Cổ Thái đương nhiên không dám bỏ qua kiếm khí do Cổ Thần bổ tới, thân thể vừa ngừng lui, kiếm khí đã đuổi sát tới, Cổ Thái dựng thẳng Ẩm Ngọc Đao trước ngực, toàn bộ kiếm khí đều đánh lên trên Ẩm Ngọc Đao, bị hắn tránh né toàn bộ.
Cổ Thần sớm đã dự liệu phản ứng của Cổ Thái, sau khi bổ ra một kiếm, thân thể lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh, xẹt tới hướng Cổ Thái.
Cổ Thái dựng Ẩm Ngọc Đao trước ngực, dùng thân đao che người, tự nhiên tầm nhìn cũng bị cản trở một chút, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, thân thể Cổ Thần đã lao tới trước người Cổ Thái.
Thanh Ly Kiếm trong tay hóa thành một đạo lưu quang đâm thẳng về phía trước, quát lớn:
- Tiếp Lưu Tinh Nhất Kiếm của ta…
- Thái nhi, cẩn thận…
Cổ Thương Nhạc nhất thời đứng bật dậy, gấp giọng hô.
Cổ Thái đứng sau thân đao, chỉ thấy một đạo quang thiểm đang cấp tốc bắn về phía yết hầu mình, nhanh như lưu tình, chỉ trong chớp mắt quang điểm đã bắn tới yết hầu hắn, cũng là kiếm cương do Thanh Ly Kiếm bắn ra.
Cổ Thái chỉ cảm thấy yết hầu bị một loại khí vô hình xuyên thấu qua, dường như cổ đã lìa khỏi thân.
Mắt thấy sắp bị một kiếm của Cổ Thần đâm xuyên qua yết hầu…
Cổ Thái vung Ẩm Ngọc Đao chẹ lại trên yết hầu, khó khăn lắm mới chặn được mũi kiếm của Cổ Thần.
Đinh…
Ẩm Ngọc Đao bay khỏi tay Cổ Thái, lộn mấy vòng giữa không trung rồi rơi xuống một bên.
Thân thể Cổ Thái cũng bị lực lượng một kiếm này đánh văng ngược lại, lướt qua mép lôi đài, rơi xuống dưới.
Người rời khỏi lôi đài… Bại!
Trận quyết đầu này, Cổ Thần thắng.
Thân hình Cổ Thần nhoáng lên, tới sát bên mép lôi đài, hai mắt nhìn chằm chằm Cổ Thái:
- Ngươi… Không phải là đối thủ của ta.
- Phụt…
Cổ Thái nhất thời phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn cũng không thụ thương, thế nhưng bại dưới tay Cổ Thần, oán khí trong lòng khó ra, lại nghe Cổ Thần nói vậy, nhất thời tức giận phun ra một ngụm máu tươi.
- Thái nhi…
Cổ Thương Nhạc nhảy xuống, đi tới bên cạnh Cổ Thái, năng hắn dậy, căm tức nhìn Cổ Thần, nói:
- Tốt… Tiểu súc sinh ngươi khá lắm.
Mắng xong một câu, Cổ Thương Nhạc liền phóng ra phi kiếm, ôm lấy Cổ Thái rồi đạp phi kiếm phá không bay đi.
Mấy người Cổ Thương Khung, Cổ Hiền, tam trưởng lão đi lên lôi đài, việc Cổ Thương Nhạc ôm người rời khỏi tràng đấu bọn họ không hề bận tâm.
- Thần nhi…
Cổ Thương Khung đi tới bên người Cổ Thần, trong giọng nói tràn ngập vẻ kích đông.
Một đao vừa rồi của Cổ Thái, thanh thế mênh mông cuồn cuồn, khi đó cổ họng Cổ Thương Khung như nghẹn lại, cho rằng Cổ Thần không chết chỉ sợ cũng trọng thương, không nghĩ tới, một đao sấm sét kia dĩ nhiên bị Cổ Thần chặn lại.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, nội tâm Cổ Thương Khung chuyển biến một trăm tám mươi độ, thành mừng rỡ như điên, tâm tình thay đổi quá nhanh, thật sự khó tả.
- Tốt… Tốt… Cổ Thần rất được.
Cổ Hiền vỗ vai Cổ Thần, hài lòng nói.
Nói xong Cổ Hiền liếc mắt nhìn Cổ Thiên Sơn ở một bên, nói:
- Còn lo lắng làm gì? Tỷ thí tông tộc đã kết thúc.
