Dịch: MFF
Nguồn: Sưu Tầm
Lão già đi về phía ngôi biệt thự ba tầng, tầng một đại sảnh rộng rãi sáng ngời, sàn nhà được lát gỗ Balsam(1) tỏa mùi hương dìu dịu, toàn bộ bố trí trong đại sảnh làm cho người ta có một cảm giác tráng lệ nhưng không che dấu nổi nét thanh nhã, nhìn vào có thể thấy được đã qua bàn tay của kiến trúc sư lão luyện. Với phong cách cao sang hiện đại không hề giống như những gia đình mới giàu có đem vàng bạc châu báu treo dán khắp mọi nơi, làm cho người ta vừa thấy liền sinh ra một loại tục tằng cảm giác!
Lúc này trong đại sảnh chỉ có hai cô gái trẻ, trong đó một cô gái đang chăm chú nhìn vào màn hình hát Karaoke, có thể bởi vì là thời tiết ngày hè, bởi vậy cô bé này nửa người dưới chỉ mặc có chiếc quần short ngắn cũn cỡn, không hề che dấu để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, mà nửa người trên cũng chỉ vẻn vẹn mặc một mẩu áo ngắn có dây đeo, chiếc lưng trắng bóng lộ ra hơn phân nửa, chỉ cần thoáng nhìn qua đã có thể biết được cô bé này rất ưa nhìn!
Cô gái còn lại đang ngồi trên chiếc salon mềm mại bưng ly cafe, vừa nhìn mục lục bài hát trên màn hình, vừa cười nói:"Tiểu Vân, muốn hát bài nào đây!" Thanh âm thực ôn nhu, cùng với một thân hình vô cùng tuyệt diễm, khuôn mặt như khắc từ ngọc quý toát ra khí chất thành thục thanh tao lịch sự, mày liễu như bức tranh, chiếc mũi thẳng tinh xảo lồ lộ như đang đắc ý điều gì, đôi mắt long lanh như mộng ảo xinh đẹp động lòng người!
Lão già bước vào đại sảnh đi về phía cô gái đang chăm chú ngồi hát, bước đến gần định lên tiếng nhưng chợt dừng lại, tựa hồ muốn chờ cô bé kia hát xong mới nói.
"Trương Bá, có chuyện gì không?" Cô gái ngồi bên lên tiếng hỏi.
"Đại tiểu thư, người ông chủ mời đến làm bảo tiêu cho nhị tiểu thư đã đến, đang chờ ở ngoài cửa!" Trương Bá nói.
"A? Ba ba mời bảo tiêu cho Tiểu Vân?" Đại tiểu thư lạ lùng hỏi.
Nhị tiểu thư đang hát nghe vậy cũng hứng thú, xoay người lại nói:"Thật sự? Hắn đã đến ?" Lúc này mới thấy dung mạo của nhị tiểu thư không kém đại tiểu thư chút nào, hai hàng lông mày giống như núi xa, đôi mắt to xinh đẹp óng ánh làn thu thủy, chiếc mũi nhỏ lộ rõ đường nét tinh xảo như khắc từ ngọc quỳnh, phía dưới là đôi môi đỏ mọng như đóa hoa hồng!
"Vâng, nhị tiểu thư, người ông chủ mời đến làm bảo tiêu đang đứng ngoài cửa chờ nhị tiểu thư tiếp kiến." Trương Bá nói.
"Mau gọi hắn vào đi, chờ chờ, để ta đoán bộ dáng hắn như thế nào nha. Ách, hắn nhất định là vừa cao vừa to, đẹp trai, khuôn mặt hẳn khô khốc lạnh lùng, mặc đồ tây đen này, đeo kính râm, nhìn giống như James Bond trong phim 007 đúng không?" Nhị tiểu thư trên mặt tươi cười thuần khiết tỏa sáng như ánh mặt trời, trong đôi mắt to đen không dấu nổi vẻ mong đợi háo hức!
"Ách, này, này thôi.." Trương Bá nghe vậy liền ngượng nghịu, trong lúc nhất thời không biết đáp lại như thế nào.
