Chương 49
Một câu của Trì Nhược Thần, thành công làm cho mọi người trong điện yên tĩnh xuống, không khí náo nhiệt phi phàm ban đầu tạm thời nhường chỗ, vũ cơ xinh đẹp lui tới góc, quần thần cầm chén yên lặng buông, đồng loạt quay đầu nhìn về phía vợ chồng Nghiêm tướng.
Biểu tình của quần chúng ước chừng đều mang theo chút vui sướng khi người gặp họa, Tể tướng đại nhân trên triều đình oai phong một cõi hôm nay cư nhiên cũng bị chuốc rượu, nghĩ đến tư thái luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất chúng bễ nghễ khinh miệt thường ngày của Nghiêm Tử Trạm, lại liên tưởng đến những lần chính bọn họ từng ở nơi này dẫm phải đinh <ý nói bị Nghiêm tướng gây khó dễ>, không khỏi âm thầm cười trộm.
“Nghiêm tướng, hoàng thượng đặc biệt ban thưởng ngài ba bầu rượu ngon, đó chính là thiên đại vinh sủng, ngài chớ có cô phụ.” Trì Nguyệt Hằng không quên bỏ đá xuống giếng, sau đó lại quay đầu hướng về phía tiểu hoàng đế nhếch miệng cười.
Cảnh này ở trong mắt Nghiêm Tử Trạm, chính là “cấu kết với nhau làm việc xấu”, tuy nói một vị là ngôi cửu ngũ, mà một vị khác là Vương gia phụ chính, nhưng cẩn thận ngẫm lại, hai người kia cùng lắm chỉ có thể xưng là trẻ ranh chưa dứt sữa, phụ thêm cái tên nữa là những kẻ e sợ cho thiên hạ không loạn.
Vì thế, khi hai kẻ này tụ lại cùng nhau, mà cố tình là lúc kẻ làm hoàng đế kia còn không biết hạn chế tâm tính ham chơi, hậu quả cực kì đáng sợ. Mẫn thái hậu cũng nghĩ như thế, hoàng đế ham chơi cũng được, nhưng nếu không đúng mực sẽ không hay lắm, quần thần đều ở đây, mặt mũi hoàng gia không thể mất. Bà giương mắt nhìn người nào đó mặt không biểu tình ngồi trên nhuyễn tháp, hợp thời mở miệng: “Hôm nay thật vui, cũng là hiếm khi, bản cung có nghe nói Nghiêm tướng không uống rượu, ba bầu rượu này cũng hơi khó xử, không bằng……”
“Ai ai, mẫu hậu.” Trì Nguyệt Hằng xen mồm, trên tuấn nhan tràn đầy trêu tức: “Nghiêm tướng không phải người của phật môn, kiêng rượu làm gì, nhi thần bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, đêm tân hôn của Nghiêm tướng không có may mắn được nháo động phòng, trước mắt tất nhiên nên kính rượu bù lại mới phải.” Hắn tùy tay lấy một bầu rượu từ tay thị nữ đang cầm khay vàng, tiếp tục nói: “Như vậy đi, một mình Nghiêm tướng uống không khỏi quá mức mất hứng, Nghiêm phu nhân cũng uống cùng phu quân đi, hoàng thượng cảm thấy đề nghị này như thế nào?”
“Được! Trẫm chuẩn tấu!” Tiểu hoàng đế đi đầu vỗ tay, mọi người thấy thế, cũng gật đầu phụ họa.
Mẫn Thái Hậu thấy vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, thôi thì, chỉ cần đừng gây ra chuyện vớ vẩn gì là được, kệ bọn họ đi.
Đối lập với vẻ mặt thích ý xem kịch vui của người khác, tâm tình Cẩm Dạ không được tốt như vậy, nói theo một ý nghĩa nào đó, giờ này khắc này nàng còn khó xử hơn Nghiêm Tử Trạm. Nàng biết tửu lượng của tên kia, nghe Diêu Thủ Nghĩa nói chỉ cần một ly đã có thể đạp đổ hắn, nếu say bất tỉnh nhân sự cũng được, cố tình khi say khướt còn lung tung sàm sỡ người khác……
Nên làm gì bây giờ mới tốt.
Hoặc là đợi lúc hắn uống rượu, mình nhanh chóng thoát ly phạm vi nguy hiểm?
Tất nhiên không được, nàng cũng không thể lấy thân phận thê tử nhìn trượng phu cùng một tên đàn ông nào đó ôm nhau, cho dù nàng có thể mắt lạnh mà nhìn, chỉ sợ ngày hôm sau chuyện cười chê này sẽ truyền khắp kinh thành, mọi người đều biết, đến lúc đó không thể nào giấu diếm.
Vậy chỉ còn một cách……
Cẩm Dạ hít sâu một hơi, đang muốn mở miệng, cổ tay áo đã bị người ta nhẹ nhàng kéo kéo, nàng hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Sao vậy?”
Nghiêm Tử Trạm không nhìn nàng cũng không mở miệng trả lời, hắn chỉ bình tĩnh đứng dậy, tay dài cầm ly rượu, thong thả bước tới trước mặt Trì Nhược Thần, xoay người hành lễ: “Được hoàng thượng ưu ái, ly rượu này, tất nhiên thần sẽ không từ chối.” Dừng một chút, hắn lại thản nhiên nói: “Có điều phu nhân một ngày trước khi xuất môn đã nhiễm phong hàn, thân mình không khoẻ, sợ là không thể uống quá nhiều rượu, thần cả gan thỉnh cầu, để thần uống tất cả rượu đi.”
“Thật sao? Ba bình đối với Nghiêm tướng mà nói, cũng không phải số lượng nhỏ đâu.” Trì Nhược Thần chớp mắt, thật ra trong lòng vạn phần chờ mong, nếu người cẩn thận tỉ mỉ như Nghiêm thái phó uống rượu, không biết sẽ là cảnh tượng gì nhỉ…… Lần trước ở tướng phủ còn chưa đợi người này uống rượu, mình đã gục trước, hôm nay màn diễn này, vạn vạn không thể bỏ lỡ.
Mẫn thái hậu vươn tay vỗ vỗ mu bàn tay con trai: “Hoàng thượng, Nghiêm tướng yêu vợ sốt ruột, liền theo ý hắn đi.”
Trì Nhược Thần gật đầu: “Lời nói của mẫu hậu chí phải.” Nói xong lại nói: “Nếu thân thể Nghiêm phu nhân không khỏe, trẫm sẽ cho hai người các ngươi trở về sớm, có điều…… phải đợi uống xong ba bầu rượu.” Hắn phải mất rất nhiều sức lực mới có thể khống chế cho khóe miệng không cong lên, làm hoàng đế tự cao tự đại thật sự rất vất vả.
Cung nữ tiến đến, mang lên chén ngọc hơi lớn một chút, Trì Nguyệt Hằng tự mình rót rượu, ánh mắt chạm phải Cẩm Dạ vẫn yên lặng không nói gì, không nhịn được dừng lại trên người nàng. Nha đầu kia thật có sức quyến rũ, thế nhưng có thể làm cho Nghiêm Tử Trạm từ trước đến giờ đối với đàn bà vốn làm như không thấy có thể buông cái giá thay nàng uống rượu, quan trọng hơn là, người nào đó uống say đức hạnh ra sao chính mình rõ ràng, trước mắt lại làm ra sự hy sinh như vậy……
Chớ không phải là thực thích cô vợ mà người ta ép buộc nhét vào tay hắn?
Vừa nghĩ như vậy, Trì Nguyệt Hằng hơi hơi nhướn cao mày, thế thì thật có ý tứ, Tô Cẩm Dạ cũng xem như quân cờ mà hắn an bài, tuy nói trước mắt chưa thể cung cấp tình báo gì, nhưng nếu Nghiêm Tử Trạm thực sự trao trái tim cho nàng, vậy sau này chẳng phải mình sẽ thêm một mật thám có thể tùy thời tùy chỗ giám thị tướng phủ……
Bước cờ này quả nhiên đi đúng hướng.
Hắn nhếch môi, nhìn cô gái buông mi rũ mắt sau một lúc lâu, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt, còn chưa kịp trêu chọc hai câu, tầm mắt đã bị một bóng dáng ngăn trở.
Ngay sau đó là ngữ điệu lạnh lùng: “Thần kính trước.”
