Anh ấy từng là Lâm Hướng An của riêng cô
Cô lập tức trở thành nữ nhân vật chính đầy ý chí và nghị lực trong vở kịch ngôn tình phiên bản hiện thực với tấm lòng kiên trì không ngại mỏi mệt. Khi có người nhút nhát trước tình yêu, mọi người xung quanh đều sẽ lấy Nhiễm Nhiễm ra làm tấm gương của ý chí và nghị lực, nói rằng Hạ Nhiễm Nhiễm có thể theo đuổi được Lâm Hướng An thì bạn còn sợ gì chứ?
Nhiễm Nhiễm và Mục Thanh thật sự trở thành bạn bè khi năm thứ ba đại học sắp kết thúc. Hồi đó, cô vừa bị Lâm Hướng An bỏ, sống không bằng chết. Mẹ Mục Thanh bỗng nhiên lâm bệnh nặng, khó mà qua khỏi, cô ấy cũng bị rơi vào cảnh chật vật nhất trong cuộc đời.
Nhiễm Nhiễm học người ta bỏ tiền ra mua rượu giải sầu. Có một tối về trường, khi đang say xỉn băng qua đường, cô đã suýt bị ô tô tông trúng. Tiếng xe phanh kít chói tai. Chiếc xe đó đã dừng, cách cô chưa đến mười centimet và đã chạm vào quần áo cô. Người đàn ông từ trên xe bước xuống, mặt mày tái mét, quát:
- Cô muốn chết à? Cô không có mắt sao?
Nhiễm Nhiễm uống khá nhiều, trước mắt đã sớm là một khối lờ mờ nên nhìn người đó cũng không rõ nữa. Cô vốn định xin lỗi, nhưng nghe câu nói ấy, cô liền chỉ vào mũi anh ta mà mắng:
- Mẹ kiếp! Anh lái xe đâm người mà còn nói lý sao? Anh có mắt không thế?
Thấy cô ngang ngạnh như vậy, đối phương liền im lặng. Đứng đó một lát, anh ta chỉ lạnh lùng nói:
- Tôi không nói chuyện với con sâu rượu. Nếu không có va chạm thì cô tránh ra. Đừng đứng đây mà gây chuyện nữa.
Đầu óc cô đã sớm bị men rượu kích thích khiến cho chẳng sợ sống chết gì nữa. Nghe anh ta nói mình gây chuyện thì càng tức giận hơn, liền chặn trước xe của anh ta mà không chịu tránh ra, hai tay vỗ ầm ầm vào xe, miệng gào lớn:
- Chẳng phải chỉ là chiếc xe nát sao? Có tiền thì ghê gớm lắm à? Mẹ kiếp! Có giỏi thì anh đâm chết tôi đi. Đâm chết tôi đi.
Người đó đứng yên, cắn răng không nói lời nào rồi ngồi vào trong xe.
Cô thản nhiên tìm đến cái chết như liệt sĩ, đứng lảo đảo trước xe của anh ta rồi thản nhiên dang tay ra, nhắm mắt lại, há hốc miệng. Lúc này, một người lao đến, ôm lấy cô, kéo cô sang lề đường, quát lớn:
- Hạ Nhiễm Nhiễm, cậu điên rồi sao? Cậu điên rồi sao?
Cô vừa bị kéo ra khỏi đó, chiếc xe liền rồ ga phóng vút đi như mũi tên bắn. Mục Thanh đứng ôm cô từ phía sau mà sợ phát khiếp, cả hai cùng ngã xuống. Lúc đó, cô mới cảm thấy hơi sợ một chút. Mọi ấm ức lập tức ùa về. Cô ngồi trên mặt đất, quay người ôm Mục Thanh mà khóc:
- Lâm Hướng An không cần tớ nữa. Anh ấy không cần tớ nữa rồi.
Đúng vậy. Lâm Hướng An không cần cô nữa. Lâm Hướng An, người mà cô đã theo đuổi vào tận Đại học A, kiên trì theo đuổi suốt hai năm sáu tháng ba mươi ngày mới thành công, giờ đã không cần cô nữa.
Cô đã thầm yêu Lâm Hướng An từ hồi học cấp ba. Vào đại học, cô mới bắt đầu theo đuổi anh. Chuyện này cả trường đều biết. Khi chuyện này sắp sửa trở thành trò cười ở Đại học Sư phạm Hoa Trung thì Lâm Hướng An đã quay lại đón nhận tình cảm của cô. Cô lập tức trở thành nữ nhân vật chính đầy ý chí và nghị lực trong vở kịch ngôn tình phiên bản hiện thực với tấm lòng kiên trì không ngại mỏi mệt. Khi có người nhút nhát trước tình yêu, mọi người xung quanh đều sẽ lấy Nhiễm Nhiễm ra làm tấm gương của ý chí và nghị lực, nói rằng Hạ Nhiễm Nhiễm có thể theo đuổi được Lâm Hướng An thì bạn còn sợ gì chứ?
Tiếc rằng cô làm nữ nhân vật chính chưa được một học kỳ thì đã phải trở lại nguyên hình. Chuyện là cô cùng các bạn trong lớp đi du lịch vài ngày, khi trở về thì Lâm Hướng An đã ở “bên kia đại dương”. Trong điện thoại, anh vẫn nói bằng giọng trầm khàn lay động lòng người đó.
- Nhiễm Nhiễm, chúng ta chia tay đi. Anh không quên nổi Tô Mạch. Anh vẫn còn yêu cô ấy. Anh không thể kìm nén được tình yêu của mình dành cho cô ấy.
Cô chưa từng gặp Tô Mạch, chỉ biết là cô ấy học ở Đại học B, là nữ thần trong lòng Lâm Hướng An, là nhân vật nữ chính thật sự trong vở kịch ngôn tình. Cô ấy và một công tử nhà giàu yêu hận lằng nhằng nên đã ôm vết thương lòng bỏ đến nơi đất khách quê người, thế là kỵ sĩ Lâm Hướng An quyết định bất chấp tất cả để theo cô ấy.
Chuyến bay chở Tô Mạch và Lâm Hướng An rời đi, đã nhân tiện cuốn theo tình yêu mà Nhiễm Nhiễm phải vất vả khổ sở theo đuổi suốt hai năm rưỡi.
Cô ngồi trên nền đất, mượn rượu ôm lấy eo Mục Thanh mà khóc đến mức tối tăm trời đất. Trước đây, cô và Mục Thanh không quen thân lắm. Họ học cùng khoa nhưng khác lớp, phòng ở ký túc cũng cách nhau một đoạn nên nếu có gặp nhau thì cũng chỉ gật đầu chào.
Sau chuyện này, họ gặp nhau cũng vẫn gật đầu chào, tuyệt đối không nhắc gì đến chuyện xảy ra tối hôm ấy. Sau đó không lâu, nửa đêm cô đi vệ sinh thì nhìn thấy Mục Thanh ngồi một mình ở hành lang, tay bịt miệng khóc nức nở.
Nhiễm Nhiễm nhớ lại chuyện Mục Thanh đã làm tối hôm đó, ngần ngừ một lát, cô bước đến ngồi xuống bên Mục Thanh, đợi cô ấy ngừng khóc mới hỏi:
- Xảy ra chuyện gì thế?
Có lẽ vì họ không quen thân lắm, cảm giác chẳng có gì cần phải giấu; cũng có thể Mục Thanh đã chứng kiến bộ dạng khổ sở nhất của Nhiễm Nhiễm nên cũng chẳng ngại để lộ sự yếu đuối trước mặt cô. Mục Thanh ngẩng đầu lên, dựa vào tường, nói ra những điều đang giữ trong lòng:
- Mẹ tớ bị bệnh. Làm phẫu thuật cần một khoản tiền rất lớn nhưng tớ không có tiền. Cho dù phẫu thuật thành công thì nhiều lắm mẹ tớ cũng chỉ sống thêm được dăm ba năm nữa. Tất cả mọi người đều khuyên tớ phải lý trí một chút. Đến cả họ hàng bên bà ngoại cũng khuyên tớ như thế. Tuy không nói rõ nhưng ý là bảo tớ bỏ cuộc... Nhưng tớ biết lý trí thế nào đây? Bỏ cuộc thế nào đây? Giương mắt nhìn mẹ mình nằm trên giường bệnh chờ chết sao?
Nói mãi nói mãi, mắt Mục Thanh lại ướt nhèm, nước mắt trào ra, lau thế nào cũng không hết. Cuối cùng, Mục Thanh chẳng lau nữa, hai tay bưng lấy mặt.
Nhiễm Nhiễm im lặng một lát rồi hỏi Mục Thanh:
- Cần bao nhiêu tiền?
Mục Thanh mỉm cười đau khổ, lắc đầu không chịu nói.
- Cần tổng cộng bao nhiêu tiền? Phí phẫu thuật và phí trị liệu hậu phẫu là bao nhiêu? - Cô hỏi lại một lần nữa.
- Gần ba trăm nghìn tệ. - Mục Thanh cười tự giễu, giọng nghẹn ngào: - Tớ đã đến nơi đó hỏi qua. Người ở nơi đó chỉ cần tốt nghiệp cấp ba, nhìn không xinh đẹp nên dù có đeo cái mác Đại hoc A thì trong một thời gian ngắn cũng không thể bán thân được số tiền này.
Nhiễm Nhiễm cúi đầu suy nghĩ rồi nói:
- Cậu đừng nghĩ đến con đường đó. Tớ sẽ giúp cậu vay tiền.
Mục Thanh quay đầu, nhìn Nhiễm Nhiễm bằng ánh mắt kinh ngạc.
Nhiễm Nhiễm vỗ vai bạn rồi đứng lên quay về ký túc ngủ. Lúc đó, trong đầu cô đã nghĩ ra cách. Hồi sáng, bà Hàn vừa đến trường tìm cô và đã đưa ra thông điệp cuối cùng: Nếu cô còn đau khổ, không chịu suy nghĩ lại nữa thì bà sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với cô, cô sống hay chết thì bà cũng mặc.
Câu nói này của bà Hàn không phải là dọa nạt. Bà nói được là làm được.
Cuộc chiến giữa Nhiễm Nhiễm và bà Hàn đã kéo dài gần hai mươi năm. Bà Hàn ép cô đi học đàn, học khiêu vũ, ép cô đi học thư pháp, học vẽ tranh, ép cô đi làm tất cả những gì bà Hàn muốn mà không có cơ hội làm, và đều là những chuyện mà cô chẳng thích thú gì.
Thậm chí, từ khi mười lăm tuổi, chiều cao của cô không còn tăng thêm được nữa, cho đến khi mười tám tuổi, cô vào đại học, khoảng thời gian ba năm ấy, cô gần như không hề về nhà ăn lấy một bữa cơm. Bà Hàn nghiêm khắc kiểm soát chế độ ăn uống của cô, sợ cô béo phì. Bà cảm thấy với chiều cao của cô, giỏi lắm cô cũng không thể vượt quá năm mươi cân. Nếu không thì cô sẽ chẳng còn nhỏ nhắn, đáng yêu nữa.
Lúc đó, bà Hàn và ông Hạ Hồng Viễn vừa ly hôn nên bà dồn mọi tâm sức vào cô. Sự phản kháng của cô cũng ngày càng kịch kiệt, cáu kỉnh ngỗ ngược, trốn học, đánh nhau... Với tính ương bướng, cô càng ăn nhiều đồ có hàm lượng chất béo cao, để mình trở thành một cô gái mập mạp.
Nói một cách đơn giản, lúc đó quan hệ giữa mẹ con họ là kiểu quan hệ kiểm soát và phản kháng. Bà Hàn muốn kiểm soát cuộc đời cô, còn cô thì đấu tranh phản kháng. Mâu thuẫn càng tăng khi cô vào đại học. Cô cảm thấy như mình mọc thêm cánh, quyết định thoát khỏi vòng kiểm soát của bà Hàn, sống cuộc sống mà mình muốn.
Trong cơn giận dữ, bà Hàn quyết định cắt luôn tiền học phí và sinh hoạt phí của cô để ép cô thỏa hiệp. Cô thà chết vẫn không chịu thay đổi, dựa vào khoản tiền cho sinh viên vay và tiền làm thêm để sống qua ba năm đại học.
Ngày thứ hai sau khi nhận lời vay tiền giúp Mục Thanh, cô đã gọi điện cho bà Hàn, nhận sai, đồng thời mượn tiền bà. Bà Hàn vẫn còn nhớ cuộc tranh cãi với cô hôm trước, nên lạnh lùng trả lời:
- Muốn có tiền thì cũng dễ thôi. Con giảm béo đi. Chỉ cần con giảm được nửa cân, mẹ sẽ cho con mười nghìn tệ.
Thực ra bà Hà chỉ tức quá mà nói thế thôi, nhưng cô đã làm thật. Cũng có thể Nhiễm Nhiễm biết rõ bà Hàn tức giận mà nói thế nhưng cô lại cố ý coi là thật. Khi đó đúng vào dịp nghỉ hè, cô đã thuê một căn phòng nhỏ, dùng thời gian nghỉ hè giảm béo từ sáu mươi mốt cân xuống còn bốn mươi cân. Như vậy cô không những có thể mượn giúp Mục Thanh ba trăm nghìn tệ, mà còn kiếm được hơn một trăm nghìn tệ.
Sau khi bà Hàn thấy bộ dạng cô người không ra người, quỷ không ra quỷ thì tức quá tát cho cô một cái, hỏi:
- Có phải con không muốn sống nữa không?
Thực ra bà Hàn đã nói đúng. Cô thực sự không muốn sống nữa. Lâm Hướng An ra đi, cô chẳng còn lý do gì để sống tiếp nữa.
Bà Hàn kiên quyết đưa cô vào bệnh viện. Sau khi Mục Thanh biết tin đã vội vàng đến thăm, ôm lấy cô mà khóc lóc thảm thiết, nước mắt ướt nhèm nói:
- Hạ Nhiễm Nhiễm, cậu phải tiếp tục sống. Dù cậu vì lý do gì, tớ cũng xin cậu tiếp tục sống. Cậu đừng bắt tớ phải nợ một mạng người. Cậu đừng bắt tớ phải mang món nợ mạng sống của cậu suốt nửa đời còn lại.
