“Cho nên?” Vũ Văn Vĩ Thần không ngờ thế giới này lại nhỏ như vậy, người Đào Du Du thầm mến lại chính là Thác Ngọc Mộ, tuy rằng anh đối với cô không có nhiều cảm giác, nhưng suy cho cùng anh cũng là người đàn ông đầu tiên của cô, cũng là cha của con anh, bây giờ đột nhiên nghe con trai của mình nói mẹ nó thích người đàn ông khác, trong lòng vẫn hơi khó chịu một chút.
“Cho nên mẹ con đối với cha không có bất kỳ uy hiếp nào, nếu cha vì muốn che giấu chân tướng sự việc năm năm trước mà ra tay với mẹ, tất cả chân tướng năm nó sẽ bị bới móc ra, cái chức Tổng thống này của cha sẽ không cần làm nữa. Theo con được biết, gia tộc Đông Nam Lý bề ngoài giúp đỡ Đảng dân ý, nhưng lại lén lút kết cấu chặt chẽ với người đứng đầu của Đảng dân quyền, việc này một khi bị bọn họ nắm chút manh mối, Đảng dân quyền nhất định sẽ dấy lên làn sóng lớn, ba không phải mất hết, không phải sao?”
Đào Dục Huyên vừa nói xong, vẻ mặt Vũ Văn Vĩ Thần hơi âm trầm.
Anh híp mắt nhìn chằm chằm vào cậu bé mà dựa theo huyết thống nó xưng là con trai này, nghi vấn trong lòng ngày càng nhiều.
Về chuyện Gia tộc nhà họ Lý cấu kết với Đảng dân quyền, về điểm này gần đây anh mới nghe, nhưng lại không có chứng cứ chứng minh là đúng, tại sao một đứa bé như nó lại biết?
Mà nó vừa mới nói những lời này, nếu xuất phát từ miệng Thác Ngọc Mộ nghe ra hợp lý hơn, nhưng mà lại xuất phát từ trong miệng một đứa nhỏ, làm sao nghe thế nào vẫn không được tự nhiên, hiện tại anh thậm chí đang nghi ngờ hai mắt của mình, đây là con của anh sao?
Nếu Đào Du Du sinh ra đứa trẻ này không phải là thần đồng, vậy nhất định nó là quái vật rồi.
“Con…….Thật sự chỉ có bốn tuổi?” Anh không nhịn được nghi vấn lớn trong lòng, liền mở miệng hỏi.
Đào Dục Huyên nghe vậy, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên gật đầu nói: “Không phải cha đã giám định DNA rồi sao?”
“Làm sao con biết ta đã giám định DNA rồi?” Vũ Văn Vĩ Thần phát hiện tại sao chuyện gì đứa bé này cũng biết?
“Không làm giám định DNA cha làm sao biết được con và Tiểu Nho là con của cha, dù cha thông qua điều tra để biết được cha và mẹ con có tình một đêm, nhưng cha vẫn không xác định được cha và chúng con là quan hệ cha con.” Đào Dục Huyên, không cho là đúng nói.
“Chuyện gia tộc Lý thị, làm sao con biết được?” Cảm thấy Đào Dục Huyên phân tích rất có đạo lý, tuy Vũ Văn Vĩ Thần rất ngạc nhiên trước năng lực suy luận và chỉ số thông minh của nó, nhưng ngoại trừ thói quen, anh dường như không có cách nào nhìn nó giống như một con quái vật.
“Cái này sao, con không thể nói với cha. Được rồi, hiện tại mẹ ở dưới lầu tìm con sắp điên rồi, con đã trốn ở đây lâu lắm rồi.” Đào Dục Huyên nói xong, từ trên ghế sô pha nhảy xuống, phủi mông chuẩn bị rời đi.
“Đợi một chút, về quan hệ của chúng ta, trước tiên đừng nói cho mẹ con biết, như vậy sẽ tốt với cô ấy hơn.” Lần này Vũ Văn Vĩ Thần không ngăn cản Đào Dục Huyên, anh chỉ hơi lo lắng dặn dò.
