Quyển 2: Bộc lộ tài năng
Trên sân tập là một cảnh tượng hỗn độn, chỗ nào cũng có những cậu ấm mặt mũi bầm dập, áo quần tả tơi. Một trăm binh sĩ lang nha xếp chỉnh tề thành bốn hàng. Trời chiều toả ánh nắng màu vàng ấm áp, nắng rọi vào gương mặt vào quân phục binh sĩ làm họ trong thật uy vũ. Hình ảnh uy vũ ấy thật đối lập với những cậu ấm đang nằm than thở kia.
Từ xa tiến tới sàn vật có ba người. Hai nam một nữ!
Tùy Kiệt lập tức đứng thẳng, sau đó một trăm binh sĩ lang nha cũng ngẩng đầu ưỡn ngực để chuẩn bị nghênh đón Tần Phi.
"Vẫn còn đứng được chứ?" Tần Phi liếc qua các thiếu gia rầm rì rồi hỏi Tùy Kiệt.
Tùy Kiệt lắc đầu rồi nói: "Tần Trấn đốc, phần lớn bọn chúng không chịu nổi một kích, nhưng có vài vị xuất thân võ tướng thế gia, thân thủ cũng có vài phần công phu. Mười mấy người miễn cưỡng chống cự một hồi, sau đó ty chức gọi thêm binh sĩ lang nha xông vào mới oánh cho mấy vị bò lăn bò càng."
Tần Phi trầm ngâm nói: "Vài người này được thông qua cho theo đội ngũ, còn lại là phường giá áo túi cơm. . . Cứ thế đi. Trước khi đi Bắc Cương cứ luyện tập như thế nhé. Có thể chống cự lại binh sĩ lang nha thì cơ hội sống sót ở Bắc Cương tăng thêm vài phần đáng kể. Có lẽ những người này trước đây chưa từng nghĩ đến chuyện lập công. Nhưng đi với ta đến Bắc Cương chỉ có thể dựa vào bản lãnh của mình để lập công thôi."
Tùy Kiệt dạ một tiếng rồi quan sát người đứng sau lưng Tần Phi. Nam tử này dù y không biết nhưng trên thân toát ra uy phong nhụê khí bức nhân không ai bì nổi. Nam tử có như vậy khí độ như vậy nhất định là một nhân vật khó lường. Tùy Kiệt không dám chậm trễ, hướng đối phương thực hiện lễ số.
Tần Phi phất phất tay bảo đội lang nha lui hết rồi quay sang nói với Lý Hổ Nô: "Lý Tổng binh, đây chính là lý do mà ta nhất định phải mời ngươi xuống núi. Ta vốn là cái đinh trong mắt Yến Vương. Lần này bắc thượng lại phải mang theo nhiều cái bình làm cảnh như vậy mà không có danh tướng quen thuộc với tình huống ở Bắc Cương toạ trấn thì ta cảm thấy mang hơn một trăm người này cứ như là đưa ra pháp trường chịu chết."
Khuôn mặt Lý Hổ Nô lạnh như băng quét ánh mắt nhìn đám công tử ca, bị ánh mắt của y đảo qua, tất cả đều kinh hãi.
"Nếu như bọn họ là bộ hạ của ta, chắc đã bị ta ném đi cho chó ăn từ lâu rồi." Lý Hổ Nô thản nhiên nói: "Tuy nhiên nếu chỉ xách theo bọn họ chạy một vòng quanh Bắc Cương rồi nhặt lại tính mạng dưới đao của Man tử thì không phải vấn đề lớn."
Lý Hổ Nô có lòng tin như vậy làm Tần Phi mừng rỡ.
