Chí Tôn Vô Lại

Chương 236: Siêu nhân

 

"Ngài hãy nghe cho kỹ cảnh sát tiên sinh tôn kính!" Tên thủ lĩnh cầm chiếc điện thoại di động trong tay, lạnh lùng nói: "Hiện tại trong tay ta tổng cộng có năm mươi con tin! Ta hạn cho ngài thời gian một tiếng đồng hồ, ta cần một chiếc xe hơi, không nên lấy ô tô thông thường lừa ta! Ta cần loại xe chở tiền của ngân hàng, loại chống đạn! Sau đó ta yêu cầu người bên ngoài của các ngài tản ra, lui khỏi con đường này ……"

 

Nói đến đây, thanh âm của hắn đã bị cắt ngang!

 

Bởi vì hắn đột nhiên nghe thấy "ầm", một bóng người từ phía khu bán hàng thiếu nhi bay ra, đập vỡ vách của bốn quầy hàng, sau đó phá nốt lan can lầu ba, rồi rớt xuống trước mắt mình.

 

Sau đó, một tiếng "bịch" vang lên, bóng người ngã sầm xuống sàn đại sảnh lầu một.

 

"Là tiểu P" Tên thủ hạ bên cạnh kêu lên kinh hoảng, sắc mặt thủ lĩnh khẽ biến đổi, lập tức nhấc điện thoại lên quát: "Mau đi xem một chút! Có cảnh sát trà trộn vào!! Chuẩn bị!"

 

Cả đám cướp như gặp đại địch, ba tên tiến lại gần chỗ đó, đám còn lại lập tức nằm sấp xuống, tìm chỗ ẩn núp. Tên thủ lĩnh nhanh chóng tóm một con tin chĩa súng vào đầu, quát lớn: "Đi ra! Lập tức đi ra!"

 

Hướng về khu thiếu nhi vẫn im lìm, tên thủ lĩnh quát to: "Bọn cảnh sát đáng chết, nếu ngươi không ra, ta sẽ một phát bắn chết người này!"

 

Hắn đang kẹp cổ một phụ nữ, bà ta sợ đến mức cả người run rẩy, không kìm nén được bắt đầu khóc ri rỉ.

 

Rốt cuộc, có thanh âm truyền đến từ phía quầy hàng thiếu nhi, chợt nghe thấy tiếng lịch bịch, một quả bóng đá lăn ra. Mọi người lập tức nhìn thấy một nhân ảnh bé xíu, nghiêng nghiêng ngả ngả ở phía sau chạy tới.

 

"Bóng! Quả bóng của ta!" Bóng người bé xíu kia chạy tới reo hò, tất cả mọi người đều ngẩn người. Không ngờ bóng người lại là một bé gái vô cùng khả ái!

 

Vô luận từ bất cứ góc độ quan sát nào, một cô bé con như vậy, tuyệt đối là vô hại!

 

"Bắt nó lại đây!"

 

Thỉ lĩnh ra lệnh một tiếng, hai tên thủ hạ cấp tốc tiến tới.

 

"Đừng có ôm ta!" Cô bé con đột nhiên gào lên một tiếng, chợt nghe thấy "phịch phịch" hai tiếng ……

 

Hai tên cướp bỗng bắn lên không lộn vài vòng như đang làm xiếc, sau đó dùng một động tác nhảy cầu rất chuẩn cắm đầu xuống sàn, tức thì vỡ đầu máu chảy.

 

"Gặp quỷ! Gặp quỷ! Quái vật! Giết nó!!"

 

Tên thủ lĩnh kêu lớn trước tiên, nhanh chóng hướng chỗ cô bé con trên hành lang nổ súng.

 

Đùng đoàng …… đùng đoàng đùng đoàng ……

 

Một loạt đạn quét tới, bắn cho vách tường trên hành lang văng đá vụn khắp nơi, chỗ đó ghim đầy những vết đạn kinh tâm động phách. Tất cả con tin đều kinh hãi hét lên. Có người sợ đến mức mềm nhũn, bưng lỗ tai áp sát người xuống mặt đất run rẩy, có người lại dứt khoát ôm đầu khóc lóc.

