Đào Du Du tìm Đào Dục Huyên trong phủ Tổng Thống sắp điên lên, ngay lúc cô sốt ruột sắp rơi nước mắt, đã thấy Đào Dục Huyên xoa hai mắt đi từ trong lầu chính ra vẻ mặt như chưa tỉnh ngủ.
“Bảo bối, con chạy đi đâu vậy hả? Con có biết đã hù chết mẹ rồi không? Nếu không tìm thấy con, mẹ nên làm cái gì bây giờ?” Đào Du Du vọt tới trước mặt Đào Dục Huyên, cô ôm cậu bé vào trong ngực, vừa khóc lóc vừa nói.
Đào Dục Huyện đầu đầy vạch đen, nhưng vẫn dùng giọng nói non nớt: “Con chỉ trốn ở một chỗ yên tĩnh ngủ một giấc thôi mà.”
“Đều do mẹ không tốt, lúc đầu nên trực tiếp đưa con về nhà, làm hại con mệt mỏi như vậy, thật xin lỗi, tha thứ cho mẹ được không?” Đào Du Du nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Đào Dục Huyên như vậy, nhịn không được tự trách mình.
“Về nhà đi…..” Đào Dục Huyên hơi không chịu nổi người phụ nữ trước mắt đang thao thao bất tuyệt này, khóe miệng liền giật giật, sau đó tránh khỏi cái ôm của cô, đi về phía cổng chính.
Tiểu Nho nhìn thấy Đào Dục Huyên, nhịn không được một tay chống eo một tay chỉ vào cậu nói: “Anh trai anh không ngoan, để mẹ phải lo lắng, anh trai thối…..”
Đào Dục Huyên không thèm nhìn đến cô bé, bỏ đi ra ngoài cổng.
Đào Du Du nhanh chóng ôm lấy Tiểu Nho đang thở phì phò, đuổi theo Đào Dục Huyên.
Mà lúc này, trên thư phòng ở lầu hai sau lưng bọn họ, một đôi mắt xuyên qua cửa sổ đang lẳng lặng nhìn bóng lưng bọn họ rời đi.
........................
Hai ngày sau, bởi vì Vũ Văn Vĩ Thần muốn chiêu đãi Tiểu Tổng thống, cho nên tỏ ra đặc biệt bận rộn, trên cơ bản đều không dùng cơm trong phủ.
Đào Du Du cũng được vui vẻ nhàn rỗi, dù sao chỉ cần Vũ Văn Vĩ Thần không tìm cô gây phiền phức, cô là quản gia nhàn rỗi nhất trên thế giới này rồi.
Buổi chiều ngày thứ ba, cô nhận được thông báo của Triệu Nho, nói Vũ Văn Vĩ Thần vẫn không về dùng bữa tối, vì vậy sau khi bàn giao toàn bộ công việc trong phủ, cô phóng túng vài giờ, đi bồi hai tiểu bảo bối thật tốt.
Từ phủ Tổng Thống ra ngoài lúc đầu cô đến cửa hàng ở trung tâm thành phố mua chiếc máy bay điều khiển, sau đó đến tiệm chuyên bán búp bê mua một con búp bê xinh đẹp, rồi đi về hướng biệt thự nhà cô của cô.
Đương nhiên là cô không biết ở phía sau cô, có một đội bảo vệ an toàn luôn đi phía sau bảo vệ.
Từ sau khi xác nhận được thân phận của cô, Vũ Văn Vĩ Thần bắt đầu sai người ngày đêm âm thầm bảo vệ xung quanh cô, để đảm bảo an toàn cho cô, đồng thời cũng đề phòng người biết bí mật năm nó tiết lộ ra ngoài.
Đi đến phủ của Đào Tú Quyên, từ xa Đào Du Du đã nghe thấy âm thanh của Tiểu Nho trong sân truyền ra.
“Bảo bối, con chạy đi đâu vậy hả? Con có biết đã hù chết mẹ rồi không? Nếu không tìm thấy con, mẹ nên làm cái gì bây giờ?” Đào Du Du vọt tới trước mặt Đào Dục Huyên, cô ôm cậu bé vào trong ngực, vừa khóc lóc vừa nói.
Đào Dục Huyện đầu đầy vạch đen, nhưng vẫn dùng giọng nói non nớt: “Con chỉ trốn ở một chỗ yên tĩnh ngủ một giấc thôi mà.”
“Đều do mẹ không tốt, lúc đầu nên trực tiếp đưa con về nhà, làm hại con mệt mỏi như vậy, thật xin lỗi, tha thứ cho mẹ được không?” Đào Du Du nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Đào Dục Huyên như vậy, nhịn không được tự trách mình.
“Về nhà đi…..” Đào Dục Huyên hơi không chịu nổi người phụ nữ trước mắt đang thao thao bất tuyệt này, khóe miệng liền giật giật, sau đó tránh khỏi cái ôm của cô, đi về phía cổng chính.
Tiểu Nho nhìn thấy Đào Dục Huyên, nhịn không được một tay chống eo một tay chỉ vào cậu nói: “Anh trai anh không ngoan, để mẹ phải lo lắng, anh trai thối…..”
Đào Dục Huyên không thèm nhìn đến cô bé, bỏ đi ra ngoài cổng.
Đào Du Du nhanh chóng ôm lấy Tiểu Nho đang thở phì phò, đuổi theo Đào Dục Huyên.
Mà lúc này, trên thư phòng ở lầu hai sau lưng bọn họ, một đôi mắt xuyên qua cửa sổ đang lẳng lặng nhìn bóng lưng bọn họ rời đi.
........................
Hai ngày sau, bởi vì Vũ Văn Vĩ Thần muốn chiêu đãi Tiểu Tổng thống, cho nên tỏ ra đặc biệt bận rộn, trên cơ bản đều không dùng cơm trong phủ.
Đào Du Du cũng được vui vẻ nhàn rỗi, dù sao chỉ cần Vũ Văn Vĩ Thần không tìm cô gây phiền phức, cô là quản gia nhàn rỗi nhất trên thế giới này rồi.
Buổi chiều ngày thứ ba, cô nhận được thông báo của Triệu Nho, nói Vũ Văn Vĩ Thần vẫn không về dùng bữa tối, vì vậy sau khi bàn giao toàn bộ công việc trong phủ, cô phóng túng vài giờ, đi bồi hai tiểu bảo bối thật tốt.
Từ phủ Tổng Thống ra ngoài lúc đầu cô đến cửa hàng ở trung tâm thành phố mua chiếc máy bay điều khiển, sau đó đến tiệm chuyên bán búp bê mua một con búp bê xinh đẹp, rồi đi về hướng biệt thự nhà cô của cô.
Đương nhiên là cô không biết ở phía sau cô, có một đội bảo vệ an toàn luôn đi phía sau bảo vệ.
Từ sau khi xác nhận được thân phận của cô, Vũ Văn Vĩ Thần bắt đầu sai người ngày đêm âm thầm bảo vệ xung quanh cô, để đảm bảo an toàn cho cô, đồng thời cũng đề phòng người biết bí mật năm nó tiết lộ ra ngoài.
Đi đến phủ của Đào Tú Quyên, từ xa Đào Du Du đã nghe thấy âm thanh của Tiểu Nho trong sân truyền ra.