Khi đó cô cảm thấy bản thân vô cùng bỉ ổi, rõ ràng mình không muốn sống nữa nhưng lại làm ra vẻ hy sinh vì người khác, làm cho Mục Thanh phải mang một món nợ ân tình quá lớn.
Sau đó, cô đương nhiên còn sống, chỉ là trọng lượng cơ thể không thể vượt quá bốn mươi lăm cân vì nhịn ăn nhịn uống để giảm béo quá khẩn cấp. Nội tiết của cô cực kỳ bất ổn, hệ thống tiêu hóa cũng gần như bị hủy hoại hoàn toàn.
...
Nhiễm Nhiễm đứng đó, dòng sông nhỏ có tên là ký ức lặng lẽ trôi từ lòng cô đến một nơi giá lạnh.
Rất nhiều chuyện, rõ ràng đã qua từ rất lâu rồi nhưng cô vẫn nhớ rõ mồn một, như thể nhắm mắt lại, giơ tay ra là có thể chạm vào nó. Đến bây giờ, cô vẫn còn nhớ câu nói của Lâm Hướng An khi anh nhận lời làm bạn trai của cô. Anh nói:
- Hạ Nhiễm Nhiễm, chỉ cần em đừng béo thêm nữa thì anh sẽ làm bạn trai của em.
Sau đó, cô thực sự không thể béo hơn được nữa, còn Lâm Hướng An thì sớm đã không biết lưu lạc tới nơi nào.
Mục Thanh đứng dậy khỏi ghế sofa, nắm chặt lấy hai vai cô:
- Nhiễm Nhiễm, cậu phải đứng dậy. Cậu mới hai mươi sáu tuổi, không thể cứ tiếp tục sống như thế này được. Lâm Hướng An không đáng để cậu lãng phí bao nhiêu năm như vậy. Anh ta không đáng. Bất cứ người con trai nào cũng đều không đáng để cậu phải làm như vậy. Chúng ta trả tiền cho bà Hàn, cậu hãy sống cuộc sống mà cậu muốn, có được không?
Nhiễm Nhiễm im lặng rất lâu, rồi trả lời một cách yếu ớt:
- Được.
Mục Thanh nhìn cô lúc lâu, cuối cùng thì chỉ biết lặng lẽ thở dài.
***
Nhiễm Nhiễm đem số tiền ba trăm nghìn tệ trả lại cho bà Hàn, sắc mặt bà chẳng có vẻ gì là bất ngờ, bà cũng không nhận tấm thẻ đó mà chỉ hỏi:
- Thiệu Minh Trạch có điểm nào không được?
Nhiễm Nhiễm suy nghĩ giây lát rồi trả lời:
- Con không thích anh ta.
Bà Hàn trang điểm mắt rất tinh tế, nhưng đáy mắt bà chẳng hề có vẻ ấm áp, bà hỏi:
- Vậy con thích ai? Vẫn là Lâm Hướng An sao? Cậu ta có thích con không?
Cô không trả lời nổi, chỉ biết đứng đó, cảm thấy mình thật sự đáng thương. Mọi người trên thế giới này đều biết cô thích Lâm Hướng An, bất kỳ ai cũng có thể xé toạc lồng ngực cô mà gợi lại vết thương lòng đó, rồi hỏi cô:
- Sao thế? Đến giờ vẫn chưa quên được ư?
Bà Hàn lại nói:
- Hạ Nhiễm Nhiễm, con tỉnh táo lại đi. Đừng ấu trĩ nữa. Con cũng phải có chút ý chí chứ. Đừng vì tình yêu mà lúc nào cũng ra vẻ muốn sống muốn chết như vậy. Kiểu quái đản ấy chỉ làm cho người khác thấy chán ghét mà thôi.
Khi Nhiễm Nhiễm đi từ chỗ bà Hàn ra mà trong đầu vẫn văng vẳng mấy câu này. Cô cảm thấy câu nói của bà Hàn thật là đanh thép, chẳng sai chút nào. Bây giờ cô có công việc ổn định, sức khỏe tốt, không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc, nhưng cô vẫn cứ vì một người con trai của mấy năm trước mà đau buồn sầu khổ, điều này thật khiến cho người ta thấy khó chịu.
Bên ngoài trời trong nắng ấm, gió hiu hiu thổi thật khiến người ta dễ chịu. Cô đứng bên lề đường thở dài theo làn khói xe, định đi tìm ông Hạ Hồng Viễn để kết nối tình cảm cha con trước đã. Ông vừa bảo người ta mang thẻ ngân hàng đến cho cô, còn báo tin đã tìm được cho cô mấy căn hộ, bảo cô chọn lấy một căn ưng ý. Cô nghĩ, mình phải tới nói lời khách sáo với ông một chút. Một là, tỏ ra cô không phải kẻ hám lợi; hai là, để câu con cá lớn hơn. Một tấm thẻ ngân hàng và một căn hộ cũng chẳng là gì so với công ty của ông Hạ Hồng Viễn.
Khi lên taxi, Nhiễm Nhiễm còn nghĩ mình thật chẳng phải là cô gái có ý chí và nghị lực. Nếu thật sự là cô gái tự lập, có khí chất, cô đã chẳng thèm ngó ngàng gì đến người bố bội tình bạc nghĩa đó, không đếm xỉa tới ông, dù ông có phải là tỷ phú hay là người có quyền thế gì thì cũng mặc kệ.
Cô gái có khí chất ấy mà, phải tự mình đứng lên, coi tiền bạc là thứ rác rưởi.
Tiếc là không phải người như vậy nên cô nghĩ tiền vẫn là tiền, có một ông bố giàu sụ còn hơn là có một ông bố chỉ có cơm ăn. Trên thế giới này chẳng gì không thể quy ra tiền. Nếu có thứ không thể mua được thì chỉ là vì số tiền bạn bỏ ra chưa đủ mà thôi.
Tuy thành phố Tây Bình đã sớm hạn chế số lượng ô tô riêng nhưng tình trạng tắc đường vẫn xảy ra. Đi đi dừng dừng, khi xe đến được đường Vạn Hòa thì cũng sắp tới mười một giờ. Hạ Hồng Viễn nghe nói cô đến rủ ông cùng đi ăn thì rất vui, vội vàng sai thư ký xuống lầu đón cô lên, bảo cô đợi ông làm xong nốt việc sẽ dẫn cô đi ăn.
Nhiễm Nhiễm giả bộ làm cô con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện, yên lặng ngồi ngoài phòng khách đọc báo. Thật không ngờ, vừa ngồi được một lát thì Bành Tinh - người vợ hiện nay của ông Hạ Hồng Viễn - đến tìm ông.
Lần gần đây nhất cô gặp bà Bành Tinh là mười mấy năm trước. Bà ta một mình tìm đến nhà cô xin bà Hàn giơ cao đánh khẽ, tác thành cho tình yêu của mình, cũng hy vọng bà Hàn tự tôn tự trọng, không cố níu kéo tình yêu đã mất, đừng tiếp tục dây dưa lằng nhằng mãi với ông Hạ Hồng Viễn, chi bằng hãy buông tay để cả hai đều có được cuộc sống mới.
Lúc đó, cô vẫn còn nhỏ nên không hiểu chuyện tình cảm của người lớn, chỉ là nghe mấy từ “tự tôn tự trọng” được thốt lên từ miệng người đàn bà đi cướp chồng người khác thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Bao nhiêu năm trôi qua, cô gần như đã quên hẳn khuôn mặt bà Bành Tinh. Lần gặp này, cô mới giật mình cảm thấy “người vợ bé” vẫn yêu kiều xinh đẹp như xưa, so với bà Hàn đã mất dần tuổi thanh xuân thì đúng là đáng với hai chữ “vợ bé”.
Bất luận thế nào, trong trường hợp này, cô cũng không nên có mặt. Bà Bành Tinh vô cùng ngạc nhiên. Hạ Nhiễm Nhiễm đứng lên mỉm cười dịu dàng, ngoan ngoãn gật đầu chào bà ta một tiếng “Dì Bành”, rồi quay lại nói với ông Hạ Hồng Viễn:
- Bố ơi, con xuống lầu đi dạo một lát. Bố xong việc thì gọi điện cho con nhé.
Ông Hạ Hồng Viễn đang lúng túng, chẳng kịp đáp lời.
Nhiễm Nhiễm xoay người bước ra khỏi văn phòng, giả truyền “thánh chỉ” với thư ký:
- Tổng giám đốc Hạ bảo cô pha hai tách cà phê mang vào.
Nói xong cô lại nháy mắt với cô thư ký, nhỏ giọng nói:
- Trong đó cần bàn chuyện gia đình.
Cô thư ký mỉm cười cảm kích, vội lấy cớ đi pha cà phê rồi tránh tới phòng pha trà.
Nhiễm Nhiễm không đi mà rón rén bước lại cửa phòng, áp tai vào cánh cửa. Thực ra cô cũng chẳng có âm mưu gì, chỉ là cô cảm thấy tò mò mà thôi. Cô rất muốn biết bà Bành Tinh vành mắt đỏ hoe tìm đến công ty để nói chuyện gì với ông Hạ Hồng Viễn.
Trong phòng chẳng có tiếng nói chuyện mà chỉ có tiếng khóc nức nở của bà Bành Tinh. Một lát sau, bà ta mới hỏi ông Hạ Hồng Viễn:
- Hồng Viễn, có phải anh đã thay lòng đổi dạ rồi không?
Ông Hạ Hồng Viễn không nói gì.
Bà Bành Tinh lại nói xa xôi:
- Hồng Viễn, hồi đó khi em quyết định theo anh, em đã không hy vọng tình yêu này có thể kéo dài mãi mãi. Em biết tình yêu này vốn là do em cướp của người khác nên sớm muộn gì cũng phải trả. Nhưng em yêu anh và cũng được anh yêu, nên em cảm thấy thế là đủ rồi. Bây giờ, nếu cho em một cơ hội, bảo em lựa chọn lại thì em vẫn cứ chọn anh. Em sẽ không hối hận.
Bà Bành Tinh nói trong từng tiếng nấc nghẹn, nhưng Nhiễm Nhiễm nghe mà nổi cả da gà. Cô nghĩ, ông Hạ Hồng Viễn sẽ không có cảm giác như mình trước những lời nói của bà Bành Tinh. Ông và bà ta đã sống cùng nhau hơn chục năm nay. Ban đầu tình yêu của họ rất nồng thắm, dù bây giờ có hận, có oán thì chắc cũng vẫn còn vài phần tình cảm.
Quả nhiên giọng ông Hạ Hồng Viễn trầm xuống:
- Tiểu Tinh...
- Hồng Viễn, anh cứ nghe em nói hết đã. - Bà Bành Tinh ngắt lời ông, nức nở nghẹn ngào tiếp tục nói: - Nếu anh không còn tình yêu nữa, em cũng không cố ép anh. Em sẽ để anh đi tìm tình yêu mới. Nhưng hôn nhân không phải là chuyện của hai người. Chúng ta còn có Thần Thần, con trai vô tội. Chúng ta hãy dành cho con một gia đình toàn vẹn được không?
Nghe bà Bành Tinh nhắc đến con trai, Nhiễm Nhiễm không nén được tiếng thở dài. Lòng thầm nghĩ, thế là hết. Người phụ nữ thông minh một đời cũng có giây phút hồ đồ. Chắc hẳn bà Bành Tinh còn chưa biết chuyện ông Hạ Hồng Viễn đưa con trai đi làm xét nghiệm huyết thống. Nếu bà cứ kiên trì dựa vào tình yêu thật lòng ban đầu với ông Hạ Hồng Viễn thì có lẽ ông còn có thể mềm lòng, nhưng bây giờ bà nhắc đến cậu con trai - nỗi đau của ông Hạ Hồng Viễn - thì đừng nói là ông muốn thay lòng đổi dạ, mà e là ông còn hận đến tím tái ruột gan ấy chứ.
Quả nhiên giọng ông Hạ Hồng Viễn bỗng trở nên lạnh lùng, cứng rắn:
- Bành Tinh, đây là công ty, em về nhà trước đi. Có chuyện gì chúng ta nói sau.
Nhiễm Nhiễm không dám tiếp tục nghe trộm nữa, vội rón rén đi ra ngoài. Vừa đến cửa thang máy thì đúng lúc gặp Trần Lạc - trợ lý của ông Hạ Hồng Viễn - từ thang máy bước ra. Đây là chàng trai trẻ khoảng ba mươi tuổi, dáng cao, gầy, lịch sự, nho nhã, chỉ có điều mới theo ông Hạ Hồng Viễn đi gặp cô được hai lần mà xưng hô với cô đã chuyển từ “đại tiểu thư” thành “Nhiễm Nhiễm”, lời nói và cử chỉ cũng tỏ ra thân thiết như thể đã quen Nhiễm Nhiễm từ rất lâu rồi vậy.
Bỗng thấy cô xuất hiện với bộ dạng lén la lén lút thì anh ta không hề tỏ ra ngạc nhiên, mà chỉ mỉm cười chào cô:
- Nhiễm Nhiễm, cô đến rồi à?
Cô gật đầu, tốt bụng nhắc nhở anh ta:
- Anh đừng vào đó vội. Trong đó đang nói chuyện gia đình. - Ngừng một lát, cô nhỏ giọng bổ sung: - Dì Bành tìm đến.
Trần Lạc hơi sững người, nhìn về phía phòng làm việc vài giây. Anh ta dường như hiểu được tại sao cô lại có hành động như vậy, liền quay đầu mỉm cười hỏi cô:
- Cô muốn đi đâu? Có cần tôi đưa cô đi không?
Cô lắc đầu:
- Không cần đâu. Tôi chỉ muốn tìm chỗ nào đó gần đây để ngồi thôi. Bố bảo tôi đợi một lát. Buổi trưa, bố con tôi sẽ cùng đi ăn.
