Dịch: MFF
Nguồn: Sưu Tầm
Đoàn tàu vẫn giữ nguyên tốc độ, trên toa xe hành khách vẫn như trước gật gù, hiển nhiên đối với chuyện vừa xảy ra không một ai biết.
Từ sau chuyện xảy ra bọn tóc vàng cũng Tiểu Lưu cũng không hề có một chút động tĩnh, bất quá ánh mắt của bọn chúng vẫn luôn âm thầm quan sát Sở Phàm, thỉnh thoảng lặng lẽ thì thầm, cũng không biết đang âm thầm bàn tính cái gì!
Khoảng mười hai giờ giữa trưa ngày thứ hai đoàn tàu rốt cục tới Bắc Kinh chuẩn bị tiến vào ga. Trên tàu, thanh âm ngọt ngào của nữ phát thanh vang lên :"Các vị hành khách tôn kính, chúc các vị vui vẻ, bây giờ đã là mười hai giờ, khoảng mười phút nữa đoàn tàu sẽ dừng tại ga cuối cùng, cảm tạ các ngài đã đi chuyến tàu này, xin chúc chuyến đi của mọi người bình an vui vẻ!".
"Oa, đây là Bắc Kinh! Nhà cao chưa kìa, một hai ba tầng.. bảy tầng cao chưa, oa, đầy đường đều ô tô, nhìn hoa mắt.." Sở Phàm nhìn qua cửa sổ, liên tục thì thào lẩm bẩm.
Ở bên cạnh Phương Thi Vận nhìn Sở Phàm giống như đang nhìn một con quái vật -- Tầng bảy đã nói cao, trên đường có vài cái Santana, Alto, Taxi cũng nói xem hoa mắt, thật là không có gì để mà nói..
"Cuối cùng đã đến Bắc Kinh !" Lão già ngồi đối diện Sở Phàm cảm khái nói.
"Bác à, nghe người ta nói là trong thành phố lớn đặc biệt không an toàn cho lắm, cho nên tiền tài để trên người cũng không nên tùy tiện lộ ra ngoài, miễn cho người có dụng tâm không tốt chú ý!" Sở Phàm nói.
Lão già nghe vậy liền cười gật gật đầu!
Đoàn tàu chậm rãi dừng ở sân ga, Sở Phàm theo dòng người từ từ đi xuống, theo sát phía sau hắn là đám người bọn tóc vàng cùng Tiểu Lưu, sau khi xuống xe Sở Phàm chậm rãi đi về hướng trạm khẩu, phía sau hắn khoảng bảy tám mét đám người bọn gã tóc vàng cũng gắt gao bám theo.
"Đại ca, xem tình hình này thằng nhãi kia chỉ có một mình, chúng ta mời thêm vài anh em nữa tới đây là có thể xử lý hắn !".
"Làm cái gì? Nhà ga nhiều người như thế này mày làm bằng cách nào? Đồ ngu, mày không có óc hả?".
"Nhưng mà ..đại ca, chúng ta cũng không thể để cho hắn cứ như thế mà đi mất!".
"Ba!" một tiếng, đỉnh đầu Tiểu Lưu lại bị gã tóc vàng táng cho một cái, "Thế cho nên ông nội mày mới bắt mày dán mắt vào nó!".
Gã tóc vàng nói xong liền quay đầu nhìn lại.. Ách, thằng nhãi kia đâu mất tiêu rồi ? Con mẹ nó, vừa rồi rõ ràng còn đi ở phía trước cơ mà!
"Thằng nhãi kia đâu rồi ?" Tóc vàng gấp giọng hỏi.
"Không phải ở phía trước sao? Phía trước.." Tiểu Lưu trố mắt nhìn, cũng không thấy bóng dáng Sở Phàm, cả người nhất thời ngây ngẩn ra.
"Chẳng lẽ chạy? Nhưng cũng không thể chỉ nháy mắt chạy mất được chứ!" Gã tóc vàng thì thào tự nói, lúc này hắn cảm giác được ở phía sau có người vỗ lên bờ vai của hắn, đúng là lửa cháy đổ thêm dầu, vẻ mặt tức giận liền quay đầu nhìn lại, đột nhiên ngơ ngẩn há hốc mồm -- Sở Phàm rõ ràng đang cười hì hì đứng sau lưng hắn!
