Vụ án về Mao Đàm ở thành phố Lâm Hải tạo nên ảnh hưởng rất lớn, Trương Thanh Vân nghe được tin tức này từ phó phòng Lâm Ninh.
Lâm Ninh dùng ánh mắt vừa thận trọng vừa kính sợ nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của Trương Thanh Vân, khi hắn nghe được những hành động làm thành trò cười cho thiên hạ của tổ công tác ủy ban kỷ luật ở thành phố Lâm Hải thì lập tức ngửi được hương vị khác thường.
Bây giờ là thời điểm mấu chốt trong tranh chấp của phó bí thư Âu Đan và Trương Thanh Vân, đúng lúc xảy ra sự việc như vậy, không thể nghi ngờ là một đòn trí mạng cho Âu Đan, nghe nói bí thư thị ủy Lâm Hải là Giang Hán Thanh đã tự mình đến Lăng Thủy nói rõ tình huống.
Mà bây giờ khối chính quyền bên kia lại đang muốn chứng thực tinh thần của trung ương và gặp phải áp lực rất lớn, Lâm Hải đột nhiên phát sinh vấn đề, điều này gây ra ảnh hưởng rất lớn cho hệ thống công tác của khối chính quyền. Nghe nói phó chủ tịch Hàn được phân công quản lý kinh tế đã vỗ bàn mắng chó má, đầu mâu chĩa về phía tổ công tác của ủy ban kỷ luật.
Phó chủ tịch Hàn chính là người được Kiều Quốc Thịnh đề bạt, ý kiến của hắn như vậy thì thái độ của chủ tịch Kiều cũng đáng để người ta cân nhắc. Vì vậy cán cân chiến thắng giữa Trương Thanh Vân và Âu Đan đã sinh ra biến hóa. tại
- Anh Ninh, tôi đã xem qua những báo cáo của thành phố Giang Thủy, tình hình rất tốt, anh nên ra mặt cho vài lời khen ngợi. Mặt khác những thành phố kia có chuyện gì xảy ra? Sao còn chưa có động tĩnh gì? Nếu có thảo luận thì đều phải đưa ra những ý kiến.
- Bây giờ không có gì thì không sao, đợi đến khi tỉnh ủy đưa ra quyết sách thì bọn họ lại càu nhàu, khi đó tất cả đều đã muộn, anh nên truyền đạt những lời này xuống tuyến dưới...
Trương Thanh Vân thả báo cáo trong tay xuống, Lâm Ninh căn bản không nhìn ra bất kỳ biểu cảm gì trên mặt hắn.
Trong lòng Lâm Ninh rất bội phục, đồng thời cũng rất thoải mái. Trưởng phòng Trương là thường ủy tỉnh ủy, là một người trông nom những chuyện lớn trong tỉnh, sao mình có thể xem xét thấu đáo? Khoảng thời gian này Lâm Ninh đã được chứng kiến thủ đoạn của Trương Thanh Vân, những hành động Trương Thanh Vân đưa đoàn đến khảo sát Giang Nam rõ ràng là cực kỳ sáng suốt.
Lâm Ninh đã biết rõ ràng nguyên nhân và kết quả của đoàn khảo sát, chỉ trong thời gian ngắn Trương Thanh Vân đã tạo nên uy tín của mình trong hệ thống tổ chức, đồng thời thẩm thấu lực ảnh hưởng của mình vào trong hệ thống. Lúc này ít nhất các trưởng phòng tổ chức cấp dưới đều biết lãnh đạo trực tiếp của mình là loại người gì, trải qua những chuyện gì sẽ có những thủ đoạn thế nào.
Tính ra thì Trương Thanh Vân chỉ vừa đến phòng tổ chức được vài tháng, không cần dùng những thủ đoạn mãnh liệt mà tạo ra được kết quả như vậy, thật sự làm người ta cảm thấy mãn nhãn.
