- Ah!...
Trên thính phòng vang lên một mảnh kinh hô, thanh niên tóc xanh đang muốn giãy dụa đứng lên trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn lên, vừa hay nhìn thấy đạo tía sáng trắng kia dùng tốc độ kinh người lao về phía hắn! Sắc mặt của hắn lập tức biến đổi, cơ hồ không hề nghĩ ngợi liền hô lên:
- Ta bỏ quyền!
Nhưng mà, tựa hồ bỏ quyền đã vô dụng, khóe miệng Bố Lan Đặc mang theo một tia vui vẻ tàn khốc.
Đột nhiên, một đạo bóng xám vọt qua bên cạnh, cơ hồ không có người thấy rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy đột nhiên vang lên oanh một tiếng nổ mạnh! Bên bờ lôi đài, lập tức bị năng lượng màu trắng cường đại này ầm ầm va chạm! Xuất hiện một khuyết giác cự đại...Nhưng mà, biểu tình của Bố Lan Đặc lại thay đổi, quay đầu nhìn về một bên...
Chỉ thấy bên kia lôi đài, một gã Thánh Giai lúc trước ngồi ở chủ trì đài xuất hiện ở đó, thanh niên tóc xanh đang đứng bên cạnh hắn, xem ra, đúng là cứu được hắn.
- Đại nhân, ngươi đây là ý gì?
Bố Lan Đặc cưỡng chế tức giận, dưới cao nhìn xuống hỏi.
Tên Thánh Giai kia căn bản không liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói:
- Hắn bỏ quyền rồi, chính là nhận thua, cho nên, ngươi không thể giết hắn.
Con mắt Bố Lan Đặc lập tức trừng trừng, chợt mới hít sâu một hơi, đè xuống lửa giận sắp nổ tung trong lòng, răng bị cắn vang lên khanh khách. Mà tên Thánh Giai kia, căn bản không thèm nhìn đến hắn, mang theo thanh niên tóc xanh đã hôn mê xuống lôi đài, sau khi giao cho chỗ y tế, mới trở lại chủ trì đài...
- Tuyển thủ số 63, Bố Lan Đặc đại nhân, thắng!
Trọng tài lớn tiếng tuyên bố, mà Bố Lan Đặc, cũng chỉ có thể đè nặng lửa giận xuống khỏi lôi đài...
Lâm Dịch thì như có điều suy nghĩ nhìn thanh niên tóc xanh được nhân viên y tế mang đi...Hắn còn không cách nào lý giải được phương thức công kích của tâm linh dị năng, đến tột cùng là loại gì...
Trận đấu tạm dừng, bởi vì Bố Lan Đặc bạo phát ra lực lượng cường đại, năng lượng kết giới đã tuyên cáo nghiền nát. Khi vài tên nhân viên công tác từ bốn góc lôi đài đi đến năng lượng kết giới tinh thể đã biến thành phấn vụn, cũng không khỏi có chút biến sắc. Trong ánh mắt nhìn về phía Bố Lan Đặc, cũng mang theo một vẻ kính sợ...Lực lượng của cường giả Thánh Giai, quả nhiên cường đại.
Tâm tình của Bố Lan Đặc hiển nhiên đã khó chịu đến mức cực hạn mà hắn có thể chịu được. Trên mặt vạn năm cương thi càng âm trầm một mảnh...Mà biểu lộ trên mặt An Cách Tư ở bên cạnh hắn thì lại hoàn toàn trái với hắn, nhìn bộ dạng tươi cươi rất vui vẻ của hắn cũng có thể thấy được...Hắn phi thường thích nhìn bộ dáng phẫn nộ của Bố Lan Đặc.
Thời gian, tiếp tục trôi qua. Trận đấu trên Vô Song Đảo, vẫn y nguyên tại tiếp tục...
Trong sân đế quốc hoàng tộc, trong một gian thư phòng.
Lúc này trong thứ phong chỉ có hai người Bạch Lạc và Bạch Tiếu Thiên.
