Cẩm Dạ Lai Phủ

Chương 47-48

Chương 47

Hôm nay là ngày tốt cảnh đẹp, ban ngày ban mặt Nghê Thường các lại không mở cửa kinh doanh. Hai cánh cửa lớn màu son đóng chặt, chỉ hé ra khe cửa nhỏ như muỗi mắt, ngẫu nhiên có khách nhân tiến lên hỏi, đều bị quản sự đứng sau cánh cửa lấy cớ ông chủ có hỉ qua loa tắc trách.

Ông chủ có hỉ? Có gì hỉ? Chẳng qua là bên trong có đánh nhau thôi……

Chưởng quầy Tiểu Hồ Tử sớm thấy nhưng không thể trách, tiểu thư nhà mình chính là như vậy, lúc hưng trí chuyện gì cũng làm ra được, đáng sợ nhất là yêu võ thành si, vừa gặp phải người biết võ là nhõng nhẽo quyết tâm đòi luận bàn. Đánh thắng thì không nói, nếu đánh thua, toàn bộ cửa hàng này sẽ vì thất bại của nàng mà ra đi một nửa.

Sao Biện gia lại có một cô gái dã man như vậy chứ.

Tiểu Hồ Tử lắc đầu, cảm giác bất hạnh sâu sắc, trong lúc chờ đợi nhàn hạ, một tay ông cầm bàn tính chán đến chết gảy bừa, một tay kia khoác lên bả vai Diêu Thủ Nghĩa, muốn nói mấy câu. Người này lại quay đầu theo bản năng, vừa mở miệng giọng điệu đã vô cùng lo lắng: “Chưởng quầy, ông phải nghĩ biện pháp đi chứ!”

Tiểu Hồ Tử cảm giác vô cùng tiếc nuối thở dài: “Các ngươi không may rồi, chọc ai không chọc, cố tình gặp phải con gái Biện gia kinh thành.” Dừng một chút, dường như ông ta rất thỏa mãn cảm giác có thể ở sau lưng người khác bàn luận chuyện thị phi như thế, thấp giọng thao thao bất tuyệt: “Ta thấy chủ tử nhà ông thân kiều thịt quý, sợ là không chịu nổi vài cú, chậc chậc, thật sự là oan gia ngõ hẹp oan gia ngõ hẹp mà.”

“Qúa làm càn, rõ như ban ngày mà động thủ đả thương người, nếu thiếu phu nhân xảy ra chuyện gì, đại nhân nhà ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!” Diêu Thủ Nghĩa gầm nhẹ, nói xong lại nhìn vài hộ vệ áo đen bên người, co rúm lại, thật giận…… Mới vừa rồi gần như bị người ta xách ra, còn chưa kịp báo ra danh hào tướng phủ, trước mắt không biết thiếu phu nhân sẽ bị nha đầu điêu ngoa kia bắt nạt thành bộ dáng gì nữa.

Càng nghĩ lại càng nóng lòng, bất chấp mọi thứ, ông một phen túm áo người trước mặt: “Ông có biết hay không, giờ phút này tiểu thư nhà ông đang đắc tội với ai?”

“Ai ai ai, hộ vệ!” Tiểu Hồ Tử la to, rồi sau đó dưới sự trợ giúp của người khác thoát khỏi Diêu Thủ Nghĩa bỗng nhiên thần lực vô cùng, lòng còn sợ hãi thở dốc một lúc lâu mới tức giận nói: “Mượn một câu của tiểu thư nhà ta, ta không thích nhất bị người khác uy hiếp, thế lực của Biện gia ở kinh thành mọi người đều biết, chỉ sợ danh hào ông báo ra chẳng ra cái trò gì, không cần ở chỗ này mất mặt xấu hổ .”

“Ông đúng là đồ không biết tốt xấu!” Diêu Thủ Nghĩa tức giận đấm ngực dậm chân, lửa bốc quá mạnh, trong lúc nhất thời không thể phản bác được điều gì. Trên thực tế lấy danh hào của Nghiêm Tử Trạm, đừng nói là Biện gia, ngay cả hoàng đế lão tử cũng phải bán thể diện cho hắn, chỉ tiếc Tiểu Hồ Tử này là ếch ngồi đáy giếng, chỉ biết tự cho là đúng, không nghe lọt tai lời nói của người khác.

“Hừ, lão gia này, ông mới không biết tốt xấu, học hỏi nha hoàn bên cạnh ông nhiều một chút, ông xem người ta bình tĩnh cỡ nào, ông động bất động đã phát giận, cẩn thận giảm thọ đấy.” Tiểu Hồ Tử châm biếm, dáng vẻ cổ rụt chân ngắn thật là kiêu ngạo được ngay.

Nghe vậy Diêu Thủ Nghĩa nghiêng đầu, vừa lúc chống lại ánh mắt Sơ Tình, thần sắc bình tĩnh không gợn sóng, thậm chí còn có chút thả lỏng. Hắn nhăn mi lại, không tự chủ kề sát vào nói: “Cô không lo lắng sao?”

Sơ Tình phản ứng lại, nghiêm mặt nói: “Tất nhiên là lo lắng, nhưng ta chỉ là một cô gái, cũng không thể xông vào, chỉ biết ở bên cạnh chờ đợi.”