Lâm Ninh đối mặt với câu nói của Trương Thanh Vân thì cũng chỉ biết gật đầu xưng vâng, từ đầu đến cuối hắn thấy vẻ mặt trưởng phòng Trương đều rất bình thản, không có chút vui mừng, giống như chuyện ủy ban kỷ luật ăn phải quả đắng ở Lâm Hải không chút liên quan đến hắn.
Sau khi Lâm Ninh bỏ đi thì hai hàng chân mày của Trương Thanh Vân vo thành một khối, hắn đã đoán trước ủy ban kỷ luật phát sinh vấn đề, vì Thương Đông Hoa ở ủy ban kỷ luật cũng là người ngoài đến Hoa Đông, chưa nói đến những hành động của người này quá đột nhiên, hơn nữa gió lớn lại sinh mưa, người ta đã sớm chuẩn bị để đối phó. Hoa Đông bài ngoại nhiều năm, một cán bộ ủy ban kỷ luật đưa người xuống địa bàn của bọn họ thì có được lợi ích gì?
Lần thất bại này không những chỉ mang đến những ảnh hưởng ác liệt, quan trọng hơn là mang đến phiền phức cho công tác của ủy ban kỷ luật. Trong lòng Trương Thanh Vân biết rõ thế lực của phái Hoa Đông vẫn còn rất mạnh, chẳng qua nhược điểm của bọn họ chính là sĩ khí hạ thấp, vì ban ngành tỉnh ủy của Hoa Đông đã tan vỡ.
Bây giờ vì sự kiện Lâm Hải mà phái Hoa Đông đã cảnh giác, sau này muốn mở rộng công tác là rất khó.
- Tút, tút...
Trương Thanh Vân nắm điện thoại lên, Tiêu Hàn ở đầu dây bên kia nói:
- Bí thư, điện thoại của bí thư Mã ở Hoài Dương...
- Nối máy!
- Chào bí thư Trương, bây giờ tôi không quấy rầy anh đấy chứ?
Đầu bên kia vang lên giọng nói khách khí của Mã Vị Nhiên.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Dù có bận rộn thế nào thì anh Mã điện thoại cũng không thể không nghe, rất tốt, tôi nghe nói bây giờ nông nghiệp và du lịch phát triển mạnh mẽ, làm rất tốt...
- Cám ơn bí thư đã khích lệ, đây đều là những căn cơ anh để lại...
Mã Vị Nhiên khách khí nói, nhưng trong lời nói của hắn vẫn rất hứng phấn, Trương Thanh Vân để lại cho hắn một cơ sở tốt ở Hoài Dương, hắn có tương lai, gần đây lại rất có khí thế.
- Là thế này, bí thư, nghe nói gần đây khối chính quyền tỉnh công khai một "ý kiến", trong đó có các điều khoản đề nghị thường ủy tỉnh ủy phân công các thành phố. Tôi có tâm tư, vì vậy muốn anh phụ trách liên lạc Hoài Dương, chỉ đạo Hoài Dương chúng tôi đi đến thắng lợi lớn...
Mã Vị Nhiên nói.
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, ngay sau đó lại cười nói:
- Tin tức này tôi cũng không biết, rõ ràng anh ở tận Hoài Dương xa xôi mà tin tức còn linh thông hơn cả tôi. Anh nói đây là ý kiến của đảng ủy chính quyền tỉnh sao?
Mã Vị Nhiên liên tục xưng vâng, cũng kiên trì hy vọng Trương Thanh Vân có thể tự chủ động yêu cầu được phụ trách liên lạc với Hoài Dương. Hắn nói:
- Bí thư, người sáng mắt không nói tiếng lóng, tôi sợ người khác không hiểu tình hình Hoài Dương, chỉ biết khoa tay múa chân, phá hoại cục diện ở Hoài Dương. Đây không phải là ý kiến cá nhân của tôi, trước đó tôi đã trưng cầu qua ý kiến của phó bí thư, phó chủ tịch Chung...
