Chích Thủ Già Thiên

Chương 112: Nhẹ dạ là rơi vào tròng (Mềm lòng nhẹ dạ sẽ bị lừa)

Niệm công công hét thảm một tiếng, chuyện này trở thành chủ đề được bàn tán nhiều nhất tiết nguyên tiêu năm Chính Xương thứ hai mươi ba. Từ đầu đường cuối ngõ đến phủ đệ nhà cao cửa rộng của quan lớn, từ những người uống nước trà quý hiếm đến người ăn điểm tâm rẻ mạt đều miêu tả sống động hài hước đến độ phun cả nước miếng về chuyện của Niệm công công bị thiến lần hai.
Một thời gian trước lại có lan truyền tin đổ ước của Tần Phi với Niệm công công phối hợp với lần này làm công chúng xôn xao dần dần đã biến thành một sự kiện toàn dân. Người ở Đông Đô có cảm giác rất tự hào, hoá ra sống dưới chân thiên tử tiếp xúc được với nền chính trị nhiều hơn địa phương khác rất nhiều.
Vì vậy, việc Niệm công công bị thiến lần hai sau khi qua lời kể của người dân Đông Đô thành bí sử thâm cung lại có quan hệ với những mâu thuẫn nội tại của Sát Sự Thính. Những người trời sinh có máu chính trị đều tận lực phân tích phán đoán thành ra có những hơn một nghìn khả năng có thể xảy ra liên quan tới gần năm trăm quan viên. Ngay cả người khởi xướng là Tần Phi cũng không ngờ được dân chúng Đông Đô có sức tưởng tượng phong phú đến như thế.
Hết ngày mười lăm tháng giêng các đại nha môn bắt đầu hoạt động thường nhật. Dù thế thì cửa nha môn cũng đóng chặt từ sáng sớm cho đến giữa, nhưng sau buổi trưa chỉ còn vài người ở trong phòng. Kể cả dân chúng có đi vào nha môn để làm việc cần nhưng những vị quan lại kia đều lạnh lùng không tiếp, tâm tư của bọn họ đều đặt trong những lá bài diệp tử hay những ván mạt chược, dù sao thì ít nhất bọn họ không có lý do không ở đó.
Dân chúng lương thiện có thể tha thứ cho sự lười biếng, cũng có thể tha thứ cho cái tính ngang ngược kiêu ngạo. Chỉ cần dân có thể giải quyết được hết chuyện của mình là được, nhỡ làm mấy vị quan viên phát điên thì không biết bao lâu có thể giải quyết sự vụ lại còn dẫn đến đủ loại phiền toái.
Buổi tối ngày mười sáu tháng giêng, Tần Phi đã xong một ngày công tác thoải mái đi ra khỏi Sát Sự Thính. Bỗng khóe mắt thoáng thấy một bóng người nấp sau tấm bia đá, hắn nhìn kỹ hóa ra là một thân ảnh mập mạp đang sợ hãi rụt rè ngó nghiêng dáo dác. Khuôn mặt này rất quen thuộc, Tần Phi cười nhẹ đi về phía người nọ, hắn hất hàm cười tươi điệu bộ muốn bắt chuyện với người nọ.
Người nọ thấy Tần Phi cười với mình thì tươi tỉnh đi nhanh tới gần hắn, vẻ mặt nịnh nọt cười ha hả nói: "Tần Trấn đốc, hóa ra ngài thăng quan phát tài còn chưa quên ty chức."
"Mã Trấn sở là cấp trên của ta khi xưa, sao ta lại quên được?" Tần Phi ngoài miệng nói chuyện bình thường nhưng trong lòng hơi lấy làm kỳ quái, vì sao Mã Trấn sở lại đến Sát Sự Thính? Không phải là có phiền toái gì chứ?
