Mở ngăn tủ tinh xảo kia ra, Đào Du Du nhìn thấy bên trong có rất nhiều chai rượu lớn, bên cạnh chai rượu còn có vài cái ly thủy tinh trong suốt, một tay lấy chai rượu ra, một tay cầm hai ly rượu, cô xoay người đi đến bên ghế sô pha.
“Mở ra giúp ngài luôn không?” Tuy biết rằng mình hỏi những lời này rất dư thừa, nhưng Đào Du Du nhịn không được mở miệng hỏi. Cô cảm thấy trong không gian như vậy, trong không khí như thế này, nếu hai người không nói chuyện, sẽ có cảm giác áp lực.
“Ừ.” Anh vừa ăn thức ăn trước mặt, vừa dùng mũi trả lời cô.
Đào Du Du nhanh chóng mở chai rượu ra, sau đó rót một ly cho Vũ Văn Vĩ Thần, chuẩn bị để chai rượu xuống bàn, còn mình lui sang đứng một bên, lại thấy Vũ Văn Vĩ Thần ngẩng đầu lên nhìn cô rồi nói: “Ngồi xuống, theo giúp tôi ăn bữa tối.”
Được rồi, thì ra thức ăn này là chuẩn bị cho cô.
Phản ứng chậm chạp của Đào Du Du làm Vũ Văn Vĩ Thần hiểu ý, cô muốn từ chối ý tốt của anh, nhưng nhìn thấy ánh mắt có ý không tha, cô liền nghe lời ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ mình.
Ngồi xuống đối diện với anh, tim cô đập rất nhanh, dường như đây là lần đầu tiên hai người ngồi đối diện ăn cơm với nhau.
Đặc biệt là, trong phong cảnh trời về chiều đẹp như vậy, nếu được ngồi đối diện với Thác Ngọc Mộ Dã, Đào Du Du cảm thấy mình sẽ hạnh phúc chết mất.
“Muốn uống chút rượu không?” Sau khi Đào Du Du ngồi xuống, mới vừa cầm lấy bộ đồ ăn trước mặt, lại nghe giọng nói của Vũ Văn Vĩ Thần truyền vào lỗ tai, trong lúc nhất thời, cô vội vã lắc đầu nói: “Không……………Không cần, tôi sẽ không uống rượu………”
“Vậy thì uống một chút đi.” Vũ Văn Vĩ Thần nói, cũng bất kể cô có uống hay không, đã mở chai rượu ra rót vào ly cho cô.
Quả thật rượu không nhiều lắm, Đào Du Du nhìn thoáng qua, cảm thấy mình uống hết sẽ không có vấn đề gì, vì thế cũng không cự tuyệt.
“Muốn cụng ly với tôi không?” Vì sau khi Đào Du Du từ chối, Vũ Văn Vĩ Thần cầm lấy ly rượu đưa đến trước mặt hai người, giọng nói trầm thấp của anh vang lên.
“Ách………..Tôi kính ngài…………….” Đào Du Du không dám thả lỏng chút nào, lúc này cô đang ngồi như cây kim, vừa nghe Vũ Văn Vĩ Thần nói cụng ly, lập tức hai tay cầm ly rượu lên cụng vào ly rượu của anh, sau đó ngửa đầu uống một hơi. đọc chương mới nhanh nhất tại DocTruyen
Lúc rượu xuống yết hầu, Đào Du Du bắt đầu hối hận, thì ra rượu này nhìn qua có màu vàng, loại rượu này không giống như hương vị của hồng trà. Trong lúc nhất thời cô cảm thấy cổ họng mình như bị thiêu đốt thật khó chịu.
Cũng may cô chỉ uống một ngụm hết thất trót lọt, cũng không bị sặc rượu, tuy rằng cô cảm thấy rượu này thật khó uống, ngược lại cũng không bị sặc rượu, chỉ nhanh chóng cắt miếng bít tết bỏ vào miệng, muốn dùng bít tết hòa tan với hương vị của rượu.
Vũ Văn Vĩ Thần bị động tác luống cuống tay chân của cô chọc cười, cũng uống một hơi cạn sạch, tỏ vẻ tôn trọng Đào Du Du.
Uống rượu xong, Đào Du Du ăn liên tục ba miếng bít tết để giảm bớt cảm giác khó chịu trên đầu lưỡi mình và trong cổ họng, nhưng cảm giác mặt mình ngày càng nóng lên.
