Đã tự bởi DocTruyen
“Nhưng mà mẹ, con muốn chơi đùa với chị xinh đẹp.” Tiểu Nho bĩu môi năn nỉ.
“Ngoan ngoãn nghe lời, mẹ rảnh sẽ cùng với chị xinh đẹp đưa bọn con đi chơi, bây giờ mau lên xe về nhà đi, mẹ còn phải làm việc khác nữa.” véo véo gương mặt nhỏ nhắn của cô bé, Đào Du Du mở cửa xe, rồi ôm cô bé vào. Đào Dục Huyên cũng nhanh chóng leo lên xe.
Dặn dò lái xe một tiếng, sau đó Đào Du Du hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của hai đứa trẻ, rồi đóng cửa xe lại, ý bảo lái xe lái đi.
Xe chậm rãi lăn bánh, trong lòng Đào Du Du có một loại cảm giác chán nản không nói nên lời.
Bọn nhỏ còn nhỏ như vậy, bây giờ cô đến phủ Tổng Thống làm việc không thể bên cạnh bọn nhỏ, thân làm mẹ có cảm giác áy náy với con mình thật sâu.
Nghĩ lại lúc trước ở Thành Quốc, tuy rằng cô cũng là quản gia, nhưng bởi vì vợ chồng Tiêu Triệt thông cảm cho hoàn cảnh mẹ độc thân cực khổ của cô, cho phép cô mỗi ngày tan tầm đều có thể về nhà với bọn nhỏ.
Vốn nghề quản gia là như vậy, nhất định là không thể rời bỏ nhiệm vụ của mình, lúc trước ở Thành Quốc xem như được chiếu cố đặc biệt, nhưng bây giờ đang ở Thương Quốc, đặc biệt cô đang nắm lấy bí mật của Vũ Văn Vĩ Thần, vì vậy anh ta hận không thể để cô hai mươi bốn giờ làm việc trước mắt anh mới yên tâm.
Cô cảm thấy bản thân mình đã xui xẻo tám đời mới gặp được một tên oan nghiệt Vũ Văn Vĩ Thần như vậy.
………………………………………
Vũ Văn Vĩ Thần từ trong bữa tiệc đi ra, đứng trước bậc thềm ở lầu chính, ánh mắt đều hướng về phía cửa lớn.
Nhìn Đào Du Du sau khi đưa bọn nhỏ rời đi, bóng dáng có chút cô đơn đi vào.
Đào Du Du vẫn luôn cúi đầu, cảm xúc hơi giảm sút.
Cô đi thẳng đến lầu chính, Vũ Văn Vĩ Thần đứng trên bậc thềm cách đó không xa nhưng cô lại không phát hiện ra.
“Này………………” Mắt thấy Đào Du Du không nhìn đến mình, trực tiếp lướt qua nhau, Vũ Văn Vĩ Thần nhịn không được mở miệng gọi cô.
“A?” Đào Du Du phản ứng kịp thời, cô phản xạ có điều kiện quay đầu lại, nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần đứng bên cạnh mình, lập tức nói: “Tổng Thống, ngài gọi tôi sao?”
“Chỗ này ngoài cô ra, còn có người khác sao?” Vũ Văn Vĩ Thần hận không thể gõ vào đầu đu đủ của người phụ nữ ngốc nghếch này.
“Ngài có gì phân phó?” Biết anh đang nói với mình, cô lập tức hỏi.
“Cái kia………..cô bảo phòng bếp chuẩn bị một bữa tối đơn giản rồi đem đến thư phòng của tôi đi.” Sờ sờ mũi, Vũ Văn Vĩ Thần thuận miệng phân phó.
“Ách……………Không phải ngài vừa mới ăn rồi sao?” Đào Du Du có chút không hiểu anh muốn làm cái gì.
“Chuẩn bị hai phần đi. Cô tự mình đem lên. Động tác nhanh một chút, đừng đi đến phòng tiệc, bên đó sẽ có người nhìn thấy. Cô chuẩn bị xong lập tức bưng lên cho cô.” Vũ Văn Vĩ Thần không giải thích gì nhiều, chỉ trực tiếp truyền lệnh của mình xuống, sau đó xoay người đi lên lầu.