Đại tiểu thư nhìn bộ dáng nhăn nhó của Trương Bá, cười nói:"Tiểu Vân, đừng ba hoa nữa, không phải cứ gọi người ta vào là biết ngay sao? Trương Bá, bác ra gọi hắn vào đi.".
"Ai.., tốt!" Trương Bá như trút được gánh nặng gật đầu nói.
Không đến một phút sau, Sở Phàm đã đứng trước mặt vị đại tiểu thư diễm lệ động lòng người, nhị tiểu thư nguyên bản tâm trí còn đang bay bổng trên mây đắm chìm trong hình ảnh tên cận vệ cao to đẹp trai bước chân dũng mãnh sắp tới của nàng, đột nhiên Sở Phàm xuất hiện làm cho nàng, không, chính cả đại tiểu thư cũng bị xốc đến vọt tim!
--Này,từ trên xuống dưới một bộ quần áo nhăn nhúm, trên lưng đeo cái ba lô vải cũng dúm dó, hắn là ai? Hắn từ nơi nào mà xông được vào đến tận đây? Trương Bá đi đâu, như thế nào để một người như thế này tùy tiện ra vào?
"Anh, anh là ai? Như thế nào tùy tiện xông vào gia đình người khác?" Nhị tiểu thư đôi mắt đẹp trợn lớn, hỏi.
Có lẽ là bởi vì hai vị tiểu thư quá mức xinh đẹp, cũng có thể là nhị tiểu lúc này đang ăn mặc khá hở hang, bởi vậy Sở Phàm vẫn đang ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời đã quên cả trả lời.
"Uy, đang hỏi anh đó!" Nhị tiểu thư nhìn cặp mắt đang dại ra của Sở Phàm , nhịn không được lớn tiếng quát.
Sở Phàm lúc này mới phục hồi lại tinh thần,nghĩ: "Sư phụ.., đệ tử bất hiếu, lại tái phạm sắc giới". Vừa nghĩ vừa vội vàng ứng tiếng nói:"Tôi, tôi là tới làm bảo tiêu cho nhị tiểu thư!".
"Hả???!" Nhị tiểu thư nhịn không được kinh hoảng hô,"Có lầm hay không, anh chính là tới làm bảo tiêu cho ta ? Chẳng lẽ anh chính là như ba ba ta đã nói cái gì gì Thiếu Lâm tục gia đệ tử? Nhưng ba ba ta rõ ràng có nói rất tuấn tú cơ mà !".
Đại tiểu thư sắc mặt cũng có điểm kinh ngạc, hiển nhiên gã bảo tiêu này cũng khác quá xa những gì nàng nghĩ tới, bất quá nàng so với cô em gái chín chắn hơn, cho nên lạnh nhạt hỏi:"Anh nói anh là bảo tiêu của em gái tôi, vậy anh nói anh có năng lực gì có thể bảo hộ được em gái tôi?".
Sở Phàm nghe vậy gãi gãi đầu, cười hắc hắc, nói:"Tôi đã luyện Đồng Tử công, hắc hắc!".
"Đồng Tử công?" Nhị tiểu thư nhịn không được hắt xì một cái cười,"Đồng Tử công là cái gì?".
"Làm bảo tiêu chính là đi chắn đạn chơ người khác, luyện Đồng Tử công có thể đỡ được đạn, hắc hắc!" Sở Phàm cười nói.
Đại tiểu thư ngơ ngác nhìn Sở Phàm,nghĩ thầm: "Người như thế này mà để hắn làm bảo tiêu cho Tiểu Vân sao? Ba ba có phải lầm hay không nữa? Hay hắn là kẻ giả mạo ?"
Lúc này Trương Bá cũng đã tới, đại tiểu thư liền vội vàng hỏi:"Trương Bá, ba ba thỉnh người đến làm bảo tiêu, chính là hắn sao?".
"Ông chủ có nói người đến làm bảo tiêu tên gọi Sở Phàm, vị thanh niên này tên đúng là Sở Phàm, trong tay anh ta còn có thư của Nam Thiếu Lâm phương trượng, vì vậy… chính là hắn ." Trương Bá nói.
"A? Ta không cần, ta không cần, ta muốn cao to đẹp trai .." Nhị tiểu thư cong cái miệng nhỏ nhắn, ồn ào nói.