Thật ra dùng đầu heo của cô suy nghĩ cũng biết, ngài Tổng Thống sưu tầm rượu tất nhiên không giống với những loại đồ uống khác rồi.
Sẽ không uống rượu của người khác, rượu ở trước mặt không cần hào phóng quá.
Đây là bài học ngu ngốc nhất mà bản thân mình đã rút ra được.
“Dường như hai đứa con của cô rất thích đến đây chơi.” Lúc ăn cơm được một nửa, Vũ Văn Vĩ Thần đột nhiên ngẩng đầu lên nói với Đào Du Du.
Đào Du Du đang vùi đầu vào trong thức ăn ngon, chợt nghe Vũ Văn Vĩ Thần nói như vậy động tác trên tay ngừng lại, sau đó gục đầu xuống tràn đầy xin lỗi nói: “Thực xin lỗi, là lỗi của tôi, lần sau tôi đảm bảo sẽ không để bọn chúng đến phủ Tổng Thống quấy rầy ngài nữa.”
“Hình như cô rất thích tình nguyện suy đoán suy nghĩ của tôi.” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy ánh mắt kia của cô cảm thấy rất buồn cười, anh buông dao nĩa trong tay xuống, dựa lưng vào ghế sô pha, hai tay ôm ngực nhìn cô.
“Này……………” Đào Du Du không hiểu ý tứ của anh, vì thế hơi sửng sốt một chút.
“Sắp xếp hai phòng ở tòa nhà Lí An cho Tiêu Nhã Hinh và Thiên Bảo đi, để cho họ ngày mai bắt đầu đến phủ Tổng Thống ở đi.” Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, bưng ly rượu trước mặt mình uống một hớp.
“Cái gi………….Cái gì?” Đào Du Du cho rằng lỗ tai mình có vấn đề, cô không dám tin liền hỏi.
“Cô biết rõ ràng tôi nói chuyện không lặp lại lần thứ hai, vì sao không để ý tôi nói chuyện chứ?” Vũ Văn Vĩ Thần ra vẻ không vui nhìn cô nói.
“Ngài……………….Ngài vừa mới nói để cho Tiểu Nho và Đào Dục Huyên vào phủ Tổng Thống ở sao?” Tuy rằng cô nghe được nhưng muốn xác thực một lần nữa, nhưng mà giờ phút này cô không thể tin được.
“Cô đối với việc này có ý kiến gì sao?” Vũ Văn Vĩ Thần gật gật đầu, sau đó nhìn cô, dường như đang đánh cược cô không dám nói “yes”
“Không, Tổng Thống, tôi van xin ngài, con tôi cái gì cũng không biết, cái gì cũng đều không hiểu, tôi không nói với bất kỳ ai về bí mật của ngài, xin ngài hãy tin tưởng tôi, đừng để con tôi bị liên lụy, tôi van xin ngài………………” Đào Du Du nghĩ đầu tiên là Vũ Văn Vĩ Thần muốn bắt cóc con cô đến bên cạnh anh, cô tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra, tuyệt đối không thể. Vì thế sau khi phản ứng, cô buông bộ đồ ăn trong tay ra, “phịch” một tiếng quỳ gối xuống trước mặt cầu xin anh.
“Cô………….” Chủ ý Vũ Văn Vĩ Thần đều không phải như thế, giờ phút này nhìn Đào Du Du phản ứng lớn như thế, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì thì tốt hơn.
Cô gái này ngốc dễ sợ, nếu bây giờ anh còn lo cô biết bí mật, đã giết cô diệt khẩu từ lâu rồi, còn có thể để cô gây tai họa đến bây giờ sao? đọc thêm nhiều truyện hay tại DocTruyen
“Van xin ngài, ngài Tổng Thống, xin ngài đừng để con tôi liên lụy vào chuyện này, bọn chúng là vô tội…………….” Ngài muốn đối xử với tôi thế nào cũng được, tôi van xin ngài mà…………….” Vẻ mặt Vũ Văn Vĩ Thần chán nản làm trong lòng Đào Du Du càng sợ hãi, giọng cô cầu xin càng gấp gáp thêm, nước mắt cũng chảy xuống.
Cô rất sợ, cô sợ Vũ Văn Vĩ Thần gây bất lợi cho bọn nhỏ, cô làm mẹ, cô chỉ có thể dùng năng lực lớn nhất để bảo vệ con mình cho an toàn, tuy rằng năng lực này ở trước mặt Vũ Văn Vĩ Thần rất yếu, nhưng cô không thể không buông tha cho……………………..