 

Khi loạt đạn ngừng lại, mọi người lại phát hiện chỗ hành lang đi lại kia nào đâu có cái bóng của cô bé con kia? Thủ lĩnh quát: "Ngừng!"

 

Miệng hắn cơ hồ có thể nhét được một quả trứng, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ gặp …… gặp quỷ?"

 

Đột nhiên, hắn cảm thấy sau lưng như có người khe khẽ kéo chéo áo, hắn thoáng quay đầu lại nhìn ……

 

"A!!!"

 

Thủ lĩnh sợ đến mức như bị điện giật nhảy lùi lại một bước. Cô bé con vừa mới nhìn thấy trên hành lang, không biết khi nào đã xuất hiện sau người mình, đang dùng đôi mắt to xinh xắn, tò mò nhìn chằm chằm vào khẩu súng trong tay mình.

 

"Chú cầm cái gì trong tay thế?" Câu đầu tiên của cô bé con dường như rất ngây ngô hồn nhiên, nhưng câu sau đã lộ ra cái đuôi hồ ly: "…… Hình như rất thú vị! Còn biết phun lửa nữa!"

 

Nó vươn hai bàn tay đáng yêu: "Cháu muốn chơi một tí!"

 

Ngay sau đó, thủ lĩnh chợt cảm thấy khẩu súng trong tay đột nhiên biến mất! Mà chưa đến tích tắc, cô bé con kia đã vung vẩy trong tay một vật đen sì sì, chính là khẩu súng của mình!

 

"Ừm. Cái vật này phun lửa thế nào nhỉ?" Cô bé con thình lình giơ khẩu súng chĩa về tên thủ lĩnh, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào: "Chú nói cho cháu biết được không?"

 

"A!!!" Thủ lĩnh kêu thảm thiết, đối mặt với họng súng đen ngòm của chính mình, hắn vội tóm một con tin đẩy ra phía trước, còn mình lại cấp tốc tránh ra. Bọn thủ hạ hai bên cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần.

 

"Bắn đi! Bắn đi! Bắn con mẹ nó đi!" Thủ lĩnh điên cuồng kêu to, sáu tên thủ hạ đồng thời khai hỏa, súng ngắn súng dài, đạn bắn ra chi chít.

 

Cô bé con ấy lại chỉ đứng yên tại chỗ, vẻ hiếu kỳ trên mặt vẫn không giảm, cứ như vậy mờ mịt nhìn sáu họng súng đối diện đang hướng mình mà khai hỏa.

 

"Tạch tạch tạch tạch tạch tạch ……"

 

Trước mặt cô bé con, hốt nhiên cả không gian như vặn vẹo một chút, phảng phất thời gian như bị điều chỉnh chậm lại vô số lần, lập tức mắt thường cơ hồ có thể nhìn thấy, đám đạn dày đặc, đang xuyên qua không khí tiến tới ……

 

Sau đó ……

 

Đinh đinh đang đang, khi khoảng cách những viên đạn này với cô bé con còn có một thước, bỗng nhiên toàn bộ tản mác rồi rơi hết xuống.

 

Trầm mặc ……

 

Chừng mười giây sau, mới có người lớn tiếng thét chói tai: "Quỷ! Quỷ! Quỷ! Quỷ! Quỷ a!!!"

 

Nhưng tên này chỉ kịp kêu mấy tiếng, sắc mặt đột nhiên biến đổi, khuôn mặt đỏ bừng, hai tay hoảng sợ ôm lấy cổ mình, một chữ cũng không nói ra được, sau đó thân thể hắn bỗng mềm nhũn, "thụp" một tiếng, ngã xuống.

 

Tiếp đó, những tên cướp khác, lần lượt cả đám thân thể mềm nhũn, ngã xuống.

 

Cô bé con đột nhiên lộ ra sắc thái hoảng sợ, kêu to một tiếng, quăng khẩu súng trong tay, quay người định chạy, nhưng ai ngờ từ phía sau thình lình xuất hiện một bàn tay, túm lấy quần áo của nó.