Đại tiểu thư nghe vậy liền vội vàng kéo nhị tiểu thư không cho nàng làm ồn, cười cười nói:"Anh ngồi xuống đi, uống trà nhé!".Nói xong đại tiểu thư lập tức kéo nhị tiểu thư sang một bên.
"Tỷ tỷ, em không cần bảo tiêu như vậy, hắn đen như cục đất, ánh mắt còn không chút thành thật, em không cần! Em muốn cao lớn uy vũ, đẹp trai anh tuấn , em nhìn bộ dáng của hắn căn bản không giống bảo tiêu!".
"Được rồi Tiểu Vân, ngươi đừng vội, chờ ba ba trở về nói sau cũng không muộn!".
"Không, em muốn hắn đi ngay bây giờ, nhìn xem cái bộ dạng bẩn thỉu của hắn, chắc chắn lâu lắm rồi không tắm rửa, còn thoang thoảng có mùi nữa chứ.".
"Được rồi, được rồi, nói như thế nào người ta cũng là khách, chúng ta cũng không thể quá thất lễ, được không?".
"Chờ ba ba trở vể, em sẽ nói với ba ba tống cổ hắn đi!".
Hai chị em thì thầm nói chuyện xong quay đầu nhìn lại, thấy Sở Phàm điềm nhiên đang mở catalogue bài hát Karaoke.
"Anh cũng biết hát?" Nhị tiểu thư hỏi.
Sở Phàm vừa nghe, trong lòng có vẻ không vui , thầm nghĩ: "Cô nhóc này quả xem thường người, dám hỏi ta biết hát hay không, phải hát vài bài cho cả hai chị em mở rộng tầm mắt mới được!
"Đương nhiên biết hát, tất cả sư huynh đệ của tôi đều nói là giọng hát của tôi rất dễ nghe!" Sở Phàm nói.
"Như vậy, anh hát thử một bài cho chúng tôi nghe được không?." Đại tiểu thư cười nói.
Sở Phàm tìm kiếm một hồi, trong catalogue đều là những bài hát đang rộng rãi lưu hành của những ngôi sao ca nhạc, tựa hồ không có bài nào hắn muốn tìm, trên mặt hắn không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.
"Làm sao vậy? Không tìm được bài nào sao?" Đại tiểu thư hỏi.
"Sao trong đây không có bài "Dưới chân núi nữ nhân là lão hổ" nhỉ?" Sở Phàm có vẻ không vui hỏi.
"Dưới chân núi nữ nhân là lão hổ? Lần đầu tiên nghe nói!" Nhị tiểu thư tựa hồ hứng thú với tiêu đề bài hát, nói:"Vậy anh hát thử xem, không cần nhạc đệm cũng được.".
Sở Phàm vừa nghe cảm thấy đề nghị này không tồi, vì thế liền cầm lấy microphone, nuốt nuốt yết hầu, nhìn đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư, nói:"Nghe, tôi hát đây!".
Nói xong lập tức Sở Phàm cất tiếng hát lớn, không, phải nói là tiếng rống to mới đúng:
"Tiểu hòa thượng xuống núi đi khất thực, lão hòa thượng có dặn dò.
Dưới chân núi nữ nhân là lão hổ.
Gặp được ngàn vạn lần phải né tránh.
Đi qua một thôn lại một trại, tiểu hòa thượng thầm nghĩ.
Vì sao lão hổ không ăn thịt người, trông bộ dáng kia còn rất đáng yêu?
Lão hòa thượng lặng lẽ mắng đồ đệ.
Hàm răng của lão hổ kia mới là lợi hại nhất.
Tiểu hòa thượng sợ quá chạy vội.
Sư phó nha! Nha nha nha nha, xấu xa phá hư.
Lão hổ kia đã lặng lẽ đi vào trong lòng ta, qua ~~~ qua ~~ qua ~~~".
Hát xong một khúc, Sở Phàm quay đầu đắc ý nhìn xem phản ứng của đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư, thấy các nàng cả hai đều ngây cả người, hai cái miệng khêu gợi đều há hốc thở hổn hển, tựa hồ vừa trải qua một cơn biến động kinh hoàng!