“Thật không?” Diêu Thủ Nghĩa có chút khó hiểu, như ông thấy, đôi chủ tớ này tình như tỷ muội, nhưng khi thiếu phu nhân bị nhốt trong Nghê Thường các, Sơ Tình ngay cả lời nói phản kháng cũng chưa từng nói ra một câu, nhấc chân cái là ra cửa. Cho dù như thế nào, việc này hoàn hoàn toàn toàn không giống nha hoàn hồi môn ngày thường che trước che sau trung thành và tận tâm hộ chủ……

“Diêu quản gia thả lỏng đi, một lúc nữa phỏng chừng cũng sắp đi ra.” Sơ Tình cười cười, nhớ lại tư thế cầm roi của Biện Lam, lại thấy châm chọc – vũ khí tiểu thư am hiểu nhất là roi, còn vừa mới khôi phục nội lực, hừ, ai giáo huấn ai còn chưa nhất định đâu.

Đang nghĩ thế, cánh cửa nhỏ kia “chi nha” một tiếng mở ra.

“Thời gian không còn sớm, chúng ta nên trở về phủ.” Cẩm Dạ chân thành đi ra khỏi, vạt áo sạch sẽ, sắc mặt điềm đạm, không nhìn thấy chút dấu vết bị thương, bị hung hăng bắt nạt.

Biện Lam ở phía sau vội vàng đuổi theo, tóc tai rơi rụng, có chút chật vật, không ngừng túm lấy tay áo người phía trước, không cam lòng nói: “Chớ đi mà, lại lần nữa!”

Cẩm Dạ chậm rãi rút tay về, thản nhiên nói: “Bắp thịt cô không chắc, vung roi cũng không đủ linh hoạt, luyện một thời gian nữa rồi đấu đi.”

“Cô dám xem thường ta?” Biện Lam dậm chân, mặt cười tức giận đỏ ửng.

Cẩm Dạ thở dài: “Nếu ta xem thường cô, sao có thể ở lại Nghê Thường các cùng cô luận bàn lâu như vậy, cùng là người tập võ, làm gì khó xử đối phương.”

“……” Biện Lam bỗng nhiên đánh xuống, nhấc chân đạp Tiểu Hồ Tử biểu tình phong phú: “Đem hộp gấm cất váy mang tới.” Nói xong, lại không được tự nhiên nói: “Không biết khi nào cô rảnh, lần sau, lần sau lại chỉ điểm chỉ điểm ta, được không?”

Cẩm Dạ cười cười, chưa trả lời.

Thiếu phu nhân biết võ? Diêu Thủ Nghĩa đồng dạng rất ngạc nhiên, có điều như trước tuân thủ bổn phận không dám truy vấn. Ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại tiến lên làm hết phận sự nhắc nhở: “Thiếu phu nhân, nếu không nắm chặt thời gian chỉ sợ sẽ không tới kịp yến hội.”

Cẩm Dạ gật đầu, thấy Tiểu Hồ Tử bưng hòm ra, liền làm cho Sơ Tình tiếp nhận, sau đó phúc thân cáo từ: “Biện tiểu thư, hôm nay nhất thời có chút đường đột mong cô chớ trách……”

“Vậy cô còn đến nữa không? Mỗi đầu tháng ta đều ở tầng cao nhất trong Nghê Thường các chờ cô, quyết định như vậy.” Biện Lam vội vã nói xong, dường như sợ đối phương đổi ý, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, chân thành nói: “Cô muốn tham gia yến hội thật không? Ta đem trang sức của ta cho cô mượn, đảm bảo cô xinh đẹp vô song.” Vừa dứt lời, lại hấp tấp chạy tới cạnh thềm đá, ngửa đầu gọi: “Bách Lý Nguyệt, Bách Lý Nguyệt, còn không mau lăn xuống dưới cho ta!”

Không lâu, cửa sổ trong tiểu lâu đối diện chậm rãi bị người ta đẩy ra, một thanh âm từ từ lên tiếng, bóng dáng chậm rãi biến mất tại cửa sổ.

Cẩm Dạ đợi một lúc lâu, cổ vươn dài, còn chưa thấy người nọ từ bên kia đi ra, nghĩ nơi hắn ở cũng không phải quá cao, xuống cầu thang chẳng qua cũng chỉ trong nháy mắt, sao lại lề mề như thế……

“Cô chờ một chút, tiểu tử kia là như vậy, chậm như con rùa.” Biện Lam tập mãi thành thói quen, nhún vai, nhướn mày nói: “Ta đi đưa hắn lại đây.”

Bàn tay Cẩm Dạ giơ lên dừng giữa không trung, vốn định nhắc nhở đối phương mình không cần trang sức này, nhưng Biện gia tiểu thư quay đi như gió, tính cách cố chấp tự quyết định thật đúng là làm cho người ta đau đầu.

“Thiếu phu nhân, sợ là không kịp rồi.” Diêu Thủ Nghĩa gấp đến độ chảy mồ hôi.

Sơ Tình mím môi: “Nếu muốn vào cung, kiểu tóc cùng trang dung đều phải tiêu tốn hồi lâu, thời gian thật là hơi gấp.”

Cẩm Dạ nhìn chằm chằm chiếc hòm kia nửa khắc, hạ quyết định: “Một khi đã như vậy, vậy chuẩn bị ở Nghê Thường các đi, quần áo đầy đủ, trang sức cũng có, lát nữa hồi phủ trực tiếp lên xe ngựa tiến cung là được rồi.”

“Cũng chỉ có thể như vậy.” Hai người còn lại không hẹn mà cùng gật đầu.