Đào Du Du nhìn bóng lưng anh rời đi, cô nhịn không được mím môi, tỏ vẻ không chịu nổi khi thấy bộ dạng này của anh.
Sau khi đến phòng bếp, cô trực tiếp truyền lệnh của Vũ Văn Vĩ Thần, sau đó bởi vì nghe theo lời Vũ Văn Vĩ Thần không cần đi ngang phòng tiệc, vì vậy cô chờ phòng bếp chuẩn bị xong rồi trực tiếp bưng lên lầu.
Đào Du Du xoa xoa tay mình, sau đó bưng hai phần bữa tối đơn giản để vào khay, đi ra khỏi phòng bếp, rồi đi về phía lầu hai của Vũ Văn Vĩ Thần.
Đi đến cửa phòng, cửa đang khép hờ, dường như Vũ Văn Vĩ Thần đang mở cửa sẵn cho cô.
Bởi vì đang bưng khay, hơn nữa đây là thư phòng không phải phòng ngủ, Đào Du Du không gõ cửa mà trực tiếp đẩy nhẹ cửa ra rồi đi vào trong phòng.
Lúc này bên ngoài cửa sổ trời chiều thật đẹp, sau khi cô đi vào phòng, nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần đang đưa lưng về phía cửa phòng, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ to sát đất.
Tầm mắt nơi này vô cùng tốt, từ trong thư phòng nhìn ra ngoài, phía trước không có kiến trúc cao tầng che khuất tầm mắt, vì vậy có thể nhìn thấy cảnh sắc tuyệt đẹp của trời chiều theo đường chân trời.
Bóng dáng cao lớn của Vũ Văn Vĩ Thần được ánh mặt trời chiếu ngược lại, có vẻ hết sức thon dài.
Lúc này anh đã cởi áo khoát ngoài ra ném một bên ở trên ghế làm việc, caravat trên cổ áo trắng như tuyết cũng bị kéo xuống, nút áo cũng được cởi ra đến ngực, lộ ra lồng ngực rắn chắc trong không khí. Cúc áo trong cũng bị anh cởi ra, tay áo được xoắn lên đến khuỷu tay, cánh tay mạnh mẽ và đường cong hoàn mỹ được bày ra trước mắt.
Chỉ cần nhìn bóng lưng cũng làm cho người khác thật mê muội, nếu anh quay đầu lại Đào Du Du thật không biết bản thân mình có thể kháng cự lại được cảnh mỹ nam hoa lệ lộng lẫy trong trời chiều này.
“Tổng……………Ngài Tổng Thống, bữa tối đã được bưng lên đây………………..” Phát hiện bản thân mình hơi ngẩn người, thật vất vả mới hồi phục lại tinh thần, Đào Du Du hắn giọng một cái, sau đó giọng nói không lớn không nhỏ vang lên.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy liền quay đầu lại, nhìn người đang đứng trước cửa phòng, Đào Du Du đang bưng khay thức ăn trong tay, sau đó cất bước đi về phía cô, vừa đi vừa nói: “Đặt ở trên bàn trà đi.”
Đào Du Du nghe lời đi đến cạnh ghế sô pha, sau đó để khay thức ăn lên bàn trà.
Vũ Văn Vĩ Thần đi đến ghế sô pha ngồi xuống, nhìn thoáng qua khay thức ăn trên bàn, sau đó phát hiện Đào Du Du đang đứng đó chờ lệnh tiếp theo của anh, vì thế anh cầm lấy dao nĩa trước mặt, rồi nói với cô: “Đi đến ngăn tủ cạnh bàn làm việc lấy chai rượu và ly rượu đến đây.”
“Vâng.” Đào Du Du nghe vậy, đi đến ngăn tủ.
“Lấy hai cái ly.” Vũ Văn Vĩ Thần bổ sung thêm một câu.
Đào Du Du cảm thấy rất kỳ quái, vì sao tên này muốn muốn chuẩn bị hai phần bữa tối, mà con chuẩn bị thêm hai ly rượu?
Thật sự không nhìn thấy anh ta mời khách đến đây dùng cơm với anh ta.
Còn có, không phải anh vừa mới ăn xong trong bữa tiệc rồi sao?
