Oan gia ngõ hẹp
Cuối cùng cô đã biết, đây chính là Tô Mạch. Cô từng thấy Tô Mạch mặc chiếc váy dài kiểu cách đó, dáng người dong dỏng cao, phong cách tao nhã, dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác. Còn Tô Mạch ở ngay trước mặt này, tuy mặc đồ bình thường nhưng cử chỉ và lời nói đều phóng khoáng, càng khiến người ta không thể rời mắt.
Khi Nhiễm Nhiễm đang đứng đợi xe dưới tòa nhà của công ty, một chiếc xe sang trọng màu đen từ từ dừng trước mặt cô. Trần Lạc – trợ lý của ông Hạ Hồng Viễn - thò đầu ra khỏi xe, nói:
- Nhiễm Nhiễm, Tổng giám đốc Hạ bảo tôi đưa cô về. Cô lên xe đi.
Cô đang buồn chán đến chết vì đợi xe, nghe thế liền đồng ý, khách sáo cảm ơn Trần Lạc:
- Cảm ơn anh.
- Cô khách sáo rồi. - Trần Lạc vẫn nở nụ cười dịu dàng khiến người ta như được tắm trong gió xuân, hỏi cô: - Tôi đưa cô về thẳng chỗ ở nhé.
Cô gật đầu.
Trần Lạc liếc nhìn cô một cái, tiếp tục hỏi:
- Cô đã ăn tối chưa?
Cô chẳng hề nghĩ ngợi, buột miệng đáp:
- Vẫn chưa.
Trần Lạc lái xe, nói rất tự nhiên:
- Người có bệnh dạ dày thì càng phải ăn uống đúng giờ. Nếu tối nay, cô không có hẹn thì tôi đưa cô đi ăn chút gì trước rồi đưa cô về nhà sau, được không? Tôi biết có một quán cháo ăn rất ngon, khá hợp với cô.
Anh ta bỗng nhiên nói với Nhiễm Nhiễm như vậy thì bảo sao cô không bất ngờ được chứ? Cô và anh ta tiếp xúc không nhiều, thực sự cũng không thể coi là quen thân, càng chẳng có tiếp xúc gì riêng tư. Sao anh ta biết dạ dày của cô không tốt nhỉ? Lại còn đưa cô đi ăn tối nữa chứ?
Những hoài nghi trong lòng cô nhất thời không có câu trả lời.
Dường như Trần Lạc đoán được tâm sự của cô, anh ta có chút bối rối, giải thích:
- Tổng giám đốc Hạ đã từng nói với tôi là dạ dày cô không tốt, không thể ăn đồ lạnh và cứng, càng không thể đói lâu.
Nhiễm Nhiễm lúc này mới hiểu ra mọi chuyện. Anh ta đúng là tâm phúc của ông Hạ Hồng Viễn. Chắc hẳn anh ta đang làm theo lời dặn của ông Hạ Hồng Viễn. Cô muốn làm cho anh ta bớt bối rối nên cười nói:
- Đúng là cái dạ dày đang hành hạ tôi đây này. Quán cháo anh nói ở đâu vậy? Có xa không? Nếu anh mời thì tôi không khách sáo nữa.
- Không xa đâu. - Trần Lạc xoay vô lăng, lái xe rẽ sang trái, mỉm cười nói: - Tôi mời thì tôi mời. Mời được vị khách này là vinh hạnh của tôi mà.
Tuy quán cháo đó không xa nhưng lại ở khu phố cổ, xe phải men theo con đường nhỏ tối tăm để đi vào, vòng vòng ngoặt ngoặt vài lần mới tới. Quán cháo không lớn, thậm chí còn có vẻ khá cũ, tên là: Chúc Đạo Nhân Gia.
Nhiễm Nhiễm bước theo Trần Lạc vào quán. Trong không gian quán hẹp và dài có kê mười mấy chiếc bàn nhỏ, chiếc nào cũng có người ngồi, rõ ràng là đã kín chỗ. Trần Lạc dẫn cô đi sâu vào trong, ngoái đầu mỉm cười giải thích:
- Quán này lúc nào cũng đông khách. Khách đến đây đa số là những người làm tăng ca, thích ăn món cháo thanh đạm một chút, về nhà cũng dễ ngủ hơn.
Nhân viên phục vụ bàn ra chào đón:
- Hai vị ăn ở đây hay mang về ạ?
Trần Lạc xoay người bàn với Nhiễm Nhiễm:
- Chúng ta ăn ở đây nhé. Mang về phải hâm nóng lại thì sẽ mất ngon đấy.
Cô chẳng hề nghĩ ngợi, gật đầu nói:
- Vâng.
Anh ta nhìn lướt vào phía trong, nói với nhân viên phục vụ:
- Chúng tôi ăn ở đây. Phiền anh giúp chúng tôi tìm hai chỗ.
- Xin mời theo tôi vào bên trong! – Nhân viên phục vụ vừa nói vừa dẫn họ đi sâu vào trong. Qua lối đi hẹp, thậm chí có lúc phải nghiêng người mới qua được. Đi qua chỗ ngoặt, Trần Lạc bỗng dừng bước trước mặt Nhiễm Nhiễm, ngạc nhiên cất lời chào ai đó:
- Tô Mạch?
Hai từ này khiến Nhiễm Nhiễm giật nảy mình. Theo phản xạ, cô ngẩng đầu lên tìm người có cái tên đó thì thấy bên một chiếc bàn nhỏ trước mặt, một cô gái trẻ tuổi tóc buộc đuôi ngựa đứng dậy mỉm cười gọi Trần Lạc:
- Anh Trần.
Trần Lạc hỏi cô gái đó:
- Em về nước từ khi nào thế? Sao không gọi điện thông báo cho anh một tiếng?
Cô gái mỉm cười nói:
- Về từ năm ngoái cơ. Nhưng em không ở Tây Bình lâu. Công việc bận rộn suốt nên em cũng không kịp liên lạc với mọi người.
Nhân viên phục vụ đứng bên thấy họ quen nhau liền nhân cơ hội nói:
- Vừa hay bàn này chỉ có mình cô ấy. Anh quen cô ấy thì mọi người ngồi cùng nhau nhé.
Trần Lạc hỏi cô gái đó:
- Có tiện không?
Cô gái cười gật đầu:
- Đương nhiên rồi. Cùng ngồi đi, càng vui mà.
Lúc này, Trần Lạc mới quay đầu về phía Nhiễm Nhiễm, hỏi:
- Nhiễm Nhiễm, chúng ta ngồi ở đây nhé.
Nhiễm Nhiễm còn đang nhìn chằm chằm vào cô gái đó, chẳng nghĩ ngợi gì, đáp:
- Vâng.
Trần Lạc dẫn cô ngồi xuống đối diện Tô Mạch, vừa giúp cô gọi đồ ăn vừa cười nói hàn huyên với Tô Mạch:
- Tối rồi, sao em lại một mình ra ngoài ăn cháo vậy?
- Em vừa tan ca, tiện đường qua đây ăn chút gì rồi về. – Cô gái đó đáp. Có lẽ cảm thấy Nhiễm Nhiễm cứ nhìn mình từ nãy đến giờ nên cô ấy mỉm cười thân thiện với Nhiễm Nhiễm rồi hỏi đùa Trần Lạc. – Trần sư huynh không giới thiệu người đẹp bên cạnh anh sao? Lẽ nào không nỡ, muốn giấu cho riêng mình?
Lúc này, Trần Lạc mới phát hiện ra mình chưa giới thiệu hai người với nhau. Nghe cô gái đó đùa như vậy, khuôn mặt thanh tú của anh ta hơi ửng đỏ, anh ta mỉm cười nói:
- Em đừng hiểu lầm. Đây là… - Anh ta nói đến đây thì ngừng lại, có chút bối rối như thể không biết nên giới thiệu Nhiễm Nhiễm như thế nào mới ổn.
Nhiễm Nhiễm hiểu sự bối rối của Trần Lạc, bèn tiếp lời:
- Tôi là đồng nghiệp của Trần Lạc. Gọi tôi là Cici là được rồi.
Ánh mắt cô gái lập tức lóe lên tia nhìn kinh ngạc, nhưng lập tức thay vào đó là nụ cười. Cô ấy chìa tay ra trước mặt Nhiễm Nhiễm:
- Chào Cici. Tôi là Tô Mạch. Hồi học đại học, tôi đã từng làm luận văn tốt nghiệp với anh Trần.
Nhiễm Nhiễm cố gắng kiềm chế để bàn tay không run rẩy. Cô đưa tay ra khẽ bắt tay Tô Mạch:
- Chào cô.
Tô Mạch lại mỉm cười liếc nhìn Trần Lạc rồi quay sang nói chuyện với Nhiễm Nhiễm:
- Khi đó giáo viên hướng dẫn bận không có thời gian quản mấy sinh viên khoa chúng tôi nên giao chúng tôi cho Trần sư huynh hướng dẫn. Chúng tôi cứ nghĩ anh ấy dễ bắt nạt, ai ngờ anh ấy còn yêu cầu nghiêm khắc hơn cả giáo viên hướng dẫn, hại chúng tôi suýt nữa thì không tốt nghiệp nổi. Chúng tôi tức đến độ chỉ muốn góp tiền thuê người tẩn cho anh ấy một trận.
Trần Lạc đang lau thìa cho Nhiễm Nhiễm nghe vậy liền cười hỏi:
- Khi đó anh thật sự đáng ghét như vậy sao?
- Đúng vậy. – Cô gái gật đầu rồi lại hỏi Nhiễm Nhiễm: - Cici, không biết bây giờ Trần sư huynh đã đỡ hơn chút nào chưa? Nếu anh ấy dám bắt nạt cô như vậy, cô cứ nói với tôi nhé. Mấy người bạn học của tôi đều đặt tiền cho người ta rồi mà vẫn chưa có cơ hội dùng đến đấy.