“Được rồi, con hiểu người đàn bà kia hơn cha, trước lúc cha quyết định kết hôn với bà ấy, con tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho bà ấy biết.” Đào Dục Huyên vẫy vẫy tay, lưu lại bóng lưng cho Vũ Văn Vĩ Thần, sau đó dần dần biến mất trong tầm mắt của anh.
“Cho nên mẹ con đối với cha không có bất kỳ uy hiếp nào, nếu cha vì muốn che giấu chân tướng sự việc năm năm trước mà ra tay với mẹ, tất cả chân tướng năm nó sẽ bị bới móc ra, cái chức Tổng thống này của cha sẽ không cần làm nữa. Theo con được biết, gia tộc Đông Nam Lý bề ngoài giúp đỡ Đảng dân ý, nhưng lại lén lút kết cấu chặt chẽ với người đứng đầu của Đảng dân quyền, việc này một khi bị bọn họ nắm chút manh mối, Đảng dân quyền nhất định sẽ dấy lên làn sóng lớn, ba không phải mất hết, không phải sao?”
Đào Dục Huyên vừa nói xong, vẻ mặt Vũ Văn Vĩ Thần hơi âm trầm.
Anh híp mắt nhìn chằm chằm vào cậu bé mà dựa theo huyết thống nó xưng là con trai này, nghi vấn trong lòng ngày càng nhiều.
Về chuyện Gia tộc nhà họ Lý cấu kết với Đảng dân quyền, về điểm này gần đây anh mới nghe, nhưng lại không có chứng cứ chứng minh là đúng, tại sao một đứa bé như nó lại biết?
Mà nó vừa mới nói những lời này, nếu xuất phát từ miệng Thác Ngọc Mộ nghe ra hợp lý hơn, nhưng mà lại xuất phát từ trong miệng một đứa nhỏ, làm sao nghe thế nào vẫn không được tự nhiên, hiện tại anh thậm chí đang nghi ngờ hai mắt của mình, đây là con của anh sao?
Nếu Đào Du Du sinh ra đứa trẻ này không phải là thần đồng, vậy nhất định nó là quái vật rồi.
“Con…….Thật sự chỉ có bốn tuổi?” Anh không nhịn được nghi vấn lớn trong lòng, liền mở miệng hỏi.
Đào Dục Huyên nghe vậy, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên gật đầu nói: “Không phải cha đã giám định DNA rồi sao?”
“Làm sao con biết ta đã giám định DNA rồi?” Vũ Văn Vĩ Thần phát hiện tại sao chuyện gì đứa bé này cũng biết?
“Không làm giám định DNA cha làm sao biết được con và Tiểu Nho là con của cha, dù cha thông qua điều tra để biết được cha và mẹ con có tình một đêm, nhưng cha vẫn không xác định được cha và chúng con là quan hệ cha con.” Đào Dục Huyên, không cho là đúng nói.
“Chuyện gia tộc Lý thị, làm sao con biết được?” Cảm thấy Đào Dục Huyên phân tích rất có đạo lý, tuy Vũ Văn Vĩ Thần rất ngạc nhiên trước năng lực suy luận và chỉ số thông minh của nó, nhưng ngoại trừ thói quen, anh dường như không có cách nào nhìn nó giống như một con quái vật.
“Cái này sao, con không thể nói với cha. Được rồi, hiện tại mẹ ở dưới lầu tìm con sắp điên rồi, con đã trốn ở đây lâu lắm rồi.” Đào Dục Huyên nói xong, từ trên ghế sô pha nhảy xuống, phủi mông chuẩn bị rời đi.
“Đợi một chút, về quan hệ của chúng ta, trước tiên đừng nói cho mẹ con biết, như vậy sẽ tốt với cô ấy hơn.” Lần này Vũ Văn Vĩ Thần không ngăn cản Đào Dục Huyên, anh chỉ hơi lo lắng dặn dò.
“Được rồi, con hiểu người đàn bà kia hơn cha, trước lúc cha quyết định kết hôn với bà ấy, con tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho bà ấy biết.” Đào Dục Huyên vẫy vẫy tay, lưu lại bóng lưng cho Vũ Văn Vĩ Thần, sau đó dần dần biến mất trong tầm mắt của anh.