“Nhưng mà mẹ, con muốn chơi đùa với chị xinh đẹp.” Tiểu Nho bĩu môi năn nỉ.
“Ngoan ngoãn nghe lời, mẹ rảnh sẽ cùng với chị xinh đẹp đưa bọn con đi chơi, bây giờ mau lên xe về nhà đi, mẹ còn phải làm việc khác nữa.” véo véo gương mặt nhỏ nhắn của cô bé, Đào Du Du mở cửa xe, rồi ôm cô bé vào. Đào Dục Huyên cũng nhanh chóng leo lên xe.
Dặn dò lái xe một tiếng, sau đó Đào Du Du hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của hai đứa trẻ, rồi đóng cửa xe lại, ý bảo lái xe lái đi.
Xe chậm rãi lăn bánh, trong lòng Đào Du Du có một loại cảm giác chán nản không nói nên lời.
Bọn nhỏ còn nhỏ như vậy, bây giờ cô đến phủ Tổng Thống làm việc không thể bên cạnh bọn nhỏ, thân làm mẹ có cảm giác áy náy với con mình thật sâu.
Nghĩ lại lúc trước ở Thành Quốc, tuy rằng cô cũng là quản gia, nhưng bởi vì vợ chồng Tiêu Triệt thông cảm cho hoàn cảnh mẹ độc thân cực khổ của cô, cho phép cô mỗi ngày tan tầm đều có thể về nhà với bọn nhỏ.
Vốn nghề quản gia là như vậy, nhất định là không thể rời bỏ nhiệm vụ của mình, lúc trước ở Thành Quốc xem như được chiếu cố đặc biệt, nhưng bây giờ đang ở Thương Quốc, đặc biệt cô đang nắm lấy bí mật của Vũ Văn Vĩ Thần, vì vậy anh ta hận không thể để cô hai mươi bốn giờ làm việc trước mắt anh mới yên tâm.
Cô cảm thấy bản thân mình đã xui xẻo tám đời mới gặp được một tên oan nghiệt Vũ Văn Vĩ Thần như vậy.
………………………………………
Vũ Văn Vĩ Thần từ trong bữa tiệc đi ra, đứng trước bậc thềm ở lầu chính, ánh mắt đều hướng về phía cửa lớn.
Nhìn Đào Du Du sau khi đưa bọn nhỏ rời đi, bóng dáng có chút cô đơn đi vào.
Đào Du Du vẫn luôn cúi đầu, cảm xúc hơi giảm sút.
Cô đi thẳng đến lầu chính, Vũ Văn Vĩ Thần đứng trên bậc thềm cách đó không xa nhưng cô lại không phát hiện ra.
“Này………………” Mắt thấy Đào Du Du không nhìn đến mình, trực tiếp lướt qua nhau, Vũ Văn Vĩ Thần nhịn không được mở miệng gọi cô.
“A?” Đào Du Du phản ứng kịp thời, cô phản xạ có điều kiện quay đầu lại, nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần đứng bên cạnh mình, lập tức nói: “Tổng Thống, ngài gọi tôi sao?”
“Chỗ này ngoài cô ra, còn có người khác sao?” Vũ Văn Vĩ Thần hận không thể gõ vào đầu đu đủ của người phụ nữ ngốc nghếch này.
“Ngài có gì phân phó?” Biết anh đang nói với mình, cô lập tức hỏi.
“Cái kia………..cô bảo phòng bếp chuẩn bị một bữa tối đơn giản rồi đem đến thư phòng của tôi đi.” Sờ sờ mũi, Vũ Văn Vĩ Thần thuận miệng phân phó.
“Ách……………Không phải ngài vừa mới ăn rồi sao?” Đào Du Du có chút không hiểu anh muốn làm cái gì.
“Chuẩn bị hai phần đi. Cô tự mình đem lên. Động tác nhanh một chút, đừng đi đến phòng tiệc, bên đó sẽ có người nhìn thấy. Cô chuẩn bị xong lập tức bưng lên cho cô.” Vũ Văn Vĩ Thần không giải thích gì nhiều, chỉ trực tiếp truyền lệnh của mình xuống, sau đó xoay người đi lên lầu.