"Anh bạn tìm tôi hả?" Sở Phàm cười nói.
"Gặp quỷ , hắn như thế nào nháy mắt đã ở sau lưng chúng ta?" Cả bọn gã tóc vàng đều tự hỏi trong lòng.
"Đâu có, đâu có, chúng ta đang đi ra cửa ga!" Tóc vàng vội vàng cười cười nói.
"Nhưng mà tôi lại có chuyện tìm anh bạn. Ai da!Ví tiền này tôi xem qua rồi, không phải của tôi, khi ở trên xe là tôi nhớ lầm , chót lấy nhầm ví tiền của anh bạn, thật sự thật có lỗi! Anh bạn cứ xem qua đi, đây là ví của anh bạn mà?" Sở Phàm cầm chiếc ví đưa cho gã tóc vàng.
"À.. á, không phải, không phải, một chút tâm ý, một chút tâm ý, đại ca xin vui lòng nhận cho, xin vui lòng nhận cho!" Gã tóc vàng khiêm tốn nói.
"Hắc, anh bạn này thật là, ý muốn hối lộ hả? Ta không có thói quen lấy ví của người khác, trả cho anh đó, mau cầm!" Sở Phàm nói xong nhét ví tiền vào tay gã tóc vàng rồi quay đầu bước đi, được ba bốn bước hắn đột nhiên quay đầu, cười nói:"Mấy người về sau cũng không nên đóng kịch loạn như vậy nữa, trình diễn nhiều có ngày thành thật sự đó!".
Gã tóc vàng nghe vậy liền sửng sốt, sau đó mở ví ra xem xét, đồ vật bên trong vẫn y nguyên không thiếu thứ nào!
"Con mẹ nó, thằng nhãi này rõ ràng là một cao thủ lại giả bộ ngu ngốc, giả gì mà giả? Ra vẻ!" Tiểu Lưu nhìn theo bóng dáng Sở Phàm xa xa nhổ một bãi nước miếng, mắng.
"Ba" một tiếng, tóc vàng táng một cái, nói: "Mày biết cái gì, mày cho là ai cũng có thể ra vẻ hả? Con mẹ nó mày thử ra vẻ cho tao xem nào? Người thực sự lợi hại mới có tư cách ra vẻ, mày mà cũng đòi hả? Mày cả đời này cũng đừng mong được như hắn!".
-------------------------.
Sở Phàm cầm tờ giấy ghi địa chỉ mà sư phụ đã đưa cho liên tục hỏi mấy người qua đường, đổi đến ba lượt xe cuối cùng mới tới được địa chỉ ghi trên giấy -- Tân Hải đại lộ Lam Hải biệt thự!
Lúc này đứng trước cổng Lam Hải biệt thự, ánh mắt hắn có điểm ngây ngẩn ra, đã nhiều lần xem đi xét lại biển số nhà trước căn biệt thự như tám chữ ghi trên tờ giấy "Tân Hải đại lộ Lam Hải biệt thự". Trước kia hắn đối với cái từ "biệt thự" khái niệm cũng không rõ ràng lắm, đến giờ mới nhận thức ra, biệt thự chiếm diện tích quá lớn, phía trước là một hoa viên rộng rãi, có giả sơn có cỏ mọc , xa hơn sau mới là ngôi biệt thự ba tầng hai màu hồng lam nổi bật, phía sau ngôi biệt thự tựa hồ còn có một khoảng sân rộng lớn!
"Không biết bây giờ có ai ở trong biệt thự không?" Sở Phàm quan sát phía sau cánh cổng lớn trước cửa biệt thự,âm thầm tự hỏi.
"Mặc kệ có người hay không có người cứ hô lên thử xem, thuận tiện luyện tập luôn một chút phật môn Sư Tử hống!" Sở Phàm nói xong liền ho ho yết hầu, đang muốn thi triển phật môn Sư Tử hống hô lên, đúng lúc này một lão già đã qua cái tuổi năm-sáu mươi đột nhiên xuất hiện trước mặt của hắn. Đang lấy sức chuẩn bị hô lên, đột nhiên thấy lão già xuất hiện trước, hắn liền quên mất luôn cả phật môn Sư Tử hống!