Sở Phàm cho rằng biểu tình như thế là do giọng hát tuyệt vời của mình mang lại, càng làm cho hắn thêm phần tin tưởng, vì thế ho khan hai tiếng, lại ho ho yết hầu, ra sức rống lên:
"Hai lão hổ, hai lão hổ, chạy trốn mau, chạy trốn mau, một con không có ánh mắt, một con không có cái đuôi, a thật là kỳ quái, a thật là kỳ quái!
Hai lão hổ, hai lão hổ, chạy trốn mau, chạy trốn mau, một con không có ánh mắt, một con không có cái đuôi, a rất kỳ quái, a rất kỳ quái..".
"Không hát nữa ~~~~~~~~~~~~~" Nhị tiểu thư hai tay bịt chặt lổ tai, lớn tiếng rống lên!
Hiển nhiên quá mức đột ngột, Sở Phàm đang hát đến đoạn cao trào lại bị nhị tiểu thư làm mất hứng, trong lòng uể oải ấm ức, tỏ vẻ không hiểu nhìn nhị tiểu thư nghĩ không ra mình đã hát sai ở chỗ nào, nhìn dáng vẻ của nhị tiểu thư hình như vừa rồi do âm thanh quá lớn ? Nếu vậy không dùng microphone nữa, hát bình thường thôi, nghĩ xong liền bỏ microphone xuống, chuẩn bị hát tiếp!
"Ta nghe không nổi nữa, ta muốn đi ra ngoài!" Nhị tiểu thư trừng mắt nhìn Sở Phàm một cái, liền chạy lên tầng trên.
Đại tiểu thư nhìn Sở Phàm, trong đầu hơi hơi thở dài: "Thật sự là làm mất hết cả giá trị bộ dàn AdamAudioOSS hàng đầu của Đức!".
Trương Bá cũng đã sớm rời khỏi phòng khách, lão cảm thấy gã bảo tiêu mà ông chủ mời đến này hình như có chút vấn đề, có điểm khác người!
..
(1).Balsam: Cây bóng nước
Nguồn: Sưu Tầm
Lão già đi về phía ngôi biệt thự ba tầng, tầng một đại sảnh rộng rãi sáng ngời, sàn nhà được lát gỗ Balsam(1) tỏa mùi hương dìu dịu, toàn bộ bố trí trong đại sảnh làm cho người ta có một cảm giác tráng lệ nhưng không che dấu nổi nét thanh nhã, nhìn vào có thể thấy được đã qua bàn tay của kiến trúc sư lão luyện. Với phong cách cao sang hiện đại không hề giống như những gia đình mới giàu có đem vàng bạc châu báu treo dán khắp mọi nơi, làm cho người ta vừa thấy liền sinh ra một loại tục tằng cảm giác!
Lúc này trong đại sảnh chỉ có hai cô gái trẻ, trong đó một cô gái đang chăm chú nhìn vào màn hình hát Karaoke, có thể bởi vì là thời tiết ngày hè, bởi vậy cô bé này nửa người dưới chỉ mặc có chiếc quần short ngắn cũn cỡn, không hề che dấu để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, mà nửa người trên cũng chỉ vẻn vẹn mặc một mẩu áo ngắn có dây đeo, chiếc lưng trắng bóng lộ ra hơn phân nửa, chỉ cần thoáng nhìn qua đã có thể biết được cô bé này rất ưa nhìn!
Cô gái còn lại đang ngồi trên chiếc salon mềm mại bưng ly cafe, vừa nhìn mục lục bài hát trên màn hình, vừa cười nói:"Tiểu Vân, muốn hát bài nào đây!" Thanh âm thực ôn nhu, cùng với một thân hình vô cùng tuyệt diễm, khuôn mặt như khắc từ ngọc quý toát ra khí chất thành thục thanh tao lịch sự, mày liễu như bức tranh, chiếc mũi thẳng tinh xảo lồ lộ như đang đắc ý điều gì, đôi mắt long lanh như mộng ảo xinh đẹp động lòng người!
