Cho dù sĩ khí không hề rơi xuống hạ phong, có điều dưới tình huống hoàn toàn không chiếm được ưu thế vì những từ ngữ chợ búa và giọng điệu quê mùa, Thiếu gia binh liên tiếp bại lui trong cuộc khẩu chiến.
Vì vậy cuộc chiến lập tức tiến vào giai đoạn thứ hai, song phương đều tỏ ý "Có bản lĩnh thì đụng ta này!", "Ngươi đụng vào ta thử xem?"
Trông thấy quân sĩ hai bên sắp dùng đến quyền cước, mùi thuốc súng càng lúc càng đậm, Tần Phi khẽ ho khan một tiếng, hắn giục ngựa tiến lên rồi cất cao giọng: "Chư vị, đường vốn chật chội, giành đường chỉ là việc nhỏ, không đáng để mất hòa khí. Dám hỏi Bắc Cương quân các ngươi có việc quân trọng yếu không?"
Tần Phi đang mặc quan phục Trấn đốc Đồng tri, thật ra Bắc Cương quân cũng không phải là không có người nhận ra, chúng biết người này là một quan quân không nhỏ, tên kỵ binh dẫn đầu liền lạnh lùng quát: "Chỉ cần là xuất hành quân mã, đương nhiên là có quân vụ. Việc quân không chia lớn nhỏ, mọi sự đều có liên quan đến sự an nguy của Bắc Cương."
Chụp một cái mũ thật lớn, Tần Phi thản nhiên nói: "Vậy được, chúng ta cũng có việc quân trên người, hơn nữa còn do đích thân bệ hạ điều động, người chịu trách nhiệm chính là Lang Nha quân của Sát Sự thính. Không biết nhiệm vụ của các ngươi quan trọng hơn hay của chúng ta mới quan trọng!"
Tần Phi vốn là kẻ không dễ đối phó, vừa dứt lời liền trầm giọng phân phó: "Tất cả lên ngựa, tiếp tục đi tới. Khi hành quân phải giữ nguyên đội hình, nếu có kẻ không liên quan đến quấy nhiễu toàn quân, lập tức bắt cho ta!"
Đầu lĩnh đã lên tiếng, đám Thiếu gia binh lập tức trở nên kiêu ngạo, ánh mắt nhìn Bắc Cương quân cũng cao hơn trước vài phần, liên tục có người khiêu khích, thấp giọng nói: "Nghe thấy chưa, xông lên đi, bắt các ngươi đưa đến Sát Sự thính hỏi tội bây giờ."
Vẻ mặt đám Bắc Cương quân kia thay đổi liên tục, tên kỵ sĩ dẫn đầu liền cúi đầu trầm mặc một lát, sau đó phân phó: "Chúng ta đi đường vòng!"
Đội kỵ binh kia không thèm đi đường nhỏ mà cho ngựa xuyên thẳng qua rừng cây ven đường,
Lí Hổ Nô nhìn bọn họ khuất tầm mắt đến khi chỉ còn vài chấm bụi đất mới thản nhiên nói: "Tần trấn đốc, lần đầu tiên đến Bắc Cương, chắc hẳn ngươi còn chưa biết tính nết của Bắc Cương quân. Mấy lời vừa rồi của ngươi đã chọc vào ổ kiến lửa rồi. Ta dám cam đoan hành trình đến Yến đô này tuyệt đối sẽ không yên ổn, ngươi nên cẩn thật đề phòng cho tốt."
Tần Phi mỉm cười, xem như đáp lời, nhưng trong đầu hắn cũng bắt đầu nảy ra nhiều ý nghĩ. Hiện giờ Bắc Cương quân đã kiêu ngạo đến mức này, trong mắt bọn họ thậm chí còn chẳng có cả bệ hạ, chỉ có Yến vương. Hơn mười vạn đại quân ăn quân lương của triều đình nhưng lại nguyện trung thành với Yến vương, Bắc Cương đã hoàn toàn là một vương quốc độc lập rồi. Thân là quan quân Sát Sự thính, mang theo Lang Nha quân, đi trên đất Đại Sở không ngờ lại bị Bắc Cương quân miệt thị như vậy, thật khiến người ta khó có thể dễ dàng tha thứ.
Xem ra, việc kết thông gia của Đại Sở và Ngô quốc đã là tất yếu, giới quyền quý của Ngô quốc nếu cũng có người giống như Yến vương thì đó đúng là đại họa tâm phúc của hoàng tộc. Hai nước ngầm ký kết để cùng đạt được một mục đích: muốn trừ ngoại phải an nội trước, không trừ được Yến vương, Sở quốc vĩnh viễn không có ngày mai.