"Sao dám nói là cấp tên? Tần Trấn đốc anh hùng thuở thiếu niên, giờ đây chức quan lại tăng một bậc, đường làm quan cứ lên vù vù, khà khà khà khà!" Mã Trấn sở cười gian, y thấy sắc mặt Tần Phi hiền hòa nên cả gan đề cập luôn đến mục đích của mình: "Tần Trấn đốc, kỳ thực ty chức cố ý ở đây chờ ngài. Các huynh đệ sở tuần kiểm Phố chợ muốn gặp Tần Trấn đốc ôn chuyện. Có thể hiện tại ngài có nhiều việc bề bộn không có nhiều thời gian xã giao. Khà khà. . . chúng huynh đệ đã đặt một bàn tại Nhạc Phong Niên muốn mời Tần Trấn đốc uống chén rượu nhạt. Mong ngài nể mặt nhận lời."
Tần Phi nhàn nhạt 'Ưở' một tiếng, vẫn không cho ý kiến. Nhạc Phong Niên cũng là tửu lâu nổi danh tại Đông Đô, hơn nữa còn là một tửu lâu rất có tiếng. Nơi này không có những chuyện phong hoa tuyết nguyệt mà dựa vào những khúc hát những trò tạp kỹ, còn có nghệ nhân kể chuyện nổi danh để hấp dẫn khách nhân. Món ăn ở đây cũng được gọi là một tuyệt nghệ ở Đông Đô, món nổi danh nhất là da vịt nướng giòn, nếu tửu lâu nhận mình đứng thứ hai ở Đông thì không ai dám nói mình đệ nhất.
Theo thói quen mà Tần Phi nhớ thì bọn người Mã Trấn sở từ trước tới nay vẫn là những người phóng đãng, dù mời khách ăn cơm cũng phải đến những chỗ có mỹ nữ biểu diễn mới đúng. Bọn chúng thích nhất là đánh bài diệp tử và mạt chược lại còn khoái ngắm đùi và ngực nữ nhân. . .
Điều lạ lùng nhất là tại sao bọn họ lại chọn tửu lâu đắt đỏ Nhạc Phong Niên, Mã Trấn sở đặt bàn ăn ở đây một bữa phải mất chừng hai tháng bổng lộc. Thiên hạ không có bữa cơm nào ăn không, Mã Trấn sở đã phải cắn răng dốc túi tất sở cầu không nhỏ.
Thực ra Tần Phi muốn cự tuyệt hắn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trông mong đáng thương của Mã Trấn sở quả thực nếu Tần Phi không đi, y ruột gan đứt từng khúc mất. Tần Phi thở dài trong lòng, đành phải đi một lần thôi, dù sao tình cảm đồng liêu với phân sở Phố chợ không thể không nể mặt nhau. Nếu chính mình không để cho họ một chút mặt mũi chắc hẳn mấy lão đồng liêu khi xưa sẽ bị thương tâm.
Tần Phi nhè nhẹ gật đầu, Mã Trấn sở mừng rỡ. Ngoài đường y đã chuẩn bị một chiếc xe ngựa, lúc này bèn thỉnh Tần Phi lên xe đi Nhạc Phong Niên.
Nhạc Phong Niên là một tửu lâu có phong vị cổ xưa, đại sảnh của lầu một được bố trí làm sân khấu để gánh hát biểu diễn hoặc người thuyết thư ngồi đây kể chuyện. Các căn phòng ở lầu hai lại được làm khá hẹp nhưng hay ở chỗ mỗi gian phòng đều có một cái ống có tác dụng như cái loa thông để khách nhân có thể nghe được hý khúc hoặc giọng kể chuyện từ lầu một.
Mã Trấn sở ân cần dẫn đường thẳng tới một gian phòng tầng hai. Khi y đẩy cửa ra hắn thấy bọn người lão Từ, Triệu Giáp đang ngồi chờ sẵn ở đó. Bọn họ thấy Tần Phi tiến vào đều vội vàng đứng dậy chào hỏi nhưng thần sắc đều có vẻ xấu hổ.
Tần Phi thấy toàn là các đồng liêu già cả lâu năm, đột nhiên có một vị áo lam nam tử tiến tới trước mặt Tần Phi, gã vừa cười ha hả vừa chắp tay thi lễ: "Tần Trấn đốc, tại hạ là Chủ bạn Tuần kiểm Tổng thự Mệnh án xử Mễ Hoa Lương."
