Thái Hư Tiên đỉnh cho dù có hoá thành tro, Cổ Thần cũng nhận ra, cho nên Thuỷ Nguyên vừa nói là Cổ Thần liền biết tên ngoại tộc tu sĩ kia chính là Đại Doanh đế đình đương kim thái tử Tàng Thiên Cơ.
Trong lòng Cổ Thần lúc này tràn đầy kinh hãi. Tên ngoại tộc tu sĩ kia mặc kệ là Nhân tộc hay Yêu tộc cũng không có khả năng khiến Cổ Thần kinh hãi như vậy.
Cổ Thần và Tàng Thiên Cơ chính là cừu địch không đội trời chung cả hai kiếp. Không ngờ đúng là oan gia ngõ hẹp, Cổ Thần chạy tới tận Nam hoang vu cương này mà Tàng Thiên Cơ cũng chạy tới.
Cổ Thần nhờ có Thần nữ Tự Ngọc hỗ trợ nên mới có thể thông qua Liệp Long đại hội chiếm được danh ngạch tiến vào Chiến Thần sơn.
Mà Tàng Thiên Cơ lại trực tiếp đánh chết một tên Vu sĩ Hoả Vu bộ lạc đã được xác định là có thể tiến vào Chiến Thần sơn rồi dung hợp với ký ức của hắn, sau đó dùng Chân Nhan đan cải biến tướng mạo qua mắt Thần nữ và chín vị Đại Vu lẫn vào trong Chiến Thần sơn.
Kinh hãi qua đi, trong mắt Cổ Thần liền bắn ra một đạo lệ quang.
Năm năm, trong năm năm vừa qua thực lực của Cổ Thần đã từ Nguyên Thần trung kỳ tiến lên Nguyên Thần hậu kỳ đỉnh phong, đồng thời còn luyện thành thần thông ba đầu sáu tay, thực lực so với năm năm trước mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Năm năm trước, khi Cổ Thần hoá long mới khó khăn lắm so sánh được với tu sĩ Minh Khiếu kỳ kích hoạt sáu trăm khiếu huyệt.
Năm năm sau, Cổ Thần sử dụng thần thông ba đầu sáu tay thực lực đã có thể so sánh với cao thủ Minh Khiếu kỳ kích hoạt hơn chín trăm cái khiếu huyệt.
Cho dù là cao thủ đã kích hoạt chín trăm cái nếu giao thủ Cổ Thần cũng có cơ đánh chết.
- Tàng Thiên Cơ, ngày chết của ngươi đã tới rồi!
Cổ Thần trong lòng thầm quát!
Thuỷ Nguyên vẫn tiếp tục nói:
- Cổ huynh, tên ngoại tộc tu sĩ kia rất lợi hại, chúng ta cũng nên giao hảo một chút, nếu gặp phải tên tu sĩ ngoại tộc đó cũng có thể chiếu cố cho nhau.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Ta đang tìm hiểu Thuần Dương bí điển cho nên tạm thời sẽ không rời khỏi chỗ này.
Thuỷ Nguyên do sợ hãi Tàng Thiên Cơ nên tuy rằng Thuần Dương bí điển không phải là truyền thừa của Thuỷ VU bộ lạc nhưng hắn vẫn lưu lại chỗ này tìm hiểu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mấy ngày sau lại có hai gã Vu sĩ đến chỗ này, một người là Dương Vu bộ lạc tên Thiết, một người là Vu sĩ của Địa VU bộ lạc.
Hai người này vừa tới thấy Cổ Thần và Thuỷ Nguyên thì lập tức đại hỉ bước nhanh tới.
Vừa nói chuyện một hồi, hai người kia cũng thấy qua vài cái thi thể VU sĩ nên trong lòng cả đám nhất thời bàng hoàng không thôi.
Chiến Thần sơn chưa bao giờ xuất hiện tình trạng có ngoại tộc tu sĩ lẻn vào tàn sát Cổ vu tộc Vu sĩ. Sợ rằng ngay cả Thần nữ và chín vị Đại Vu cũng không ngờ được tên ngoại tộc tu sĩ này lại có vô thượng tiên bảo tương liên với mệnh thần, ngay cả cấm chế của Chiến Thần sơn cũng không thể gạt bỏ hắn.