Trần Lạc mỉm cười, dẫn cô đến vườn hoa nhỏ phía sau tầng lầu công ty, rồi đi mua hai cốc cà phê nóng. Quay lại, anh ta mỉm cười đưa cho cô một cốc:
- Cô cầm lấy cho ấm tay. Tuy ở đây hơi lạnh một chút nhưng không khí khá trong lành.
Cô cười, nhận chiếc cốc giấy, nhìn anh ta ngồi xuống đối diện với mình, bèn hỏi:
- Hình như anh vừa từ bên ngoài về. Anh bận việc gì vậy?
Trần Lạc mỉm cười, đáp:
- Mẹ một vị lãnh đạo trong thành phố bị bệnh, Tổng giám đốc Hạ bảo tôi thay ông ấy đến bệnh viện hỏi thăm.
Nhiễm Nhiễm biết ông Hạ Hồng Viễn thường kết giao với vài quan chức chính phủ. Không chỉ là tặng quà Tết, mà có người nào nằm viện cũng sẽ mang quà đến tỏ thành ý. Thế nên cô cũng chẳng cảm thấy ngạc nhiên mà chỉ có chút tò mò:
- Phong bì có lớn lắm không?
Trần Lạc không giấu cô, thật thà trả lời:
- Vì liên quan đến mấy mảnh đất ở ngoại ô phía nam thành phố nên càng phải đầu tư. Nhưng Tổng giám đốc Hạ cũng nói, đây mới chỉ là bắt đầu nên cũng không thể bỏ ra quá nhiều. Cứ thăm dò trước rồi hẵng tính.
Hai người đang trò chuyện với nhau thì ông Hạ Hồng Viễn gọi điện tới. Vừa nghe nói Nhiễm Nhiễm và Trần Lạc ở dưới lầu, ông liền bảo cả hai ra bãi đỗ xe đợi ông. Một lát sau, ông Hạ Hồng Viễn một mình ra khỏi tòa nhà, sắc mặt như vừa rồi không hề có chuyện gì xảy ra, chỉ cười khà khà, hỏi:
- Con đói chưa?
Nhiễm Nhiễm cảm thấy chuyện này không cần đóng kịch làm gì, nên gật đầu:
- Cũng hơi đói rồi ạ.
Ông Hạ Hồng Viễn nhìn con gái, chau mày:
- Lát nữa ăn nhiều một chút nhé! Nhìn con gầy chưa kìa, người gì mà chẳng có da có thịt gì cả. Đừng nghe lời mẹ con. Con gái phải mũm mĩm một chút mới đáng yêu.
Trần Lạc cũng lên xe, tranh thủ thời gian trên đường đi để báo cáo công việc với ông Hạ Hồng Viễn. Ông Hạ Hồng Viễn chẳng có phản ứng gì, chỉ nói con trai cục trưởng Cục Quy hoạch vừa từ nước ngoài về, rồi dặn dò Trần Lạc:
- Cậu về làm thủ tục chiếc xe đó cho Cục trưởng Lâm, nói là để công tử Lâm mượn lái đi chơi.
Trần Lạc gật đầu, ghi lại.
Nhiễm Nhiễm đã từng nghe qua những chuyện như thế này, đó cũng chỉ là một cách hối lộ trá hình mà thôi. Một chiếc xe tốt và một tấm thẻ đổ xăng với mệnh giá lớn, nếu bị đâm hỏng xe thì có người dọn dẹp, dù xảy ra chuyện gì thì người ta cũng sẽ không điều tra đến vị quan đó. Nói là mượn, thực ra là còn thực dụng hơn cả tặng ấy chứ.
Trần Lạc xuống xe giữa đường. Ông Hạ Hồng Viễn đưa Nhiễm Nhiễm đến một câu lạc bộ tư nhân sang trọng. Ông gọi một bàn đầy đồ ăn và không ngừng gắp thức ăn vào đĩa của cô, bảo cô ăn nhiều một chút, tác phong vô cùng phóng khoáng. Nhiễm Nhiễm bỗng hiểu tại sao mỗi lần bà Hàn nhắc đến ông, bà đều khó chịu nói, giàu xổi thì cũng chỉ là giàu xổi thôi, dù có nhiều tiền hơn nữa cũng chẳng thể trở nên danh gia vọng tộc được.
Khi đó, họ còn chưa ly hôn nhưng hai người đã bắt đầu to tiếng. Bà Hàn mắng ông Hạ Hồng Viễn thô tục, không có khí chất. Ông Hạ Hồng Viễn đáp lại, bảo bà là bày đặt làm cao. Bây giờ nghĩ lại, Nhiễm Nhiễm có chút hoài niệm những ngày đó. Tuy họ cãi nhau, nhưng ít nhất vẫn còn chút không khí gia đình.
Ăn cơm xong, cô cùng ông Hạ Hồng Viễn ra ngoài. Ra đến hành lang thì lại tình cờ gặp Thiệu Minh Trạch. Rõ ràng là anh đi dự chiêu đãi, trên người vẫn thoảng hơi rượu, mỉm cười chào ông Hạ Hồng Viễn trước rồi lại quay sang nhìn Nhiễm Nhiễm, cười mà như không, hỏi:
- Cô Hạ, cuộc kiểm tra ở cơ quan đã xong rồi à?
Ông Hạ Hồng Viễn nghe câu này mà chẳng hiểu gì, bất giác quay sang nhìn con gái.
Nhiễm Nhiễm cố giấu cái ho hắng giọng, tỏ vẻ nghiêm túc, trả lời:
- Vẫn chưa. Lần kiểm tra này còn gắt gao hơn.
Thiệu Minh Trạch chẳng buồn để ý, nhếch môi, lại hàn huyên mấy câu với ông Hạ Hồng Viễn rồi mới quay người rời đi.
Ông Hạ Hồng Viễn hỏi Nhiễm Nhiễm:
- Con quen Thiệu Minh Trạch thế nào vậy?
Cô nghĩ một lát, nửa thật nửa đùa đáp:
- Gặp anh ta trong buổi đi xem mặt lần trước. Hai người có nói chuyện với nhau vài câu. Anh ta là người rất thẳng thắn. Anh ta nói với con, đi xem mặt là vì bị người nhà ép. Thực ra anh ta đã có bạn gái rồi.
Ông Hạ Hồng Viễn chau mày, có chút không vui, nói:
- Có bạn gái rồi mà còn đi xem mặt gì chứ? Ai giới thiệu cho con vậy?
Nhiễm Nhiễm sợ mình lỡ lời điều gì, vội bổ sung:
- Là bạn của mẹ ạ. Họ cũng có ý tốt mà.
Vừa nghe nhắc đến bà Hàn, mặt ông Hạ Hồng Viễn lập tức sa sầm. Hai tay Nhiễm Nhiễm vội nắm lấy cánh tay ông, vội nói:
- Là mẹ sắp xếp đấy ạ. Hình như mẹ sợ con không lấy nổi chồng nên phải vội vàng tìm đối tượng tốt có thể nuôi được con để gả con đi. Nhưng con thật sự không muốn kết hôn sớm như vậy. Con còn chơi chưa đã. Người mẹ giới thiệu toàn kiểu giả vờ giả vịt nên con chẳng thích tí nào. Bố, bố ra mặt giúp con được không?
Ông Hạ Hồng Viễn rất vui khi được con gái nũng nịu, bật cười nói:
- Con gái Hạ Hồng Viễn không cần người khác nuôi. Nếu không muốn lấy chồng sớm thì cứ rong chơi thêm vài năm nữa rồi đợi bố chọn cho con một anh chàng tử tế.
Cô đã đạt được mục đích nhưng vẫn lắc lắc cánh tay ông Hạ Hồng Viễn ra chiều nũng nịu.
Ông Hạ Hồng Viễn có chút tiếc nuối, thở dài:
- Thiệu Minh Trạch là một nhân vật không tồi. Có chút đáng tiếc.
Cô không dám tiếp lời ông, vội chuyển chủ đề sang chuyện mua nhà. Ông Hạ Hồng Viễn sai người chọn mấy căn hộ tốt gần cơ quan cô làm. Cuối cùng, cô chọn căn hộ có diện tích nhỏ nhất, chỉ khoảng một trăm mét vuông nhưng kiến trúc đẹp, nội thất tốt, không gian thoáng đãng, rất thích hợp cho một người sống.
Hôm chuyển nhà, Mục Thanh đã đến giúp cô, trước khi cô đi, Mục Thanh bỗng nói:
- Có lẽ cậu sẽ nói tớ không có lương tâm, nói tớ vong ân bội nghĩa, nhưng dù thế nào, tớ cũng không hối hận về quyết định của mình. Tớ hy vọng sẽ có ngày cậu cũng có thể hiểu được việc làm của tớ.
Nhiễm Nhiễm hiểu suy nghĩ của Mục Thanh, chỉ là cô ấy muốn cô tự lập, muốn cô sống cuộc sống của mình. Cô mỉm cười, khẽ vỗ vai Mục Thanh, nói:
- Tớ phải cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã bao dung tớ trong mấy năm qua. Cảm ơn cậu đã chăm sóc tớ bây lâu nay. Mục Thanh, tớ mới là người nên nói cảm ơn cậu. Thật đấy.
Từ tận đáy lòng, Nhiễm Nhiễm thật cảm kích trước tình cảm của Mục Thanh. Tuy cô đã từng kéo Mục Thanh đứng dậy lúc cô ấy gặp khó khăn nhất, nhưng mấy năm nay, Mục Thanh luôn là người kéo cô về phía trước, chăm sóc, lo lắng cho cô còn hơn cả người thân trong gia đình.
Cô cảm kích vì có một người như vậy cùng cô vượt qua những ngày tháng đen tối nhất trong cuộc đời.
Nơi ở mới rất gần cơ quan, đi bộ cũng chưa đến mười phút. Cô có thể thức dậy muộn hơn trước đây mấy chục phút. Hằng ngày, sau khi bò ra khỏi giường đánh răng rửa mặt thì cô đi bộ đến cơ quan ăn sáng; buổi trưa, cô cũng ăn ở cơ quan; buổi tối, cô thường về nhà sớm nấu nướng. Tuy trong nhà không có bàn tay chăm sóc của Mục Thanh, nhưng vì không cần mất nhiều thời gian đi đường nên cuộc sống của cô cũng không bị ảnh hưởng gì lắm.
Từ sau chuyện Thiệu Minh Trạch, suốt một thời gian dài, bà Hàn không liên lạc gì với cô.
Mối quan hệ giữa cô và ông Hạ Hồng Viễn ngày càng thân thiết. Hôm nay, họ vốn hẹn nhau cùng đi ăn nhưng chưa hết giờ làm việc, ông Hạ Hồng Viễn đã gọi điện đến. Lúc đó, cô đang bận rộn với một đống công văn giấy tờ, nên không đợi ông lên tiếng, cô đã vội đáp:
- Bố, con đang bận lắm. Bố cứ chọn địa điểm trước đi. Hết giờ làm, con sẽ đến thẳng đó.
Nói xong cô cúp điện thoại, ông Hạ Hồng Viễn ở đầu dây bên kia gọi với:
- Nhiễm Nhiễm, đợi đã.
Cô đành chuyển di động sang tay trái, tay phải kích chuột. Cô hỏi:
- Bố, còn có chuyện gì thế?
Ông Hạ Hồng Viễn vẫn giữ phong cách như xưa, ngần ngừ một lát rồi nói:
- Nhiễm Nhiễm à, bố có một người bạn muốn giới thiệu bạn trai cho con. Tối nay con đi gặp mặt một chút nhé. - Nói xong, ông lại vội giải thích: - Dù có thành hay không thì cứ đi gặp mặt một lần. Coi như là con nể mặt bố đi.
Nhiễm Nhiễm sững người hồi lâu mới hiểu câu nói của ông Hạ Hồng Viễn, sau đó cô rất nhanh trưng ra phản ứng thích hợp nhất, cười khì khì nói:
- Được ạ. Bố à, con nể mặt bố đấy nhé. Bố nói đi, gặp mặt ở đâu ạ?
Ông Hạ Hồng Viễn nói một địa chỉ, cuối cùng vẫn không quên dặn cô về nhà thay đồ rồi hẵng đi, trang điểm cho đẹp một chút.
Tắt điện thoại, cô tiếp tục quay mòng mòng với đống công văn, giấy tờ. Khi gửi xong công văn, giấy tờ cũng đã được sắp xếp đâu ra đấy thì cô mới sực nhớ mình không hỏi ông Hạ Hồng Viễn về tình hình của đối phương. Cô thầm nghĩ, lần này thì hết cách rồi. Cho dù là làm trò thì cũng phải làm cho chu toàn một chút chứ. Ngay cả tình hình thế nào cũng chẳng thèm hỏi lấy một câu như vậy, phản ứng rõ ràng là quá kém. Sau này, chưa biết chừng ông Hạ Hồng Viễn lại tiếp tục sắp xếp kiểu xem mặt thế ấy chứ.
Cô vừa thầm hối hận, vừa đứng dậy lấy chiếc áo khoác dài màu xám trong tủ đồ ra. Nghĩ một lát, cô quay lại soi gương, trang điểm. Khi thấy mình vừa quê mùa vừa xấu xí thì cô mới hài lòng bước ra khỏi cửa.
Ai ngờ đến nơi mới phát hiện đối phương lại là Thiệu Minh Trạch.
Lần này, Thiệu Minh Trạch không đứng lên, mà chỉ ngồi đó ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cô, vẻ mặt cũng có chút bất ngờ:
- Hạ tiểu thư?
Cô dở khóc dở cười ngồi xuống đối diện, lúc này mới hỏi vẻ cay nghiệt:
- Lẽ nào anh Thiệu có cảm tình với tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên? Thế nên mới bịn rịn không quên được như vậy?
Thiệu Minh Trạch nhanh chóng khôi phục lại vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng đáp:
- Chưa đến mức đó.
Cô không nhịn được, phì cười:
- Vậy điều này là gì? Duyên phận ư?