Cổ Thiên Sơn lập tức phản ứng lại, đi tới bên cạnh Cổ Thần, cả tiếng nói:
- Ngôi vị số một của tỷ thí tông tộc năm nay chính là Cổ Thần, Cổ Thần tuổi còn trẻ, vừa mới bước vào Tiên Thiên cảnh không lâu, biết lấy yếu thắng mạnh, đoạt được toàn thắng tại tỷ thí tông tộc lần này, chúc mừng hắn đã thu được bảo vật mà gia tộc đã cất giữ nhiều năm, chính là một phần huyết hống.
- Cổ Thần… Cổ Thần…
Theo lời Cổ Thiên Sơn vừa dứt, nhất thời không ít thiếu niên cả tiếng hô lên, nhiều năm trôi qua như vậy, chưa năm nào có được đệ tử dưới hai mươi tuổi đoạt được ngôi vị số một, hơn nữa tiến vào Tiên Thiên cảnh, nào có mấy người dưới hai mươi?
Nhưng lúc này đây lại bị một thiếu niên mới mười một tuổi như Cổ Thần đạt được, trong lòng mọi người sao không hưng phấn cho được? Ngay cả không ít đệ tử thuộc mạch đại trưởng lão và nhị trưởng lão cũng nhịn không được đứng lên hoan hô.
Cổ Hiền đưa tay tới trước người Cổ Thần, một hộp sắt màu đen xuất hiện trong tay hắn, cười nói:
- Cổ Thần, đoán xem đây là gì?
- Huyết hống!
Cổ Thần nói như biết chắc.
Cổ Hiền đưa hộp sắt cho Cổ Thần, cười nói:
- Đúng vậy, đây chính là huyết hống mà Cổ gia chúng ta đã cất giữ hơn mười năm nhưng vẫn không muốn bỏ ra dùng, từ hôm nay trở đi, nó liền thuộc về cháu.
Trái tim Cổ Thần đập nhanh hơn, nhận lấy huyết hống, như vậy tài liệu luyện chế Tam Tuyệt đại trận đã có được hai phần rồi.
- Cổ Thần, dung nhập huyết hống vào trong pháp khí có thể đề cao uy lực thật lớn, thế nhưng huyết hống này cũng là vật cực hung, luyện khí sư bình thường không thể luyện hóa, nếu tùy ý dung nhập trong pháp khí, tuy rằng có thể đề cao uy lực nhưng cũng vì đó mà nhiễm phải hung tính, ngày sau nếu cháu muốn dung nhập nó vào trong pháp khí, ngàn vạn lần phải cẩn thận, không phải chỉ là ngẫu nhiên mà chỉ có luyện khí cao thủ mớ có thể luyện hóa được.
Cổ Thần thu huyết hống vào trong túi trữ vật, gật đầu nói:
- Dạ, gia gia, Cổ Thần sẽ nhớ kỹ.
Lấy thủ đoạn luyện khí của Cổ Thần cũng đủ luyện hóa huyết hống, có điều huyết hống là vật không thể thiếu để phá vỡ Tu Di Kim Cương đại trận, Cổ Thần tự nhiên sẽ không dung nhập nó vào trong pháp khí.
Vẫn còn hai đệ tử Tiên Thiên cảnh tầng một chưa lên lôi đài, nhưng Cổ Hiền đã mở miệng nói tỷ thí tông tộc kết thúc, bọn họ tự nhiên không cần so đo.
Trong lòng hai người còn thầm thở dài một hơi, ngay cả Cổ Thái cũng không phải đối thủ của Cổ Thần, cho dù cả hai người có tiến lên cũng không chắc làm gì được người ta, trong lòng ngược lại càng cao hứng hơn.
- Thương Khung huynh, ha ha… Theo ta thấy đứa nhỏ Cổ Thần khí vũ phi phàm, cũng không phải vật trong ao, hôm nay xem ra, quả nhiên là vậy, ha ha… Hổ phụ không sinh khuyển tử, chúc mừng, chúc mừng…
- Phúc khí Thương Khung huynh thật tốt, có được nhi tử như vậy còn gì vui bằng, trẻ tuổi như vậy đã bước vào Tiên Thiên cảnh, chính là nhân tài số một qua vô số năm của Thành Nhạc Thủy, ngày sau nói không chừng còn có thể đột phá Tiên Thiên, trở thành tiên nhân Thần Hải cảnh trong truyền thuyết.