Cô ấy chưa nói hết thì đã quay lại nở nụ cười với Trần Lạc. Trần Lạc cũng mỉm cười ra vẻ hết chịu nổi, nói:
- Tô Mạch, em thật là!
Nhiễm Nhiễm chẳng muốn tiếp lời, chỉ cười khì khì nhưng từ sâu thẳm đáy lòng lại dấy lên nỗi chua xót vô ngần, giống như mạch nước nguồn cuồn cuộn tuôn trào, chỉ một lát đã tràn đầy lồng ngực.
Cuối cùng cô đã biết, đây chính là Tô Mạch.
Cô từng thấy Tô Mạch mặc chiếc váy dài kiểu cách đó, dáng người dong dỏng cao, phong cách tao nhã, dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác. Còn Tô Mạch ở ngay trước mắt này, tuy mặc đồ bình thường nhưng cử chỉ và lời nói đều phóng khoáng, càng khiến người ta không thể dời mắt.
Nếu là Lâm Hướng An thì cô cũng sẽ yêu Tô Mạch!
Cô nở nụ cười, lặng lẽ nghe Tô Mạch và Trần Lạc trò chuyện mà trong lòng cảm thấy cuộc sống như một vở vũ kịch hoang đường. Mấy nhân vật ở trên sân khấu đi đi lại lại, dùng những lời nói và động tác khoa trương diễn nhân vật của từng người. Tuy bản thân diễn viên nhập vai, nghĩ những gì đang diễn ra trên sân khấu chính là cuộc sống, nhưng nhìn vào ánh mắt những người ở dưới khán đài thì lại cảm thấy những gì mình đang diễn giống như một trò hề, không hơn không kém.
Trần Lạc thấy Nhiễm Nhiễm dường như không ăn gì, khẽ hỏi:
- Sao thế? Không thích à?
Nhiễm Nhiễm vội lắc đầu, đáp lại:
- Rất ngon! Rất ngon ạ! – Cô vội cúi xuống dùng thìa xúc cháo đưa lên miệng. Đầu lưỡi cô chỉ có thể cảm nhận được hơi nóng mà không thấy bất kỳ mùi vị gì.
Ba người ăn xong cùng ra khỏi quán. Trần Lạc muốn đưa Tô Mạch về nhưng cô ấy từ chối:
- Trần sư huynh đưa Cici về đi. Có người đến đón em rồi. – Nói xong, cô ấy giơ ngón tay thon dài trắng trẻo chỉ chiếc xe đang từ từ dừng lại cách đó không xa.
Trần Lạc nhìn theo hướng cô ấy chỉ, cười hỏi:
- Sao thế? Còn định giấu không cho người ta lộ diện sao?
Tô Mạch nhún vai tỏ ý không thành vấn đề rồi vẫy tay ra hiệu cho người trong xe lại chỗ họ. Cửa xe mở, một anh chàng cao lớn từ trong xe bước ra, đi tới chỗ họ.
Nhiễm Nhiễm chỉ cảm thấy lồng ngực mình như thắt chặt, cô vô thức lùi lại phía sau Trần Lạc, muốn giấu mình sau thân hình của anh ta. Trần Lạc cảm nhận được hành động này của cô, liền quay đầu nhìn với ánh mắt kinh ngạc.
Từ bên đó, Lâm Hướng An đã bước đến trước mặt họ. Tô Mạch giới thiệu hai bên một cách tự nhiên:
- Đây là Lâm Hướng An. Hướng An, đây là Trần sư huynh và Cici – bạn của anh ấy.
Trần Lạc mỉm cười, chìa tay về phía Lâm Hướng An:
- Tôi là Trần Lạc.
- Chào anh, Trần sư huynh. – Lâm Hướng An bắt tay Trần Lạc rồi lịch sự chìa tay về phía Nhiễm Nhiễm: – Cici, chào cô.
Nhiễm Nhiễm hiểu rõ lúc này cô nên giữ thái độ bình tĩnh bắt tay anh, nhưng tay cô nặng tựa nghìn cân. Dù cô cố gắng thế nào cũng không thể nâng nó lên đặt vào tay đối phương được. Cô cố gắng kiềm chế bản thân, dùng toàn bộ sức lực mở miệng rồi ngẩng lên nói:
- Chào anh.
Rõ ràng Lâm Hướng An hơi sững người, nụ cười dịu dàng trên mặt như đông cứng lại trong chốc lát.
Cô nghĩ, cuối cùng anh ấy đã nhận ra mình. Không biết tại sao, sức lực vừa bị rút sạch lại trở về với cô. Cô mỉm cười, thần thái tự nhiên đưa tay ra bắt:
- Chào anh, Lâm Hướng An. Đã lâu không gặp.
Lâm Hướng An như bị người khác giữ chặt lấy người, chỉ đứng đó nhìn cô, không hề có phản ứng gì. Ngón tay cô hơi lạnh nhưng nhiệt độ trong lòng bàn tay cô càng thấp hơn, lại còn ươn ướt, chạm vào mà cảm thấy lạnh buốt đến tận xương.
Hai người kia đều cảm thấy mối quan hệ giữa họ có phần kỳ lạ. Tô Mạch nhìn Nhiễm Nhiễm rồi lại nhìn Lâm Hướng An, ngạc nhiên hỏi:
- Hai người quen nhau sao?
Lâm Hướng An gắng gượng mỉm cười, mở miệng mà không biết nên nói thế nào.
Nhiễm Nhiễm càng lúc càng cảm thấy sự việc hôm nay giống như một trò cười. Hai người đàn ông đều không biết nên giới thiệu cô với Tô Mạch như thế nào: Trần Lạc lúng túng vì cô là con gái của sếp anh ta; còn Lâm Hướng An bối rối vì cô là bạn gái cũ của mình. Cô cười giễu cợt, rút tay ra khỏi lòng bản tay Lâm Hướng An, rồi lại thay anh giới thiệu mình với Tô Mạch:
- Tôi và Lâm Hướng An là bạn học cùng trường. Nếu gọi thân thiết hơn một chút thì cũng có thể gọi là Lâm sư huynh.
Tô Mạch ngạc nhiên, tròn xoe mắt, bật cười nói:
- Thật không đấy? Trùng hợp như vậy sao?
Nhiễm Nhiễm gật đầu, cười mà như không, nhìn Lâm Hướng An:
- Đúng là quá trùng hợp! Đã mấy năm rồi tôi không gặp Lâm sư huynh. Năm đó, Lâm sư huynh vội vã ra nước ngoài nên tôi không kịp tiễn anh.
Lâm Hướng An nghe vậy mà không giữ nổi nụ cười gượng gạo trên môi. Ánh mắt anh vô cùng phức tạp nhìn Nhiễm Nhiễm, bỗng khẽ hỏi:
- Sao em lại gầy như thế này?
Làm như không nghe thấy câu hỏi của Lâm Hướng An, Nhiễm Nhiễm nhướng mày nhìn anh, hỏi:
- Gì cơ? Lâm sư huynh, anh nói gì?
Lâm Hướng An lặp lại câu hỏi một cách chậm rãi và rõ ràng:
- Sao em lại gầy như thế này?
Sao anh có thể hỏi câu ấy? Sao anh có thể hỏi han quan tâm săn sóc đến vậy? Nhiễm Nhiễm nghe mà chỉ muốn cười lạnh lùng, cố kìm nén bản thân, nhướng mày nhìn:
- Em gầy như thế này có liên quan gì đến Lâm sư huynh sao?
Anh khẽ mím môi nhìn cô, không nói lời nào.
Trước tình hình này, Tô Mạch và Trần Lạc đều cảm nhận được quan hệ giữa hai người không bình thường. Ánh mắt Trần Lạc sáng lên, anh ta cười nói:
- Thôi nào thôi nào. Tuy đều là bạn bè lâu ngày không gặp nhưng hôm nay đã muộn rồi. Hôm khác chúng ta ôn lại chuyện cũ nhé.
Nói rồi, anh ta cầm tay Nhiễm Nhiễm, hơi dùng sức kéo cô đến bên mình.
Nhiễm Nhiễm cuối cùng cũng rời mắt mà không hề lên tiếng. Cô chỉ hơi cúi đầu nhìn nền gạch mấp mô. Trần Lạc đưa tay ra, rất thân thiết ân cần khoác lên sau gáy cô, cố ép cô gật đầu với Lâm Hướng An và Tô Mạch:
- Nhiễm Nhiễm, nói tạm biệt Lâm sư huynh và Tô Mạch đi.
Nhiễm Nhiễm tức giận, cơn bướng bỉnh vừa bốc lên, còn chưa kịp nói gì đã bị Trần Lạc kéo đến chỗ đỗ xe. Cô vừa muốn cùng Trần Lạc bỏ đi, vừa không cam lòng ngoái đầu nhìn Lâm Hướng An và Tô Mạch. Họ vẫn đứng im lặng ở đó. Chàng trai anh tuấn, cô gái xinh đẹp, đến cả vóc dáng cũng cao cao như nhau. Quả đúng là vô cùng hòa hợp.
Trần Lạc dừng xe hơi xa một chút nên phải đi ngoặt qua góc phố. Nhiễm Nhiễm ngoái đầu lại đã không còn nhìn thấy hình dáng của Lâm Hướng An và Tô Mạch đâu nữa. Trong lòng cô ngập tràn chua xót, nhưng có một luồng tà khí vẫn còn tán loạn trong lồng ngực, không thể nào tìm được lối ra. Cô cố vùng tay ra khỏi tay Trần Lạc, mặc kệ tất cả mà hét lớn:
- Anh nghĩ anh là ai chứ? Anh và tôi thân thiết đến thế sao? Anh dựa vào cái gì mà xen vào chuyện của tôi? Anh nghĩ làm như vậy, tôi sẽ cảm kích anh sao?