"Cậu là ai? Lén lút ở đây muốn làm gì?" Lão già đứng ở bên trong cánh cửa sắt lạnh lùng hỏi.
"Cháu, cháu tới làm bảo tiêu !" Sở Phàm mạch lạc nói.
"Cậu?"
Lão bá không thể tin nhìn Sở Phàm từ trên xuống dưới, đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước ông chủ đã từng căn dặn là vài ngày nữa sẽ có một thiếu niên đến làm bảo tiêu cho nhị tiểu thư, sáng hôm nay ông chủ còn đích thân từ nước ngoài gọi điện thoại về phá lệ dặn dò, nhưng chẳng lẽ người đến làm bảo tiêu mà lão gia dặn dò chính là thanh niên ánh mắt láo liên trước mặt này?
Lão già trong cuộc đời đã gặp qua vô số người, cũng biết cái đạo lý là nhìn người không thể xét nhìn qua tướng mạo, cho nên lão đẩy cánh cửa sắt, đi ra, nói:"Cậu thật sự là tới làm bảo tiêu cho nhị tiểu thư ? Có gì làm bằng chứng?".
"Bằng chứng? À..à, mấy ngày trước Kỷ thúc thúc đã tới nói với sư phụ, sư phụ phái cháu tới đây làm bảo tiêu cho nhị tiểu thư mà!" Sở Phàm nói.
"Ta muốn bằng chứng xác thực, rốt cuộc có hay không?" Lão già lạnh lùng nói.
Sở Phàm nghe vậy liền gãi gãi đầu, sau một lúc lâu mới lúng ta lúng túng nói:"Không, không có!".
"Không có? Như vậy chính là giả mạo ? Người giả mạo làm bảo tiêu giống ngươi mỗi ngày đều có đến hơn chục!" Lão già cười lạnh, nói.
Sắc mặt Sở Phàm tựa hồ đỏ rực, lạnh nhạt nói:"Ngài nếu cho rằng tôi là giả mạo vậy tốt nhất tôi đi, phiền ngài hồi báo cho Kỷ thúc thúc một tiếng, nói là tôi đã tới!".
Sở Phàm nói xong liền quay ngoắt bước đi, lão già nghe vậy cũng nóng nảy, liền quát:"Thanh niên kia, muốn đi hả, chờ đã!".
Lão già nói xong năm ngón tay phải cong lại thành trảo chụp vào bả vai Sở Phàm, Sở Phàm đang tiêu sái bước đi vẫn không có ý quay đầu , cũng không né tránh, tựa hồ hoàn toàn không biết Ưng trảo thủ của lão già kia sắp chụp tới bả vai hắn!
Ngay khi trảo thủ cánh tay phải của lão già sắp chộp tới bả vai phía sau Sở Phàm, trong nháy mắt đó, trong lòng lão già nổi lên một tía cảm giác thất vọng, nếu Sở Phàm thật sự là cái người đến làm bảo tiêu như trong lời ông chủ đã nói, vậy một trảo này của lão hẳn Sở Phàm phải có thể né tránh được, nhưng..
Đột nhiên, trong lòng lão già dâng lên một cỗ cảm giác khác thường, Ưng trảo thủ của lão rõ ràng đã chộp trúng xương bả vai của Sở Phàm, có điều cảm giác mang đến cho lão lại chỉ là vẻn vẹn nắm phải một khối thịt ở phía sau lưng, điều này có gì đó không đúng, lão tự tin Ưng trảo thủ của bản thân đã có mấy chục năm tu vi, chưa từng có một lần thất thủ, nhưng lần này.. Hơn nữa người bị Ưng trảo thủ chộp vào xương bả vai phải thống khổ mới đúng…..
Lúc này Sở Phàm mới chậm rãi nghiêng đầu, cười hì hì nhìn lão, nói:"Như thế nào? Ngài đổi ý chứ ?".
Lão già trong lòng chợt động, lập tức bừng tỉnh ngộ, liền buông tay cũng cười ha hả nói:"Ha hả, đổi ý, đổi ý rồi. A, xem ra ta thật sự là lão hồ đồ , lão hồ đồ ! Cậu bạn nhỏ, chờ một chút, ta lập tức đi vào thông báo cho nhị tiểu thư!".
"Được, vậy phiền toái ngài !" Sở Phàm cười nói.
