Chích Thủ Già Thiên

Chương 111: Những thay đổi thất thường trong cuộc sống thường rất chi là kích thích

Tiểu Đao Lưu là một nam tử trung niên đã hơn bốn mươi mấy tuổi, mặc dù những hắn cũng thường làm những việc xẻo thịt như thế này, nhưng thoạt nhìn trông hắn còn thuận mắt hơn nhiều so với mấy tên đồ tể bên đường, thậm chí còn có thể hình dung hắn bằng một mỹ từ, đó là 'mi thanh mục tú'.
Tiểu Đao Lưu nghe thấy Tần Phi hỏi liền cung kính đáp: "Đã là cần câu cơm thì tiểu nhân phải luôn mang theo bên người rồi." Hắn liếc nhi tử một cái, yêm cát sư phó (thầy thiến) trẻ tuổi liền hạ cái rương trên lưng xuống rồi mở ra.
"Mời Tần Trấn đốc xem, đây là dao nhíp, khi thiến những người ở độ tuổi khác nhau cũng phải dùng các loại dao khác nhau để tránh gây tổn thương cho bọn họ. Đây là ống lông ngỗng, sau khi thiến xong, trong vòng vài ngày phải nhờ tới nó mới có thể đi tiểu tiện được. Còn đây là thuốc trị thương, dùng để cầm máu... Đây là lần thiến thứ hai của Niệm Công Công nên nếu dùng dao nhíp thì có hơi xem nhẹ ngài ấy một chút, vậy đi, chọn thanh này!" Tiểu Đao Lưu chọn lấy một thanh tiểu đao chỉ dài có hai thốn, lấp lóe hàn mang.
Khóe mắt Niệm Công Công muốn nứt ra, thều thào nói: "Tần Phi, ta có thành quỷ cũng không buông tha cho ngươi đâu."
"Chờ ngươi làm quỷ đã rồi hẵng nói đi." Tần Phi miễn cưỡng khoanh tay ra lệnh: "Có thể động thủ rồi!"
Tiểu Đao Lưu vâng một tiếng, tiểu đao trong tay vạch về phía trước, một đạo quang mang sáng như tuyết lướt qua lòng bàn tay hắn như thấm vào lòng người.
"Đao hạ lưu nhân..." Một tiếng hô lớn vang lên, lũ thị vệ còn đang chen chúc chật ních vội vội vàng vàng nhường ra một con đường, Tề Vương Sở Ly mặc hồng bào mang đai ngọc phi ngựa tới, trong tay giương cao một phong giấy vàng. Chạy tới gần, thấy Niệm Công Công vẫn còn bình an vô sự, Sở Ly bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, tung mình xuống ngựa, quay mặt lại nhìn Tần Phi lạnh lùng quát lớn: "Tần Trấn đốc, Bổn vương mang ý chỉ của Hoàng Thái hậu đến đây. Thái hậu nói, Niệm Công Công năm xưa có công với hoàng thất, hiện giờ cho dù hắn có đánh cược bị thua đi nữa thì ngươi cũng không được phép làm nhục hắn. Thái hậu ra đặc chỉ, yêu cầu ngươi phải thả Niệm Công Công ra ngay."
Bọn thị vệ nhất thời thở dài, tài cán của vị Tề Vương này quả đúng là không nhỏ. Đã bao năm rồi Hoàng Thái hậu không quản việc gì, chỉ tối ngày ở trong thâm cung dâng hương cầu phúc, ngoài ra cũng chỉ thích mời các đoàn ca hát tạp kỹ nổi danh thiên hạ hoặc các đoàn kịch nhỏ tới hoàng cung biểu diễn thôi, vậy mà Tề Vương vừa mới bị hoàng thượng từ chối lời cầu tình thì hắn đã ngay lập tức có được ý chỉ của Hoàng Thái hậu, xem ra Hoàng Thái hậu rất coi trọng đứa cháu này đây!
Vô số ánh mắt đổ dồn lên người Tần Phi, những tên thị vệ kia thầm nghĩ nếu là mình thì có cho vàng cũng không dám đắc tội với Hoàng Thái hậu, nhưng Tần Phi làm gì cũng thường nằm ngoài dự đoán của mọi người, ngay cả Niệm Công Công cũng thua dưới tay hắn, lần này không biết hắn sẽ ứng đối với Hoàng Thái hậu như thế nào đây?
"Ý chỉ của Thái hậu ư?" Tần Phi nhíu mày, hỏi ngược lại: "Tề Vương, năm nay ngài bao nhiêu tuổi rồi thế?"