Thiệu Minh Trạch hơi lim dim mắt, thản nhiên nói:
- Tôi vốn không tin vào duyên phận. Có điều, tình cờ gặp cô Hạ mấy lần thế này thì cũng bắt đầu có chút tin rồi.
- Tình cờ ư? - Cô nhìn Thiệu Minh Trạch trưng ra bộ mặt nghiêm túc nói về duyên phận mà cảm thấy lời nói của anh thật buồn cười, liền mở miệng hỏi: - Thế này cũng có thể coi là tình cờ sao? Trước khi đi xem mặt, anh cũng không hỏi về tình hình của đối phương hay sao?
Vừa buột miệng nói ra, cô liền hối hận ngay. Quả nhiên, Thiệu Minh Trạch nhướng mày hỏi lại:
- Lẽ nào cô Hạ đã hỏi qua sao?
Tất nhiên là cô chưa hề hỏi gì. Nếu hỏi thì cô đã không đến. Cô bị một câu của anh chặn họng ngay nên chỉ có thể trừng mắt nhìn, hằm hằm tức giận.
Thiệu Minh Trạch vẫn tỏ vẻ thản nhiên. Anh chủ động gọi nhân viên phục vụ mang đồ uống đến cho cô, sau đó mới ung dung giải thích:
- Vì tôi sắp ba mươi, gia đình sốt ruột nên dạo này liên tục sắp xếp cho tôi đi xem mặt. Cô Hạ là ngươi thứ tư tôi gặp trong tuần này. Thực ra, tôi cũng chẳng có hơi sức đâu mà hỏi những chuyện đó.
Thái độ chân thành này của anh khiến cô cảm thấy ngại ngùng, mặt không sưng lên nữa mà đành nuốt giận, tỏ vẻ ôn hòa, cố tìm điều gì đó để hỏi:
- Anh Thiệu không hài lòng về những đối tượng đi xem mặt trước sao?
Thiệu Minh Trạch dựa vào thành ghế, thẳng thắn trả lời:
- Có người thì tôi không thích, có người lại không thích tôi. Tuy là đi xem mặt nhưng còn lâu mới có thể tiến tới hôn nhân. Tóm lại là phải tìm một người mà cả hai cùng ưng ý thì mới có thể chung sống được.
Thiệu Minh Trạch có thể nói ra được câu vậy khiến cô hết sức bất ngờ. Dù anh là người ngạo mạn thế nào, nhưng mấy câu nói này đều cực kỳ có lý. Cô tán đồng gật đầu:
- Anh Thiệu thật là người hiểu biết.
Anh liếc mắt nhìn cô:
- Cứ gọi tôi là Minh Trạch được rồi. Nghe mẹ tôi nói, bà ấy và cô Hàn là bạn cũ, hai gia đình cũng khá quen thân. Như vậy, em nên gọi tôi một tiếng “anh” mới đúng. Nhiễm Nhiễm, anh có thể hỏi em mấy câu không?
Nhiễm Nhiễm nghe anh nhắc đến mối quan hệ giữa hai gia đình thì lập tức đề cao cảnh giác. Cô vô thức ngồi thẳng người, nói:
- Anh muốn hỏi gì?
Anh hỏi:
- Em là người theo chủ nghĩa độc thân hả?
Cô nghĩ ngợi rồi quyết định nói thật là tốt nhất, nên trả lời:
- Không.
Anh lại hỏi:
- Vậy bây giờ có phải là đang có bạn trai không?
Vì đã dây dưa đến gia đình hai bên, chuyện này càng không thể nói dối được. Cô thật thà trả lời:
- Không.
- Có phải là đang săn sóc một mối tình hay là đang chờ đợi tình cảm ai đó không?
Cô im lặng một lát rồi lại lắc đầu:
- Không.
Thiệu Minh Trạch từ tốn gật đầu:
- Rất tốt! Nếu đã như vậy thì em có thể suy nghĩ về việc phát triển quan hệ với anh thêm một chút không? Dù sao chúng ta đã gặp nhau vài lần, cũng có thể coi là có ít duyên phận. Huống hồ, bất luận là từ phía gia đình hay từ phía cá nhân mà nói, điều kiện của chúng ta tương đối hòa hợp. Anh tin là sau này, nếu có thể chung sống với nhau thì chúng ta là một cặp không tồi đấy.
Thái độ của anh bình tĩnh nhưng phân tích lại hết sức có lý, cứ như một nhà đầu tư chuyên nghiệp đang phân tích bảo cô nên lựa chọn vụ hợp tác này và có thể tránh được những lo ngại rủi ro gì. Nếu lúc này đang bàn luận về chuyện của người khác, có lẽ cô sẽ ngưỡng mộ sự lý trí và khách quan của Thiệu Minh Trạch. Nhưng khi bản thân chính là nhân vật trong câu chuyện thì cô lại cực kỳ căm ghét thái độ này của anh.
Cô xoay xoay cốc cà phê trên tay, lặng lẽ nghe anh phân tích. Đợi anh nói xong mới ngẩng lên nhìn, mỉm cười nói:
- Vậy sau hôn nhân thì sao? Hai người sẽ thế nào? Ai có không gian của người nấy, chỉ cần trước mặt mọi người vẫn ổn là được ư?
Thiệu Minh Trạch bình tĩnh nhìn cô giây lát mới điềm đạm nói:
- Tùy ở em.
- Ồ! Câu này là ý gì? - Cô lại truy hỏi.
Anh hơi nhíu mày suy nghĩ một lát rồi đáp:
- Anh có thể không can thiệp vào quan hệ bạn bè của em, nhưng đồng thời mong em cũng dành cho anh không gian riêng tư.
Nói đến đây là quá rõ rồi. Chính là vợ chồng ai có cuộc sống của người nấy, chỉ cần trước mặt người khác diễn vở kịch phu thê ân ái là được. Sau đó, đợi đến lúc thích hợp thì sinh con cái, tạo ra thế hệ công nhận họ là một gia đình bình thường.
Cô mỉm cười:
- Điều kiện anh Thiệu đưa ra thật sự rất tốt, nhưng anh lại bỏ qua một điểm quan trọng nhất.
Anh nhướng mày nhìn cô:
- Điểm gì?
- Anh quên hỏi điều kiện chọn đối tượng của tôi là gì? - Cô đáp.
Anh mỉm cười, trong mắt anh ánh lên sự tự tin không hề che đậy, hỏi:
- Vậy xin hỏi điều kiện chọn đối tượng của em là gì? Gia đình, học thức, công việc, tướng mạo, anh có điểm gì không đạt yêu cầu của em?
Cô nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, rồi buông câu trả lời như kim châm vào thịt:
- Chiều cao.
Tuy mép Thiệu Minh Trạch hơi nhếch lên một chút nhưng anh vẫn nở nụ cười, giọng trầm xuống:
- Anh đâu có thấp.
- Nhưng tôi lại thích người đàn ông cao ráo. Ít nhất cũng phải trên mét tám. - Cô mỉm cười rồi đứng lên vươn cánh tay để minh họa chiều cao: - Phải cao thế này này. Thế này mới có thể đạt tiêu chuẩn của tôi.
Thiệu Minh Trạch nhìn cô từ đầu đến chân rồi phản ứng lại:
- Em cũng đâu có cao lắm. Liệu được một mét sáu không?
Cô cố ý giương to mắt chớp chớp, rồi mới thản nhiên trả lời:
- Vì tôi không đủ cao nên mới tìm một người cao để cải thiện gen đời sau mà. - Cô rút ra một tờ tiền đặt lên bàn, cười nói: - Tôi cũng đề nghị anh Thiệu tìm một người vợ cao một chút, như vậy thì tương lai con trai anh mới có thể cao một mét tám, sẽ không bị con gái từ chối.
Nói xong, cô vẫy tay chào:
- Bye bye.
Khi cô xoay người rời đi, anh bỗng gọi cô từ phía sau:
- Hạ tiểu thư.
Cô quay đầu lại thì thấy Thiệu Minh Trạch nở nụ cười châm chọc, chậm rãi nói:
- Lẽ nào không ai nói với em rằng chiều cao nam nữ không nên chênh lệch quá nhiều sao? Nếu không thì chẳng những đứng bên nhau không tương xứng, mà ngay cả hôn nhau hay ân ái cũng đều rất bất tiện.
Mặt cô bỗng đỏ ửng, hận là không thể hắt cốc cà phê vào mặt Thiệu Minh Trạch. Lưu manh đúng là lưu manh. Bề ngoài ra vẻ đàng hoàng cũng không thể che giấu được bản tính lưu manh.
Thiệu Minh Trạch ngồi đó, hơi ngẩng mặt nhìn cô. Đôi mắt dài và hẹp của anh ẩn chứa ý nghĩ tinh quái, giống như một cặp đá quý tuyệt đẹp lấp lánh dưới ánh đèn của cửa tiệm. Đôi mắt đó mở ra, rồi lại khép vào, như thể phát ra vầng hào quang vô tận có thể mê hoặc lòng người.
Cô rời mắt khỏi đôi mắt dài và hẹp của anh, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại thái độ của mình, cố gắng mỉm cười nói:
- Cảm ơn anh Thiệu đã nhắc nhở. Tôi sẽ suy nghĩ về phương diện này.
Thiệu Minh Trạch ngồi tựa vào ghế vô cùng thảnh thơi, hai tay đan nhau đặt trên bàn, đáp:
- Không cần khách sáo.
Cô hậm hực rời khỏi tiệm cà phê. Vì đi quá vội nên khi xuống cầu thang, cô suýt nữa bị trẹo chân. Cô tức giận ném đôi giày cao gót của mình không thương tiếc rồi bỏ ra ngoài. Mọi người xung quanh đều nhìn cô như nhìn quái vật. Cô không thèm để ý tới ánh mắt của mọi người mà cứ thế bước đi, được một đoạn, cô đành phải quay lại nhặt đôi giày.
Nhưng tức như vậy thì phải tìm chỗ trút giận mới được. Nhiễm Nhiễm bắt xe đến công ty của ông Hạ Hồng Viễn, chống hai tay trên bàn, lớn tiếng:
- Rốt cuộc Thiệu Minh Trạch đó có gì tốt chứ? Cả bố lẫn mẹ đều cố đẩy con đến với anh ta. Là mẹ thấy dòng dõi của anh ta tốt, hay là bố muốn vay tiền anh ta vậy? Bố mẹ nghĩ người khác đều là kẻ ngốc sao? Thật sự tin rằng gặp nhau vài ba lần như vậy đều là tình cờ sao? Dù muốn làm thì cũng phải tự nhiên một chút, giữ thể diện một chút chứ.
Có lẽ những ngày qua, cô quá khéo léo giả vờ ngoan ngoãn nên ông Hạ Hồng Viễn nhất thời không thích ứng nổi với sự đanh đá chua ngoa bất ngờ của cô. Ông lặng người nhìn cô, đợi cô nói xong thì mới xốc lại tinh thần, giận dữ nói:
- Có chuyện gì không thể từ từ mà nói được sao? Con gái con đứa mà tính khí như vậy thì còn ra cái thể thống gì nữa?
Bất kể chuyện gì đều có chừng mực, khóc lóc om sòm cũng không ngoại lệ. Sau khi tỏ sự ngang bướng, cố chấp nên có, muốn giải quyết vấn đề vẫn cần phải bình tĩnh để nói. Nhiễm Nhiễm dịu lại, gạt nước mắt:
- Bố, bố mẹ làm con thật khó xử. Thiệu Minh Trạch sẽ không tin là con chẳng hay biết gì về đối tượng xem mặt. Anh ta chỉ muốn trêu chọc con. Dù sau này có đi lại với nhau thì anh ta cũng sẽ coi thường con thôi.
Quả nhiên, cô nói như vậy, vẻ giận dữ trên mặt ông Hạ Hồng Viễn lập tức tan biến, thay vào đó là vẻ áy náy. Ông vội vàng rút khăn giấy đưa cho con gái:
- Nhiễm Nhiễm đừng khóc, đừng khóc nữa. Đều tại bố không nói rõ mọi chuyện với con.
Cô cầm khăn giấy bưng lên mặt, òa khóc.
Ông Hạ Hồng Viễn xoa xoa hai tay đi quanh phòng mấy vòng, cuối cùng thì dừng lại trước mặt cô, giơ hai tay thỏa hiệp:
- Nhiễm Nhiễm, là bố sai rồi. Bố không nên nghe lời mẹ con bảo con đi gặp Thiệu Minh Trạch. Là mẹ con nói con và Thiệu Minh Trạch có chút hiểu lầm, thực ra ấn tượng của Thiệu Minh Trạch về con rất tốt và cậu ta cũng có ý với con. Trước đây, bố cũng tiếp xúc với cậu ta vài lần và cảm thấy con người cậu ta cũng khá, hơn nữa bố thấy gia đình họ cũng tử tế, nên mới bị mẹ con thuyết phục.
Nhiễm Nhiễm lén quan sát ông Hạ Hồng Viễn qua kẽ tay, thấy ông luống cuống thì vừa khóc vừa chỉ trích:
- Bố nghe lời mẹ như vậy từ bao giờ thế? Rõ ràng là bố để ý đến gia tài nhà họ Thiệu nên mới bất chấp hạnh phúc của con gái mà bán con cầu vinh.
Ông Hạ Hồng Viễn vò đầu bứt tóc, hận là không thể thề độc với con gái.
- Không phải. Tuyệt đối không phải thế.
Nhiễm Nhiễm lấy khăn giấy lau nước mũi, nhìn chằm chằm vào ông, hỏi:
- Vậy bố còn vào hùa với mẹ ép con đi gặp Thiệu Minh Trạch đó không?
- Không đâu. Tuyệt đối là không. Con gái của bố là công chúa, chỉ có con chọn người khác mà thôi. Con muốn gặp ai thì gặp người đó. - Ông Hạ Hồng Viễn bảo đảm, sau đó không quên bổ sung: - Sau này con muốn lấy ai thì lấy người đó.
Chuyện gì cũng có thể giải quyết. Có được lời bảo đảm của ông Hạ Hồng Viễn, cô hài lòng rời khỏi văn phòng.
