Chí Tôn Vô Lại

Chương 235: Bối Nhi ra trận

 

Được rồi, hiện tại để chúng ta quay ngược thời gian lại hai mươi phút trước đó...

 

Ngày này đã định trước là lịch sử huy hoàng của siêu thị bách hóa Đông Phương tại nội thành Nam Đô sẽ được viết lại.

 

Vào lúc xế chiều, trước cửa thang máy lầu hai phía đông của siêu thị, có đông đảo người đi đường cũng như khách hàng qua lại. Giữa tiếng ríu rít tán dương từ các nữ nhân viên của siêu thị đang đứng hai bên phát truyền đơn khuyến mãi, một cô bé mười tuổi từ cửa hông chạy rất nhanh vào.

 

"Thiên sứ! Cô bé quả thực chính là Thiên sứ!"

 

Rất rõ ràng, có thể thu hút ánh mắt tán thưởng của đám đông như vậy tự nhiên chính là đại tiểu thư Bảo Nhi mười tuổi xinh đẹp. Bảo Nhi mười tuổi, vẻ xinh đẹp so với ba năm trước lại càng thêm khả ái khiến người rung động. Thân người đã cao hơn một chút, nhưng đôi mắt to ướt át trên khuôn mặt kia quả thực vô cùng giống mấy cô bé siêu cấp khả ái trong phim hoạt hình manga. Đôi nhãn châu đen láy xoay tới xoay lui, dường như đang tìm kiếm gì đó chung quanh, cái miệng nhỏ xinh xắn giảu lên, ra vẻ hơi khó chịu.

 

Bảo Nhi mặc bộ đồ trông thật buồn cười, cái quần dài thì rộng thùng thình, trên người lại mặc một cái áo cộc tay mùa hè bó sát người. Mái tóc dài để xõa đen nhánh năm đó đã biến thành hai bím tóc thanh tú dễ thương. Trong cái vẻ đơn giản đó hiển lộ ba phần ôn nhu bảy phần hoạt bát. Chỉ là hiện tại rõ ràng Bảo Nhi tựa hồ rất không vui, cái miệng nhỏ nhắn đang lầm bầm, hầm hừ nói: "Hừ, không ngờ dám sử dụng pháp thuật ở nơi này... để cho mẹ Diệu Yên mà biết, coi chừng muội bị đánh đỏ cả mông lên..."

 

Bảo Nhi tìm chung quanh một hồi, không khỏi có chút chán nản, quay đầu đưa mắt nhìn về phía đám người qua lại phía dưới thang cuốn rồi cao giọng nói: "Tiểu Thanh di, Như Hoa di, Bối Nhi chạy mất rồi."

 

Phía dưới thang cuốn tự động có hai nữ tử chậm rãi đi lên. Cô bên trái tướng mạo xấu xí, vóc người thô lậu cường tráng, lại mặc một cái áo mỏng với thắt lưng màu hồng vô cùng không tương xứng với vóc người... Ách, thần công tạo hình tượng điêu luyện như thế, không cần phải nói, tự nhiên là Như Hoa đại tiểu thư rồi.

 

Có cô nàng Như Hoa tướng mạo "kinh người" này đứng bên cạnh, lại càng làm nổi bật Tiểu Thanh, nhìn qua cơ hồ vẻ đẹp không còn giống một con người bình thường nữa.

 

Dù sao cũng là xà yêu tu luyện thành tinh, ba năm ngắn ngủi cũng chẳng để lại dấu vết năm tháng trên người Tiểu Thanh. Nàng vẫn mỹ lệ dịu dàng như ba năm về trước vậy. Mái tóc dài buông xuống phía bên trái, lại càng làm lộ hẳn ra cái cằm thon dài cùng những đường cong trên vẻ mặt đáng yêu của nàng. Trên người nàng chỉ mặc một cái áo sơ mi màu trắng vô cùng đơn giản, thêm vào một cái quần jean... Đây vốn là bộ y phục nguyên mẫu của Tiểu Lôi mà năm đó Tiểu Thanh mặc...