Quần thần vươn dài cổ, nhìn chén vàng kia sắp chạm đến cánh môi mỏng có độ cong duyên dáng, sau đó… không có câu sau. Những người liên quan chỉ hận không thể vỗ đùi nhảy dựng lên, sao lại thế này sao lại thế này, sắp được thưởng thức cảnh tượng Nghiêm Tử Trạm không uống rượu trong truyền thuyết, vì sao người này không tiếp tục hả!
“Hoàng thượng, nhiều người đều số chết nhìn thần chằm chằm như vậy……” Nghiêm Tử Trạm nhíu nhíu mày, trong mắt đẹp đầy hàn ý, đồng loạt đảo qua những gương mặt chờ mong kia.
Mọi người co rúm lại, ho nhẹ một tiếng rồi làm bộ bận rộn cúi đầu nói chuyện với nhau.
“Ừm, có đạo lý, nếu đổi thành một đống thái giám cung nữ nhìn trẫm dùng bữa chằm chằm, trẫm cũng mất khẩu vị.” Trì Nhược Thần hé miệng, sau đó cao giọng gọi: “Các ái khanh đều tự dùng bữa đi, không cần chú ý đến Nghiêm tướng, nhạc sĩ vũ cơ, tiếp tục đi.”
Cổ nhạc cung đình lại lần nữa quanh quẩn toàn bộ điện phủ, mỹ nữ nhanh nhẹn múa máy, dáng người lung linh tư thái thướt tha, tận hết sức lực lắc lắc eo nhỏ, nhanh chóng đoạt đi hơn nửa lực chú ý.
“Nghiêm tướng thật am hiểu đạo lý dương đông kích tây.” Trì Nguyệt Hằng cười khẽ: “Chẳng qua có bổn vương ở đây, vẫn không nên vọng tưởng có thể thoải mái qua cửa.”
“Thần chưa bao giờ nghĩ ngợi xa vời, nơi có Cửu Vương gia xuất hiện tất nhiên chưa bao giờ yên ổn, điểm này thần đã có giác ngộ từ rất sớm.” Nghiêm Tử Trạm mỉa mai nhếch khóe miệng, sau đó chậm rãi quơ quơ ly rượu trong tay, có điều khi tiến đến khóe môi lại hết sức chậm chạp không ngửa đầu uống xuống, hình như cố ý lề mề.
Lát sau, có một bàn tay ngọc trắng mềm kiên định mò tới, túm lấy ống tay áo triều phục màu tím kia, gần như không mất chút sức lực nào đã có thể thành công làm cho rượu ngon trong chén đổ xuống đất.
Trì Nguyệt Hằng mị mắt: “Nghiêm phu nhân muốn gì?”
Cẩm Dạ không nói một câu, lấy bầu rượu đổ vào chiếc chén không trên bàn, cả bầu rượu không nhiều không ít vừa vặn đầy một chén lớn, tràn đầy tới miệng chén. Hương rượu nồng đậm nhanh chóng tỏa khắp, vừa ngửi đã biết là rượu mạnh tác dụng chậm.
Nàng mắt không nháy tim không đập, uống rượu như uống nước, rầm rầm uống cả chén to, lập tức nhanh chóng rót tiếp, lặp lại động tác vừa rồi.
Chỉ trong chốc lát, ba bầu rượu, một giọt không thừa.
“Nghiêm phu nhân quả thật là nữ trung hào kiệt, tửu lượng bực này, ngay cả tướng sĩ trong quân cũng cam bái hạ phong.” Trì Nguyệt Hằng chậc chậc lấy làm kỳ, rượu phiên bang tiến cống mạnh thế nào, hắn rõ ràng nhất, chớ nói ba bình, nửa bình cũng có thể làm cho một cô gái đoan trang ở trước mặt mọi người khóc lóc om sòm .
Trái lại với Cẩm Dạ, không thấy men say, màu da còn trắng bệch hơn lúc ban đầu, vẩy ống tay áo trầm giọng nói: “Mong Vương gia chớ nên trách tội thiếp thân thay phu quân uống rượu.”
Trì Nguyệt Hằng cười khẽ: “Tiếp tục làm khó dễ các ngươi bổn vương cũng khó mở lời với mẫu hậu, ngoài cửa cung đều có xe ngựa, hai vị theo cung nữ ra đi.” Nhìn theo hai người ra cửa, hắn lắc đầu, thật đúng là tiếc nuối không thể nhìn thấy nha đầu kia say khướt trên yến hội.
“Cửu ca…… Cửu Vương gia…… nghe thấy không? Tất cả các ngươi dừng lại cho trẫm, không được hát!” Giọng trẻ con mềm mại đột nhiên vang lên.
Cả đại điện yên lặng.
Trì Nhược Thần nhăn khuôn mặt bánh bao: “Trẫm đang nói chuyện, các ngươi còn hát không dứt, một đám phế vật!”
“Hoàng thượng.” Mẫn thái hậu hờn giận nhíu mày, phất tay làm cho Trì Nguyệt Hằng lại đây, “Tiểu Cửu, ngồi bên cạnh hoàng thượng đi.” Bà thở dài một hơi, không muốn làm mất hưng trí của mọi người trong yến hội mỗi năm mới có một lần, bắn cho nhạc sĩ một ánh mắt. Vì thế vũ cơ lui ra, đổi thành làn điệu trữ tình dễ nghe ngày thu, vô cùng tốt trấn an mọi người ở đây đang bị cả kinh do đó hoảng loạn.
Trì Nguyệt Hằng vén y bào, xếp bằng ngồi xuống: “Hoàng thượng có gì phân phó?”
Trì Nhược Thần tò mò nhìn chung quanh: “Sao hôm nay người này không tới nhỉ.”
“Nếu hoàng thượng chỉ Tống thủ phụ mà nói, buổi trưa ông ta còn sai người tới phủ nội vụ đưa thư, nói là mấy ngày nay triền miên giường bệnh, không thể tham dự.” Trì Nguyệt Hằng nhún vai, lão hồ li kia không biết uống nhầm thuốc gì, bình thường chỉ cần Nghiêm Tử Trạm xuất hiện ông ta sẽ không chịu bỏ qua cơ hội ganh đua gay gắt, sao có thể vắng mặt buổi thịnh yến này.
“Trạng nguyên khoa cử năm nay đồng thời trúng cử hai khoa văn võ Bùi…… Bùi khanh gia đâu?” Nhất thời không nhớ nổi cái tên, Trì Nhược Thần gãi gãi da đầu.
Trì Nguyệt Hằng mỉm cười: “Hình như bị an bài trong góc, nhưng mới vừa rồi thần tuần tra một lần, vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng, hoàng thượng quan tâm đến chính sự, thần cảm thấy thật vui mừng.”
Trì Nhược Thần nuốt ngụm nước miếng, thực xin lỗi Cửu ca, kỳ thật lần trước khi tiến cung thi đình, Bùi trạng nguyên nói sẽ làm cho hắn một con diều ……
Ban đêm, hai bóng dáng một trước một sau.
Đầu ngón tay Cẩm Dạ luôn luôn nhỏ nước, mặc dù dùng nội lực bức ra, bước chân của nàng cũng hơi lảo đảo, yết hầu thiêu nóng khó chịu, ngay cả ý thức cũng hơi mơ hồ.
“Nàng……” Nhìn nàng cố sức đi tới bên cạnh đại thụ dựa vào nghỉ ngơi, Nghiêm Tử Trạm rốt cục không nhịn được mở miệng: “Nếu không chống đỡ được, ta sẽ gọi xe ngựa vào cửa cung đón nàng.”
Cẩm Dạ không mở miệng, thân mình chậm rãi trượt xuống, cuối cùng đặt mông ngồi sát thân cây.
Nghiêm Tử Trạm chần chừ nửa khắc, cuối cùng vẫn tiến lên xem xét, còn chưa hoàn toàn đến gần, cô gái say rượu hỗn loạn kia liền ôm cổ chân hắn, hắn giùng giằng một trận không có kết quả, bất đắc dĩ ngồi xổm xuống: “Buông tay, không định hồi phủ ?”
“Chàng cố ý.” Nấc một cái, tiếng nói cô gái nghe vào tai đã thấm men say.