 

Đầu tiên là một cánh tay, sau đó cả một thân ảnh nho nhỏ hiện ra giữa không trung, cũng là một cô bé khả ái chừng mười tuổi, tự nhiên chính là Bảo Nhi rồi.

 

"Còn muốn chạy! Bối Nhi, muội muốn chạy đi đâu!" Bảo Nhi ôm lấy Bối Nhi, sắc mặt Bối Nhi hoảng hốt. Bị Bảo Nhi ôm chặt lấy, giãy dụa cũng không thoát, hốt nhiên nó cầu khẩn: "Tỷ tỷ, muội không dám nữa. Tỷ thả muội ra đi."

 

Bảo Nhi bĩu môi: "Muội gây họa rồi, mẹ đã nói, không được sử dụng pháp thuật trước mặt người khác! Bây giờ nhiều người đều nhìn thấy chúng ta như vậy!"

 

Mắt thấy đám kẻ cướp dường như bị trúng ảo thuật, cả đám vô thanh vô tức ngã xuống. Đám con tin rối rít ngẩng đầu lên, chỉ thấy hai cô bé một lớn một nhỏ đang trừng mắt nhìn nhau.

 

"Hai đứa các con đều gây họa rồi!" Hai cô bé còn đang tranh chấp, chợt nghe thấy một thanh âm phía sau truyền lại, ngoảnh đầu lại nhìn, chính là Tiểu Thanh đang trầm mặt, tức giận nhìn hai đứa.

 

Hai nha đầu lập tức tách ra, đều tự lui về sau một bước. Sau đó hai người đồng thời chỉ vào đối phương, cùng lúc hét lớn: "Là muội-tỷ ấy làm!"

 

Dị khẩu đồng thanh?

 

Hai người cùng trừng mắt nhìn nhau, sau đó lại đồng thời lộ ra vẻ ủy khuất, quay về Tiểu Thanh nói với vẻ đáng thương: "Tiểu Thanh di, muội-tỷ ấy không nghe lời!"

 

Lại dị khẩu đồng thanh?

 

Hai cô bé lại liếc ngang nhau, Tiểu Thanh cực chẳng đã đành cười: "Được! Hai đứa các con trở về mà chờ chịu phạt đi. Các con giải thích với ta cũng vô dụng, hãy xem Diệu Yên có bị hai đứa các con gạt hay không."

 

Lần này hai tiểu cô nương trao đổi ánh mắt với nhau một chút. Đồng thời biểu tình trên mặt biến thành bộ dạng van xin, cùng nhào tới bên cạnh Tiểu Thanh ôm chầm lấy nàng, một mặt vặn vẹo người, mặt kia lại cầu xin: "Tiểu Thanh di!"

 

"Hừ!" Tiểu Thanh gỡ tay chúng ra, trầm giọng nói: "Các con gây họa rồi!"

 

Nàng thở dài, từ trong lòng lấy ra một cái túi nho nhỏ, sau đó trên mặt lộ xuất nét tiếu dung ngọt ngào, nói với mọi người chung quanh: "Các vị, đã không còn việc gì nữa. Mọi người có thể đứng dậy được rồi."

 

Con ngươi Bảo Nhi khẽ đảo: "Tiểu Thanh di. Trong thang máy còn có người nữa!"

 

"Giải quyết rồi!" Tiểu Thanh cười nói: "Con nghĩ rằng ta đi lên như thế nào?" Dừng một chút, nàng hướng về phía mọi người, dùng ngữ khí ôn hòa lớn tiếng nói: "Được rồi. Mọi người đến đây đi, dựa sát nhau một chút ……"

 

Hai tiểu nữ hài ra vẻ hiểu ý, lập tức buông Tiểu Thanh ra, chạy đi dẫn những con tin quây tụ lại, cuối cùng trong mắt Tiểu Thanh lóe lên một tia tiếu ý, hốt nhiên khe khẽ rung cái túi trong tay.