"Cái này thì có liên quan gì đến tuổi của Bổn vương?" Sở Ly cười lạnh nói: Nếu ngay cả ý chỉ của Thái hậu mà ngươi cũng dám không tuân theo thì ngươi còn có đất đặt chân ở Đại Sở này nữa hay sao?"
Ý uy hiếp trong lời nói hắn không hề che giấu chút nào, Tần Phi đột nhiên hiểu dụng tâm của Sở Ly, Tề Vương được như ngày hôm nay cũng không chỉ đơn giản như thế. Chỉ một lần đánh cuộc nhưng dưới sự lợi dụng của Tề Vương thì dần dần lại biến chuyển thành cục diện có lợi đối với Tề Vương phủ.
Ban đầu, Tề Vương không ngừng bảo hộ Niệm Công Công, khiến cho những người đi theo hắn có một ấn tượng tốt về hắn -- bất kể các ngươi gặp phải phiền phức lớn đến đâu đi chăng nữa, trêu chọc vào ai đi chăng nữa, chỉ cần các ngươi đi theo Tề Vương ta thì ta sẽ dùng mọi biện pháp để bảo hộ các ngươi, thậm chí không nề hà việc phải vào trong cung cầu tình Hoàng Thái hậu.
Tiếp đó, trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, Tề Vương lấy được ý chỉ của Hoàng Thái hậu cũng chính là nhằm thị uy với những người khác -- ở trong cung, trong mắt của Hoàng Thái hậu, bổn vương mới là tôn tử được người yêu thương nhất. Hoàng Thái hậu đã nói thì ngay cả bệ hạ cũng phải suy nghĩ cẩn thận vài phần. Chừng nào Thái tử còn chưa đăng cơ thì hươu chết vào tay ai còn chưa biết đâu!
Vả lại, các mũi nhọn lặng lẽ chỉa về hướng Tần Phi, Niệm Công Công đã là phế nhân, cho dù Sở Ly có bảo vệ được hắn đi chăng nữa thì hắn cũng không còn nhiều tác dụng lắm. Nhưng đối với Tần Phi thì lại hoàn toàn khác, nếu Tần Phi khuất phục trước áp lực của Hoàng Thái hậu thì Tề Vương phủ có thể rêu rao khắp nơi là Tần Phi thì sá gì, vừa nghe thấy tiếng Hoàng Thái hậu đã đái cả ra quần rồi. Mà ngược lại, nếu Tần Phi vẫn cứng đầu rước nhục với Hoàng Thái hậu thì số người mà hắn đắc tội sẽ lại càng thêm nhiều.
Tề Vương phủ chỉ mất đi có một tên Niệm Công Công, chỉ cần có tiền có thế thì còn sợ không chiêu dụ được cao thủ tới hay sao? Ở trong bại cục mà có thể tìm được điểm mấu chốt để phản kích như thế này thì mới có thể làm nổi bật được con mắt chính trị nhạy cảm của Tề Vương. Sắp chuyển bại thành thắng đến nơi rồi, giờ thì chỉ chờ xem Tần Phi ra chiêu thế nào nữa thôi.
Tần Phi thản nhiên nhún vai: "Ta còn tưởng là Tề Vương đã bảy tám mươi tuổi rồi nên chẳng còn nhớ nổi gì nữa chứ!"
"Tần Trấn đốc, ngươi ăn nói cho cẩn thận." Sở Ly nghiến răng ken két, các cơ trên mặt đột nhiên căng cứng, nhọn hoắt.
Tần Phi không thèm để ý, nói: "Theo quốc pháp của Đại Sở, hậu cung không được can dự vào chính sự, bất kể là Hoàng Thái hậu hay Hoàng hậu cũng thế, việc cần quản là việc hậu cung, bất kể là những việc ngoài cung hay có can dự đến triều chính thì hậu cung tuyệt đối không được phép tiếp xúc đến. Niệm Công Công vốn là thái giám, nếu tính như thế thì cũng có thể coi như là chuyện thuộc hậu cung. Nhưng mà không may là tên thái giám chết bầm này mấy mươi năm trước đã gia nhập vào thị vệ đại nội mà không còn chức vụ thái giãm nữa. Hắn là thị vệ, chứ không phải thái giám."