“Cái gì?” Nghiêm Tử Trạm nhíu mi, bị động tác ngẩng đầu bất thình lình của đối phương làm cho hoảng sợ, hai gò má của nàng đỏ hồng, ngay cả cổ cũng phiếm màu hồng nhạt, giờ phút này ôm đầu gối nghiêng đầu, động tác ngây thơ, ánh mắt cũng phá lệ sáng rọi.
“Chàng cố ý.” Lại lặp lại một lần.
Nghiêm Tử Trạm không kiên nhẫn, túm cổ tay nàng định kéo lên: “Có chuyện gì về nhà nói sau.”
“Ta không quay về, chàng cố ý chàng cố ý, tên thối tha này!” Cẩm Dạ đột nhiên đứng lên, thiếu chút nữa bị làn váy mình làm cho vấp ngã, sau đó lại men say mông lung bĩu môi nói nhỏ: “Chàng cố ý nói với hoàng thượng sẽ uống rượu thay ta…… chàng cố ý…… khụ khụ, chàng chậm chạp không uống, chàng muốn diễn trò để cho ta…… cảm thấy cảm động, ta thật ngốc, biết rõ mưu đồ của chàng còn giúp chàng uống mấy bình rượu cay muốn chết kia……” Nửa câu sau không nói nữa, bỗng nhiên nàng mất khí lực, mềm dựa vào trên người hắn, hình như ngủ luôn.
Nghiêm Tử Trạm không vươn tay ôm nàng, chỉ tùy ý để nàng dựa vào, mãi đến khi cung nữ dẫn đường thúc giục hắn mới không dấu vết than nhẹ một câu: “Nếu là như vậy, nàng cần gì phải bắt buộc chính mình.”
Chương 50
So với cảnh tượng huyên náo trong điện, trên con đường nhỏ dài dòng lại yên tĩnh ngoài điện Trùng Dương quả thực lạnh lùng đáng sợ, lối rẽ trên đường chính là đường mòn bên cửa hông đi thông hoàng thành, mà nơi này trừ bỏ cấm vệ quân ngẫu nhiên tuần tra cùng đèn lồng cung đình, không còn gì dư thừa khác làm nền.
Chẳng qua, cảnh tượng lãnh lẽo này không duy trì được nửa khắc, đã bị tiếng hát truyền ra cuối con đường ăn mòn hết bình tĩnh, làn điệu đứt quãng, âm thanh phá giọng, thảm không đành lòng nghe. Nhưng hiển nhiên cô gái đang hát lại cực có hưng trí, bị nấc rượu làm đứt đoạn sau còn cười khanh khách không ngừng.
“Chớ hát nữa!” Huyệt thái dương của Nghiêm Tử Trạm bắt đầu đau, một tay khống chế móng vuốt không an phận của nàng, một tay kia cố sức che miệng nàng. Không nghĩ tới lòng bàn tay vừa mới tiếp xúc đến cánh môi nàng, đã bị hung hăng cắn một ngụm, hắn theo phản xạ rụt tay về, trừng mắt cô gái say rượu lan man trước mặt, âm thanh lạnh lùng nói: “Nàng muốn thế nào?”
Cẩm Dạ không để ý tới hắn, còn phất tay áo, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước, có điều mưa gió là việc của trời, không thể nào đoán trước, nửa đường nàng vấp phải làn váy, lạch cạch một tiếng ngã lăn ra đất.
“……” Nghiêm Tử Trạm dùng sức nhắm chặt mắt, bắt đầu may mắn vừa rồi mình quyết định vẫy lui cung nữ dẫn đường, ai có thể đoán được nha đầu kia say khướt có thể kinh tâm động phách như vậy. Ban đầu hắn còn cố mà làm nửa ôm nửa túm nàng đi đường, nếu vẫn an phận thì chẳng nói làm gì, nhưng chưa được nửa đường nàng đã tỉnh, rồi sau đó sôi nổi, huyên náo như một con vịt.
Đây thật sự là ca khúc khó lọt tai nhất trong thời gian hắn sống hai mươi ba năm qua, hắn xoa xoa bàn tay bị cắn sưng đỏ một mảng, quay đầu nhìn bóng dáng hồng nhạt từ sau khi bị té vẫn chưa đứng dậy, giọng điệu thản nhiên: “Nếu giả chết, vậy nàng cứ nằm chỗ này đi.”
“Ta không đứng dậy……” Cẩm Dạ mềm nhũn nằm úp sấp lăn hai vòng, như trước không có ý đứng dậy, bộ váy xa xỉ giá trị ngàn vàng trên người phải chịu khổ theo, dính vào không ít tro bụi.
“Đứng lên!” Dường như Nghiêm Tử Trạm nghe thấy một dây thần kinh nào đó trong đầu đứt gãy, phát ra tiếng vang “ba ba” thanh thúy. Hắn dùng lực túm cánh tay của nàng, khẩu khí ác liệt: “Ta không ngại bỏ lại nàng, nàng cứ việc thử xem.”
“Hung ác quá.” Nàng nháy hàng mi dài, giọng điệu mềm mại, còn mang theo chút tủi thân.
Nghiêm Tử Trạm trầm mặc, cứ việc không muốn thừa nhận, nhưng lần này thật nhất thiết cảm nhận được sự thất bại bất đắc dĩ, sớm biết như thế, sẽ không cần nàng uống ba bầu rượu kia. Tình nguyện đắc tội tên Cửu Vương gia ấy, dù sao, đắc tội tên kia cũng không chỉ một lần hai lần …… Nhấp mím môi, hắn thực không cam lòng phóng nhẹ ngữ điệu, vươn tay về phía nàng: “Theo ta trở về.”
“Huynh là ai?” Cẩm Dạ nghiêng đầu, trong mắt đẹp men say mông lung, nói vậy đã không hề có nửa phần lý trí.
“Tùy nàng.” Người nào đó không hiểu sao nổi giận, xoay người bước đi, hắn nhếch môi, tâm phiền ý loạn. Vì cô gái này, hắn càng lúc càng không giống mình trước đây, cái gọi là mềm lòng cái gọi là thỏa hiệp vốn không nên xuất hiện trong sinh mệnh của hắn.
Vừa nghĩ như vậy, hắn bắt đầu chán ghét cảm xúc bị người khác kiềm chế, lập tức bước chân nhanh hơn, rời đi không quay đầu lại. Phía sau mơ hồ truyền đến tiếng khóc, hắn mắt điếc tai ngơ, cứ vậy đi, nàng thích như thế nào thì như thế ấy, chẳng qua chỉ là mật thám người khác phái vào, sau này vẫn nên bảo trì khoảng cách.
.
.
Ngoài tường góc phía tây bên trong hoàng thành, có một mảnh rừng rậm, xanh um tươi tốt sức sống bừng bừng, giữa hè có thể ngăn chặn nhiều ánh mặt trời, mùa đông giá rét cũng có thể chắn gió che mưa. Có điều tại thời tiết đầu thu hơi lạnh này, tác dụng kia cũng chỉ có một, thẳng thắn mà nói, thật đúng là công dụng không sáng rọi là bao.
Có cung nữ thái giám tư thông, hoặc là phi tần tướng quân trong cung, nói ngắn gọn, tiểu tình nhân hẹn hò ngẫu nhiên sẽ mượn nơi này, ngồi bên nhau kể lể tâm sự xã giao ngầm, phần lớn là chuyện dơ bẩn không thể ra ánh sáng. Nơi này bóng cây rậm rạp, nhất là ban đêm, dư dả ngăn trở bóng dáng hai người, hơn nữa thủ vệ binh lính ít đến góc này tuần tra, cũng thuận tiện cho mấy đôi dã uyên ương.
Giờ này khắc này, trong cảnh âm u không nhận ra người này, lại đồng thời đứng một nam hai nữ.
Nam tử mặc triều phục, mặt mày xinh đẹp, tư thái nhàn tản, miễn cưỡng dựa vào thân cây, trên tay cầm theo nửa bầu rượu, cà lơ phất phơ lắc đầu. Về phần hai cô gái, đều ăn mặc cực kì long trọng, có điều biểu tình nhìn qua có chút quỷ dị, cùng hung tợn trừng mắt đối phương, giống như có thâm cừu đại hận vậy.
Cô gái áo vàng tiên phát chế nhân: “Cô tới nơi này làm gì?”