Cô lập tức trở thành nữ nhân vật chính đầy ý chí và nghị lực trong vở kịch ngôn tình phiên bản hiện thực với tấm lòng kiên trì không ngại mỏi mệt. Khi có người nhút nhát trước tình yêu, mọi người xung quanh đều sẽ lấy Nhiễm Nhiễm ra làm tấm gương của ý chí và nghị lực, nói rằng Hạ Nhiễm Nhiễm có thể theo đuổi được Lâm Hướng An thì bạn còn sợ gì chứ?
Nhiễm Nhiễm và Mục Thanh thật sự trở thành bạn bè khi năm thứ ba đại học sắp kết thúc. Hồi đó, cô vừa bị Lâm Hướng An bỏ, sống không bằng chết. Mẹ Mục Thanh bỗng nhiên lâm bệnh nặng, khó mà qua khỏi, cô ấy cũng bị rơi vào cảnh chật vật nhất trong cuộc đời.
Nhiễm Nhiễm học người ta bỏ tiền ra mua rượu giải sầu. Có một tối về trường, khi đang say xỉn băng qua đường, cô đã suýt bị ô tô tông trúng. Tiếng xe phanh kít chói tai. Chiếc xe đó đã dừng, cách cô chưa đến mười centimet và đã chạm vào quần áo cô. Người đàn ông từ trên xe bước xuống, mặt mày tái mét, quát:
- Cô muốn chết à? Cô không có mắt sao?
Nhiễm Nhiễm uống khá nhiều, trước mắt đã sớm là một khối lờ mờ nên nhìn người đó cũng không rõ nữa. Cô vốn định xin lỗi, nhưng nghe câu nói ấy, cô liền chỉ vào mũi anh ta mà mắng:
- Mẹ kiếp! Anh lái xe đâm người mà còn nói lý sao? Anh có mắt không thế?
Thấy cô ngang ngạnh như vậy, đối phương liền im lặng. Đứng đó một lát, anh ta chỉ lạnh lùng nói:
- Tôi không nói chuyện với con sâu rượu. Nếu không có va chạm thì cô tránh ra. Đừng đứng đây mà gây chuyện nữa.
Đầu óc cô đã sớm bị men rượu kích thích khiến cho chẳng sợ sống chết gì nữa. Nghe anh ta nói mình gây chuyện thì càng tức giận hơn, liền chặn trước xe của anh ta mà không chịu tránh ra, hai tay vỗ ầm ầm vào xe, miệng gào lớn:
- Chẳng phải chỉ là chiếc xe nát sao? Có tiền thì ghê gớm lắm à? Mẹ kiếp! Có giỏi thì anh đâm chết tôi đi. Đâm chết tôi đi.
Người đó đứng yên, cắn răng không nói lời nào rồi ngồi vào trong xe.
Cô thản nhiên tìm đến cái chết như liệt sĩ, đứng lảo đảo trước xe của anh ta rồi thản nhiên dang tay ra, nhắm mắt lại, há hốc miệng. Lúc này, một người lao đến, ôm lấy cô, kéo cô sang lề đường, quát lớn:
- Hạ Nhiễm Nhiễm, cậu điên rồi sao? Cậu điên rồi sao?
Cô vừa bị kéo ra khỏi đó, chiếc xe liền rồ ga phóng vút đi như mũi tên bắn. Mục Thanh đứng ôm cô từ phía sau mà sợ phát khiếp, cả hai cùng ngã xuống. Lúc đó, cô mới cảm thấy hơi sợ một chút. Mọi ấm ức lập tức ùa về. Cô ngồi trên mặt đất, quay người ôm Mục Thanh mà khóc:
- Lâm Hướng An không cần tớ nữa. Anh ấy không cần tớ nữa rồi.
Đúng vậy. Lâm Hướng An không cần cô nữa. Lâm Hướng An, người mà cô đã theo đuổi vào tận Đại học A, kiên trì theo đuổi suốt hai năm sáu tháng ba mươi ngày mới thành công, giờ đã không cần cô nữa.
Cô đã thầm yêu Lâm Hướng An từ hồi học cấp ba. Vào đại học, cô mới bắt đầu theo đuổi anh. Chuyện này cả trường đều biết. Khi chuyện này sắp sửa trở thành trò cười ở Đại học Sư phạm Hoa Trung thì Lâm Hướng An đã quay lại đón nhận tình cảm của cô. Cô lập tức trở thành nữ nhân vật chính đầy ý chí và nghị lực trong vở kịch ngôn tình phiên bản hiện thực với tấm lòng kiên trì không ngại mỏi mệt. Khi có người nhút nhát trước tình yêu, mọi người xung quanh đều sẽ lấy Nhiễm Nhiễm ra làm tấm gương của ý chí và nghị lực, nói rằng Hạ Nhiễm Nhiễm có thể theo đuổi được Lâm Hướng An thì bạn còn sợ gì chứ?
Tiếc rằng cô làm nữ nhân vật chính chưa được một học kỳ thì đã phải trở lại nguyên hình. Chuyện là cô cùng các bạn trong lớp đi du lịch vài ngày, khi trở về thì Lâm Hướng An đã ở “bên kia đại dương”. Trong điện thoại, anh vẫn nói bằng giọng trầm khàn lay động lòng người đó.
- Nhiễm Nhiễm, chúng ta chia tay đi. Anh không quên nổi Tô Mạch. Anh vẫn còn yêu cô ấy. Anh không thể kìm nén được tình yêu của mình dành cho cô ấy.
Cô chưa từng gặp Tô Mạch, chỉ biết là cô ấy học ở Đại học B, là nữ thần trong lòng Lâm Hướng An, là nhân vật nữ chính thật sự trong vở kịch ngôn tình. Cô ấy và một công tử nhà giàu yêu hận lằng nhằng nên đã ôm vết thương lòng bỏ đến nơi đất khách quê người, thế là kỵ sĩ Lâm Hướng An quyết định bất chấp tất cả để theo cô ấy.
Chuyến bay chở Tô Mạch và Lâm Hướng An rời đi, đã nhân tiện cuốn theo tình yêu mà Nhiễm Nhiễm phải vất vả khổ sở theo đuổi suốt hai năm rưỡi.
Cô ngồi trên nền đất, mượn rượu ôm lấy eo Mục Thanh mà khóc đến mức tối tăm trời đất. Trước đây, cô và Mục Thanh không quen thân lắm. Họ học cùng khoa nhưng khác lớp, phòng ở ký túc cũng cách nhau một đoạn nên nếu có gặp nhau thì cũng chỉ gật đầu chào.
Sau chuyện này, họ gặp nhau cũng vẫn gật đầu chào, tuyệt đối không nhắc gì đến chuyện xảy ra tối hôm ấy. Sau đó không lâu, nửa đêm cô đi vệ sinh thì nhìn thấy Mục Thanh ngồi một mình ở hành lang, tay bịt miệng khóc nức nở.
Nhiễm Nhiễm nhớ lại chuyện Mục Thanh đã làm tối hôm đó, ngần ngừ một lát, cô bước đến ngồi xuống bên Mục Thanh, đợi cô ấy ngừng khóc mới hỏi:
- Xảy ra chuyện gì thế?
Có lẽ vì họ không quen thân lắm, cảm giác chẳng có gì cần phải giấu; cũng có thể Mục Thanh đã chứng kiến bộ dạng khổ sở nhất của Nhiễm Nhiễm nên cũng chẳng ngại để lộ sự yếu đuối trước mặt cô. Mục Thanh ngẩng đầu lên, dựa vào tường, nói ra những điều đang giữ trong lòng:
- Mẹ tớ bị bệnh. Làm phẫu thuật cần một khoản tiền rất lớn nhưng tớ không có tiền. Cho dù phẫu thuật thành công thì nhiều lắm mẹ tớ cũng chỉ sống thêm được dăm ba năm nữa. Tất cả mọi người đều khuyên tớ phải lý trí một chút. Đến cả họ hàng bên bà ngoại cũng khuyên tớ như thế. Tuy không nói rõ nhưng ý là bảo tớ bỏ cuộc... Nhưng tớ biết lý trí thế nào đây? Bỏ cuộc thế nào đây? Giương mắt nhìn mẹ mình nằm trên giường bệnh chờ chết sao?
Nói mãi nói mãi, mắt Mục Thanh lại ướt nhèm, nước mắt trào ra, lau thế nào cũng không hết. Cuối cùng, Mục Thanh chẳng lau nữa, hai tay bưng lấy mặt.
Nhiễm Nhiễm im lặng một lát rồi hỏi Mục Thanh:
- Cần bao nhiêu tiền?
Mục Thanh mỉm cười đau khổ, lắc đầu không chịu nói.
- Cần tổng cộng bao nhiêu tiền? Phí phẫu thuật và phí trị liệu hậu phẫu là bao nhiêu? - Cô hỏi lại một lần nữa.
- Gần ba trăm nghìn tệ. - Mục Thanh cười tự giễu, giọng nghẹn ngào: - Tớ đã đến nơi đó hỏi qua. Người ở nơi đó chỉ cần tốt nghiệp cấp ba, nhìn không xinh đẹp nên dù có đeo cái mác Đại hoc A thì trong một thời gian ngắn cũng không thể bán thân được số tiền này.
Nhiễm Nhiễm cúi đầu suy nghĩ rồi nói:
- Cậu đừng nghĩ đến con đường đó. Tớ sẽ giúp cậu vay tiền.
Mục Thanh quay đầu, nhìn Nhiễm Nhiễm bằng ánh mắt kinh ngạc.
Nhiễm Nhiễm vỗ vai bạn rồi đứng lên quay về ký túc ngủ. Lúc đó, trong đầu cô đã nghĩ ra cách. Hồi sáng, bà Hàn vừa đến trường tìm cô và đã đưa ra thông điệp cuối cùng: Nếu cô còn đau khổ, không chịu suy nghĩ lại nữa thì bà sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với cô, cô sống hay chết thì bà cũng mặc.
Câu nói này của bà Hàn không phải là dọa nạt. Bà nói được là làm được.
Cuộc chiến giữa Nhiễm Nhiễm và bà Hàn đã kéo dài gần hai mươi năm. Bà Hàn ép cô đi học đàn, học khiêu vũ, ép cô đi học thư pháp, học vẽ tranh, ép cô đi làm tất cả những gì bà Hàn muốn mà không có cơ hội làm, và đều là những chuyện mà cô chẳng thích thú gì.
Thậm chí, từ khi mười lăm tuổi, chiều cao của cô không còn tăng thêm được nữa, cho đến khi mười tám tuổi, cô vào đại học, khoảng thời gian ba năm ấy, cô gần như không hề về nhà ăn lấy một bữa cơm. Bà Hàn nghiêm khắc kiểm soát chế độ ăn uống của cô, sợ cô béo phì. Bà cảm thấy với chiều cao của cô, giỏi lắm cô cũng không thể vượt quá năm mươi cân. Nếu không thì cô sẽ chẳng còn nhỏ nhắn, đáng yêu nữa.
Lúc đó, bà Hàn và ông Hạ Hồng Viễn vừa ly hôn nên bà dồn mọi tâm sức vào cô. Sự phản kháng của cô cũng ngày càng kịch kiệt, cáu kỉnh ngỗ ngược, trốn học, đánh nhau... Với tính ương bướng, cô càng ăn nhiều đồ có hàm lượng chất béo cao, để mình trở thành một cô gái mập mạp.
Nói một cách đơn giản, lúc đó quan hệ giữa mẹ con họ là kiểu quan hệ kiểm soát và phản kháng. Bà Hàn muốn kiểm soát cuộc đời cô, còn cô thì đấu tranh phản kháng. Mâu thuẫn càng tăng khi cô vào đại học. Cô cảm thấy như mình mọc thêm cánh, quyết định thoát khỏi vòng kiểm soát của bà Hàn, sống cuộc sống mà mình muốn.
Trong cơn giận dữ, bà Hàn quyết định cắt luôn tiền học phí và sinh hoạt phí của cô để ép cô thỏa hiệp. Cô thà chết vẫn không chịu thay đổi, dựa vào khoản tiền cho sinh viên vay và tiền làm thêm để sống qua ba năm đại học.
Ngày thứ hai sau khi nhận lời vay tiền giúp Mục Thanh, cô đã gọi điện cho bà Hàn, nhận sai, đồng thời mượn tiền bà. Bà Hàn vẫn còn nhớ cuộc tranh cãi với cô hôm trước, nên lạnh lùng trả lời:
- Muốn có tiền thì cũng dễ thôi. Con giảm béo đi. Chỉ cần con giảm được nửa cân, mẹ sẽ cho con mười nghìn tệ.
Thực ra bà Hà chỉ tức quá mà nói thế thôi, nhưng cô đã làm thật. Cũng có thể Nhiễm Nhiễm biết rõ bà Hàn tức giận mà nói thế nhưng cô lại cố ý coi là thật. Khi đó đúng vào dịp nghỉ hè, cô đã thuê một căn phòng nhỏ, dùng thời gian nghỉ hè giảm béo từ sáu mươi mốt cân xuống còn bốn mươi cân. Như vậy cô không những có thể mượn giúp Mục Thanh ba trăm nghìn tệ, mà còn kiếm được hơn một trăm nghìn tệ.
Sau khi bà Hàn thấy bộ dạng cô người không ra người, quỷ không ra quỷ thì tức quá tát cho cô một cái, hỏi:
- Có phải con không muốn sống nữa không?
Thực ra bà Hàn đã nói đúng. Cô thực sự không muốn sống nữa. Lâm Hướng An ra đi, cô chẳng còn lý do gì để sống tiếp nữa.
Bà Hàn kiên quyết đưa cô vào bệnh viện. Sau khi Mục Thanh biết tin đã vội vàng đến thăm, ôm lấy cô mà khóc lóc thảm thiết, nước mắt ướt nhèm nói:
- Hạ Nhiễm Nhiễm, cậu phải tiếp tục sống. Dù cậu vì lý do gì, tớ cũng xin cậu tiếp tục sống. Cậu đừng bắt tớ phải nợ một mạng người. Cậu đừng bắt tớ phải mang món nợ mạng sống của cậu suốt nửa đời còn lại.