- Nói bậy.
Trương Thanh Vân cười mắng, sau đó lại giận dữ:
- Sau này những lời như vậy anh không được nói lung tung, truyền ra ngoài sẽ tạo nên ảnh hưởng.
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn trầm ngâm một chút rồi nói về sự việc Lâm Hải mà Lâm Ninh vừa báo cáo, sau đó hỏi:
- Anh biết gì về tình huống này? Có thể nói rõ ràng...
Mã Vị Nhiên trầm mặc rất lâu, sau đó nói:
- Bí thư, tôi cũng nói thật với anh, tôi có biết chút chuyện về Mao Đàm, người này có vấn đề.
- Vì sao lại nói như vậy, vì trước đó người chủ đạo xử lý sự việc ở Lâm Hải là đồng chí Chu Thủ Tuân, sau này Chu Thủ Tuân dính vào đại án, tôi nghĩ rằng ủy ban kỷ luật cũng không điều tra quá rõ về sự cố công trình ở Lâm Hải.
- Nếu đồng chí Chu Thủ Tuân đã xử lý án Lâm Hải, bây giờ kéo xuống từng bước thì bên trong còn án khác phát sinh...
Mã Vị Nhiên chỉ nói một nửa, ngay sau đó thì ngừng lại. Vì hắn đang phản ánh đến tình cảnh hiện tại cho Trương Thanh Vân, mà ai cũng biết bây giờ Trương Thanh Vân và bí thư Âu Đan đang có tranh chấp, lúc này ủy ban kỷ luật vấp ngã ở Lâm Hải là rất có lợi cho Trương Thanh Vân. Nếu sự việc này không thay đổi thì phương châm của tỉnh ủy với Hoa Đông sẽ được xác định, ý niệm chính trị của Trương Thanh Vân cũng sẽ được quán triệt.
- Rất tốt, anh nói rất khách quan, tôi biết rồi...
Trương Thanh Vân gật đầu nói, khi hắn định cúp điện thoại thì Mã Vị Nhiên đã cướp lời:
- Bí thư, đợi chút, những gì tôi vừa nói anh chưa tỏ thái độ...
- Tôi sao có thể bày tỏ thái độ, anh cho tôi là ai? Tổi chỉ có thể phục tùng sự sắp xếp của tổ chức. Anh đấy, nhược điểm của mình nằm ở đâu lại không biết, Hoa Đông sao có cục diện hôm nay? Cũng chính là những cán bộ như anh quá nhiều, thích chủ nghĩa đỉnh núi, ngay cả cán bộ liên lạc cũng cần thuộc một đoàn thể, điều này là sao?
Trương Thanh Vân nói, Mã Vị Nhiên không dám lên tiếng.
Mã Vị Nhiên cúp điện thoại mà thầm mắng mình ngu ngốc, sao lại không phỏng đoán được ý đồ của bí thư? Rõ ràng bây giờ bí thư đang đấu tranh dữ dội với Âu Đan, không ngờ mình không suy xét cẩn thận mà đề nghị quá nông cạn.
Khi sự việc ở Lâm Hải được truyền ra ngoài thì ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đã trở thành trò cười cho người khác, mà mọi người bây giờ cực kỳ chú ý đến tranh chấp Trương Âu.
Tranh chấp của Trương Thanh Vân và Âu Đan chính là sự khác ịiệt về chính kiến, mà đây đều đại biểu cho lợi ích cả đoàn thể. Trương Thanh Vân đại biểu cho người Hoa Đông, mà Âu Đan thì đại biểu cho ban ngành mới ở Hoa Đông, cũng vì hai đặc điểm này mà mọi người rất chú ý đến tranh luận của hai vị lãnh đạo.