 

Ù ……

 

Một mảng hồng sắc vụ khí (màn sương mù màu đỏ) từ trong túi tỏa ra, màn sương mù đó nhanh chóng khuếch tán trong không khí. Sau đó mọi người tại đương trường đều ngửi được một mùi thơm tho mát lạnh thấm tận vào phổi ……

 

Sau đó, trước mặt tối sầm, không còn tri giác nữa.

 

Giờ phút này đường phố chung quanh tòa nhà đều bị phong tỏa. Vô số quân cảnh súng đạn trang bị tận răng đã bao vây chung quanh tòa nhà …… ách …… có lẽ chỉ huy nhân viên đang lấy làm kỳ quái, tại sao vừa rồi đang đàm phán thì tới nửa chừng đột nhiên lại đứt đoạn vậy.

 

Như Hoa đã sớm đi tới bên ngoài tuyến phong tỏa, nhàn nhã đứng ở ven đường chờ. Lôi Hống, Diệu Yên Nguyệt Hoa ba người cũng đã tìm được Như Hoa.

 

Nguyệt Hoa vẻ mặt đang lo âu, dù sao nàng là một người mẹ, hơn nữa lại là một phàm nhân duy nhất trong những người này, trông thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi nóng lòng. Lôi Hống Như Hoa cùng Diệu Yên trái lại vẫn một bộ dạng vô sự.

 

"Nguyệt Hoa, muội cứ yên tâm đi, chúng nó không có việc gì đâu." Diệu Yên cười nói.

 

"Nhưng mà Bối Nhi không biết pháp thuật ……" Hốc mắt Nguyệt Hoa đã hơi đỏ.

 

Cần giải thích rõ là, bởi vì sự khăng khăng của Nguyệt Hoa, nàng hy vọng Bối Nhi có thể có thời thơ ấu như thường nhân, cho nên đã kiên trì hy vọng mọi ngươi không dạy Bối Nhi pháp thuật …… ít nhất khi nó còn bé không cho nó học những thứ này.

 

Nhưng dù sao Bối Nhi cũng kế thừa đặc điểm bán tiên chi thể của Tiểu Lôi, thiên phú cơ hồ giống như phiên bản Bảo Nhi lúc còn bé! Bất cứ pháp thuật gì, nó chỉ cần xem qua, học một lần, lập tức có thể nắm được bảy tám phần. Chỉ có Nguyệt Hoa mới cho rằng tiểu nữ hài của mình là "phàm nhân" mà thôi.

 

Mấy người đang chờ, đột nhiên Diệu Yên cười nói: "Ra rồi."

 

Quả nhiên, từ trong một con ngõ ngược hướng với cửa hàng, Tiểu Thanh hai tay dắt theo hai tỷ muội Bảo Bối, đi ra.

 

Nguyệt Hoa vội vàng ôm lấy hai nữ nhi của mình. Diệu Yên lại liếc nhìn Tiểu Thanh, đánh mắt ra hiệu. Tiểu Thanh lập tức hiểu ý, cười nói: "Yên tâm đi, không việc gì. Đã giải quyết hết rồi."

 

Nàng kể lại sự tình một lượt, chỉ không hề đề cập tới chuyện Bối Nhi thi triển pháp thuật mà thôi. Bảo Nhi muốn nói gì đó, nhưng trông thấy ánh mắt của Diệu Yên, cũng ngậm miệng luôn.

 

"Chỉ đáng tiếc một bao Vong Ưu Thảo …… ai, lại lãng phí nhiều như vậy." Tiểu Thanh thở dài: "Trở về tìm thổ địa lão đầu, kêu hắn tháng sau phải có nhiều một chút. Gần đây lúc nào cũng gặp chuyện, đều dùng gần hết rồi."

 

Mấy người cười đùa một trận, sau đó mới ly khai khỏi đám người, lên ô tô của Lôi Hống, rời khỏi con phố này.

 

Chung quanh con phố đều có cảnh sát, bộ dạng cứ như lâm đại địch, nhưng lại không biết nguy cơ bên trong tòa nhà, đã được giải trừ vô thanh vô tức.

 

"Sự việc đã được điều tra rõ."