Không đợi Tần Phi mở miệng, Lý Hổ Nô liền giải thích: "Bắc Cương thường xuyên phải chiến đấu với Man tử nên rất ít người tình nguyện gia nhập cho nên rất nhiều người không hiểu tình trạng của Bắc Cương. Trước kia Man tộc chỉ có một vị Đại Hãn, mỗi một bộ tộc sẽ có một Khả Hãn. Cách đây khoảng một trăm năm, đương kim Đại Hãn chết bất đắc kỳ tử, trong đám con cái có hai người có bản lãnh nhận được ủng hộ của một số bộ tộc nên tranh đoạt ngôi vị Đại Hãn. Tranh đoạt một hồi không phân cao thấp bèn dùng vũ lực là đơn giản nhất. Sau hơn một năm đánh lộn bậy không ai làm gì được ai. Thảo nguyên từ đó chia thành hai phương. Phía Đông, là nhóm người mà xưa nay chúng ta gọi là Man tộc. Phía Tây là nhóm người hành vi còn tàn bạo hơn. Thường thì sau khi cướp bóc sẽ giết hại. Vì vậy, người ở Bắc Cương gọi là Ma tộc!"
"Rất nhiều người cho rằng Man tộc chính là Ma tộc, kỳ thực gọi như vậy cũng không sai. Chỉ có điều, trong mắt người ở Bắc Cương, man tử tuy dã man thật đấy nhưng không là đáng sợ như vậy. Ma tộc mới đáng sợ, ma tộc vừa tới thì tử thi rơi đầy đất. Ma tộc mới là kẻ địch thường xuyên của Bắc Cương quân! Khi thí nghiệm vũ khí, bình thường là tìm man tử." Lý Hổ Nô khóe miệng có chút nhếch lên, y mỉm cười nói: "Man tử, phải nói là chúng ta toàn bắt nạt họ."
Lần nói chuyện này cho Tần Phi một hình dung cơ bản đối với Bắc Cương, muốn rời khỏi Bắc Cương bình yên vô sự còn phải tốn nhiều công phu.
Tần Phi ôm quyền nói: "Lý Tổng binh, tạm thời kính xin ngươi ở lại đại lao Hình bộ đại lao. Mấy ngày nữa ta sẽ thỉnh lão đại Sát Sự Thính đến Hình bộ can thiệp, nhất định để ngươi quang minh chính đại đi ra."
Lý Hổ Nô như có điều suy nghĩ khi nhìn giáo trường trống trải, không khí sát phạt ẩn hiện đâu đây làm cho người ta không khỏi hồi tưởng lại đại quân giáo vàng ngựa sắt tiến nhanh như rồng. Y xuất thân Bắc Cương, từng sống cuộc đời người lính rồi bị nhốt ở Hình bộ mười năm, giờ y đứng trên giáo trường tâm tình cảm khái muôn phần. Tuy tuổi mới ba mươi lăm nhưng giờ như người có tâm lý hơn bốn mươi tuổi. Mà, trên giáo trường chỉ có. . .
Những quan binh như lang như hổ. . .
Những binh khí phản chiếu ánh nắng chói chang. . .
Những chiến mã mạnh mẽ. . .
Phảng phất ẩn sâu trong máu của Lý Hổ Nô là những tiếng hô hoán.
"Nếu như. . ." Lý Hổ Nô dừng một chút: "Không có nếu như, ta với ngươi đi!"
Tần Phi trịnh trọng ôm quyền trầm giọng nói: "Đa tạ!"
. . .
Tháng ba tiết xuân cũng là lúc chim muông bay khắp thảo trường, thời tiết ở Bắc Cương vẫn còn se se lạnh , gió vẫn thổi vù vù tựa như một thanh tiểu đao tử thổi bay những lông tơ trên mặt của những binh sĩ vẫn còn vương sữa mẹ. Đoàn người từ Đông Đô đến chưa thể thích nghi với khí hậu khô hanh của Bắc Cương nên đôi môi nứt nẻ, hai mắt đỏ ngầu, trong người rất khó chịu.
Hơn trăm kỵ binh phi như bay, hai mươi chiếc nỏ được đặt trong hòm kín được kéo bằng ba cỗ xe ngựa. Tùy Kiệt dẫn một đội lang nha hàng thật giá thật đi trước mở đường. Đại đội nhân mã sắp một hàng dài phía sau từ từ tiến theo. Dân cư Bắc Cương không đông lắm, càng lên hướng bắc càng thấy ít người. Đi đến hôm nay, trên đường đã không còn một bóng, ngẫu nhiên gặp được thương nhân trên đường thì họ đều bỏ trốn khi nhìn thấy quân đội hành quân.