"Được rồi, chúng ta lùi thêm một bước nữa, cứ cho là thị vệ đại nội cũng là người trong nội cung đi, có điều, sau khi Tề Vương phủ mở ra thì tên thái giám chết bầm này liền tới đó đảm nhiệm chức tổng quản, mà nếu vậy thì không hay rồi, ta bấm đốt ngón tay tính toán thì thấy, tên thái giám chết bầm này có cho bắn đến tám lần đại bác cũng chẳng có tí quan hệ nào với hậu cung cả." Tần Phi lạnh lùng nhìn Sở Ly, giễu cợt nói: "Vậy ý chỉ của Thái hậu trong tay ngài có dính dáng cắc nào tới cái người ngoài cung mà ta muốn thiến hay không thế? Nếu như hành động lần này của Thái hậu bị Ngôn quan buộc tội với Tông Nhân Phủ thì Thái hậu nhất định phải tự trách. Làm tôn tử như ngài mà bất hiếu như thế ư, lừa tổ mẫu vào tình thế bị buộc tội, nếu ta là ngài chắc ta phải mua một ván đậu hũ về đập đầu vào đó cho xong!"
Võ Can Thích cơ trí bậc nào cơ chứ? Lúc này hắn đi tới bên người Tần Phi, cúi người hành lễ với Sở Ly: "Hạ quan là Đốc Sát Ngự Sử Võ Can Thích tham kiến Tề Vương bệ hạ. Những lời Tần Trấn đốc vừa nói rất đúng, hạ quan xin khuyên Tề Vương tuyệt đối không nên tuyên đọc ý chỉ của Thái hậu, nếu ngài thật sự đọc nó ra thì hạ quan cũng không còn cách nào khác là đành phải báo việc này lên Ngự Sử Thai, sau đó lại chuyển trình lên Tông Nhân Phủ, yêu cầu Thái hậu tự trách vậy. Quốc pháp mấy trăm năm của Đại Sở không thể bỏ đi được, một khi có tiền lệ hậu cung tham gia vào chính sự sẽ có hậu hoạn khôn lường đó ạ!"
Tần Phi nhíu mày, nhìn Sở Ly với vẻ khôi hài, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào khóe miệng Sở Ly, rồi lát sau lại nhìn phong giấy vàng trong tay hắn, thỉnh thoảng lại bĩu môi, tỏ ý bảo -- có giỏi thì ngươi đọc đi xem nào!
"Ngự Sử Thai các ngươi đã hạ quyết tâm chống đối với Tề Vương phủ chúng ta sao?" Vẻ mặt Sở Ly trở nên hung dữ, không hề che giấu sự chán ghét của hắn.
Võ Can Thích vội vàng nói: "Cho dù hạ quan có gan lớn bằng trời cũng không dám đối nghịch với Tề Vương phủ, có điều, nếu vì hoàn thành chức trách mà hạ quan phải mạo phạm tới Tề Vương thì hạ quan cũng không còn cách nào khác cả."
Tần Phi khẽ cười nói: "Tề Vương, thật ra thì Võ Ngự Sử đang hù dọa ngài đấy. Ngài không phải sợ, cứ đọc nó lên là được. Đọc xong rồi xem Võ Ngự Sử có gan báo lên trên thật hay không. Ta cá là hắn không có lá gan ấy đâu!"
"Chuyện này không được đâu!" Võ Can Thích lúng túng nhìn Tần Phi.
"Có gì mà không được chứ!"
Sắc mặt Sở Ly lúc đỏ lúc trắng, hai người trước mặt hắn tựa như đám thuyết thư mại nghệ ở trên phố chợ vậy, một bên xướng một bên họa, cuối cùng vẫn dồn mình vào ngõ cụt. Hắn vừa muốn nghiến răng tuyên đọc ý chỉ, nhưng vừa nghĩ tới hậu quả mà Võ Can Thích nói, nếu vì thế mà bắt Hoàng Thái hậu phải hạ chiếu tự trách thì ngọn núi mà hắn dựa ở trong cung coi như là hỏng hẳn.
"Con người ta được cái là rất công bằng đấy!" Tần Phi thản nhiên cười nói: "Trước khi thiến Niệm Công Công lần thứ hai, ta muốn trưng cầu ý kiến của mọi người một chút. Ai không đồng ý thiến hắn, xin hãy giơ tay lên!"
Trong đám người chen chúc nhau đến mức nước chảy không lọt này, nào có ai dám đối nghịch với Tần Phi vào lúc này chứ, không thể thấy được cánh tay nào giơ lên cả.
Tần Phi gật đầu: "Rất tốt, vậy Tề Vương cũng đã đồng ý thiến hắn, vậy ta sẽ thỏa mãn tâm nguyện của mọi người một chút vậy! Lưu sư phó..."
