- Ồ, không đúng!
Cổ Thần cẩn thận nghiên cứu lại Thuần Dương bí điển này thêm nhiều lần.
Thuần Dương bí điển, dùng hai chữ Thuần Dương để đặt tên cho bí điển và trong mấy dòng giới thiệu cũng là nói đến Thuần Dương, như vậy không có khả năng không liên quan gì tới Thuần Dương thân thể!
Thời gian từ từ trôi qua, sống lưng của Cổ Thần đột nhiên cảm thấy lạnh lạnh, lông tóc như muốn dựng ngược lên, một cổ khí lạnh từ trong xương sống của Cổ Thần nháy mắt dọc theo lưng truyền tới đỉnh đầu Cổ Thần!
Cổ Thần lúc này cả người hơi chấn động, rồi trong đầu đột nhiên sáng tỏ, buộc miệng kinh hô lên một tiếng:
- Đây là pháp quyết cấp cho người có Thuần Dương thân thể tu luyện!
Cổ Thần lúc này dường như đã hiểu ra, nói:
- Trách không được Thuần Dương bí điển này lại không hề nhắc tới việc làm sao tu luyện thành Thuần Dương bí điển, nguyên lại là dùng để cấp pháp quyết tu luyện cho người thiên sinh đã có thân thể Thuần Dương. Người đã có thân thể Thuần Dương thì cần gì phương pháp tu luyện Thuần DƯơng thân thể?
Cổ Thần trong nháy mắt này cảm thấy khiếp sợ, cả kinh nói:
- Thuần Dương bí điển này phải là người không có Thuần Dương thân thể cũng có thể tu luyện kích hoạt hoàn toàn một ngàn một trăm hai mươi chín cái khiếu huyệt, là một bí pháp nhất đẳng trong thiên hạ. Nếu là người có Thuần Dương thân thể tu luyện thì sẽ có hiệu quả đến mức nào đây?
- Đến tột cùng là nhân vật thiên tài nào mới có thể sáng tạo ra bộ bí điển kinh người thế này? Người này nếu đã có thể sáng tạo ra pháp quyết này thì ắt hẳn tự thân đã là một người có Thuần Dương thân thể!
Cổ Thần vừa sợ hãi than, ánh mắt vừa hướng về mấy chữ cuối cùng trên vách đá nhìn lại.
Mới vừa rồi Cổ Thần bị Thuần Dương bí điển này hoàn toàn hấp dẫn, lúc đầu xem qua vẫn chưa hiểu rõ nên càng chăm chú quan sát nội dung, nghiền ngẫm nghiên cứu nên không hề chú ý đến masy chữ cuối cùng này.
- Dương!
Chỉ một cái chữ "Dương" cổ phác xuất hiện trong mắt Cổ Thần. Lúc nhìn chữ "Dương" này, nguyên thần Cổ Thần bị chấn động mạnh mẽ, giống như có một tia lửa điện nóng cháy từ trong chữ "Dương" này kích thích lên nguyên thần hắn vậy.
Chữ "Dương" này kích thước chỉ có một thốn, so với những chữ chứa nội dung trong Thuần Dương bí điển nhỏ hơn nhiều, nhưng huyền ảo trong một chữ "Dương" này so với hơn ba vạn chữ kia lại lớn hơn nhiều.
Nhưng điều làm Cổ Thần khiếp sợ nhất không phải là đạo ẩn chứa trong chữ "Dương" kia mà là khi Cổ Thần nhìn thấy nó, Chiến Thần lệnh đột nhiên truyền tới một cổ nhiệt lưu lớn, giống như Chiến Thần lệnh đã bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ nào đó dẫn dắt, một đạo xích quang trong nháy mắt từ lồng ngực Cổ Thần bắn ra.
Luồng xích quang từ trong Chiến Thần lệnh bắn ra chiếu thẳng tới chỗ chữ "Dương" kia, từ trong chữ "Dương" đó cũng đồng dạng bắn ra một luồng xích quang dung hoà cùng với luồng xích quang của Chiến Thần lệnh.
Chiến Thần lệnh nhẹ nhàng rung động, phá ra một tiếng hoan minh thư sướng.
Cổ Thần kinh ngạc nhìn Chiến Thần lệnh đang dần bay lên không trung, trong miệng lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ Thuần Dương bí điển này là do vị đại nhân vật thời thái cổ Dương kia khắc lên?
Cổ Thần lúc trước khi bị Thiên Ma Bát Âm công kích đối mặt với tình thế rất nguy hiểm, Chiến Thần lệnh đã đột nhiên tự động xuất ra một cổ thuần dương chân khí nhập vào người Cổ Thần, để Cổ Thần không tự chủ rống lên một chữ "Dương" phá tan công kích của Thiên Ma Bát Âm.
Lúc Cổ Thần bị Thánh Tử Cơ Thần Không dùng không gian pháp tắc giam cầm, ngay cả nửa điểm lực lượng phản kháng cũng không có, cũng tại lúc nguy hiểm quan đầu đó, Chiến Thần lệnh lại tự động xuất ra một luồng Thuần Dương chân khí dũng mãnh chui vào cơ thể Cổ Thần để Cổ Thần lại một lần nữa rống lên chữ "Dương" phá tan không gian giam cầm của Cơ Thần Không.