Bắc Cương thường xuyên phát sinh chiến sự, vì thế hành quân rất thuận lợi, đường đất so với nhiều địa phương khác tốt hơn rất nhiều. Điều này rất tiện khi hành quân, nhất là kỵ binh có thể chạy ra chiến trường với tốc độ nhanh nhất. Đường không quá rộng chỉ đủ để bốn con ngựa sóng vai . Thủ hạ của Tần Phi là đoàn thiếu gia binh, bởi vì họ chưa được huấn luyện qua hàng ngũ nên đi không hàng không lối, đi lại ngổn ngang, cũng mặc nhung trang, cũng cưỡi chiến mã nhưng trông không khác gì đi chơi tiết thanh minh ở Đông Đô, cho nên đội ngũ lại càng hỗn loạn, cồng kềnh.
Lý Hổ Nô ngay từ đầu đã không coi đám thiếu gia binh là chiến sĩ, y đã nói, Tần Trấn đốc a, coi như chúng ta dẫn theo tám mươi đầu sủng vật đi Bắc Cương a. . .
Sau lưng đoàn người đột nhiên có tiếng nổ lớn, Tần Phi quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy bụi đất tung bay, một đội kỵ binh hùng hổ lao tới, chúng vượt qua ba cỗ xe xe ngựa, định cắt đôi đội ngũ binh sĩ lang nha.
"Đạo quân nào thế? Sao lại không nói gì?" Phồn Đóa Nhi là một trong những người thiết kế nỏ nên tất nhiên đi theo. Phàm ai chế tạo khí giới đều rất chú ý quy củ, hành động cũng có chút quy phạm. Khi nhìn thấy một đội kỵ binh xông vào làm loạn đương nhiên trong lòng tức giận.
Lý Hổ Nô ngẩng đầu nhìn lên khẽ nói: "Đây là Bắc Cương quân. Quân mã Bắc Cương rất khác biệt so với nơi khác. Yến Vương đã từng hạ lệnh phải tạo điều kiện cho quân đội di chuyển nên cho quân mã đặc quyền. Quân mã có thể xuyên qua phố xá sầm uất, có thể chạy thẳng qua đồng ruộng, quân đội có thể gặp quan văn mà không cần ngừng lại. Ngươi nhìn kỹ đội kỵ binh này đi, trên mỗi đầu ngựa đều được bọc một mặt nạ đồng xanh, đó chính là dấu hiệu nhận biết quân mã Bắc Cương."
"Hóa ra là địa đầu xà, chả trách hung hăng quen thói." Tần Phi mỉm cười nói.
Đội ngũ của nhóm thiếu gia binh đã hỗn loạn lại đột nhiên bị một đội kỵ binh xâm nhập nên càng thêm ngổn ngang đâm ra lại thành cản trở đường hành quân của cánh quân Bắc Cương.
"Quân đội ở đâu mà dám cản đường quân Bắc Cương?" Một người cầm đầu ghìm chặt chiến mã, con ngựa đứng thẳng bằng hai chân, người kỵ sĩ cao giọng quát hỏi.
Câu hỏi này làm cho trong lòng đám thiếu gia có cảm giác bị áp bức và lăng nhục. Phải biết rằng ở nhà chúng đều là những bảo bối, cha của bọn chúng đều là những vị nổi danh ở Đông Đô. Dựa vào hơi cha nếu không phải là quan tam phẩm chúng cũng không thèm giữ lễ nghĩa mà chào hỏi.
Vẫn là đám thiếu gia xắn quần xắn áo xông lên trước, bọn họ diễu võ dương oai mà không cần biết đám trước mặt là ai. Vừa đến Bắc Cương đã bị một nhóm lính quèn cướp đường, còn hùng hổ hỏi han bậy bạ. Nỗi sỉ nhục này làm sao đám thiếu gia nhịn được đây?
"Đường là của ngươi à? Lão tử không được đi sao?" Thiếu gia Hà Khôn là Văn Uyên Các Hà Học sĩ ngạo nghễ nhìn quân mã Bắc Cương rồi trả lời lại một cách mỉa mai nói: "Các ngươi thuộc quân đội Bắc Cương, lão tử cũng là binh sĩ lang nha. Từ trước đến nay đều là người khác nhường đường cho lão tử, lão tử không có thói quen nhường đường cho người ta."