Tranh chấp giữa Trương Thanh Vân và Âu Đan có thể nói là rất khúc chiết, Âu Đan đã sớm liên lạc với các thường ủy tỉnh ủy, đã thống nhất tư tưởng mới tìm nói chuyện với Trương Thanh Vân để tạo áp lực. Theo ý nghĩ của Âu Đan khi đó thì Trương Thanh Vân sẽ nên biết thời thế mà giúp đỡ chính mình, nhưng không ngờ Trương Thanh Vân chẳng những không cùng ý kiến, hơn nữa còn chẳng lùi bước.
Khi tranh chấp giữa hai bên bắt đầu thì Âu Đan luôn chiếm thượng phong, vì thường ủy bên ngoài đến Hoa Đông chiếm đa số, mọi người đều có khát vọng nhanh chóng lập nên ảnh hưởng ở Hoa Đông, mà phương pháp nhanh nhất chính là phá rồi lập của Âu Đan.
Nhưng Trương Thanh Vân nằm dưới thế hạ phong cũng không lui bước, hắn tích cực ổn định công tác của chính mình, làm bước đệm cho công tác tổ chức toàn tỉnh, bộ dạng không nóng không vội.
Nếu so sánh với một Trương Thanh Vân không chút nôn nóng thì Âu Đan có vẻ cuống cuồng, nàng dùng tất cả biện pháp để thẩm thấu chủ trương của mình xuống ban ngành Hoa Đông, hơn nữa vì tự cho là mình đúng mà đẩy ủy ban kỷ luật gióng trống khua chiêng xuống tuyến dưới.
Nhưng vào đúng thời điểm này thì ủy ban kỷ luật thất bại, hơn nữa hành động đầu tiên còn sinh ra rối loạn lớn. Chưa nói đến vấn đề làm cho Lâm Hải oán hận mà tổ điều tra của ủy ban kỷ luật cũng không lấy được kết quả gì, toàn bộ đội ngũ xám xịt quay về Lăng Thủy.
Sau sự kiện lần này cán cân thắng bại trong tranh chấp Trương Âu đã có biến đổi, sự việc Lâm Hải giống như tiến thêm một bước chứng minh ý kiến của Trương Thanh Vân, chủ trương dùng dao nhỏ cắt thịt mới là biện pháp chính xác.
Càng trí mạng chính là Hoa Đông sinh ra biến hóa thì kinh tế cũng bắt đầu lộ ra vấn đề, áp lực của khối chính quyền tăng lên gấp bội. Bây giờ cục diện Lâm Hải đã tạo ra lực quấy nhiễu rất lớn cho công tác của khối chính quyền tỉnh, ba thường ủy khối chính quyền tỉnh có ý nghĩ khác biệt quá xa. Mà những biến đổi này đưa Trương Thanh Vân thoát khỏi thế bị động, bây giờ trong hội nghị thường ủy sắp được mở thì Âu Đan không còn có nhiều không gian điều chỉnh.
Trước khi hội nghị thường ủy được mở mà có chuyện lớn phát sinh, tất nhiên thường ủy sẽ phải thảo luận về vấn đề này. Trước đó Âu Đan nói quyết chiến với Trương Thanh Vân thì đã nhấn mạnh sẽ đưa nhau lên hội nghị thường ủy.
Tên đã lên cung thì không thể quay đầu, Âu Đan đã bắn ra mũi tên đầu tiên, hơn nữa mũi tên này lại bay ra trước khi mở hội nghị thường ủy, vì vậy mà sự việc đã không còn chốn quay về. Đây là lần đầu tiên hỏa tinh đụng địa cầu, mà lần va chạm này sẽ chính thức quyết định sách lược cải cách ở Hoa Đông, quan trọng hơn là có thể quyết định phương hướng chính trị của Hoa Đông.