Trần Lạc vịn tay vào cửa xe, chỉ im lặng, đến khi cô hét lên xong, mới khẽ nói:
- Nhiễm Nhiễm, cô như vậy chỉ khiến bản thân càng bối rối.
Vì vừa nổi giận nên hơi thở của cô còn hơi gấp, tròng mắt cũng không biết đỏ từ lúc nào. Vì không muốn để nước mắt trào ra nên cô hơi ngẩng mặt, hậm hực hỏi:
- Bối rối thì sao chứ? Tại sao phải vì cái gọi là phong thái để làm mình ấm ức? Rõ ràng biết là bị đánh cho gãy răng, tại sao còn phải ngậm máu im lặng chứ? Trong lòng tôi không vui, tại sao phải để họ thoải mái?
Trần Lạc không biết mình có thể nói gì, chỉ im lặng nhìn Nhiễm Nhiễm. Cô bỗng xoay người vòng qua xe, bước thật nhanh. Trong màn đêm, bóng hình cô càng lúc càng mong manh yếu ớt, như thể chỉ một cơn gió thoảng qua cũng có thể thổi bay. Đôi giày cao gót nện xuống mặt đường phát ra những âm thanh “cộp cộp”, vừa vội vã vừa hoảng loạn.
Trần Lạc lái xe đi theo cách cô khá xa, chỉ nhìn thấy thi thoảng cô lại đưa tay lên vuốt mặt. Anh ta nghĩ, chắc cô đang khóc. Đi mãi, chân cô đã loạng choạng những bước không vững. Rõ ràng biết là xe của Trần Lạc vẫn bám theo, không gần cũng chẳng xa nhưng cô không ngoái đầu lại lấy một lần.
Trần Lạc nghĩ, nha đầu này bướng bỉnh thật.
Trần Lạc đi theo về tận nhà cô thì cô mới ngoái đầu lại liếc nhìn, chần chừ giây lát rồi quay người bước đến bên, gõ vào cửa kính xe.
Trần Lạc hạ cửa kính xe xuống, bình tĩnh nhìn cô.
Cô không còn khóc nữa, trên mặt cũng không còn vệt nước mắt, chỉ có điều mắt vẫn đỏ. Cô cúi xuống, hơi lúng túng nói:
- Tôi xin lỗi về chuyện tối nay. Là tôi nhất thời thất thố. Mong là anh đừng để bụng.
Trần Lạc không nói gì, chỉ mỉm cười lắc đầu.
Cô nhếch môi, tuy có vẻ rất miễn cưỡng nhưng ít nhất cũng có thể coi là nụ cười.
- Anh lái xe cẩn thận nhé. – Cô lại lịch sự một câu rồi chào tạm biệt Trần Lạc. Nhìn chiếc xe mất hút sau khúc ngoặt, cô mới cúi đầu bước vào cửa tòa nhà. Chưa đi được hai bước đã bị người ta chặn lại
Một đôi giày màu đen, một chiếc quần âu sẫm màu, phía trên là áo khoác dài màu cà phê không kéo khóa để lộ chiếc áo sơ mi đen cao cổ bên trong. Rõ ràng đây là một phong cách ăn mặc rất giản dị nhưng không kém phần tao nhã của bà Hàn… Cô nhìn lên, cuối cùng ánh mắt cô hướng vào khuôn mặt có phần cứng đơ với lớp trang điểm cầu kỳ của bà Hàn.
Nhiễm Nhiễm bỗng rất muốn cười. Mẹ con họ không có nhiều điểm chung, đến cả chiều cao, cô cũng không thể mang gen di truyền của mẹ.
Bà Hàn dùng giọng thẩm vấn tội phạm để hỏi:
- Sao lại là cậu ta đưa con về?
Nhiễm Nhiễm đi giày cao gót cả ngày, buổi tối lại phải đi bộ quãng đường xa như thế nên các ngón chân đã sớm đau buốt như kim châm. Nghe bà Hàn hỏi như vậy, cô cúi đầu. Bà Hàn hỏi một đằng, cô trả lời một nẻo:
- Có chuyện gì lên lầu rồi nói đi ạ. Con đau chân lắm rồi. – Nói xong, cô cũng chẳng để ý gì đến phản ứng của bà Hàn, tháo giày ra xách trên tay, đi vòng qua bà vào tòa nhà.
Bà Hàn đấu tranh với con gái bao nhiêu năm nay nên đã sớm quen với thái độ này của Nhiễm Nhiễm, chỉ có thể làm mặt lạnh đi theo cô.
Nhiễm Nhiễm không muốn để bà nhận ra mình vừa khóc, thế là vừa mở cửa vào nhà, cô liền đi vào nhà tắm, rồi ở trong đó gần nửa tiếng đồng hồ mới ra. Mặt cô đã đắp mặt nạ dưỡng da. Thấy bà Hàn ngồi đợi trên ghế sofa thì cô cũng ngồi xuống, ngẩng mặt lên, miệng hơi hé, hỏi bà:
- Mẹ tìm con có việc gì vậy?
Bà Hàn vốn đã đợi lâu đến không còn kiên nhẫn, nhưng thấy cô như vậy, bà vẫn nói:
- Đợi đắp mặt nạ xong rồi hẵng nói.
Nhiễm Nhiễm cười thầm, ngẩng đầu tựa vào sofa, nhắm mắt lại. Hôm nay có quá nhiều việc xảy ra, cô phải bình tâm suy nghĩ một chút, rồi còn phải đối mặt với cuộc thẩm vấn của bà Hàn nữa chứ. Mười lăm phút trôi qua, đợi cô gỡ mặt nạ ra rồi lại đi rửa mặt, lúc này bà Hàn mới sầm mặt, hỏi:
- Tại sao con không vừa ý Thiệu Minh Trạch?
Cô im lặng giây lát, hỏi lại:
- Mẹ vừa ý anh ta điểm gì?
Rốt cuộc là vừa ý anh ta ở điểm gì? Cứ phải ép cô và anh ta thành một cặp mới được sao?
Bà Hàn nhéo mày, có vẻ sắp phát hỏa nhưng vẫn cố gắng kìm nén, nhẫn nại giải thích:
- Thiệu Minh Trạch tuổi trẻ tài cao, có nhà họ Thiệu làm hậu thuẫn, sao này tiền đồ sẽ vô cùng xán lạn.
Nhiễm Nhiễm thì không hề nghĩ thế, cô nhướng mày:
- Anh ta có tiền đồ hay không, con không quan tâm.
Bà Hàn nổi giận, giọng bà đanh lại, hỏi cô:
- Vậy cô muốn người như thế nào? Như Lâm Hướng An ư? Hay là Trần Lạc?
Nhiễm Nhiễm sững người. Bà Hàn nhắc đến Lâm Hướng An thì không có gì là lạ, nhưng không ngờ bà còn lôi cả Trần Lạc vào. Giữa cô và Trần Lạc còn không được như bạn bè bình thường. Chỉ vì có mối quan hệ với ông Hạ Hồng Viễn nên Nhiễm Nhiễm và Trần Lạc mới gặp nhau được mấy lần, trừ tối nay ra thì cuộc nói chuyện của hai người chẳng được nổi mấy câu.
Bà Hạ lại coi thái độ sững người của cô là bị đoán đúng tim đen nên trong lòng càng bực bội, bà đứng lên quát tháo:
- Đối tượng môn đăng hộ đối thì con không hài lòng, lại đi dây dưa lằng nhằng với những kẻ chẳng ra sao. Con nghĩ Trần Lạc là người tốt sao? Con ấy à, còn lâu mới rành đời bằng thằng đó. Đầu tiên là Lâm Hướng An, bây giờ lại là Trần Lạc. Hạ Nhiễm Nhiễm, con có thể sáng suốt hơn trong việc chọn người được không?
Nhiễm Nhiễm vốn đang kìm nén trong lòng, vừa nghe bà nhắc đến Lâm Hướng An thì liền mất bình tĩnh, hất cằm đáp trả:
- Con thế đấy. Con thích ai thì thích. Con muốn qua lại với ai thì qua lại. Mẹ không quản được đâu. Nếu mẹ thích Thiệu Minh Trạch thì mẹ lấy anh ta đi. Mẹ nói con không sáng suốt chọn người, còn mẹ thì sáng suốt lắm ư? Nếu mẹ sáng suốt thì mẹ đã không lấy ông Hạ Hồng Viễn rồi.
Con người, hễ tức giận là suy nghĩ không thấu đáo, nói năng mất bình tĩnh, chỉ hận là không thể đem hết những điều giấu kín trong lòng mà nói toạc ra.
Sắc mặt bà Hàn lập tức xám xịt, toàn thân bà như hóa đá.
Nhiễm Nhiễm có chút hối hận vì mình đã nói những lời quá khó nghe. Dù thế nào thì bà cũng là mẹ cô. Thực sự không nên xé toạc vết thương lòng của bà như vậy. Cô nhìn bà Hàn, muốn nói vài câu dễ nghe mà lại cảm thấy chẳng có mặt mũi nào. Miệng cô há ra rồi lại ngậm vào, chỉ biết cúi đầu nhìn xuống.