Hà Khôn thốt lên làm đám thiếu gia nhiệt liệt ủng hộ.
Quân mã Bắc Cương nhanh chóng yên tĩnh trở lại, hơn mười con chiến mã cúi đầu hý, những mặt nạ bằng đồng xanh làm cho chiến mã trông rất uy mãnh. Bọn kỵ binh lạnh lùng đánh giá đám thiếu gia binh, sau một lúc người cầm đầu cất cao giọng nói: "Lũ binh sĩ lang nha chỉ là cái rắm, chỉ là lũ chó giữ nhà được Sát Sự Thính nuôi dưỡng. Các ngươi đã từng trải qua chiến trường chưa? Đã giết man tử chưa? Bắc Cương quân chúng ta mới là quân đội mạnh nhất Đại Sở. Cái gì ở Bắc Cương đều chúng ta định đoạt. Con đường này, chúng ta phải đi, các ngươi phải nhường!"
"Con mẹ nó ngươi mới là con chó mà Yến Vương nuôi dưỡng." Hà Khôn giận tím mặt, gã xuất thân trong gia đình Học sĩ nên trong bụng có vài ngấn mực. Gã không có sở trường mắng chửi người khác, muốn mắng thật chanh chua nhưng nhất thời không nghĩ được câu gì đáo để cả.
Lý Hổ Nô mỉm cười thì thầm với Tần Phi: " Quân mã Bắc Cương mắt cao hơn đầu, từ xưa đến nay luôn xem thường quân mã nơi khác. Đây cũng chuyện thường tình, khi ta trong đội ngũ Bắc Cương quân cũng tự cho rằng là đội quân số một thiên hạ. Chúng ta quét ngang thảo nguyên, ngăn cản Man tộc. Nhìn bọn chúng, nhớ lại hồi thiếu niên cũng rất kiêu ngạo nhé!"
"Nói đến kiêu ngạo, ngươi làm sao lớn lối bằng lũ thiếu gia này?" Tần Phi cười nói: "Lần này chính là cây kim so với cọng râu, hai bên đều trèo cao rồi."
Phồn Đóa Nhi ngạc nhiên nói: "Tần Trấn đốc, ngươi thân là trưởng quan sao lại không ra mặt điều đình ngăn lại, cứ vậy ngồi xem biến cố sao?"
"Sao phải quản?" Tần Phi nhún vai: "Chúng ta dẫn đám thiếu gia binh quen thói ương ngạnh xưa nay. Quân mã Bắc Cương con mắt cũng để lên trên đầu. Ta muốn coi xem, rốt cuộc là thiếu gia Đông Đô lợi hại hay là hán tử Bắc Cương cường hãn!"
Tình huống hiện giờ đã hỗn loạn rồi, hơn mười quân mã Bắc Cương tràn ra cả con đường giằng co với gần trăm lang nha. Cả hai bên đều khoa tay múa chân, quát mắng không ngừng.
Quân mã Bắc Cương quân phần lớn xuất thân nơi phố phường, vì thế ngôn ngữ mắng người muôn màu muôn vẻ, bắt đầu bằng việc ân cần thăm hỏi bát đại tổ tông các thiếu gia, rồi đến bắt quàng quan hệ thân thiết với những phụ nữ trong gia thuộc của đám thiếu gia, thỉnh thoảng lại tự cho mình là bậc cha chú tổ phụ.
Điều này làm cho các thiếu gia làm sao chịu nổi được? Mẹ của bọn họ tối thiểu đều là tam phẩm phu nhân, tỷ muội của bọn họ cũng được phong tước vị lớn nhỏ, bậc cha chú tổ phụ đều là đại thần trong triều. Thế mà trong miệng của mấy tên quân mã Bắc Cương đã thành phân chó rệ đường. . .
Các thiếu gia không cam lòng yếu thế bèn chửi ầm lên, nhưng so với bọn chúng yếu thế hơn nhiều. Nói đi nói lại cũng chỉ là chúc cho mẫu thân đối phương phạm tội, hay là so chúng với mấy bộ phận tiêu hóa trong người.
Cục diện hỗn loạn vô cùng, dần dần thiếu gia binh rơi xuống hạ phong. . .