"Dương" này cũng là đại nhân vật từ thời thái cổ duy nhất mà Cổ Thần có chút hiểu biết, hiểu biết lớn nhiều nhất về "Dương" là lúc Cổ Thần tại Bắc Hoang cấm địa, ở trong Tiểu Đô Thiên Cửu Viêm Hung Hoả trận cùng với Âm Tôn Lăng Phong nói chuyện với nhau.
Âm Tôn Lăng Phong chính là bị "Dương" dùng Tiểu Đô Thiên Cửu Viêm Hung Hoả trận trạn trấn áp trong Bắc Hoang cấm địa hơn mười vạn năm nay!
Đến tận bây giờ Cổ Thần vẫn chưa biết được Âm Tôn Lăng Phong rốt cuộc có cái dạng gì tu vi. Mà "Dương" so với Âm Tôn Lăng Phong còn mạnh hơn, có thể trấn áp hắn trong Tiểu Đô Thiên Cửu Viêm Hung Hoả trận hơn mười van năm thì thực lực khủng bố đến mức nào?
Lúc này, ở trước mắt Cổ Thần chính là cổ thần thông chân chính do đích thân nhân vật khó lường như "Dương" lưu lại chứ không phải là thần thông mô phỏng nào đó trong thiên hạ.
Cổ Thần nhìn Thuần Dương bí điển trên vách đá nỏi:
- Nếu để cho người có Thuần Dương thân thể tu luyện Thuần Dương bí pháp này thì chỉ sợ bí pháp này không chỉ là bí phất nhất đẳng trong thiên hạ, mà còn có thể tương đương với Chiến Thần Tinh Kinh thiên hạ đệ nhất bảo điển không chừng!
Bí pháp cường đại như vậy, nếu gặp phải thì Cổ Thần sao có thể bỏ qua nên hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống tỉ mỉ nghiên cứu Thuần Dương bí điển này.
Chí cương chí dương bí pháp bí điển theo như lời Hoàng Dược Tiên nói thì trong thiên chỉ có bí pháp dạng này có thể giải trừ Huyền Âm tuyệt mạch của Hư Tử Uyên và cũng chỉ có trong Cổ vu tộc mới có loại bí pháp nhất đẳng như vậy.
Thuần Dương bí điển này là do nhân vật tuyệt đỉnh Dương từ thời thái cổ sáng tạo ra, hiện giờ đang sờ sờ trước mắt, chỉ cần là Mệnh Tuyền tu sĩ lĩnh ngộ được một phần vạn trong đó cũng đã có thiện đại thu hoạch rồi.
Thời gian ở trong Chiến Thần sơn này tối đa là năm năm, Cổ Thần muốn tìm tài liệu luyện chế Thuần Dương Tiên đan cũng được, tìm kiếm Chiến Thần Tinh Kinh cũng được không nhất thiết phải nóng vội trong chốc lát. Bởi vì cho dù có kiếm đủ tài liệu luyện chế Thuần Dương Tiên đan thì cũng phải chờ cho Hư Tử Uyên nghiên cứu thấu triệt phối phương mới có thể bắt đầu luyện chế.
Thuần Dương bí điển là kỳ ngộ trăm năm khó gặp, nếu đã gặp được thì đương nhiên phải tận dụng cơ hội mà tìm hiểu, đem Đạo của Dương lưu lại khắc thật sâu vào trong thức hải, như vậy ngày sau tu luyện Thuần Dương bí điển cũng thuận lợi hơn. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Những bí pháp truyền thừa trong Chiến Thần sơn đều không thể mang ra ngoài bởi vì tất cả bí phảo trong đây đều bị hạ cấm chế, không thể lưu vào ngọc giản, chỉ có thể dụng tâm ghi nhớ vào trong đầu.
Thời gian năm năm ngắn ngủi, nếu muốn đem bí điển thuộc loại đệ nhất thiên hạ như Thuần Dương bí điển này tu luyện hoàn chỉnh hiển nhiên là không có khả năng, cho nên lúc này chỉ có tehẻ cố gắng đem từng chữ trong bí điển cùng với Đạo của Dương ẩn chứa trong đó khắc sâu vào trong đầu.
Đem Đạo khắc vào sâu trong đầu cũng chỉ là những lĩnh ngộ trong ý niệm của tu sĩ mà thôi, không thể diễn tả bằng lời hay mô phỏng lại để truyền cho người khác được.
Trong Chiến Thần sơn có vô số truyền thừa bí điển nên ngộ tính của tu sĩ ở chỗ này rất trọng yếu, vô luận tư chất cao thấp thế nào thì cũng chỉ có thể ở trong này năm năm thời gian. CHo nên trong năm năm này, thu hoạch của các tu sĩ chính là có thể xem họ lĩnh ngộ được bao nhiêu và ghi nhớ được bao nhiêu, lĩnh ngộ càng sâu sắc thì ghi nhớ càng sâu sắc, lĩnh ngộ nông cạn thì sự ghi nhớ rất mơ hồ. Giống như học bằng cách hiểu sẽ nhớ lâu hơn là học vẹt vậy.
Vì vậy, cho dù người có tư chất cao tới đâu nhưng sau khi rời khỏi Chiến Thần sơn này mà trong thức hải không có bao nhiêu ấn tượng với bí điển đã gặp qua thì cũng không thể nào tu luyện theo bí điển được.