Trong lòng Tần Phi lập tức sáng như gương, vị Mễ Hoa Lương hẳn là đã mua chuộc tửu lâu nếu không tám phần cũng bị Sát Sự Thính tra. Có thể gã không có cách nào khác truyền tin vào bên trong Sát Sự Thính nên chuyển chủ ý chú ý vào mình chăng. Với chức vị Tổng thự của gã đương nhiên bọn Mã Trấn sở sợ như rắn rết. Bữa cơm này hẳn là Mễ Hoa Lương sắp xếp, mời vài vị đồng liêu phố chợ chỉ là cá ngụy trang thôi.
"Mễ Chủ bạn xuất thân nơi phố chợ sao?" Tần Phi không chút khách khí hỏi.
Mễ Hoa Lương hàm dưỡng rất tốt: "Tại hạ xuất thân ở Bắc Thành."
" Mễ Chủ bạn sao lại ở đây dùng cơm?" Tần Phi giả như không biết, kinh ngạc hỏi ngược lại.
Mễ Hoa Lương hoàn toàn thật không ngờ Tần Phi nói chuyện thẳng thắn đến vậy, quan lại trên quan trường đều biết chú ý ăn nói ba phần, làm việc làm bảy phần. Tần Phi vừa đến đã nói như thế đẩy mình vào hoàn cảnh hết sức khó xử, đáp cũng không được không đáp càng thất lễ.
Cũng may đầu óc Mễ Hoa Lương rất nhanh nhạy, tay vừa kéo Mã Trấn sở mặt vẫn tươi cười mà nói: "Tần Trấn đốc có chỗ không biết, tại hạ cùng Mã Trấn sở là hảo hữu lâu năm. Hôm trước hạ quan có nghe Mã Trấn sở nói hôm nay đồng liêu phố chợ tụ hội lại mời được Tần Trấn đốc góp vui. Tại hạ đã nghe đại danh Tần Trấn đốc, đáng tiếc duyên gặp gỡ chưa tới, vì vậy đành phải mày dạn mặt dày đến xin một bữa cơm."
Mễ Hoa Lương nói nhã nhặn như thế làm Tần Phi á khẩu.
Khuôn mặt của Mã Trấn sở méo xệch so với khóc còn khó coi hơn, y trơ mắt nhìn Tần Phi. Đối với y mà nói, hai bên đều không thể trêu vào, chỉ hy vọng không vì thế mà đắc tội với Tần Phi.
Tần Phi thở dài, tự mình kéo một cái ghế rồi ngồi xuống, mọi người thấy vậy đều tranh thủ thời gian ngồi vào chỗ của mình bỏ qua hết những lễ giáo phiền phức.
Sau vài câu hỏi thăm, Mễ Hoa Lương cảm thấy thời cơ đã đến liền bắt đầu dẫn dắt câu chuyện: "Tần Trấn đốc, có một chuyện này thật đúng là có chút kỳ quái."
"Kỳ quái ngươi hãy nói đi!" Tần Phi thản nhiên nói.
"Sự tình là như thế này, tại Đông Đô có một vị quan tuổi đã cao lại ham mê đánh bạc. Sau khi xuất ngũ không lâu thì bao nhiêu tiền tài đều thua sạch sẽ. Lão thấy không còn gì để mà sống liền giở trò với cháu gái mình."
"Con của hắn đã chết lâu lắm rồi. Lâu nay đứa cháu gái được bà nội nuôi dưỡng, năm vừa tròn mười sáu mặt mũi cũng hơi xinh đẹp. Con bé này vốn đã gả cho một nhà nọ rồi. Nhưng khi vị quan này về hưu liền bảo với bà lão ở nhà là không muốn gả cho nhà nọ nữa, lão huỷ hôn ước rồi bảo sẽ gả cháu gái cho một người họ hàng xa của Lôi Thái Úy. Nữ nhân đúng là không hiểu chuyện đời? Bà lão mới vừa nghe người nọ có quan hệ họ hàng với Lôi Thái Úy thì như bị ma quỷ ám ảnh đồng ý luôn. Sau đó hai ông bà tìm tạm một cái cớ huỷ hôn ước với nhà nọ."
