâm tình không xong đến mức cực điểm, bây giờ bên nào cũng cho là mình đúng, ai cũng nói rất rõ ràng. Hơn nữa sự việc lần này đã sinh ra những ảnh hưởng tiêu cực không nhỏ đến Lâm Hải, xã hội lay chuyển quá dữ dội, mấy ngày nay người Lâm Hải còn chạy đến cả tỉnh ủy, nghe nói khu thường trú của Lâm Hải ở thủ đô còn đang tìm hiểu dân chúng để tố cáo.
Vấn đề phát sinh ở Lâm Hải khong thể trách ban ngành Giang Hán Thanh, bây giờ Giang Hán Thanh là người tiếp nhận tình cảnh rối loạn, hắn cũng cần có thời gian để thu dọn sạch sẽ. Bây giờ cục diện vừa loạn, điều này rõ ràng đã tạo ra nhiều vấn đề khó cho hắn.
Tất nhiên đối với Âu Đan thì không đơn giản là như thế, trong vấn đề này còn liên quan đến chủ trương phá rồi lập của nàng. Bây giờ ủy ban kỷ luật vừa mới bắt đầu phá đã gây ra tình cảnh rối loạn, đây là đả kích rất lớn cho Âu Đan.
- Bí thư Giang, tôi nhớ anh đã được điều về Lâm Hải được hai năm, vì sao sau hai năm mà vấn đề đường cao tốc Lâm Hải còn chưa giải quyết xong?
Âu Đan nói.
Giang Hán Thanh thở dài một hơi:
- Bí thư Âu, vấn đề đường cao tốc Lâm Hải chính là sụt lún nghiêm trọng, mà vấn đề bồi thường tổn thất đã làm rất tốt, nhưng sự việc vừa xảy ra hai năm thì vẫn chưa liền sẹo. Lúc này tổ công tác tỉnh ủy xuống lại truyền tin là liên quan đến vấn đề công trình, mọi người tất nhiên rất mẫn cảm, một truyền mười mười truyền trăm, tất cả mọi người đều cảm thấy không thỏa đáng và lục lại bản án, điều này không...
Âu Đan khoát tay tỏ ý đã hiểu rõ Giang Hán Thanh, người này nói không có khe hở nhưng Âu Đan có thể hiểu người tuyến dưới có tâm tình mâu thuẫn với tổ công tác ủy ban kỷ luật. Mà vấn đề ở Lâm Hải bây giờ chính là một mặt thể hiện của tâm tình mâu thuẫn trên.
Liêu Lập Nhân không phải là đối thủ của đám người Giang Hán Thanh, phương pháp làm việc cũng không tốt, từng bước bị Giang Hán Thanh làm cho cùng đường, cuối cùng tức giận mới quyết định bộc lộ tất cả. Nhưng bọn họ lại dùng phương pháp đơn giản là quay về tỉnh thành, trực tiếp quét rác trên mặt, điều này làm cho rất nhiều người cảm thấy cực kỳ uất ức.
- Bí thư Giang, được rồi, tôi đã biết rõ nguyên nhân hậu quả...
Âu Đan thản nhiên nói, vẻ mặt đã khôi phục lại nụ cười giống như những biểu hiện tức giận trước đó chỉ là giả.
- Sau này anh ở Lâm Hải phải cố gắng công tác cho tốt, phải nhanh chóng ổn định cục diện, chuyện này tỉnh ủy sẽ có quyết nghị, anh là cán bộ lão thành, tôi tin anh có thể hiểu được nặng nhẹ, đây không phải là lúc quy kết trách nhiệm...
- Vâng, cám ơn bí thư, tôi sẽ lập tức quay về Lâm Hải giải quyết tốt hậu quả...
Giang Hán Thanh nói, không biết tại sao khi nhìn thấy nụ cười của bí thư Âu thì trong lòng hắn chợt bùng lên cảm giác mất tự nhiên, vẻ mặt lại càng thêm cung kính. Âu Đan mỉm cười đứng lên tiễn khách, nàng liên tục mỉm cười đi ra tận cửa, mãi đến khi hình bóng đối phương biến mất mới thu nạp nụ cười.