Người đàn ông gọi Bách Lý Nguyệt này thực ra ngoài dự đoán, thanh âm nói chuyện âm nhu gần như có thể vắt ra nước, làm việc quá chậm, thân hình cao gầy hơi còng lưng, còn đôi tay dị thường mảnh khảnh.

Thẳng thắn mà nói, thoạt nhìn hắn càng giống một thư sinh……

“Vì sao phải bảo bọn họ ra ngoài?” Cẩm Dạ híp mắt, mặc hắn thoa mân côi lộ lên mặt mình.

Bách Lý Nguyệt cười nhã nhặn: “Ở trong mắt ta, hoá trang giống như vẽ tranh, họa sĩ không muốn bị người khác quấy rầy, ta cũng thế.” Khi nói chuyện, hắn lại tinh tế họa mi cho nàng: “Tiểu thư là vật liệu sống tốt nhất, khi chưa son phấn giống như giấy trắng, đợi đến hóa trang xong sợ là kinh diễm mọi người .”

Cẩm Dạ nháy mắt mấy cái: “Nịnh hót ta?”

“Chính cô xem thì biết.” Bách Lý Nguyệt thối lui, dịch gương đồng ra phía trước.

Cẩm Dạ thoáng liếc mắt một cái, cũng nhanh chóng quay đầu đi.

“Như thế nào, khó coi?” Hắn lấy một cây ngọc trâm hải đường, cắm nghiêng vào búi tóc, thấp giọng nói: “Có phải bị dọa hay không, ta thay rất nhiều cô gái hóa trang, nhưng phản ứng của các nàng cũng không giống cô, phần lớn là mừng như điên vui không tự kìm hãm được.”

Cẩm Dạ bật cười: “Ừm, có lẽ là bị dọa, thoạt nhìn như biến thành mặt người khác.”

“Tướng công cô nhìn thấy cô thế này nhất định sẽ càng yêu thương cô hơn.” Bách Lý Nguyệt mỉm cười, nhẹ nhẹ vỗ bả vai nàng: “Được rồi, tiểu mỹ nhân, nên đi thịnh yến của cô rồi.”

Ngữ khí hơi lỗ mãng, lại không chán ghét, có lẽ có liên quan với diện mạo vô hại của hắn. Cẩm Dạ tạm thời buông đề phòng, đứng dậy cúi người: “Tạ Bách Lý Nguyệt sư phó.”

“Ta đi ra ngoài trước, cô mặc váy vào đi.” Hắn cẩn thận đóng cửa lại.

Khi Cẩm Dạ thay xong quần áo, Sơ Tình cùng Diêu Thủ Nghĩa đã chờ không kịp, có điều, trong nháy mắt khi nhìn thấy nàng, lại cảm thấy tất cả chờ đợi đều đáng giá .

Sơ Tình kinh ngạc nói không ra lời, còn suy nghĩ trong đầu Diêu Thủ Nghĩa là — nhanh, nhanh đi cho thiếu gia nhìn xem!.

Thư phòng tướng phủ, sắc mặt Nghiêm Tử Trạm rõ ràng viết bốn chữ “sinh ra chớ gần”, nha hoàn bên cạnh đang cầm mực bút tay chân run run, chiếc nghiên mực cùng bàn ngọc tiếp xúc thanh âm lạch cạch càng thêm rõ ràng.

Hắn đứng bật lên, mắt sắc lãnh liệt: “Cút đi.”

“Vâng vâng, thiếu gia.” Nha hoàn chỉ kém không khóc ra, nhanh chóng chạy đi, mũi chân còn chưa dính vào cửa lại bị gọi trở về, nàng không dám thở mạnh, cúi đầu không nhúc nhích.

Nghiêm Tử Trạm không kiên nhẫn gõ bàn: “Thiếu phu nhân về chưa?”

Nha hoàn đáp: “Bẩm thiếu gia, còn chưa về.” Nàng ta cẩn thận ngẩng đầu liếc mắt chủ tử một cái, phát giác hình như càng thêm tức giận, chỉ phải to gan nói: “Hẳn là cũng sắp về.”

Nghiêm Tử Trạm xoa mi tâm, đi nhanh ra thư phòng.

Thật giận, nha đầu kia thật đúng là không quên lúc nào cũng khắc khắc gây phiền toái cho hắn, rõ ràng dặn thời gian quá hạn, còn lỗ mãng lưu luyến bên ngoài không về, hôm nay thái hậu cũng tham dự, người đàn bà này khó hầu hạ, nếu bỏ lỡ thời gian dự tiệc, lại bị bà ta bắt lấy nhược điểm, nếu thật sự như vậy, có thể phiền toái ……

“Thiếu gia, thiếu phu nhân đã trở lại!” Bên ngoài có người cao giọng kêu.

Nghiêm Tử Trạm nhanh chóng đi vào phòng, khi xuyên qua còn đường nhỏ trải đầy hắc huyền thạch, hắn gặp thoáng qua một cô gái áo hồng, bởi vì nóng vội, hắn cũng không chú ý nhiều như vậy, có điều cảm thấy mùi trên người có chút quen thuộc. Đợi đến khi đi được vài bước xa, lại cảm thấy có chút không ổn, thế này mới kinh ngạc quay đầu lại: “Nàng……”

Chương 48

Đối với Nghiêm Tử Trạm mà nói, tiểu thê tử mới vào cửa này đại biểu cho phiền toái, không thể trừng phạt không thể đánh, cả đầu toàn ý nghĩ xấu nhưng lại mọc một gương mặt ôn hòa khiêm tốn, còn là quân cờ Tống Chính Thanh đưa vào. Một cô gái như vậy, hắn vốn định vứt sang bên chẳng quan tâm.