Lão già bước vào đại sảnh đi về phía cô gái đang chăm chú ngồi hát, bước đến gần định lên tiếng nhưng chợt dừng lại, tựa hồ muốn chờ cô bé kia hát xong mới nói.
"Trương Bá, có chuyện gì không?" Cô gái ngồi bên lên tiếng hỏi.
"Đại tiểu thư, người ông chủ mời đến làm bảo tiêu cho nhị tiểu thư đã đến, đang chờ ở ngoài cửa!" Trương Bá nói.
"A? Ba ba mời bảo tiêu cho Tiểu Vân?" Đại tiểu thư lạ lùng hỏi.
Nhị tiểu thư đang hát nghe vậy cũng hứng thú, xoay người lại nói:"Thật sự? Hắn đã đến ?" Lúc này mới thấy dung mạo của nhị tiểu thư không kém đại tiểu thư chút nào, hai hàng lông mày giống như núi xa, đôi mắt to xinh đẹp óng ánh làn thu thủy, chiếc mũi nhỏ lộ rõ đường nét tinh xảo như khắc từ ngọc quỳnh, phía dưới là đôi môi đỏ mọng như đóa hoa hồng!
"Vâng, nhị tiểu thư, người ông chủ mời đến làm bảo tiêu đang đứng ngoài cửa chờ nhị tiểu thư tiếp kiến." Trương Bá nói.
"Mau gọi hắn vào đi, chờ chờ, để ta đoán bộ dáng hắn như thế nào nha. Ách, hắn nhất định là vừa cao vừa to, đẹp trai, khuôn mặt hẳn khô khốc lạnh lùng, mặc đồ tây đen này, đeo kính râm, nhìn giống như James Bond trong phim 007 đúng không?" Nhị tiểu thư trên mặt tươi cười thuần khiết tỏa sáng như ánh mặt trời, trong đôi mắt to đen không dấu nổi vẻ mong đợi háo hức!
"Ách, này, này thôi.." Trương Bá nghe vậy liền ngượng nghịu, trong lúc nhất thời không biết đáp lại như thế nào.
Đại tiểu thư nhìn bộ dáng nhăn nhó của Trương Bá, cười nói:"Tiểu Vân, đừng ba hoa nữa, không phải cứ gọi người ta vào là biết ngay sao? Trương Bá, bác ra gọi hắn vào đi.".
"Ai.., tốt!" Trương Bá như trút được gánh nặng gật đầu nói.
Không đến một phút sau, Sở Phàm đã đứng trước mặt vị đại tiểu thư diễm lệ động lòng người, nhị tiểu thư nguyên bản tâm trí còn đang bay bổng trên mây đắm chìm trong hình ảnh tên cận vệ cao to đẹp trai bước chân dũng mãnh sắp tới của nàng, đột nhiên Sở Phàm xuất hiện làm cho nàng, không, chính cả đại tiểu thư cũng bị xốc đến vọt tim!
--Này,từ trên xuống dưới một bộ quần áo nhăn nhúm, trên lưng đeo cái ba lô vải cũng dúm dó, hắn là ai? Hắn từ nơi nào mà xông được vào đến tận đây? Trương Bá đi đâu, như thế nào để một người như thế này tùy tiện ra vào?
"Anh, anh là ai? Như thế nào tùy tiện xông vào gia đình người khác?" Nhị tiểu thư đôi mắt đẹp trợn lớn, hỏi.
Có lẽ là bởi vì hai vị tiểu thư quá mức xinh đẹp, cũng có thể là nhị tiểu lúc này đang ăn mặc khá hở hang, bởi vậy Sở Phàm vẫn đang ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời đã quên cả trả lời.
"Uy, đang hỏi anh đó!" Nhị tiểu thư nhìn cặp mắt đang dại ra của Sở Phàm , nhịn không được lớn tiếng quát.
Sở Phàm lúc này mới phục hồi lại tinh thần,nghĩ: "Sư phụ.., đệ tử bất hiếu, lại tái phạm sắc giới". Vừa nghĩ vừa vội vàng ứng tiếng nói:"Tôi, tôi là tới làm bảo tiêu cho nhị tiểu thư!".