Bởi vì sợ đụng phải tên ngoại tộc tu sĩ kia nên cả ba người đều dừng lại ở chỗ này với Cổ Thần.
Mấy ngày tiếp theo lại có thêm ba Vu sĩ nữa tới.
Dần dần, không gian trăm trượng bao quanh vách đá đã có bảy Vu sĩ. Trong đó Dương Vu bộ lạc ba người, Thiên Vu, Hoả Vu, Thuỷ Vu, Địa Vu và Âm Vu mỗi bộ lạc một người.
Vu sĩ của Dương VU bộ lạc đều có thể tu luyện Thuần Dương bí điển truyền thừa của bộ lạc, mà mấy Vu sĩ của bộ lạc khác chỉ có thể cảm ngộ được một chút từ trong mấy ký tự kia.
THời gian ở trong Chiến Thần sơn thập phần quý giá, cho nên mấy bị Vu sĩ kia đều muốn đi tìm truyền thừa của bộ lạc mình, thếng nhưng không có ai đồng hành nên họ đành phải chờ ở đây.
Tiếp theo mấy ngày kế tiếp lại có một Vu sĩ của Thuỷ Vu bộ lạc tới đây.
Dừng lại chỗ này một ngày, vị Vu sĩ của Thuỷ Vu bộ lạc vừa mới đến này cùng với THuỷ Nguyên chuấn bị cùng nhau đi kiếm truyền thừa Thuỷ Cực bí điển của THuỷ Vu bộ lạc.
Mới vừa rời khỏi chỗ vách đá hơn trăm trượng thì Thuỷ Nguyên đột nhiên dùng bước hô to:
- Thạch!
- Thạch huynh, chỗ này là truyền thừa Thuần DƯơng bí điển của Dương Vu bộ lạc các ngươi, đã có ba huynh đệ của Dương Vu bộ lạc ở đây. Không thấy ngươi, chúng ta vẫn còn lo lắng không biết ngươi có gặp nguy hiểm gì không, bây giờ thì tốt rồi ...
Tên Vu sĩ còn lại của Thuỷ Vu bộ lạc cũng lên tiếng, hưng phấn nói.
Dương Vu và Thuỷ Vu hai bộ lạc đều có quan hệ rất tốt cho nên đại đa số Vu sĩ trong hai bộ lạc đều biết nhau, chỉ có Cổ Thần là ngoại lệ.
Hai người Thuỷ Nguyên vừa đi ra được trăm trượng đã thấy Dương Thạch của Dương Vu bộ lạc đang hướng bên này đi tới thì liền vui vẻ hô lên.
Cùng lúc đó, khi Cổ Thần nghe được thanh âm của, thân thể hắn chợt léo lên, song chưởng vỗ mạnh lên mặt đất đã rời khỏi chỗ ngồi hơn ba mươi trượng, sau đó nhanh chóng tới bên cạnh hai người Thuỷ Nguyên, kéo hai người họ trờ về chỗ vách đá.
- Cổ huynh, ngươi làm gì vậy?
Thuỷ Nguyên hoàn toàn không hiểu tại sao Cổ Thần hành động như vậy nên có chút kinh hãi hỏi.
Chúng Vu sĩ còn lại cũng tỏ vẻ nghi hoặc, không biết tại sao Cổ Thần vừa thấy tên Dương Thạch liền như lâm đại địch, hai người cùng là người của Dương Vu bộ lạc mà?
Dương Thạch kia nhìn Cổ Thần, trong mắt tràn đầy nộ ý.
Cổ Thần đứng trước mấy Vu sĩ, lạnh lùng nói:
- Ta đã thấy thi thể của Thạch, hắn đã chết rồi!
- Cái gì?
Chúng Vu sĩ đều kinh hãi hét lên, sắc mặt biến đổi rồi quay về phía Dương Thạch kia quát lớn:
- Ngươi là ai?
- Ha ha ha ha ...
Dương Thạch ha hả cười rồi dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn mấy vị Vu sĩ trước mặt nói:
- Trách không được vì sao mấy ngày nay ta không tìm được tên Vu sĩ nào để giết, thì ra các ngươi đều trốn ở chỗ này. Hắc hắc, Thuần Dương bí điển của Dương Vu bộ lạc cũng ở đây, thực sự là song hỷ lâm môn mà! Ha ha ... :
Dứt lời, tên Dương Thạch kia liền chuyển ánh mắt lên người Cổ Thần, trong mắt hắn hiện lên vẻ nghi hoặc, tên Vu sĩ này để cho hắn có cảm giác thâm bất khả trắc, đồng thời còn có cảm giác hơi quen thuộc, khiến hắn rất tò mò.