- Điều tra ra sao?
Bạch Tiếu Thiên dò hỏi.
Bạch Lạc lắc đầu:
- Dựa theo thái tổ gia gia phân phó, bọn hắn không dám quấy rầy đến Lâm Cường, chỉ sử dụng tâm linh dị năng hỏi thăm các cư dân khác trong Hi Mạn trấn, nhưng chỉ biết được chuyện sau khi Lâm Cường đến Hi Mạn trấn...Về phần trước kia, lại không bất kỳ người nào biết rõ. Hơn nữa từ sau khi hắn đến Hi Mạn trấn, cũng chỉ đi xa nhà một lần...Từ hành tỉnh Nam Á đến hành tỉnh Hưng Á, mục đích là vì tiễn đưa nữ nhi của hắn Lâm Yến đến học viện Ngũ Hành học tập...Mà trên đường, bởi vì lúc ấy không có người lưu ý, căn bản không biết hắn có tiếp xúc với người nào không...Tổng thể mà nói, cũng không tra ra được tin tức gì có giá trị cả.
Bạch Tiếu Thiên nhíu mày, sau đó nhẹ gật đầu:
- n. Ta đã biết. Đã như vậy thì tạm hoãn chút đi. n...Phái mấy người đắc lực giám thị hắn là được rồi, nhưng không nên quấy rầy đến hắn...Lâm Dịch đích thật là một nhân tài, chúng ta phải hết sức tranh thủ lại đây.
Bạch Lạc nghe vậy đồng ý nhẹ gật đầu...22 tuổi đã là Thánh Giai, trước khi Lâm Dịch xuất hiện, toàn bộ đại lục cũng không có chỗ nào có được Thánh Giai trẻ như vậy, có thể đoán được thiên tư và tiềm lực của Lâm Dịch kinh người đến cỡ nào rồi? Với tư cách là người lãnh đạo của đế quốc, gia tộc lớn nhất...Nhân tài như vậy, tự nhiên không thể buông tha rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bạch Tiếu Thiên sau khi nhẹ gật đầu, đột nhiên lại nhớ ra cái gì đó hỏi:
- Lần trước nói với ngươi, về chuyện Cực Trú Hàn Viên đã điều tra thế nào rồi?
Bạch Lạc nghe vậy có chút nghi hoặc trả lời:
- Ta hỏi qua các vị tiến bối đóng ở Cực Trú thôn...Nhưng bọn hắn đều nói hết thảy bình thường, cũng không xảy ra chuyện gì đặc biệt cả...Có thể hay không...trong đó có ẩn tình gì đấy?
Bạch Lạc tự nhiên biết rõ Bạch Tiếu Thiên chỉ là gì...Chính là tiếng Hổ khiếu và cổ khí thế cường đại xuất hiện ngày đó! Bạch Tiếu Thiên trước tiên liền thông qua cửa không gian truyền tống nói chuyện này cho Bạch Lạc, cũng an bài hắn hảo hảo đi thăm dò một chút, nhìn xem có phải thật giống như bọn hắn suy đoán không, đó là từ trong Cực Trú Hàn Viên chui ra một ma thú cường đại. Bạch Lạc nghe vậy sau khi chấn động, tự nhiên không dám lãnh đạm, ngày thứ hai đã tự mình đến Cực Trú thôn, hỏi thăm Bạch gia trưởng bối phụ trách trông coi Cực Trú Hàn Viên...Nhưng tất cả mọi người nói hết thảy bình thường, không có chuyện xấu. Cái này tự nhiên khiến Bạch Lạc nghi hoặc không thôi.
Mãi cho đến hôm nay, mới báo cáo cho Bạch Tiếu Thiên.
Lông mày Bạch Tiếu Thiên lại lần nữa có chút nhíu nhíu, lộ ra bộ dạng suy tư...Nhưng không có đầu mối gì. Sau một lần kia Bạch Hổ xuất hiện, liền không xuất hiện nữa, không chính thức nhìn thấy con Bạch Hổ kia, Bạch Tiếu Thiên cũng không cách nào khẳng định nó đến tột cùng loại nào trong Bạch Hổ hệ của Cực Trú Hàn Viên, hay là ở nơi khác chưa bị phát hiện qua...Cái này khiến trong lòng của hắn một mực đều có chút bất an.