Mải lan man theo ý nghĩ vô cùng kỳ quái, Tần Phi đẩy nhanh tốc độ tiến về Yến đô. Nếu phải khai chiến với Yến vương, quân tình là việc quan trọng nhất, có điều Yến vương cũng chẳng phải tốn nhiều công sức, từ vài năm trước hắn đã tống cổ toàn bộ thế lực của Sát Sự thính ra khỏi Bắc Cương rồi. Hai lần bổ nhiệm Đồng tri Đề đốc tiếp theo cho Bắc Cương, Yến vương cũng nắm lấy cơ hội này trừ khử người được bổ nhiệm. Sau này hễ nhắc tới chức quan Đồng tri Đề đốc của Bắc Cương, mọi người trong Sát Sự Thính đều biến sắc, gần như không một ai nguyện ý chủ động đến Bắc Cương xử lý cục diện rối rắm này. Một thời gian sau, lực lượng của Sát Sự thính ở Bắc Cương càng ngày càng nhỏ yếu, cho đến khi biến mất.
Lần này triều đình phái hắn đến Bắc Cương, trong đó có một nhiệm vụ rất quan trọng, đó chính là muốn xây dựng lại Sát Sự thính ở Bắc Cương, thận trọng bố trí hệ thống quân tình khắp Bắc Cương. Nếu không làm được việc này, triều đình không còn cách nào đánh giá chính xác sự phân bố quân lực, cách sắp xếp tướng lãnh, vật tư hậu cần của Bắc Cương. Một khi đại chiến nổ ra, tướng lĩnh chẳng khác nào là kẻ mù.
Tần Phi thở một hơi dài, chỉnh đốn tâm trạng. Trời vẫn còn sáng, ước chừng sau vài canh giờ nữa mới đến hoàng hôn, nếu tối nay không đến được thành trấn thì chỉ có thể đóng doanh trại ở ngoài. Cũng may là trong khoảng thời gian này, đám Thiếu gia binh đã dần quen với cuộc sống doanh trại, tiếng oán trách cũng ít đi nhiều. Nhớ đêm đóng doanh trại đầu tiên, đám Thiếu gia binh này suýt tí nữa trở mặt làm ầm lên...
Đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên đội dò đường của Tùy Kiệt dò thúc ngựa quay về, vẻ mặt Tùy Kiệt hết sức hoảng hốt, giọng nơm nớp lo sợ: "Trần trấn đốc, nguy rồi... Một dặm trước có một đại đội quân mã Bắc Cương đang tập hợp, nhân số xấp xỉ năm trăm người. Ty chức vừa tiến lên hỏi, không ngờ phó tướng của đối phương lập tức hạ lệnh bắt giữ ty chức... May mà trời thương, không thì ty chức đã không cưỡi ngựa về được đến đây..."
Tần Phi nhướng mắt lên nhìn thì thấy trên mông ngựa của Tùy Kiệt vẫn còn cắm hai mũi tên, hiển nhiên là y không nói dối.
"Sao lại thế này?" Phồn Đóa Nhi nhíu mày hỏi: "Bắc Cương quân muốn bắt ngươi? Tốt xấu gì thì Sát Sự thính và Bắc Cương quân cũng là người của triều đình, bọn chúng muốn làm phản sao? Dám xuống tay với Lang Nha quân sao?"
Lí Hổ Nô trầm giọng nói: "Ban nãy ta cũng đã nói rồi đấy, việc này sẽ không yên đâu. Đám Bắc Cương quân đều tâm cao khí ngạo, làm sao nhịn được nỗi uất ức đấy. Thái độ vừa rồi của Trần trấn đốc đã làm mất mặt tướng sĩ Bắc Cương, vì vậy mới có cục diện bị một đại đội binh mã chặn đường phía trước."
"Bọn chúng muốn làm gì?" Phồn Đóa Nhi liền hỏi.