Nguồn: Sưu Tầm
Đoàn tàu vẫn giữ nguyên tốc độ, trên toa xe hành khách vẫn như trước gật gù, hiển nhiên đối với chuyện vừa xảy ra không một ai biết.
Từ sau chuyện xảy ra bọn tóc vàng cũng Tiểu Lưu cũng không hề có một chút động tĩnh, bất quá ánh mắt của bọn chúng vẫn luôn âm thầm quan sát Sở Phàm, thỉnh thoảng lặng lẽ thì thầm, cũng không biết đang âm thầm bàn tính cái gì!
Khoảng mười hai giờ giữa trưa ngày thứ hai đoàn tàu rốt cục tới Bắc Kinh chuẩn bị tiến vào ga. Trên tàu, thanh âm ngọt ngào của nữ phát thanh vang lên :"Các vị hành khách tôn kính, chúc các vị vui vẻ, bây giờ đã là mười hai giờ, khoảng mười phút nữa đoàn tàu sẽ dừng tại ga cuối cùng, cảm tạ các ngài đã đi chuyến tàu này, xin chúc chuyến đi của mọi người bình an vui vẻ!".
"Oa, đây là Bắc Kinh! Nhà cao chưa kìa, một hai ba tầng.. bảy tầng cao chưa, oa, đầy đường đều ô tô, nhìn hoa mắt.." Sở Phàm nhìn qua cửa sổ, liên tục thì thào lẩm bẩm.
Ở bên cạnh Phương Thi Vận nhìn Sở Phàm giống như đang nhìn một con quái vật -- Tầng bảy đã nói cao, trên đường có vài cái Santana, Alto, Taxi cũng nói xem hoa mắt, thật là không có gì để mà nói..
"Cuối cùng đã đến Bắc Kinh !" Lão già ngồi đối diện Sở Phàm cảm khái nói.
"Bác à, nghe người ta nói là trong thành phố lớn đặc biệt không an toàn cho lắm, cho nên tiền tài để trên người cũng không nên tùy tiện lộ ra ngoài, miễn cho người có dụng tâm không tốt chú ý!" Sở Phàm nói.
Lão già nghe vậy liền cười gật gật đầu!
Đoàn tàu chậm rãi dừng ở sân ga, Sở Phàm theo dòng người từ từ đi xuống, theo sát phía sau hắn là đám người bọn tóc vàng cùng Tiểu Lưu, sau khi xuống xe Sở Phàm chậm rãi đi về hướng trạm khẩu, phía sau hắn khoảng bảy tám mét đám người bọn gã tóc vàng cũng gắt gao bám theo.
"Đại ca, xem tình hình này thằng nhãi kia chỉ có một mình, chúng ta mời thêm vài anh em nữa tới đây là có thể xử lý hắn !".
"Làm cái gì? Nhà ga nhiều người như thế này mày làm bằng cách nào? Đồ ngu, mày không có óc hả?".
"Nhưng mà ..đại ca, chúng ta cũng không thể để cho hắn cứ như thế mà đi mất!".
"Ba!" một tiếng, đỉnh đầu Tiểu Lưu lại bị gã tóc vàng táng cho một cái, "Thế cho nên ông nội mày mới bắt mày dán mắt vào nó!".
Gã tóc vàng nói xong liền quay đầu nhìn lại.. Ách, thằng nhãi kia đâu mất tiêu rồi ? Con mẹ nó, vừa rồi rõ ràng còn đi ở phía trước cơ mà!
"Thằng nhãi kia đâu rồi ?" Tóc vàng gấp giọng hỏi.
"Không phải ở phía trước sao? Phía trước.." Tiểu Lưu trố mắt nhìn, cũng không thấy bóng dáng Sở Phàm, cả người nhất thời ngây ngẩn ra.
"Chẳng lẽ chạy? Nhưng cũng không thể chỉ nháy mắt chạy mất được chứ!" Gã tóc vàng thì thào tự nói, lúc này hắn cảm giác được ở phía sau có người vỗ lên bờ vai của hắn, đúng là lửa cháy đổ thêm dầu, vẻ mặt tức giận liền quay đầu nhìn lại, đột nhiên ngơ ngẩn há hốc mồm -- Sở Phàm rõ ràng đang cười hì hì đứng sau lưng hắn!