Bà Hàn vừa đau lòng vừa tức giận, đến cả đầu ngón tay cũng run run, mãi sau mới có thể thốt nên lời. Bà rít lên:
- Chính vì mẹ không sáng suốt lấy Hạ Hồng Viễn nên mới không muốn con gái mình giẫm phải vết xe đổ của mình, không muốn con gánh nỗi khổ mà mẹ từng phải gánh, chịu cái tội mà mẹ từng phải chịu. Trên đời này không có người đàn ông nào đáng tin cả. Con chỉ có thể dựa vào chính bản thân con mà thôi. Có tiền, có địa vị còn hơn là có người đàn ông có những thứ đó. Tình cảm là thứ luôn làm cho các cô gái hồ đồ. Hôn nhân chính là lợi ích của cả hai bên. Lòng người dễ thay đổi, chỉ có cuộc hôn nhân liên quan đến lợi ích mới có thể ổn định. Từ xưa đến nay đều như vậy!
Nhiễm Nhiễm im lặng rất lâu, mãi sau mới khẽ nói:
- Tiền của ông Hạ Hồng Viễn đủ cho con sống thoải mái suốt đời, con không cần phải tìm một người đàn ông giàu sang nữa.
- Tiền của Hạ Hồng Viễn ư? – Bà Hàn cười lạnh lùng: - Con chắc chắn Hạ Hồng Viễn sẽ để lại tiền cho con sao? Hạ Nhiễm Nhiễm, mẹ nói nghe này, con đừng quá ngây thơ như vậy. Con đừng tưởng bây giờ con là con gái duy nhất của Hạ Hồng Viễn thì ông ấy sẽ dành toàn bộ tài sản cho con. Trước đây, ông ấy có thể vì người khác mà chẳng thèm ngó ngàng gì đến con suốt mười mấy năm trời, thì sau này, ông ấy cũng có thể vì người khác mà vứt bỏ con thôi. Tuy bây giờ ông ấy không có con trai, nhưng ông ấy có những người đàn bà khác, chưa biết chừng tới một lúc nào đó họ lại sinh con trai cho ông ấy. Đến lúc đó, người đầu tiên Hạ Hồng Viễn muốn đề phòng chính là đứa con gái duy nhất là con đấy!
Nhiễm Nhiễm biết bà Hàn nói không sai. Nếu nói trên đời này, người hiểu ông Hạ Hồng Viễn nhất thì bà Hàn nhận là người thứ hai vì không có ai dám nhận là người thứ nhất. Họ là vợ chồng, đã quen biết nhau hơn ba chục năm, tính tình thế nào đều rõ cả. Ông Hạ Hồng Viễn thực sự là người nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ. Trước Nhiễm Nhiễm, bà Hàn đã sinh một cậu con trai nhưng bị bệnh nên đã sớm qua đời. Sau này mới sinh thêm Nhiễm Nhiễm. Ông Hạ Hồng Viễn vì thế mà ép bà Hàn tiếp tục sinh con trai, nhưng sinh hai lần vất vả, lại thêm tâm lý ghét chuyện phụ nữ bị coi là công cụ sinh đẻ nên bà nhất quyết không chịu. Vì chuyện này mà mâu thuẫn giữa hai vợ chồng ngày càng căng thẳng. Sau này, ông Hạ Hồng Viễn có người đàn bà khác ở bên ngoài, chẳng thèm về nhà nữa.
Nhiễm Nhiễm thấy lòng mình như đang dấy lên từng cơn rét lạnh, chẳng tìm nổi một lời phản đối, đành nói:
- Con có thể không cần tiền của ông Hạ Hồng Viễn, không có tiền thì con sẽ sống những ngày tháng không có tiền. Con có công việc ổn định, chỉ cần cố gắng thì sẽ không bao giờ chết đói.
Bà Hàn như đang nghe một câu chuyện cười, bất giác cười khẩy. Bà lại ngồi xuống sofa, từ tốn nói:
- Ồ? Vậy sao? Mục Thanh bạn con sống không cố gắng sao? Tại sao chỉ vì mấy trăm nghìn tệ mà bị rơi vào bước đường cùng? Ồ, phải rồi. Vì mẹ cô ấy bệnh nặng nên mới cần tiền. Về điểm này con không phải lo, mẹ có mắc bệnh thì cũng không tiêu của con một đồng một cắc nào đâu. Nhưng nếu con bị bệnh thì sao? Nếu sau này con của con bị bệnh thì sao? Con còn dám nói không có tiền thì sẽ sống những ngày tháng không có tiền không?
Nhiễm Nhiễm không dám nói vì cô từng chứng kiến nỗi quẫn bách của Mục Thanh. Vì không có tiền nên chỉ có thể giương mắt nhìn tính mạng của người thân dần dần mất đi, vì không có tiền nên Mục Thanh đã một mình ngồi ở hành lang khóc lóc. Cô nhìn bà Hàn, có chút rối bời, hỏi:
- Lẽ nào lấy Thiệu Minh Trạch thì có thể giải quyết được mọi vấn đề? Ông Hạ Hồng Viễn vì thế mà sẽ để lại tài sản cho con sao?
- Ông ấy sẽ vì quan hệ với nhà họ Thiệu mà coi trọng con hơn. Nếu sau này chỉ có mình con thì tất nhiên mọi thứ của Hạ Hồng Viễn sẽ đều là của con. Nhưng nếu có người phụ nữ khác sinh con trai cho ông ấy, khi đó vì nể mặt nhà họ Thiệu mà ông ấy sẽ không dám làm chuyện quá tuyệt tình. Nhiễm Nhiễm, bây giờ chúng ta cần thế lực nhà họ Thiệu. – Thái độ của bà Hàn trở nên ôn hòa, hết lòng khuyên bảo: - Con hãy sáng suốt một chút.
Nhiễm Nhiễm lại hỏi:
- Vậy thì vì sao Thiệu Minh Trạch muốn lấy con?
Bà Hàn nhìn thẳng vào Nhiễm Nhiễm, nói rõ từng tiếng:
- Vì bây giờ con vẫn là con gái của Hạ Hồng Viễn, vì bây giờ nhà họ Thiệu chưa phải là của Thiệu Minh Trạch.
Thiệu gia có ba người con trai, Thiệu Minh Trạch là con của người con trai thứ hai. Tuy anh đã tự đứng lên thành lập Công ty Khoa học kỹ thuật Hoa Hưng, nhưng quy mô nhỏ và tài lực không thể sánh với sản nghiệp nhà họ Thiệu được, nhiều lắm thì cũng chỉ bằng số tiền họ bỏ ra để huấn luyện tay nghề nhân viên thôi. Thiệu Minh Trạch sớm muộn gì cũng phải bước vào doanh nghiệp của gia tộc. Có điều, muốn ngồi vào vị trí đứng đầu không phải là chuyện dễ dàng. Trên có anh con bác, dưới có em con chú, cả hai đều không tốt đẹp gì.
Nhiễm Nhiễm lại im lặng hồi lâu, mãi sau mới khẽ nói:
- Mẹ, hôm nay con rất mệt. Mẹ để con suy nghĩ kỹ được không? Hai ngày nữa con trả lời mẹ nhé.
Bà Hàn nhìn con gái một lúc, không nói gì, rồi đứng dậy xách túi ra về. Bà có thể lùi một bước trước nhưng không có nghĩa là thỏa hiệp. Đạo lý này, bà và con gái từng nói rõ với nhau. Dù con gái muốn hay không thì cuối cùng vẫn phải tuân theo sự sắp đặt của bà. Trước kia là như vậy, sau này tất nhiên cũng sẽ là thế.
Nhiễm Nhiễm không tiễn bà Hàn. Nghe tiếng cửa đóng sập lại mà cô chẳng con chút sức lực nào để đứng dậy. Mệt! Thật sự rất mệt! Từ trong ra ngoài, từ tinh thần đến thể xác, chẳng có chỗ nào là không kêu mệt. Cuộc sống thật mệt mỏi! Nhưng cô lại chẳng có dũng khí để chết, nên chỉ còn cách tiếp tục sống như vậy.
Cô nhắm mắt, muốn khóc một trận nhưng lại cảm thấy mắt mình khô cạn, đến khóc cũng không nổi.
Gia đình thế này, bố mẹ thế này, không phải cô không muốn thoát ra, mà chỉ là cố nén nỗi lòng để không tháo bỏ xiềng xích gông cùm. Cô cũng từng dũng cảm ở cái thời tuổi trẻ không biết sợ, bất kể là với cuộc sống hay tình yêu, cô đều đầy nhiệt huyết, đầy dũng khí… Đáng tiếc, cuối cùng cô vẫn là một người phàm phục, một người phàm tục yếu đuối, một người phàm tục yếu đuối đã sớm cúi đầu trước cuộc sống.
Thiệu Minh Trạch có gì không tốt chứ? Trẻ tuổi, là con nhà dòng dõi, có tướng mạo, có năng lực, thực sự là một đối tượng kết hôn không tồi, thật sự rất phù hợp với cô. Nếu bố mẹ hai bên đều tán thành, dù cô có suy nghĩ đắn đo cũng vô ích. Lẽ nào cô còn muốn tìm tình yêu thật sự trong hôn nhân sao? Rốt cuộc cô đang ảo tưởng điều gì? Cô đang khát vọng điều gì?
Nhiễm Nhiễm lặng lẽ nằm trên sofa nhìn bóng đèn trên trần nhà, một bóng đèn hình tròn đơn giản tỏa ánh sáng rực rỡ. Khi dọn đến, cô mới thay chiếc đèn này. Nó không hợp với phong cách kiến trúc của căn hộ lắm nhưng cô thích như vậy. Cô thấy nó sáng sủa chứ không như những chiếc đèn pha lê sang trọng kia, nhìn thì có vẻ nhiều bóng đèn nhưng dù có bật lên hết thì căn phòng cũng vẫn lờ mờ tối.
Cô luôn thích những thứ đơn giản.