Cổ Thần có tư chất siêu phẩm, trong thiên hạ những người có tư chất này cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Thế nhưng thứ Cổ Thần sở trường nhất và tự tin nhất không phải là tư chất siêu phẩm này mà chính là ngộ tính của hắn. Kiếp trước có năm trăm năm kinh nghiệm, mặc dù trong năm trăm đó vì báo thù nên hầu hết thời gian Cổ Thần đều chìm trong tu luyện nhưng dù sao thì hiện giờ cũng có hơn người khác năm trăm năm kinh nghiệm, ngộ tính so với người thường ít nhất cũng cao hơn mười lần thậm chí mấy chục lần!
Giống như vô thượng pháp quyết Hỗn Độn Âm Dương quyết, không có ai chỉ dạy nhưng Cổ Thần cũng có thể thông qua ngộ tính của bản thân mà lĩnh ngộ được bảy tám phần. Âm Dương trận trong đó cho dù là ÂM Dương Tông lịch đại tông chủ tốn hao cả ngàn năm tìm hiểu cũng không bàng Cổ Thần chỉ dùng có một năm thời gian đã thấu triệt!
NGười khác có lẽ phải mất mấy năm mới có thể đem từng chữ trong Thuần Dương bí điển ghi khắc vào trong đầu, nhưng Cổ Thần lại nhanh hơn nhiều, chỉ cần vài tháng là đủ.
Cổ Thần cũng là một người có thái độ tu luyện rất chăm chú, sau khi nói với Hư Tử Uyên vài câu, để nàng tiếp tục nghiên cứu Thuần Dương Tiên đan, Cổ Thần liền bắt đầu ngồi trước vách đá chuyên tâm tìm hiểu Thuần Dương bí điển này.
Cổ Thần lúc này giống như một khối đá bất động đã tồn tại không biết bao nhiêu năm thang cùng với vách đá trước mặt. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm lên vách đá, tập trung vào từng nét khắc, từng ký tự khắc trên đó. Sau khi nghiên cứu một hồi, Cổ Thần lại hướng về phía chữ Dương ở cuối cùng nhìn một cái. Mỗi lần như thế Cổ Thần đều cảm giác được có một loại hàm ý nào đó từng chút một lắng động trong đầu.
Tròn một ngày một đêm trôi qua, Cổ Thần cũng đã không biết bản thân nhìn mớ ký tự trước mặt bao nhiêu lần, và nhìn vào cái chữ Dương kia bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đều có tia hàm ý lưu lại trong thức hải của Cổ Thần, tích tụ càng lúc càng nhiều, dần dần hình thành một đoàn trạng thái bất uy tắc không hình không dạng trong thức hải Cổ Thần.
Đối với đoàn trạng thái này, Cổ Thần chỉ có thể cảm giác được như có như không, nhìn không thấy được nhưng lại có thể cảm giác được giống như một cái mê võng bao trùm lên thức hải của Cổ Thần vậy, cho nên Cổ Thần càng cố gắng không ngừng lĩnh ngộ Thuần DƯơng bí điển.
Liên tiếp ba ngày, trong thức hải Cổ Thần đột nhiên nhứ có một trận gió mát thổi qua khiến nguyên thần của Cổ Thần trong nháy mắt đột nhiên chấn động, một cảm giác rất vi diệu cũng đột nhiên từ trong thức hải tuôn ra. Một cái hàm ý hay cũng có thể là một loại hàm chứ Đạo nào đó xuất hiện bên trong thức hải của Cổ Thần.
- Đây là cái gì? Chẳng lẽ chính là Đạo mà Dương lưu lại sao?
Cổ Thần hơi ngẩn ra rồi lập tức đại hỉ.
Trong thức hải đột nhiên xuất hiện cái cảm giác vi diệu kia nhưng lại rất mông lung và thưa thớt. Cổ Thần có cái hiểu cái không, thế nhưng vẫn rõ ràng cảm giác được nó tồn tại còn hơn lúc trước nhiều. Nhưng đây cũng chỉ mới là bước đầu lĩnh ngộ được đối với Thuần Dương bí điển mà thôi.
Chỉ mới mấy ngày mà Cổ Thần đã có thể nắm bắt được một tia hàm ý trong đó đã khiến hắn mừng đến phát điên. Nếu là tu sĩ có ngộ tính hơi cao một chút thì ít nhất cũng phải mất một tháng thậm chí là mấy tháng mới có thể làm được tới bước này như Cổ Thần.
Hiểu được một tia hàm ý này, Cổ Thần đối với việc tu luyện Thuần Dương thân thể càng có hiểu biết sâu hơn và Cổ Thần cũng cảm giác được Hỗn Độn ÂM Dương quyết với Thuần Dương bí điển này có mối liên hệ với nhau.
Từ xưa đến nay, chưa có tu sĩ nào có thể đồng thời tu luyện cả hai bộ vô thượng pháp quyết này ngoại trừ Cổ Thần, và cũng vì vậy Cổ Thần mới phát hiện được mối liên hệ giữa hai bộ công pháp này.
Đã bắt được một tia hàm ý, Cổ Thần càng thêm hứng phấn tiếp tục nghiên cứu lĩnh ngộ Thuần Dương bí điển, đến tối thì tu luyện Linh Kình Thuấn Tức quyết. Ban này dùng gần tám canh giờ liên tục nghiên cứu lĩnh ngộ Thuần Dương bí điển, đến tối Cổ Thần chỉ dùng bốn canh giờ tu luyện Linh Kình Thuấn Tức quyết là tinh lực lại tràn đầy.