"Anh bạn tìm tôi hả?" Sở Phàm cười nói.
"Gặp quỷ , hắn như thế nào nháy mắt đã ở sau lưng chúng ta?" Cả bọn gã tóc vàng đều tự hỏi trong lòng.
"Đâu có, đâu có, chúng ta đang đi ra cửa ga!" Tóc vàng vội vàng cười cười nói.
"Nhưng mà tôi lại có chuyện tìm anh bạn. Ai da!Ví tiền này tôi xem qua rồi, không phải của tôi, khi ở trên xe là tôi nhớ lầm , chót lấy nhầm ví tiền của anh bạn, thật sự thật có lỗi! Anh bạn cứ xem qua đi, đây là ví của anh bạn mà?" Sở Phàm cầm chiếc ví đưa cho gã tóc vàng.
"À.. á, không phải, không phải, một chút tâm ý, một chút tâm ý, đại ca xin vui lòng nhận cho, xin vui lòng nhận cho!" Gã tóc vàng khiêm tốn nói.
"Hắc, anh bạn này thật là, ý muốn hối lộ hả? Ta không có thói quen lấy ví của người khác, trả cho anh đó, mau cầm!" Sở Phàm nói xong nhét ví tiền vào tay gã tóc vàng rồi quay đầu bước đi, được ba bốn bước hắn đột nhiên quay đầu, cười nói:"Mấy người về sau cũng không nên đóng kịch loạn như vậy nữa, trình diễn nhiều có ngày thành thật sự đó!".
Gã tóc vàng nghe vậy liền sửng sốt, sau đó mở ví ra xem xét, đồ vật bên trong vẫn y nguyên không thiếu thứ nào!
"Con mẹ nó, thằng nhãi này rõ ràng là một cao thủ lại giả bộ ngu ngốc, giả gì mà giả? Ra vẻ!" Tiểu Lưu nhìn theo bóng dáng Sở Phàm xa xa nhổ một bãi nước miếng, mắng.
"Ba" một tiếng, tóc vàng táng một cái, nói: "Mày biết cái gì, mày cho là ai cũng có thể ra vẻ hả? Con mẹ nó mày thử ra vẻ cho tao xem nào? Người thực sự lợi hại mới có tư cách ra vẻ, mày mà cũng đòi hả? Mày cả đời này cũng đừng mong được như hắn!".
-------------------------.
Sở Phàm cầm tờ giấy ghi địa chỉ mà sư phụ đã đưa cho liên tục hỏi mấy người qua đường, đổi đến ba lượt xe cuối cùng mới tới được địa chỉ ghi trên giấy -- Tân Hải đại lộ Lam Hải biệt thự!
Lúc này đứng trước cổng Lam Hải biệt thự, ánh mắt hắn có điểm ngây ngẩn ra, đã nhiều lần xem đi xét lại biển số nhà trước căn biệt thự như tám chữ ghi trên tờ giấy "Tân Hải đại lộ Lam Hải biệt thự". Trước kia hắn đối với cái từ "biệt thự" khái niệm cũng không rõ ràng lắm, đến giờ mới nhận thức ra, biệt thự chiếm diện tích quá lớn, phía trước là một hoa viên rộng rãi, có giả sơn có cỏ mọc , xa hơn sau mới là ngôi biệt thự ba tầng hai màu hồng lam nổi bật, phía sau ngôi biệt thự tựa hồ còn có một khoảng sân rộng lớn!
"Không biết bây giờ có ai ở trong biệt thự không?" Sở Phàm quan sát phía sau cánh cổng lớn trước cửa biệt thự,âm thầm tự hỏi.
"Mặc kệ có người hay không có người cứ hô lên thử xem, thuận tiện luyện tập luôn một chút phật môn Sư Tử hống!" Sở Phàm nói xong liền ho ho yết hầu, đang muốn thi triển phật môn Sư Tử hống hô lên, đúng lúc này một lão già đã qua cái tuổi năm-sáu mươi đột nhiên xuất hiện trước mặt của hắn. Đang lấy sức chuẩn bị hô lên, đột nhiên thấy lão già xuất hiện trước, hắn liền quên mất luôn cả phật môn Sư Tử hống!