 

Đương nhiên, hiện tại thứ Tiểu Thanh mặc trên người, chính là bộ y phục năm đó của Tiểu Lôi, tựa hồ Tiểu Thanh trong lòng luôn nhung nhớ Tiểu Lôi. Đã lâu như vậy, vẫn một mực không chịu thay đổi trang phục. Quần áo trên người mặc dù sau này là mua mới, nhưng ba năm qua, nàng tựa hồ đại đa số thời gian, đều dựa theo trang phục năm đó phối hợp với phục sức của mình. Rất rõ ràng là kỷ niệm năm đó trong sơn cốc tại Nga Mi sơn cùng Tiểu Lôi một phen không hẹn mà gặp, luôn ở trong tim của nàng.

 

Mỹ nữ vẫn là mỹ nữ, phục sức có đơn giản thế nào, cũng vô pháp che dấu vẻ thanh lệ của nàng. May là có Như Hoa vốn tự nhiên có ưu điểm có thể làm vật cách ly với luồng điện nam nhân xung quanh, cho nên đại đa số nam nhân vừa đưa mắt nhìn lần đầu, sau khi thấy Như Hoa, 90% lập tức bị doạ phải né tránh ra thật xa.

 

"Bảo Nhi. Con lại cùng Bối Nhi chơi trò gì thế?" Tiểu Thanh cười ôn hoà, đi tới nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Bảo Nhi.

 

Bảo Nhi ngoan ngoãn để mặc cho Tiểu Thanh nắm lấy tay mình, mặc dù cặp mắt vẫn không cam lòng tìm kiếm khắp nơi, ngoài miệng lại thành thành thật thật trả lời: "Là Bối Nhi nói muốn cùng con chơi trốn tìm! Tiểu Thanh a di, người cũng biết, trang viên nhà chúng ta mặc dù lớn, nhưng đâu có chỗ nào chơi đùa thật vui a. Chỗ này nhiều người như vậy, tìm được mới thú vị chứ."

 

Tiểu Thanh cười cười nói: "Lần này các con lại đánh cược à? Cược gì thế?"

 

Bảo Nhi bĩu bĩu miệng, trên mặt lộ ra vẻ cười ngây thơ hồn nhiên, nhưng trong đôi nhãn châu linh động ấy, dường như lại ẩn giấu vài phần tinh nghịch: "Không có a..." Trông thấy vẻ mặt cười mà không phải cười của Tiểu Thanh, Bảo Nhi bất đắc dĩ thở dài: "Ài, Tiểu Thanh di, thực sự không có gì, là cược một cái vòng kim cương mà năm đó sư phụ lưu lại cho con."

 

Tiểu Thanh che miệng cười, lại nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt Bảo Nhi: "Ài... xem ra con lại thua rồi phải không? Mấy ngày nay, những đồ tốt trong tay con, bị muội muội con thắng nhiều lắm rồi, con còn lại bao nhiêu đây?"

 

Bảo Nhi lộ ra vẻ uể oải, cúi đầu xuống: "Không nhiều lắm... Muội ấy lần nào cũng chơi xấu! Hôm nay đã nói là không được dùng pháp thuật, nhưng vừa rồi vòng vo một hồi, con vẫn tìm không được muội ấy, muội ấy nhất định đã sử dụng phép ẩn thân rồi!"

 

Như Hoa bên cạnh nhếch môi cười: "Muội muội của con so với con thông minh hơn, Bảo Nhi à."

 

Nào biết đâu rằng tiểu nha đầu kia nghe vậy lại không tức giận chút nào, ngược lại chỉ nhún nhún vai, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra bộ dạng thiếu niên già dặn rồi nghiêm túc nói: "Như Hoa a di, lúc đầu ba ba đã nói qua điều này. Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước lại tan trên bờ cát! Bối Nhi hiện tại có thể thắng con, tương lai ba ba cùng mấy mụ mụ sinh thêm đệ đệ muội muội, cũng có thể khiến cho Bối Nhi tức chết như vậy!"

 

Như Hoa nghe vậy nhịn không được trợn trắng mắt: "Muội muội con không thấy tăm hơi, con cũng không lo lắng à? Nó mới hai tuổi rưỡi à!"

 

Hai tuổi rưỡi...

 

Bảo Nhi cũng trợn trắng mắt như vậy: "Muội ấy một năm trước đã biết sử dụng "cách không thủ vật" cướp bánh ngọt của con! Nửa năm trước đã học xong phép ẩn thân, nửa đêm giả quỷ hù doạ người ta rồi. Như Hoa di, người biết không, tháng trước muội ấy sau khi học được Ngự phong thuật, trên bầu trời gần nhà chúng ta, đã không còn chim chóc nào dám bay qua nữa... Bởi vì mới đây muội ấy ham thích sưu tầm các loại lông vũ nhiều màu..."