"Kỳ thực, có phải lão gả cháu cho nhà Lôi gia mà là bán cháu gái gái vào thanh lâu với giá cao! Sau đó lão tìm rất nhiều lý do lừa gạt lão bà. Lão bảo với bà lão là phép nhà Lôi gia rất nghiêm khắc, còn bảo cháu gái không có tư cách làm chính thất mà chỉ có thể làm thiếp, cho nên hôn lễ sẽ làm khi có dịp tốt sau này. Tóm lại là lừa gạt bà lão để cho xong chuyện."
"Đứa cháu gái bị bán kia một mực kiên trinh bất khuất, chết sống không chịu tiếp khách. Thanh lâu đánh cũng đã đánh, đói cũng đã bỏ đói, mê dược cũng đã cho nếm nhưng nha đầu kia đều làm hỏng mọi chuyện. Thanh lâu thấy không thể thuận lợi liền bán cho một thanh lâu khác. . . Sự tình như vậy lại diễn ra một lần nữa. Sau đó nó bị bán liên tục cho năm thanh lâu khác."
Tần Phi chậm rãi mở miệng nói: "Lại có chuyện này cơ à, thế gian còn có ông nội như vậy nữa sao?"
Mễ Hoa Lương thấy Tần Phi lên tiếng, trong lòng có vài phần lo lắng lúc này nói ra: "Thế gian rộng lớn, chuyện gì cũng có. Về sau bà lão kia nhớ cháu gái quá mới tự mình chống gậy đi đến nhà người thân của Lôi gia nói muốn gặp cháu gái một tý. Người Lôi gia bảo là hoàn toàn không biết đứa cháu gái kia. Bà lão bị mắc lừa liền trở nhà liều mình với lão già kia, bắt lão phải tìm bằng được cháu gái trở về."
"Lão già kia bị bức bách nhưng không có biện pháp gì khác, đành phải cắn răng giơ mặt mo đi chuộc cháu gái về. Nhưng do kỹ viện đã bán đi bán lại nên chúng cũng chẳng quan tâm là đứa cháu gái bị bán đi những đâu." Mễ Hoa Lương buồn rầu thở dài: "Luật lệ Đại Sở là như thế, một khi thân đã vào thanh lâu chính là dân đen. Dân đen có thể bị mua bán không cần ghi chép!"
" Cả nhà không có cách nào tìm được đành phải đi báo quan. Tuần Kiểm Sở nhận án, trước tiên bắt hết lão già kia vì lão dám bán cháu gái cho kỹ viện, chuyện này là phạm vào quốc pháp. Tiếp theo phải tìm đứa cháu kia trả về. . ." Mễ Hoa Lương cười khổ hai tiếng: "Nhưng rồi lại gặp phải hai phiền toán."
"Phiền toái gì?" Tần Phi hỏi ngược lại.
"Đứa cháu gái của ta bị người ta bán cho thanh lâu, về sau được một người chuộc thân đưa về làm tỳ nữ. Người kia chúng ta không dám trêu vào. . ." Mễ Hoa Lương nói tiếp: "Tần Trấn đốc, tại hạ phụ trách Mệnh án xử, nguyên bản những loại vụ án không đầu không cuối đều gửi cho ta. Không hiểu vì nghĩ quẩn thế nào mà viên quan kia lại treo cổ tự tử trong nhà lao. Thế rồi vụ án được chuyển tới cho ta thì. . . Ta nhận vụ án chưa đầy một ngày, Mệnh án xử đã bị người đập phá, cũng may tại hạ nhanh chân thấy thời cơ không ổn liền lập tức chuồn ngay. Đáng thương cho những huynh đệ Mệnh án xử, người nào người nấy bị đánh thê thảm, mặt mũi bầm dập, đứt gân gãy xương. . ."
Mễ Hoa Lương đột nhiên quỳ xuống: "Cả Đông Đô ta biết chỉ có hai người có thể xử giùm cho ta, không phải Tần Trấn đốc thì không ai có thể giúp được ta. Theo tại hạ nhớ thì xuất thân Tần Trấn đốc cũng là Tuần kiểm, thỉnh ngài giúp chúng ta đi!"

back top