Đào Du Du nhìn bóng lưng anh rời đi, cô nhịn không được mím môi, tỏ vẻ không chịu nổi khi thấy bộ dạng này của anh.
Sau khi đến phòng bếp, cô trực tiếp truyền lệnh của Vũ Văn Vĩ Thần, sau đó bởi vì nghe theo lời Vũ Văn Vĩ Thần không cần đi ngang phòng tiệc, vì vậy cô chờ phòng bếp chuẩn bị xong rồi trực tiếp bưng lên lầu.
Đào Du Du xoa xoa tay mình, sau đó bưng hai phần bữa tối đơn giản để vào khay, đi ra khỏi phòng bếp, rồi đi về phía lầu hai của Vũ Văn Vĩ Thần.
Đi đến cửa phòng, cửa đang khép hờ, dường như Vũ Văn Vĩ Thần đang mở cửa sẵn cho cô.
Bởi vì đang bưng khay, hơn nữa đây là thư phòng không phải phòng ngủ, Đào Du Du không gõ cửa mà trực tiếp đẩy nhẹ cửa ra rồi đi vào trong phòng.
Lúc này bên ngoài cửa sổ trời chiều thật đẹp, sau khi cô đi vào phòng, nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần đang đưa lưng về phía cửa phòng, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ to sát đất.
Tầm mắt nơi này vô cùng tốt, từ trong thư phòng nhìn ra ngoài, phía trước không có kiến trúc cao tầng che khuất tầm mắt, vì vậy có thể nhìn thấy cảnh sắc tuyệt đẹp của trời chiều theo đường chân trời.
Bóng dáng cao lớn của Vũ Văn Vĩ Thần được ánh mặt trời chiếu ngược lại, có vẻ hết sức thon dài.
Lúc này anh đã cởi áo khoát ngoài ra ném một bên ở trên ghế làm việc, caravat trên cổ áo trắng như tuyết cũng bị kéo xuống, nút áo cũng được cởi ra đến ngực, lộ ra lồng ngực rắn chắc trong không khí. Cúc áo trong cũng bị anh cởi ra, tay áo được xoắn lên đến khuỷu tay, cánh tay mạnh mẽ và đường cong hoàn mỹ được bày ra trước mắt.
Chỉ cần nhìn bóng lưng cũng làm cho người khác thật mê muội, nếu anh quay đầu lại Đào Du Du thật không biết bản thân mình có thể kháng cự lại được cảnh mỹ nam hoa lệ lộng lẫy trong trời chiều này.
“Tổng……………Ngài Tổng Thống, bữa tối đã được bưng lên đây………………..” Phát hiện bản thân mình hơi ngẩn người, thật vất vả mới hồi phục lại tinh thần, Đào Du Du hắn giọng một cái, sau đó giọng nói không lớn không nhỏ vang lên.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy liền quay đầu lại, nhìn người đang đứng trước cửa phòng, Đào Du Du đang bưng khay thức ăn trong tay, sau đó cất bước đi về phía cô, vừa đi vừa nói: “Đặt ở trên bàn trà đi.”
Đào Du Du nghe lời đi đến cạnh ghế sô pha, sau đó để khay thức ăn lên bàn trà.
Vũ Văn Vĩ Thần đi đến ghế sô pha ngồi xuống, nhìn thoáng qua khay thức ăn trên bàn, sau đó phát hiện Đào Du Du đang đứng đó chờ lệnh tiếp theo của anh, vì thế anh cầm lấy dao nĩa trước mặt, rồi nói với cô: “Đi đến ngăn tủ cạnh bàn làm việc lấy chai rượu và ly rượu đến đây.”
“Vâng.” Đào Du Du nghe vậy, đi đến ngăn tủ.
“Lấy hai cái ly.” Vũ Văn Vĩ Thần bổ sung thêm một câu.
Đào Du Du cảm thấy rất kỳ quái, vì sao tên này muốn muốn chuẩn bị hai phần bữa tối, mà con chuẩn bị thêm hai ly rượu?
Thật sự không nhìn thấy anh ta mời khách đến đây dùng cơm với anh ta.
Còn có, không phải anh vừa mới ăn xong trong bữa tiệc rồi sao?