Cầm tờ giấy trên tay, tôi không dám tin nói là sự thật bởi nó đến quá nhanh chóng.Nhanh đến nỗi tôi không kịp chuẩn bị tinh thần.Giờ tôi đã là vợ của anh.Từ lúc quen anh đến khi tổ chức đám cưới chỉ có ba tháng.Ba tháng có đủ để hiểu một người hay không? Tôi không dám chắc.Anh là người chuẩn bị hết cho đám cưới.
Tôi chỉ cần đi thử nhẫn cưới và áo đầm cưới thôi.Trước đây, tôi nghĩ một ngày mang chiếc váy cưới trắng tinh đẹp lộng lẫy này thì chắc lúc đó tôi phải cười một cách hạnh phúc.Nhưng sự thật lại khác xa với thực tế.
Tôi chỉ cảm thấy có một gánh nặng trong lòng.
Miễn cưỡng bước lên chiếc xe hoa sang trọng được trang trí rất nhiều hoa hồng đỏ đằng trước mui xe.Ngày hôm nay, có lẽ bạn bè tôi sẽ đông đủ chúc mừng cho tôi.
Nhưng không, hôm nay một mình tôi bước lên xe hoa không được chúc phúc của đám bạn thân.Tại sao ư?Bọn nó không thích anh.
Cách cư xử của anh thật tệ.Chắc chẳng có cô dâu nào mà không có phụ dâu như tôi.Ngày tôi thông báo với bọn nó về đám cưới.
Không có tiếng trầm trồ, không có tiếng vỗ tay.
Chỉ thấy một đám mặt như đưa đám hỏi tôi:“Tuyết Băng, bạn đã suy nghĩ kỹ chưa?”Tôi gật đầu:“Rồi, mình sẽ không hối hận đâu.”Căn phòng lại chìm trong im lặng.
Ánh mắt bọn nó đầy lo lắng.Tôi biết bọn chúng đang nghĩ gì.
Tôi không nói nhiều cũng giải thích nhiều.Bọn nó lại hỏi:“Người đó lớn tuổi hơn bạn rất nhiều.”“Không sao, sau này mình cũng già đi mà.”“Lam sẽ hối hận.”“Tại sao?”“Bạn là một người yêu tự do, bạn thoải mái và vô tư.
Bạn không thích hợp bị ràng buộc.”Tôi vẫn cố chấp kiên trì theo sự kiên định của mình.
Bởi vì lúc này tôi không có lựa chọn khác.Tôi không muốn làm mọi người thất vọng.
Càng không muốn mọi người đặt hy vọng lên tôi.Có quá nhiều sự ảnh hưởng đến quyết định lúc này của tôi.Tôi nghĩ:“Không biết tương lai anh có hối hận vì quyết định của mình không? Bởi tôi là một con sâu gạo.”Tôi không giỏi giao tiếp.
Không ngoan hiền, không xinh đẹp.
Tôi chẳng có gì cả.Nhưng anh ấy chấp nhận tất cả.
Nếu như anh làm được thì tại sao tôi lại không thử cho mình một cơ hội.* * *Ngày anh và gia đình anh đến hỏi cưới tôi.
Tôi rất buồn.Vì tôi sắp phải rời xa nơi tôi lớn lên.
Dù ở đây không có mấy hồi ức vui vẻ nhưng nó cũng là một phần trong tôi.Anh dẫn tôi đi chọn nhẫn cưới.
Tôi cũng không có mấy tâm trạng để xem xét nó đẹp hay xấu.Anh hỏi ý tôi:“Em thích kiểu dáng gì?”Tôi thờ ơ trả lời:“Kiểu nào cũng được.”Họ đưa ra rất nhiều cặp nhẫn khác nhau.
Tôi chọn một cặp nhẫn đơn giản và vừa tay.
Tôi biết chắc tương lai sẽ chẳng mấy khi tôi đụng đến nó.Tại sai ư? Bởi vì tôi đã từng đi chọn một cặp trước đó.Lúc đó, tôi đã tìm một mẫu tôi ưa thích.
Chọn lui chọn tới hết cả một ngày trời.