Cứ liên tục như vậy tiếp qua nhiều ngày, tuy rằng đoàn trạng thái trong thức hải vẫn không rõ ràng lắm nhưng cảm ngộ của Cổ Thần lại càng lúc càng sâu sắc hơn.
Đại khái qua hơn mười ngày, chỗ vách đá này đón tiếp vị Vu sĩ thứ hai tiến đến.
Cổ Thần tuy rằng chuyên tâm trong tu luyện nhưng trong vòng ngàn trượng xung quanh có tiếng châm rơi cũng không thể thoát được hai lỗ tai của Cổ Thần. CHo nên vừa nghe tiếng bước chân, Cổ Thần liền dùng thần thức đảo qua, người tới là một Nguyên Thần trung kỳ Vu sĩ, rất nhanh đã đến gần chỗ Cổ Thần ngồi, người này là một võ vu cao hai thước bốn.
Trên ngực áo của tên Vu sĩ này có đồ đằng hình sóng nước, vừa nhìn là biết người của Thuỷ Vu bộ lạc. Thuỷ Vu bộ lạc cùng DƯơng Vu bộ lạc cũng có giao hảo nên người này nhìn Cổ Thần khẽ chào hỏi một tiếng rồi hưng phấn nhìn lên vách đá.
Thấy được truyền thừa Thuần Dương bí điển của Dương Vu bộ lạc khắc trên đó, trong mắt tên Vu sĩ kia cũng toát lên khát vọng nhưng cũng có chút thất vọng. Thuỷ Vu bộ lạc và Âm Vu bộ lạc tu luyện bí pháp đều thiên về Cực Âm bí pháp cho nên không thích hợp tu luyện bí pháp có thuộc tính dương cương. Trừ khi hắn cũng có tu luyện Đạo gia âm dương hợp nhất Đỉnh Thiên Chiến Địa quyết, nếu không rất khó đồng tu loại công pháp tương khắc như vậy được.
Tuy nhiên tên Võ vu kia cũng kiếm chỗ khoanh chân ngồi xuống gần Cổ Thần, tuy rằng hắn không thích hợp để tu luyện Thuần Dương bí điển nhưng quan sát, nghiên cứu vẫn rất có lợi cho hắn.
Vừa ngồi xuống hắn liền quay sang Cổ Thần hoi:
- Dương Vu bộ lạc huynh đệ, ta là Thuỷ Vu bộ lạc Thuỷ Nguyên, xin hỏi tôn tánh đại danh của huynh đệ?
- Dương Cổ!
Cổ Thần nhàn nhạt trả lời, ánh mắt vẫn thuỷ chung không rời khỏi vách đá trước mặt.
Thuỷ Nguyên hướng bốn phía nhìn một lần rồi hỏi tiếp:
- Cổ huynh, ngươi có phát hiện thi thể bên trong Chiến Thần sơn không?
Cổ Thần hơi nhướng mày lên, có chút hứng thú nói:
- Có thấy qua một cái. Người cũng thấy thi thể Vu sĩ khác sao?
Thuỷ Nguyên gật đầu nói:
- Ta phát hiện hai cái thi thể, một là của Thuỷ Vu bộ lạc ta, một là của Âm Vu bộ lạc. Tên ngoại tộc tu sĩ kia dám ở trong Chiến Thần sơn này tàn sát Vu sĩ tộc ta!
Vừa nói, Thuỷ Nguyên vừa siết chặt nắm tay, hiển nhiên là rất tức giận.
- Ngoại tộc tu sĩ?
Cổ Thần có chút cả kinh, vội hỏi:
- Cái gì ngoại tộc tu sĩ?
Vừa hỏi Cổ Thần vừa thầm đoán, trong ba mươi người tiến vào Chiến Thần sơn ngoài Cổ Thần ra thì hai mươi chín người còn lại đều trải qua huyết mạch trắc thí. Mà Cổ Thần được Tự Ngọc bảo đảm nên không ai biết được thân phận ngoại tộc của hắn. Trong đầu Cổ Thần đột nhiên hiện lên một bóng người, đó là tên Linh Vu của Hoả Vu bộ lạc mà Cổ Thần nhìn không thấy kia.
- Thiên Vu bộ lạc và Dương Vu bộ lạc tiến vào đây sớm nhất nên hiển nhiên là Cổ huynh không biết rồi. Lúc Hoả Vu bộ lạc tiến vào thông đạo, trên bầu trời đột nhiên đánh xuống một đạo cương mang ngàn trượng, bổ lên người một gã Linh Vu của Hoả Vu bộ lạc. Mà tên ngoại tộc tu sĩ đó nhờ có một cái cổ đỉnh hộ thân nên mới thoát được công kích của cương mang chạy vào trong thông đạo.
Thuỷ Nguyên từ tử kể hết những chuyện phát sinh bên ngoài sau khi Cổ Thần tiến vào:
- Thần nữ muốn chúng ta sau khi tiến vào trong núi thì tận lực tụ tập cùng một chỗ, tên ngoại tộc tu sĩ kia có tu vi Minh Khiếu kỳ, những Vu sĩ chết trong đây, rõ ràng là do hắn giết!
Nghe Thuỷ Nguyên kể lại, trong lòng Cổ Thần như dậy sóng, hắn vừa nghe liền biết lai lịch của cái cổ đỉnh kia và tên ngoại tộc tu sĩ đó.
- Tên kia chính là Tàng Thiên Cơ!
Cổ Thần thầm hô.