“Mở ra giúp ngài luôn không?” Tuy biết rằng mình hỏi những lời này rất dư thừa, nhưng Đào Du Du nhịn không được mở miệng hỏi. Cô cảm thấy trong không gian như vậy, trong không khí như thế này, nếu hai người không nói chuyện, sẽ có cảm giác áp lực.
“Ừ.” Anh vừa ăn thức ăn trước mặt, vừa dùng mũi trả lời cô.
Đào Du Du nhanh chóng mở chai rượu ra, sau đó rót một ly cho Vũ Văn Vĩ Thần, chuẩn bị để chai rượu xuống bàn, còn mình lui sang đứng một bên, lại thấy Vũ Văn Vĩ Thần ngẩng đầu lên nhìn cô rồi nói: “Ngồi xuống, theo giúp tôi ăn bữa tối.”
Được rồi, thì ra thức ăn này là chuẩn bị cho cô.
Phản ứng chậm chạp của Đào Du Du làm Vũ Văn Vĩ Thần hiểu ý, cô muốn từ chối ý tốt của anh, nhưng nhìn thấy ánh mắt có ý không tha, cô liền nghe lời ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ mình.
Ngồi xuống đối diện với anh, tim cô đập rất nhanh, dường như đây là lần đầu tiên hai người ngồi đối diện ăn cơm với nhau.
Đặc biệt là, trong phong cảnh trời về chiều đẹp như vậy, nếu được ngồi đối diện với Thác Ngọc Mộ Dã, Đào Du Du cảm thấy mình sẽ hạnh phúc chết mất.
“Muốn uống chút rượu không?” Sau khi Đào Du Du ngồi xuống, mới vừa cầm lấy bộ đồ ăn trước mặt, lại nghe giọng nói của Vũ Văn Vĩ Thần truyền vào lỗ tai, trong lúc nhất thời, cô vội vã lắc đầu nói: “Không……………Không cần, tôi sẽ không uống rượu………”
“Vậy thì uống một chút đi.” Vũ Văn Vĩ Thần nói, cũng bất kể cô có uống hay không, đã mở chai rượu ra rót vào ly cho cô.
Quả thật rượu không nhiều lắm, Đào Du Du nhìn thoáng qua, cảm thấy mình uống hết sẽ không có vấn đề gì, vì thế cũng không cự tuyệt.
“Muốn cụng ly với tôi không?” Vì sau khi Đào Du Du từ chối, Vũ Văn Vĩ Thần cầm lấy ly rượu đưa đến trước mặt hai người, giọng nói trầm thấp của anh vang lên.
“Ách………..Tôi kính ngài…………….” Đào Du Du không dám thả lỏng chút nào, lúc này cô đang ngồi như cây kim, vừa nghe Vũ Văn Vĩ Thần nói cụng ly, lập tức hai tay cầm ly rượu lên cụng vào ly rượu của anh, sau đó ngửa đầu uống một hơi. đọc chương mới nhanh nhất tại DocTruyen
Lúc rượu xuống yết hầu, Đào Du Du bắt đầu hối hận, thì ra rượu này nhìn qua có màu vàng, loại rượu này không giống như hương vị của hồng trà. Trong lúc nhất thời cô cảm thấy cổ họng mình như bị thiêu đốt thật khó chịu.
Cũng may cô chỉ uống một ngụm hết thất trót lọt, cũng không bị sặc rượu, tuy rằng cô cảm thấy rượu này thật khó uống, ngược lại cũng không bị sặc rượu, chỉ nhanh chóng cắt miếng bít tết bỏ vào miệng, muốn dùng bít tết hòa tan với hương vị của rượu.
Vũ Văn Vĩ Thần bị động tác luống cuống tay chân của cô chọc cười, cũng uống một hơi cạn sạch, tỏ vẻ tôn trọng Đào Du Du.
Uống rượu xong, Đào Du Du ăn liên tục ba miếng bít tết để giảm bớt cảm giác khó chịu trên đầu lưỡi mình và trong cổ họng, nhưng cảm giác mặt mình ngày càng nóng lên.
Thật ra dùng đầu heo của cô suy nghĩ cũng biết, ngài Tổng Thống sưu tầm rượu tất nhiên không giống với những loại đồ uống khác rồi.