Trên sân tập là một cảnh tượng hỗn độn, chỗ nào cũng có những cậu ấm mặt mũi bầm dập, áo quần tả tơi. Một trăm binh sĩ lang nha xếp chỉnh tề thành bốn hàng. Trời chiều toả ánh nắng màu vàng ấm áp, nắng rọi vào gương mặt vào quân phục binh sĩ làm họ trong thật uy vũ. Hình ảnh uy vũ ấy thật đối lập với những cậu ấm đang nằm than thở kia.
Từ xa tiến tới sàn vật có ba người. Hai nam một nữ!
Tùy Kiệt lập tức đứng thẳng, sau đó một trăm binh sĩ lang nha cũng ngẩng đầu ưỡn ngực để chuẩn bị nghênh đón Tần Phi.
"Vẫn còn đứng được chứ?" Tần Phi liếc qua các thiếu gia rầm rì rồi hỏi Tùy Kiệt.
Tùy Kiệt lắc đầu rồi nói: "Tần Trấn đốc, phần lớn bọn chúng không chịu nổi một kích, nhưng có vài vị xuất thân võ tướng thế gia, thân thủ cũng có vài phần công phu. Mười mấy người miễn cưỡng chống cự một hồi, sau đó ty chức gọi thêm binh sĩ lang nha xông vào mới oánh cho mấy vị bò lăn bò càng."
Tần Phi trầm ngâm nói: "Vài người này được thông qua cho theo đội ngũ, còn lại là phường giá áo túi cơm. . . Cứ thế đi. Trước khi đi Bắc Cương cứ luyện tập như thế nhé. Có thể chống cự lại binh sĩ lang nha thì cơ hội sống sót ở Bắc Cương tăng thêm vài phần đáng kể. Có lẽ những người này trước đây chưa từng nghĩ đến chuyện lập công. Nhưng đi với ta đến Bắc Cương chỉ có thể dựa vào bản lãnh của mình để lập công thôi."
Tùy Kiệt dạ một tiếng rồi quan sát người đứng sau lưng Tần Phi. Nam tử này dù y không biết nhưng trên thân toát ra uy phong nhụê khí bức nhân không ai bì nổi. Nam tử có như vậy khí độ như vậy nhất định là một nhân vật khó lường. Tùy Kiệt không dám chậm trễ, hướng đối phương thực hiện lễ số.
Tần Phi phất phất tay bảo đội lang nha lui hết rồi quay sang nói với Lý Hổ Nô: "Lý Tổng binh, đây chính là lý do mà ta nhất định phải mời ngươi xuống núi. Ta vốn là cái đinh trong mắt Yến Vương. Lần này bắc thượng lại phải mang theo nhiều cái bình làm cảnh như vậy mà không có danh tướng quen thuộc với tình huống ở Bắc Cương toạ trấn thì ta cảm thấy mang hơn một trăm người này cứ như là đưa ra pháp trường chịu chết."
Khuôn mặt Lý Hổ Nô lạnh như băng quét ánh mắt nhìn đám công tử ca, bị ánh mắt của y đảo qua, tất cả đều kinh hãi.
"Nếu như bọn họ là bộ hạ của ta, chắc đã bị ta ném đi cho chó ăn từ lâu rồi." Lý Hổ Nô thản nhiên nói: "Tuy nhiên nếu chỉ xách theo bọn họ chạy một vòng quanh Bắc Cương rồi nhặt lại tính mạng dưới đao của Man tử thì không phải vấn đề lớn."
Lý Hổ Nô có lòng tin như vậy làm Tần Phi mừng rỡ.
Không đợi Tần Phi mở miệng, Lý Hổ Nô liền giải thích: "Bắc Cương thường xuyên phải chiến đấu với Man tử nên rất ít người tình nguyện gia nhập cho nên rất nhiều người không hiểu tình trạng của Bắc Cương. Trước kia Man tộc chỉ có một vị Đại Hãn, mỗi một bộ tộc sẽ có một Khả Hãn. Cách đây khoảng một trăm năm, đương kim Đại Hãn chết bất đắc kỳ tử, trong đám con cái có hai người có bản lãnh nhận được ủng hộ của một số bộ tộc nên tranh đoạt ngôi vị Đại Hãn. Tranh đoạt một hồi không phân cao thấp bèn dùng vũ lực là đơn giản nhất. Sau hơn một năm đánh lộn bậy không ai làm gì được ai. Thảo nguyên từ đó chia thành hai phương. Phía Đông, là nhóm người mà xưa nay chúng ta gọi là Man tộc. Phía Tây là nhóm người hành vi còn tàn bạo hơn. Thường thì sau khi cướp bóc sẽ giết hại. Vì vậy, người ở Bắc Cương gọi là Ma tộc!"
