Chương 45
Không ngờ lại có cảm giác chột dạ……
Cẩm Dạ mím môi, cũng không hiểu mình làm gì mà phải hết hồn, nói trắng ra chẳng qua vừa rồi thoáng thân mật một chút với người đàn ông mang thân phận sư phụ, sau đó sư phụ chân trước vừa mới đi, người nào đó họ Nghiêm đã tới rồi.
Sau đó thì sao?
Sau đó chính là tâm lý vớ vẩn như bị bắt gian tại giường này!
Kỳ quái, rõ ràng người này chẳng qua là trượng phu trên danh nghĩa, được rồi, có lẽ về thân thể cũng miễn cưỡng xem như trượng phu, nhưng nàng thực không tất yếu phải để ý đến mặt mũi hắn như vậy chứ, đến tột cùng mình bị cái quái gì vậy……
“Ta đang hỏi nàng.” Thanh âm không kiên nhẫn tựa như nước lạnh, từ trên đỉnh đầu trút xuống.
Cẩm Dạ không lên tiếng trả lời, chỉ yên lặng đứng dậy, trước tiên đấm đấm bắp chân sau cú rơi không nhẹ, rồi sau đó vỗ vỗ làn váy, chậm rãi đứng thẳng, lúc này mới chống lại cặp mắt đẹp hàm chứa hờn giận kia: “Thiếp thân bị phu quân bắt nạt thảm, không có tâm tình đi ngủ, lòng tràn đầy oán khí không có chỗ phát tiết, đành trèo lên cây lầm bầm lầu bầu, không được sao?”
“Thú vị, ăn cướp rồi la làng sao?” Nghiêm Tử Trạm ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Lý do bịa không tồi, nhưng ta nhìn thấy có bóng người mặc áo hồng lướt qua, còn nghe được giọng nói đàn ông.” Khi hắn tới phòng nàng tìm người mới phát giác trong phòng rỗng tuếch, sau đó đi vào sân lại nghe thấy thanh âm nói chuyện với nhau, cố ý phóng nhẹ bước chân, ai ngờ vẫn bị đối phương cảnh giác bỏ trốn mất dạng.
Cẩm Dạ khẩu khí thản nhiên: “Chàng nhìn lầm rồi, cũng nghe lầm rồi, đã là đàn ông sao lại mặc áo hồng, quá mâu thuẫn.”
Nghiêm Tử Trạm cười lạnh: “Ta không muốn nhắc lại quá nhiều, nhưng……”
“Chàng rất để ý?” Không biết là nguyên nhân gì, Cẩm Dạ bị ma xui quỷ khiến thốt ra một câu này, đợi đến sau khi lên tiếng, lại thiếu chút nữa hối hận thối ruột, đây là vấn đề vớ vẩn gì, thật là mất tự nhiên.
Nghiêm Tử Trạm sửng sốt, hơi hơi nhướn cao mày: “Ta có để ý hay không thì liên quan gì đến nàng.”
Sắc mặt Cẩm Dạ ửng đỏ, cũng may đêm tối là sự ngụy trang tốt nhất, nàng lại đưa lưng về phía ánh trăng, thế này mới thoáng an lòng một ít, bình tĩnh rồi bắt đầu không nhanh không chậm vòng vèo: “Tất nhiên có liên quan, chàng là phu quân ta, chuyện ta để ý hy vọng chàng cũng để ý, mà ta không thèm để ý thì chàng cứ nhắm một con mắt mở một con mắt, quên đi là được.”
“Cho nên chuyện này, nàng bảo ta đừng để ý, kỳ thật là vì trong lòng nàng có quỷ.” Người nào đó đi tới cạnh cây đại thụ, nhất châm kiến huyết hạ kết luận.
[nhất châm kiến huyết: gãi đúng chỗ ngứa, nói đúng điểm mấu chốt của vấn đề]
Cẩm Dạ không thể nề hà thở dài: “Chẳng qua ta chỉ hỏi chàng có để ý hay không thôi.”
“Ta không thèm để ý.”
“Vậy chàng cũng đừng hỏi.”
“……” Nghiêm Tử Trạm dùng sức nhắm mắt lại, kiên nhẫn rút hết không còn mấy, gần như là nghiến răng nghiến lợi sửa lại mong muốn ban đầu: “Ta đây để ý.”
Cẩm Dạ tràn ra tươi cười, ác liệt bổ sung: “Để ý cũng không thể hỏi.” Nàng nhìn vẻ mặt đối phương âm u như gió thổi mưa giông trước cơn bão, bỗng nhiên tâm tình tốt lắm, thử thúc dục tất cả chân khí tới lòng bàn tay, lập tức lưu loát xoay người, chém gãy thân cây tầm tám gang kia.
Nghiêm Tử Trạm không thể tin lui vài bước, lệ khí giữa trán tan thành mây khói, biểu tình cứng ngắc.
“Sao nào, phu quân đại nhân còn muốn hỏi không?” Cẩm Dạ quy củ đưa tay nắm cùng một chỗ, nháy mắt đã trở về tư thái phục tùng dịu dàng, chậm rãi nói: “Nếu còn muốn hỏi, ta không ngại gọi hết người hầu trong tướng phủ ra, dù sao thời gian còn sớm, nhàn rỗi cũng vô sự, để bọn họ nhìn xem kết quả luận bàn võ nghệ của chúng ta cũng tốt.” Hắc hắc hắc, tư vị uy hiếp thật sự là quá thích.
Một trận trầm mặc.
Cuối cùng là chút giãy dụa nhỏ nhoi hàm xúc nghẹn khuất đầy hỗn loạn: “Chừng nào thì nàng khôi phục võ công?”
Cẩm Dạ nháy mắt mấy cái: “Vừa vặn là trước khi chàng đến.”
“Trùng hợp như vậy.”
“Đúng thế.”
Nghiêm Tử Trạm hơi hơi quay đầu đi, tình huống trước mắt đã không chỉ xảy ra một lần, trong sinh mệnh hai mươi ba năm của hắn bị cùng một cô gái lặp đi lặp lại uy hiếp nhiều lần, tuyệt đối là vô cùng nhục nhã. Rốt cuộc hắn đã cưới phải một thê tử như thế nào, rốt cuộc là rước thêm một phiền toái vào cửa ……
Kế hoạch vốn là sau khi thành thân sẽ bỏ mặc cái người gọi là Nghiêm gia thiếu phu nhân sang một bên chẳng thèm để ý quan tâm, cho tới hôm nay nghĩ lại, dĩ nhiên vẫn chưa làm được .
Người này gọi là Tống…… Tống cái gì đó, quả thật là rất khó giải quyết.
Nghĩ thế, Nghiêm Tử Trạm dừng lại, đột nhiên phát hiện mình còn chưa biết tên của nàng, trong thánh chỉ cũng không viết rõ ràng, tuy rằng lúc trước nghe Tống Chính Thanh gọi qua một lần vào ngày thành thân, nhưng không nhớ kỹ. Giờ phút này trong lòng thì nghĩ có biết tên nha đầu kia hay không cũng chẳng sao cả, ngoài miệng lại vẫn hỏi ra: “Tên đầy đủ của nàng là gì?”
“Răng rắc” — là thanh âm nhánh cây bị dẫm gãy.
Mặt Cẩm Dạ tái rồi, được, được lắm! Thành thân đã ba ngày, hắn cư nhiên còn chưa biết tên của mình, tên đàn ông chém ngàn đao này, nàng hận không thể treo hắn lên quất một trận, làm cho hắn vừa cầu xin tha thứ vừa kêu tên của nàng một ngàn lần, đáng giận!