Kiều Quốc Thịnh ở trong ngôi biệt thự số hai khu thường ủy tỉnh ủy, nhà hắn rất gần nhà Thương Đông Hoa, mỗi sáng sớm Thương Đông Hoa và Kiều Quốc Thịnh đều có thói quen cùng chạy bộ thể dục. Hai người cùng chung nhiều hoạt động, tất nhiên cũng thường trao đổi với nhau về vấn đề công tác.
Sáng sớm hôm nay Kiều Quốc Thịnh cùng cảnh vệ chạy đến chỗ cũ, từ xa hắn đã thấy Thương Đông Hoa vẫy tay. Trong lòng hắn có chút co thắt, hắn và Thương Đông Hoa là bạn cũ ở trường đảng trung ương, bây giờ cả hai cùng đến Hoa Đông.
Nhưng lần trước Kiều Quốc Thịnh bị Tần Vệ Quốc gõ cho một gậy, hắn cố ý gâ ra bất hòa với Thương Đông Hoa, không ngờ hôm nay Thương Đông Hoa lại chủ động chào hỏi, điều này làm Kiều Quốc Thịnh cảm thấy rất thoải mái.
Bây giờ Tần Vệ Quốc vẫn có sức khỏe xấu trong Hoa Đông, lão cũng không tiếp tục nắm tóc Kiều Quốc Thịnh, vì vậy vài tháng gần đây Kiều Quốc Thịnh hoạt động rất tốt. Tuy áp lực trên người hắn là rất lớn nhưng khối chính quyền tỉnh vẫn được quán triệt ý chỉ, đây mới là vấn đề quan trọng nhất của Kiều Quốc Thịnh.
- Chủ tịch, hôm nay anh chạy muộn hơn mọi ngày thì phải...
Thương Đông Hoa cười tủm tỉm tiến lên chào hỏi, hắn mặc một bộ trang phục thời Đường màu trắng, vừa chạy bộ một lượt, vẻ mặt còn hơi đỏ, nhìn qua rất có khí sắc.
Kiều Quốc Thịnh vung tay nói:
- Anh Thương, thời gian của tôi đã không thay đổi vài chục năm, dù là đông hay hè thì cũng như vậy. Anh thì quá chú ý, tôi nghe nói thời gian anh chạy bộ vào bốn mùa trong năm thường thay đổi, vì vậy tôi cũng không theo được...
Kiều Quốc Thịnh liên tục lắc đầu làm cho Thương Đông Hoa có chút xấu hổ, hắn cảm thấy Kiều Quốc Thịnh đang nói về vấn đề thay đổi thời gian, thực tế nếu hiểu sâu hơn thì chính là thay đổi cách nghĩ, đây là điều tối kỵ trong quan trường.
Tất nhiên đây cũng chỉ là cảm giác của Thương Đông Hoa, trên mặt Kiều Quốc Thịnh không có chút sơ hở. Sau khi trầm ngâm một lúc thì cảnh vệ tiến lên khoác thêm áo cho Kiều Quốc Thịnh, sau đó hắn chỉ xuống chiếc ghế đá bên cạnh đường nói:
- Ngồi một chút đi, dù sao bây giờ vẫn còn khá sớm...
Hai người ngồi vào chỗ của mình, cuối cùng Kiều Quốc Thịnh cũng đi vào chính đề, hắn nói:
- Anh Thương, gần đây ủy ban kỷ luật của các anh tiến vào Lâm Hải rõ ràng là không đúng thời, bây giờ là lúc nào? Trung ương đưa ra nhiều văn kiện để chúng ta chứng thực kinh tế, phải làm tốt công tác khống chế vĩ mô, phải làm tốt công tác dân sinh, tất nhiên các cấp đảng ủy chính quyền phải có áp lực lớn.