Đương nhiên, nếu Cẩm Dạ là một cô nương trong gia đình bình thường, trên cơ bản Nghiêm Tử Trạm cũng sẽ không đặt quá nhiều lực chú ý trên người nàng, hắn xưa nay là nam tử duy ngã độc tôn, không muốn bỏ ra quá nhiều tâm tư vào đàn bà. Bất đắc dĩ Cẩm Dạ lại hết lần này đến lần khác khiêu chiến điểm mấu chốt của đối phương, làm cho người nào đó rất là tức giận, quyền hạn bị khiêu chiến, cái gọi là tôn nghiêm của đàn ông bị đạp dưới chân……

Hắn không chịu nổi, đương nhiên, cũng không muốn chịu.

Tâm cao ngất như nghiêm đại Tể tướng, nhiều lần bị nhục cũng chỉ có thể lựa chọn làm ngơ, mỗi khi nhìn thấy nụ cười chướng mắt của ai đó, cùng lắm thì châm chọc khiêu khích hai câu, sau đó ngẩng cao đầu không chớp mắt đi qua người nàng.

Cho nên, nói một cách khác, hắn chưa bao giờ cố ý đánh giá Cẩm Dạ.

Giờ phút này một giây kinh hồng thoáng nhìn, cô gái buông váy đứng yên, tư thái cao nhã, quần áo thêu hoa hải đường mới nở. Mới nhìn cũng không thấy gì đặc biệt, nhưng cẩn thận nhìn lại, làn váy kia cũng đủ văn vẻ, đóa hoa thêu bên trên từ dày đến mỏng tầng tầng tản ra, vải dệt lại vô cùng mềm nhẹ, khi đi đường thật xứng đôi với bốn chữ “Bộ bộ sinh liên”.

Giống như cố ý tránh đi tầm mắt đối phương, nàng đi về phía trước hai bước, sau một lúc lâu mới dừng lại, lui tới gốc cây, tay áo dài tự cổ tay tràn ra, nàng hơi dương tay, dường như muốn chắn đi ánh nắng, chiếc nhẫn mã não hồng lấp lánh rạng rỡ.

Giữa hai người cách mười bước xa, cách cây cổ thụ kia, ai cũng không mở miệng trước.

Cẩm Dạ hơi mân môi, căng thẳng một cách khó hiểu, nàng nghiêng sườn mặt về phía hắn, khóe mắt thoáng nhìn, có thể nhận thấy ánh mắt hắn khác biệt với bình thường, ánh mắt kia quá mức nóng rực cùng tìm tòi nghiên cứu, làm ngay cả dũng khí xoay người đối mặt với hắn nàng cũng mất hơn phân nửa.

Sao lại thế này…… dường như càng ngày càng trở nên không giống chính mình .

Tự trấn định để ý tóc tai, nàng nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình, cần gì để ý đến việc dáng vẻ mình ra sao trong mắt hắn? Dù sao từ lúc còn nhỏ nàng đã nhận mệnh, dung mạo xấu xí cũng được, bình thường cũng thế, chưa bao giờ quấy nhiễu đến tâm tình của nàng, vậy giờ khắc này, thứ cảm xúc vì hắn mà xuất hiện có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Vừa nghĩ như vậy, Cẩm Dạ cười cười, bước chân nhẹ nhàng, đi ra khỏi bóng râm dưới tàng cây. Gần như là cùng một khắc, tầm mắt trên người nàng đột nhiên biến mất, nàng nhìn hắn, phát hiện hắn đã sớm quay mặt đi, dáng vẻ tiêu sái tự tại.

“Nghiêm…… Phu quân.” Cân nhắc một chút, chung quanh còn có không ít nô bộc, vẫn nên cho hắn chút mặt mũi.

Mặt Nghiêm Tử Trạm không chút thay đổi đi qua bên người nàng, lạnh lạnh lưu lại một câu: “Xe ngựa chờ ở cửa.” Vung ống tay áo, hắn cũng không quay đầu lại rời đi, cước bộ vội vàng, khiến cho ngọc bội bên hông triều phục theo bước chân lắc la lắc lư.

Cứ như vậy xong rồi?

Cẩm Dạ sửng sốt.

Sơ Tình tiến lên từ phía sau, nhỏ giọng nói: “Thật sự là không thể tin được, cô gia không trách tiểu thư đến muộn.” Dừng một chút, nàng ta quay đầu nhìn bóng dáng Nghiêm Tử Trạm, lại nói: “Đi lại dồn dập, hơi kỳ quái.”

“Chớ không phải là trốn ta?” Cẩm Dạ nháy mắt mấy cái, ngược lại trêu chọc nói: “Có lẽ trang dung này dọa hắn, quả thật quá xấu.” Khi nói chuyện, nàng luôn giữ nụ cười thản nhiên, đuôi mắt hơi cong, mắt mị như tơ, môi như hoa đào, làm cho Sơ Tình kinh ngạc nhìn mắt choáng váng.

“Đi thôi.” Cẩm Dạ dí trán nha hoàn, thấy vậy nên buồn cười lắc đầu.

Hoàng thành to lớn, tường cao ngăn cách hết thảy. Cấm vệ quân thủ vệ sâm nghiêm chặt chẽ gác mỗi cửa ra vào, xe ngựa hay cung nhân qua lại đều bị kiểm tra, mặc dù Tể tướng dưới một người trên vạn người cũng không thể miễn.