Nghiêm Tử Trạm lui vài bước, nhanh chóng nói: “Thôi vậy, đột nhiên lại không muốn biết nữa.”
Cẩm Dạ từng bước ép sát, tươi cười đầy mặt, thanh âm âm hàn: “Hôm nay nhất định phải nói cho chàng, nếu không sợ sau này phải ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt. Khuê danh của thiếp thân là Cẩm Dạ, làm phiền phu quân đại nhân nhớ kỹ.”
Biểu tình Nghiêm Tử Trạm lạnh nhạt: “Ừm.”
Cẩm Dạ cảm thấy đoạn đối thoại này còn tiếp tục thì mình không thể không bị tức chết, vì thế tạm thời muốn trở về phòng nghỉ ngơi, nàng nhanh chóng cúi người, muốn xoay người rời đi.
“Từ từ.”
Nàng làm bộ như không nghe thấy, cố ý bước đi nhanh hơn.
“Cẩm Dạ.” Ngữ điệu tâm không cam lòng không nguyện.
Tim của nàng bỗng nhiên đập loạn, ngày thường giọng nói hắn nghe lãnh liệt, khi nói chuyện cũng mang theo ba phần khinh thường, nhưng khi gọi tên nàng nghe vào tai lại phá lệ …… dễ nghe. Vì thế vừa thóa mạ chính mình, vừa chậm rãi xoay người sang chỗ khác: “Phu quân còn có gì phân phó?”
“Đêm mai là dạ yến trong cung, quan viên trên ngũ phẩm đều phải tham dự cùng gia quyến, nàng……” Ánh mắt Nghiêm Tử Trạm đảo qua áo ngoài trắng thuần của nàng, nhíu mày nói: “Sáng mai ta bảo lão Diêu đưa nàng đi Nghê Thường các.”
Cẩm Dạ sửng sốt, không biết tại sao lại nghĩ đến câu nói vui đùa của Bùi Diệc Hàn trước khi rời đi — tướng công ngươi cư nhiên buông tha mỹ nữ ngược lại cưới một cô gái bình thường như ngươi…… Cảm xúc khó chịu thoáng dâng lên, nàng còn chưa từng oán thầm vẻ bề ngoài của mình, mặc dù không coi là mỹ nhân, nhưng tốt xấu khi còn bé cũng được láng giềng tán tụng là thanh tú dịu dàng, hắn dựa vào cái gì mà ghét bỏ nàng!
“Thật có lỗi, làm cho chàng mất mặt.” Nàng nghiêm mặt, lạnh lùng nói.
“Tự mình hiểu lấy là tốt, có điều……” Nghiêm Tử Trạm chỉ chỉ quần áo của nàng, mặt không chút thay đổi nói: “Ta thấy quần áo của nàng quá đơn giản, không thích hợp với cung yến, đi Nghê Thường các chọn là được, chớ để người ta nói Nghiêm gia ta bạc đãi nàng.”
Nghe vậy khóe miệng Cẩm Dạ hơi hơi dương lên: “Không sợ ta xài hết bổng lộc của chàng sao?”
Nghiêm Tử Trạm cười nhạo: “Nếu chỉ tốn vài bộ quần áo có thể làm cho nàng quốc sắc thiên hương, cớ sao lại không làm.” Nói xong rồi rời đi.
Miệng cũng thật độc…… Cẩm Dạ căm giận đi theo phía sau hắn, không ngừng dùng ngôn ngữ rủa thầm. Vì thế đêm nay, người hầu ở gần khúc quanh hành lang không thể ngủ yên, bên tai đều là thanh âm đấu võ mồm của thiếu gia cùng thiếu phu nhân nhà mình –
“Chàng chê ta có phải hay không!”
“Ghét bỏ nàng thì thế nào?”
“Ta thật sự sẽ không nhịn được mà động võ……”
“…… Ta vào thư phòng .”
“Đứng lại!”
.
.
Một đêm ngủ yên, khi tỉnh lại tinh thần sảng khoái, Cẩm Dạ đoán có lẽ do tối hôm qua thắng Nghiêm Tử Trạm, sáng sớm tâm tình mới có thể tốt như vậy. Đi lại nhẹ nhàng, nàng không chờ nha hoàn tới hầu hạ đã rửa mặt xong, tùy ý khoác một chiếc áo ngoài, ghé vào cửa sổ ngắm phong cảnh.
Sơ Tình đẩy cửa mà vào: “Thiếu phu nhân, dậy sớm như vậy?”
Cẩm Dạ quay đầu, khẽ cười nói: “Hôm nay em cùng ta ra ngoài đi.”
“Đi đâu?” Sơ Tình tò mò.
Cẩm Dạ nháy mắt mấy cái: “Hiếm khi Nghiêm Tử Trạm cho ta tiền mua quần áo, lại còn là Nghê Thường các vang danh kinh thành, hừ, em cũng không cần khách khí, hung hăng mua vài bộ cho ta.”
Khi nói chuyện, Sơ Tình thay tiểu thư nhà mình sửa sang lại dung nhan, thật cẩn thận thay nàng cài chiếc trâm cuối cùng, bên ngoài Diêu Thủ Nghĩa thúc dục: “Thiếu phu nhân, thiếu gia phân phó, trước buổi trưa người phải trở về phủ, cho nên chúng ta phải nhanh chóng xuất phát thôi.”
“Xong ngay đây.” Cẩm Dạ đi ra khỏi cửa, quay đầu bĩu môi, ý bảo Sơ Tình đuổi kịp.
Ba người ra tướng phủ, Diêu Thủ Nghĩa đánh xe ngựa, Cẩm Dạ cùng Sơ Tình ngồi trong xe. Đúng phiên chợ, người bán hàng rong trải rộng đầu đường, hơn nữa người đi đường qua lại nhốn nháo, mặt đường có vẻ hơi chật chội. Thật vất vả mới đi vào đường chính, đã có thể thấy được tấm biển của Nghê Thường các, nhưng xe ngựa cũng không thể đi về phía trước một bước.
Cẩm Dạ nhảy xuống xe, nói với Diêu Thủ Nghĩa: “Diêu quản gia, ông đi an trí xe ngựa, ta đi vào trước, lát nữa ông theo vào sau.”
“Được.” Diêu Thủ Nghĩa lau mồ hôi trên trán, sau đó phấn đấu đi lên trong đám người như nước chảy.
Cẩm Dạ nhấc làn váy, cùng Sơ Tình đi vào nơi kỳ diệu đủ để làm con gái khắp kinh thành điên cuồng, mới vào cửa chợt nghe thấy giọng nữ không tính là xa lạ –
“Còn có mẫu mới nào không, mang ra đây cho ta.”
Cẩm Dạ dừng cước bộ một chút, rồi tự nhiên hào phóng tiêu sái đi tới trước mặt cô gái đang đưa lưng về phía nàng, mỉm cười nói: “Tống tiểu thư, à không đúng, nên gọi cô là đường muội mới phải…… Đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?”
Chương 46
“Tống tiểu thư, đây là mẫu mà chúng ta mới ra.” Quản sự thật cẩn thận cầm lên bộ quần áo đang đặt trong khay ngọc, sau đó nói với vài nha hoàn đang cầm khay đứng phía sau: “Các ngươi đều đi lên, làm cho khách nhân chọn thật kỹ.”
“Không cần.” Giọng nữ vang lên, dường như còn mang theo chút tức giận.