"Cậu là ai? Lén lút ở đây muốn làm gì?" Lão già đứng ở bên trong cánh cửa sắt lạnh lùng hỏi.
"Cháu, cháu tới làm bảo tiêu !" Sở Phàm mạch lạc nói.
"Cậu?"
Lão bá không thể tin nhìn Sở Phàm từ trên xuống dưới, đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước ông chủ đã từng căn dặn là vài ngày nữa sẽ có một thiếu niên đến làm bảo tiêu cho nhị tiểu thư, sáng hôm nay ông chủ còn đích thân từ nước ngoài gọi điện thoại về phá lệ dặn dò, nhưng chẳng lẽ người đến làm bảo tiêu mà lão gia dặn dò chính là thanh niên ánh mắt láo liên trước mặt này?
Lão già trong cuộc đời đã gặp qua vô số người, cũng biết cái đạo lý là nhìn người không thể xét nhìn qua tướng mạo, cho nên lão đẩy cánh cửa sắt, đi ra, nói:"Cậu thật sự là tới làm bảo tiêu cho nhị tiểu thư ? Có gì làm bằng chứng?".
"Bằng chứng? À..à, mấy ngày trước Kỷ thúc thúc đã tới nói với sư phụ, sư phụ phái cháu tới đây làm bảo tiêu cho nhị tiểu thư mà!" Sở Phàm nói.
"Ta muốn bằng chứng xác thực, rốt cuộc có hay không?" Lão già lạnh lùng nói.
Sở Phàm nghe vậy liền gãi gãi đầu, sau một lúc lâu mới lúng ta lúng túng nói:"Không, không có!".
"Không có? Như vậy chính là giả mạo ? Người giả mạo làm bảo tiêu giống ngươi mỗi ngày đều có đến hơn chục!" Lão già cười lạnh, nói.
Sắc mặt Sở Phàm tựa hồ đỏ rực, lạnh nhạt nói:"Ngài nếu cho rằng tôi là giả mạo vậy tốt nhất tôi đi, phiền ngài hồi báo cho Kỷ thúc thúc một tiếng, nói là tôi đã tới!".
Sở Phàm nói xong liền quay ngoắt bước đi, lão già nghe vậy cũng nóng nảy, liền quát:"Thanh niên kia, muốn đi hả, chờ đã!".
Lão già nói xong năm ngón tay phải cong lại thành trảo chụp vào bả vai Sở Phàm, Sở Phàm đang tiêu sái bước đi vẫn không có ý quay đầu , cũng không né tránh, tựa hồ hoàn toàn không biết Ưng trảo thủ của lão già kia sắp chụp tới bả vai hắn!
Ngay khi trảo thủ cánh tay phải của lão già sắp chộp tới bả vai phía sau Sở Phàm, trong nháy mắt đó, trong lòng lão già nổi lên một tía cảm giác thất vọng, nếu Sở Phàm thật sự là cái người đến làm bảo tiêu như trong lời ông chủ đã nói, vậy một trảo này của lão hẳn Sở Phàm phải có thể né tránh được, nhưng..
Đột nhiên, trong lòng lão già dâng lên một cỗ cảm giác khác thường, Ưng trảo thủ của lão rõ ràng đã chộp trúng xương bả vai của Sở Phàm, có điều cảm giác mang đến cho lão lại chỉ là vẻn vẹn nắm phải một khối thịt ở phía sau lưng, điều này có gì đó không đúng, lão tự tin Ưng trảo thủ của bản thân đã có mấy chục năm tu vi, chưa từng có một lần thất thủ, nhưng lần này.. Hơn nữa người bị Ưng trảo thủ chộp vào xương bả vai phải thống khổ mới đúng…..
Lúc này Sở Phàm mới chậm rãi nghiêng đầu, cười hì hì nhìn lão, nói:"Như thế nào? Ngài đổi ý chứ ?".
Lão già trong lòng chợt động, lập tức bừng tỉnh ngộ, liền buông tay cũng cười ha hả nói:"Ha hả, đổi ý, đổi ý rồi. A, xem ra ta thật sự là lão hồ đồ , lão hồ đồ ! Cậu bạn nhỏ, chờ một chút, ta lập tức đi vào thông báo cho nhị tiểu thư!".
"Được, vậy phiền toái ngài !" Sở Phàm cười nói.