"Rất nhiều người cho rằng Man tộc chính là Ma tộc, kỳ thực gọi như vậy cũng không sai. Chỉ có điều, trong mắt người ở Bắc Cương, man tử tuy dã man thật đấy nhưng không là đáng sợ như vậy. Ma tộc mới đáng sợ, ma tộc vừa tới thì tử thi rơi đầy đất. Ma tộc mới là kẻ địch thường xuyên của Bắc Cương quân! Khi thí nghiệm vũ khí, bình thường là tìm man tử." Lý Hổ Nô khóe miệng có chút nhếch lên, y mỉm cười nói: "Man tử, phải nói là chúng ta toàn bắt nạt họ."
Lần nói chuyện này cho Tần Phi một hình dung cơ bản đối với Bắc Cương, muốn rời khỏi Bắc Cương bình yên vô sự còn phải tốn nhiều công phu.
Tần Phi ôm quyền nói: "Lý Tổng binh, tạm thời kính xin ngươi ở lại đại lao Hình bộ đại lao. Mấy ngày nữa ta sẽ thỉnh lão đại Sát Sự Thính đến Hình bộ can thiệp, nhất định để ngươi quang minh chính đại đi ra."
Lý Hổ Nô như có điều suy nghĩ khi nhìn giáo trường trống trải, không khí sát phạt ẩn hiện đâu đây làm cho người ta không khỏi hồi tưởng lại đại quân giáo vàng ngựa sắt tiến nhanh như rồng. Y xuất thân Bắc Cương, từng sống cuộc đời người lính rồi bị nhốt ở Hình bộ mười năm, giờ y đứng trên giáo trường tâm tình cảm khái muôn phần. Tuy tuổi mới ba mươi lăm nhưng giờ như người có tâm lý hơn bốn mươi tuổi. Mà, trên giáo trường chỉ có. . .
Những quan binh như lang như hổ. . .
Những binh khí phản chiếu ánh nắng chói chang. . .
Những chiến mã mạnh mẽ. . .
Phảng phất ẩn sâu trong máu của Lý Hổ Nô là những tiếng hô hoán.
"Nếu như. . ." Lý Hổ Nô dừng một chút: "Không có nếu như, ta với ngươi đi!"
Tần Phi trịnh trọng ôm quyền trầm giọng nói: "Đa tạ!"
. . .
Tháng ba tiết xuân cũng là lúc chim muông bay khắp thảo trường, thời tiết ở Bắc Cương vẫn còn se se lạnh , gió vẫn thổi vù vù tựa như một thanh tiểu đao tử thổi bay những lông tơ trên mặt của những binh sĩ vẫn còn vương sữa mẹ. Đoàn người từ Đông Đô đến chưa thể thích nghi với khí hậu khô hanh của Bắc Cương nên đôi môi nứt nẻ, hai mắt đỏ ngầu, trong người rất khó chịu.
Hơn trăm kỵ binh phi như bay, hai mươi chiếc nỏ được đặt trong hòm kín được kéo bằng ba cỗ xe ngựa. Tùy Kiệt dẫn một đội lang nha hàng thật giá thật đi trước mở đường. Đại đội nhân mã sắp một hàng dài phía sau từ từ tiến theo. Dân cư Bắc Cương không đông lắm, càng lên hướng bắc càng thấy ít người. Đi đến hôm nay, trên đường đã không còn một bóng, ngẫu nhiên gặp được thương nhân trên đường thì họ đều bỏ trốn khi nhìn thấy quân đội hành quân.