…
…
Nhất thời, những đệ tử trực hệ đời thứ hai ngồi trên khán đài cũng đi lên, chúc mừng Cổ Thương Khung.
Đối với người trong Thành Nhạc Thủy mà nói, tu sĩ Tiên Thiên cảnh có thể phi hành đã là tiên nhân rồi.
Đối với tu sĩ Tiên Thiên cảnh mà nói, khi trong cơ thể luyện ra pháp lực chi nguyên, tu thành Thần Hải cảnh mới bước vào cảnh giới của tiên nhân.
Khi Cổ Thần còn nhỏ, những người này mặc dù không nói ghét hắn nhưng cũng không thể nói là thích, hiện thấy hắn khí vũ phi phàm đều trắng trợn nói ra những lời vỗ mông ngựa.
Tuy rằng như vậy nhưng Cổ Thương Khung nghe được vẫn cực kỳ hài lòng.
Tam trưởng lão nói với Cổ Hiền:
- Lão ca có người kế tục, có người kế tục rồi, ha ha… Còn hơn hai đứa nhỏ không nên thân nhà ta, so ra Cổ Thần có tiền đồ hơn nhiều…
Cổ Hiền cười nói:
- Cổ Hằng, Cổ Thiền trong lớp đệ tử hậu bối cũng có tư chất hàng đầu, ta thấy rất vui vẻ.
Nói xong Cổ Hiền đột nhiên vỗ vai Cổ Thần, nói:
- Cổ Thần, ta với tam trưởng lão thân thiết như tay với chân, ngày sau cháu và Cổ Hằng, Cổ Thiền cũng phải thân thiết như huynh muội vậy.
Cổ Thần nói:
- Cổ Thần xin ghi nhớ trong lòng, từ nay trở đi Cổ Hằng, Cổ Thiền cũng là thân huynh muội của tôn nhi.
- Tốt tốt…
Cổ Hiền cười to, trên mặt tam trưởng lão cũng hiện dáng tươi cười hài lòng.
Cười to hồi lâu, Cổ hiền lại nói:
- Cổ Thàn, cháu có được thiên phú như vậy, ngày sau phải chăm chỉ tu luyện, tu vi ngày một tăng trưởng… Tương lai Cổ gia ngày sau chính là của cháu.
Lời vừa nói ra, xung quanh đột nhiên tĩnh lặng, trong lòng mọi người vừa động, Cổ Hiền nói vậy, ý tứ rất rõ, ngày sau Cổ Thần sẽ ngồi lên ghế tộc trưởng?
Cổ Thần sớm đã dự liệu phản ứng của Cổ Thái, sau khi bổ ra một kiếm, thân thể lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh, xẹt tới hướng Cổ Thái.
Cổ Thái dựng Ẩm Ngọc Đao trước ngực, dùng thân đao che người, tự nhiên tầm nhìn cũng bị cản trở một chút, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, thân thể Cổ Thần đã lao tới trước người Cổ Thái.
Thanh Ly Kiếm trong tay hóa thành một đạo lưu quang đâm thẳng về phía trước, quát lớn:
- Tiếp Lưu Tinh Nhất Kiếm của ta…
- Thái nhi, cẩn thận…
Cổ Thương Nhạc nhất thời đứng bật dậy, gấp giọng hô.
Cổ Thái đứng sau thân đao, chỉ thấy một đạo quang thiểm đang cấp tốc bắn về phía yết hầu mình, nhanh như lưu tình, chỉ trong chớp mắt quang điểm đã bắn tới yết hầu hắn, cũng là kiếm cương do Thanh Ly Kiếm bắn ra.
Cổ Thái chỉ cảm thấy yết hầu bị một loại khí vô hình xuyên thấu qua, dường như cổ đã lìa khỏi thân.
Mắt thấy sắp bị một kiếm của Cổ Thần đâm xuyên qua yết hầu…
Cổ Thái vung Ẩm Ngọc Đao chẹ lại trên yết hầu, khó khăn lắm mới chặn được mũi kiếm của Cổ Thần.
Đinh…
Ẩm Ngọc Đao bay khỏi tay Cổ Thái, lộn mấy vòng giữa không trung rồi rơi xuống một bên.
Thân thể Cổ Thái cũng bị lực lượng một kiếm này đánh văng ngược lại, lướt qua mép lôi đài, rơi xuống dưới.
Người rời khỏi lôi đài… Bại!
Trận quyết đầu này, Cổ Thần thắng.
Thân hình Cổ Thần nhoáng lên, tới sát bên mép lôi đài, hai mắt nhìn chằm chằm Cổ Thái:
- Ngươi… Không phải là đối thủ của ta.