Quản sự sửng sốt, hơi lúng túng nói: “Có phải Tống tiểu thư không hài lòng những kiểu này hay không……”
“Ý ta là, không cần phiền phức như vậy.” Tống Đinh Nguyệt lạnh lùng ngắt lời: “Nàng chọn bộ nào, ta cũng chọn một bộ như thế.” Nói xong, khẽ nhếch cằm liếc mắt cô gái tinh tế đang cùng chưởng quầy bắt chuyện, bắt đầu từ thời khắc đối phương vào cửa chưa từng nửa con mắt nhìn mình, ngoại trừ một câu “Gần đây có khỏe không?” không đến nơi đến chốn, rồi sau đó cũng tự mình tránh ra, thật quá ngạo mạn.
Nàng đường đường là Tống gia đại tiểu thư, từ khi nào thì đến lượt đứa con hoang không biết từ đâu chui ra tới đây kiêu ngạo! Ti tiện nhất là, thay thế vị trí của nàng, gả cho người mà nàng tâm tâm niệm niệm……
Vừa nghĩ đến điều này, Tống Đinh Nguyệt tức giận đến mức gần như bóp nát chiếc khăn trong lòng bàn tay, giương tay lên nàng nói: “Ngươi còn thất thần làm gì, nhanh đưa nàng chọn.”
“Này…… Này…… Được rồi.” Mặc dù khó xử, quản sự vẫn gật đầu như cũ, Tống tiểu thư này là con gái của trọng thần triều đình, lại là khách quen của Nghê Thường các, ngày thường vung tiền như rác ra tay phóng khoáng, vạn vạn không thể đắc tội đâu. Vì thế ông dừng lại một chút, bước đi tới cạnh quầy, nhẹ giọng nói: “Vị tiểu thư này, có vừa ý bộ nào hay không?”
Cẩm Dạ quay đầu lại, mỉm cười nói: “Ta đã gả cho người khác.” Nàng cố ý nhắc nhở, thành công làm cho mặt cười của Tống Đinh Nguyệt tức giận trắng bệch.
Nghe vậy quản sự vội vàng sửa miệng: “Thật có lỗi, là tiểu nhân sơ sẩy, phu nhân có vừa ý kiểu nào hay không?”
Cẩm Dạ tùy ý xem xét, những quần áo này tuy may vá khéo léo phiền phức, nhưng không có cảm giác kinh diễm, thẳng thắn mà nói còn không bằng vài bộ mình mang tới từ nhà mẹ đẻ. Có điều theo tình trạng trước mắt mà nói, Tống Đinh Nguyệt tất nhiên sẽ không dễ dàng thu tay lại. Nói trắng ra nha đầu kia cũng chỉ muốn ăn theo hiệu quả mặc quần áo giống nhau tạo ra sự đối lập để nhục nhã mình, suy nghĩ ác độc như vậy, cũng thực không làm thất vọng khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc của nàng ta.
“Ta nghĩ, không bằng……” Khóe miệng chậm rãi cong lên như có chút thâm ý, Cẩm Dạ thản nhiên nói: “Đều thử một loạt đi.”
Tỳ nữ nhanh chóng tiến lên: “Mời qua bên này.”
Cầu thang gỗ của Nghê Thường các xoay tròn đi lên, ước chừng có bốn tầng, mà các tầng lại bố trí phong cách cổ xưa khác biệt, tinh tế mà nói, thiếu vài phần xa hoa, ngược lại khiến người ta có ấn tượng sâu sắc về cảm giác tươi mát thoát tục. Đối diện là bức họa cao tầm hai người, phía trên miêu tả mười hai cung nữ thân mặc sa y, tung khăn mà múa, cành lá dương liễu màu xanh cúi gục sau người, cấu thành cảnh trí xinh đẹp tuyệt trần.
Giữa căn phòng rộng mở dùng bình phong ngăn cách, Cẩm Dạ cùng Tống gia tiểu thư phân chia hai bên, giữa hai người chỉ có một chướng ngại vật mỏng manh này.
“Tiểu thư, người quốc sắc thiên hương, vì sao phải mặc quần áo giống nàng ấy?”
“Đúng vậy đúng vậy, tiểu thư không ngại bôi nhọ thân phận của mình sao.”
“Các ngươi thì biết gì, hoa tươi cần lá cây tô điểm, tiểu thư đây là hành động một cách thông minh.”
Thanh âm chế nhạo truyền đến từ nơi khác, Cẩm Dạ không đáp lại, nhưng thật ra Sơ Tình không chịu nổi giận dữ: “Thiếu phu nhân!”
Cẩm Dạ mỉm cười: “Ta biết em không quen, lại đang bên ngoài, gọi tiểu thư cũng được.”
“Tiểu thư, em bỗng nhiên ngứa tay.” Sơ Tình nắm chặt nắm đấm, không chút hoang mang lấy ra nhuyễn kiếm từ trong lòng, thân kiếm mềm mại lóe ánh sáng bạc, phát quang ba thước.
“……” Cẩm Dạ lắc đầu, sau đó dùng sức đè lại tay nha hoàn, thấp giọng nói: “Tin tưởng ta, còn nhiều biện pháp để đối phó các nàng.” Đánh rắn phải đánh giập đầu, đạo lý này ai cũng biết, nhược điểm của Tống Đinh Nguyệt…… A, không nói cũng thế.
“Hầu hạ ta cởi áo đi.” Dùng ánh mắt trấn an tiểu nha đầu vẻ mặt tức giận kia, Cẩm Dạ hơi hơi nâng tay lên, để đối phương thay mình cởi ra áo ngoài, đai lưng, nhu váy, cuối cùng là áo trong……
Khi phiến da trắng muốt như ngọc sau lưng lộ ra, Sơ Tình phản xạ rụt tay về: “Tiểu thư, đây là……”
“Suỵt……” Cẩm Dạ nháy mắt mấy cái, ra vẻ thẹn thùng nói: “Đừng để lộ ra, nói ra ngoài ta sẽ làm nhục môn phong Nghiêm gia.” Kỳ thật ngay cả chính nàng cũng không biết sau lưng kia vẽ cái gì, không phải sợ Nghiêm Tử Trạm uy hiếp mới cố ý không tẩy, chẳng qua đêm qua kinh hỉ quá lớn, đầu tiên là sư phụ không mời mà đến, rồi sau đó lại bị người nào đó đấu võ mồm khiến cho thể xác và tinh thần suy sút, trở về phòng gục đầu liền ngủ, cũng chưa kịp thăm dò trên lưng.
Có điều, trước mắt nghĩ đến, thứ này ngược lại có thể sử dụng để đả kích đả kích Tống Đinh Nguyệt tâm cao khí ngạo, rất tốt rất tốt.
“Cô gia cũng quá khoa trương, này, này thật sự là…… Ai nha, không nói .” Sơ Tình phối hợp chà chà chân, tư thái xấu hổ diễn vô cùng xuất sắc.
Bên kia bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, thanh âm vui cười đùa giỡn ban đầu cũng không còn.
Cẩm Dạ nghẹn cười, nha đầu kia đi theo bên người mình nhiều năm như vậy, những thứ nên học thật ra học không thiếu. Nhẹ nhàng khụ khụ, nàng mềm nhũn mở miệng: “Ta đã bảo chàng không cần như vậy, chàng càng muốn, ta càng không thể gặp người.” Nàng nắm lấy tay Sơ Tình, ở trong lòng bàn tay viết vài chữ –
Viết cái gì?
Sơ Tình mím môi, do dự sau một lúc lâu mới che miệng đưa lỗ tai đi qua: “Khóc lóc om sòm vô lại, mười phần ác phụ.”
Nghiêm – Tử – Trạm!
Cẩm Dạ dùng sức nhắm chặt mắt, lúc này đến phiên nàng ngứa tay, nàng thề, đợi đến khi hồi phủ sẽ vạch trên khuôn mặt kia vài vạch, nếu không khó tiêu tức giận trong lòng.