Nếu Trương Thanh Vân có thể chiếm thượng phong trong va chạm, như vậy uy vọng và quyền lợi trong ban ngành sẽ chiếm một độ cao mới. Khi cải cách Hoa Đông được đẩy mạnh thuận lợi thì cơ hội ủy thác trách nhiệm của Trương Thanh Vân sẽ tăng mạnh
Lâm Ninh dùng ánh mắt vừa thận trọng vừa kính sợ nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của Trương Thanh Vân, khi hắn nghe được những hành động làm thành trò cười cho thiên hạ của tổ công tác ủy ban kỷ luật ở thành phố Lâm Hải thì lập tức ngửi được hương vị khác thường.
Bây giờ là thời điểm mấu chốt trong tranh chấp của phó bí thư Âu Đan và Trương Thanh Vân, đúng lúc xảy ra sự việc như vậy, không thể nghi ngờ là một đòn trí mạng cho Âu Đan, nghe nói bí thư thị ủy Lâm Hải là Giang Hán Thanh đã tự mình đến Lăng Thủy nói rõ tình huống.
Mà bây giờ khối chính quyền bên kia lại đang muốn chứng thực tinh thần của trung ương và gặp phải áp lực rất lớn, Lâm Hải đột nhiên phát sinh vấn đề, điều này gây ra ảnh hưởng rất lớn cho hệ thống công tác của khối chính quyền. Nghe nói phó chủ tịch Hàn được phân công quản lý kinh tế đã vỗ bàn mắng chó má, đầu mâu chĩa về phía tổ công tác của ủy ban kỷ luật.
Phó chủ tịch Hàn chính là người được Kiều Quốc Thịnh đề bạt, ý kiến của hắn như vậy thì thái độ của chủ tịch Kiều cũng đáng để người ta cân nhắc. Vì vậy cán cân chiến thắng giữa Trương Thanh Vân và Âu Đan đã sinh ra biến hóa. tại
- Anh Ninh, tôi đã xem qua những báo cáo của thành phố Giang Thủy, tình hình rất tốt, anh nên ra mặt cho vài lời khen ngợi. Mặt khác những thành phố kia có chuyện gì xảy ra? Sao còn chưa có động tĩnh gì? Nếu có thảo luận thì đều phải đưa ra những ý kiến.
- Bây giờ không có gì thì không sao, đợi đến khi tỉnh ủy đưa ra quyết sách thì bọn họ lại càu nhàu, khi đó tất cả đều đã muộn, anh nên truyền đạt những lời này xuống tuyến dưới...
Trương Thanh Vân thả báo cáo trong tay xuống, Lâm Ninh căn bản không nhìn ra bất kỳ biểu cảm gì trên mặt hắn.
Trong lòng Lâm Ninh rất bội phục, đồng thời cũng rất thoải mái. Trưởng phòng Trương là thường ủy tỉnh ủy, là một người trông nom những chuyện lớn trong tỉnh, sao mình có thể xem xét thấu đáo? Khoảng thời gian này Lâm Ninh đã được chứng kiến thủ đoạn của Trương Thanh Vân, những hành động Trương Thanh Vân đưa đoàn đến khảo sát Giang Nam rõ ràng là cực kỳ sáng suốt.
Lâm Ninh đã biết rõ ràng nguyên nhân và kết quả của đoàn khảo sát, chỉ trong thời gian ngắn Trương Thanh Vân đã tạo nên uy tín của mình trong hệ thống tổ chức, đồng thời thẩm thấu lực ảnh hưởng của mình vào trong hệ thống. Lúc này ít nhất các trưởng phòng tổ chức cấp dưới đều biết lãnh đạo trực tiếp của mình là loại người gì, trải qua những chuyện gì sẽ có những thủ đoạn thế nào.
Tính ra thì Trương Thanh Vân chỉ vừa đến phòng tổ chức được vài tháng, không cần dùng những thủ đoạn mãnh liệt mà tạo ra được kết quả như vậy, thật sự làm người ta cảm thấy mãn nhãn.