Khi Cẩm Dạ ló đầu ra từ trong xe, ngoài ý muốn thấy được một đôi bàn tay quý giá, nàng kinh ngạc nhếch cao mày, dọc theo đường đi hắn yên lặng không nói gì, vài lần nàng khơi mào tranh chấp đều bị ánh mắt lạnh lùng của người nào đó bắn lại, chỉ có thể yên phận ở bên trong ngủ nửa khắc, vốn tưởng hắn sẽ giữ bản mặt người chết ấy cho đến khi yến hội chấm dứt, ai ngờ giờ phút này…… lại đỡ nàng xuống xe?

“Tính nhẫn nại của ta không được tốt lắm.” Nghiêm Tử Trạm híp mắt, đè thấp giọng nói.

Cẩm Dạ ngầm bĩu môi, sau đó chậm rãi vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng cầm lấy mu bản tay hơi lạnh của hắn, không nhanh không chậm xuống xe.

“Nghiêm đại nhân, Nghiêm phu nhân.” Thống lĩnh cấm vệ quân quỳ một gối xuống hành lễ, đây là phương thức tiếp kiến tôn quý nhất hoàng thành, dùng với Nghiêm Tử Trạm, chứng tỏ địa vị người này vô cùng cao giá.

Nghiêm Tử Trạm thản nhiên ừ một tiếng, đồng thời không dấu vết thu tay lại, bất đắc dĩ Cẩm Dạ âm thầm dùng lực, bề ngoài là mềm mại không xương khoát lên mu bàn tay hắn, kì thực nắm lấy rất chặt. Hắn chỉ có thể vừa làm bộ không có gì hàn huyên với thống lĩnh, vừa quay sang thừa dịp trừng mắt nàng.

Cẩm Dạ tao nhã, da thịt trắng nõn, mặt mày mỉm cười, trong mắt mấy người cấm vệ quân kia, nhìn thế nào cũng là tiểu thê tử vẻ mặt hạnh phúc lúc tân hôn.

“Nghiêm đại nhân thật có phúc, có kiều thê làm bạn, phu còn cầu gì.”

“Ha ha, chúng ta hâm mộ không thôi, như thế xem ra, Nghiêm tướng cùng phu nhân thật sự là một đôi trời đất tạo nên, trai tài gái sắc môn đăng hộ đối.”

Mỗi câu chui vào trong tai, tươi cười vương trên khóe miệng Nghiêm Tử Trạm càng lúc càng miễn cưỡng, đến sau có lẽ đối phương cũng nhận ra hơi kỳ quái, vội vàng tùy ý liếc qua thùng xe, sau đó phất tay cho đi.

Thời khắc màn xe buông xuống, không khí thấm lạnh mang theo hờn giận lạnh lung quét đến: “Có thể buông tay chưa?”

Cẩm Dạ chậm rãi rụt tay về, mỉm cười: “Chẳng phải phu quân đại nhân thích mặt mũi nhất sao, tất nhiên thiếp thân muốn thay chàng lo lắng chu toàn, cũng vì tốt cho phu quân, chàng cần gì phải tức giận chứ.” Vừa dứt lời, đã thấy hắn vươn người tới gần, trong nháy mắt, cằm đã bị người ta niết đau.

“Ta dung túng nàng, chẳng qua vì khinh thường đấu với đàn bà, không đồng nghĩa với việc nàng có thể làm càn.” Khẩu khí Nghiêm Tử Trạm thản nhiên, trong mắt lại có chút suy nghĩ: “Nàng chớ ba phiên bốn lần khiêu chiến giới hạn của ta……” Nửa câu sau còn chưa kịp nói ra miệng, mành xe ngựa đột nhiên bị vén lên cao –

“Vợ chồng Nghiêm tướng quả thật là tình chàng ý thiếp, chậc chậc, thực làm cho bổn vương đỏ mắt.”

Mắt Cẩm Dạ trừng to, ngoài kia gương mặt tuấn lãng thiếu vài phần cà lơ phất phơ, giờ này khắc này nhìn qua, hiển lộ uy nghiêm hoàng gia, nếu không phải ý cười nơi khóe môi vẫn lười biếng như trước, nàng thật đúng là hoài nghi có phải Cửu Vương gia đổi tính hay không.

Nghiêm Tử Trạm sửa sang y bào, xoay người xuống xe ngựa, hơi hơi cúi mình xuống: “Thần tham kiến Cửu Vương gia.”

Trì Nguyệt Hằng không trả lời, lực chú ý của hắn đều bị cô gái phía sau hấp dẫn, thẳng thắn mà nói, hắn chỉ gặp nàng một lần, dáng người đẹp, có điều dáng vẻ cùng lắm chỉ thanh tú mà thôi. Nhưng trước mắt Cẩm Dạ ăn vận trang phục, ngạo nghễ nở rộ như mai hồng trong tuyết, xinh đẹp mà không tự biết, nhất là dáng vẻ nàng dựa vào thùng xe, túm theo làn váy nhăn mày nhíu mi bước xuống, đủ để làm cho bất kỳ người đàn ông nào khom lưng.

“Nghiêm tướng không đủ quan tâm rồi, để cho phu nhân chờ đợi, một khi đã như vậy, liền để bổn vương thay thế đi.” Trì Nguyệt Hằng mỉm cười, vươn tay ra, chẳng qua sau một lúc lại rụt về.