Sơ Tình giương mắt nhìn biểu tình tiểu thư nhà mình, dở khóc dở cười, ở trong mắt nàng, Nghiêm tướng cùng tiểu thư thật đúng là một đôi trời đất tạo nên, vốn tưởng rằng sau khi gả vào tướng phủ hai người sẽ quay lưng vào nhau, không thèm liếc mắt, nhìn nhau thấy phiền…… Tuy rằng tình trạng hôm nay cũng coi như không thể hòa hợp, nhưng mà hai người kia ngây thơ đến mức không thể tin được, loại hành vi giấu diếm cẩn thận vui đùa đối phương thật sự rất…… ra ngoài dự đoán.
Có lẽ tương lai không xa, bọn họ sẽ thừa nhận mình mới là một nửa phù hợp nhất với đối phương cũng nói không chừng.
“Cô gia cũng thật là, tiểu thư mấy ngày nay cũng chưa được ngủ ngon, ngài ấy còn giở lắm chiêu trò, trên lưng tiểu thư cũng……” Hợp thời dừng miệng, bởi vì người nào đó đã không kiềm chế được chầm chậm đi ra từ bên kia bình phong.
“A.” Cẩm Dạ giả vờ kinh hô, lập tức nhanh chóng xoay người, vừa đúng đem vài chữ trên lưng lộ ra một chút, lại cam đoan không cho thấy rõ ràng. Bàn tay mềm vén y bào nhanh chóng phủ thêm, nàng một tay vuốt tóc, khẽ cười nói: “Đường muội, thế này thật đúng là không lễ phép.”
Một cái chớp mắt vừa rồi Tống Đinh Nguyệt đã thấy chữ viết trên lưng đối phương, lòng lạnh lẽo, trống rỗng buồn thương đau đớn từ trái tim lan tràn, không thể nào bình tĩnh như trước. Hóa ra, những ngày này nàng đều đang lừa mình dối người, chàng đã cùng nàng ta thân mật như vậy, hóa ra, mình thật sự thua hoàn toàn……
Nhưng mà, tiện nhân kia sao có thể xứng, sao có thể xứng!
Sao có thể xứng gối cánh tay chàng tới bình minh, sao có thể xứng hưởng thụ nụ cười độc nhất vô nhị của chàng, sao có thể xứng cướp đi tất cả thuộc về chính mình ban đầu!
“Đường muội, muội làm sao vậy?” Cẩm Dạ cười đến dị thường thoải mái, thuận tay vén tóc dài tới phía sau, hồng ngân nơi cổ không có nửa phần che lấp, giờ phút này nàng ném đi tất cả trói buộc, chỉ nghĩ muốn chiến thì phải chiến thắng hoàn toàn.
Cả người Tống Đinh Nguyệt giống như bị suy sụp trong nháy mắt, mắt đẹp mất đi thần thái, miệng ngập ngừng thì thào: “Cô không xứng.” Thất hồn lạc phách bỏ lại một câu này, liền nghiêng ngả lảo đảo rời đi.
Sơ Tình lấy khuỷu tay trạc trạc tiểu thư nhà mình, cười hì hì nói: “Tiểu thư thật sự là quá phận.”
“Thực quá phận sao?”
“Hoàn hảo.”
Hai người nhìn nhau cười.
Bước xuống cầu thang, vừa vặn gặp phải Diêu Thủ Nghĩa chờ ở đại đường, đầu đầy mồ hôi, ngay cả quần áo cũng dán trên người, chắc là người trong chợ đã biến ông thành bộ dáng này.
Vừa thấy Cẩm Dạ chậm rãi xuống lầu, vội vàng tiến lên nghênh đón: “Thiếu phu nhân, lão nô đến chậm.”
Cẩm Dạ đưa khăn tay qua: “Diêu quản gia, ông lau mồ hôi trước đi.”
Diêu Thủ Nghĩa chần chừ một lát, cảm thấy hơi ngượng ngùng, cuối cùng cố mà tiếp nhận, dùng sức lau mặt, thở hổn hển nói: “Thiếu phu nhân, ngài chọn như thế nào?”
Cẩm Dạ lắc đầu: “Hình như không có kiểu ta thích, thôi vậy, hồi phủ đi.”
Diêu Thủ Nghĩa vươn dài cổ, nhìn các loại quần áo trưng bày bên ngoài, không khỏi nhíu mày kêu: “Chưởng quầy, ra đây.”
Tiểu Hồ Tử đang tính toán phía sau quầy vội vàng ngẩng đầu lên, khéo đưa đẩy cười: “Vị gia này, mấy bộ quần áo nữ tốt nhất của bổn điếm đều tại đây, nếu vẫn bất mãn, có thể miêu tả kiểu dáng ngài muốn, chúng ta làm theo yêu cầu, có điều tiền đặt cọc sẽ gấp đôi.”
Diêu Thủ Nghĩa hừ hừ: “Ngươi xác định là kiểu dáng đẹp nhất?”
Tiểu Hồ Tử rung đùi đắc ý: “Đúng vậy.”
“Huyền nữ sa một năm làm một lần của các ngươi đâu? Chẳng lẽ năm nay không có?” Diêu Thủ Nghĩa trừng mắt: “Chớ qua loa tắc trách chúng ta.”
Tiểu Hồ Tử sửng sốt, có chút kinh ngạc, huyền nữ sa bình thường đều chế thành mĩ y tiến cống trong cung, năm nay bởi vì số lượng không nhiều lắm, không bảo đảm được mấy vị công chúa kia, liền đổi thành vật khác. Có điều đây là tin tức cực kỳ bí mật, lão nhân này sao mà biết được?
“Mau lấy ra.” Diêu Thủ Nghĩa thúc giục.
Tiểu Hồ Tử cười theo: “Khách quan quả nhiên là người trong nghề, nhưng mà, nhưng mà vải này thiên kim khó cầu, năm nay số lượng lại đặc biệt thiếu, bèn lấy làm bảo vật trấn điếm, thứ lỗi không thể bán.”
“Không bán sao? Ngươi có biết đại nhân nhà ta……”
“Ta không cần biết đại nhân nhà ngươi là ai, dù là Thiên Vương lão tử đến mua ta cũng cho hắn sập cửa vào mặt!” Tấm mành phòng thu chi bị vén lên, cô gái đi giày hồng mày liễu dựng thẳng: “Bổn cô nương hận nhất người khác uy hiếp!”
Cẩm Dạ chăm chú nhìn lên, lúc này mới phát hiện là Biện gia đại tiểu thư tranh cãi vụ xe ngựa, quả thực có tiền, trong nhà chẳng những mở sòng bạc, còn mở Nghê Thường các lớn như vậy.
“A, là cô!” Biện Lam bĩu môi, giọng mỉa mai nói: “Đúng là oan gia ngõ hẹp, thủ vệ của tướng công cô lần trước đả thương mười hai huynh đệ của ta, món nợ này tính như thế nào?”
Cẩm Dạ hí mắt: “Món nợ này cô nên đi tìm tướng công ta tính sổ, hôm nay ta chẳng qua tới mua quần áo, có điều nếu huyền nữ sa quý giá như vậy, không bán ra ngoài, Diêu quản gia, chúng ta đi.”
Biện Lam bước một bước to tiến lên, ngăn nàng lại: “Muốn huyền nữ sa? Cũng không phải chuyện không có khả năng.” Nàng vuốt tóc, lưu loát rút roi dài từ bên hông: “Rất công bằng, chúng ta đều là phụ nữ, cô đánh thắng ta, ta sẽ đem chiếc váy dùng huyền nữ sa năm nay chế thành tặng cho cô.”