[tiên phát chế nhân: ra tay trước để chiếm ưu thế]
Cô gái áo tím oán hận nói: “Vậy cô tới đây làm gì?”
“Bùi trạng nguyên ước hẹn với ta.”
“Cô đừng nói bậy, rõ ràng Bùi trạng nguyên ước hẹn với ta!”
“Cô cũng thật không biết xấu hổ, đường đường là thiên kim Thị Lang miệng lại đầy lời dối trá, buồn cười.”
“Phi, cô còn có mặt mũi nói ta, bám riết không tha sẽ bị người ta ghét đó, sớm trở về phủ viên ngoại nhà cô đi thôi!”
Cứ như vậy, cô một lời tôi một câu, rồi sau đó mệt mỏi, mới đồng thời quay về hướng mĩ nam vẻ mặt “chuyện không liên quan đến mình” kia, nũng nịu oán giận: “Bùi trạng nguyên, chàng phân xử đi thôi……”
Bùi Diệc Hàn ngẩng đầu, rượu ngon từ miệng bình tràn ra, hắn không chút hoang mang nhấp một ngụm, sau đó khẽ cười nói: “Nếu đều đến đây rồi, vậy thì cùng theo ta đi, tiểu mỹ nhân trợn mắt cãi nhau, cũng không phải hình ảnh cảnh đẹp ý vui đâu.” Đầu ngón tay ngả ngớn xoa khuôn mặt cô gái áo tím, sau khi hắn nghe thấy một thanh âm bất mãn khác lại ôm lấy thắt lưng cô gái áo vàng, thích ý mị mị mắt: “Vậy được không?”
Hai người không thuận theo, vẫn tiếp tục ồn ào: “Không được, chàng bảo cô ta đi……”
“Thật đúng là hao tâm tổn trí mà.” Bùi Diệc Hàn khoa trương vỗ trán, cười nói: “Hai vị tiểu mỹ nhân đều là quốc sắc thiên hương, chẳng phân biệt được, sàn sàn như nhau, bảo Bùi mỗ lựa chọn như thế nào mới tốt.” Hắn lắc lắc vỏ bầu rượu, tùy ý ném sang một bên, xếp bằng ngồi xuống.
Hai thiếu nữ tiến lên dựa vào, dính bên người hắn, còn đang khắc khẩu không ngớt.
“Đừng náo loạn nữa.” Ngữ điệu Bùi Diệc Hàn hơi lạnh, hắn đi ra ngoài tìm việc vui, chứ không phải tới nghe những lời vô nghĩa, trấn an sờ sờ tóc các nàng, hắn tạm thời chậm rãi nói: “Các nàng xem, ngày tốt cảnh đẹp như thế, chớ bỏ qua chứ, ba người chúng ta cùng nhau, có gì không thỏa đáng.”
“Nhưng mà…… người ta không muốn nhìn thấy tiểu tiện nhân kia ấp ấp ôm ôm một chỗ với chàng thôi.”
“Cô nói cái gì, nha đầu chết tiệt kia!”
Bùi Diệc Hàn rốt cục buông tha, xoát một tiếng đứng lên, tươi cười đã trở nên lấy lệ: “A, thật có lỗi, bỗng nhiên Bùi mỗ nhớ ra nửa đường rời chỗ sẽ bị hoàng thượng trách phạt, vì con đường làm quan, Bùi mỗ đành phải nhịn đau tạm xa hai vị một thời gian trước.”
Hai thiếu nữ há hốc mồm: “Chàng……”
Bùi Diệc Hàn lưu loát xoay người phất tay: “Ngoan ngoãn chờ ta trở lại đi.”
Bước nhanh ra rừng cây, hắn thậm chí giống như chạy nạn dùng tới khinh công, chỉ vì phía sau truyền đến tiếng huyên náo quá mức bén nhọn, hắn bất đắc dĩ nhún nhún vai, đàn bà trong hoàng cung thực không đáng yêu, so sánh với, Tây Thi đậu phụ phố bắc còn hơn…… Chậc chậc……
Vừa nghĩ như vậy, hắn quyết định nên sớm quay về yến hội chào từ biệt, đến lúc đó ra cung du lịch một phen. Con ngươi xinh đẹp cười cong cong, Bùi Diệc Hàn chỉnh sửa triều phục hơi loạn, giấu ý cười thay bằng vẻ mặt nghiêm túc.
Vừa đi đến cuối con đường nhỏ ngoài điện Trùng Dương, lại có tiếng khóc phụ nữ chui vào trong tai, hắn vốn muốn đi đường vòng, nhưng nghĩ vậy lại thấy phiền toái, cùng lắm thì coi như không thấy là được. Vì thế hắn khẽ nâng cao cằm, chuẩn bị nhìn không chớp mắt lướt qua……
Khoảng cách với bóng dáng hồng nhạt giữa đường càng lúc càng gần, tiếng nói kia cũng càng ngày càng quen thuộc, đến sau, hắn gần như tự giác dừng lại cước bộ.
Cô gái ngồi dưới đất vừa vặn nâng mắt, khóc lóc sụt sùi, sau khi thấy hắn cũng không có phản ứng nhiều lắm, chỉ như trẻ con lau nước mắt.
Bùi Diệc Hàn kinh hãi: “Cẩm Dạ?”
Nàng không để ý đến hắn, tự khóc rất thương tâm, trang dung trên mặt cũng loạn, nhìn qua rất là chật vật.
Bùi Diệc Hàn sửng sốt, hắn chưa bao giờ thấy nha đầu kia khóc, trước mặt người khác luôn là dáng vẻ quật cường khôn khéo, mặc dù rơi lệ cũng là nửa đêm vụng trộm ôm chăn, lúc này sao lại không để ý hình tượng lên tiếng khóc?
Lại gần một chút, đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, hắn nhếch cao mày, một phen kéo nàng đứng lên: “Ngươi uống rượu, sao lại thế này? Còn nữa, sao ngươi lại tiến cung tham gia yến hội? Ngươi lấy thân phận gì vào?”
Vấn đề liên tiếp, theo nhau mà đến.
Đáng tiếc trước mắt Cẩm Dạ không có tâm tư trả lời, trong đầu hỗn loạn như trước, nghĩ đến bóng dáng quyết tuyệt rời đi vừa rồi, càng nghĩ càng đau lòng, đau lòng ngay cả tên người kia là gì cũng không nhớ. Cái mũi đau xót, tránh thoát khỏi tay Bùi Diệc Hàn, lại ngồi lên đất.
Hắn thấy vậy càng không thể tưởng tượng nổi, luận về tửu lượng, nàng là nhất đẳng, lần này rốt cuộc đã uống bao nhiêu. Có điều lại nói, sau khi uống rượu biểu hiện của nàng thật đúng là mất mặt, khóc to xấu lắm, rất giống một đứa trẻ. Bùi Diệc Hàn ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu nàng: “Được rồi, đứng lên, sư phụ ở đây rồi.”
Cẩm Dạ khụt khịt, chậm rãi giang hai tay: “Ôm.”
Bùi Diệc Hàn cười ác ý: “Ôm nào có ý nghĩa gì, không bằng hôn nhẹ một cái, thân phận thầy trò, tương đối kích thích.” Vừa dứt lời, liền nhìn thấy nàng mờ mịt gật đầu: “Được, hôn cái.”
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc, dở khóc dở cười: “Cẩm Dạ, vi sư không nhịn được muốn nói, trang dung trước mắt của ngươi nhìn qua thật đúng là mất mặt rối tinh rối mù a, vi sư cũng không hôn nổi nữa.”
Nàng nháy mắt, biểu tình rất vô tội.
Bùi Diệc Hàn cười khẽ: “Ngươi đã phải cầu như thế, vậy ta cố mà thử xem.” Cẩn thận ôm nàng vào trong lòng, hắn hơi cúi đầu, đang muốn nhẹ hôn trên đôi môi đỏ mọng một cái, bỗng nhiên dừng lại, bên tai truyền đến tiếng bước chân từ xa đến gần, làm hắn đề phòng quay đầu nhìn về phía cuối đường.
Thân ảnh cao to quần áo xanh đen đứng ở nơi đó, khí tràng cả người quỷ dị nói không nên lời, cùng với đó là ngữ điệu lạnh đến tận xương: “Ngươi dám hôn xuống thử xem.”