Thế nhưng tò mò chỉ thoáng chốc rồi hắn hưng phấn nghĩ: "Một tên Nguyên Thần hậu kỳ cho dù thực lực có biến thái cỡ nào thì trong thiên hạ này có mấy tên có thể so được với tên siêu cấp biến thái Cổ Thần kia?"
- Hắn chính là tên ngoại tộc tu sĩ kia, chúng ta cùng nhau liên thủ giết chết hắn đi. Các vị, vì huynh đệ đã chết mà báo thù a ....
Thuỷ Nguyên nghiến răng nói.
Tên Dương Thạch kia lành lùng nhìn Thuỷ Nguyên rồi cười lạnh nói:
- Chỉ bàng các ngươi? Đám kiến hôi các ngươi cho dù có nhiều hơn cũng chỉ có thể đứng đó chờ chết mà thôi, Chiến Thần sơn là thánh địa của các ngươi đúng không? Vậy hôm nay nó sẽ trở thành mồ chôn của các ngươi!
Đang lúc nói chuyện, tay tên Dương Thạch kia cũng đồng thời nhấc lên, trong lòng bàn tay hắn liền xuất hiện một cái tiểu phiên màu đen, trên cái tiểu phiên này có khắc một cái huyết hông khô lâu. Tên Dương Thạch này nói tiếp:
- Một, hai, ba, bốn, năm, sáu ... Ồ có tới tám cái nguyên thần, ha ha, Tụ Huyết Phiên của ta lại có thể đại tăng uy lực rồi!
- Tàng Thiên Cơ, ngươi lụn bại tới mức này sao?
Cổ Thần nhìn chằm chằm vào hai mắt của tên Dương Thạch kia đạm nhiên nói.
Tàng Thiên Cơ nghe Cổ Thần nói nhưng cũng không hề nghĩ tới người trước mặt này chính là đối thủ truyền kiếp Cổ Thần của hắn, mà làm một bộ mặt rất kinh ngạc hỏi lại:
- Ngươi vậy mà nhận ra ta?
Trong lòng Cổ Thần lúc này tràn đầy kinh hãi. Tên ngoại tộc tu sĩ kia mặc kệ là Nhân tộc hay Yêu tộc cũng không có khả năng khiến Cổ Thần kinh hãi như vậy.
Cổ Thần và Tàng Thiên Cơ chính là cừu địch không đội trời chung cả hai kiếp. Không ngờ đúng là oan gia ngõ hẹp, Cổ Thần chạy tới tận Nam hoang vu cương này mà Tàng Thiên Cơ cũng chạy tới.
Cổ Thần nhờ có Thần nữ Tự Ngọc hỗ trợ nên mới có thể thông qua Liệp Long đại hội chiếm được danh ngạch tiến vào Chiến Thần sơn.
Mà Tàng Thiên Cơ lại trực tiếp đánh chết một tên Vu sĩ Hoả Vu bộ lạc đã được xác định là có thể tiến vào Chiến Thần sơn rồi dung hợp với ký ức của hắn, sau đó dùng Chân Nhan đan cải biến tướng mạo qua mắt Thần nữ và chín vị Đại Vu lẫn vào trong Chiến Thần sơn.
Kinh hãi qua đi, trong mắt Cổ Thần liền bắn ra một đạo lệ quang.
Năm năm, trong năm năm vừa qua thực lực của Cổ Thần đã từ Nguyên Thần trung kỳ tiến lên Nguyên Thần hậu kỳ đỉnh phong, đồng thời còn luyện thành thần thông ba đầu sáu tay, thực lực so với năm năm trước mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Năm năm trước, khi Cổ Thần hoá long mới khó khăn lắm so sánh được với tu sĩ Minh Khiếu kỳ kích hoạt sáu trăm khiếu huyệt.
Năm năm sau, Cổ Thần sử dụng thần thông ba đầu sáu tay thực lực đã có thể so sánh với cao thủ Minh Khiếu kỳ kích hoạt hơn chín trăm cái khiếu huyệt.