Không ngờ lại có cảm giác chột dạ……
Cẩm Dạ mím môi, cũng không hiểu mình làm gì mà phải hết hồn, nói trắng ra chẳng qua vừa rồi thoáng thân mật một chút với người đàn ông mang thân phận sư phụ, sau đó sư phụ chân trước vừa mới đi, người nào đó họ Nghiêm đã tới rồi.
Sau đó thì sao?
Sau đó chính là tâm lý vớ vẩn như bị bắt gian tại giường này!
Kỳ quái, rõ ràng người này chẳng qua là trượng phu trên danh nghĩa, được rồi, có lẽ về thân thể cũng miễn cưỡng xem như trượng phu, nhưng nàng thực không tất yếu phải để ý đến mặt mũi hắn như vậy chứ, đến tột cùng mình bị cái quái gì vậy……
“Ta đang hỏi nàng.” Thanh âm không kiên nhẫn tựa như nước lạnh, từ trên đỉnh đầu trút xuống.
Cẩm Dạ không lên tiếng trả lời, chỉ yên lặng đứng dậy, trước tiên đấm đấm bắp chân sau cú rơi không nhẹ, rồi sau đó vỗ vỗ làn váy, chậm rãi đứng thẳng, lúc này mới chống lại cặp mắt đẹp hàm chứa hờn giận kia: “Thiếp thân bị phu quân bắt nạt thảm, không có tâm tình đi ngủ, lòng tràn đầy oán khí không có chỗ phát tiết, đành trèo lên cây lầm bầm lầu bầu, không được sao?”
“Thú vị, ăn cướp rồi la làng sao?” Nghiêm Tử Trạm ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Lý do bịa không tồi, nhưng ta nhìn thấy có bóng người mặc áo hồng lướt qua, còn nghe được giọng nói đàn ông.” Khi hắn tới phòng nàng tìm người mới phát giác trong phòng rỗng tuếch, sau đó đi vào sân lại nghe thấy thanh âm nói chuyện với nhau, cố ý phóng nhẹ bước chân, ai ngờ vẫn bị đối phương cảnh giác bỏ trốn mất dạng.
Cẩm Dạ khẩu khí thản nhiên: “Chàng nhìn lầm rồi, cũng nghe lầm rồi, đã là đàn ông sao lại mặc áo hồng, quá mâu thuẫn.”
Nghiêm Tử Trạm cười lạnh: “Ta không muốn nhắc lại quá nhiều, nhưng……”
“Chàng rất để ý?” Không biết là nguyên nhân gì, Cẩm Dạ bị ma xui quỷ khiến thốt ra một câu này, đợi đến sau khi lên tiếng, lại thiếu chút nữa hối hận thối ruột, đây là vấn đề vớ vẩn gì, thật là mất tự nhiên.
Nghiêm Tử Trạm sửng sốt, hơi hơi nhướn cao mày: “Ta có để ý hay không thì liên quan gì đến nàng.”
Sắc mặt Cẩm Dạ ửng đỏ, cũng may đêm tối là sự ngụy trang tốt nhất, nàng lại đưa lưng về phía ánh trăng, thế này mới thoáng an lòng một ít, bình tĩnh rồi bắt đầu không nhanh không chậm vòng vèo: “Tất nhiên có liên quan, chàng là phu quân ta, chuyện ta để ý hy vọng chàng cũng để ý, mà ta không thèm để ý thì chàng cứ nhắm một con mắt mở một con mắt, quên đi là được.”
“Cho nên chuyện này, nàng bảo ta đừng để ý, kỳ thật là vì trong lòng nàng có quỷ.” Người nào đó đi tới cạnh cây đại thụ, nhất châm kiến huyết hạ kết luận.
[nhất châm kiến huyết: gãi đúng chỗ ngứa, nói đúng điểm mấu chốt của vấn đề]
Cẩm Dạ không thể nề hà thở dài: “Chẳng qua ta chỉ hỏi chàng có để ý hay không thôi.”
“Ta không thèm để ý.”
“Vậy chàng cũng đừng hỏi.”
“……” Nghiêm Tử Trạm dùng sức nhắm mắt lại, kiên nhẫn rút hết không còn mấy, gần như là nghiến răng nghiến lợi sửa lại mong muốn ban đầu: “Ta đây để ý.”
Cẩm Dạ tràn ra tươi cười, ác liệt bổ sung: “Để ý cũng không thể hỏi.” Nàng nhìn vẻ mặt đối phương âm u như gió thổi mưa giông trước cơn bão, bỗng nhiên tâm tình tốt lắm, thử thúc dục tất cả chân khí tới lòng bàn tay, lập tức lưu loát xoay người, chém gãy thân cây tầm tám gang kia.
Nghiêm Tử Trạm không thể tin lui vài bước, lệ khí giữa trán tan thành mây khói, biểu tình cứng ngắc.
“Sao nào, phu quân đại nhân còn muốn hỏi không?” Cẩm Dạ quy củ đưa tay nắm cùng một chỗ, nháy mắt đã trở về tư thái phục tùng dịu dàng, chậm rãi nói: “Nếu còn muốn hỏi, ta không ngại gọi hết người hầu trong tướng phủ ra, dù sao thời gian còn sớm, nhàn rỗi cũng vô sự, để bọn họ nhìn xem kết quả luận bàn võ nghệ của chúng ta cũng tốt.” Hắc hắc hắc, tư vị uy hiếp thật sự là quá thích.
Một trận trầm mặc.
Cuối cùng là chút giãy dụa nhỏ nhoi hàm xúc nghẹn khuất đầy hỗn loạn: “Chừng nào thì nàng khôi phục võ công?”
Cẩm Dạ nháy mắt mấy cái: “Vừa vặn là trước khi chàng đến.”
“Trùng hợp như vậy.”
“Đúng thế.”
Nghiêm Tử Trạm hơi hơi quay đầu đi, tình huống trước mắt đã không chỉ xảy ra một lần, trong sinh mệnh hai mươi ba năm của hắn bị cùng một cô gái lặp đi lặp lại uy hiếp nhiều lần, tuyệt đối là vô cùng nhục nhã. Rốt cuộc hắn đã cưới phải một thê tử như thế nào, rốt cuộc là rước thêm một phiền toái vào cửa ……
Kế hoạch vốn là sau khi thành thân sẽ bỏ mặc cái người gọi là Nghiêm gia thiếu phu nhân sang một bên chẳng thèm để ý quan tâm, cho tới hôm nay nghĩ lại, dĩ nhiên vẫn chưa làm được .
Người này gọi là Tống…… Tống cái gì đó, quả thật là rất khó giải quyết.
Nghĩ thế, Nghiêm Tử Trạm dừng lại, đột nhiên phát hiện mình còn chưa biết tên của nàng, trong thánh chỉ cũng không viết rõ ràng, tuy rằng lúc trước nghe Tống Chính Thanh gọi qua một lần vào ngày thành thân, nhưng không nhớ kỹ. Giờ phút này trong lòng thì nghĩ có biết tên nha đầu kia hay không cũng chẳng sao cả, ngoài miệng lại vẫn hỏi ra: “Tên đầy đủ của nàng là gì?”
“Răng rắc” — là thanh âm nhánh cây bị dẫm gãy.
Mặt Cẩm Dạ tái rồi, được, được lắm! Thành thân đã ba ngày, hắn cư nhiên còn chưa biết tên của mình, tên đàn ông chém ngàn đao này, nàng hận không thể treo hắn lên quất một trận, làm cho hắn vừa cầu xin tha thứ vừa kêu tên của nàng một ngàn lần, đáng giận!