Sẽ không uống rượu của người khác, rượu ở trước mặt không cần hào phóng quá.
Đây là bài học ngu ngốc nhất mà bản thân mình đã rút ra được.
“Dường như hai đứa con của cô rất thích đến đây chơi.” Lúc ăn cơm được một nửa, Vũ Văn Vĩ Thần đột nhiên ngẩng đầu lên nói với Đào Du Du.
Đào Du Du đang vùi đầu vào trong thức ăn ngon, chợt nghe Vũ Văn Vĩ Thần nói như vậy động tác trên tay ngừng lại, sau đó gục đầu xuống tràn đầy xin lỗi nói: “Thực xin lỗi, là lỗi của tôi, lần sau tôi đảm bảo sẽ không để bọn chúng đến phủ Tổng Thống quấy rầy ngài nữa.”
“Hình như cô rất thích tình nguyện suy đoán suy nghĩ của tôi.” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy ánh mắt kia của cô cảm thấy rất buồn cười, anh buông dao nĩa trong tay xuống, dựa lưng vào ghế sô pha, hai tay ôm ngực nhìn cô.
“Này……………” Đào Du Du không hiểu ý tứ của anh, vì thế hơi sửng sốt một chút.
“Sắp xếp hai phòng ở tòa nhà Lí An cho Tiêu Nhã Hinh và Thiên Bảo đi, để cho họ ngày mai bắt đầu đến phủ Tổng Thống ở đi.” Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, bưng ly rượu trước mặt mình uống một hớp.
“Cái gi………….Cái gì?” Đào Du Du cho rằng lỗ tai mình có vấn đề, cô không dám tin liền hỏi.
“Cô biết rõ ràng tôi nói chuyện không lặp lại lần thứ hai, vì sao không để ý tôi nói chuyện chứ?” Vũ Văn Vĩ Thần ra vẻ không vui nhìn cô nói.
“Ngài……………….Ngài vừa mới nói để cho Tiểu Nho và Đào Dục Huyên vào phủ Tổng Thống ở sao?” Tuy rằng cô nghe được nhưng muốn xác thực một lần nữa, nhưng mà giờ phút này cô không thể tin được.
“Cô đối với việc này có ý kiến gì sao?” Vũ Văn Vĩ Thần gật gật đầu, sau đó nhìn cô, dường như đang đánh cược cô không dám nói “yes”
“Không, Tổng Thống, tôi van xin ngài, con tôi cái gì cũng không biết, cái gì cũng đều không hiểu, tôi không nói với bất kỳ ai về bí mật của ngài, xin ngài hãy tin tưởng tôi, đừng để con tôi bị liên lụy, tôi van xin ngài………………” Đào Du Du nghĩ đầu tiên là Vũ Văn Vĩ Thần muốn bắt cóc con cô đến bên cạnh anh, cô tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra, tuyệt đối không thể. Vì thế sau khi phản ứng, cô buông bộ đồ ăn trong tay ra, “phịch” một tiếng quỳ gối xuống trước mặt cầu xin anh.
“Cô………….” Chủ ý Vũ Văn Vĩ Thần đều không phải như thế, giờ phút này nhìn Đào Du Du phản ứng lớn như thế, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì thì tốt hơn.
Cô gái này ngốc dễ sợ, nếu bây giờ anh còn lo cô biết bí mật, đã giết cô diệt khẩu từ lâu rồi, còn có thể để cô gây tai họa đến bây giờ sao? đọc thêm nhiều truyện hay tại DocTruyen
“Van xin ngài, ngài Tổng Thống, xin ngài đừng để con tôi liên lụy vào chuyện này, bọn chúng là vô tội…………….” Ngài muốn đối xử với tôi thế nào cũng được, tôi van xin ngài mà…………….” Vẻ mặt Vũ Văn Vĩ Thần chán nản làm trong lòng Đào Du Du càng sợ hãi, giọng cô cầu xin càng gấp gáp thêm, nước mắt cũng chảy xuống.
Cô rất sợ, cô sợ Vũ Văn Vĩ Thần gây bất lợi cho bọn nhỏ, cô làm mẹ, cô chỉ có thể dùng năng lực lớn nhất để bảo vệ con mình cho an toàn, tuy rằng năng lực này ở trước mặt Vũ Văn Vĩ Thần rất yếu, nhưng cô không thể không buông tha cho……………………..