"Hả???!" Nhị tiểu thư nhịn không được kinh hoảng hô,"Có lầm hay không, anh chính là tới làm bảo tiêu cho ta ? Chẳng lẽ anh chính là như ba ba ta đã nói cái gì gì Thiếu Lâm tục gia đệ tử? Nhưng ba ba ta rõ ràng có nói rất tuấn tú cơ mà !".
Đại tiểu thư sắc mặt cũng có điểm kinh ngạc, hiển nhiên gã bảo tiêu này cũng khác quá xa những gì nàng nghĩ tới, bất quá nàng so với cô em gái chín chắn hơn, cho nên lạnh nhạt hỏi:"Anh nói anh là bảo tiêu của em gái tôi, vậy anh nói anh có năng lực gì có thể bảo hộ được em gái tôi?".
Sở Phàm nghe vậy gãi gãi đầu, cười hắc hắc, nói:"Tôi đã luyện Đồng Tử công, hắc hắc!".
"Đồng Tử công?" Nhị tiểu thư nhịn không được hắt xì một cái cười,"Đồng Tử công là cái gì?".
"Làm bảo tiêu chính là đi chắn đạn chơ người khác, luyện Đồng Tử công có thể đỡ được đạn, hắc hắc!" Sở Phàm cười nói.
Đại tiểu thư ngơ ngác nhìn Sở Phàm,nghĩ thầm: "Người như thế này mà để hắn làm bảo tiêu cho Tiểu Vân sao? Ba ba có phải lầm hay không nữa? Hay hắn là kẻ giả mạo ?"
Lúc này Trương Bá cũng đã tới, đại tiểu thư liền vội vàng hỏi:"Trương Bá, ba ba thỉnh người đến làm bảo tiêu, chính là hắn sao?".
"Ông chủ có nói người đến làm bảo tiêu tên gọi Sở Phàm, vị thanh niên này tên đúng là Sở Phàm, trong tay anh ta còn có thư của Nam Thiếu Lâm phương trượng, vì vậy… chính là hắn ." Trương Bá nói.
"A? Ta không cần, ta không cần, ta muốn cao to đẹp trai .." Nhị tiểu thư cong cái miệng nhỏ nhắn, ồn ào nói.
Đại tiểu thư nghe vậy liền vội vàng kéo nhị tiểu thư không cho nàng làm ồn, cười cười nói:"Anh ngồi xuống đi, uống trà nhé!".Nói xong đại tiểu thư lập tức kéo nhị tiểu thư sang một bên.
"Tỷ tỷ, em không cần bảo tiêu như vậy, hắn đen như cục đất, ánh mắt còn không chút thành thật, em không cần! Em muốn cao lớn uy vũ, đẹp trai anh tuấn , em nhìn bộ dáng của hắn căn bản không giống bảo tiêu!".
"Được rồi Tiểu Vân, ngươi đừng vội, chờ ba ba trở về nói sau cũng không muộn!".
"Không, em muốn hắn đi ngay bây giờ, nhìn xem cái bộ dạng bẩn thỉu của hắn, chắc chắn lâu lắm rồi không tắm rửa, còn thoang thoảng có mùi nữa chứ.".
"Được rồi, được rồi, nói như thế nào người ta cũng là khách, chúng ta cũng không thể quá thất lễ, được không?".
"Chờ ba ba trở vể, em sẽ nói với ba ba tống cổ hắn đi!".
Hai chị em thì thầm nói chuyện xong quay đầu nhìn lại, thấy Sở Phàm điềm nhiên đang mở catalogue bài hát Karaoke.
"Anh cũng biết hát?" Nhị tiểu thư hỏi.
Sở Phàm vừa nghe, trong lòng có vẻ không vui , thầm nghĩ: "Cô nhóc này quả xem thường người, dám hỏi ta biết hát hay không, phải hát vài bài cho cả hai chị em mở rộng tầm mắt mới được!
"Đương nhiên biết hát, tất cả sư huynh đệ của tôi đều nói là giọng hát của tôi rất dễ nghe!" Sở Phàm nói.
"Như vậy, anh hát thử một bài cho chúng tôi nghe được không?." Đại tiểu thư cười nói.