- Phụt…
Cổ Thái nhất thời phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn cũng không thụ thương, thế nhưng bại dưới tay Cổ Thần, oán khí trong lòng khó ra, lại nghe Cổ Thần nói vậy, nhất thời tức giận phun ra một ngụm máu tươi.
- Thái nhi…
Cổ Thương Nhạc nhảy xuống, đi tới bên cạnh Cổ Thái, năng hắn dậy, căm tức nhìn Cổ Thần, nói:
- Tốt… Tiểu súc sinh ngươi khá lắm.
Mắng xong một câu, Cổ Thương Nhạc liền phóng ra phi kiếm, ôm lấy Cổ Thái rồi đạp phi kiếm phá không bay đi.
Mấy người Cổ Thương Khung, Cổ Hiền, tam trưởng lão đi lên lôi đài, việc Cổ Thương Nhạc ôm người rời khỏi tràng đấu bọn họ không hề bận tâm.
- Thần nhi…
Cổ Thương Khung đi tới bên người Cổ Thần, trong giọng nói tràn ngập vẻ kích đông.
Một đao vừa rồi của Cổ Thái, thanh thế mênh mông cuồn cuồn, khi đó cổ họng Cổ Thương Khung như nghẹn lại, cho rằng Cổ Thần không chết chỉ sợ cũng trọng thương, không nghĩ tới, một đao sấm sét kia dĩ nhiên bị Cổ Thần chặn lại.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, nội tâm Cổ Thương Khung chuyển biến một trăm tám mươi độ, thành mừng rỡ như điên, tâm tình thay đổi quá nhanh, thật sự khó tả.
- Tốt… Tốt… Cổ Thần rất được.
Cổ Hiền vỗ vai Cổ Thần, hài lòng nói.
Nói xong Cổ Hiền liếc mắt nhìn Cổ Thiên Sơn ở một bên, nói:
- Còn lo lắng làm gì? Tỷ thí tông tộc đã kết thúc.
Cổ Thiên Sơn lập tức phản ứng lại, đi tới bên cạnh Cổ Thần, cả tiếng nói:
- Ngôi vị số một của tỷ thí tông tộc năm nay chính là Cổ Thần, Cổ Thần tuổi còn trẻ, vừa mới bước vào Tiên Thiên cảnh không lâu, biết lấy yếu thắng mạnh, đoạt được toàn thắng tại tỷ thí tông tộc lần này, chúc mừng hắn đã thu được bảo vật mà gia tộc đã cất giữ nhiều năm, chính là một phần huyết hống.
- Cổ Thần… Cổ Thần…
Theo lời Cổ Thiên Sơn vừa dứt, nhất thời không ít thiếu niên cả tiếng hô lên, nhiều năm trôi qua như vậy, chưa năm nào có được đệ tử dưới hai mươi tuổi đoạt được ngôi vị số một, hơn nữa tiến vào Tiên Thiên cảnh, nào có mấy người dưới hai mươi?
Nhưng lúc này đây lại bị một thiếu niên mới mười một tuổi như Cổ Thần đạt được, trong lòng mọi người sao không hưng phấn cho được? Ngay cả không ít đệ tử thuộc mạch đại trưởng lão và nhị trưởng lão cũng nhịn không được đứng lên hoan hô.
Cổ Hiền đưa tay tới trước người Cổ Thần, một hộp sắt màu đen xuất hiện trong tay hắn, cười nói:
- Cổ Thần, đoán xem đây là gì?
- Huyết hống!
Cổ Thần nói như biết chắc.
Cổ Hiền đưa hộp sắt cho Cổ Thần, cười nói:
- Đúng vậy, đây chính là huyết hống mà Cổ gia chúng ta đã cất giữ hơn mười năm nhưng vẫn không muốn bỏ ra dùng, từ hôm nay trở đi, nó liền thuộc về cháu.
Trái tim Cổ Thần đập nhanh hơn, nhận lấy huyết hống, như vậy tài liệu luyện chế Tam Tuyệt đại trận đã có được hai phần rồi.
- Cổ Thần, dung nhập huyết hống vào trong pháp khí có thể đề cao uy lực thật lớn, thế nhưng huyết hống này cũng là vật cực hung, luyện khí sư bình thường không thể luyện hóa, nếu tùy ý dung nhập trong pháp khí, tuy rằng có thể đề cao uy lực nhưng cũng vì đó mà nhiễm phải hung tính, ngày sau nếu cháu muốn dung nhập nó vào trong pháp khí, ngàn vạn lần phải cẩn thận, không phải chỉ là ngẫu nhiên mà chỉ có luyện khí cao thủ mớ có thể luyện hóa được.