Cổ Thần cẩn thận nghiên cứu lại Thuần Dương bí điển này thêm nhiều lần.
Thuần Dương bí điển, dùng hai chữ Thuần Dương để đặt tên cho bí điển và trong mấy dòng giới thiệu cũng là nói đến Thuần Dương, như vậy không có khả năng không liên quan gì tới Thuần Dương thân thể!
Thời gian từ từ trôi qua, sống lưng của Cổ Thần đột nhiên cảm thấy lạnh lạnh, lông tóc như muốn dựng ngược lên, một cổ khí lạnh từ trong xương sống của Cổ Thần nháy mắt dọc theo lưng truyền tới đỉnh đầu Cổ Thần!
Cổ Thần lúc này cả người hơi chấn động, rồi trong đầu đột nhiên sáng tỏ, buộc miệng kinh hô lên một tiếng:
- Đây là pháp quyết cấp cho người có Thuần Dương thân thể tu luyện!
Cổ Thần lúc này dường như đã hiểu ra, nói:
- Trách không được Thuần Dương bí điển này lại không hề nhắc tới việc làm sao tu luyện thành Thuần Dương bí điển, nguyên lại là dùng để cấp pháp quyết tu luyện cho người thiên sinh đã có thân thể Thuần Dương. Người đã có thân thể Thuần Dương thì cần gì phương pháp tu luyện Thuần DƯơng thân thể?
Cổ Thần trong nháy mắt này cảm thấy khiếp sợ, cả kinh nói:
- Thuần Dương bí điển này phải là người không có Thuần Dương thân thể cũng có thể tu luyện kích hoạt hoàn toàn một ngàn một trăm hai mươi chín cái khiếu huyệt, là một bí pháp nhất đẳng trong thiên hạ. Nếu là người có Thuần Dương thân thể tu luyện thì sẽ có hiệu quả đến mức nào đây?
- Đến tột cùng là nhân vật thiên tài nào mới có thể sáng tạo ra bộ bí điển kinh người thế này? Người này nếu đã có thể sáng tạo ra pháp quyết này thì ắt hẳn tự thân đã là một người có Thuần Dương thân thể!
Cổ Thần vừa sợ hãi than, ánh mắt vừa hướng về mấy chữ cuối cùng trên vách đá nhìn lại.
Mới vừa rồi Cổ Thần bị Thuần Dương bí điển này hoàn toàn hấp dẫn, lúc đầu xem qua vẫn chưa hiểu rõ nên càng chăm chú quan sát nội dung, nghiền ngẫm nghiên cứu nên không hề chú ý đến masy chữ cuối cùng này.
- Dương!
Chỉ một cái chữ "Dương" cổ phác xuất hiện trong mắt Cổ Thần. Lúc nhìn chữ "Dương" này, nguyên thần Cổ Thần bị chấn động mạnh mẽ, giống như có một tia lửa điện nóng cháy từ trong chữ "Dương" này kích thích lên nguyên thần hắn vậy.
Chữ "Dương" này kích thước chỉ có một thốn, so với những chữ chứa nội dung trong Thuần Dương bí điển nhỏ hơn nhiều, nhưng huyền ảo trong một chữ "Dương" này so với hơn ba vạn chữ kia lại lớn hơn nhiều.
Nhưng điều làm Cổ Thần khiếp sợ nhất không phải là đạo ẩn chứa trong chữ "Dương" kia mà là khi Cổ Thần nhìn thấy nó, Chiến Thần lệnh đột nhiên truyền tới một cổ nhiệt lưu lớn, giống như Chiến Thần lệnh đã bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ nào đó dẫn dắt, một đạo xích quang trong nháy mắt từ lồng ngực Cổ Thần bắn ra.
Luồng xích quang từ trong Chiến Thần lệnh bắn ra chiếu thẳng tới chỗ chữ "Dương" kia, từ trong chữ "Dương" đó cũng đồng dạng bắn ra một luồng xích quang dung hoà cùng với luồng xích quang của Chiến Thần lệnh.
Chiến Thần lệnh nhẹ nhàng rung động, phá ra một tiếng hoan minh thư sướng.
Cổ Thần kinh ngạc nhìn Chiến Thần lệnh đang dần bay lên không trung, trong miệng lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ Thuần Dương bí điển này là do vị đại nhân vật thời thái cổ Dương kia khắc lên?
Cổ Thần lúc trước khi bị Thiên Ma Bát Âm công kích đối mặt với tình thế rất nguy hiểm, Chiến Thần lệnh đã đột nhiên tự động xuất ra một cổ thuần dương chân khí nhập vào người Cổ Thần, để Cổ Thần không tự chủ rống lên một chữ "Dương" phá tan công kích của Thiên Ma Bát Âm.
Lúc Cổ Thần bị Thánh Tử Cơ Thần Không dùng không gian pháp tắc giam cầm, ngay cả nửa điểm lực lượng phản kháng cũng không có, cũng tại lúc nguy hiểm quan đầu đó, Chiến Thần lệnh lại tự động xuất ra một luồng Thuần Dương chân khí dũng mãnh chui vào cơ thể Cổ Thần để Cổ Thần lại một lần nữa rống lên chữ "Dương" phá tan không gian giam cầm của Cơ Thần Không.