Giờ nó đã nằm ở một góc ngách nào đó trong nhà tôi.Vậy nên khi bạn hy vọng càng nhiều.
Đến khi từ bỏ lại đau khổ nhiều hơn thế.Tôi không muốn hy vọng nữa.Anh lại đưa tôi đến cửa hàng bán váy cưới.Mỗi kiểu dáng anh chọn cho tôi đều rất đẹp và vừa với người tôi.Tôi lại nhớ đến người đã từng hứa sẽ dẫn tôi đến đây.
Người đó giờ đang ở rất xa.
Đang vui vẻ cùng bạn bè.Anh thích màu trắng tinh tế, con tôi thích màu đỏ diễm lệ.Tôi thích váy sexy quyến rũ nhưng tôi biết chắc mọi người ai cũng thích những chiếc váy kín đáo.
Bởi vì ba mẹ anh đã già.
Ở cái thời đó, không có những chiếc váy như vậy.
Nếu có cũng chẳng ai dám mặc nó.
Mà có dám mặc thì khi bị mọi người chỉ trích thì không biết xấu hổ giấu mặt đi đâu.
Bởi họ rất cổ hủ.Lời nói mắng nhiếc rất nặng nề.Ba mẹ anh không có ý kiến như nhiều người nói.
Thì không khí có vui vẻ như thế nào cũng trở nên chướng khí mịt mù.Tôi chỉ muốn một đám cưới nhỏ và đơn giản.Không ai nghĩ một người thích tự do như tôi lại lấy chồng sớm như vậy.Thậm chí, rất nhiều năm sau đó còn có người bảo:“ Sao Băng không lấy chồng đi?”Tôi bảo“ Mình lấy được ba năm rồi.”Ai cũng mở to mắt nhìn tôi.
Họ không hề biết bởi vì tôi không hề thông báo gì cả.Tôi cứ im lặng cưới.
Im lặng lên xe hoa về nhà chồng.
Tôi cũng không hề rơi một giọt lệ nào.Sâu gạo mà ở nhà hay nhà anh thì có khác gì nhau đâu.Miễn sao cuộc sống cứ trôi qua bình bình yên yên là được rồi.Ngày đó, mẹ tôi không có la mắng tôi.Nếu có bạn bè bên cạnh tôi còn thấy được an ủi.
Nhưng tôi không có ai ngoài gia đình.
Tôi chỉ cần đi thử nhẫn cưới và áo đầm cưới thôi.Trước đây, tôi nghĩ một ngày mang chiếc váy cưới trắng tinh đẹp lộng lẫy này thì chắc lúc đó tôi phải cười một cách hạnh phúc.Nhưng sự thật lại khác xa với thực tế.
Tôi chỉ cảm thấy có một gánh nặng trong lòng.
Miễn cưỡng bước lên chiếc xe hoa sang trọng được trang trí rất nhiều hoa hồng đỏ đằng trước mui xe.Ngày hôm nay, có lẽ bạn bè tôi sẽ đông đủ chúc mừng cho tôi.
Nhưng không, hôm nay một mình tôi bước lên xe hoa không được chúc phúc của đám bạn thân.Tại sao ư?Bọn nó không thích anh.
Cách cư xử của anh thật tệ.Chắc chẳng có cô dâu nào mà không có phụ dâu như tôi.Ngày tôi thông báo với bọn nó về đám cưới.
Không có tiếng trầm trồ, không có tiếng vỗ tay.
Chỉ thấy một đám mặt như đưa đám hỏi tôi:“Tuyết Băng, bạn đã suy nghĩ kỹ chưa?”Tôi gật đầu:“Rồi, mình sẽ không hối hận đâu.”Căn phòng lại chìm trong im lặng.
Ánh mắt bọn nó đầy lo lắng.Tôi biết bọn chúng đang nghĩ gì.
Tôi không nói nhiều cũng giải thích nhiều.Bọn nó lại hỏi:“Người đó lớn tuổi hơn bạn rất nhiều.”“Không sao, sau này mình cũng già đi mà.”“Lam sẽ hối hận.”“Tại sao?”“Bạn là một người yêu tự do, bạn thoải mái và vô tư.