- Bây giờ các anh ra tay làm cho nhân tâm Lâm Hải tan rã, mà công tác kinh tế nóng như cứu hỏa cũng không chậm trễ, anh nói xem...
Kiều Quốc Thịnh hơi ngừng lại, sau đó giọng điệu chậm dần lại:
- Tôi không phải phản đối công tác trong sạch hóa bộ má chính trị, cũng không phản đối ủy ban kỷ luật tra án. Chính trị Hoa Đông có vấn đề, Hoa Đông cần phải làm cho sạch, đây là chuyện mà mọi người đều biết, nhưng chúng ta muốn làm thì phải xem vào phương pháp...
- Chủ tịch nói rất đúng, gần đây tôi cũng đang chấn chỉnh ban ngành khối ủy ban kỷ luật...
Thương Đông Hoa nói, vẻ mặt có chút không thể nhịn nhưng thái độ rất chân thành.
Tất nhiên đây chỉ là biểu hiện nể mặt, trong lòng hắn đan mắng Kiều Quốc Thịnh trở mặt quá nhanh. Trước đó khi Âu Đan chủ trương phá rồi lập với ban ngành thì Kiều Quốc Thịnh ngấm ngầm tỏ ra giúp đỡ.
Bây giờ gặp phải một chút khó khăn thì Kiều Quốc Thịnh lập tức xoay ngoắt một trăm tám mươi độ, bắt đầu tiến vào bình luận. Thương Đông Hoa biết rõ lần này ủy ban kỷ luật thất bại trong công tác ở Lâm Hải cũng ảnh hưởng đến Kiều Quốc Thịnh, nếu không đối phương sẽ chẳng có thái độ như vậy.
Hầu như không cần nghĩ mà Thương Đông Hoa cũng biết, có lẽ Giang Hán Thanh cầm đầu ban ngành Lâm Hải cũng đã từng khóc lóc kể lể với Kiều Quốc Thịnh. Khi hắn nghĩ đến đây thì không khỏi hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy quá đáng sợ, hắn phải cố gắng lắm mới cưỡng chế tâm tư.
- Theo ý của chủ tịch thì công tác của ủy ban kỷ luật chúng tôi phải cẩn thận, thậm chí phải từ tốn, không thể nóng vội, có phải như vậy không.
Thương Đông Hoa nói.
Kiều Quốc Thịnh mỉm cười nói:
- Anh Thương, tôi nào dám phát biểu ý kiến về công tác của ủy ban kỷ luật, nếu nói có ý kiến thì cũng là đi theo sự chủ trương của bí thư Âu. Tất nhiên, phương pháp cụ thể thế nào thì anh Thương phải tự mình nắm chắc...
Thương Đông Hoa thầm mắng một câu cáo già, nhưng trong lòng hắn cũng bắt đầu trầm xuống, điều này đã giống như hắn phán đoán, khi Âu Đan và Trương Thanh Vân còn chưa kịp khai hỏa thế tấn công, tình hình Lâm Hải đã chính thức làm cán cân thắng bại giữa hai người sinh ra biến hóa. Bây giờ Kiều Quốc Thịnh đang có áp lực, hắn hy vọng có thể triển khai và mở rộng công tác, mà như vậy thì kim đồng hồ trong lòng sẽ chỉ về phía Trương Thanh Vân.
Kiều Quốc Thịnh thay đổi thì những thường ủy khối chính quyền đã không còn đáng tin cậy, như vậy bí thư Âu còn được bao nhiêu phần thắng?
- Anh Thương, công tác của các anh tuy chỉ có chút vấn đề nhưng tôi cho rằng không cần làm quá, chỉ cần hấp thu chút kinh nghiệm lần này là được. Tôi cũng hy vọng anh không nên mang tâm tư gánh nặng...
Kiều Quốc Thịnh đứng lên, hắn vung tay làm vài động tác thể dục:
- Trở về thôi, một ngày mới lại bắt đầu, lại tiếp tục bận rộn.
- Cám ơn chủ tịch, chủ tịch đi thong thả...