"Dương" này cũng là đại nhân vật từ thời thái cổ duy nhất mà Cổ Thần có chút hiểu biết, hiểu biết lớn nhiều nhất về "Dương" là lúc Cổ Thần tại Bắc Hoang cấm địa, ở trong Tiểu Đô Thiên Cửu Viêm Hung Hoả trận cùng với Âm Tôn Lăng Phong nói chuyện với nhau.
Âm Tôn Lăng Phong chính là bị "Dương" dùng Tiểu Đô Thiên Cửu Viêm Hung Hoả trận trạn trấn áp trong Bắc Hoang cấm địa hơn mười vạn năm nay!
Đến tận bây giờ Cổ Thần vẫn chưa biết được Âm Tôn Lăng Phong rốt cuộc có cái dạng gì tu vi. Mà "Dương" so với Âm Tôn Lăng Phong còn mạnh hơn, có thể trấn áp hắn trong Tiểu Đô Thiên Cửu Viêm Hung Hoả trận hơn mười van năm thì thực lực khủng bố đến mức nào?
Lúc này, ở trước mắt Cổ Thần chính là cổ thần thông chân chính do đích thân nhân vật khó lường như "Dương" lưu lại chứ không phải là thần thông mô phỏng nào đó trong thiên hạ.
Cổ Thần nhìn Thuần Dương bí điển trên vách đá nỏi:
- Nếu để cho người có Thuần Dương thân thể tu luyện Thuần Dương bí pháp này thì chỉ sợ bí pháp này không chỉ là bí phất nhất đẳng trong thiên hạ, mà còn có thể tương đương với Chiến Thần Tinh Kinh thiên hạ đệ nhất bảo điển không chừng!
Bí pháp cường đại như vậy, nếu gặp phải thì Cổ Thần sao có thể bỏ qua nên hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống tỉ mỉ nghiên cứu Thuần Dương bí điển này.
Chí cương chí dương bí pháp bí điển theo như lời Hoàng Dược Tiên nói thì trong thiên chỉ có bí pháp dạng này có thể giải trừ Huyền Âm tuyệt mạch của Hư Tử Uyên và cũng chỉ có trong Cổ vu tộc mới có loại bí pháp nhất đẳng như vậy.
Thuần Dương bí điển này là do nhân vật tuyệt đỉnh Dương từ thời thái cổ sáng tạo ra, hiện giờ đang sờ sờ trước mắt, chỉ cần là Mệnh Tuyền tu sĩ lĩnh ngộ được một phần vạn trong đó cũng đã có thiện đại thu hoạch rồi.
Thời gian ở trong Chiến Thần sơn này tối đa là năm năm, Cổ Thần muốn tìm tài liệu luyện chế Thuần Dương Tiên đan cũng được, tìm kiếm Chiến Thần Tinh Kinh cũng được không nhất thiết phải nóng vội trong chốc lát. Bởi vì cho dù có kiếm đủ tài liệu luyện chế Thuần Dương Tiên đan thì cũng phải chờ cho Hư Tử Uyên nghiên cứu thấu triệt phối phương mới có thể bắt đầu luyện chế.
Thuần Dương bí điển là kỳ ngộ trăm năm khó gặp, nếu đã gặp được thì đương nhiên phải tận dụng cơ hội mà tìm hiểu, đem Đạo của Dương lưu lại khắc thật sâu vào trong thức hải, như vậy ngày sau tu luyện Thuần Dương bí điển cũng thuận lợi hơn. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Những bí pháp truyền thừa trong Chiến Thần sơn đều không thể mang ra ngoài bởi vì tất cả bí phảo trong đây đều bị hạ cấm chế, không thể lưu vào ngọc giản, chỉ có thể dụng tâm ghi nhớ vào trong đầu.
Thời gian năm năm ngắn ngủi, nếu muốn đem bí điển thuộc loại đệ nhất thiên hạ như Thuần Dương bí điển này tu luyện hoàn chỉnh hiển nhiên là không có khả năng, cho nên lúc này chỉ có tehẻ cố gắng đem từng chữ trong bí điển cùng với Đạo của Dương ẩn chứa trong đó khắc sâu vào trong đầu.
Đem Đạo khắc vào sâu trong đầu cũng chỉ là những lĩnh ngộ trong ý niệm của tu sĩ mà thôi, không thể diễn tả bằng lời hay mô phỏng lại để truyền cho người khác được.
Trong Chiến Thần sơn có vô số truyền thừa bí điển nên ngộ tính của tu sĩ ở chỗ này rất trọng yếu, vô luận tư chất cao thấp thế nào thì cũng chỉ có thể ở trong này năm năm thời gian. CHo nên trong năm năm này, thu hoạch của các tu sĩ chính là có thể xem họ lĩnh ngộ được bao nhiêu và ghi nhớ được bao nhiêu, lĩnh ngộ càng sâu sắc thì ghi nhớ càng sâu sắc, lĩnh ngộ nông cạn thì sự ghi nhớ rất mơ hồ. Giống như học bằng cách hiểu sẽ nhớ lâu hơn là học vẹt vậy.
Vì vậy, cho dù người có tư chất cao tới đâu nhưng sau khi rời khỏi Chiến Thần sơn này mà trong thức hải không có bao nhiêu ấn tượng với bí điển đã gặp qua thì cũng không thể nào tu luyện theo bí điển được.