Một câu của Trì Nhược Thần, thành công làm cho mọi người trong điện yên tĩnh xuống, không khí náo nhiệt phi phàm ban đầu tạm thời nhường chỗ, vũ cơ xinh đẹp lui tới góc, quần thần cầm chén yên lặng buông, đồng loạt quay đầu nhìn về phía vợ chồng Nghiêm tướng.
Biểu tình của quần chúng ước chừng đều mang theo chút vui sướng khi người gặp họa, Tể tướng đại nhân trên triều đình oai phong một cõi hôm nay cư nhiên cũng bị chuốc rượu, nghĩ đến tư thái luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất chúng bễ nghễ khinh miệt thường ngày của Nghiêm Tử Trạm, lại liên tưởng đến những lần chính bọn họ từng ở nơi này dẫm phải đinh <ý nói bị Nghiêm tướng gây khó dễ>, không khỏi âm thầm cười trộm.
“Nghiêm tướng, hoàng thượng đặc biệt ban thưởng ngài ba bầu rượu ngon, đó chính là thiên đại vinh sủng, ngài chớ có cô phụ.” Trì Nguyệt Hằng không quên bỏ đá xuống giếng, sau đó lại quay đầu hướng về phía tiểu hoàng đế nhếch miệng cười.
Cảnh này ở trong mắt Nghiêm Tử Trạm, chính là “cấu kết với nhau làm việc xấu”, tuy nói một vị là ngôi cửu ngũ, mà một vị khác là Vương gia phụ chính, nhưng cẩn thận ngẫm lại, hai người kia cùng lắm chỉ có thể xưng là trẻ ranh chưa dứt sữa, phụ thêm cái tên nữa là những kẻ e sợ cho thiên hạ không loạn.
Vì thế, khi hai kẻ này tụ lại cùng nhau, mà cố tình là lúc kẻ làm hoàng đế kia còn không biết hạn chế tâm tính ham chơi, hậu quả cực kì đáng sợ. Mẫn thái hậu cũng nghĩ như thế, hoàng đế ham chơi cũng được, nhưng nếu không đúng mực sẽ không hay lắm, quần thần đều ở đây, mặt mũi hoàng gia không thể mất. Bà giương mắt nhìn người nào đó mặt không biểu tình ngồi trên nhuyễn tháp, hợp thời mở miệng: “Hôm nay thật vui, cũng là hiếm khi, bản cung có nghe nói Nghiêm tướng không uống rượu, ba bầu rượu này cũng hơi khó xử, không bằng……”
“Ai ai, mẫu hậu.” Trì Nguyệt Hằng xen mồm, trên tuấn nhan tràn đầy trêu tức: “Nghiêm tướng không phải người của phật môn, kiêng rượu làm gì, nhi thần bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, đêm tân hôn của Nghiêm tướng không có may mắn được nháo động phòng, trước mắt tất nhiên nên kính rượu bù lại mới phải.” Hắn tùy tay lấy một bầu rượu từ tay thị nữ đang cầm khay vàng, tiếp tục nói: “Như vậy đi, một mình Nghiêm tướng uống không khỏi quá mức mất hứng, Nghiêm phu nhân cũng uống cùng phu quân đi, hoàng thượng cảm thấy đề nghị này như thế nào?”
“Được! Trẫm chuẩn tấu!” Tiểu hoàng đế đi đầu vỗ tay, mọi người thấy thế, cũng gật đầu phụ họa.
Mẫn Thái Hậu thấy vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, thôi thì, chỉ cần đừng gây ra chuyện vớ vẩn gì là được, kệ bọn họ đi.
Đối lập với vẻ mặt thích ý xem kịch vui của người khác, tâm tình Cẩm Dạ không được tốt như vậy, nói theo một ý nghĩa nào đó, giờ này khắc này nàng còn khó xử hơn Nghiêm Tử Trạm. Nàng biết tửu lượng của tên kia, nghe Diêu Thủ Nghĩa nói chỉ cần một ly đã có thể đạp đổ hắn, nếu say bất tỉnh nhân sự cũng được, cố tình khi say khướt còn lung tung sàm sỡ người khác……
Nên làm gì bây giờ mới tốt.
Hoặc là đợi lúc hắn uống rượu, mình nhanh chóng thoát ly phạm vi nguy hiểm?
Tất nhiên không được, nàng cũng không thể lấy thân phận thê tử nhìn trượng phu cùng một tên đàn ông nào đó ôm nhau, cho dù nàng có thể mắt lạnh mà nhìn, chỉ sợ ngày hôm sau chuyện cười chê này sẽ truyền khắp kinh thành, mọi người đều biết, đến lúc đó không thể nào giấu diếm.
Vậy chỉ còn một cách……
Cẩm Dạ hít sâu một hơi, đang muốn mở miệng, cổ tay áo đã bị người ta nhẹ nhàng kéo kéo, nàng hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Sao vậy?”
Nghiêm Tử Trạm không nhìn nàng cũng không mở miệng trả lời, hắn chỉ bình tĩnh đứng dậy, tay dài cầm ly rượu, thong thả bước tới trước mặt Trì Nhược Thần, xoay người hành lễ: “Được hoàng thượng ưu ái, ly rượu này, tất nhiên thần sẽ không từ chối.” Dừng một chút, hắn lại thản nhiên nói: “Có điều phu nhân một ngày trước khi xuất môn đã nhiễm phong hàn, thân mình không khoẻ, sợ là không thể uống quá nhiều rượu, thần cả gan thỉnh cầu, để thần uống tất cả rượu đi.”
“Thật sao? Ba bình đối với Nghiêm tướng mà nói, cũng không phải số lượng nhỏ đâu.” Trì Nhược Thần chớp mắt, thật ra trong lòng vạn phần chờ mong, nếu người cẩn thận tỉ mỉ như Nghiêm thái phó uống rượu, không biết sẽ là cảnh tượng gì nhỉ…… Lần trước ở tướng phủ còn chưa đợi người này uống rượu, mình đã gục trước, hôm nay màn diễn này, vạn vạn không thể bỏ lỡ.
Mẫn thái hậu vươn tay vỗ vỗ mu bàn tay con trai: “Hoàng thượng, Nghiêm tướng yêu vợ sốt ruột, liền theo ý hắn đi.”
Trì Nhược Thần gật đầu: “Lời nói của mẫu hậu chí phải.” Nói xong lại nói: “Nếu thân thể Nghiêm phu nhân không khỏe, trẫm sẽ cho hai người các ngươi trở về sớm, có điều…… phải đợi uống xong ba bầu rượu.” Hắn phải mất rất nhiều sức lực mới có thể khống chế cho khóe miệng không cong lên, làm hoàng đế tự cao tự đại thật sự rất vất vả.
Cung nữ tiến đến, mang lên chén ngọc hơi lớn một chút, Trì Nguyệt Hằng tự mình rót rượu, ánh mắt chạm phải Cẩm Dạ vẫn yên lặng không nói gì, không nhịn được dừng lại trên người nàng. Nha đầu kia thật có sức quyến rũ, thế nhưng có thể làm cho Nghiêm Tử Trạm từ trước đến giờ đối với đàn bà vốn làm như không thấy có thể buông cái giá thay nàng uống rượu, quan trọng hơn là, người nào đó uống say đức hạnh ra sao chính mình rõ ràng, trước mắt lại làm ra sự hy sinh như vậy……
Chớ không phải là thực thích cô vợ mà người ta ép buộc nhét vào tay hắn?
Vừa nghĩ như vậy, Trì Nguyệt Hằng hơi hơi nhướn cao mày, thế thì thật có ý tứ, Tô Cẩm Dạ cũng xem như quân cờ mà hắn an bài, tuy nói trước mắt chưa thể cung cấp tình báo gì, nhưng nếu Nghiêm Tử Trạm thực sự trao trái tim cho nàng, vậy sau này chẳng phải mình sẽ thêm một mật thám có thể tùy thời tùy chỗ giám thị tướng phủ……
Bước cờ này quả nhiên đi đúng hướng.
Hắn nhếch môi, nhìn cô gái buông mi rũ mắt sau một lúc lâu, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt, còn chưa kịp trêu chọc hai câu, tầm mắt đã bị một bóng dáng ngăn trở.
Ngay sau đó là ngữ điệu lạnh lùng: “Thần kính trước.”