Lí Hổ Nô nhẹ nhàng nói: "Nếu theo thói quen cũ, bọn hắn sẽ muốn tiêu diệt toàn bộ đội Lang Nha quân này, một người cũng không tha. Nếu phía trước đã xuất hiện năm trăm người thì phía sau nhất định cũng còn năm trăm người nữa, nếu không tin cứ cử Tùy Kiệt đi do thám đường lui. Bọn chúng sẽ đảm bảo chắc chắn không có một con cá nào lọt lướt khỏi chỗ này, sau khi giết chết sẽ báo lên có một đám Man tử tiến vào khu vực Bắc Cương, tập kích đội ngũ chúng ta, sau khi ra sức chống cự, chúng ta thế yếu không địch lại mạnh, cuối cùng toàn bộ đều chết trận. Còn Bắc Cương quân thì vì báo thù cho chúng ta mà lần theo Man tộc, anh dũng khổ chiến, đánh thẳng vào sào huyệt của Man tử, chém đầu được rất nhiều tên vân vân... Đương nhiên là bọn họ chỉ cần tìm một bộ lạc Man tộc để đồ sát là xong!"
Lí Hổ Nô vừa dứt lời, vẻ mặt đám Thiếu gia binh ở phía sau lập tức trở nên tái nhợt, trong lòng khiếp sợ.
Khi còn ở Đông Đô, đám Thiếu gia phát sinh mâu thuẫn liền động thủ đánh nhau hoặc hãm hại khiến người ta ngồi tù, loại chuyện này cũng xảy ra không ít. Có điều sau khi tiến vào Bắc Cương, Bắc Cương quân hoàn toàn không làm ra vẻ nhã nhặn lịch sự gì, nếu đã xảy ra tranh chấp với nhau sẽ lập tức quay sang diệt sạch đội ngũ kia, xem bộ dạng thì tướng lãnh Bắc Cương hoàn toàn không tuân theo mệnh lệnh của triều đình, trái lại còn dung dưỡng cho loại hành vi này.
"Tần trấn đốc... Lí tổng binh... Các người nói đi, phải làm sao bây giờ..." Hà Khôn nơm nớp lo sợ hỏi: "Nếu bọn họ thật sự đến chém giết, chúng ta có đánh không? Tần trấn đốc không phải là kẻ dũng mãnh hơn người, lấy một địch ngàn sao?"
Tần Phi cười nói: "Nếu là một ngàn dân thường thì ta còn có cơ may trốn thoát, còn nếu đối phó với một ngàn binh sĩ thường xuyên được huấn luyện, chỉ e rằng ta cũng phải phơi xác tại đây."
"Chạy thôi!" Hà Khôn nói như đinh đóng cột: "Non xanh còn đó lo gì thiếu củi đốt, hôm nay chúng ta không thèm chấp bọn chúng, cứ chạy trước đã sau này sẽ tính sổ với chúng nó..."
Vì vậy cuộc chiến lập tức tiến vào giai đoạn thứ hai, song phương đều tỏ ý "Có bản lĩnh thì đụng ta này!", "Ngươi đụng vào ta thử xem?"
Trông thấy quân sĩ hai bên sắp dùng đến quyền cước, mùi thuốc súng càng lúc càng đậm, Tần Phi khẽ ho khan một tiếng, hắn giục ngựa tiến lên rồi cất cao giọng: "Chư vị, đường vốn chật chội, giành đường chỉ là việc nhỏ, không đáng để mất hòa khí. Dám hỏi Bắc Cương quân các ngươi có việc quân trọng yếu không?"
Tần Phi đang mặc quan phục Trấn đốc Đồng tri, thật ra Bắc Cương quân cũng không phải là không có người nhận ra, chúng biết người này là một quan quân không nhỏ, tên kỵ binh dẫn đầu liền lạnh lùng quát: "Chỉ cần là xuất hành quân mã, đương nhiên là có quân vụ. Việc quân không chia lớn nhỏ, mọi sự đều có liên quan đến sự an nguy của Bắc Cương."
Chụp một cái mũ thật lớn, Tần Phi thản nhiên nói: "Vậy được, chúng ta cũng có việc quân trên người, hơn nữa còn do đích thân bệ hạ điều động, người chịu trách nhiệm chính là Lang Nha quân của Sát Sự thính. Không biết nhiệm vụ của các ngươi quan trọng hơn hay của chúng ta mới quan trọng!"
Tần Phi vốn là kẻ không dễ đối phó, vừa dứt lời liền trầm giọng phân phó: "Tất cả lên ngựa, tiếp tục đi tới. Khi hành quân phải giữ nguyên đội hình, nếu có kẻ không liên quan đến quấy nhiễu toàn quân, lập tức bắt cho ta!"
Đầu lĩnh đã lên tiếng, đám Thiếu gia binh lập tức trở nên kiêu ngạo, ánh mắt nhìn Bắc Cương quân cũng cao hơn trước vài phần, liên tục có người khiêu khích, thấp giọng nói: "Nghe thấy chưa, xông lên đi, bắt các ngươi đưa đến Sát Sự thính hỏi tội bây giờ."