Cổ Thần có tư chất siêu phẩm, trong thiên hạ những người có tư chất này cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Thế nhưng thứ Cổ Thần sở trường nhất và tự tin nhất không phải là tư chất siêu phẩm này mà chính là ngộ tính của hắn. Kiếp trước có năm trăm năm kinh nghiệm, mặc dù trong năm trăm đó vì báo thù nên hầu hết thời gian Cổ Thần đều chìm trong tu luyện nhưng dù sao thì hiện giờ cũng có hơn người khác năm trăm năm kinh nghiệm, ngộ tính so với người thường ít nhất cũng cao hơn mười lần thậm chí mấy chục lần!
Giống như vô thượng pháp quyết Hỗn Độn Âm Dương quyết, không có ai chỉ dạy nhưng Cổ Thần cũng có thể thông qua ngộ tính của bản thân mà lĩnh ngộ được bảy tám phần. Âm Dương trận trong đó cho dù là ÂM Dương Tông lịch đại tông chủ tốn hao cả ngàn năm tìm hiểu cũng không bàng Cổ Thần chỉ dùng có một năm thời gian đã thấu triệt!
NGười khác có lẽ phải mất mấy năm mới có thể đem từng chữ trong Thuần Dương bí điển ghi khắc vào trong đầu, nhưng Cổ Thần lại nhanh hơn nhiều, chỉ cần vài tháng là đủ.
Cổ Thần cũng là một người có thái độ tu luyện rất chăm chú, sau khi nói với Hư Tử Uyên vài câu, để nàng tiếp tục nghiên cứu Thuần Dương Tiên đan, Cổ Thần liền bắt đầu ngồi trước vách đá chuyên tâm tìm hiểu Thuần Dương bí điển này.
Cổ Thần lúc này giống như một khối đá bất động đã tồn tại không biết bao nhiêu năm thang cùng với vách đá trước mặt. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm lên vách đá, tập trung vào từng nét khắc, từng ký tự khắc trên đó. Sau khi nghiên cứu một hồi, Cổ Thần lại hướng về phía chữ Dương ở cuối cùng nhìn một cái. Mỗi lần như thế Cổ Thần đều cảm giác được có một loại hàm ý nào đó từng chút một lắng động trong đầu.
Tròn một ngày một đêm trôi qua, Cổ Thần cũng đã không biết bản thân nhìn mớ ký tự trước mặt bao nhiêu lần, và nhìn vào cái chữ Dương kia bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đều có tia hàm ý lưu lại trong thức hải của Cổ Thần, tích tụ càng lúc càng nhiều, dần dần hình thành một đoàn trạng thái bất uy tắc không hình không dạng trong thức hải Cổ Thần.
Đối với đoàn trạng thái này, Cổ Thần chỉ có thể cảm giác được như có như không, nhìn không thấy được nhưng lại có thể cảm giác được giống như một cái mê võng bao trùm lên thức hải của Cổ Thần vậy, cho nên Cổ Thần càng cố gắng không ngừng lĩnh ngộ Thuần DƯơng bí điển.
Liên tiếp ba ngày, trong thức hải Cổ Thần đột nhiên nhứ có một trận gió mát thổi qua khiến nguyên thần của Cổ Thần trong nháy mắt đột nhiên chấn động, một cảm giác rất vi diệu cũng đột nhiên từ trong thức hải tuôn ra. Một cái hàm ý hay cũng có thể là một loại hàm chứ Đạo nào đó xuất hiện bên trong thức hải của Cổ Thần.
- Đây là cái gì? Chẳng lẽ chính là Đạo mà Dương lưu lại sao?
Cổ Thần hơi ngẩn ra rồi lập tức đại hỉ.
Trong thức hải đột nhiên xuất hiện cái cảm giác vi diệu kia nhưng lại rất mông lung và thưa thớt. Cổ Thần có cái hiểu cái không, thế nhưng vẫn rõ ràng cảm giác được nó tồn tại còn hơn lúc trước nhiều. Nhưng đây cũng chỉ mới là bước đầu lĩnh ngộ được đối với Thuần Dương bí điển mà thôi.
Chỉ mới mấy ngày mà Cổ Thần đã có thể nắm bắt được một tia hàm ý trong đó đã khiến hắn mừng đến phát điên. Nếu là tu sĩ có ngộ tính hơi cao một chút thì ít nhất cũng phải mất một tháng thậm chí là mấy tháng mới có thể làm được tới bước này như Cổ Thần.
Hiểu được một tia hàm ý này, Cổ Thần đối với việc tu luyện Thuần Dương thân thể càng có hiểu biết sâu hơn và Cổ Thần cũng cảm giác được Hỗn Độn ÂM Dương quyết với Thuần Dương bí điển này có mối liên hệ với nhau.
Từ xưa đến nay, chưa có tu sĩ nào có thể đồng thời tu luyện cả hai bộ vô thượng pháp quyết này ngoại trừ Cổ Thần, và cũng vì vậy Cổ Thần mới phát hiện được mối liên hệ giữa hai bộ công pháp này.
Đã bắt được một tia hàm ý, Cổ Thần càng thêm hứng phấn tiếp tục nghiên cứu lĩnh ngộ Thuần Dương bí điển, đến tối thì tu luyện Linh Kình Thuấn Tức quyết. Ban này dùng gần tám canh giờ liên tục nghiên cứu lĩnh ngộ Thuần Dương bí điển, đến tối Cổ Thần chỉ dùng bốn canh giờ tu luyện Linh Kình Thuấn Tức quyết là tinh lực lại tràn đầy.