Quần thần vươn dài cổ, nhìn chén vàng kia sắp chạm đến cánh môi mỏng có độ cong duyên dáng, sau đó… không có câu sau. Những người liên quan chỉ hận không thể vỗ đùi nhảy dựng lên, sao lại thế này sao lại thế này, sắp được thưởng thức cảnh tượng Nghiêm Tử Trạm không uống rượu trong truyền thuyết, vì sao người này không tiếp tục hả!
“Hoàng thượng, nhiều người đều số chết nhìn thần chằm chằm như vậy……” Nghiêm Tử Trạm nhíu nhíu mày, trong mắt đẹp đầy hàn ý, đồng loạt đảo qua những gương mặt chờ mong kia.
Mọi người co rúm lại, ho nhẹ một tiếng rồi làm bộ bận rộn cúi đầu nói chuyện với nhau.
“Ừm, có đạo lý, nếu đổi thành một đống thái giám cung nữ nhìn trẫm dùng bữa chằm chằm, trẫm cũng mất khẩu vị.” Trì Nhược Thần hé miệng, sau đó cao giọng gọi: “Các ái khanh đều tự dùng bữa đi, không cần chú ý đến Nghiêm tướng, nhạc sĩ vũ cơ, tiếp tục đi.”
Cổ nhạc cung đình lại lần nữa quanh quẩn toàn bộ điện phủ, mỹ nữ nhanh nhẹn múa máy, dáng người lung linh tư thái thướt tha, tận hết sức lực lắc lắc eo nhỏ, nhanh chóng đoạt đi hơn nửa lực chú ý.
“Nghiêm tướng thật am hiểu đạo lý dương đông kích tây.” Trì Nguyệt Hằng cười khẽ: “Chẳng qua có bổn vương ở đây, vẫn không nên vọng tưởng có thể thoải mái qua cửa.”
“Thần chưa bao giờ nghĩ ngợi xa vời, nơi có Cửu Vương gia xuất hiện tất nhiên chưa bao giờ yên ổn, điểm này thần đã có giác ngộ từ rất sớm.” Nghiêm Tử Trạm mỉa mai nhếch khóe miệng, sau đó chậm rãi quơ quơ ly rượu trong tay, có điều khi tiến đến khóe môi lại hết sức chậm chạp không ngửa đầu uống xuống, hình như cố ý lề mề.
Lát sau, có một bàn tay ngọc trắng mềm kiên định mò tới, túm lấy ống tay áo triều phục màu tím kia, gần như không mất chút sức lực nào đã có thể thành công làm cho rượu ngon trong chén đổ xuống đất.
Trì Nguyệt Hằng mị mắt: “Nghiêm phu nhân muốn gì?”
Cẩm Dạ không nói một câu, lấy bầu rượu đổ vào chiếc chén không trên bàn, cả bầu rượu không nhiều không ít vừa vặn đầy một chén lớn, tràn đầy tới miệng chén. Hương rượu nồng đậm nhanh chóng tỏa khắp, vừa ngửi đã biết là rượu mạnh tác dụng chậm.
Nàng mắt không nháy tim không đập, uống rượu như uống nước, rầm rầm uống cả chén to, lập tức nhanh chóng rót tiếp, lặp lại động tác vừa rồi.
Chỉ trong chốc lát, ba bầu rượu, một giọt không thừa.
“Nghiêm phu nhân quả thật là nữ trung hào kiệt, tửu lượng bực này, ngay cả tướng sĩ trong quân cũng cam bái hạ phong.” Trì Nguyệt Hằng chậc chậc lấy làm kỳ, rượu phiên bang tiến cống mạnh thế nào, hắn rõ ràng nhất, chớ nói ba bình, nửa bình cũng có thể làm cho một cô gái đoan trang ở trước mặt mọi người khóc lóc om sòm .
Trái lại với Cẩm Dạ, không thấy men say, màu da còn trắng bệch hơn lúc ban đầu, vẩy ống tay áo trầm giọng nói: “Mong Vương gia chớ nên trách tội thiếp thân thay phu quân uống rượu.”
Trì Nguyệt Hằng cười khẽ: “Tiếp tục làm khó dễ các ngươi bổn vương cũng khó mở lời với mẫu hậu, ngoài cửa cung đều có xe ngựa, hai vị theo cung nữ ra đi.” Nhìn theo hai người ra cửa, hắn lắc đầu, thật đúng là tiếc nuối không thể nhìn thấy nha đầu kia say khướt trên yến hội.
“Cửu ca…… Cửu Vương gia…… nghe thấy không? Tất cả các ngươi dừng lại cho trẫm, không được hát!” Giọng trẻ con mềm mại đột nhiên vang lên.
Cả đại điện yên lặng.
Trì Nhược Thần nhăn khuôn mặt bánh bao: “Trẫm đang nói chuyện, các ngươi còn hát không dứt, một đám phế vật!”
“Hoàng thượng.” Mẫn thái hậu hờn giận nhíu mày, phất tay làm cho Trì Nguyệt Hằng lại đây, “Tiểu Cửu, ngồi bên cạnh hoàng thượng đi.” Bà thở dài một hơi, không muốn làm mất hưng trí của mọi người trong yến hội mỗi năm mới có một lần, bắn cho nhạc sĩ một ánh mắt. Vì thế vũ cơ lui ra, đổi thành làn điệu trữ tình dễ nghe ngày thu, vô cùng tốt trấn an mọi người ở đây đang bị cả kinh do đó hoảng loạn.
Trì Nguyệt Hằng vén y bào, xếp bằng ngồi xuống: “Hoàng thượng có gì phân phó?”
Trì Nhược Thần tò mò nhìn chung quanh: “Sao hôm nay người này không tới nhỉ.”
“Nếu hoàng thượng chỉ Tống thủ phụ mà nói, buổi trưa ông ta còn sai người tới phủ nội vụ đưa thư, nói là mấy ngày nay triền miên giường bệnh, không thể tham dự.” Trì Nguyệt Hằng nhún vai, lão hồ li kia không biết uống nhầm thuốc gì, bình thường chỉ cần Nghiêm Tử Trạm xuất hiện ông ta sẽ không chịu bỏ qua cơ hội ganh đua gay gắt, sao có thể vắng mặt buổi thịnh yến này.
“Trạng nguyên khoa cử năm nay đồng thời trúng cử hai khoa văn võ Bùi…… Bùi khanh gia đâu?” Nhất thời không nhớ nổi cái tên, Trì Nhược Thần gãi gãi da đầu.
Trì Nguyệt Hằng mỉm cười: “Hình như bị an bài trong góc, nhưng mới vừa rồi thần tuần tra một lần, vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng, hoàng thượng quan tâm đến chính sự, thần cảm thấy thật vui mừng.”
Trì Nhược Thần nuốt ngụm nước miếng, thực xin lỗi Cửu ca, kỳ thật lần trước khi tiến cung thi đình, Bùi trạng nguyên nói sẽ làm cho hắn một con diều ……
Ban đêm, hai bóng dáng một trước một sau.
Đầu ngón tay Cẩm Dạ luôn luôn nhỏ nước, mặc dù dùng nội lực bức ra, bước chân của nàng cũng hơi lảo đảo, yết hầu thiêu nóng khó chịu, ngay cả ý thức cũng hơi mơ hồ.
“Nàng……” Nhìn nàng cố sức đi tới bên cạnh đại thụ dựa vào nghỉ ngơi, Nghiêm Tử Trạm rốt cục không nhịn được mở miệng: “Nếu không chống đỡ được, ta sẽ gọi xe ngựa vào cửa cung đón nàng.”
Cẩm Dạ không mở miệng, thân mình chậm rãi trượt xuống, cuối cùng đặt mông ngồi sát thân cây.
Nghiêm Tử Trạm chần chừ nửa khắc, cuối cùng vẫn tiến lên xem xét, còn chưa hoàn toàn đến gần, cô gái say rượu hỗn loạn kia liền ôm cổ chân hắn, hắn giùng giằng một trận không có kết quả, bất đắc dĩ ngồi xổm xuống: “Buông tay, không định hồi phủ ?”
“Chàng cố ý.” Nấc một cái, tiếng nói cô gái nghe vào tai đã thấm men say.