Bá bá bá, hàn mang của tiểu đao lại thoáng hiện lên, trong lòng Tiểu Đao Lưu cũng đang toát mồ hôi, khi vẫn còn đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn, hắn đã bị Võ Can Thích dẫn tới đây, sau đó mới biết người mình phải thiến chính là Niệm Công Công, một nhân vật truyền kỳ ở Đại Sở, mà sau đó, hắn lại phát hiện ra rằng, những người đến nơi này ai ai cũng đều là nhân vật phong vân ở Sở Quốc. Tần Phi, Sở Ly... giờ lại còn liên quan tới cả Hoàng Thái hậu nữa, điều này khiến cho một tên sống nhờ việc thiến người như hắn cảm thấy có một áp lực to lớn như núi.
Tiểu Đao Lưu thầm thở dài một hơi, hắn đưa một đoạn ống trúc tới bên miệng Niệm Công Công, khẽ nói: "Cắn chặt lấy nó, sẽ dễ chịu hơn một chút."
"Phì!" Niệm Công Công nhổ đánh toẹt một bãi ống trúc, ánh mắt kiệt ngạo, tỏ vẻ khinh thường.
"Cởi quần, nổi lửa!" Tiểu Đao Lư ra lệnh, con hắn lập tức cởi bỏ quần Niệm Công Công, ngay sau đó lại thắp lên một ngọn nến, lưỡi đao liếc qua ngọn lửa hai vòng, thân đao mơ hồ nổi lên một quang mang màu u lam.
"Chuẩn bị tàn hương!" Cổ tay Tiểu Đao Lưu khẽ chuyển, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào nơi Niệm Công Công đã bị thiến tới mức như không còn thứ gì để thiến nữa, hắn ngầm thấp giọng nói: "Xin đắc tội vậy, có nhiều người xem như vậy, cho dù chỉ là cắt ra chút da thôi ta cũng phải cắt a!"
"Đao hạ lưu nhân..." lưỡi đao còn chưa hạ xuống thịt, phía ngoài lại có một tiếng hô lớn, một tiểu đội đang giục ngựa phi nhanh đến.
Sở Lý vốn đang khó xử, đột nhiên nghe thấy vậy liền bừng lên hy vọng trong lòng, có khi nào là phụ hoàng đã thay đổi chủ ý không? Hắn quay ra phía ngoài nhìn ngay lập tức.
Mồ hôi Tiểu Đao Lưu tuôn ra như suối, hành hạ hắn hai lần như thế nữa, chắc hắn sẽ không chịu nổi mất, trong lòng hắn giờ đang đánh lô tô đây!
Tần Phi cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, đã đến lúc này rồi lại còn ai đến ngăn cản cơ chứ?
Đoàn người kia cũng nhanh chóng chen vào giữa đám người, Sở Trác nghiêm mặt cất bước bước đến, hắn vừa nhìn thấy Tần Phi liền lớn tiếng trách mắng: "Tần Trấn đốc, ngươi thật là quá đáng."
Hai huynh đệ Sở Ly và Sở Trác tranh nhau ngôi vị hoàng đế, nên đương nhiên không hợp mặt nhau. Nhưng ngoài mặt, hai người lại vẫn chưa hoàn toàn bộc lộ rõ. Sở Ly mặc dù không biết vì sao Sở Trác lại quát bảo Tần Phi ngưng lại, nhưng dù sao không thiến Niệm Công Công vẫn hoàn toàn có lợi đối với hắn, hắn liền nhìn ca ca tràn đầy hy vọng.
Tần Phi thản nhiên nói: "Ái da, là ta quên mất!"
Sở Trác lạnh lùng hừ một tiếng: "Đương nhiên là do ngươi không đúng rồi. Lần trước ta đã bảo rồi, khi thiến hắn nhất định phải báo cho ta biết, ta muốn nhìn tận mắt xem cái tên thái giám chết bầm này bị thiến lần thứ hai như thế nào. Ngươi còn chẳng buồn chào hỏi một câu mà đã ra tay rồi, nếu không phải ta tin tức linh thông, chạy tới kịp thời, thì thiếu chút nữa đã không được xem trò hay này rồi."
Niệm Công Công và Sở Ly vốn còn đang trông vào một tia hy vọng, nghe thấy Sở Trác nói vậy cảm thấy tức nghẹn tới mức muốn phun máu.
Sở Trác vẫy vẫy tay, vệ binh phía sau khênh tới một bàn, một ghế, hắn thong thả ung dung ngồi xuống, trầm giọng ra lệnh: "Hiện giờ có thể thiến được rồi!"

back top