Cuối cùng cô đã biết, đây chính là Tô Mạch. Cô từng thấy Tô Mạch mặc chiếc váy dài kiểu cách đó, dáng người dong dỏng cao, phong cách tao nhã, dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác. Còn Tô Mạch ở ngay trước mặt này, tuy mặc đồ bình thường nhưng cử chỉ và lời nói đều phóng khoáng, càng khiến người ta không thể rời mắt.
Khi Nhiễm Nhiễm đang đứng đợi xe dưới tòa nhà của công ty, một chiếc xe sang trọng màu đen từ từ dừng trước mặt cô. Trần Lạc – trợ lý của ông Hạ Hồng Viễn - thò đầu ra khỏi xe, nói:
- Nhiễm Nhiễm, Tổng giám đốc Hạ bảo tôi đưa cô về. Cô lên xe đi.
Cô đang buồn chán đến chết vì đợi xe, nghe thế liền đồng ý, khách sáo cảm ơn Trần Lạc:
- Cảm ơn anh.
- Cô khách sáo rồi. - Trần Lạc vẫn nở nụ cười dịu dàng khiến người ta như được tắm trong gió xuân, hỏi cô: - Tôi đưa cô về thẳng chỗ ở nhé.
Cô gật đầu.
Trần Lạc liếc nhìn cô một cái, tiếp tục hỏi:
- Cô đã ăn tối chưa?
Cô chẳng hề nghĩ ngợi, buột miệng đáp:
- Vẫn chưa.
Trần Lạc lái xe, nói rất tự nhiên:
- Người có bệnh dạ dày thì càng phải ăn uống đúng giờ. Nếu tối nay, cô không có hẹn thì tôi đưa cô đi ăn chút gì trước rồi đưa cô về nhà sau, được không? Tôi biết có một quán cháo ăn rất ngon, khá hợp với cô.
Anh ta bỗng nhiên nói với Nhiễm Nhiễm như vậy thì bảo sao cô không bất ngờ được chứ? Cô và anh ta tiếp xúc không nhiều, thực sự cũng không thể coi là quen thân, càng chẳng có tiếp xúc gì riêng tư. Sao anh ta biết dạ dày của cô không tốt nhỉ? Lại còn đưa cô đi ăn tối nữa chứ?
Những hoài nghi trong lòng cô nhất thời không có câu trả lời.
Dường như Trần Lạc đoán được tâm sự của cô, anh ta có chút bối rối, giải thích:
- Tổng giám đốc Hạ đã từng nói với tôi là dạ dày cô không tốt, không thể ăn đồ lạnh và cứng, càng không thể đói lâu.
Nhiễm Nhiễm lúc này mới hiểu ra mọi chuyện. Anh ta đúng là tâm phúc của ông Hạ Hồng Viễn. Chắc hẳn anh ta đang làm theo lời dặn của ông Hạ Hồng Viễn. Cô muốn làm cho anh ta bớt bối rối nên cười nói:
- Đúng là cái dạ dày đang hành hạ tôi đây này. Quán cháo anh nói ở đâu vậy? Có xa không? Nếu anh mời thì tôi không khách sáo nữa.
- Không xa đâu. - Trần Lạc xoay vô lăng, lái xe rẽ sang trái, mỉm cười nói: - Tôi mời thì tôi mời. Mời được vị khách này là vinh hạnh của tôi mà.
Tuy quán cháo đó không xa nhưng lại ở khu phố cổ, xe phải men theo con đường nhỏ tối tăm để đi vào, vòng vòng ngoặt ngoặt vài lần mới tới. Quán cháo không lớn, thậm chí còn có vẻ khá cũ, tên là: Chúc Đạo Nhân Gia.
Nhiễm Nhiễm bước theo Trần Lạc vào quán. Trong không gian quán hẹp và dài có kê mười mấy chiếc bàn nhỏ, chiếc nào cũng có người ngồi, rõ ràng là đã kín chỗ. Trần Lạc dẫn cô đi sâu vào trong, ngoái đầu mỉm cười giải thích:
- Quán này lúc nào cũng đông khách. Khách đến đây đa số là những người làm tăng ca, thích ăn món cháo thanh đạm một chút, về nhà cũng dễ ngủ hơn.
Nhân viên phục vụ bàn ra chào đón:
- Hai vị ăn ở đây hay mang về ạ?
Trần Lạc xoay người bàn với Nhiễm Nhiễm:
- Chúng ta ăn ở đây nhé. Mang về phải hâm nóng lại thì sẽ mất ngon đấy.
Cô chẳng hề nghĩ ngợi, gật đầu nói:
- Vâng.
Anh ta nhìn lướt vào phía trong, nói với nhân viên phục vụ:
- Chúng tôi ăn ở đây. Phiền anh giúp chúng tôi tìm hai chỗ.
- Xin mời theo tôi vào bên trong! – Nhân viên phục vụ vừa nói vừa dẫn họ đi sâu vào trong. Qua lối đi hẹp, thậm chí có lúc phải nghiêng người mới qua được. Đi qua chỗ ngoặt, Trần Lạc bỗng dừng bước trước mặt Nhiễm Nhiễm, ngạc nhiên cất lời chào ai đó:
- Tô Mạch?
Hai từ này khiến Nhiễm Nhiễm giật nảy mình. Theo phản xạ, cô ngẩng đầu lên tìm người có cái tên đó thì thấy bên một chiếc bàn nhỏ trước mặt, một cô gái trẻ tuổi tóc buộc đuôi ngựa đứng dậy mỉm cười gọi Trần Lạc:
- Anh Trần.
Trần Lạc hỏi cô gái đó:
- Em về nước từ khi nào thế? Sao không gọi điện thông báo cho anh một tiếng?
Cô gái mỉm cười nói:
- Về từ năm ngoái cơ. Nhưng em không ở Tây Bình lâu. Công việc bận rộn suốt nên em cũng không kịp liên lạc với mọi người.
Nhân viên phục vụ đứng bên thấy họ quen nhau liền nhân cơ hội nói:
- Vừa hay bàn này chỉ có mình cô ấy. Anh quen cô ấy thì mọi người ngồi cùng nhau nhé.
Trần Lạc hỏi cô gái đó:
- Có tiện không?
Cô gái cười gật đầu:
- Đương nhiên rồi. Cùng ngồi đi, càng vui mà.
Lúc này, Trần Lạc mới quay đầu về phía Nhiễm Nhiễm, hỏi:
- Nhiễm Nhiễm, chúng ta ngồi ở đây nhé.
Nhiễm Nhiễm còn đang nhìn chằm chằm vào cô gái đó, chẳng nghĩ ngợi gì, đáp:
- Vâng.
Trần Lạc dẫn cô ngồi xuống đối diện Tô Mạch, vừa giúp cô gọi đồ ăn vừa cười nói hàn huyên với Tô Mạch:
- Tối rồi, sao em lại một mình ra ngoài ăn cháo vậy?
- Em vừa tan ca, tiện đường qua đây ăn chút gì rồi về. – Cô gái đó đáp. Có lẽ cảm thấy Nhiễm Nhiễm cứ nhìn mình từ nãy đến giờ nên cô ấy mỉm cười thân thiện với Nhiễm Nhiễm rồi hỏi đùa Trần Lạc. – Trần sư huynh không giới thiệu người đẹp bên cạnh anh sao? Lẽ nào không nỡ, muốn giấu cho riêng mình?
Lúc này, Trần Lạc mới phát hiện ra mình chưa giới thiệu hai người với nhau. Nghe cô gái đó đùa như vậy, khuôn mặt thanh tú của anh ta hơi ửng đỏ, anh ta mỉm cười nói:
- Em đừng hiểu lầm. Đây là… - Anh ta nói đến đây thì ngừng lại, có chút bối rối như thể không biết nên giới thiệu Nhiễm Nhiễm như thế nào mới ổn.
Nhiễm Nhiễm hiểu sự bối rối của Trần Lạc, bèn tiếp lời:
- Tôi là đồng nghiệp của Trần Lạc. Gọi tôi là Cici là được rồi.
Ánh mắt cô gái lập tức lóe lên tia nhìn kinh ngạc, nhưng lập tức thay vào đó là nụ cười. Cô ấy chìa tay ra trước mặt Nhiễm Nhiễm:
- Chào Cici. Tôi là Tô Mạch. Hồi học đại học, tôi đã từng làm luận văn tốt nghiệp với anh Trần.
Nhiễm Nhiễm cố gắng kiềm chế để bàn tay không run rẩy. Cô đưa tay ra khẽ bắt tay Tô Mạch:
- Chào cô.
Tô Mạch lại mỉm cười liếc nhìn Trần Lạc rồi quay sang nói chuyện với Nhiễm Nhiễm:
- Khi đó giáo viên hướng dẫn bận không có thời gian quản mấy sinh viên khoa chúng tôi nên giao chúng tôi cho Trần sư huynh hướng dẫn. Chúng tôi cứ nghĩ anh ấy dễ bắt nạt, ai ngờ anh ấy còn yêu cầu nghiêm khắc hơn cả giáo viên hướng dẫn, hại chúng tôi suýt nữa thì không tốt nghiệp nổi. Chúng tôi tức đến độ chỉ muốn góp tiền thuê người tẩn cho anh ấy một trận.
Trần Lạc đang lau thìa cho Nhiễm Nhiễm nghe vậy liền cười hỏi:
- Khi đó anh thật sự đáng ghét như vậy sao?
- Đúng vậy. – Cô gái gật đầu rồi lại hỏi Nhiễm Nhiễm: - Cici, không biết bây giờ Trần sư huynh đã đỡ hơn chút nào chưa? Nếu anh ấy dám bắt nạt cô như vậy, cô cứ nói với tôi nhé. Mấy người bạn học của tôi đều đặt tiền cho người ta rồi mà vẫn chưa có cơ hội dùng đến đấy.