Nghiêm Tử Trạm thối mặt bế thê tử của mình xuống: “Theo sát ta.”

Cẩm Dạ cúi đầu, bên tai hơi nóng lên, nhắm mắt theo đuôi đi sau người nào đó. Từ sau lưng nhìn lại, Trì Nguyệt Hằng cùng Nghiêm Tử Trạm đều mặc triều phục, phong tư nhanh nhẹn, chẳng qua người trước nhàn tản người sau trong trẻo nhưng lạnh lùng. Gặp các tân khách đến dự yến hội, thiên kim tiểu thư từ các cỗ kiệu hoa mỹ đi ra đều không nhịn được ghé mắt nhìn hai người, những kẻ có lá gan hơi lớn một chút, liền tụ tập một chỗ dùng quạt che dung nhan cười duyên.

Hóa ra người nào đó lạnh lùng khó thuần, cũng có nhân duyên đồ sộ như vậy, xem ra thân là nam tử, có gương mặt tuấn tú xuất trần, cũng có thể chiếm không ít ưu thế.

Nàng thở dài, theo hai người đến trước cửa Bát Phương điện, tiểu thái giám đợi ở cửa vẻ mặt tươi cười: “Cửu Vương gia, Nghiêm đại nhân, hoàng thượng muốn hai vị ngồi vào hai bên trái phải long ỷ, xin để nô tài đưa ngài vào.”

Bát Phương điện là điện phủ hoàng gia chuyên dùng đãi khách, diện tích rộng lớn, mở trăm bàn tiệc cũng không có vấn đề gì. Có điều nay là yến tiệc hoàng gia, tất nhiên sẽ không giống dân chúng tầm thường xúm xụm quay quanh bàn tròn. Hai bên bày đặt bàn ghế, rượu ngon món ngon, không thiếu thứ gì.

Những thần tử tới trước ngồi ngay ngắn sau bàn, nữ quyến hiếm khi có thể tham dự thịnh yến như hôm nay, phần lớn đều trang điểm tỉ mỉ, như chim nhỏ nép vào người ngồi cạnh phu quân nhà mình, mà các cung nữ hầu hạ thì tay ôm rượu ngon, lẳng lặng đợi ở cạnh bên.

Về phần chủ nhân yến hội, lung lay hai cái chân ngắn, miếng này tiếp miếng khác ăn nho do thái giám bên người vặt xuống, nhàn nhã tự đắc như đã quên tân khách ở đây.

Mẫn thái hậu xinh đẹp tuyệt trần nhíu mày: “Hoàng thượng.”

Trì Nhược Thần chậc lưỡi: “Mẫu hậu không ăn sao? Nho này vừa ngọt vừa to, thực làm trẫm không dừng được miệng.”

“Nghiêm tướng cùng Tiểu Cửu đến đây.” Mẫn thái hậu lên tiếng nhắc nhở, phất tay làm cho Thường Hỉ bê hoa quả đi.

Trì Nhược Thần trông mong nhìn chùm nho, cho đến khi không nhìn thấy nữa mới thôi, miễn miễn chuyển ánh mắt về hướng hai người vừa vào cửa: “Nghiêm ái khanh, Cửu Vương gia mau chóng ngồi xuống, trẫm đói quá…… A……” Tay nhỏ béo trắng bị véo một cái, hắn ủy khuất liếc mắt Mẫn thái hậu sắc mặt không tốt, sau đó sửa miệng: “Trẫm niệm chư vị ái khanh vất vả, đặc biệt tổ chức yến hội trung thu, mong chúng ái khanh tối nay tận hứng, không say không về.”

“Tạ hoàng thượng ban ân, Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.” Chúng thần nhất trí trả lời.

Trì Nhược Thần tiếp nhận chén ngọc Mẫn thái hậu đưa tới, nhỏ giọng nói: “Mẫu hậu, đây là rượu tiến cống của Thổ Phiên quốc, rất mạnh, trẫm sợ đến lúc đó uống rượu sẽ không đẹp mặt.” Hắn vẫn như cũ nhớ rõ cảm giác đau đầu kịch liệt ngày hôm sau sau khi nháo động phòng Nghiêm tướng, loại ác mộng này, trăm ngàn đừng đến lần thứ hai .

Mẫn thái hậu vỗ mu bàn tay hắn: “Một ly là được, hoàng đế kính cho những người trung thành và tận tâm với Đại Trì ta, đây là việc phải làm.”

“Này……” Trì Nhược Thần do dự, sau đó kiên trì giơ ly rượu lên: “Kính cho Đại Trì ta, ngàn năm thịnh vượng!”

Quần thần đều ngửa đầu, uống hết một lượt, ngoại trừ –

“Nghiêm Tử Trạm, chàng làm cái gì!” Cẩm Dạ đè thấp cổ họng, không thể tin nhìn người nào đó thừa dịp người khác uống rượu trấn định tự nhiên nâng cốc đổ vào chén mình.

“Nàng biết ta không uống rượu, nếu ta uống rượu, vậy thì không xong.” Nghiêm Tử Trạm cười xấu xa, hiếm khi vui vẻ: “Chẳng phải tửu lượng của nàng tốt lắm à, thay vi phu uống một ly thì có làm sao?”

…………….

Buổi thịnh yến này, quả thực rất có phong phạm hoàng gia. Phóng mắt nhìn lại, đĩa vàng chén ngọc, còn có thức ăn quý hiếm bưng lên như nước sông cuồn cuộn chảy mãi không ngừng, xa hoa vô song.