 

Như Hoa trợn tròn đôi mắt lên, tử tử tế tế nhìn vào hai mắt Bảo Nhi, hốt nhiên ha ha cười lớn: "Hay hay hay! Ác nhân tự có ác nhân trị! Tiểu nha đầu, năm đó con hành hạ mấy người chúng ta đến thảm, hiện giờ tự nhiên có người có thể sửa trị con rồi!"

 

Bảo Nhi giảu giảu mỏ, xoay đầu không thèm nhìn Như Hoa nữa, hốt nhiên lại nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiểu Thanh, thì thào: "Tiểu Thanh di, bên kia có nam nhân đang nhìn trộm người kìa."

 

Tiểu Thanh cau mày, thuận theo ngón tay Bảo Nhi nhìn tới, quả nhiên trông thấy phía bên trái đâu đó bên cạnh tấm bảng của quầy chuyên bán đồ hiệu, một nam nhân với bộ râu rậm rạp đang dùng ánh mắt mập mờ nhìn chòng chọc mình. Sinh hoạt tại nhân gian lâu như vậy, Tiểu Thanh sớm đã quen với việc bị người khác nhìn như vậy, thản nhiên nói: "Cái tên rỗi hơi, không cần phải lo tới hắn. Chúng ta đi tìm Bối Nhi thôi. Con bé này có lòng hiếu kỳ quá lớn, đợi khi nó chơi chán rồi, sẽ tự chạy đến thôi."

 

Bảo Nhi theo Tiểu Thanh đi vào bên trong, vẫn không cam lòng quay đầu lại liếc mắt nhìn tên nam nhân đang nhìn chòng chọc Tiểu Thanh kia. Khoé miệng lộ ra một nụ cười nghịch ngợm, len lén vươn ngón út ra nhẹ nhàng điểm một cái... Tên nam nhân kia hoàn toàn không biết, hốt nhiên thắt lưng cùng với cái cúc quần vô thanh vô tức bị đứt. Cái quần bỗng chốc bị tụt xuống, lúc này mới kinh hô một tiếng, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người chung quanh, xấu hổ kéo quần lên bỏ chạy đi mất.

 

Ba người tuỳ ý đi một hồi, đang lúc tìm kiếm khắp nơi tung tích của Bối Nhi cô nương kia, đột nhiên chợt nghe thấy phía trên thang cuốn tự động, ước chừng trên tầng thứ ba của cửa hàng truyền đến một trận ồn ào, trong đó còn có tiếng kinh hô và tiếng thét chói tai của nữ nhân.

 

Ầm!!

 

Một tiếng nổ lớn từ bên trên truyền đến, rầm rầm vài tiếng, vô số những mảnh kính nhỏ bắn ra tứ tán. Cả khu cửa hàng đều bị thanh âm này làm kinh động, cơ hồ hết thảy mọi người đều sửng sốt nhìn lên phía trên.

 

Trên tầng thứ ba hình như phát ra ánh lửa, sau đó lại nghe thấy một tiếng kêu thảm, một người dường như bị người ta từ phía sau lan can lầu ba ném ra, mang theo một tiếng kêu thê lương thảm thiết, từ trên lầu cao rơi thẳng xuống. "Bịch" một tiếng, nện sầm lên mặt đại sảnh lầu một, ngã đến bể đầu chảy máu, thân thể gắng sức giãy lên vài cái, trên người chảy ra một mảng máu tươi lớn...

 

"A!!!! Giết người rồi!!!!!"

 

Sau đó, một thứ gì đó đen xì xì, lại bị quăng xuống từ phía sau lan can lầu ba.

 

Vật đó tại giữa không trung xẹt theo một cung tròn, rồi rơi xuống sàn đại sảnh lầu một, đinh đinh đang đang nảy mấy cái rồi lăn đến bên cạnh quầy bán đồ hiệu...

 

Ầm!!!!

 

Một tiếng nổ còn lớn hơn nữa, đi đôi với hỏa quang, lực xung kích của vụ nổ làm vỡ nát toàn bộ cửa kính chung quanh. Đám y phục trong quầy đồ hiệu bị ánh lửa cuộn đến liền cháy bùng lên, khói đậm bốc lên cuồn cuộn.