Bắc Cương thường xuyên phát sinh chiến sự, vì thế hành quân rất thuận lợi, đường đất so với nhiều địa phương khác tốt hơn rất nhiều. Điều này rất tiện khi hành quân, nhất là kỵ binh có thể chạy ra chiến trường với tốc độ nhanh nhất. Đường không quá rộng chỉ đủ để bốn con ngựa sóng vai . Thủ hạ của Tần Phi là đoàn thiếu gia binh, bởi vì họ chưa được huấn luyện qua hàng ngũ nên đi không hàng không lối, đi lại ngổn ngang, cũng mặc nhung trang, cũng cưỡi chiến mã nhưng trông không khác gì đi chơi tiết thanh minh ở Đông Đô, cho nên đội ngũ lại càng hỗn loạn, cồng kềnh.
Lý Hổ Nô ngay từ đầu đã không coi đám thiếu gia binh là chiến sĩ, y đã nói, Tần Trấn đốc a, coi như chúng ta dẫn theo tám mươi đầu sủng vật đi Bắc Cương a. . .
Sau lưng đoàn người đột nhiên có tiếng nổ lớn, Tần Phi quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy bụi đất tung bay, một đội kỵ binh hùng hổ lao tới, chúng vượt qua ba cỗ xe xe ngựa, định cắt đôi đội ngũ binh sĩ lang nha.
"Đạo quân nào thế? Sao lại không nói gì?" Phồn Đóa Nhi là một trong những người thiết kế nỏ nên tất nhiên đi theo. Phàm ai chế tạo khí giới đều rất chú ý quy củ, hành động cũng có chút quy phạm. Khi nhìn thấy một đội kỵ binh xông vào làm loạn đương nhiên trong lòng tức giận.
Lý Hổ Nô ngẩng đầu nhìn lên khẽ nói: "Đây là Bắc Cương quân. Quân mã Bắc Cương rất khác biệt so với nơi khác. Yến Vương đã từng hạ lệnh phải tạo điều kiện cho quân đội di chuyển nên cho quân mã đặc quyền. Quân mã có thể xuyên qua phố xá sầm uất, có thể chạy thẳng qua đồng ruộng, quân đội có thể gặp quan văn mà không cần ngừng lại. Ngươi nhìn kỹ đội kỵ binh này đi, trên mỗi đầu ngựa đều được bọc một mặt nạ đồng xanh, đó chính là dấu hiệu nhận biết quân mã Bắc Cương."
"Hóa ra là địa đầu xà, chả trách hung hăng quen thói." Tần Phi mỉm cười nói.
Đội ngũ của nhóm thiếu gia binh đã hỗn loạn lại đột nhiên bị một đội kỵ binh xâm nhập nên càng thêm ngổn ngang đâm ra lại thành cản trở đường hành quân của cánh quân Bắc Cương.
"Quân đội ở đâu mà dám cản đường quân Bắc Cương?" Một người cầm đầu ghìm chặt chiến mã, con ngựa đứng thẳng bằng hai chân, người kỵ sĩ cao giọng quát hỏi.
Câu hỏi này làm cho trong lòng đám thiếu gia có cảm giác bị áp bức và lăng nhục. Phải biết rằng ở nhà chúng đều là những bảo bối, cha của bọn chúng đều là những vị nổi danh ở Đông Đô. Dựa vào hơi cha nếu không phải là quan tam phẩm chúng cũng không thèm giữ lễ nghĩa mà chào hỏi.
Vẫn là đám thiếu gia xắn quần xắn áo xông lên trước, bọn họ diễu võ dương oai mà không cần biết đám trước mặt là ai. Vừa đến Bắc Cương đã bị một nhóm lính quèn cướp đường, còn hùng hổ hỏi han bậy bạ. Nỗi sỉ nhục này làm sao đám thiếu gia nhịn được đây?
"Đường là của ngươi à? Lão tử không được đi sao?" Thiếu gia Hà Khôn là Văn Uyên Các Hà Học sĩ ngạo nghễ nhìn quân mã Bắc Cương rồi trả lời lại một cách mỉa mai nói: "Các ngươi thuộc quân đội Bắc Cương, lão tử cũng là binh sĩ lang nha. Từ trước đến nay đều là người khác nhường đường cho lão tử, lão tử không có thói quen nhường đường cho người ta."