Nghiêm Tử Trạm lui vài bước, nhanh chóng nói: “Thôi vậy, đột nhiên lại không muốn biết nữa.”
Cẩm Dạ từng bước ép sát, tươi cười đầy mặt, thanh âm âm hàn: “Hôm nay nhất định phải nói cho chàng, nếu không sợ sau này phải ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt. Khuê danh của thiếp thân là Cẩm Dạ, làm phiền phu quân đại nhân nhớ kỹ.”
Biểu tình Nghiêm Tử Trạm lạnh nhạt: “Ừm.”
Cẩm Dạ cảm thấy đoạn đối thoại này còn tiếp tục thì mình không thể không bị tức chết, vì thế tạm thời muốn trở về phòng nghỉ ngơi, nàng nhanh chóng cúi người, muốn xoay người rời đi.
“Từ từ.”
Nàng làm bộ như không nghe thấy, cố ý bước đi nhanh hơn.
“Cẩm Dạ.” Ngữ điệu tâm không cam lòng không nguyện.
Tim của nàng bỗng nhiên đập loạn, ngày thường giọng nói hắn nghe lãnh liệt, khi nói chuyện cũng mang theo ba phần khinh thường, nhưng khi gọi tên nàng nghe vào tai lại phá lệ …… dễ nghe. Vì thế vừa thóa mạ chính mình, vừa chậm rãi xoay người sang chỗ khác: “Phu quân còn có gì phân phó?”
“Đêm mai là dạ yến trong cung, quan viên trên ngũ phẩm đều phải tham dự cùng gia quyến, nàng……” Ánh mắt Nghiêm Tử Trạm đảo qua áo ngoài trắng thuần của nàng, nhíu mày nói: “Sáng mai ta bảo lão Diêu đưa nàng đi Nghê Thường các.”
Cẩm Dạ sửng sốt, không biết tại sao lại nghĩ đến câu nói vui đùa của Bùi Diệc Hàn trước khi rời đi — tướng công ngươi cư nhiên buông tha mỹ nữ ngược lại cưới một cô gái bình thường như ngươi…… Cảm xúc khó chịu thoáng dâng lên, nàng còn chưa từng oán thầm vẻ bề ngoài của mình, mặc dù không coi là mỹ nhân, nhưng tốt xấu khi còn bé cũng được láng giềng tán tụng là thanh tú dịu dàng, hắn dựa vào cái gì mà ghét bỏ nàng!
“Thật có lỗi, làm cho chàng mất mặt.” Nàng nghiêm mặt, lạnh lùng nói.
“Tự mình hiểu lấy là tốt, có điều……” Nghiêm Tử Trạm chỉ chỉ quần áo của nàng, mặt không chút thay đổi nói: “Ta thấy quần áo của nàng quá đơn giản, không thích hợp với cung yến, đi Nghê Thường các chọn là được, chớ để người ta nói Nghiêm gia ta bạc đãi nàng.”
Nghe vậy khóe miệng Cẩm Dạ hơi hơi dương lên: “Không sợ ta xài hết bổng lộc của chàng sao?”
Nghiêm Tử Trạm cười nhạo: “Nếu chỉ tốn vài bộ quần áo có thể làm cho nàng quốc sắc thiên hương, cớ sao lại không làm.” Nói xong rồi rời đi.
Miệng cũng thật độc…… Cẩm Dạ căm giận đi theo phía sau hắn, không ngừng dùng ngôn ngữ rủa thầm. Vì thế đêm nay, người hầu ở gần khúc quanh hành lang không thể ngủ yên, bên tai đều là thanh âm đấu võ mồm của thiếu gia cùng thiếu phu nhân nhà mình –
“Chàng chê ta có phải hay không!”
“Ghét bỏ nàng thì thế nào?”
“Ta thật sự sẽ không nhịn được mà động võ……”
“…… Ta vào thư phòng .”
“Đứng lại!”
.
.
Một đêm ngủ yên, khi tỉnh lại tinh thần sảng khoái, Cẩm Dạ đoán có lẽ do tối hôm qua thắng Nghiêm Tử Trạm, sáng sớm tâm tình mới có thể tốt như vậy. Đi lại nhẹ nhàng, nàng không chờ nha hoàn tới hầu hạ đã rửa mặt xong, tùy ý khoác một chiếc áo ngoài, ghé vào cửa sổ ngắm phong cảnh.
Sơ Tình đẩy cửa mà vào: “Thiếu phu nhân, dậy sớm như vậy?”
Cẩm Dạ quay đầu, khẽ cười nói: “Hôm nay em cùng ta ra ngoài đi.”
“Đi đâu?” Sơ Tình tò mò.
Cẩm Dạ nháy mắt mấy cái: “Hiếm khi Nghiêm Tử Trạm cho ta tiền mua quần áo, lại còn là Nghê Thường các vang danh kinh thành, hừ, em cũng không cần khách khí, hung hăng mua vài bộ cho ta.”
Khi nói chuyện, Sơ Tình thay tiểu thư nhà mình sửa sang lại dung nhan, thật cẩn thận thay nàng cài chiếc trâm cuối cùng, bên ngoài Diêu Thủ Nghĩa thúc dục: “Thiếu phu nhân, thiếu gia phân phó, trước buổi trưa người phải trở về phủ, cho nên chúng ta phải nhanh chóng xuất phát thôi.”
“Xong ngay đây.” Cẩm Dạ đi ra khỏi cửa, quay đầu bĩu môi, ý bảo Sơ Tình đuổi kịp.
Ba người ra tướng phủ, Diêu Thủ Nghĩa đánh xe ngựa, Cẩm Dạ cùng Sơ Tình ngồi trong xe. Đúng phiên chợ, người bán hàng rong trải rộng đầu đường, hơn nữa người đi đường qua lại nhốn nháo, mặt đường có vẻ hơi chật chội. Thật vất vả mới đi vào đường chính, đã có thể thấy được tấm biển của Nghê Thường các, nhưng xe ngựa cũng không thể đi về phía trước một bước.
Cẩm Dạ nhảy xuống xe, nói với Diêu Thủ Nghĩa: “Diêu quản gia, ông đi an trí xe ngựa, ta đi vào trước, lát nữa ông theo vào sau.”
“Được.” Diêu Thủ Nghĩa lau mồ hôi trên trán, sau đó phấn đấu đi lên trong đám người như nước chảy.
Cẩm Dạ nhấc làn váy, cùng Sơ Tình đi vào nơi kỳ diệu đủ để làm con gái khắp kinh thành điên cuồng, mới vào cửa chợt nghe thấy giọng nữ không tính là xa lạ –
“Còn có mẫu mới nào không, mang ra đây cho ta.”
Cẩm Dạ dừng cước bộ một chút, rồi tự nhiên hào phóng tiêu sái đi tới trước mặt cô gái đang đưa lưng về phía nàng, mỉm cười nói: “Tống tiểu thư, à không đúng, nên gọi cô là đường muội mới phải…… Đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?”
Chương 46
“Tống tiểu thư, đây là mẫu mà chúng ta mới ra.” Quản sự thật cẩn thận cầm lên bộ quần áo đang đặt trong khay ngọc, sau đó nói với vài nha hoàn đang cầm khay đứng phía sau: “Các ngươi đều đi lên, làm cho khách nhân chọn thật kỹ.”
“Không cần.” Giọng nữ vang lên, dường như còn mang theo chút tức giận.