Lâm Ninh đối mặt với câu nói của Trương Thanh Vân thì cũng chỉ biết gật đầu xưng vâng, từ đầu đến cuối hắn thấy vẻ mặt trưởng phòng Trương đều rất bình thản, không có chút vui mừng, giống như chuyện ủy ban kỷ luật ăn phải quả đắng ở Lâm Hải không chút liên quan đến hắn.
Sau khi Lâm Ninh bỏ đi thì hai hàng chân mày của Trương Thanh Vân vo thành một khối, hắn đã đoán trước ủy ban kỷ luật phát sinh vấn đề, vì Thương Đông Hoa ở ủy ban kỷ luật cũng là người ngoài đến Hoa Đông, chưa nói đến những hành động của người này quá đột nhiên, hơn nữa gió lớn lại sinh mưa, người ta đã sớm chuẩn bị để đối phó. Hoa Đông bài ngoại nhiều năm, một cán bộ ủy ban kỷ luật đưa người xuống địa bàn của bọn họ thì có được lợi ích gì?
Lần thất bại này không những chỉ mang đến những ảnh hưởng ác liệt, quan trọng hơn là mang đến phiền phức cho công tác của ủy ban kỷ luật. Trong lòng Trương Thanh Vân biết rõ thế lực của phái Hoa Đông vẫn còn rất mạnh, chẳng qua nhược điểm của bọn họ chính là sĩ khí hạ thấp, vì ban ngành tỉnh ủy của Hoa Đông đã tan vỡ.
Bây giờ vì sự kiện Lâm Hải mà phái Hoa Đông đã cảnh giác, sau này muốn mở rộng công tác là rất khó.
- Tút, tút...
Trương Thanh Vân nắm điện thoại lên, Tiêu Hàn ở đầu dây bên kia nói:
- Bí thư, điện thoại của bí thư Mã ở Hoài Dương...
- Nối máy!
- Chào bí thư Trương, bây giờ tôi không quấy rầy anh đấy chứ?
Đầu bên kia vang lên giọng nói khách khí của Mã Vị Nhiên.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Dù có bận rộn thế nào thì anh Mã điện thoại cũng không thể không nghe, rất tốt, tôi nghe nói bây giờ nông nghiệp và du lịch phát triển mạnh mẽ, làm rất tốt...
- Cám ơn bí thư đã khích lệ, đây đều là những căn cơ anh để lại...
Mã Vị Nhiên khách khí nói, nhưng trong lời nói của hắn vẫn rất hứng phấn, Trương Thanh Vân để lại cho hắn một cơ sở tốt ở Hoài Dương, hắn có tương lai, gần đây lại rất có khí thế.
- Là thế này, bí thư, nghe nói gần đây khối chính quyền tỉnh công khai một "ý kiến", trong đó có các điều khoản đề nghị thường ủy tỉnh ủy phân công các thành phố. Tôi có tâm tư, vì vậy muốn anh phụ trách liên lạc Hoài Dương, chỉ đạo Hoài Dương chúng tôi đi đến thắng lợi lớn...
Mã Vị Nhiên nói.
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, ngay sau đó lại cười nói:
- Tin tức này tôi cũng không biết, rõ ràng anh ở tận Hoài Dương xa xôi mà tin tức còn linh thông hơn cả tôi. Anh nói đây là ý kiến của đảng ủy chính quyền tỉnh sao?
Mã Vị Nhiên liên tục xưng vâng, cũng kiên trì hy vọng Trương Thanh Vân có thể tự chủ động yêu cầu được phụ trách liên lạc với Hoài Dương. Hắn nói:
- Bí thư, người sáng mắt không nói tiếng lóng, tôi sợ người khác không hiểu tình hình Hoài Dương, chỉ biết khoa tay múa chân, phá hoại cục diện ở Hoài Dương. Đây không phải là ý kiến cá nhân của tôi, trước đó tôi đã trưng cầu qua ý kiến của phó bí thư, phó chủ tịch Chung...
- Nói bậy.