Khi đó cô cảm thấy bản thân vô cùng bỉ ổi, rõ ràng mình không muốn sống nữa nhưng lại làm ra vẻ hy sinh vì người khác, làm cho Mục Thanh phải mang một món nợ ân tình quá lớn.
Sau đó, cô đương nhiên còn sống, chỉ là trọng lượng cơ thể không thể vượt quá bốn mươi lăm cân vì nhịn ăn nhịn uống để giảm béo quá khẩn cấp. Nội tiết của cô cực kỳ bất ổn, hệ thống tiêu hóa cũng gần như bị hủy hoại hoàn toàn.
...
Nhiễm Nhiễm đứng đó, dòng sông nhỏ có tên là ký ức lặng lẽ trôi từ lòng cô đến một nơi giá lạnh.
Rất nhiều chuyện, rõ ràng đã qua từ rất lâu rồi nhưng cô vẫn nhớ rõ mồn một, như thể nhắm mắt lại, giơ tay ra là có thể chạm vào nó. Đến bây giờ, cô vẫn còn nhớ câu nói của Lâm Hướng An khi anh nhận lời làm bạn trai của cô. Anh nói:
- Hạ Nhiễm Nhiễm, chỉ cần em đừng béo thêm nữa thì anh sẽ làm bạn trai của em.
Sau đó, cô thực sự không thể béo hơn được nữa, còn Lâm Hướng An thì sớm đã không biết lưu lạc tới nơi nào.
Mục Thanh đứng dậy khỏi ghế sofa, nắm chặt lấy hai vai cô:
- Nhiễm Nhiễm, cậu phải đứng dậy. Cậu mới hai mươi sáu tuổi, không thể cứ tiếp tục sống như thế này được. Lâm Hướng An không đáng để cậu lãng phí bao nhiêu năm như vậy. Anh ta không đáng. Bất cứ người con trai nào cũng đều không đáng để cậu phải làm như vậy. Chúng ta trả tiền cho bà Hàn, cậu hãy sống cuộc sống mà cậu muốn, có được không?
Nhiễm Nhiễm im lặng rất lâu, rồi trả lời một cách yếu ớt:
- Được.
Mục Thanh nhìn cô lúc lâu, cuối cùng thì chỉ biết lặng lẽ thở dài.
***
Nhiễm Nhiễm đem số tiền ba trăm nghìn tệ trả lại cho bà Hàn, sắc mặt bà chẳng có vẻ gì là bất ngờ, bà cũng không nhận tấm thẻ đó mà chỉ hỏi:
- Thiệu Minh Trạch có điểm nào không được?
Nhiễm Nhiễm suy nghĩ giây lát rồi trả lời:
- Con không thích anh ta.
Bà Hàn trang điểm mắt rất tinh tế, nhưng đáy mắt bà chẳng hề có vẻ ấm áp, bà hỏi:
- Vậy con thích ai? Vẫn là Lâm Hướng An sao? Cậu ta có thích con không?
Cô không trả lời nổi, chỉ biết đứng đó, cảm thấy mình thật sự đáng thương. Mọi người trên thế giới này đều biết cô thích Lâm Hướng An, bất kỳ ai cũng có thể xé toạc lồng ngực cô mà gợi lại vết thương lòng đó, rồi hỏi cô:
- Sao thế? Đến giờ vẫn chưa quên được ư?
Bà Hàn lại nói:
- Hạ Nhiễm Nhiễm, con tỉnh táo lại đi. Đừng ấu trĩ nữa. Con cũng phải có chút ý chí chứ. Đừng vì tình yêu mà lúc nào cũng ra vẻ muốn sống muốn chết như vậy. Kiểu quái đản ấy chỉ làm cho người khác thấy chán ghét mà thôi.
Khi Nhiễm Nhiễm đi từ chỗ bà Hàn ra mà trong đầu vẫn văng vẳng mấy câu này. Cô cảm thấy câu nói của bà Hàn thật là đanh thép, chẳng sai chút nào. Bây giờ cô có công việc ổn định, sức khỏe tốt, không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc, nhưng cô vẫn cứ vì một người con trai của mấy năm trước mà đau buồn sầu khổ, điều này thật khiến cho người ta thấy khó chịu.
Bên ngoài trời trong nắng ấm, gió hiu hiu thổi thật khiến người ta dễ chịu. Cô đứng bên lề đường thở dài theo làn khói xe, định đi tìm ông Hạ Hồng Viễn để kết nối tình cảm cha con trước đã. Ông vừa bảo người ta mang thẻ ngân hàng đến cho cô, còn báo tin đã tìm được cho cô mấy căn hộ, bảo cô chọn lấy một căn ưng ý. Cô nghĩ, mình phải tới nói lời khách sáo với ông một chút. Một là, tỏ ra cô không phải kẻ hám lợi; hai là, để câu con cá lớn hơn. Một tấm thẻ ngân hàng và một căn hộ cũng chẳng là gì so với công ty của ông Hạ Hồng Viễn.
Khi lên taxi, Nhiễm Nhiễm còn nghĩ mình thật chẳng phải là cô gái có ý chí và nghị lực. Nếu thật sự là cô gái tự lập, có khí chất, cô đã chẳng thèm ngó ngàng gì đến người bố bội tình bạc nghĩa đó, không đếm xỉa tới ông, dù ông có phải là tỷ phú hay là người có quyền thế gì thì cũng mặc kệ.
Cô gái có khí chất ấy mà, phải tự mình đứng lên, coi tiền bạc là thứ rác rưởi.
Tiếc là không phải người như vậy nên cô nghĩ tiền vẫn là tiền, có một ông bố giàu sụ còn hơn là có một ông bố chỉ có cơm ăn. Trên thế giới này chẳng gì không thể quy ra tiền. Nếu có thứ không thể mua được thì chỉ là vì số tiền bạn bỏ ra chưa đủ mà thôi.
Tuy thành phố Tây Bình đã sớm hạn chế số lượng ô tô riêng nhưng tình trạng tắc đường vẫn xảy ra. Đi đi dừng dừng, khi xe đến được đường Vạn Hòa thì cũng sắp tới mười một giờ. Hạ Hồng Viễn nghe nói cô đến rủ ông cùng đi ăn thì rất vui, vội vàng sai thư ký xuống lầu đón cô lên, bảo cô đợi ông làm xong nốt việc sẽ dẫn cô đi ăn.
Nhiễm Nhiễm giả bộ làm cô con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện, yên lặng ngồi ngoài phòng khách đọc báo. Thật không ngờ, vừa ngồi được một lát thì Bành Tinh - người vợ hiện nay của ông Hạ Hồng Viễn - đến tìm ông.
Lần gần đây nhất cô gặp bà Bành Tinh là mười mấy năm trước. Bà ta một mình tìm đến nhà cô xin bà Hàn giơ cao đánh khẽ, tác thành cho tình yêu của mình, cũng hy vọng bà Hàn tự tôn tự trọng, không cố níu kéo tình yêu đã mất, đừng tiếp tục dây dưa lằng nhằng mãi với ông Hạ Hồng Viễn, chi bằng hãy buông tay để cả hai đều có được cuộc sống mới.
Lúc đó, cô vẫn còn nhỏ nên không hiểu chuyện tình cảm của người lớn, chỉ là nghe mấy từ “tự tôn tự trọng” được thốt lên từ miệng người đàn bà đi cướp chồng người khác thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Bao nhiêu năm trôi qua, cô gần như đã quên hẳn khuôn mặt bà Bành Tinh. Lần gặp này, cô mới giật mình cảm thấy “người vợ bé” vẫn yêu kiều xinh đẹp như xưa, so với bà Hàn đã mất dần tuổi thanh xuân thì đúng là đáng với hai chữ “vợ bé”.
Bất luận thế nào, trong trường hợp này, cô cũng không nên có mặt. Bà Bành Tinh vô cùng ngạc nhiên. Hạ Nhiễm Nhiễm đứng lên mỉm cười dịu dàng, ngoan ngoãn gật đầu chào bà ta một tiếng “Dì Bành”, rồi quay lại nói với ông Hạ Hồng Viễn:
- Bố ơi, con xuống lầu đi dạo một lát. Bố xong việc thì gọi điện cho con nhé.
Ông Hạ Hồng Viễn đang lúng túng, chẳng kịp đáp lời.
Nhiễm Nhiễm xoay người bước ra khỏi văn phòng, giả truyền “thánh chỉ” với thư ký:
- Tổng giám đốc Hạ bảo cô pha hai tách cà phê mang vào.
Nói xong cô lại nháy mắt với cô thư ký, nhỏ giọng nói:
- Trong đó cần bàn chuyện gia đình.
Cô thư ký mỉm cười cảm kích, vội lấy cớ đi pha cà phê rồi tránh tới phòng pha trà.
Nhiễm Nhiễm không đi mà rón rén bước lại cửa phòng, áp tai vào cánh cửa. Thực ra cô cũng chẳng có âm mưu gì, chỉ là cô cảm thấy tò mò mà thôi. Cô rất muốn biết bà Bành Tinh vành mắt đỏ hoe tìm đến công ty để nói chuyện gì với ông Hạ Hồng Viễn.
Trong phòng chẳng có tiếng nói chuyện mà chỉ có tiếng khóc nức nở của bà Bành Tinh. Một lát sau, bà ta mới hỏi ông Hạ Hồng Viễn:
- Hồng Viễn, có phải anh đã thay lòng đổi dạ rồi không?
Ông Hạ Hồng Viễn không nói gì.
Bà Bành Tinh lại nói xa xôi:
- Hồng Viễn, hồi đó khi em quyết định theo anh, em đã không hy vọng tình yêu này có thể kéo dài mãi mãi. Em biết tình yêu này vốn là do em cướp của người khác nên sớm muộn gì cũng phải trả. Nhưng em yêu anh và cũng được anh yêu, nên em cảm thấy thế là đủ rồi. Bây giờ, nếu cho em một cơ hội, bảo em lựa chọn lại thì em vẫn cứ chọn anh. Em sẽ không hối hận.
Bà Bành Tinh nói trong từng tiếng nấc nghẹn, nhưng Nhiễm Nhiễm nghe mà nổi cả da gà. Cô nghĩ, ông Hạ Hồng Viễn sẽ không có cảm giác như mình trước những lời nói của bà Bành Tinh. Ông và bà ta đã sống cùng nhau hơn chục năm nay. Ban đầu tình yêu của họ rất nồng thắm, dù bây giờ có hận, có oán thì chắc cũng vẫn còn vài phần tình cảm.
Quả nhiên giọng ông Hạ Hồng Viễn trầm xuống:
- Tiểu Tinh...
- Hồng Viễn, anh cứ nghe em nói hết đã. - Bà Bành Tinh ngắt lời ông, nức nở nghẹn ngào tiếp tục nói: - Nếu anh không còn tình yêu nữa, em cũng không cố ép anh. Em sẽ để anh đi tìm tình yêu mới. Nhưng hôn nhân không phải là chuyện của hai người. Chúng ta còn có Thần Thần, con trai vô tội. Chúng ta hãy dành cho con một gia đình toàn vẹn được không?
Nghe bà Bành Tinh nhắc đến con trai, Nhiễm Nhiễm không nén được tiếng thở dài. Lòng thầm nghĩ, thế là hết. Người phụ nữ thông minh một đời cũng có giây phút hồ đồ. Chắc hẳn bà Bành Tinh còn chưa biết chuyện ông Hạ Hồng Viễn đưa con trai đi làm xét nghiệm huyết thống. Nếu bà cứ kiên trì dựa vào tình yêu thật lòng ban đầu với ông Hạ Hồng Viễn thì có lẽ ông còn có thể mềm lòng, nhưng bây giờ bà nhắc đến cậu con trai - nỗi đau của ông Hạ Hồng Viễn - thì đừng nói là ông muốn thay lòng đổi dạ, mà e là ông còn hận đến tím tái ruột gan ấy chứ.
Quả nhiên giọng ông Hạ Hồng Viễn bỗng trở nên lạnh lùng, cứng rắn:
- Bành Tinh, đây là công ty, em về nhà trước đi. Có chuyện gì chúng ta nói sau.
Nhiễm Nhiễm không dám tiếp tục nghe trộm nữa, vội rón rén đi ra ngoài. Vừa đến cửa thang máy thì đúng lúc gặp Trần Lạc - trợ lý của ông Hạ Hồng Viễn - từ thang máy bước ra. Đây là chàng trai trẻ khoảng ba mươi tuổi, dáng cao, gầy, lịch sự, nho nhã, chỉ có điều mới theo ông Hạ Hồng Viễn đi gặp cô được hai lần mà xưng hô với cô đã chuyển từ “đại tiểu thư” thành “Nhiễm Nhiễm”, lời nói và cử chỉ cũng tỏ ra thân thiết như thể đã quen Nhiễm Nhiễm từ rất lâu rồi vậy.
Bỗng thấy cô xuất hiện với bộ dạng lén la lén lút thì anh ta không hề tỏ ra ngạc nhiên, mà chỉ mỉm cười chào cô:
- Nhiễm Nhiễm, cô đến rồi à?
Cô gật đầu, tốt bụng nhắc nhở anh ta:
- Anh đừng vào đó vội. Trong đó đang nói chuyện gia đình. - Ngừng một lát, cô nhỏ giọng bổ sung: - Dì Bành tìm đến.
Trần Lạc hơi sững người, nhìn về phía phòng làm việc vài giây. Anh ta dường như hiểu được tại sao cô lại có hành động như vậy, liền quay đầu mỉm cười hỏi cô:
- Cô muốn đi đâu? Có cần tôi đưa cô đi không?
Cô lắc đầu:
- Không cần đâu. Tôi chỉ muốn tìm chỗ nào đó gần đây để ngồi thôi. Bố bảo tôi đợi một lát. Buổi trưa, bố con tôi sẽ cùng đi ăn.