Cho dù là cao thủ đã kích hoạt chín trăm cái nếu giao thủ Cổ Thần cũng có cơ đánh chết.
- Tàng Thiên Cơ, ngày chết của ngươi đã tới rồi!
Cổ Thần trong lòng thầm quát!
Thuỷ Nguyên vẫn tiếp tục nói:
- Cổ huynh, tên ngoại tộc tu sĩ kia rất lợi hại, chúng ta cũng nên giao hảo một chút, nếu gặp phải tên tu sĩ ngoại tộc đó cũng có thể chiếu cố cho nhau.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Ta đang tìm hiểu Thuần Dương bí điển cho nên tạm thời sẽ không rời khỏi chỗ này.
Thuỷ Nguyên do sợ hãi Tàng Thiên Cơ nên tuy rằng Thuần Dương bí điển không phải là truyền thừa của Thuỷ VU bộ lạc nhưng hắn vẫn lưu lại chỗ này tìm hiểu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mấy ngày sau lại có hai gã Vu sĩ đến chỗ này, một người là Dương Vu bộ lạc tên Thiết, một người là Vu sĩ của Địa VU bộ lạc.
Hai người này vừa tới thấy Cổ Thần và Thuỷ Nguyên thì lập tức đại hỉ bước nhanh tới.
Vừa nói chuyện một hồi, hai người kia cũng thấy qua vài cái thi thể VU sĩ nên trong lòng cả đám nhất thời bàng hoàng không thôi.
Chiến Thần sơn chưa bao giờ xuất hiện tình trạng có ngoại tộc tu sĩ lẻn vào tàn sát Cổ vu tộc Vu sĩ. Sợ rằng ngay cả Thần nữ và chín vị Đại Vu cũng không ngờ được tên ngoại tộc tu sĩ này lại có vô thượng tiên bảo tương liên với mệnh thần, ngay cả cấm chế của Chiến Thần sơn cũng không thể gạt bỏ hắn.
Bởi vì sợ đụng phải tên ngoại tộc tu sĩ kia nên cả ba người đều dừng lại ở chỗ này với Cổ Thần.
Mấy ngày tiếp theo lại có thêm ba Vu sĩ nữa tới.
Dần dần, không gian trăm trượng bao quanh vách đá đã có bảy Vu sĩ. Trong đó Dương Vu bộ lạc ba người, Thiên Vu, Hoả Vu, Thuỷ Vu, Địa Vu và Âm Vu mỗi bộ lạc một người.
Vu sĩ của Dương VU bộ lạc đều có thể tu luyện Thuần Dương bí điển truyền thừa của bộ lạc, mà mấy Vu sĩ của bộ lạc khác chỉ có thể cảm ngộ được một chút từ trong mấy ký tự kia.
THời gian ở trong Chiến Thần sơn thập phần quý giá, cho nên mấy bị Vu sĩ kia đều muốn đi tìm truyền thừa của bộ lạc mình, thếng nhưng không có ai đồng hành nên họ đành phải chờ ở đây.
Tiếp theo mấy ngày kế tiếp lại có một Vu sĩ của Thuỷ Vu bộ lạc tới đây.
Dừng lại chỗ này một ngày, vị Vu sĩ của Thuỷ Vu bộ lạc vừa mới đến này cùng với THuỷ Nguyên chuấn bị cùng nhau đi kiếm truyền thừa Thuỷ Cực bí điển của THuỷ Vu bộ lạc.
Mới vừa rời khỏi chỗ vách đá hơn trăm trượng thì Thuỷ Nguyên đột nhiên dùng bước hô to:
- Thạch!
- Thạch huynh, chỗ này là truyền thừa Thuần DƯơng bí điển của Dương Vu bộ lạc các ngươi, đã có ba huynh đệ của Dương Vu bộ lạc ở đây. Không thấy ngươi, chúng ta vẫn còn lo lắng không biết ngươi có gặp nguy hiểm gì không, bây giờ thì tốt rồi ...
Tên Vu sĩ còn lại của Thuỷ Vu bộ lạc cũng lên tiếng, hưng phấn nói.
Dương Vu và Thuỷ Vu hai bộ lạc đều có quan hệ rất tốt cho nên đại đa số Vu sĩ trong hai bộ lạc đều biết nhau, chỉ có Cổ Thần là ngoại lệ.