Tiểu hoàng đế tuổi nhỏ, mặc dù có long uy, nhưng không hiểu làm cao, nói trắng ra là tạm thời không có giác ngộ làm vua của một nước. Giờ phút này hắn ngồi trên long ỷ, mở to đôi mắt tròn vo, nhỏ giọng nói với đại thái giám bên cạnh: “Tổ yến, tổ yến của trẫm, nhanh đi thúc giục thúc giục……”

“Hoàng thượng.” Mẫn thái hậu thở dài, quay đầu chống lại gương mặt bánh bao vô tội kia, lại cảm thấy không đành lòng trách móc nặng nề, cũng thế, dù sao hắn mới mười một tuổi, tính tình trẻ con, đợi hai nữa tôi luyện sẽ dần dần trưởng thành.

Đương nhiên, cảnh tượng này ở trong mắt quần thần, ngược lại thành hình ảnh ủng hộ lòng người, nếu hoàng đế dẫn đầu làm gương mẫu, vậy làm thần tử cũng không cần quá câu nệ, cùng nhau vui vẻ mới là vương đạo. Vì thế mọi người ở đây đều nâng chén, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm, ngay cả nữ quyến cũng buông xuống vài phần rụt rè, mân miệng vui vẻ ra mặt.

Rượu quá bán tuần, đến lượt tiết mục trợ hứng, lần này nội vụ tổng quản dạy ca múa có vài phần dụng tâm, nghe nói hai tháng trước đã huấn luyện mười vị vũ cơ, chẳng những giỏi ca múa, lại xinh đẹp hơn người, đều xứng với mấy chữ khuynh thành tuyệt sắc.

Ngại vì thê thất đang ngồi, chúng thần cũng không dám quá mức làm càn, chẳng qua khi những người đó xuất hiện trong quảng điện, cả đám lại nhìn mắt choáng váng.

Các thiếu nữ tuổi thanh xuân thân mặc sa mỏng màu vàng nhạt, bên trong là yếm trắng, lộ ra vòng eo mảnh khảnh, chân buộc chuông bạc, mắt đẹp như xao, cười động lòng người, bộ dáng câu hồn này, ngay cả nữ quyến đều sinh lòng ghen tỵ. Người có tính cách bưu hãn, hung tợn thì trừng mắt trượng phu, về phần những người khúm núm, chỉ có thể ai oán cúi đầu, âm thầm mắng những vũ cơ này không biết liêm sỉ, ăn mặc hào phóng như vậy ý muốn như thế nào.

Muốn nhìn, lại không thể biểu hiện quá rõ ràng, sợ mang tiếng ham mê nữ sắc; không nhìn, lại ngứa trong lòng, tiểu mỹ nhân thiên tư quốc sắc không phải mỗi ngày đều gặp…… Quần thần nhất trí oán thầm, thật đúng là xấu xa, biết rõ thê thiếp đều ở bên người, còn làm cho nhiều tiểu yêu tinh đến khiêu vũ như thế, phủ nội vụ thật đúng là muốn mệnh của bọn họ.

Chẳng qua cũng có người ngoại lệ, Nghiêm Tử Trạm chính là kẻ đó, từ đầu tới đuôi ánh mắt hắn chưa từng lưu luyến trên người các nàng dù chỉ nửa giây.

Cẩm Dạ nghiêng đầu nhìn hắn, phát giác hắn thay đổi tư thái lạnh lung cao ngạo, một tay hơi lười biếng đỡ trán, một tay kia cầm đôi đũa ngọc, chán đến chết gõ miệng ly rượu, như đang ám chỉ điều gì.

Lại nữa rồi……

Nàng nhướng mày, lại nhìn lên, quả nhiên, tên Đinh thượng thư đáng ghét bàn đối diện lại đây kính rượu. Kính rượu cũng được thôi, căn bản không liên quan đến nàng, nhưng thằng nhãi Nghiêm Tử Trạm này đêm nay quả thực đáng giận, nếu không muốn uống, thì cự tuyệt ông ta đi, với thân phận địa vị của hắn, lấy trà thay rượu cũng sẽ không có ai nói gì, nhưng hắn lại cố tình –

“Đinh thượng thư, thân thể bổn tướng không khoẻ, đành để phu nhân thay ta uống một ly.” Tiếng nói lành lạnh rất tự nhiên thốt ra một câu này.

“Ha ha, cũng giống nhau thôi, vậy hạ quan liền kính Nghiêm phu nhân một ly, ta kính trước.” Đinh thượng thư rung đùi đắc ý, hiển nhiên uống đến cao hứng, ly rượu sạch không, vẫn còn chưa nỡ buông, cười nói: “Thiếu chút nữa đã quên, uống rượu thay sẽ lấy ba đổi một, Nghiêm phu nhân, hạ quan sớm nhìn ra ngài có tửu lượng tốt, chỉ là ba chén, có lẽ ngài không cho vào mắt phải không.”

Tửu lượng tốt, tửu lượng tốt cái đầu ngươi!

Cẩm Dạ tức giận đến mức gần như muốn lật bàn, yến hội bắt đầu đến bây giờ, trước sau nàng đã uống không dưới hai mươi chén, Nghiêm Tử Trạm nâng cốc đưa tới bên miệng nàng, thậm chí còn ở trước mặt những người kính rượu khen nàng tửu lượng tốt…… Đây là có ý gì? Hắn cố ý muốn nhìn nàng uống rượu bẽ mặt sao?