Hà Khôn thốt lên làm đám thiếu gia nhiệt liệt ủng hộ.
Quân mã Bắc Cương nhanh chóng yên tĩnh trở lại, hơn mười con chiến mã cúi đầu hý, những mặt nạ bằng đồng xanh làm cho chiến mã trông rất uy mãnh. Bọn kỵ binh lạnh lùng đánh giá đám thiếu gia binh, sau một lúc người cầm đầu cất cao giọng nói: "Lũ binh sĩ lang nha chỉ là cái rắm, chỉ là lũ chó giữ nhà được Sát Sự Thính nuôi dưỡng. Các ngươi đã từng trải qua chiến trường chưa? Đã giết man tử chưa? Bắc Cương quân chúng ta mới là quân đội mạnh nhất Đại Sở. Cái gì ở Bắc Cương đều chúng ta định đoạt. Con đường này, chúng ta phải đi, các ngươi phải nhường!"
"Con mẹ nó ngươi mới là con chó mà Yến Vương nuôi dưỡng." Hà Khôn giận tím mặt, gã xuất thân trong gia đình Học sĩ nên trong bụng có vài ngấn mực. Gã không có sở trường mắng chửi người khác, muốn mắng thật chanh chua nhưng nhất thời không nghĩ được câu gì đáo để cả.
Lý Hổ Nô mỉm cười thì thầm với Tần Phi: " Quân mã Bắc Cương mắt cao hơn đầu, từ xưa đến nay luôn xem thường quân mã nơi khác. Đây cũng chuyện thường tình, khi ta trong đội ngũ Bắc Cương quân cũng tự cho rằng là đội quân số một thiên hạ. Chúng ta quét ngang thảo nguyên, ngăn cản Man tộc. Nhìn bọn chúng, nhớ lại hồi thiếu niên cũng rất kiêu ngạo nhé!"
"Nói đến kiêu ngạo, ngươi làm sao lớn lối bằng lũ thiếu gia này?" Tần Phi cười nói: "Lần này chính là cây kim so với cọng râu, hai bên đều trèo cao rồi."
Phồn Đóa Nhi ngạc nhiên nói: "Tần Trấn đốc, ngươi thân là trưởng quan sao lại không ra mặt điều đình ngăn lại, cứ vậy ngồi xem biến cố sao?"
"Sao phải quản?" Tần Phi nhún vai: "Chúng ta dẫn đám thiếu gia binh quen thói ương ngạnh xưa nay. Quân mã Bắc Cương con mắt cũng để lên trên đầu. Ta muốn coi xem, rốt cuộc là thiếu gia Đông Đô lợi hại hay là hán tử Bắc Cương cường hãn!"
Tình huống hiện giờ đã hỗn loạn rồi, hơn mười quân mã Bắc Cương tràn ra cả con đường giằng co với gần trăm lang nha. Cả hai bên đều khoa tay múa chân, quát mắng không ngừng.
Quân mã Bắc Cương quân phần lớn xuất thân nơi phố phường, vì thế ngôn ngữ mắng người muôn màu muôn vẻ, bắt đầu bằng việc ân cần thăm hỏi bát đại tổ tông các thiếu gia, rồi đến bắt quàng quan hệ thân thiết với những phụ nữ trong gia thuộc của đám thiếu gia, thỉnh thoảng lại tự cho mình là bậc cha chú tổ phụ.
Điều này làm cho các thiếu gia làm sao chịu nổi được? Mẹ của bọn họ tối thiểu đều là tam phẩm phu nhân, tỷ muội của bọn họ cũng được phong tước vị lớn nhỏ, bậc cha chú tổ phụ đều là đại thần trong triều. Thế mà trong miệng của mấy tên quân mã Bắc Cương đã thành phân chó rệ đường. . .
Các thiếu gia không cam lòng yếu thế bèn chửi ầm lên, nhưng so với bọn chúng yếu thế hơn nhiều. Nói đi nói lại cũng chỉ là chúc cho mẫu thân đối phương phạm tội, hay là so chúng với mấy bộ phận tiêu hóa trong người.
Cục diện hỗn loạn vô cùng, dần dần thiếu gia binh rơi xuống hạ phong. . .