Vẻ mặt đám Bắc Cương quân kia thay đổi liên tục, tên kỵ sĩ dẫn đầu liền cúi đầu trầm mặc một lát, sau đó phân phó: "Chúng ta đi đường vòng!"
Đội kỵ binh kia không thèm đi đường nhỏ mà cho ngựa xuyên thẳng qua rừng cây ven đường,
Lí Hổ Nô nhìn bọn họ khuất tầm mắt đến khi chỉ còn vài chấm bụi đất mới thản nhiên nói: "Tần trấn đốc, lần đầu tiên đến Bắc Cương, chắc hẳn ngươi còn chưa biết tính nết của Bắc Cương quân. Mấy lời vừa rồi của ngươi đã chọc vào ổ kiến lửa rồi. Ta dám cam đoan hành trình đến Yến đô này tuyệt đối sẽ không yên ổn, ngươi nên cẩn thật đề phòng cho tốt."
Tần Phi mỉm cười, xem như đáp lời, nhưng trong đầu hắn cũng bắt đầu nảy ra nhiều ý nghĩ. Hiện giờ Bắc Cương quân đã kiêu ngạo đến mức này, trong mắt bọn họ thậm chí còn chẳng có cả bệ hạ, chỉ có Yến vương. Hơn mười vạn đại quân ăn quân lương của triều đình nhưng lại nguyện trung thành với Yến vương, Bắc Cương đã hoàn toàn là một vương quốc độc lập rồi. Thân là quan quân Sát Sự thính, mang theo Lang Nha quân, đi trên đất Đại Sở không ngờ lại bị Bắc Cương quân miệt thị như vậy, thật khiến người ta khó có thể dễ dàng tha thứ.
Xem ra, việc kết thông gia của Đại Sở và Ngô quốc đã là tất yếu, giới quyền quý của Ngô quốc nếu cũng có người giống như Yến vương thì đó đúng là đại họa tâm phúc của hoàng tộc. Hai nước ngầm ký kết để cùng đạt được một mục đích: muốn trừ ngoại phải an nội trước, không trừ được Yến vương, Sở quốc vĩnh viễn không có ngày mai.
Mải lan man theo ý nghĩ vô cùng kỳ quái, Tần Phi đẩy nhanh tốc độ tiến về Yến đô. Nếu phải khai chiến với Yến vương, quân tình là việc quan trọng nhất, có điều Yến vương cũng chẳng phải tốn nhiều công sức, từ vài năm trước hắn đã tống cổ toàn bộ thế lực của Sát Sự thính ra khỏi Bắc Cương rồi. Hai lần bổ nhiệm Đồng tri Đề đốc tiếp theo cho Bắc Cương, Yến vương cũng nắm lấy cơ hội này trừ khử người được bổ nhiệm. Sau này hễ nhắc tới chức quan Đồng tri Đề đốc của Bắc Cương, mọi người trong Sát Sự Thính đều biến sắc, gần như không một ai nguyện ý chủ động đến Bắc Cương xử lý cục diện rối rắm này. Một thời gian sau, lực lượng của Sát Sự thính ở Bắc Cương càng ngày càng nhỏ yếu, cho đến khi biến mất.
Lần này triều đình phái hắn đến Bắc Cương, trong đó có một nhiệm vụ rất quan trọng, đó chính là muốn xây dựng lại Sát Sự thính ở Bắc Cương, thận trọng bố trí hệ thống quân tình khắp Bắc Cương. Nếu không làm được việc này, triều đình không còn cách nào đánh giá chính xác sự phân bố quân lực, cách sắp xếp tướng lãnh, vật tư hậu cần của Bắc Cương. Một khi đại chiến nổ ra, tướng lĩnh chẳng khác nào là kẻ mù.
Tần Phi thở một hơi dài, chỉnh đốn tâm trạng. Trời vẫn còn sáng, ước chừng sau vài canh giờ nữa mới đến hoàng hôn, nếu tối nay không đến được thành trấn thì chỉ có thể đóng doanh trại ở ngoài. Cũng may là trong khoảng thời gian này, đám Thiếu gia binh đã dần quen với cuộc sống doanh trại, tiếng oán trách cũng ít đi nhiều. Nhớ đêm đóng doanh trại đầu tiên, đám Thiếu gia binh này suýt tí nữa trở mặt làm ầm lên...
Đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên đội dò đường của Tùy Kiệt dò thúc ngựa quay về, vẻ mặt Tùy Kiệt hết sức hoảng hốt, giọng nơm nớp lo sợ: "Trần trấn đốc, nguy rồi... Một dặm trước có một đại đội quân mã Bắc Cương đang tập hợp, nhân số xấp xỉ năm trăm người. Ty chức vừa tiến lên hỏi, không ngờ phó tướng của đối phương lập tức hạ lệnh bắt giữ ty chức... May mà trời thương, không thì ty chức đã không cưỡi ngựa về được đến đây..."
Tần Phi nhướng mắt lên nhìn thì thấy trên mông ngựa của Tùy Kiệt vẫn còn cắm hai mũi tên, hiển nhiên là y không nói dối.
"Sao lại thế này?" Phồn Đóa Nhi nhíu mày hỏi: "Bắc Cương quân muốn bắt ngươi? Tốt xấu gì thì Sát Sự thính và Bắc Cương quân cũng là người của triều đình, bọn chúng muốn làm phản sao? Dám xuống tay với Lang Nha quân sao?"
Lí Hổ Nô trầm giọng nói: "Ban nãy ta cũng đã nói rồi đấy, việc này sẽ không yên đâu. Đám Bắc Cương quân đều tâm cao khí ngạo, làm sao nhịn được nỗi uất ức đấy. Thái độ vừa rồi của Trần trấn đốc đã làm mất mặt tướng sĩ Bắc Cương, vì vậy mới có cục diện bị một đại đội binh mã chặn đường phía trước."
"Bọn chúng muốn làm gì?" Phồn Đóa Nhi liền hỏi.
Lí Hổ Nô nhẹ nhàng nói: "Nếu theo thói quen cũ, bọn hắn sẽ muốn tiêu diệt toàn bộ đội Lang Nha quân này, một người cũng không tha. Nếu phía trước đã xuất hiện năm trăm người thì phía sau nhất định cũng còn năm trăm người nữa, nếu không tin cứ cử Tùy Kiệt đi do thám đường lui. Bọn chúng sẽ đảm bảo chắc chắn không có một con cá nào lọt lướt khỏi chỗ này, sau khi giết chết sẽ báo lên có một đám Man tử tiến vào khu vực Bắc Cương, tập kích đội ngũ chúng ta, sau khi ra sức chống cự, chúng ta thế yếu không địch lại mạnh, cuối cùng toàn bộ đều chết trận. Còn Bắc Cương quân thì vì báo thù cho chúng ta mà lần theo Man tộc, anh dũng khổ chiến, đánh thẳng vào sào huyệt của Man tử, chém đầu được rất nhiều tên vân vân... Đương nhiên là bọn họ chỉ cần tìm một bộ lạc Man tộc để đồ sát là xong!"
Lí Hổ Nô vừa dứt lời, vẻ mặt đám Thiếu gia binh ở phía sau lập tức trở nên tái nhợt, trong lòng khiếp sợ.
Khi còn ở Đông Đô, đám Thiếu gia phát sinh mâu thuẫn liền động thủ đánh nhau hoặc hãm hại khiến người ta ngồi tù, loại chuyện này cũng xảy ra không ít. Có điều sau khi tiến vào Bắc Cương, Bắc Cương quân hoàn toàn không làm ra vẻ nhã nhặn lịch sự gì, nếu đã xảy ra tranh chấp với nhau sẽ lập tức quay sang diệt sạch đội ngũ kia, xem bộ dạng thì tướng lãnh Bắc Cương hoàn toàn không tuân theo mệnh lệnh của triều đình, trái lại còn dung dưỡng cho loại hành vi này.
"Tần trấn đốc... Lí tổng binh... Các người nói đi, phải làm sao bây giờ..." Hà Khôn nơm nớp lo sợ hỏi: "Nếu bọn họ thật sự đến chém giết, chúng ta có đánh không? Tần trấn đốc không phải là kẻ dũng mãnh hơn người, lấy một địch ngàn sao?"
Tần Phi cười nói: "Nếu là một ngàn dân thường thì ta còn có cơ may trốn thoát, còn nếu đối phó với một ngàn binh sĩ thường xuyên được huấn luyện, chỉ e rằng ta cũng phải phơi xác tại đây."
"Chạy thôi!" Hà Khôn nói như đinh đóng cột: "Non xanh còn đó lo gì thiếu củi đốt, hôm nay chúng ta không thèm chấp bọn chúng, cứ chạy trước đã sau này sẽ tính sổ với chúng nó..."