Cứ liên tục như vậy tiếp qua nhiều ngày, tuy rằng đoàn trạng thái trong thức hải vẫn không rõ ràng lắm nhưng cảm ngộ của Cổ Thần lại càng lúc càng sâu sắc hơn.
Đại khái qua hơn mười ngày, chỗ vách đá này đón tiếp vị Vu sĩ thứ hai tiến đến.
Cổ Thần tuy rằng chuyên tâm trong tu luyện nhưng trong vòng ngàn trượng xung quanh có tiếng châm rơi cũng không thể thoát được hai lỗ tai của Cổ Thần. CHo nên vừa nghe tiếng bước chân, Cổ Thần liền dùng thần thức đảo qua, người tới là một Nguyên Thần trung kỳ Vu sĩ, rất nhanh đã đến gần chỗ Cổ Thần ngồi, người này là một võ vu cao hai thước bốn.
Trên ngực áo của tên Vu sĩ này có đồ đằng hình sóng nước, vừa nhìn là biết người của Thuỷ Vu bộ lạc. Thuỷ Vu bộ lạc cùng DƯơng Vu bộ lạc cũng có giao hảo nên người này nhìn Cổ Thần khẽ chào hỏi một tiếng rồi hưng phấn nhìn lên vách đá.
Thấy được truyền thừa Thuần Dương bí điển của Dương Vu bộ lạc khắc trên đó, trong mắt tên Vu sĩ kia cũng toát lên khát vọng nhưng cũng có chút thất vọng. Thuỷ Vu bộ lạc và Âm Vu bộ lạc tu luyện bí pháp đều thiên về Cực Âm bí pháp cho nên không thích hợp tu luyện bí pháp có thuộc tính dương cương. Trừ khi hắn cũng có tu luyện Đạo gia âm dương hợp nhất Đỉnh Thiên Chiến Địa quyết, nếu không rất khó đồng tu loại công pháp tương khắc như vậy được.
Tuy nhiên tên Võ vu kia cũng kiếm chỗ khoanh chân ngồi xuống gần Cổ Thần, tuy rằng hắn không thích hợp để tu luyện Thuần Dương bí điển nhưng quan sát, nghiên cứu vẫn rất có lợi cho hắn.
Vừa ngồi xuống hắn liền quay sang Cổ Thần hoi:
- Dương Vu bộ lạc huynh đệ, ta là Thuỷ Vu bộ lạc Thuỷ Nguyên, xin hỏi tôn tánh đại danh của huynh đệ?
- Dương Cổ!
Cổ Thần nhàn nhạt trả lời, ánh mắt vẫn thuỷ chung không rời khỏi vách đá trước mặt.
Thuỷ Nguyên hướng bốn phía nhìn một lần rồi hỏi tiếp:
- Cổ huynh, ngươi có phát hiện thi thể bên trong Chiến Thần sơn không?
Cổ Thần hơi nhướng mày lên, có chút hứng thú nói:
- Có thấy qua một cái. Người cũng thấy thi thể Vu sĩ khác sao?
Thuỷ Nguyên gật đầu nói:
- Ta phát hiện hai cái thi thể, một là của Thuỷ Vu bộ lạc ta, một là của Âm Vu bộ lạc. Tên ngoại tộc tu sĩ kia dám ở trong Chiến Thần sơn này tàn sát Vu sĩ tộc ta!
Vừa nói, Thuỷ Nguyên vừa siết chặt nắm tay, hiển nhiên là rất tức giận.
- Ngoại tộc tu sĩ?
Cổ Thần có chút cả kinh, vội hỏi:
- Cái gì ngoại tộc tu sĩ?
Vừa hỏi Cổ Thần vừa thầm đoán, trong ba mươi người tiến vào Chiến Thần sơn ngoài Cổ Thần ra thì hai mươi chín người còn lại đều trải qua huyết mạch trắc thí. Mà Cổ Thần được Tự Ngọc bảo đảm nên không ai biết được thân phận ngoại tộc của hắn. Trong đầu Cổ Thần đột nhiên hiện lên một bóng người, đó là tên Linh Vu của Hoả Vu bộ lạc mà Cổ Thần nhìn không thấy kia.
- Thiên Vu bộ lạc và Dương Vu bộ lạc tiến vào đây sớm nhất nên hiển nhiên là Cổ huynh không biết rồi. Lúc Hoả Vu bộ lạc tiến vào thông đạo, trên bầu trời đột nhiên đánh xuống một đạo cương mang ngàn trượng, bổ lên người một gã Linh Vu của Hoả Vu bộ lạc. Mà tên ngoại tộc tu sĩ đó nhờ có một cái cổ đỉnh hộ thân nên mới thoát được công kích của cương mang chạy vào trong thông đạo.
Thuỷ Nguyên từ tử kể hết những chuyện phát sinh bên ngoài sau khi Cổ Thần tiến vào:
- Thần nữ muốn chúng ta sau khi tiến vào trong núi thì tận lực tụ tập cùng một chỗ, tên ngoại tộc tu sĩ kia có tu vi Minh Khiếu kỳ, những Vu sĩ chết trong đây, rõ ràng là do hắn giết!
Nghe Thuỷ Nguyên kể lại, trong lòng Cổ Thần như dậy sóng, hắn vừa nghe liền biết lai lịch của cái cổ đỉnh kia và tên ngoại tộc tu sĩ đó.
- Tên kia chính là Tàng Thiên Cơ!
Cổ Thần thầm hô.