Quản sự sửng sốt, hơi lúng túng nói: “Có phải Tống tiểu thư không hài lòng những kiểu này hay không……”
“Ý ta là, không cần phiền phức như vậy.” Tống Đinh Nguyệt lạnh lùng ngắt lời: “Nàng chọn bộ nào, ta cũng chọn một bộ như thế.” Nói xong, khẽ nhếch cằm liếc mắt cô gái tinh tế đang cùng chưởng quầy bắt chuyện, bắt đầu từ thời khắc đối phương vào cửa chưa từng nửa con mắt nhìn mình, ngoại trừ một câu “Gần đây có khỏe không?” không đến nơi đến chốn, rồi sau đó cũng tự mình tránh ra, thật quá ngạo mạn.
Nàng đường đường là Tống gia đại tiểu thư, từ khi nào thì đến lượt đứa con hoang không biết từ đâu chui ra tới đây kiêu ngạo! Ti tiện nhất là, thay thế vị trí của nàng, gả cho người mà nàng tâm tâm niệm niệm……
Vừa nghĩ đến điều này, Tống Đinh Nguyệt tức giận đến mức gần như bóp nát chiếc khăn trong lòng bàn tay, giương tay lên nàng nói: “Ngươi còn thất thần làm gì, nhanh đưa nàng chọn.”
“Này…… Này…… Được rồi.” Mặc dù khó xử, quản sự vẫn gật đầu như cũ, Tống tiểu thư này là con gái của trọng thần triều đình, lại là khách quen của Nghê Thường các, ngày thường vung tiền như rác ra tay phóng khoáng, vạn vạn không thể đắc tội đâu. Vì thế ông dừng lại một chút, bước đi tới cạnh quầy, nhẹ giọng nói: “Vị tiểu thư này, có vừa ý bộ nào hay không?”
Cẩm Dạ quay đầu lại, mỉm cười nói: “Ta đã gả cho người khác.” Nàng cố ý nhắc nhở, thành công làm cho mặt cười của Tống Đinh Nguyệt tức giận trắng bệch.
Nghe vậy quản sự vội vàng sửa miệng: “Thật có lỗi, là tiểu nhân sơ sẩy, phu nhân có vừa ý kiểu nào hay không?”
Cẩm Dạ tùy ý xem xét, những quần áo này tuy may vá khéo léo phiền phức, nhưng không có cảm giác kinh diễm, thẳng thắn mà nói còn không bằng vài bộ mình mang tới từ nhà mẹ đẻ. Có điều theo tình trạng trước mắt mà nói, Tống Đinh Nguyệt tất nhiên sẽ không dễ dàng thu tay lại. Nói trắng ra nha đầu kia cũng chỉ muốn ăn theo hiệu quả mặc quần áo giống nhau tạo ra sự đối lập để nhục nhã mình, suy nghĩ ác độc như vậy, cũng thực không làm thất vọng khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc của nàng ta.
“Ta nghĩ, không bằng……” Khóe miệng chậm rãi cong lên như có chút thâm ý, Cẩm Dạ thản nhiên nói: “Đều thử một loạt đi.”
Tỳ nữ nhanh chóng tiến lên: “Mời qua bên này.”
Cầu thang gỗ của Nghê Thường các xoay tròn đi lên, ước chừng có bốn tầng, mà các tầng lại bố trí phong cách cổ xưa khác biệt, tinh tế mà nói, thiếu vài phần xa hoa, ngược lại khiến người ta có ấn tượng sâu sắc về cảm giác tươi mát thoát tục. Đối diện là bức họa cao tầm hai người, phía trên miêu tả mười hai cung nữ thân mặc sa y, tung khăn mà múa, cành lá dương liễu màu xanh cúi gục sau người, cấu thành cảnh trí xinh đẹp tuyệt trần.
Giữa căn phòng rộng mở dùng bình phong ngăn cách, Cẩm Dạ cùng Tống gia tiểu thư phân chia hai bên, giữa hai người chỉ có một chướng ngại vật mỏng manh này.
“Tiểu thư, người quốc sắc thiên hương, vì sao phải mặc quần áo giống nàng ấy?”
“Đúng vậy đúng vậy, tiểu thư không ngại bôi nhọ thân phận của mình sao.”
“Các ngươi thì biết gì, hoa tươi cần lá cây tô điểm, tiểu thư đây là hành động một cách thông minh.”
Thanh âm chế nhạo truyền đến từ nơi khác, Cẩm Dạ không đáp lại, nhưng thật ra Sơ Tình không chịu nổi giận dữ: “Thiếu phu nhân!”
Cẩm Dạ mỉm cười: “Ta biết em không quen, lại đang bên ngoài, gọi tiểu thư cũng được.”
“Tiểu thư, em bỗng nhiên ngứa tay.” Sơ Tình nắm chặt nắm đấm, không chút hoang mang lấy ra nhuyễn kiếm từ trong lòng, thân kiếm mềm mại lóe ánh sáng bạc, phát quang ba thước.
“……” Cẩm Dạ lắc đầu, sau đó dùng sức đè lại tay nha hoàn, thấp giọng nói: “Tin tưởng ta, còn nhiều biện pháp để đối phó các nàng.” Đánh rắn phải đánh giập đầu, đạo lý này ai cũng biết, nhược điểm của Tống Đinh Nguyệt…… A, không nói cũng thế.
“Hầu hạ ta cởi áo đi.” Dùng ánh mắt trấn an tiểu nha đầu vẻ mặt tức giận kia, Cẩm Dạ hơi hơi nâng tay lên, để đối phương thay mình cởi ra áo ngoài, đai lưng, nhu váy, cuối cùng là áo trong……
Khi phiến da trắng muốt như ngọc sau lưng lộ ra, Sơ Tình phản xạ rụt tay về: “Tiểu thư, đây là……”
“Suỵt……” Cẩm Dạ nháy mắt mấy cái, ra vẻ thẹn thùng nói: “Đừng để lộ ra, nói ra ngoài ta sẽ làm nhục môn phong Nghiêm gia.” Kỳ thật ngay cả chính nàng cũng không biết sau lưng kia vẽ cái gì, không phải sợ Nghiêm Tử Trạm uy hiếp mới cố ý không tẩy, chẳng qua đêm qua kinh hỉ quá lớn, đầu tiên là sư phụ không mời mà đến, rồi sau đó lại bị người nào đó đấu võ mồm khiến cho thể xác và tinh thần suy sút, trở về phòng gục đầu liền ngủ, cũng chưa kịp thăm dò trên lưng.
Có điều, trước mắt nghĩ đến, thứ này ngược lại có thể sử dụng để đả kích đả kích Tống Đinh Nguyệt tâm cao khí ngạo, rất tốt rất tốt.
“Cô gia cũng quá khoa trương, này, này thật sự là…… Ai nha, không nói .” Sơ Tình phối hợp chà chà chân, tư thái xấu hổ diễn vô cùng xuất sắc.
Bên kia bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, thanh âm vui cười đùa giỡn ban đầu cũng không còn.
Cẩm Dạ nghẹn cười, nha đầu kia đi theo bên người mình nhiều năm như vậy, những thứ nên học thật ra học không thiếu. Nhẹ nhàng khụ khụ, nàng mềm nhũn mở miệng: “Ta đã bảo chàng không cần như vậy, chàng càng muốn, ta càng không thể gặp người.” Nàng nắm lấy tay Sơ Tình, ở trong lòng bàn tay viết vài chữ –
Viết cái gì?
Sơ Tình mím môi, do dự sau một lúc lâu mới che miệng đưa lỗ tai đi qua: “Khóc lóc om sòm vô lại, mười phần ác phụ.”
Nghiêm – Tử – Trạm!
Cẩm Dạ dùng sức nhắm chặt mắt, lúc này đến phiên nàng ngứa tay, nàng thề, đợi đến khi hồi phủ sẽ vạch trên khuôn mặt kia vài vạch, nếu không khó tiêu tức giận trong lòng.