“Cái gì?” Nghiêm Tử Trạm nhíu mi, bị động tác ngẩng đầu bất thình lình của đối phương làm cho hoảng sợ, hai gò má của nàng đỏ hồng, ngay cả cổ cũng phiếm màu hồng nhạt, giờ phút này ôm đầu gối nghiêng đầu, động tác ngây thơ, ánh mắt cũng phá lệ sáng rọi.
“Chàng cố ý.” Lại lặp lại một lần.
Nghiêm Tử Trạm không kiên nhẫn, túm cổ tay nàng định kéo lên: “Có chuyện gì về nhà nói sau.”
“Ta không quay về, chàng cố ý chàng cố ý, tên thối tha này!” Cẩm Dạ đột nhiên đứng lên, thiếu chút nữa bị làn váy mình làm cho vấp ngã, sau đó lại men say mông lung bĩu môi nói nhỏ: “Chàng cố ý nói với hoàng thượng sẽ uống rượu thay ta…… chàng cố ý…… khụ khụ, chàng chậm chạp không uống, chàng muốn diễn trò để cho ta…… cảm thấy cảm động, ta thật ngốc, biết rõ mưu đồ của chàng còn giúp chàng uống mấy bình rượu cay muốn chết kia……” Nửa câu sau không nói nữa, bỗng nhiên nàng mất khí lực, mềm dựa vào trên người hắn, hình như ngủ luôn.
Nghiêm Tử Trạm không vươn tay ôm nàng, chỉ tùy ý để nàng dựa vào, mãi đến khi cung nữ dẫn đường thúc giục hắn mới không dấu vết than nhẹ một câu: “Nếu là như vậy, nàng cần gì phải bắt buộc chính mình.”
Chương 50
So với cảnh tượng huyên náo trong điện, trên con đường nhỏ dài dòng lại yên tĩnh ngoài điện Trùng Dương quả thực lạnh lùng đáng sợ, lối rẽ trên đường chính là đường mòn bên cửa hông đi thông hoàng thành, mà nơi này trừ bỏ cấm vệ quân ngẫu nhiên tuần tra cùng đèn lồng cung đình, không còn gì dư thừa khác làm nền.
Chẳng qua, cảnh tượng lãnh lẽo này không duy trì được nửa khắc, đã bị tiếng hát truyền ra cuối con đường ăn mòn hết bình tĩnh, làn điệu đứt quãng, âm thanh phá giọng, thảm không đành lòng nghe. Nhưng hiển nhiên cô gái đang hát lại cực có hưng trí, bị nấc rượu làm đứt đoạn sau còn cười khanh khách không ngừng.
“Chớ hát nữa!” Huyệt thái dương của Nghiêm Tử Trạm bắt đầu đau, một tay khống chế móng vuốt không an phận của nàng, một tay kia cố sức che miệng nàng. Không nghĩ tới lòng bàn tay vừa mới tiếp xúc đến cánh môi nàng, đã bị hung hăng cắn một ngụm, hắn theo phản xạ rụt tay về, trừng mắt cô gái say rượu lan man trước mặt, âm thanh lạnh lùng nói: “Nàng muốn thế nào?”
Cẩm Dạ không để ý tới hắn, còn phất tay áo, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước, có điều mưa gió là việc của trời, không thể nào đoán trước, nửa đường nàng vấp phải làn váy, lạch cạch một tiếng ngã lăn ra đất.
“……” Nghiêm Tử Trạm dùng sức nhắm chặt mắt, bắt đầu may mắn vừa rồi mình quyết định vẫy lui cung nữ dẫn đường, ai có thể đoán được nha đầu kia say khướt có thể kinh tâm động phách như vậy. Ban đầu hắn còn cố mà làm nửa ôm nửa túm nàng đi đường, nếu vẫn an phận thì chẳng nói làm gì, nhưng chưa được nửa đường nàng đã tỉnh, rồi sau đó sôi nổi, huyên náo như một con vịt.
Đây thật sự là ca khúc khó lọt tai nhất trong thời gian hắn sống hai mươi ba năm qua, hắn xoa xoa bàn tay bị cắn sưng đỏ một mảng, quay đầu nhìn bóng dáng hồng nhạt từ sau khi bị té vẫn chưa đứng dậy, giọng điệu thản nhiên: “Nếu giả chết, vậy nàng cứ nằm chỗ này đi.”
“Ta không đứng dậy……” Cẩm Dạ mềm nhũn nằm úp sấp lăn hai vòng, như trước không có ý đứng dậy, bộ váy xa xỉ giá trị ngàn vàng trên người phải chịu khổ theo, dính vào không ít tro bụi.
“Đứng lên!” Dường như Nghiêm Tử Trạm nghe thấy một dây thần kinh nào đó trong đầu đứt gãy, phát ra tiếng vang “ba ba” thanh thúy. Hắn dùng lực túm cánh tay của nàng, khẩu khí ác liệt: “Ta không ngại bỏ lại nàng, nàng cứ việc thử xem.”
“Hung ác quá.” Nàng nháy hàng mi dài, giọng điệu mềm mại, còn mang theo chút tủi thân.
Nghiêm Tử Trạm trầm mặc, cứ việc không muốn thừa nhận, nhưng lần này thật nhất thiết cảm nhận được sự thất bại bất đắc dĩ, sớm biết như thế, sẽ không cần nàng uống ba bầu rượu kia. Tình nguyện đắc tội tên Cửu Vương gia ấy, dù sao, đắc tội tên kia cũng không chỉ một lần hai lần …… Nhấp mím môi, hắn thực không cam lòng phóng nhẹ ngữ điệu, vươn tay về phía nàng: “Theo ta trở về.”
“Huynh là ai?” Cẩm Dạ nghiêng đầu, trong mắt đẹp men say mông lung, nói vậy đã không hề có nửa phần lý trí.
“Tùy nàng.” Người nào đó không hiểu sao nổi giận, xoay người bước đi, hắn nhếch môi, tâm phiền ý loạn. Vì cô gái này, hắn càng lúc càng không giống mình trước đây, cái gọi là mềm lòng cái gọi là thỏa hiệp vốn không nên xuất hiện trong sinh mệnh của hắn.
Vừa nghĩ như vậy, hắn bắt đầu chán ghét cảm xúc bị người khác kiềm chế, lập tức bước chân nhanh hơn, rời đi không quay đầu lại. Phía sau mơ hồ truyền đến tiếng khóc, hắn mắt điếc tai ngơ, cứ vậy đi, nàng thích như thế nào thì như thế ấy, chẳng qua chỉ là mật thám người khác phái vào, sau này vẫn nên bảo trì khoảng cách.
.
.
Ngoài tường góc phía tây bên trong hoàng thành, có một mảnh rừng rậm, xanh um tươi tốt sức sống bừng bừng, giữa hè có thể ngăn chặn nhiều ánh mặt trời, mùa đông giá rét cũng có thể chắn gió che mưa. Có điều tại thời tiết đầu thu hơi lạnh này, tác dụng kia cũng chỉ có một, thẳng thắn mà nói, thật đúng là công dụng không sáng rọi là bao.
Có cung nữ thái giám tư thông, hoặc là phi tần tướng quân trong cung, nói ngắn gọn, tiểu tình nhân hẹn hò ngẫu nhiên sẽ mượn nơi này, ngồi bên nhau kể lể tâm sự xã giao ngầm, phần lớn là chuyện dơ bẩn không thể ra ánh sáng. Nơi này bóng cây rậm rạp, nhất là ban đêm, dư dả ngăn trở bóng dáng hai người, hơn nữa thủ vệ binh lính ít đến góc này tuần tra, cũng thuận tiện cho mấy đôi dã uyên ương.
Giờ này khắc này, trong cảnh âm u không nhận ra người này, lại đồng thời đứng một nam hai nữ.
Nam tử mặc triều phục, mặt mày xinh đẹp, tư thái nhàn tản, miễn cưỡng dựa vào thân cây, trên tay cầm theo nửa bầu rượu, cà lơ phất phơ lắc đầu. Về phần hai cô gái, đều ăn mặc cực kì long trọng, có điều biểu tình nhìn qua có chút quỷ dị, cùng hung tợn trừng mắt đối phương, giống như có thâm cừu đại hận vậy.
Cô gái áo vàng tiên phát chế nhân: “Cô tới nơi này làm gì?”