 

Cũng không biết là ai đã phát ra tiếng thét chói tai vừa rồi. Mọi người trong nháy mắt trở nên hoảng sợ, vô số người ồ ạt phóng xuống dưới lầu. Đám người hoảng loạn chen nhau chật ních chỗ thang cuốn tự động. Bên trong cả cửa hàng, giống như ong vỡ tổ, trong tích tắc đoàn người phóng ra. Trong lúc nhất thời người chen người, người đẩy người, mỗi cá nhân đều chen lấn xô đẩy chạy xuống dưới lầu.

 

"Bối Nhi! Bối Nhi!" Tiểu Thanh nắm chặt lấy Bảo Nhi cùng Như Hoa, ba người tức tốc rời khỏi cửa thang máy, khó khăn lắm mới đi ngược lại được dòng người đang tiến tới.

 

"Đùng! Đùng đoàng! Đoàng!"

 

Trên lầu ba, truyền đến mấy thanh âm nặng nề.

 

"Là tiếng súng." Như Hoa trầm giọng nói: "Ta và Lôi Hống thường hay đi chơi bắn súng, đây là tiếng súng!"

 

Sắc mặt Tiểu Thanh có chút khẩn trương, nhưng cũng không quá hoảng loạn, thấp giọng nói: "Như Hoa, ngươi cùng Bảo Nhi chờ ở đây, ta đi tìm Bối Nhi đây!"

 

Giọng nói vừa mới dứt, thân thể Tiểu Thanh đã nhoáng lên, thân người dường như biến thành một cái bóng xa tít vô hình, như con thoi xuyên qua khe hở trong đoàn người rồi biến mất...

 

Ngay vào lúc này, bên ngoài phía dưới lầu đã truyền đến thanh âm còi hụ của cảnh sát, lập tức có vô số nhân viên vũ trang mặc cảnh phục từ bốn phương tám hướng của cửa hàng xông vào qua các cửa lớn, ra sức sơ tán đoàn người.

 

Bảo Nhi đảo mắt, kéo kéo Như Hoa, nói: "Như Hoa a di, người cứ xuống trước đi, cháu đi xem nhiệt náo!" Nói xong, không đợi xem phản ứng của Như Hoa, Bảo Nhi đã buông tay Như Hoa, thân người chớp lên rồi biến mất, Như Hoa làm sao có thể giữ nó lại được?

 

Giờ phút này, trên lầu ba của siêu thị, thang cuốn tự động đã bị cường hành ngắt nguồn điện, có hai tên cướp trùm đầu bằng vớ lót, tay cầm một khẩu súng lục nòng lớn đang nằm phục tại chỗ lên xuống của thang cuốn tự động. Hai cái quầy bán đồ hàng hiệu gì đó ở bên cạnh đã bị lật xuống, chặn tại ngay chỗ lên xuống thang cuốn, tạo nên một bức bình phong tạm thời.

 

Hai cái thang máy khác trên lầu ba, nguồn điện đã bị cắt. Cả cái lầu ba ước chừng có sáu tên cướp cầm súng, không rõ lai lịch, đang triệt để tìm kiếm các khách hàng tại lầu này, cưỡng ép dồn bọn họ vào một góc phía sau một quầy bán đồ hiệu.

 

Lại có ba tên cướp đang triệt để tìm kiếm tất cả các đường thông đạo an toàn, ngăn chặn lại hết, sau đó lại lục soát kỹ lưỡng phòng vệ sinh, từng quầy bán hàng, từng xó xỉnh góc kẹt vân vân.

 

Tất cả người tìm được, toàn bộ đều bị dồn đến cùng một chỗ, hai tay ôm đầu ngồi xổm trên đất. Hai tên cướp khám xét từng người một, lục soát điện thoại di động trên người mỗi khách hàng cùng các dụng cụ truyền tin.

 

Những tên này, đều mặc áo thường phục, mỗi tên trên đầu đều trùm kín một cái vớ lót, không thấy rõ mặt mũi bọn chúng, cầm trong tay một số súng lục súng trường, trên người chúng còn dính vết máu.