Cô ấy chưa nói hết thì đã quay lại nở nụ cười với Trần Lạc. Trần Lạc cũng mỉm cười ra vẻ hết chịu nổi, nói:
- Tô Mạch, em thật là!
Nhiễm Nhiễm chẳng muốn tiếp lời, chỉ cười khì khì nhưng từ sâu thẳm đáy lòng lại dấy lên nỗi chua xót vô ngần, giống như mạch nước nguồn cuồn cuộn tuôn trào, chỉ một lát đã tràn đầy lồng ngực.
Cuối cùng cô đã biết, đây chính là Tô Mạch.
Cô từng thấy Tô Mạch mặc chiếc váy dài kiểu cách đó, dáng người dong dỏng cao, phong cách tao nhã, dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác. Còn Tô Mạch ở ngay trước mắt này, tuy mặc đồ bình thường nhưng cử chỉ và lời nói đều phóng khoáng, càng khiến người ta không thể dời mắt.
Nếu là Lâm Hướng An thì cô cũng sẽ yêu Tô Mạch!
Cô nở nụ cười, lặng lẽ nghe Tô Mạch và Trần Lạc trò chuyện mà trong lòng cảm thấy cuộc sống như một vở vũ kịch hoang đường. Mấy nhân vật ở trên sân khấu đi đi lại lại, dùng những lời nói và động tác khoa trương diễn nhân vật của từng người. Tuy bản thân diễn viên nhập vai, nghĩ những gì đang diễn ra trên sân khấu chính là cuộc sống, nhưng nhìn vào ánh mắt những người ở dưới khán đài thì lại cảm thấy những gì mình đang diễn giống như một trò hề, không hơn không kém.
Trần Lạc thấy Nhiễm Nhiễm dường như không ăn gì, khẽ hỏi:
- Sao thế? Không thích à?
Nhiễm Nhiễm vội lắc đầu, đáp lại:
- Rất ngon! Rất ngon ạ! – Cô vội cúi xuống dùng thìa xúc cháo đưa lên miệng. Đầu lưỡi cô chỉ có thể cảm nhận được hơi nóng mà không thấy bất kỳ mùi vị gì.
Ba người ăn xong cùng ra khỏi quán. Trần Lạc muốn đưa Tô Mạch về nhưng cô ấy từ chối:
- Trần sư huynh đưa Cici về đi. Có người đến đón em rồi. – Nói xong, cô ấy giơ ngón tay thon dài trắng trẻo chỉ chiếc xe đang từ từ dừng lại cách đó không xa.
Trần Lạc nhìn theo hướng cô ấy chỉ, cười hỏi:
- Sao thế? Còn định giấu không cho người ta lộ diện sao?
Tô Mạch nhún vai tỏ ý không thành vấn đề rồi vẫy tay ra hiệu cho người trong xe lại chỗ họ. Cửa xe mở, một anh chàng cao lớn từ trong xe bước ra, đi tới chỗ họ.
Nhiễm Nhiễm chỉ cảm thấy lồng ngực mình như thắt chặt, cô vô thức lùi lại phía sau Trần Lạc, muốn giấu mình sau thân hình của anh ta. Trần Lạc cảm nhận được hành động này của cô, liền quay đầu nhìn với ánh mắt kinh ngạc.
Từ bên đó, Lâm Hướng An đã bước đến trước mặt họ. Tô Mạch giới thiệu hai bên một cách tự nhiên:
- Đây là Lâm Hướng An. Hướng An, đây là Trần sư huynh và Cici – bạn của anh ấy.
Trần Lạc mỉm cười, chìa tay về phía Lâm Hướng An:
- Tôi là Trần Lạc.
- Chào anh, Trần sư huynh. – Lâm Hướng An bắt tay Trần Lạc rồi lịch sự chìa tay về phía Nhiễm Nhiễm: – Cici, chào cô.
Nhiễm Nhiễm hiểu rõ lúc này cô nên giữ thái độ bình tĩnh bắt tay anh, nhưng tay cô nặng tựa nghìn cân. Dù cô cố gắng thế nào cũng không thể nâng nó lên đặt vào tay đối phương được. Cô cố gắng kiềm chế bản thân, dùng toàn bộ sức lực mở miệng rồi ngẩng lên nói:
- Chào anh.
Rõ ràng Lâm Hướng An hơi sững người, nụ cười dịu dàng trên mặt như đông cứng lại trong chốc lát.
Cô nghĩ, cuối cùng anh ấy đã nhận ra mình. Không biết tại sao, sức lực vừa bị rút sạch lại trở về với cô. Cô mỉm cười, thần thái tự nhiên đưa tay ra bắt:
- Chào anh, Lâm Hướng An. Đã lâu không gặp.
Lâm Hướng An như bị người khác giữ chặt lấy người, chỉ đứng đó nhìn cô, không hề có phản ứng gì. Ngón tay cô hơi lạnh nhưng nhiệt độ trong lòng bàn tay cô càng thấp hơn, lại còn ươn ướt, chạm vào mà cảm thấy lạnh buốt đến tận xương.
Hai người kia đều cảm thấy mối quan hệ giữa họ có phần kỳ lạ. Tô Mạch nhìn Nhiễm Nhiễm rồi lại nhìn Lâm Hướng An, ngạc nhiên hỏi:
- Hai người quen nhau sao?
Lâm Hướng An gắng gượng mỉm cười, mở miệng mà không biết nên nói thế nào.
Nhiễm Nhiễm càng lúc càng cảm thấy sự việc hôm nay giống như một trò cười. Hai người đàn ông đều không biết nên giới thiệu cô với Tô Mạch như thế nào: Trần Lạc lúng túng vì cô là con gái của sếp anh ta; còn Lâm Hướng An bối rối vì cô là bạn gái cũ của mình. Cô cười giễu cợt, rút tay ra khỏi lòng bản tay Lâm Hướng An, rồi lại thay anh giới thiệu mình với Tô Mạch:
- Tôi và Lâm Hướng An là bạn học cùng trường. Nếu gọi thân thiết hơn một chút thì cũng có thể gọi là Lâm sư huynh.
Tô Mạch ngạc nhiên, tròn xoe mắt, bật cười nói:
- Thật không đấy? Trùng hợp như vậy sao?
Nhiễm Nhiễm gật đầu, cười mà như không, nhìn Lâm Hướng An:
- Đúng là quá trùng hợp! Đã mấy năm rồi tôi không gặp Lâm sư huynh. Năm đó, Lâm sư huynh vội vã ra nước ngoài nên tôi không kịp tiễn anh.
Lâm Hướng An nghe vậy mà không giữ nổi nụ cười gượng gạo trên môi. Ánh mắt anh vô cùng phức tạp nhìn Nhiễm Nhiễm, bỗng khẽ hỏi:
- Sao em lại gầy như thế này?
Làm như không nghe thấy câu hỏi của Lâm Hướng An, Nhiễm Nhiễm nhướng mày nhìn anh, hỏi:
- Gì cơ? Lâm sư huynh, anh nói gì?
Lâm Hướng An lặp lại câu hỏi một cách chậm rãi và rõ ràng:
- Sao em lại gầy như thế này?
Sao anh có thể hỏi câu ấy? Sao anh có thể hỏi han quan tâm săn sóc đến vậy? Nhiễm Nhiễm nghe mà chỉ muốn cười lạnh lùng, cố kìm nén bản thân, nhướng mày nhìn:
- Em gầy như thế này có liên quan gì đến Lâm sư huynh sao?
Anh khẽ mím môi nhìn cô, không nói lời nào.
Trước tình hình này, Tô Mạch và Trần Lạc đều cảm nhận được quan hệ giữa hai người không bình thường. Ánh mắt Trần Lạc sáng lên, anh ta cười nói:
- Thôi nào thôi nào. Tuy đều là bạn bè lâu ngày không gặp nhưng hôm nay đã muộn rồi. Hôm khác chúng ta ôn lại chuyện cũ nhé.
Nói rồi, anh ta cầm tay Nhiễm Nhiễm, hơi dùng sức kéo cô đến bên mình.
Nhiễm Nhiễm cuối cùng cũng rời mắt mà không hề lên tiếng. Cô chỉ hơi cúi đầu nhìn nền gạch mấp mô. Trần Lạc đưa tay ra, rất thân thiết ân cần khoác lên sau gáy cô, cố ép cô gật đầu với Lâm Hướng An và Tô Mạch:
- Nhiễm Nhiễm, nói tạm biệt Lâm sư huynh và Tô Mạch đi.
Nhiễm Nhiễm tức giận, cơn bướng bỉnh vừa bốc lên, còn chưa kịp nói gì đã bị Trần Lạc kéo đến chỗ đỗ xe. Cô vừa muốn cùng Trần Lạc bỏ đi, vừa không cam lòng ngoái đầu nhìn Lâm Hướng An và Tô Mạch. Họ vẫn đứng im lặng ở đó. Chàng trai anh tuấn, cô gái xinh đẹp, đến cả vóc dáng cũng cao cao như nhau. Quả đúng là vô cùng hòa hợp.
Trần Lạc dừng xe hơi xa một chút nên phải đi ngoặt qua góc phố. Nhiễm Nhiễm ngoái đầu lại đã không còn nhìn thấy hình dáng của Lâm Hướng An và Tô Mạch đâu nữa. Trong lòng cô ngập tràn chua xót, nhưng có một luồng tà khí vẫn còn tán loạn trong lồng ngực, không thể nào tìm được lối ra. Cô cố vùng tay ra khỏi tay Trần Lạc, mặc kệ tất cả mà hét lớn:
- Anh nghĩ anh là ai chứ? Anh và tôi thân thiết đến thế sao? Anh dựa vào cái gì mà xen vào chuyện của tôi? Anh nghĩ làm như vậy, tôi sẽ cảm kích anh sao?