 

Ngày hôm sau, vừa vào cửa, Lôi Hống đem một tờ báo ném trước mặt mấy người, cười nói: "Chuyện hôm qua, ta trở về đã hỏi dò được một chút. Nói ra cũng có ý tứ, đám gia hỏa này vốn là một nhóm hảo thủ đánh thuê Đông Nam Á, được thuê tới cứu một trùm buôn thuốc phiện lớn bị sa lưới tại tỉnh này. Kết quả hành động của bọn chúng hôm qua thất bại, bị cảnh sát truy đuổi, bỏ chạy tới khu thương mại, rồi trốn trong khu vực đó. Cũng do bọn chúng xui xẻo, gặp phải các ngươi ……"

 

Nói xong, Lôi Hống liệng tờ báo qua.

 

Trên tờ báo có một cái tít chữ màu đỏ cực lớn: "Chẳng lẽ trên đời thực có siêu nhân?!"

 

Toàn bài báo đều đề cập đến sự tình ngày hôm qua.

 

Bởi vì Vong Ưu Thảo kia lúc cuối cùng Tiểu Thanh rải ra, đó là một loại dược liệu trân quý nhằm vào hồn phách con người. Sau khi phàm nhân ngửi phải, thần trí sẽ mơ hồ. Khi tỉnh lại, sẽ quên một số sự tình phát sinh trước đó.

 

Dược vật này phối trí thực sự không dễ dàng chút nào, nếu phân lượng nhẹ sẽ không có hiệu quả. Còn nếu phân lượng nặng, e rằng sẽ khiến cho người ta hoàn toàn mất đi trí nhớ.

 

Cho nên phàm nhân ngửi phải Vong Ưu Thảo của Tiểu Thanh điều phối, sẽ quên toàn bộ sự tình phát sinh trong một giờ đồng hồ qua.

 

Trên bài báo còn mô tả, sau khi cảnh sát tiến vào, phát hiện tất cả đám cướp đều đã bị chế phục. Còn con tin cũng nằm trên đất hôn mê bất tỉnh.

 

Phàm là con tin sau khi tỉnh lại, đều hoàn toàn không nhớ được việc đã phát sinh, ngay cả việc bị bắt cóc, cũng không nhớ được.

 

Mà đám cướp bị bắt này, cũng đã hít vào Vong Ưu Thảo, sau khi tỉnh lại, càng ú ú ớ ớ, cái gì cũng nói không rõ ràng lắm, tóm lại là mơ hồ.

 

Vụ việc cứ như vậy được giải quyết mà không biết đầu đuôi thế nào!

 

"Nhưng mà cũng rất khó hiểu!" Lôi Hống cười nói: "Các ngươi xem trên báo có viết, bị phát hiện trong khu thương mại, có một tên cướp trên sàn đại sảnh lầu một là từ lầu ba ngã xuống …… căn cứ phân tích tại hiện trường, đã phát hiện trên lầu ba có hai vách tường đã bị đập xuyên qua, ngay cả lan can cũng vậy, phân tích sau khi sự việc xảy ra, phỏng đoán là …… tên cướp kia bị người ta ném ra ngoài, xuyên qua hai vách tường và rào chắn, rồi ngã từ lầu ba xuống …… xem như hắn lớn mạng, may đó chỉ là lầu ba, hơn nữa hai vách tường đó, bất quá cũng chỉ là hai tấm ngăn che đơn giản bằng gỗ giữa các quầy hàng mà thôi. Báo chí vẫn đang phân tích …… phải biết rằng, từ điểm đo đạc đến bên cạnh lan can lầu ba cũng chừng bảy mét a! Nếu muốn ném một người cân nặng bảy mươi kg văng ra, lại còn xuyên qua hai tấm vách tường bằng gỗ đơn giản thêm một lan can nữa, phải có khí lực bao lớn? Hôm nay, hết thảy giới truyền thông đều kinh hãi! Nếu tên cướp kia thật sự bị người ta ném xuống, vậy khí lực người ném hắn quả thực lớn đến bất thường! Tuyệt đối không có khả năng là người bình thường." Nói tới đây, Lôi Hống cười rất giảo hoạt, chỉ vào tờ báo, cười nói: "Sau này các ngươi phải cẩn thận một chút …… Như thế đám gia hỏa kia, lại tưởng xuất hiện siêu nhân gì đó!"