Hai người Thuỷ Nguyên vừa đi ra được trăm trượng đã thấy Dương Thạch của Dương Vu bộ lạc đang hướng bên này đi tới thì liền vui vẻ hô lên.
Cùng lúc đó, khi Cổ Thần nghe được thanh âm của, thân thể hắn chợt léo lên, song chưởng vỗ mạnh lên mặt đất đã rời khỏi chỗ ngồi hơn ba mươi trượng, sau đó nhanh chóng tới bên cạnh hai người Thuỷ Nguyên, kéo hai người họ trờ về chỗ vách đá.
- Cổ huynh, ngươi làm gì vậy?
Thuỷ Nguyên hoàn toàn không hiểu tại sao Cổ Thần hành động như vậy nên có chút kinh hãi hỏi.
Chúng Vu sĩ còn lại cũng tỏ vẻ nghi hoặc, không biết tại sao Cổ Thần vừa thấy tên Dương Thạch liền như lâm đại địch, hai người cùng là người của Dương Vu bộ lạc mà?
Dương Thạch kia nhìn Cổ Thần, trong mắt tràn đầy nộ ý.
Cổ Thần đứng trước mấy Vu sĩ, lạnh lùng nói:
- Ta đã thấy thi thể của Thạch, hắn đã chết rồi!
- Cái gì?
Chúng Vu sĩ đều kinh hãi hét lên, sắc mặt biến đổi rồi quay về phía Dương Thạch kia quát lớn:
- Ngươi là ai?
- Ha ha ha ha ...
Dương Thạch ha hả cười rồi dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn mấy vị Vu sĩ trước mặt nói:
- Trách không được vì sao mấy ngày nay ta không tìm được tên Vu sĩ nào để giết, thì ra các ngươi đều trốn ở chỗ này. Hắc hắc, Thuần Dương bí điển của Dương Vu bộ lạc cũng ở đây, thực sự là song hỷ lâm môn mà! Ha ha ... :
Dứt lời, tên Dương Thạch kia liền chuyển ánh mắt lên người Cổ Thần, trong mắt hắn hiện lên vẻ nghi hoặc, tên Vu sĩ này để cho hắn có cảm giác thâm bất khả trắc, đồng thời còn có cảm giác hơi quen thuộc, khiến hắn rất tò mò.
Thế nhưng tò mò chỉ thoáng chốc rồi hắn hưng phấn nghĩ: "Một tên Nguyên Thần hậu kỳ cho dù thực lực có biến thái cỡ nào thì trong thiên hạ này có mấy tên có thể so được với tên siêu cấp biến thái Cổ Thần kia?"
- Hắn chính là tên ngoại tộc tu sĩ kia, chúng ta cùng nhau liên thủ giết chết hắn đi. Các vị, vì huynh đệ đã chết mà báo thù a ....
Thuỷ Nguyên nghiến răng nói.
Tên Dương Thạch kia lành lùng nhìn Thuỷ Nguyên rồi cười lạnh nói:
- Chỉ bàng các ngươi? Đám kiến hôi các ngươi cho dù có nhiều hơn cũng chỉ có thể đứng đó chờ chết mà thôi, Chiến Thần sơn là thánh địa của các ngươi đúng không? Vậy hôm nay nó sẽ trở thành mồ chôn của các ngươi!
Đang lúc nói chuyện, tay tên Dương Thạch kia cũng đồng thời nhấc lên, trong lòng bàn tay hắn liền xuất hiện một cái tiểu phiên màu đen, trên cái tiểu phiên này có khắc một cái huyết hông khô lâu. Tên Dương Thạch này nói tiếp:
- Một, hai, ba, bốn, năm, sáu ... Ồ có tới tám cái nguyên thần, ha ha, Tụ Huyết Phiên của ta lại có thể đại tăng uy lực rồi!
- Tàng Thiên Cơ, ngươi lụn bại tới mức này sao?
Cổ Thần nhìn chằm chằm vào hai mắt của tên Dương Thạch kia đạm nhiên nói.
Tàng Thiên Cơ nghe Cổ Thần nói nhưng cũng không hề nghĩ tới người trước mặt này chính là đối thủ truyền kiếp Cổ Thần của hắn, mà làm một bộ mặt rất kinh ngạc hỏi lại:
- Ngươi vậy mà nhận ra ta?