Trần Lạc mỉm cười, dẫn cô đến vườn hoa nhỏ phía sau tầng lầu công ty, rồi đi mua hai cốc cà phê nóng. Quay lại, anh ta mỉm cười đưa cho cô một cốc:
- Cô cầm lấy cho ấm tay. Tuy ở đây hơi lạnh một chút nhưng không khí khá trong lành.
Cô cười, nhận chiếc cốc giấy, nhìn anh ta ngồi xuống đối diện với mình, bèn hỏi:
- Hình như anh vừa từ bên ngoài về. Anh bận việc gì vậy?
Trần Lạc mỉm cười, đáp:
- Mẹ một vị lãnh đạo trong thành phố bị bệnh, Tổng giám đốc Hạ bảo tôi thay ông ấy đến bệnh viện hỏi thăm.
Nhiễm Nhiễm biết ông Hạ Hồng Viễn thường kết giao với vài quan chức chính phủ. Không chỉ là tặng quà Tết, mà có người nào nằm viện cũng sẽ mang quà đến tỏ thành ý. Thế nên cô cũng chẳng cảm thấy ngạc nhiên mà chỉ có chút tò mò:
- Phong bì có lớn lắm không?
Trần Lạc không giấu cô, thật thà trả lời:
- Vì liên quan đến mấy mảnh đất ở ngoại ô phía nam thành phố nên càng phải đầu tư. Nhưng Tổng giám đốc Hạ cũng nói, đây mới chỉ là bắt đầu nên cũng không thể bỏ ra quá nhiều. Cứ thăm dò trước rồi hẵng tính.
Hai người đang trò chuyện với nhau thì ông Hạ Hồng Viễn gọi điện tới. Vừa nghe nói Nhiễm Nhiễm và Trần Lạc ở dưới lầu, ông liền bảo cả hai ra bãi đỗ xe đợi ông. Một lát sau, ông Hạ Hồng Viễn một mình ra khỏi tòa nhà, sắc mặt như vừa rồi không hề có chuyện gì xảy ra, chỉ cười khà khà, hỏi:
- Con đói chưa?
Nhiễm Nhiễm cảm thấy chuyện này không cần đóng kịch làm gì, nên gật đầu:
- Cũng hơi đói rồi ạ.
Ông Hạ Hồng Viễn nhìn con gái, chau mày:
- Lát nữa ăn nhiều một chút nhé! Nhìn con gầy chưa kìa, người gì mà chẳng có da có thịt gì cả. Đừng nghe lời mẹ con. Con gái phải mũm mĩm một chút mới đáng yêu.
Trần Lạc cũng lên xe, tranh thủ thời gian trên đường đi để báo cáo công việc với ông Hạ Hồng Viễn. Ông Hạ Hồng Viễn chẳng có phản ứng gì, chỉ nói con trai cục trưởng Cục Quy hoạch vừa từ nước ngoài về, rồi dặn dò Trần Lạc:
- Cậu về làm thủ tục chiếc xe đó cho Cục trưởng Lâm, nói là để công tử Lâm mượn lái đi chơi.
Trần Lạc gật đầu, ghi lại.
Nhiễm Nhiễm đã từng nghe qua những chuyện như thế này, đó cũng chỉ là một cách hối lộ trá hình mà thôi. Một chiếc xe tốt và một tấm thẻ đổ xăng với mệnh giá lớn, nếu bị đâm hỏng xe thì có người dọn dẹp, dù xảy ra chuyện gì thì người ta cũng sẽ không điều tra đến vị quan đó. Nói là mượn, thực ra là còn thực dụng hơn cả tặng ấy chứ.
Trần Lạc xuống xe giữa đường. Ông Hạ Hồng Viễn đưa Nhiễm Nhiễm đến một câu lạc bộ tư nhân sang trọng. Ông gọi một bàn đầy đồ ăn và không ngừng gắp thức ăn vào đĩa của cô, bảo cô ăn nhiều một chút, tác phong vô cùng phóng khoáng. Nhiễm Nhiễm bỗng hiểu tại sao mỗi lần bà Hàn nhắc đến ông, bà đều khó chịu nói, giàu xổi thì cũng chỉ là giàu xổi thôi, dù có nhiều tiền hơn nữa cũng chẳng thể trở nên danh gia vọng tộc được.
Khi đó, họ còn chưa ly hôn nhưng hai người đã bắt đầu to tiếng. Bà Hàn mắng ông Hạ Hồng Viễn thô tục, không có khí chất. Ông Hạ Hồng Viễn đáp lại, bảo bà là bày đặt làm cao. Bây giờ nghĩ lại, Nhiễm Nhiễm có chút hoài niệm những ngày đó. Tuy họ cãi nhau, nhưng ít nhất vẫn còn chút không khí gia đình.
Ăn cơm xong, cô cùng ông Hạ Hồng Viễn ra ngoài. Ra đến hành lang thì lại tình cờ gặp Thiệu Minh Trạch. Rõ ràng là anh đi dự chiêu đãi, trên người vẫn thoảng hơi rượu, mỉm cười chào ông Hạ Hồng Viễn trước rồi lại quay sang nhìn Nhiễm Nhiễm, cười mà như không, hỏi:
- Cô Hạ, cuộc kiểm tra ở cơ quan đã xong rồi à?
Ông Hạ Hồng Viễn nghe câu này mà chẳng hiểu gì, bất giác quay sang nhìn con gái.
Nhiễm Nhiễm cố giấu cái ho hắng giọng, tỏ vẻ nghiêm túc, trả lời:
- Vẫn chưa. Lần kiểm tra này còn gắt gao hơn.
Thiệu Minh Trạch chẳng buồn để ý, nhếch môi, lại hàn huyên mấy câu với ông Hạ Hồng Viễn rồi mới quay người rời đi.
Ông Hạ Hồng Viễn hỏi Nhiễm Nhiễm:
- Con quen Thiệu Minh Trạch thế nào vậy?
Cô nghĩ một lát, nửa thật nửa đùa đáp:
- Gặp anh ta trong buổi đi xem mặt lần trước. Hai người có nói chuyện với nhau vài câu. Anh ta là người rất thẳng thắn. Anh ta nói với con, đi xem mặt là vì bị người nhà ép. Thực ra anh ta đã có bạn gái rồi.
Ông Hạ Hồng Viễn chau mày, có chút không vui, nói:
- Có bạn gái rồi mà còn đi xem mặt gì chứ? Ai giới thiệu cho con vậy?
Nhiễm Nhiễm sợ mình lỡ lời điều gì, vội bổ sung:
- Là bạn của mẹ ạ. Họ cũng có ý tốt mà.
Vừa nghe nhắc đến bà Hàn, mặt ông Hạ Hồng Viễn lập tức sa sầm. Hai tay Nhiễm Nhiễm vội nắm lấy cánh tay ông, vội nói:
- Là mẹ sắp xếp đấy ạ. Hình như mẹ sợ con không lấy nổi chồng nên phải vội vàng tìm đối tượng tốt có thể nuôi được con để gả con đi. Nhưng con thật sự không muốn kết hôn sớm như vậy. Con còn chơi chưa đã. Người mẹ giới thiệu toàn kiểu giả vờ giả vịt nên con chẳng thích tí nào. Bố, bố ra mặt giúp con được không?
Ông Hạ Hồng Viễn rất vui khi được con gái nũng nịu, bật cười nói:
- Con gái Hạ Hồng Viễn không cần người khác nuôi. Nếu không muốn lấy chồng sớm thì cứ rong chơi thêm vài năm nữa rồi đợi bố chọn cho con một anh chàng tử tế.
Cô đã đạt được mục đích nhưng vẫn lắc lắc cánh tay ông Hạ Hồng Viễn ra chiều nũng nịu.
Ông Hạ Hồng Viễn có chút tiếc nuối, thở dài:
- Thiệu Minh Trạch là một nhân vật không tồi. Có chút đáng tiếc.
Cô không dám tiếp lời ông, vội chuyển chủ đề sang chuyện mua nhà. Ông Hạ Hồng Viễn sai người chọn mấy căn hộ tốt gần cơ quan cô làm. Cuối cùng, cô chọn căn hộ có diện tích nhỏ nhất, chỉ khoảng một trăm mét vuông nhưng kiến trúc đẹp, nội thất tốt, không gian thoáng đãng, rất thích hợp cho một người sống.
Hôm chuyển nhà, Mục Thanh đã đến giúp cô, trước khi cô đi, Mục Thanh bỗng nói:
- Có lẽ cậu sẽ nói tớ không có lương tâm, nói tớ vong ân bội nghĩa, nhưng dù thế nào, tớ cũng không hối hận về quyết định của mình. Tớ hy vọng sẽ có ngày cậu cũng có thể hiểu được việc làm của tớ.
Nhiễm Nhiễm hiểu suy nghĩ của Mục Thanh, chỉ là cô ấy muốn cô tự lập, muốn cô sống cuộc sống của mình. Cô mỉm cười, khẽ vỗ vai Mục Thanh, nói:
- Tớ phải cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã bao dung tớ trong mấy năm qua. Cảm ơn cậu đã chăm sóc tớ bây lâu nay. Mục Thanh, tớ mới là người nên nói cảm ơn cậu. Thật đấy.
Từ tận đáy lòng, Nhiễm Nhiễm thật cảm kích trước tình cảm của Mục Thanh. Tuy cô đã từng kéo Mục Thanh đứng dậy lúc cô ấy gặp khó khăn nhất, nhưng mấy năm nay, Mục Thanh luôn là người kéo cô về phía trước, chăm sóc, lo lắng cho cô còn hơn cả người thân trong gia đình.
Cô cảm kích vì có một người như vậy cùng cô vượt qua những ngày tháng đen tối nhất trong cuộc đời.
Nơi ở mới rất gần cơ quan, đi bộ cũng chưa đến mười phút. Cô có thể thức dậy muộn hơn trước đây mấy chục phút. Hằng ngày, sau khi bò ra khỏi giường đánh răng rửa mặt thì cô đi bộ đến cơ quan ăn sáng; buổi trưa, cô cũng ăn ở cơ quan; buổi tối, cô thường về nhà sớm nấu nướng. Tuy trong nhà không có bàn tay chăm sóc của Mục Thanh, nhưng vì không cần mất nhiều thời gian đi đường nên cuộc sống của cô cũng không bị ảnh hưởng gì lắm.
Từ sau chuyện Thiệu Minh Trạch, suốt một thời gian dài, bà Hàn không liên lạc gì với cô.
Mối quan hệ giữa cô và ông Hạ Hồng Viễn ngày càng thân thiết. Hôm nay, họ vốn hẹn nhau cùng đi ăn nhưng chưa hết giờ làm việc, ông Hạ Hồng Viễn đã gọi điện đến. Lúc đó, cô đang bận rộn với một đống công văn giấy tờ, nên không đợi ông lên tiếng, cô đã vội đáp:
- Bố, con đang bận lắm. Bố cứ chọn địa điểm trước đi. Hết giờ làm, con sẽ đến thẳng đó.
Nói xong cô cúp điện thoại, ông Hạ Hồng Viễn ở đầu dây bên kia gọi với:
- Nhiễm Nhiễm, đợi đã.
Cô đành chuyển di động sang tay trái, tay phải kích chuột. Cô hỏi:
- Bố, còn có chuyện gì thế?
Ông Hạ Hồng Viễn vẫn giữ phong cách như xưa, ngần ngừ một lát rồi nói:
- Nhiễm Nhiễm à, bố có một người bạn muốn giới thiệu bạn trai cho con. Tối nay con đi gặp mặt một chút nhé. - Nói xong, ông lại vội giải thích: - Dù có thành hay không thì cứ đi gặp mặt một lần. Coi như là con nể mặt bố đi.
Nhiễm Nhiễm sững người hồi lâu mới hiểu câu nói của ông Hạ Hồng Viễn, sau đó cô rất nhanh trưng ra phản ứng thích hợp nhất, cười khì khì nói:
- Được ạ. Bố à, con nể mặt bố đấy nhé. Bố nói đi, gặp mặt ở đâu ạ?
Ông Hạ Hồng Viễn nói một địa chỉ, cuối cùng vẫn không quên dặn cô về nhà thay đồ rồi hẵng đi, trang điểm cho đẹp một chút.
Tắt điện thoại, cô tiếp tục quay mòng mòng với đống công văn, giấy tờ. Khi gửi xong công văn, giấy tờ cũng đã được sắp xếp đâu ra đấy thì cô mới sực nhớ mình không hỏi ông Hạ Hồng Viễn về tình hình của đối phương. Cô thầm nghĩ, lần này thì hết cách rồi. Cho dù là làm trò thì cũng phải làm cho chu toàn một chút chứ. Ngay cả tình hình thế nào cũng chẳng thèm hỏi lấy một câu như vậy, phản ứng rõ ràng là quá kém. Sau này, chưa biết chừng ông Hạ Hồng Viễn lại tiếp tục sắp xếp kiểu xem mặt thế ấy chứ.
Cô vừa thầm hối hận, vừa đứng dậy lấy chiếc áo khoác dài màu xám trong tủ đồ ra. Nghĩ một lát, cô quay lại soi gương, trang điểm. Khi thấy mình vừa quê mùa vừa xấu xí thì cô mới hài lòng bước ra khỏi cửa.
Ai ngờ đến nơi mới phát hiện đối phương lại là Thiệu Minh Trạch.
Lần này, Thiệu Minh Trạch không đứng lên, mà chỉ ngồi đó ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cô, vẻ mặt cũng có chút bất ngờ:
- Hạ tiểu thư?
Cô dở khóc dở cười ngồi xuống đối diện, lúc này mới hỏi vẻ cay nghiệt:
- Lẽ nào anh Thiệu có cảm tình với tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên? Thế nên mới bịn rịn không quên được như vậy?
Thiệu Minh Trạch nhanh chóng khôi phục lại vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng đáp:
- Chưa đến mức đó.
Cô không nhịn được, phì cười:
- Vậy điều này là gì? Duyên phận ư?