 

"Các thông đạo đã bị chẹn lại..." Một tên cướp có giọng khàn khàn bước nhanh tới, đá một cước lên người một con tin đang ngồi xổm trước mặt, quay về một tên cướp che mặt có thân hình cao lớn báo cáo, trông bộ dạng hắn chắc là thủ lĩnh.

 

Tên thủ lĩnh thân hình cao lớn này đang cố lau vết máu trên bàn tay: "Lần này xem ra thất bại... Mẹ kiếp cái đám cớm này hành động nhanh nhẹn thật..."

 

Tên thủ hạ giọng khàn khàn kia có chút bất an: "Lão đại, chúng ta bị truy đuổi tới đây, vừa rồi ta đã xem qua, nơi này không có lối ra đâu... Phía dưới làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại liều mạng với đám cảnh sát?"

 

Tên thủ lĩnh trầm ngâm mất hai giây, ném mạnh mớ khăn giấy lau vết máu trong tay xuống đất: "Trong tay chúng ta còn có mấy chục con tin, bọn chúng không dám làm càn đâu! Ngươi đem người phong toả lối ra vào, cùng bọn chúng đàm phán điều kiện, trì hoãn kéo dài thời gian! Những người khác tiếp tục lục soát cả tầng! Ta muốn cả tầng lầu này phải tuyệt đối bị chúng ta khống chế... Còn nữa... Đem hai cái tên bảo an vừa rồi chúng ta thủ tiêu, ném từ trên xuống, cảnh cáo bọn chúng một chút!"

 

"Mẹ nó!" Đợi đến khi thấy đám thủ hạ nghe lệnh tản ra làm việc, tên thủ lĩnh này mới đột nhiên chửi một câu, phẫn nộ kéo cái vớ lót trùm đầu xuống, thở dốc vài cái. Liếc mắt nhìn mấy chục con tin đang khủng hoảng ngồi chồm hỗm trong góc, hắn hít một hơi thật sâu, ráng sức để giọng nói trở nên bình hoãn lại rồi lớn giọng nói: "Rất xin lỗi, đã quấy rầy ngày nghỉ lễ của các vị. Hiện giờ tôi tuyên bố, nơi này tạm thời đã được người của chúng tôi tiếp quản! Các vị yên tâm, chúng tôi không phải là kẻ cướp bóc gì đâu, chỉ cần các vị hợp tác, tôi sẽ không tuỳ tiện thương hại các vị! Sự thật là, chúng tôi đến đây là ngoài ý muốn. Chỉ cần đám cảnh sát bên ngoài đáp ứng điều kiện của chúng tôi, các vị có thể an toàn quay về nhà."

 

Giọng tên này là giọng quốc ngữ tiêu chuẩn, phát âm từng chữ rất rõ ràng. Hắn ngừng một chút, đột nhiên giọng nói biến đổi, trở nên sắc bén: "Nhưng nếu có người không hợp tác, hoặc giả muốn làm anh hùng... vậy chúng tôi sẽ không khách khí! Đám bảo an vừa rồi bị chúng tôi ném xuống, chính là ví dụ!"

 

Nói xong những điều này, hắn phân phó người trông coi đám con tin rồi hạ lệnh: "Nơi này dẫu sao cũng là chỗ siêu thị công cộng, mọi người cẩn thận chút. Từ giờ bắt đầu dùng bộ đàm để giữ liên lạc từng thời khắc, phòng ngừa có cảnh sát tiềm nhập đột phá lên đây..."

 

Tại quầy đồ chơi lầu ba, lúc này sớm đã không còn bóng người, chỉ có một số món đồ bị quăng vội trên mặt đất. Một tên cướp cầm súng đang từ từ cẩn trọng đi xuyên qua mỗi quầy hàng, đột nhiên trong xó xỉnh trước mặt truyền đến một tiếng động khe khẽ...

 

"Ai! Ai ở đó! Ra đây!" Tên cướp cao giọng quát, lập tức khom người xuống, tiếp tục núp sau quầy hàng, nhanh chóng tiếp cận.

 

"Cách cách" hai tiếng lên cò, hắn đã xông qua chỗ ngoặt đó, đột nhiên lại bị cảnh trượng trước mắt làm cho sửng sốt.

 

Trên mặt đất trước mặt có một cô bé con cao chưa tới một mét, trông hình dáng nhiều nhất chỉ khoảng hai ba tuổi, mặc một cái quần dài xinh xắn, mái tóc thật dài đen nhánh, phía trên còn cài một cái kẹp tóc có hình con heo nhỏ.