Trần Lạc vịn tay vào cửa xe, chỉ im lặng, đến khi cô hét lên xong, mới khẽ nói:
- Nhiễm Nhiễm, cô như vậy chỉ khiến bản thân càng bối rối.
Vì vừa nổi giận nên hơi thở của cô còn hơi gấp, tròng mắt cũng không biết đỏ từ lúc nào. Vì không muốn để nước mắt trào ra nên cô hơi ngẩng mặt, hậm hực hỏi:
- Bối rối thì sao chứ? Tại sao phải vì cái gọi là phong thái để làm mình ấm ức? Rõ ràng biết là bị đánh cho gãy răng, tại sao còn phải ngậm máu im lặng chứ? Trong lòng tôi không vui, tại sao phải để họ thoải mái?
Trần Lạc không biết mình có thể nói gì, chỉ im lặng nhìn Nhiễm Nhiễm. Cô bỗng xoay người vòng qua xe, bước thật nhanh. Trong màn đêm, bóng hình cô càng lúc càng mong manh yếu ớt, như thể chỉ một cơn gió thoảng qua cũng có thể thổi bay. Đôi giày cao gót nện xuống mặt đường phát ra những âm thanh “cộp cộp”, vừa vội vã vừa hoảng loạn.
Trần Lạc lái xe đi theo cách cô khá xa, chỉ nhìn thấy thi thoảng cô lại đưa tay lên vuốt mặt. Anh ta nghĩ, chắc cô đang khóc. Đi mãi, chân cô đã loạng choạng những bước không vững. Rõ ràng biết là xe của Trần Lạc vẫn bám theo, không gần cũng chẳng xa nhưng cô không ngoái đầu lại lấy một lần.
Trần Lạc nghĩ, nha đầu này bướng bỉnh thật.
Trần Lạc đi theo về tận nhà cô thì cô mới ngoái đầu lại liếc nhìn, chần chừ giây lát rồi quay người bước đến bên, gõ vào cửa kính xe.
Trần Lạc hạ cửa kính xe xuống, bình tĩnh nhìn cô.
Cô không còn khóc nữa, trên mặt cũng không còn vệt nước mắt, chỉ có điều mắt vẫn đỏ. Cô cúi xuống, hơi lúng túng nói:
- Tôi xin lỗi về chuyện tối nay. Là tôi nhất thời thất thố. Mong là anh đừng để bụng.
Trần Lạc không nói gì, chỉ mỉm cười lắc đầu.
Cô nhếch môi, tuy có vẻ rất miễn cưỡng nhưng ít nhất cũng có thể coi là nụ cười.
- Anh lái xe cẩn thận nhé. – Cô lại lịch sự một câu rồi chào tạm biệt Trần Lạc. Nhìn chiếc xe mất hút sau khúc ngoặt, cô mới cúi đầu bước vào cửa tòa nhà. Chưa đi được hai bước đã bị người ta chặn lại
Một đôi giày màu đen, một chiếc quần âu sẫm màu, phía trên là áo khoác dài màu cà phê không kéo khóa để lộ chiếc áo sơ mi đen cao cổ bên trong. Rõ ràng đây là một phong cách ăn mặc rất giản dị nhưng không kém phần tao nhã của bà Hàn… Cô nhìn lên, cuối cùng ánh mắt cô hướng vào khuôn mặt có phần cứng đơ với lớp trang điểm cầu kỳ của bà Hàn.
Nhiễm Nhiễm bỗng rất muốn cười. Mẹ con họ không có nhiều điểm chung, đến cả chiều cao, cô cũng không thể mang gen di truyền của mẹ.
Bà Hàn dùng giọng thẩm vấn tội phạm để hỏi:
- Sao lại là cậu ta đưa con về?
Nhiễm Nhiễm đi giày cao gót cả ngày, buổi tối lại phải đi bộ quãng đường xa như thế nên các ngón chân đã sớm đau buốt như kim châm. Nghe bà Hàn hỏi như vậy, cô cúi đầu. Bà Hàn hỏi một đằng, cô trả lời một nẻo:
- Có chuyện gì lên lầu rồi nói đi ạ. Con đau chân lắm rồi. – Nói xong, cô cũng chẳng để ý gì đến phản ứng của bà Hàn, tháo giày ra xách trên tay, đi vòng qua bà vào tòa nhà.
Bà Hàn đấu tranh với con gái bao nhiêu năm nay nên đã sớm quen với thái độ này của Nhiễm Nhiễm, chỉ có thể làm mặt lạnh đi theo cô.
Nhiễm Nhiễm không muốn để bà nhận ra mình vừa khóc, thế là vừa mở cửa vào nhà, cô liền đi vào nhà tắm, rồi ở trong đó gần nửa tiếng đồng hồ mới ra. Mặt cô đã đắp mặt nạ dưỡng da. Thấy bà Hàn ngồi đợi trên ghế sofa thì cô cũng ngồi xuống, ngẩng mặt lên, miệng hơi hé, hỏi bà:
- Mẹ tìm con có việc gì vậy?
Bà Hàn vốn đã đợi lâu đến không còn kiên nhẫn, nhưng thấy cô như vậy, bà vẫn nói:
- Đợi đắp mặt nạ xong rồi hẵng nói.
Nhiễm Nhiễm cười thầm, ngẩng đầu tựa vào sofa, nhắm mắt lại. Hôm nay có quá nhiều việc xảy ra, cô phải bình tâm suy nghĩ một chút, rồi còn phải đối mặt với cuộc thẩm vấn của bà Hàn nữa chứ. Mười lăm phút trôi qua, đợi cô gỡ mặt nạ ra rồi lại đi rửa mặt, lúc này bà Hàn mới sầm mặt, hỏi:
- Tại sao con không vừa ý Thiệu Minh Trạch?
Cô im lặng giây lát, hỏi lại:
- Mẹ vừa ý anh ta điểm gì?
Rốt cuộc là vừa ý anh ta ở điểm gì? Cứ phải ép cô và anh ta thành một cặp mới được sao?
Bà Hàn nhéo mày, có vẻ sắp phát hỏa nhưng vẫn cố gắng kìm nén, nhẫn nại giải thích:
- Thiệu Minh Trạch tuổi trẻ tài cao, có nhà họ Thiệu làm hậu thuẫn, sao này tiền đồ sẽ vô cùng xán lạn.
Nhiễm Nhiễm thì không hề nghĩ thế, cô nhướng mày:
- Anh ta có tiền đồ hay không, con không quan tâm.
Bà Hàn nổi giận, giọng bà đanh lại, hỏi cô:
- Vậy cô muốn người như thế nào? Như Lâm Hướng An ư? Hay là Trần Lạc?
Nhiễm Nhiễm sững người. Bà Hàn nhắc đến Lâm Hướng An thì không có gì là lạ, nhưng không ngờ bà còn lôi cả Trần Lạc vào. Giữa cô và Trần Lạc còn không được như bạn bè bình thường. Chỉ vì có mối quan hệ với ông Hạ Hồng Viễn nên Nhiễm Nhiễm và Trần Lạc mới gặp nhau được mấy lần, trừ tối nay ra thì cuộc nói chuyện của hai người chẳng được nổi mấy câu.
Bà Hạ lại coi thái độ sững người của cô là bị đoán đúng tim đen nên trong lòng càng bực bội, bà đứng lên quát tháo:
- Đối tượng môn đăng hộ đối thì con không hài lòng, lại đi dây dưa lằng nhằng với những kẻ chẳng ra sao. Con nghĩ Trần Lạc là người tốt sao? Con ấy à, còn lâu mới rành đời bằng thằng đó. Đầu tiên là Lâm Hướng An, bây giờ lại là Trần Lạc. Hạ Nhiễm Nhiễm, con có thể sáng suốt hơn trong việc chọn người được không?
Nhiễm Nhiễm vốn đang kìm nén trong lòng, vừa nghe bà nhắc đến Lâm Hướng An thì liền mất bình tĩnh, hất cằm đáp trả:
- Con thế đấy. Con thích ai thì thích. Con muốn qua lại với ai thì qua lại. Mẹ không quản được đâu. Nếu mẹ thích Thiệu Minh Trạch thì mẹ lấy anh ta đi. Mẹ nói con không sáng suốt chọn người, còn mẹ thì sáng suốt lắm ư? Nếu mẹ sáng suốt thì mẹ đã không lấy ông Hạ Hồng Viễn rồi.
Con người, hễ tức giận là suy nghĩ không thấu đáo, nói năng mất bình tĩnh, chỉ hận là không thể đem hết những điều giấu kín trong lòng mà nói toạc ra.
Sắc mặt bà Hàn lập tức xám xịt, toàn thân bà như hóa đá.
Nhiễm Nhiễm có chút hối hận vì mình đã nói những lời quá khó nghe. Dù thế nào thì bà cũng là mẹ cô. Thực sự không nên xé toạc vết thương lòng của bà như vậy. Cô nhìn bà Hàn, muốn nói vài câu dễ nghe mà lại cảm thấy chẳng có mặt mũi nào. Miệng cô há ra rồi lại ngậm vào, chỉ biết cúi đầu nhìn xuống.