 

Nguyệt Hoa cùng Diệu Yên chỉ cười, Nguyệt Hoa nói: "Ngồi xuống đi, Lôi Hống."

 

"Hai nha đầu kia đâu?" Lôi Hống tiện tay mở ti vi.

 

"Diệu Yên tỷ phạt chúng nó cuối tuần này phải ở trong trang viên nhổ cỏ trong dược lâm. Tiểu Thanh đang ở đó giám sát chúng nó." Nguyệt Hoa bất đắc dĩ lắc đầu.

 

Lôi Hống lè lưỡi: "Trang viên nơi này rất lớn!" Hắn không dám nhìn Diệu Yên, chỉ cắm mặt vào màn hình tivi đặt trước mặt: "Ồ? Các ngươi xem, đây là sự tình ngày hôm qua, bản tin trên ti vi đang đưa."

 

Trên màn hình, ống kính đang nhắm ngay tòa nhà, rất nhiều quân cảnh đang đưa các con tin ở bên trong ra. Bởi vì những con tin đó đều bị trúng Vong Ưu Thảo của Tiểu Thanh mà hôn mê, cho nên đại bộ phận người đều được dìu đỡ đi ra.

 

Ống kình nhắm ngay những người đó.

 

Đột nhiên, một ống kính lóe lên, Lôi Hống sợ hãi kêu "A" một tiếng, thân đang ngồi ghế sofa chợt nhảy dựng lên.

 

"Làm sao vậy? Lôi Hống?" Nguyệt Hoa nhíu mày.

 

"A ……" Lôi Hống cẩn thận dụi dụi con mắt: "A …… không có gì không có gì, hình như ta bị hoa mắt ……"

 

Hắn đột nhiên cau mày: "Giống …… sao lại giống như vậy? Chẳng lẽ thực là ……"

 

Diệu Yên thản nhiên nói: "Lôi Hống, ngươi nhìn thấy gì?"

 

Lôi Hống chần chờ một chút: "Vừa rồi trên ti vi ta hình như nhìn thấy được một người ……" Hắn hốt nhiên nhảy dựng lên: "Không được, ta phải đi điều tra!"

 

Nói xong, hắn đã chạy ra phía cửa ……

 

Ầm!!

 

Đại tinh tinh này quá vội vàng mà quên mất không mở cửa, cả người hắn đâm sầm vào cánh cửa, xuyên qua, trên cánh cửa còn lưu lại một vết thủng to hình người!

 

"Nhớ dùm cho hắn, đây đã là lần thứ ba trong tháng này." Diệu Yên ngáp một cái: "Khi hắn quay lại thu tiền của hắn."

 

Nguyệt Hoa vẻ mặt đầy nghi ngờ: "Hắn rốt cuộc đi gặp người nào?"

 

Diệu Yên lại hờ hững nói: "Mặc kệ hắn …… dù sao cũng không phải đi gặp Tiểu Lôi rồi."

 

Lôi Hống trên đường xông ra, lái xe trên đường cơ hồ muốn tông vào người khác, hắn một mặt cứ nhấn hết ga, mặt khác tay chân luống cuống cầm lấy điện thoại.

 

"Alo! Alo!! Tỷ! Là đệ đây, điều tra giúp đệ sự kiện con tin bị bắt cóc tại khu thương mại ngày hôm qua, đám con tin sau đó được đưa đến bệnh viện nào? Nhanh nhanh nhanh! Chuyện này rất quan trọng!!"

 

Buông điện thoại, Lôi Hống chần chờ một chút, lại bấm một dãy số.

 

"Alo …… lão bà! Anh …… anh vừa rồi nhìn thấy một người trên ti vi! A …… không phải không phải, không phải là bọn minh tinh nhàm chán gì đó, là ngày hôm qua, đám con tin tại khu thương mại ngày hôm qua, hình ảnh trên bản tin ti vi, anh đã thấy một người ……"

back top