Sơ Tình giương mắt nhìn biểu tình tiểu thư nhà mình, dở khóc dở cười, ở trong mắt nàng, Nghiêm tướng cùng tiểu thư thật đúng là một đôi trời đất tạo nên, vốn tưởng rằng sau khi gả vào tướng phủ hai người sẽ quay lưng vào nhau, không thèm liếc mắt, nhìn nhau thấy phiền…… Tuy rằng tình trạng hôm nay cũng coi như không thể hòa hợp, nhưng mà hai người kia ngây thơ đến mức không thể tin được, loại hành vi giấu diếm cẩn thận vui đùa đối phương thật sự rất…… ra ngoài dự đoán.
Có lẽ tương lai không xa, bọn họ sẽ thừa nhận mình mới là một nửa phù hợp nhất với đối phương cũng nói không chừng.
“Cô gia cũng thật là, tiểu thư mấy ngày nay cũng chưa được ngủ ngon, ngài ấy còn giở lắm chiêu trò, trên lưng tiểu thư cũng……” Hợp thời dừng miệng, bởi vì người nào đó đã không kiềm chế được chầm chậm đi ra từ bên kia bình phong.
“A.” Cẩm Dạ giả vờ kinh hô, lập tức nhanh chóng xoay người, vừa đúng đem vài chữ trên lưng lộ ra một chút, lại cam đoan không cho thấy rõ ràng. Bàn tay mềm vén y bào nhanh chóng phủ thêm, nàng một tay vuốt tóc, khẽ cười nói: “Đường muội, thế này thật đúng là không lễ phép.”
Một cái chớp mắt vừa rồi Tống Đinh Nguyệt đã thấy chữ viết trên lưng đối phương, lòng lạnh lẽo, trống rỗng buồn thương đau đớn từ trái tim lan tràn, không thể nào bình tĩnh như trước. Hóa ra, những ngày này nàng đều đang lừa mình dối người, chàng đã cùng nàng ta thân mật như vậy, hóa ra, mình thật sự thua hoàn toàn……
Nhưng mà, tiện nhân kia sao có thể xứng, sao có thể xứng!
Sao có thể xứng gối cánh tay chàng tới bình minh, sao có thể xứng hưởng thụ nụ cười độc nhất vô nhị của chàng, sao có thể xứng cướp đi tất cả thuộc về chính mình ban đầu!
“Đường muội, muội làm sao vậy?” Cẩm Dạ cười đến dị thường thoải mái, thuận tay vén tóc dài tới phía sau, hồng ngân nơi cổ không có nửa phần che lấp, giờ phút này nàng ném đi tất cả trói buộc, chỉ nghĩ muốn chiến thì phải chiến thắng hoàn toàn.
Cả người Tống Đinh Nguyệt giống như bị suy sụp trong nháy mắt, mắt đẹp mất đi thần thái, miệng ngập ngừng thì thào: “Cô không xứng.” Thất hồn lạc phách bỏ lại một câu này, liền nghiêng ngả lảo đảo rời đi.
Sơ Tình lấy khuỷu tay trạc trạc tiểu thư nhà mình, cười hì hì nói: “Tiểu thư thật sự là quá phận.”
“Thực quá phận sao?”
“Hoàn hảo.”
Hai người nhìn nhau cười.
Bước xuống cầu thang, vừa vặn gặp phải Diêu Thủ Nghĩa chờ ở đại đường, đầu đầy mồ hôi, ngay cả quần áo cũng dán trên người, chắc là người trong chợ đã biến ông thành bộ dáng này.
Vừa thấy Cẩm Dạ chậm rãi xuống lầu, vội vàng tiến lên nghênh đón: “Thiếu phu nhân, lão nô đến chậm.”
Cẩm Dạ đưa khăn tay qua: “Diêu quản gia, ông lau mồ hôi trước đi.”
Diêu Thủ Nghĩa chần chừ một lát, cảm thấy hơi ngượng ngùng, cuối cùng cố mà tiếp nhận, dùng sức lau mặt, thở hổn hển nói: “Thiếu phu nhân, ngài chọn như thế nào?”
Cẩm Dạ lắc đầu: “Hình như không có kiểu ta thích, thôi vậy, hồi phủ đi.”
Diêu Thủ Nghĩa vươn dài cổ, nhìn các loại quần áo trưng bày bên ngoài, không khỏi nhíu mày kêu: “Chưởng quầy, ra đây.”
Tiểu Hồ Tử đang tính toán phía sau quầy vội vàng ngẩng đầu lên, khéo đưa đẩy cười: “Vị gia này, mấy bộ quần áo nữ tốt nhất của bổn điếm đều tại đây, nếu vẫn bất mãn, có thể miêu tả kiểu dáng ngài muốn, chúng ta làm theo yêu cầu, có điều tiền đặt cọc sẽ gấp đôi.”
Diêu Thủ Nghĩa hừ hừ: “Ngươi xác định là kiểu dáng đẹp nhất?”
Tiểu Hồ Tử rung đùi đắc ý: “Đúng vậy.”
“Huyền nữ sa một năm làm một lần của các ngươi đâu? Chẳng lẽ năm nay không có?” Diêu Thủ Nghĩa trừng mắt: “Chớ qua loa tắc trách chúng ta.”
Tiểu Hồ Tử sửng sốt, có chút kinh ngạc, huyền nữ sa bình thường đều chế thành mĩ y tiến cống trong cung, năm nay bởi vì số lượng không nhiều lắm, không bảo đảm được mấy vị công chúa kia, liền đổi thành vật khác. Có điều đây là tin tức cực kỳ bí mật, lão nhân này sao mà biết được?
“Mau lấy ra.” Diêu Thủ Nghĩa thúc giục.
Tiểu Hồ Tử cười theo: “Khách quan quả nhiên là người trong nghề, nhưng mà, nhưng mà vải này thiên kim khó cầu, năm nay số lượng lại đặc biệt thiếu, bèn lấy làm bảo vật trấn điếm, thứ lỗi không thể bán.”
“Không bán sao? Ngươi có biết đại nhân nhà ta……”
“Ta không cần biết đại nhân nhà ngươi là ai, dù là Thiên Vương lão tử đến mua ta cũng cho hắn sập cửa vào mặt!” Tấm mành phòng thu chi bị vén lên, cô gái đi giày hồng mày liễu dựng thẳng: “Bổn cô nương hận nhất người khác uy hiếp!”
Cẩm Dạ chăm chú nhìn lên, lúc này mới phát hiện là Biện gia đại tiểu thư tranh cãi vụ xe ngựa, quả thực có tiền, trong nhà chẳng những mở sòng bạc, còn mở Nghê Thường các lớn như vậy.
“A, là cô!” Biện Lam bĩu môi, giọng mỉa mai nói: “Đúng là oan gia ngõ hẹp, thủ vệ của tướng công cô lần trước đả thương mười hai huynh đệ của ta, món nợ này tính như thế nào?”
Cẩm Dạ hí mắt: “Món nợ này cô nên đi tìm tướng công ta tính sổ, hôm nay ta chẳng qua tới mua quần áo, có điều nếu huyền nữ sa quý giá như vậy, không bán ra ngoài, Diêu quản gia, chúng ta đi.”
Biện Lam bước một bước to tiến lên, ngăn nàng lại: “Muốn huyền nữ sa? Cũng không phải chuyện không có khả năng.” Nàng vuốt tóc, lưu loát rút roi dài từ bên hông: “Rất công bằng, chúng ta đều là phụ nữ, cô đánh thắng ta, ta sẽ đem chiếc váy dùng huyền nữ sa năm nay chế thành tặng cho cô.”