Thương Đông Hoa đứng dậy tiễn chân Kiều Quốc Thịnh, mặt mũi tràn đầy nụ cười. Sáng hôm nay có chút sương, sau khi Kiều Quốc Thịnh vung tay từ biệt thì cũng dần khuất trong sương mù, cuối cùng chỉ còn lại một chấm đen nho nhỏ. Mà nụ cười trên mặt Thương Đông Hoa cũng dần biến mất khi Kiều Quốc Thịnh chạy đi xa
Hắn chính là bí thư thị ủy Giang Hán Thanh thành phố Lâm Hải, hôm nay hắn về tỉnh thành Lăng Thủy để nói rõ tình huống. Trước đó hắn đã đuổi cổ tổ công tác ủy ban kỷ luật, điều này gây ra chấn động lớn, cũng xem như làm hỏng việc.
- Bí thư Âu, là tư tưởng giác ngộ của tôi chưa đủ, tôi yêu cầu tổ chức xử phạt. Nhưng có lời tôi cần nói cho rõ, tổ công tác của ủy ban kỷ luật đã có giúp đỡ rất lớn cho ban ngành Lâm Hải.
- Nhưng chị cũng biết rồi đấy, bây giờ đang ở vào giai đoạn cực kỳ mẫn cảm của vấn đề công trình đường cao tốc Lâm Hải, là mâu thuẫn lớn trong xã hội. Lần này trung ương và tỉnh ủy đều có chỉ thị về các công trình xây dựng, mà chính quyền chúng tôi cũng giải quyết theo vấn đề an dân, đã chậm rãi hạ thấp những mâu thuẫn xã hội gay gắt.
- Bây giờ ủy ban kỷ luật lại gióng trống khua chiêng xuống tuyến dưới, chỉ sau khoảnh khắc đã mở ra vết sẹo củ, tất nhiên sẽ có hàng loạt vấn đề được phản ánh. Mà khốn nổi tổ công tác mỗi ngày tiếp kiến hơn mười cán bộ thị ủy, điều này làm cho tin đồn bùng lên khắp bốn phía, lòng người bàng hoàng. Những cán bộ được gọi đến gặp phải áp lực quá lớn, nhưng đây đều là những cán bộ trên các chiến tuyến quan trọng của Lâm Hải, là một bí thư, tôi không thể trơ mắt đứng nhìn tình cảnh đại loạn... tại
Giang Hán Thanh chậm rãi nói, một bụng đầu uất ức và nước đắng, nhưng lời nói cũng rất có lực, sinh động như thật, cũng không phải đang diễn trò.
Âu Đan chớp mắt nhìn Giang Hán Thanh, nàng nhớ lại những gì Liêu Lập Nhân báo cáo, những nguyên nhân hậu quả hai người nói ra không khác biệt gì nhiều, nhưng lập trường lại hoàn toàn khác biệt. Nếu nghe Liêu Lập Nhân báo cáo thì người ta sẽ vỗ bàn mắng đảng ủy chính quyền Lâm Hải là quân khốn kiếp.
Nhưng bây giờ nghe lời Giang Hán Thanh thì làm người ta cảm thấy năng lực của Liêu Lập Nhân có vấn đề, không nắm chắc phương pháp công tác đúng hướng, đặc biệt là không liên hệ tốt với đảng ủy chính quyền Lâm Hải, cuối cùng mới tạo ra hỗn loạn.
Âu Đan nghĩ đến đây thì tâm tình không xong đến mức cực điểm, bây giờ bên nào cũng cho là mình đúng, ai cũng nói rất rõ ràng. Hơn nữa sự việc lần này đã sinh ra những ảnh hưởng tiêu cực không nhỏ đến Lâm Hải, xã hội lay chuyển quá dữ dội, mấy ngày nay người Lâm Hải còn chạy đến cả tỉnh ủy, nghe nói khu thường trú của Lâm Hải ở thủ đô còn đang tìm hiểu dân chúng để tố cáo.