 

Mặc dù trong tay cầm súng, nhưng Thượng đế làm chứng, cho dù là kẻ tối hung ác đệ nhất trên thế giới này, sau khi nhìn thấy cô bé này, cũng đều không tài nào phát sinh ra được nửa điểm sát khí...

 

Cô bé con này, có khuôn mặt giống như Thiên sứ vậy, khuôn mặt trắng như tuyết mịn màng, cặp mắt vừa đen vừa sáng cơ hồ chiếm một phần ba khuôn mặt cô bé, trong lòng nó ôm con gấu nhồi bông Winnie the Pooh còn cao hơn nó. Tựa hồ món đồ chơi này quá to, nó chỉ cố gắng ôm lấy, mới có thể giữ thăng bằng. Biểu tình trên khuôn mặt kia lại càng khả ái đến cực điểm. Đôi mắt trong sáng không chứa một tí mảy may tạp chất...

 

Tên cướp này cơ hồ hành động theo bản năng, hạ khẩu súng trong tay xuống, ngay cả hắn cũng không ý thức được rằng giọng nói của chính mình chẳng ngờ đã biến thành nhu hoà: "Tiểu cô nương... Lại đây... Lại đây..."

 

Cô bé con chần chừ liếc nhìn hắn, người lại rụt lùi về phía sau, đôi mắt to lộ xuất mục quang hiếu kỳ.

 

Ngay lúc này, cái bộ đàm đeo trước ngực tên cướp phát ra thanh âm: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

 

Tên cướp thở phào, cầm lấy bộ đàm nói: "Không có gì, đã phát hiện một con bé. Ta sẽ dẫn nó trở về ngay."

 

Nói xong, hắn vươn tay nắm lấy cô bé con. Cô bé đột nhiên nở nụ cười thật tươi, lộ ra hàm răng trắng như hạt bắp ngay ngắn: "Sao trên đầu chú lại trùm vớ vậy?"

 

Thanh âm của nó nhẹ nhẹ nhàng nhàng lại tràn đầy vẻ hiếu kỳ, tựa hồ nhịn không được muốn đưa tay sờ lên mặt tên cướp kia.

 

"Tiểu cô nương, lại đây..." Tên cướp nhếch môi nở nụ cười, đưa tay nắm lấy vai cô bé, sau đó dụng lực nhấc một cái, bế nó lên, nhưng lại vung tay ném con gấu đồ chơi rất to kia đi.

 

"Không được! Con gấu của cháu!" Cô bé đột nhiên trở nên bất mãn, vươn bàn tay nhỏ bé tựa hồ muốn chộp con gấu kia lại. Cùng lúc, tên cướp cảm thấy trong lòng mình đột nhiên trống không. Cô bé vốn đang bị hắn bế, không ngờ thoáng cái đã biến mất! Hắn ngẩn người ra, cẩn thận tập trung nhìn lại, cô bé kia lại đã ngồi trên mặt đất, ôm lấy con gấu đồ chơi kia...

 

"Gặp quỷ rồi..." Hắn lại vươn bàn tay to lớn ra bắt, nhưng lần này cô bé con lại thụt lùi vài bước, nhìn hắn chằm chằm, ngọt ngào nói: "Mẹ có nói, không được đi theo người lạ, không được để cho người lạ bế."

 

Tên cướp có phần sốt ruột, lại tới bắt nó, lần này cô bé quẫy một cái, thân người đã tránh ra sau con gấu đồ chơi. Mắt thấy cái món đồ nhồi bông này thực sự quá phiền nhiễu, tên cướp không nhịn được chộp lấy quăng sang một bên.

 

"Chú cướp đồ của cháu! Cháu giận rồi đó!" Cô bé con đột nhiên trầm mặt xuống.

 

"Cháu lại đây đi!!" Tên cướp đã nắm được vai cô bé, nhưng trong lòng bỗng cảm thấy một tia bất an, vừa cúi đầu nhìn thì cô bé đang ngẩng mặt lên nhìn hắn, một bàn tay nhỏ bé đang nhẹ nhàng áp lên hông hắn.

 

Tiếp theo đó, chợt nghe thấy trong miệng cô bé con chậm rãi phát ra ba chữ:

 

"Phá Sơn Không!"

back top