Thiệu Minh Trạch hơi lim dim mắt, thản nhiên nói:
- Tôi vốn không tin vào duyên phận. Có điều, tình cờ gặp cô Hạ mấy lần thế này thì cũng bắt đầu có chút tin rồi.
- Tình cờ ư? - Cô nhìn Thiệu Minh Trạch trưng ra bộ mặt nghiêm túc nói về duyên phận mà cảm thấy lời nói của anh thật buồn cười, liền mở miệng hỏi: - Thế này cũng có thể coi là tình cờ sao? Trước khi đi xem mặt, anh cũng không hỏi về tình hình của đối phương hay sao?
Vừa buột miệng nói ra, cô liền hối hận ngay. Quả nhiên, Thiệu Minh Trạch nhướng mày hỏi lại:
- Lẽ nào cô Hạ đã hỏi qua sao?
Tất nhiên là cô chưa hề hỏi gì. Nếu hỏi thì cô đã không đến. Cô bị một câu của anh chặn họng ngay nên chỉ có thể trừng mắt nhìn, hằm hằm tức giận.
Thiệu Minh Trạch vẫn tỏ vẻ thản nhiên. Anh chủ động gọi nhân viên phục vụ mang đồ uống đến cho cô, sau đó mới ung dung giải thích:
- Vì tôi sắp ba mươi, gia đình sốt ruột nên dạo này liên tục sắp xếp cho tôi đi xem mặt. Cô Hạ là ngươi thứ tư tôi gặp trong tuần này. Thực ra, tôi cũng chẳng có hơi sức đâu mà hỏi những chuyện đó.
Thái độ chân thành này của anh khiến cô cảm thấy ngại ngùng, mặt không sưng lên nữa mà đành nuốt giận, tỏ vẻ ôn hòa, cố tìm điều gì đó để hỏi:
- Anh Thiệu không hài lòng về những đối tượng đi xem mặt trước sao?
Thiệu Minh Trạch dựa vào thành ghế, thẳng thắn trả lời:
- Có người thì tôi không thích, có người lại không thích tôi. Tuy là đi xem mặt nhưng còn lâu mới có thể tiến tới hôn nhân. Tóm lại là phải tìm một người mà cả hai cùng ưng ý thì mới có thể chung sống được.
Thiệu Minh Trạch có thể nói ra được câu vậy khiến cô hết sức bất ngờ. Dù anh là người ngạo mạn thế nào, nhưng mấy câu nói này đều cực kỳ có lý. Cô tán đồng gật đầu:
- Anh Thiệu thật là người hiểu biết.
Anh liếc mắt nhìn cô:
- Cứ gọi tôi là Minh Trạch được rồi. Nghe mẹ tôi nói, bà ấy và cô Hàn là bạn cũ, hai gia đình cũng khá quen thân. Như vậy, em nên gọi tôi một tiếng “anh” mới đúng. Nhiễm Nhiễm, anh có thể hỏi em mấy câu không?
Nhiễm Nhiễm nghe anh nhắc đến mối quan hệ giữa hai gia đình thì lập tức đề cao cảnh giác. Cô vô thức ngồi thẳng người, nói:
- Anh muốn hỏi gì?
Anh hỏi:
- Em là người theo chủ nghĩa độc thân hả?
Cô nghĩ ngợi rồi quyết định nói thật là tốt nhất, nên trả lời:
- Không.
Anh lại hỏi:
- Vậy bây giờ có phải là đang có bạn trai không?
Vì đã dây dưa đến gia đình hai bên, chuyện này càng không thể nói dối được. Cô thật thà trả lời:
- Không.
- Có phải là đang săn sóc một mối tình hay là đang chờ đợi tình cảm ai đó không?
Cô im lặng một lát rồi lại lắc đầu:
- Không.
Thiệu Minh Trạch từ tốn gật đầu:
- Rất tốt! Nếu đã như vậy thì em có thể suy nghĩ về việc phát triển quan hệ với anh thêm một chút không? Dù sao chúng ta đã gặp nhau vài lần, cũng có thể coi là có ít duyên phận. Huống hồ, bất luận là từ phía gia đình hay từ phía cá nhân mà nói, điều kiện của chúng ta tương đối hòa hợp. Anh tin là sau này, nếu có thể chung sống với nhau thì chúng ta là một cặp không tồi đấy.
Thái độ của anh bình tĩnh nhưng phân tích lại hết sức có lý, cứ như một nhà đầu tư chuyên nghiệp đang phân tích bảo cô nên lựa chọn vụ hợp tác này và có thể tránh được những lo ngại rủi ro gì. Nếu lúc này đang bàn luận về chuyện của người khác, có lẽ cô sẽ ngưỡng mộ sự lý trí và khách quan của Thiệu Minh Trạch. Nhưng khi bản thân chính là nhân vật trong câu chuyện thì cô lại cực kỳ căm ghét thái độ này của anh.
Cô xoay xoay cốc cà phê trên tay, lặng lẽ nghe anh phân tích. Đợi anh nói xong mới ngẩng lên nhìn, mỉm cười nói:
- Vậy sau hôn nhân thì sao? Hai người sẽ thế nào? Ai có không gian của người nấy, chỉ cần trước mặt mọi người vẫn ổn là được ư?
Thiệu Minh Trạch bình tĩnh nhìn cô giây lát mới điềm đạm nói:
- Tùy ở em.
- Ồ! Câu này là ý gì? - Cô lại truy hỏi.
Anh hơi nhíu mày suy nghĩ một lát rồi đáp:
- Anh có thể không can thiệp vào quan hệ bạn bè của em, nhưng đồng thời mong em cũng dành cho anh không gian riêng tư.
Nói đến đây là quá rõ rồi. Chính là vợ chồng ai có cuộc sống của người nấy, chỉ cần trước mặt người khác diễn vở kịch phu thê ân ái là được. Sau đó, đợi đến lúc thích hợp thì sinh con cái, tạo ra thế hệ công nhận họ là một gia đình bình thường.
Cô mỉm cười:
- Điều kiện anh Thiệu đưa ra thật sự rất tốt, nhưng anh lại bỏ qua một điểm quan trọng nhất.
Anh nhướng mày nhìn cô:
- Điểm gì?
- Anh quên hỏi điều kiện chọn đối tượng của tôi là gì? - Cô đáp.
Anh mỉm cười, trong mắt anh ánh lên sự tự tin không hề che đậy, hỏi:
- Vậy xin hỏi điều kiện chọn đối tượng của em là gì? Gia đình, học thức, công việc, tướng mạo, anh có điểm gì không đạt yêu cầu của em?
Cô nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, rồi buông câu trả lời như kim châm vào thịt:
- Chiều cao.
Tuy mép Thiệu Minh Trạch hơi nhếch lên một chút nhưng anh vẫn nở nụ cười, giọng trầm xuống:
- Anh đâu có thấp.
- Nhưng tôi lại thích người đàn ông cao ráo. Ít nhất cũng phải trên mét tám. - Cô mỉm cười rồi đứng lên vươn cánh tay để minh họa chiều cao: - Phải cao thế này này. Thế này mới có thể đạt tiêu chuẩn của tôi.
Thiệu Minh Trạch nhìn cô từ đầu đến chân rồi phản ứng lại:
- Em cũng đâu có cao lắm. Liệu được một mét sáu không?
Cô cố ý giương to mắt chớp chớp, rồi mới thản nhiên trả lời:
- Vì tôi không đủ cao nên mới tìm một người cao để cải thiện gen đời sau mà. - Cô rút ra một tờ tiền đặt lên bàn, cười nói: - Tôi cũng đề nghị anh Thiệu tìm một người vợ cao một chút, như vậy thì tương lai con trai anh mới có thể cao một mét tám, sẽ không bị con gái từ chối.
Nói xong, cô vẫy tay chào:
- Bye bye.
Khi cô xoay người rời đi, anh bỗng gọi cô từ phía sau:
- Hạ tiểu thư.
Cô quay đầu lại thì thấy Thiệu Minh Trạch nở nụ cười châm chọc, chậm rãi nói:
- Lẽ nào không ai nói với em rằng chiều cao nam nữ không nên chênh lệch quá nhiều sao? Nếu không thì chẳng những đứng bên nhau không tương xứng, mà ngay cả hôn nhau hay ân ái cũng đều rất bất tiện.
Mặt cô bỗng đỏ ửng, hận là không thể hắt cốc cà phê vào mặt Thiệu Minh Trạch. Lưu manh đúng là lưu manh. Bề ngoài ra vẻ đàng hoàng cũng không thể che giấu được bản tính lưu manh.
Thiệu Minh Trạch ngồi đó, hơi ngẩng mặt nhìn cô. Đôi mắt dài và hẹp của anh ẩn chứa ý nghĩ tinh quái, giống như một cặp đá quý tuyệt đẹp lấp lánh dưới ánh đèn của cửa tiệm. Đôi mắt đó mở ra, rồi lại khép vào, như thể phát ra vầng hào quang vô tận có thể mê hoặc lòng người.
Cô rời mắt khỏi đôi mắt dài và hẹp của anh, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại thái độ của mình, cố gắng mỉm cười nói:
- Cảm ơn anh Thiệu đã nhắc nhở. Tôi sẽ suy nghĩ về phương diện này.
Thiệu Minh Trạch ngồi tựa vào ghế vô cùng thảnh thơi, hai tay đan nhau đặt trên bàn, đáp:
- Không cần khách sáo.
Cô hậm hực rời khỏi tiệm cà phê. Vì đi quá vội nên khi xuống cầu thang, cô suýt nữa bị trẹo chân. Cô tức giận ném đôi giày cao gót của mình không thương tiếc rồi bỏ ra ngoài. Mọi người xung quanh đều nhìn cô như nhìn quái vật. Cô không thèm để ý tới ánh mắt của mọi người mà cứ thế bước đi, được một đoạn, cô đành phải quay lại nhặt đôi giày.
Nhưng tức như vậy thì phải tìm chỗ trút giận mới được. Nhiễm Nhiễm bắt xe đến công ty của ông Hạ Hồng Viễn, chống hai tay trên bàn, lớn tiếng:
- Rốt cuộc Thiệu Minh Trạch đó có gì tốt chứ? Cả bố lẫn mẹ đều cố đẩy con đến với anh ta. Là mẹ thấy dòng dõi của anh ta tốt, hay là bố muốn vay tiền anh ta vậy? Bố mẹ nghĩ người khác đều là kẻ ngốc sao? Thật sự tin rằng gặp nhau vài ba lần như vậy đều là tình cờ sao? Dù muốn làm thì cũng phải tự nhiên một chút, giữ thể diện một chút chứ.
Có lẽ những ngày qua, cô quá khéo léo giả vờ ngoan ngoãn nên ông Hạ Hồng Viễn nhất thời không thích ứng nổi với sự đanh đá chua ngoa bất ngờ của cô. Ông lặng người nhìn cô, đợi cô nói xong thì mới xốc lại tinh thần, giận dữ nói:
- Có chuyện gì không thể từ từ mà nói được sao? Con gái con đứa mà tính khí như vậy thì còn ra cái thể thống gì nữa?
Bất kể chuyện gì đều có chừng mực, khóc lóc om sòm cũng không ngoại lệ. Sau khi tỏ sự ngang bướng, cố chấp nên có, muốn giải quyết vấn đề vẫn cần phải bình tĩnh để nói. Nhiễm Nhiễm dịu lại, gạt nước mắt:
- Bố, bố mẹ làm con thật khó xử. Thiệu Minh Trạch sẽ không tin là con chẳng hay biết gì về đối tượng xem mặt. Anh ta chỉ muốn trêu chọc con. Dù sau này có đi lại với nhau thì anh ta cũng sẽ coi thường con thôi.
Quả nhiên, cô nói như vậy, vẻ giận dữ trên mặt ông Hạ Hồng Viễn lập tức tan biến, thay vào đó là vẻ áy náy. Ông vội vàng rút khăn giấy đưa cho con gái:
- Nhiễm Nhiễm đừng khóc, đừng khóc nữa. Đều tại bố không nói rõ mọi chuyện với con.
Cô cầm khăn giấy bưng lên mặt, òa khóc.
Ông Hạ Hồng Viễn xoa xoa hai tay đi quanh phòng mấy vòng, cuối cùng thì dừng lại trước mặt cô, giơ hai tay thỏa hiệp:
- Nhiễm Nhiễm, là bố sai rồi. Bố không nên nghe lời mẹ con bảo con đi gặp Thiệu Minh Trạch. Là mẹ con nói con và Thiệu Minh Trạch có chút hiểu lầm, thực ra ấn tượng của Thiệu Minh Trạch về con rất tốt và cậu ta cũng có ý với con. Trước đây, bố cũng tiếp xúc với cậu ta vài lần và cảm thấy con người cậu ta cũng khá, hơn nữa bố thấy gia đình họ cũng tử tế, nên mới bị mẹ con thuyết phục.
Nhiễm Nhiễm lén quan sát ông Hạ Hồng Viễn qua kẽ tay, thấy ông luống cuống thì vừa khóc vừa chỉ trích:
- Bố nghe lời mẹ như vậy từ bao giờ thế? Rõ ràng là bố để ý đến gia tài nhà họ Thiệu nên mới bất chấp hạnh phúc của con gái mà bán con cầu vinh.
Ông Hạ Hồng Viễn vò đầu bứt tóc, hận là không thể thề độc với con gái.
- Không phải. Tuyệt đối không phải thế.
Nhiễm Nhiễm lấy khăn giấy lau nước mũi, nhìn chằm chằm vào ông, hỏi:
- Vậy bố còn vào hùa với mẹ ép con đi gặp Thiệu Minh Trạch đó không?
- Không đâu. Tuyệt đối là không. Con gái của bố là công chúa, chỉ có con chọn người khác mà thôi. Con muốn gặp ai thì gặp người đó. - Ông Hạ Hồng Viễn bảo đảm, sau đó không quên bổ sung: - Sau này con muốn lấy ai thì lấy người đó.
Chuyện gì cũng có thể giải quyết. Có được lời bảo đảm của ông Hạ Hồng Viễn, cô hài lòng rời khỏi văn phòng.