Vấn đề phát sinh ở Lâm Hải khong thể trách ban ngành Giang Hán Thanh, bây giờ Giang Hán Thanh là người tiếp nhận tình cảnh rối loạn, hắn cũng cần có thời gian để thu dọn sạch sẽ. Bây giờ cục diện vừa loạn, điều này rõ ràng đã tạo ra nhiều vấn đề khó cho hắn.
Tất nhiên đối với Âu Đan thì không đơn giản là như thế, trong vấn đề này còn liên quan đến chủ trương phá rồi lập của nàng. Bây giờ ủy ban kỷ luật vừa mới bắt đầu phá đã gây ra tình cảnh rối loạn, đây là đả kích rất lớn cho Âu Đan.
- Bí thư Giang, tôi nhớ anh đã được điều về Lâm Hải được hai năm, vì sao sau hai năm mà vấn đề đường cao tốc Lâm Hải còn chưa giải quyết xong?
Âu Đan nói.
Giang Hán Thanh thở dài một hơi:
- Bí thư Âu, vấn đề đường cao tốc Lâm Hải chính là sụt lún nghiêm trọng, mà vấn đề bồi thường tổn thất đã làm rất tốt, nhưng sự việc vừa xảy ra hai năm thì vẫn chưa liền sẹo. Lúc này tổ công tác tỉnh ủy xuống lại truyền tin là liên quan đến vấn đề công trình, mọi người tất nhiên rất mẫn cảm, một truyền mười mười truyền trăm, tất cả mọi người đều cảm thấy không thỏa đáng và lục lại bản án, điều này không...
Âu Đan khoát tay tỏ ý đã hiểu rõ Giang Hán Thanh, người này nói không có khe hở nhưng Âu Đan có thể hiểu người tuyến dưới có tâm tình mâu thuẫn với tổ công tác ủy ban kỷ luật. Mà vấn đề ở Lâm Hải bây giờ chính là một mặt thể hiện của tâm tình mâu thuẫn trên.
Liêu Lập Nhân không phải là đối thủ của đám người Giang Hán Thanh, phương pháp làm việc cũng không tốt, từng bước bị Giang Hán Thanh làm cho cùng đường, cuối cùng tức giận mới quyết định bộc lộ tất cả. Nhưng bọn họ lại dùng phương pháp đơn giản là quay về tỉnh thành, trực tiếp quét rác trên mặt, điều này làm cho rất nhiều người cảm thấy cực kỳ uất ức.
- Bí thư Giang, được rồi, tôi đã biết rõ nguyên nhân hậu quả...
Âu Đan thản nhiên nói, vẻ mặt đã khôi phục lại nụ cười giống như những biểu hiện tức giận trước đó chỉ là giả.
- Sau này anh ở Lâm Hải phải cố gắng công tác cho tốt, phải nhanh chóng ổn định cục diện, chuyện này tỉnh ủy sẽ có quyết nghị, anh là cán bộ lão thành, tôi tin anh có thể hiểu được nặng nhẹ, đây không phải là lúc quy kết trách nhiệm...
- Vâng, cám ơn bí thư, tôi sẽ lập tức quay về Lâm Hải giải quyết tốt hậu quả...
Giang Hán Thanh nói, không biết tại sao khi nhìn thấy nụ cười của bí thư Âu thì trong lòng hắn chợt bùng lên cảm giác mất tự nhiên, vẻ mặt lại càng thêm cung kính. Âu Đan mỉm cười đứng lên tiễn khách, nàng liên tục mỉm cười đi ra tận cửa, mãi đến khi hình bóng đối phương biến mất mới thu nạp nụ cười.
Kiều Quốc Thịnh ở trong ngôi biệt thự số hai khu thường ủy tỉnh ủy, nhà hắn rất gần nhà Thương Đông Hoa, mỗi sáng sớm Thương Đông Hoa và Kiều Quốc Thịnh đều có thói quen cùng chạy bộ thể dục. Hai người cùng chung nhiều hoạt động, tất nhiên cũng thường trao đổi với nhau về vấn đề công tác.