Bà Hàn vừa đau lòng vừa tức giận, đến cả đầu ngón tay cũng run run, mãi sau mới có thể thốt nên lời. Bà rít lên:
- Chính vì mẹ không sáng suốt lấy Hạ Hồng Viễn nên mới không muốn con gái mình giẫm phải vết xe đổ của mình, không muốn con gánh nỗi khổ mà mẹ từng phải gánh, chịu cái tội mà mẹ từng phải chịu. Trên đời này không có người đàn ông nào đáng tin cả. Con chỉ có thể dựa vào chính bản thân con mà thôi. Có tiền, có địa vị còn hơn là có người đàn ông có những thứ đó. Tình cảm là thứ luôn làm cho các cô gái hồ đồ. Hôn nhân chính là lợi ích của cả hai bên. Lòng người dễ thay đổi, chỉ có cuộc hôn nhân liên quan đến lợi ích mới có thể ổn định. Từ xưa đến nay đều như vậy!
Nhiễm Nhiễm im lặng rất lâu, mãi sau mới khẽ nói:
- Tiền của ông Hạ Hồng Viễn đủ cho con sống thoải mái suốt đời, con không cần phải tìm một người đàn ông giàu sang nữa.
- Tiền của Hạ Hồng Viễn ư? – Bà Hàn cười lạnh lùng: - Con chắc chắn Hạ Hồng Viễn sẽ để lại tiền cho con sao? Hạ Nhiễm Nhiễm, mẹ nói nghe này, con đừng quá ngây thơ như vậy. Con đừng tưởng bây giờ con là con gái duy nhất của Hạ Hồng Viễn thì ông ấy sẽ dành toàn bộ tài sản cho con. Trước đây, ông ấy có thể vì người khác mà chẳng thèm ngó ngàng gì đến con suốt mười mấy năm trời, thì sau này, ông ấy cũng có thể vì người khác mà vứt bỏ con thôi. Tuy bây giờ ông ấy không có con trai, nhưng ông ấy có những người đàn bà khác, chưa biết chừng tới một lúc nào đó họ lại sinh con trai cho ông ấy. Đến lúc đó, người đầu tiên Hạ Hồng Viễn muốn đề phòng chính là đứa con gái duy nhất là con đấy!
Nhiễm Nhiễm biết bà Hàn nói không sai. Nếu nói trên đời này, người hiểu ông Hạ Hồng Viễn nhất thì bà Hàn nhận là người thứ hai vì không có ai dám nhận là người thứ nhất. Họ là vợ chồng, đã quen biết nhau hơn ba chục năm, tính tình thế nào đều rõ cả. Ông Hạ Hồng Viễn thực sự là người nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ. Trước Nhiễm Nhiễm, bà Hàn đã sinh một cậu con trai nhưng bị bệnh nên đã sớm qua đời. Sau này mới sinh thêm Nhiễm Nhiễm. Ông Hạ Hồng Viễn vì thế mà ép bà Hàn tiếp tục sinh con trai, nhưng sinh hai lần vất vả, lại thêm tâm lý ghét chuyện phụ nữ bị coi là công cụ sinh đẻ nên bà nhất quyết không chịu. Vì chuyện này mà mâu thuẫn giữa hai vợ chồng ngày càng căng thẳng. Sau này, ông Hạ Hồng Viễn có người đàn bà khác ở bên ngoài, chẳng thèm về nhà nữa.
Nhiễm Nhiễm thấy lòng mình như đang dấy lên từng cơn rét lạnh, chẳng tìm nổi một lời phản đối, đành nói:
- Con có thể không cần tiền của ông Hạ Hồng Viễn, không có tiền thì con sẽ sống những ngày tháng không có tiền. Con có công việc ổn định, chỉ cần cố gắng thì sẽ không bao giờ chết đói.
Bà Hàn như đang nghe một câu chuyện cười, bất giác cười khẩy. Bà lại ngồi xuống sofa, từ tốn nói:
- Ồ? Vậy sao? Mục Thanh bạn con sống không cố gắng sao? Tại sao chỉ vì mấy trăm nghìn tệ mà bị rơi vào bước đường cùng? Ồ, phải rồi. Vì mẹ cô ấy bệnh nặng nên mới cần tiền. Về điểm này con không phải lo, mẹ có mắc bệnh thì cũng không tiêu của con một đồng một cắc nào đâu. Nhưng nếu con bị bệnh thì sao? Nếu sau này con của con bị bệnh thì sao? Con còn dám nói không có tiền thì sẽ sống những ngày tháng không có tiền không?
Nhiễm Nhiễm không dám nói vì cô từng chứng kiến nỗi quẫn bách của Mục Thanh. Vì không có tiền nên chỉ có thể giương mắt nhìn tính mạng của người thân dần dần mất đi, vì không có tiền nên Mục Thanh đã một mình ngồi ở hành lang khóc lóc. Cô nhìn bà Hàn, có chút rối bời, hỏi:
- Lẽ nào lấy Thiệu Minh Trạch thì có thể giải quyết được mọi vấn đề? Ông Hạ Hồng Viễn vì thế mà sẽ để lại tài sản cho con sao?
- Ông ấy sẽ vì quan hệ với nhà họ Thiệu mà coi trọng con hơn. Nếu sau này chỉ có mình con thì tất nhiên mọi thứ của Hạ Hồng Viễn sẽ đều là của con. Nhưng nếu có người phụ nữ khác sinh con trai cho ông ấy, khi đó vì nể mặt nhà họ Thiệu mà ông ấy sẽ không dám làm chuyện quá tuyệt tình. Nhiễm Nhiễm, bây giờ chúng ta cần thế lực nhà họ Thiệu. – Thái độ của bà Hàn trở nên ôn hòa, hết lòng khuyên bảo: - Con hãy sáng suốt một chút.
Nhiễm Nhiễm lại hỏi:
- Vậy thì vì sao Thiệu Minh Trạch muốn lấy con?
Bà Hàn nhìn thẳng vào Nhiễm Nhiễm, nói rõ từng tiếng:
- Vì bây giờ con vẫn là con gái của Hạ Hồng Viễn, vì bây giờ nhà họ Thiệu chưa phải là của Thiệu Minh Trạch.
Thiệu gia có ba người con trai, Thiệu Minh Trạch là con của người con trai thứ hai. Tuy anh đã tự đứng lên thành lập Công ty Khoa học kỹ thuật Hoa Hưng, nhưng quy mô nhỏ và tài lực không thể sánh với sản nghiệp nhà họ Thiệu được, nhiều lắm thì cũng chỉ bằng số tiền họ bỏ ra để huấn luyện tay nghề nhân viên thôi. Thiệu Minh Trạch sớm muộn gì cũng phải bước vào doanh nghiệp của gia tộc. Có điều, muốn ngồi vào vị trí đứng đầu không phải là chuyện dễ dàng. Trên có anh con bác, dưới có em con chú, cả hai đều không tốt đẹp gì.
Nhiễm Nhiễm lại im lặng hồi lâu, mãi sau mới khẽ nói:
- Mẹ, hôm nay con rất mệt. Mẹ để con suy nghĩ kỹ được không? Hai ngày nữa con trả lời mẹ nhé.
Bà Hàn nhìn con gái một lúc, không nói gì, rồi đứng dậy xách túi ra về. Bà có thể lùi một bước trước nhưng không có nghĩa là thỏa hiệp. Đạo lý này, bà và con gái từng nói rõ với nhau. Dù con gái muốn hay không thì cuối cùng vẫn phải tuân theo sự sắp đặt của bà. Trước kia là như vậy, sau này tất nhiên cũng sẽ là thế.
Nhiễm Nhiễm không tiễn bà Hàn. Nghe tiếng cửa đóng sập lại mà cô chẳng con chút sức lực nào để đứng dậy. Mệt! Thật sự rất mệt! Từ trong ra ngoài, từ tinh thần đến thể xác, chẳng có chỗ nào là không kêu mệt. Cuộc sống thật mệt mỏi! Nhưng cô lại chẳng có dũng khí để chết, nên chỉ còn cách tiếp tục sống như vậy.
Cô nhắm mắt, muốn khóc một trận nhưng lại cảm thấy mắt mình khô cạn, đến khóc cũng không nổi.
Gia đình thế này, bố mẹ thế này, không phải cô không muốn thoát ra, mà chỉ là cố nén nỗi lòng để không tháo bỏ xiềng xích gông cùm. Cô cũng từng dũng cảm ở cái thời tuổi trẻ không biết sợ, bất kể là với cuộc sống hay tình yêu, cô đều đầy nhiệt huyết, đầy dũng khí… Đáng tiếc, cuối cùng cô vẫn là một người phàm phục, một người phàm tục yếu đuối, một người phàm tục yếu đuối đã sớm cúi đầu trước cuộc sống.
Thiệu Minh Trạch có gì không tốt chứ? Trẻ tuổi, là con nhà dòng dõi, có tướng mạo, có năng lực, thực sự là một đối tượng kết hôn không tồi, thật sự rất phù hợp với cô. Nếu bố mẹ hai bên đều tán thành, dù cô có suy nghĩ đắn đo cũng vô ích. Lẽ nào cô còn muốn tìm tình yêu thật sự trong hôn nhân sao? Rốt cuộc cô đang ảo tưởng điều gì? Cô đang khát vọng điều gì?
Nhiễm Nhiễm lặng lẽ nằm trên sofa nhìn bóng đèn trên trần nhà, một bóng đèn hình tròn đơn giản tỏa ánh sáng rực rỡ. Khi dọn đến, cô mới thay chiếc đèn này. Nó không hợp với phong cách kiến trúc của căn hộ lắm nhưng cô thích như vậy. Cô thấy nó sáng sủa chứ không như những chiếc đèn pha lê sang trọng kia, nhìn thì có vẻ nhiều bóng đèn nhưng dù có bật lên hết thì căn phòng cũng vẫn lờ mờ tối.
Cô luôn thích những thứ đơn giản.