Không muốn phát tác đương trường, nói thế nào nàng cũng là nữ chủ nhân tướng phủ, trước mặt hoàng thất nàng không muốn xấu mặt. Nhưng nếu nhẫn nhịn nữa, sẽ vượt qua giới hạn của nàng ……

“Phu quân.” Mềm giọng gọi một tiếng, Cẩm Dạ bỗng nhiên tiến sát vào lòng Nghiêm Tử Trạm, ủy khuất trong nháy mắt: “Thiếp thân không uống được, yết hầu hơi đau.”

Người nào đó bất vi sở động, mỉm cười vỗ vỗ tóc nàng, nhẹ giọng nói: “Sao lại đau, nàng yêu rượu như mạng, hiếm khi có cơ hội nếm thử rượu ngon trong cung, bỏ qua thì tiếc quá.”

[bất vi sở động: không có động tĩnh gì, không bị thuyết phục]

Yêu rượu như mạng? Nàng yêu rượu như mạng lúc nào, xin đừng nói nàng giống như tửu quỷ được không!

[tửu quỷ: kẻ nghiện rượu]

Cẩm Dạ đưa tay vòng ra sau lưng hắn, vụng trộm véo một phen, càng thêm mềm giọng làm nũng: “Nhưng người ta thật sự không uống được mà, người ta mặc kệ, người ta không muốn uống……” Nói xong, nàng cảm thấy dạ dày không thoải mái, làm nũng thật đúng là vất vả.

Nhuyễn ngọc ôn hương ngay tại trong lòng, Nghiêm Tử Trạm không quen nhíu mày lại, theo bản năng định tránh ra phía sau, ai ngờ nàng ôm lấy quá chặt, đầu ngón tay véo bên hông hắn, tư thái uy hiếp. Hắn bĩu môi, nhận định nàng không dám nổi bão trước mặt mọi người, đưa lỗ tai qua nói nhỏ: “Nàng muốn ta khó xử trước mặt Đinh thượng thư sao?”

Cẩm Dạ không cam lòng yếu thế trừng mắt lại: “Nói cho rõ, chỉ có chàng để cho người khác khó xử thôi.”

“Nếu Nghiêm phu nhân đau yết hầu, vậy thôi đi.” Thấy vợ chồng hai người hơi giằng co, Đinh thượng thư lại không muốn làm khó, vì thế quơ quơ bình rượu nói: “Nếu lần sau có cơ hội, nhất định đăng môn bái phỏng, cùng vợ chồng Nghiêm tướng uống một ly.” Nói xong, gật đầu với hai người, sau đó bước chân khệnh khạng trở về chỗ ngồi.

Nghiêm Tử Trạm cúi đầu, kéo lấy cổ tay nàng, cố gắng lôi ra, sau đó lại ác ý kéo kéo tóc nàng: “Cẩm Dạ, nàng rất không nghe lời.” Hắn ngồi thẳng thân mình, cô gái trong lòng thuận thế rời đi, hắn sửa sang lại vạt áo, khóe mắt hình như lại nhìn thấy người nào đó e sợ cho thiên hạ không loạn ở bàn đối diện đi về hướng hắn. Vì thế vội vàng ôm chầm lấy thê tử, giọng điệu dồn dập nói: “Gỉa vờ say đi.”

Cẩm Dạ không hiểu ra sao, từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên: “Cái gì?”

Nghiêm Tử Trạm cắn răng: “Làm theo lời ta!”

“Chậc chậc, vợ chồng Nghiêm tướng phu thê tình thâm, trên yến hội còn tình chàng ý thiếp như vậy, thực làm bổn vương nhìn đỏ mắt.” Trì Nguyệt Hằng đứng lại, lập tức tự nhiên hào phóng ngồi xuống, tay trái cầm bầu rượu, tự rót tự uống: “Bổn vương đến kính rượu, không biết Nghiêm tướng có cho chút thể diện hay không?”

“Thần không dám.” Nghiêm Tử Trạm tiếp lời, sau đó quay đầu, vẻ mặt khó xử chỉ chỉ Cẩm Dạ: “Nhưng mà, hình như phu nhân say rượu, xem ra thần phải cáo lui trước, rượu phẩm của nàng thật sự là kém đến cực hạn……” Nói đến đây, một cái móng vuốt nào đó lại ở sau lưng hắn hung hăng cấu một cái, hắn giật một chút, tiếp tục nói: “Để tránh lát nữa nàng gây sự long trời lỡ đất làm mặt rồng tức giận, xin cho thần đi trước.”

Trì Nguyệt Hằng nhếch mày: “Say thật?”

“Đúng thế.” Nghiêm Tử Trạm làm bộ muốn ôm nàng đứng dậy.

Trì Nguyệt Hằng vỗ vỗ tay, thái giám bưng lên ba bầu rượu, hắn nhún nhún vai, cười nói: “Rời đi dạ yến trước, việc này cũng không hợp quy củ đâu.” Nói xong không chờ Nghiêm Tử Trạm trả lời, hắn đã quay đầu, chạy bước nhỏ tới trước mặt Trì Nhược Thần, nhỏ giọng nói thầm hai câu.

Tiểu hoàng đế cười đến mức hai mắt híp lại, tay béo vung lên: “Nghiêm tướng, uống xong ba bầu rượu rồi đi cũng không muộn đâu.”

back top