Sở Phàm tìm kiếm một hồi, trong catalogue đều là những bài hát đang rộng rãi lưu hành của những ngôi sao ca nhạc, tựa hồ không có bài nào hắn muốn tìm, trên mặt hắn không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.
"Làm sao vậy? Không tìm được bài nào sao?" Đại tiểu thư hỏi.
"Sao trong đây không có bài "Dưới chân núi nữ nhân là lão hổ" nhỉ?" Sở Phàm có vẻ không vui hỏi.
"Dưới chân núi nữ nhân là lão hổ? Lần đầu tiên nghe nói!" Nhị tiểu thư tựa hồ hứng thú với tiêu đề bài hát, nói:"Vậy anh hát thử xem, không cần nhạc đệm cũng được.".
Sở Phàm vừa nghe cảm thấy đề nghị này không tồi, vì thế liền cầm lấy microphone, nuốt nuốt yết hầu, nhìn đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư, nói:"Nghe, tôi hát đây!".
Nói xong lập tức Sở Phàm cất tiếng hát lớn, không, phải nói là tiếng rống to mới đúng:
"Tiểu hòa thượng xuống núi đi khất thực, lão hòa thượng có dặn dò.
Dưới chân núi nữ nhân là lão hổ.
Gặp được ngàn vạn lần phải né tránh.
Đi qua một thôn lại một trại, tiểu hòa thượng thầm nghĩ.
Vì sao lão hổ không ăn thịt người, trông bộ dáng kia còn rất đáng yêu?
Lão hòa thượng lặng lẽ mắng đồ đệ.
Hàm răng của lão hổ kia mới là lợi hại nhất.
Tiểu hòa thượng sợ quá chạy vội.
Sư phó nha! Nha nha nha nha, xấu xa phá hư.
Lão hổ kia đã lặng lẽ đi vào trong lòng ta, qua ~~~ qua ~~ qua ~~~".
Hát xong một khúc, Sở Phàm quay đầu đắc ý nhìn xem phản ứng của đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư, thấy các nàng cả hai đều ngây cả người, hai cái miệng khêu gợi đều há hốc thở hổn hển, tựa hồ vừa trải qua một cơn biến động kinh hoàng!
Sở Phàm cho rằng biểu tình như thế là do giọng hát tuyệt vời của mình mang lại, càng làm cho hắn thêm phần tin tưởng, vì thế ho khan hai tiếng, lại ho ho yết hầu, ra sức rống lên:
"Hai lão hổ, hai lão hổ, chạy trốn mau, chạy trốn mau, một con không có ánh mắt, một con không có cái đuôi, a thật là kỳ quái, a thật là kỳ quái!
Hai lão hổ, hai lão hổ, chạy trốn mau, chạy trốn mau, một con không có ánh mắt, một con không có cái đuôi, a rất kỳ quái, a rất kỳ quái..".
"Không hát nữa ~~~~~~~~~~~~~" Nhị tiểu thư hai tay bịt chặt lổ tai, lớn tiếng rống lên!
Hiển nhiên quá mức đột ngột, Sở Phàm đang hát đến đoạn cao trào lại bị nhị tiểu thư làm mất hứng, trong lòng uể oải ấm ức, tỏ vẻ không hiểu nhìn nhị tiểu thư nghĩ không ra mình đã hát sai ở chỗ nào, nhìn dáng vẻ của nhị tiểu thư hình như vừa rồi do âm thanh quá lớn ? Nếu vậy không dùng microphone nữa, hát bình thường thôi, nghĩ xong liền bỏ microphone xuống, chuẩn bị hát tiếp!
"Ta nghe không nổi nữa, ta muốn đi ra ngoài!" Nhị tiểu thư trừng mắt nhìn Sở Phàm một cái, liền chạy lên tầng trên.
Đại tiểu thư nhìn Sở Phàm, trong đầu hơi hơi thở dài: "Thật sự là làm mất hết cả giá trị bộ dàn AdamAudioOSS hàng đầu của Đức!".
Trương Bá cũng đã sớm rời khỏi phòng khách, lão cảm thấy gã bảo tiêu mà ông chủ mời đến này hình như có chút vấn đề, có điểm khác người!
..
(1).Balsam: Cây bóng nước