Bạn không thích hợp bị ràng buộc.”Tôi vẫn cố chấp kiên trì theo sự kiên định của mình.
Bởi vì lúc này tôi không có lựa chọn khác.Tôi không muốn làm mọi người thất vọng.
Càng không muốn mọi người đặt hy vọng lên tôi.Có quá nhiều sự ảnh hưởng đến quyết định lúc này của tôi.Tôi nghĩ:“Không biết tương lai anh có hối hận vì quyết định của mình không? Bởi tôi là một con sâu gạo.”Tôi không giỏi giao tiếp.
Không ngoan hiền, không xinh đẹp.
Tôi chẳng có gì cả.Nhưng anh ấy chấp nhận tất cả.
Nếu như anh làm được thì tại sao tôi lại không thử cho mình một cơ hội.* * *Ngày anh và gia đình anh đến hỏi cưới tôi.
Tôi rất buồn.Vì tôi sắp phải rời xa nơi tôi lớn lên.
Dù ở đây không có mấy hồi ức vui vẻ nhưng nó cũng là một phần trong tôi.Anh dẫn tôi đi chọn nhẫn cưới.
Tôi cũng không có mấy tâm trạng để xem xét nó đẹp hay xấu.Anh hỏi ý tôi:“Em thích kiểu dáng gì?”Tôi thờ ơ trả lời:“Kiểu nào cũng được.”Họ đưa ra rất nhiều cặp nhẫn khác nhau.
Tôi chọn một cặp nhẫn đơn giản và vừa tay.
Tôi biết chắc tương lai sẽ chẳng mấy khi tôi đụng đến nó.Tại sai ư? Bởi vì tôi đã từng đi chọn một cặp trước đó.Lúc đó, tôi đã tìm một mẫu tôi ưa thích.
Chọn lui chọn tới hết cả một ngày trời.
Giờ nó đã nằm ở một góc ngách nào đó trong nhà tôi.Vậy nên khi bạn hy vọng càng nhiều.
Đến khi từ bỏ lại đau khổ nhiều hơn thế.Tôi không muốn hy vọng nữa.Anh lại đưa tôi đến cửa hàng bán váy cưới.Mỗi kiểu dáng anh chọn cho tôi đều rất đẹp và vừa với người tôi.Tôi lại nhớ đến người đã từng hứa sẽ dẫn tôi đến đây.
Người đó giờ đang ở rất xa.
Đang vui vẻ cùng bạn bè.Anh thích màu trắng tinh tế, con tôi thích màu đỏ diễm lệ.Tôi thích váy sexy quyến rũ nhưng tôi biết chắc mọi người ai cũng thích những chiếc váy kín đáo.
Bởi vì ba mẹ anh đã già.
Ở cái thời đó, không có những chiếc váy như vậy.
Nếu có cũng chẳng ai dám mặc nó.
Mà có dám mặc thì khi bị mọi người chỉ trích thì không biết xấu hổ giấu mặt đi đâu.
Bởi họ rất cổ hủ.Lời nói mắng nhiếc rất nặng nề.Ba mẹ anh không có ý kiến như nhiều người nói.
Thì không khí có vui vẻ như thế nào cũng trở nên chướng khí mịt mù.Tôi chỉ muốn một đám cưới nhỏ và đơn giản.Không ai nghĩ một người thích tự do như tôi lại lấy chồng sớm như vậy.Thậm chí, rất nhiều năm sau đó còn có người bảo:“ Sao Băng không lấy chồng đi?”Tôi bảo“ Mình lấy được ba năm rồi.”Ai cũng mở to mắt nhìn tôi.
Họ không hề biết bởi vì tôi không hề thông báo gì cả.Tôi cứ im lặng cưới.
Im lặng lên xe hoa về nhà chồng.
Tôi cũng không hề rơi một giọt lệ nào.Sâu gạo mà ở nhà hay nhà anh thì có khác gì nhau đâu.Miễn sao cuộc sống cứ trôi qua bình bình yên yên là được rồi.Ngày đó, mẹ tôi không có la mắng tôi.Nếu có bạn bè bên cạnh tôi còn thấy được an ủi.
Nhưng tôi không có ai ngoài gia đình.