Sáng sớm hôm nay Kiều Quốc Thịnh cùng cảnh vệ chạy đến chỗ cũ, từ xa hắn đã thấy Thương Đông Hoa vẫy tay. Trong lòng hắn có chút co thắt, hắn và Thương Đông Hoa là bạn cũ ở trường đảng trung ương, bây giờ cả hai cùng đến Hoa Đông.
Nhưng lần trước Kiều Quốc Thịnh bị Tần Vệ Quốc gõ cho một gậy, hắn cố ý gâ ra bất hòa với Thương Đông Hoa, không ngờ hôm nay Thương Đông Hoa lại chủ động chào hỏi, điều này làm Kiều Quốc Thịnh cảm thấy rất thoải mái.
Bây giờ Tần Vệ Quốc vẫn có sức khỏe xấu trong Hoa Đông, lão cũng không tiếp tục nắm tóc Kiều Quốc Thịnh, vì vậy vài tháng gần đây Kiều Quốc Thịnh hoạt động rất tốt. Tuy áp lực trên người hắn là rất lớn nhưng khối chính quyền tỉnh vẫn được quán triệt ý chỉ, đây mới là vấn đề quan trọng nhất của Kiều Quốc Thịnh.
- Chủ tịch, hôm nay anh chạy muộn hơn mọi ngày thì phải...
Thương Đông Hoa cười tủm tỉm tiến lên chào hỏi, hắn mặc một bộ trang phục thời Đường màu trắng, vừa chạy bộ một lượt, vẻ mặt còn hơi đỏ, nhìn qua rất có khí sắc.
Kiều Quốc Thịnh vung tay nói:
- Anh Thương, thời gian của tôi đã không thay đổi vài chục năm, dù là đông hay hè thì cũng như vậy. Anh thì quá chú ý, tôi nghe nói thời gian anh chạy bộ vào bốn mùa trong năm thường thay đổi, vì vậy tôi cũng không theo được...
Kiều Quốc Thịnh liên tục lắc đầu làm cho Thương Đông Hoa có chút xấu hổ, hắn cảm thấy Kiều Quốc Thịnh đang nói về vấn đề thay đổi thời gian, thực tế nếu hiểu sâu hơn thì chính là thay đổi cách nghĩ, đây là điều tối kỵ trong quan trường.
Tất nhiên đây cũng chỉ là cảm giác của Thương Đông Hoa, trên mặt Kiều Quốc Thịnh không có chút sơ hở. Sau khi trầm ngâm một lúc thì cảnh vệ tiến lên khoác thêm áo cho Kiều Quốc Thịnh, sau đó hắn chỉ xuống chiếc ghế đá bên cạnh đường nói:
- Ngồi một chút đi, dù sao bây giờ vẫn còn khá sớm...
Hai người ngồi vào chỗ của mình, cuối cùng Kiều Quốc Thịnh cũng đi vào chính đề, hắn nói:
- Anh Thương, gần đây ủy ban kỷ luật của các anh tiến vào Lâm Hải rõ ràng là không đúng thời, bây giờ là lúc nào? Trung ương đưa ra nhiều văn kiện để chúng ta chứng thực kinh tế, phải làm tốt công tác khống chế vĩ mô, phải làm tốt công tác dân sinh, tất nhiên các cấp đảng ủy chính quyền phải có áp lực lớn.
- Bây giờ các anh ra tay làm cho nhân tâm Lâm Hải tan rã, mà công tác kinh tế nóng như cứu hỏa cũng không chậm trễ, anh nói xem...
Kiều Quốc Thịnh hơi ngừng lại, sau đó giọng điệu chậm dần lại:
- Tôi không phải phản đối công tác trong sạch hóa bộ má chính trị, cũng không phản đối ủy ban kỷ luật tra án. Chính trị Hoa Đông có vấn đề, Hoa Đông cần phải làm cho sạch, đây là chuyện mà mọi người đều biết, nhưng chúng ta muốn làm thì phải xem vào phương pháp...