Trương Thanh Vân cười mắng, sau đó lại giận dữ:
- Sau này những lời như vậy anh không được nói lung tung, truyền ra ngoài sẽ tạo nên ảnh hưởng.
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn trầm ngâm một chút rồi nói về sự việc Lâm Hải mà Lâm Ninh vừa báo cáo, sau đó hỏi:
- Anh biết gì về tình huống này? Có thể nói rõ ràng...
Mã Vị Nhiên trầm mặc rất lâu, sau đó nói:
- Bí thư, tôi cũng nói thật với anh, tôi có biết chút chuyện về Mao Đàm, người này có vấn đề.
- Vì sao lại nói như vậy, vì trước đó người chủ đạo xử lý sự việc ở Lâm Hải là đồng chí Chu Thủ Tuân, sau này Chu Thủ Tuân dính vào đại án, tôi nghĩ rằng ủy ban kỷ luật cũng không điều tra quá rõ về sự cố công trình ở Lâm Hải.
- Nếu đồng chí Chu Thủ Tuân đã xử lý án Lâm Hải, bây giờ kéo xuống từng bước thì bên trong còn án khác phát sinh...
Mã Vị Nhiên chỉ nói một nửa, ngay sau đó thì ngừng lại. Vì hắn đang phản ánh đến tình cảnh hiện tại cho Trương Thanh Vân, mà ai cũng biết bây giờ Trương Thanh Vân và bí thư Âu Đan đang có tranh chấp, lúc này ủy ban kỷ luật vấp ngã ở Lâm Hải là rất có lợi cho Trương Thanh Vân. Nếu sự việc này không thay đổi thì phương châm của tỉnh ủy với Hoa Đông sẽ được xác định, ý niệm chính trị của Trương Thanh Vân cũng sẽ được quán triệt.
- Rất tốt, anh nói rất khách quan, tôi biết rồi...
Trương Thanh Vân gật đầu nói, khi hắn định cúp điện thoại thì Mã Vị Nhiên đã cướp lời:
- Bí thư, đợi chút, những gì tôi vừa nói anh chưa tỏ thái độ...
- Tôi sao có thể bày tỏ thái độ, anh cho tôi là ai? Tổi chỉ có thể phục tùng sự sắp xếp của tổ chức. Anh đấy, nhược điểm của mình nằm ở đâu lại không biết, Hoa Đông sao có cục diện hôm nay? Cũng chính là những cán bộ như anh quá nhiều, thích chủ nghĩa đỉnh núi, ngay cả cán bộ liên lạc cũng cần thuộc một đoàn thể, điều này là sao?
Trương Thanh Vân nói, Mã Vị Nhiên không dám lên tiếng.
Mã Vị Nhiên cúp điện thoại mà thầm mắng mình ngu ngốc, sao lại không phỏng đoán được ý đồ của bí thư? Rõ ràng bây giờ bí thư đang đấu tranh dữ dội với Âu Đan, không ngờ mình không suy xét cẩn thận mà đề nghị quá nông cạn.
Khi sự việc ở Lâm Hải được truyền ra ngoài thì ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đã trở thành trò cười cho người khác, mà mọi người bây giờ cực kỳ chú ý đến tranh chấp Trương Âu.
Tranh chấp của Trương Thanh Vân và Âu Đan chính là sự khác ịiệt về chính kiến, mà đây đều đại biểu cho lợi ích cả đoàn thể. Trương Thanh Vân đại biểu cho người Hoa Đông, mà Âu Đan thì đại biểu cho ban ngành mới ở Hoa Đông, cũng vì hai đặc điểm này mà mọi người rất chú ý đến tranh luận của hai vị lãnh đạo.