[tiên phát chế nhân: ra tay trước để chiếm ưu thế]
Cô gái áo tím oán hận nói: “Vậy cô tới đây làm gì?”
“Bùi trạng nguyên ước hẹn với ta.”
“Cô đừng nói bậy, rõ ràng Bùi trạng nguyên ước hẹn với ta!”
“Cô cũng thật không biết xấu hổ, đường đường là thiên kim Thị Lang miệng lại đầy lời dối trá, buồn cười.”
“Phi, cô còn có mặt mũi nói ta, bám riết không tha sẽ bị người ta ghét đó, sớm trở về phủ viên ngoại nhà cô đi thôi!”
Cứ như vậy, cô một lời tôi một câu, rồi sau đó mệt mỏi, mới đồng thời quay về hướng mĩ nam vẻ mặt “chuyện không liên quan đến mình” kia, nũng nịu oán giận: “Bùi trạng nguyên, chàng phân xử đi thôi……”
Bùi Diệc Hàn ngẩng đầu, rượu ngon từ miệng bình tràn ra, hắn không chút hoang mang nhấp một ngụm, sau đó khẽ cười nói: “Nếu đều đến đây rồi, vậy thì cùng theo ta đi, tiểu mỹ nhân trợn mắt cãi nhau, cũng không phải hình ảnh cảnh đẹp ý vui đâu.” Đầu ngón tay ngả ngớn xoa khuôn mặt cô gái áo tím, sau khi hắn nghe thấy một thanh âm bất mãn khác lại ôm lấy thắt lưng cô gái áo vàng, thích ý mị mị mắt: “Vậy được không?”
Hai người không thuận theo, vẫn tiếp tục ồn ào: “Không được, chàng bảo cô ta đi……”
“Thật đúng là hao tâm tổn trí mà.” Bùi Diệc Hàn khoa trương vỗ trán, cười nói: “Hai vị tiểu mỹ nhân đều là quốc sắc thiên hương, chẳng phân biệt được, sàn sàn như nhau, bảo Bùi mỗ lựa chọn như thế nào mới tốt.” Hắn lắc lắc vỏ bầu rượu, tùy ý ném sang một bên, xếp bằng ngồi xuống.
Hai thiếu nữ tiến lên dựa vào, dính bên người hắn, còn đang khắc khẩu không ngớt.
“Đừng náo loạn nữa.” Ngữ điệu Bùi Diệc Hàn hơi lạnh, hắn đi ra ngoài tìm việc vui, chứ không phải tới nghe những lời vô nghĩa, trấn an sờ sờ tóc các nàng, hắn tạm thời chậm rãi nói: “Các nàng xem, ngày tốt cảnh đẹp như thế, chớ bỏ qua chứ, ba người chúng ta cùng nhau, có gì không thỏa đáng.”
“Nhưng mà…… người ta không muốn nhìn thấy tiểu tiện nhân kia ấp ấp ôm ôm một chỗ với chàng thôi.”
“Cô nói cái gì, nha đầu chết tiệt kia!”
Bùi Diệc Hàn rốt cục buông tha, xoát một tiếng đứng lên, tươi cười đã trở nên lấy lệ: “A, thật có lỗi, bỗng nhiên Bùi mỗ nhớ ra nửa đường rời chỗ sẽ bị hoàng thượng trách phạt, vì con đường làm quan, Bùi mỗ đành phải nhịn đau tạm xa hai vị một thời gian trước.”
Hai thiếu nữ há hốc mồm: “Chàng……”
Bùi Diệc Hàn lưu loát xoay người phất tay: “Ngoan ngoãn chờ ta trở lại đi.”
Bước nhanh ra rừng cây, hắn thậm chí giống như chạy nạn dùng tới khinh công, chỉ vì phía sau truyền đến tiếng huyên náo quá mức bén nhọn, hắn bất đắc dĩ nhún nhún vai, đàn bà trong hoàng cung thực không đáng yêu, so sánh với, Tây Thi đậu phụ phố bắc còn hơn…… Chậc chậc……
Vừa nghĩ như vậy, hắn quyết định nên sớm quay về yến hội chào từ biệt, đến lúc đó ra cung du lịch một phen. Con ngươi xinh đẹp cười cong cong, Bùi Diệc Hàn chỉnh sửa triều phục hơi loạn, giấu ý cười thay bằng vẻ mặt nghiêm túc.
Vừa đi đến cuối con đường nhỏ ngoài điện Trùng Dương, lại có tiếng khóc phụ nữ chui vào trong tai, hắn vốn muốn đi đường vòng, nhưng nghĩ vậy lại thấy phiền toái, cùng lắm thì coi như không thấy là được. Vì thế hắn khẽ nâng cao cằm, chuẩn bị nhìn không chớp mắt lướt qua……
Khoảng cách với bóng dáng hồng nhạt giữa đường càng lúc càng gần, tiếng nói kia cũng càng ngày càng quen thuộc, đến sau, hắn gần như tự giác dừng lại cước bộ.
Cô gái ngồi dưới đất vừa vặn nâng mắt, khóc lóc sụt sùi, sau khi thấy hắn cũng không có phản ứng nhiều lắm, chỉ như trẻ con lau nước mắt.
Bùi Diệc Hàn kinh hãi: “Cẩm Dạ?”
Nàng không để ý đến hắn, tự khóc rất thương tâm, trang dung trên mặt cũng loạn, nhìn qua rất là chật vật.
Bùi Diệc Hàn sửng sốt, hắn chưa bao giờ thấy nha đầu kia khóc, trước mặt người khác luôn là dáng vẻ quật cường khôn khéo, mặc dù rơi lệ cũng là nửa đêm vụng trộm ôm chăn, lúc này sao lại không để ý hình tượng lên tiếng khóc?
Lại gần một chút, đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, hắn nhếch cao mày, một phen kéo nàng đứng lên: “Ngươi uống rượu, sao lại thế này? Còn nữa, sao ngươi lại tiến cung tham gia yến hội? Ngươi lấy thân phận gì vào?”
Vấn đề liên tiếp, theo nhau mà đến.
Đáng tiếc trước mắt Cẩm Dạ không có tâm tư trả lời, trong đầu hỗn loạn như trước, nghĩ đến bóng dáng quyết tuyệt rời đi vừa rồi, càng nghĩ càng đau lòng, đau lòng ngay cả tên người kia là gì cũng không nhớ. Cái mũi đau xót, tránh thoát khỏi tay Bùi Diệc Hàn, lại ngồi lên đất.
Hắn thấy vậy càng không thể tưởng tượng nổi, luận về tửu lượng, nàng là nhất đẳng, lần này rốt cuộc đã uống bao nhiêu. Có điều lại nói, sau khi uống rượu biểu hiện của nàng thật đúng là mất mặt, khóc to xấu lắm, rất giống một đứa trẻ. Bùi Diệc Hàn ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu nàng: “Được rồi, đứng lên, sư phụ ở đây rồi.”
Cẩm Dạ khụt khịt, chậm rãi giang hai tay: “Ôm.”
Bùi Diệc Hàn cười ác ý: “Ôm nào có ý nghĩa gì, không bằng hôn nhẹ một cái, thân phận thầy trò, tương đối kích thích.” Vừa dứt lời, liền nhìn thấy nàng mờ mịt gật đầu: “Được, hôn cái.”
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc, dở khóc dở cười: “Cẩm Dạ, vi sư không nhịn được muốn nói, trang dung trước mắt của ngươi nhìn qua thật đúng là mất mặt rối tinh rối mù a, vi sư cũng không hôn nổi nữa.”
Nàng nháy mắt, biểu tình rất vô tội.
Bùi Diệc Hàn cười khẽ: “Ngươi đã phải cầu như thế, vậy ta cố mà thử xem.” Cẩn thận ôm nàng vào trong lòng, hắn hơi cúi đầu, đang muốn nhẹ hôn trên đôi môi đỏ mọng một cái, bỗng nhiên dừng lại, bên tai truyền đến tiếng bước chân từ xa đến gần, làm hắn đề phòng quay đầu nhìn về phía cuối đường.
Thân ảnh cao to quần áo xanh đen đứng ở nơi đó, khí tràng cả người quỷ dị nói không nên lời, cùng với đó là ngữ điệu lạnh đến tận xương: “Ngươi dám hôn xuống thử xem.”