- Chủ tịch nói rất đúng, gần đây tôi cũng đang chấn chỉnh ban ngành khối ủy ban kỷ luật...
Thương Đông Hoa nói, vẻ mặt có chút không thể nhịn nhưng thái độ rất chân thành.
Tất nhiên đây chỉ là biểu hiện nể mặt, trong lòng hắn đan mắng Kiều Quốc Thịnh trở mặt quá nhanh. Trước đó khi Âu Đan chủ trương phá rồi lập với ban ngành thì Kiều Quốc Thịnh ngấm ngầm tỏ ra giúp đỡ.
Bây giờ gặp phải một chút khó khăn thì Kiều Quốc Thịnh lập tức xoay ngoắt một trăm tám mươi độ, bắt đầu tiến vào bình luận. Thương Đông Hoa biết rõ lần này ủy ban kỷ luật thất bại trong công tác ở Lâm Hải cũng ảnh hưởng đến Kiều Quốc Thịnh, nếu không đối phương sẽ chẳng có thái độ như vậy.
Hầu như không cần nghĩ mà Thương Đông Hoa cũng biết, có lẽ Giang Hán Thanh cầm đầu ban ngành Lâm Hải cũng đã từng khóc lóc kể lể với Kiều Quốc Thịnh. Khi hắn nghĩ đến đây thì không khỏi hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy quá đáng sợ, hắn phải cố gắng lắm mới cưỡng chế tâm tư.
- Theo ý của chủ tịch thì công tác của ủy ban kỷ luật chúng tôi phải cẩn thận, thậm chí phải từ tốn, không thể nóng vội, có phải như vậy không.
Thương Đông Hoa nói.
Kiều Quốc Thịnh mỉm cười nói:
- Anh Thương, tôi nào dám phát biểu ý kiến về công tác của ủy ban kỷ luật, nếu nói có ý kiến thì cũng là đi theo sự chủ trương của bí thư Âu. Tất nhiên, phương pháp cụ thể thế nào thì anh Thương phải tự mình nắm chắc...
Thương Đông Hoa thầm mắng một câu cáo già, nhưng trong lòng hắn cũng bắt đầu trầm xuống, điều này đã giống như hắn phán đoán, khi Âu Đan và Trương Thanh Vân còn chưa kịp khai hỏa thế tấn công, tình hình Lâm Hải đã chính thức làm cán cân thắng bại giữa hai người sinh ra biến hóa. Bây giờ Kiều Quốc Thịnh đang có áp lực, hắn hy vọng có thể triển khai và mở rộng công tác, mà như vậy thì kim đồng hồ trong lòng sẽ chỉ về phía Trương Thanh Vân.
Kiều Quốc Thịnh thay đổi thì những thường ủy khối chính quyền đã không còn đáng tin cậy, như vậy bí thư Âu còn được bao nhiêu phần thắng?
- Anh Thương, công tác của các anh tuy chỉ có chút vấn đề nhưng tôi cho rằng không cần làm quá, chỉ cần hấp thu chút kinh nghiệm lần này là được. Tôi cũng hy vọng anh không nên mang tâm tư gánh nặng...
Kiều Quốc Thịnh đứng lên, hắn vung tay làm vài động tác thể dục:
- Trở về thôi, một ngày mới lại bắt đầu, lại tiếp tục bận rộn.
- Cám ơn chủ tịch, chủ tịch đi thong thả...
Thương Đông Hoa đứng dậy tiễn chân Kiều Quốc Thịnh, mặt mũi tràn đầy nụ cười. Sáng hôm nay có chút sương, sau khi Kiều Quốc Thịnh vung tay từ biệt thì cũng dần khuất trong sương mù, cuối cùng chỉ còn lại một chấm đen nho nhỏ. Mà nụ cười trên mặt Thương Đông Hoa cũng dần biến mất khi Kiều Quốc Thịnh chạy đi xa