Tranh chấp giữa Trương Thanh Vân và Âu Đan có thể nói là rất khúc chiết, Âu Đan đã sớm liên lạc với các thường ủy tỉnh ủy, đã thống nhất tư tưởng mới tìm nói chuyện với Trương Thanh Vân để tạo áp lực. Theo ý nghĩ của Âu Đan khi đó thì Trương Thanh Vân sẽ nên biết thời thế mà giúp đỡ chính mình, nhưng không ngờ Trương Thanh Vân chẳng những không cùng ý kiến, hơn nữa còn chẳng lùi bước.
Khi tranh chấp giữa hai bên bắt đầu thì Âu Đan luôn chiếm thượng phong, vì thường ủy bên ngoài đến Hoa Đông chiếm đa số, mọi người đều có khát vọng nhanh chóng lập nên ảnh hưởng ở Hoa Đông, mà phương pháp nhanh nhất chính là phá rồi lập của Âu Đan.
Nhưng Trương Thanh Vân nằm dưới thế hạ phong cũng không lui bước, hắn tích cực ổn định công tác của chính mình, làm bước đệm cho công tác tổ chức toàn tỉnh, bộ dạng không nóng không vội.
Nếu so sánh với một Trương Thanh Vân không chút nôn nóng thì Âu Đan có vẻ cuống cuồng, nàng dùng tất cả biện pháp để thẩm thấu chủ trương của mình xuống ban ngành Hoa Đông, hơn nữa vì tự cho là mình đúng mà đẩy ủy ban kỷ luật gióng trống khua chiêng xuống tuyến dưới.
Nhưng vào đúng thời điểm này thì ủy ban kỷ luật thất bại, hơn nữa hành động đầu tiên còn sinh ra rối loạn lớn. Chưa nói đến vấn đề làm cho Lâm Hải oán hận mà tổ điều tra của ủy ban kỷ luật cũng không lấy được kết quả gì, toàn bộ đội ngũ xám xịt quay về Lăng Thủy.
Sau sự kiện lần này cán cân thắng bại trong tranh chấp Trương Âu đã có biến đổi, sự việc Lâm Hải giống như tiến thêm một bước chứng minh ý kiến của Trương Thanh Vân, chủ trương dùng dao nhỏ cắt thịt mới là biện pháp chính xác.
Càng trí mạng chính là Hoa Đông sinh ra biến hóa thì kinh tế cũng bắt đầu lộ ra vấn đề, áp lực của khối chính quyền tăng lên gấp bội. Bây giờ cục diện Lâm Hải đã tạo ra lực quấy nhiễu rất lớn cho công tác của khối chính quyền tỉnh, ba thường ủy khối chính quyền tỉnh có ý nghĩ khác biệt quá xa. Mà những biến đổi này đưa Trương Thanh Vân thoát khỏi thế bị động, bây giờ trong hội nghị thường ủy sắp được mở thì Âu Đan không còn có nhiều không gian điều chỉnh.
Trước khi hội nghị thường ủy được mở mà có chuyện lớn phát sinh, tất nhiên thường ủy sẽ phải thảo luận về vấn đề này. Trước đó Âu Đan nói quyết chiến với Trương Thanh Vân thì đã nhấn mạnh sẽ đưa nhau lên hội nghị thường ủy.
Tên đã lên cung thì không thể quay đầu, Âu Đan đã bắn ra mũi tên đầu tiên, hơn nữa mũi tên này lại bay ra trước khi mở hội nghị thường ủy, vì vậy mà sự việc đã không còn chốn quay về. Đây là lần đầu tiên hỏa tinh đụng địa cầu, mà lần va chạm này sẽ chính thức quyết định sách lược cải cách ở Hoa Đông, quan trọng hơn là có thể quyết định phương hướng chính trị của Hoa Đông.
Nếu Trương Thanh Vân có thể chiếm thượng phong trong va chạm, như vậy uy vọng và quyền lợi trong ban ngành sẽ chiếm một độ cao mới. Khi cải cách Hoa Đông được đẩy mạnh thuận lợi thì cơ hội ủy thác trách nhiệm của Trương Thanh Vân sẽ tăng mạnh