Cổ Thần thu huyết hống vào trong túi trữ vật, gật đầu nói:
- Dạ, gia gia, Cổ Thần sẽ nhớ kỹ.
Lấy thủ đoạn luyện khí của Cổ Thần cũng đủ luyện hóa huyết hống, có điều huyết hống là vật không thể thiếu để phá vỡ Tu Di Kim Cương đại trận, Cổ Thần tự nhiên sẽ không dung nhập nó vào trong pháp khí.
Vẫn còn hai đệ tử Tiên Thiên cảnh tầng một chưa lên lôi đài, nhưng Cổ Hiền đã mở miệng nói tỷ thí tông tộc kết thúc, bọn họ tự nhiên không cần so đo.
Trong lòng hai người còn thầm thở dài một hơi, ngay cả Cổ Thái cũng không phải đối thủ của Cổ Thần, cho dù cả hai người có tiến lên cũng không chắc làm gì được người ta, trong lòng ngược lại càng cao hứng hơn.
- Thương Khung huynh, ha ha… Theo ta thấy đứa nhỏ Cổ Thần khí vũ phi phàm, cũng không phải vật trong ao, hôm nay xem ra, quả nhiên là vậy, ha ha… Hổ phụ không sinh khuyển tử, chúc mừng, chúc mừng…
- Phúc khí Thương Khung huynh thật tốt, có được nhi tử như vậy còn gì vui bằng, trẻ tuổi như vậy đã bước vào Tiên Thiên cảnh, chính là nhân tài số một qua vô số năm của Thành Nhạc Thủy, ngày sau nói không chừng còn có thể đột phá Tiên Thiên, trở thành tiên nhân Thần Hải cảnh trong truyền thuyết.
…
…
Nhất thời, những đệ tử trực hệ đời thứ hai ngồi trên khán đài cũng đi lên, chúc mừng Cổ Thương Khung.
Đối với người trong Thành Nhạc Thủy mà nói, tu sĩ Tiên Thiên cảnh có thể phi hành đã là tiên nhân rồi.
Đối với tu sĩ Tiên Thiên cảnh mà nói, khi trong cơ thể luyện ra pháp lực chi nguyên, tu thành Thần Hải cảnh mới bước vào cảnh giới của tiên nhân.
Khi Cổ Thần còn nhỏ, những người này mặc dù không nói ghét hắn nhưng cũng không thể nói là thích, hiện thấy hắn khí vũ phi phàm đều trắng trợn nói ra những lời vỗ mông ngựa.
Tuy rằng như vậy nhưng Cổ Thương Khung nghe được vẫn cực kỳ hài lòng.
Tam trưởng lão nói với Cổ Hiền:
- Lão ca có người kế tục, có người kế tục rồi, ha ha… Còn hơn hai đứa nhỏ không nên thân nhà ta, so ra Cổ Thần có tiền đồ hơn nhiều…
Cổ Hiền cười nói:
- Cổ Hằng, Cổ Thiền trong lớp đệ tử hậu bối cũng có tư chất hàng đầu, ta thấy rất vui vẻ.
Nói xong Cổ Hiền đột nhiên vỗ vai Cổ Thần, nói:
- Cổ Thần, ta với tam trưởng lão thân thiết như tay với chân, ngày sau cháu và Cổ Hằng, Cổ Thiền cũng phải thân thiết như huynh muội vậy.
Cổ Thần nói:
- Cổ Thần xin ghi nhớ trong lòng, từ nay trở đi Cổ Hằng, Cổ Thiền cũng là thân huynh muội của tôn nhi.
- Tốt tốt…
Cổ Hiền cười to, trên mặt tam trưởng lão cũng hiện dáng tươi cười hài lòng.
Cười to hồi lâu, Cổ hiền lại nói:
- Cổ Thàn, cháu có được thiên phú như vậy, ngày sau phải chăm chỉ tu luyện, tu vi ngày một tăng trưởng… Tương lai Cổ gia ngày sau chính là của cháu.
Lời vừa nói ra, xung quanh đột nhiên tĩnh lặng, trong lòng mọi người vừa động, Cổ Hiền nói vậy, ý tứ rất rõ, ngày sau Cổ Thần sẽ ngồi lên ghế tộc trưởng?