Sau khi suy tư một hồi cũng không có đầu mối gì, Bạch Tiếu Thiên nhẹ khẽ lắc đầu, liền không nghĩ nhiều nữa, lập tức nhẹ gật đầu, sau khi hai người rãnh rỗi hàn huyên một lúc, Bạch Lạc liền đứng dậy đi ra.
Sau khi Bạch Lạc đi ra, nụ cười trên mặt Bạch Tiếu Thiên mới theo thời gian dần trôi qua thu liễm, lộ ra biểu lộ trầm tư...Hắn đột nhiên nhớ tới Lâm Dịch...Lại nghĩ tới lúc Lâm Dịch sử dụng Linh Vân...
- Lâm Dịch...Lâm Cường...Bạch Hổ Linh Vân...Thủy hệ lĩnh vực giả...Chẳng lẽ!...
Bạch Tiếu Thiên đột nhiên sững sờ, trong đầu hiện lên một vòng linh quang, một bóng người đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn!
- Chẳng lẽ...Lâm Cường này dĩ nhiên là hắn sao? Như vậy...Nàng, có lẽ vẫn chưa chết a...
Trên mặt Bạch Tiếu Thiên, đột nhiên lộ ra vài tia dáng tươi cười...
Trên thính phòng vang lên một mảnh kinh hô, thanh niên tóc xanh đang muốn giãy dụa đứng lên trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn lên, vừa hay nhìn thấy đạo tía sáng trắng kia dùng tốc độ kinh người lao về phía hắn! Sắc mặt của hắn lập tức biến đổi, cơ hồ không hề nghĩ ngợi liền hô lên:
- Ta bỏ quyền!
Nhưng mà, tựa hồ bỏ quyền đã vô dụng, khóe miệng Bố Lan Đặc mang theo một tia vui vẻ tàn khốc.
Đột nhiên, một đạo bóng xám vọt qua bên cạnh, cơ hồ không có người thấy rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy đột nhiên vang lên oanh một tiếng nổ mạnh! Bên bờ lôi đài, lập tức bị năng lượng màu trắng cường đại này ầm ầm va chạm! Xuất hiện một khuyết giác cự đại...Nhưng mà, biểu tình của Bố Lan Đặc lại thay đổi, quay đầu nhìn về một bên...
Chỉ thấy bên kia lôi đài, một gã Thánh Giai lúc trước ngồi ở chủ trì đài xuất hiện ở đó, thanh niên tóc xanh đang đứng bên cạnh hắn, xem ra, đúng là cứu được hắn.
- Đại nhân, ngươi đây là ý gì?
Bố Lan Đặc cưỡng chế tức giận, dưới cao nhìn xuống hỏi.
Tên Thánh Giai kia căn bản không liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói:
- Hắn bỏ quyền rồi, chính là nhận thua, cho nên, ngươi không thể giết hắn.
Con mắt Bố Lan Đặc lập tức trừng trừng, chợt mới hít sâu một hơi, đè xuống lửa giận sắp nổ tung trong lòng, răng bị cắn vang lên khanh khách. Mà tên Thánh Giai kia, căn bản không thèm nhìn đến hắn, mang theo thanh niên tóc xanh đã hôn mê xuống lôi đài, sau khi giao cho chỗ y tế, mới trở lại chủ trì đài...
- Tuyển thủ số 63, Bố Lan Đặc đại nhân, thắng!
Trọng tài lớn tiếng tuyên bố, mà Bố Lan Đặc, cũng chỉ có thể đè nặng lửa giận xuống khỏi lôi đài...
Lâm Dịch thì như có điều suy nghĩ nhìn thanh niên tóc xanh được nhân viên y tế mang đi...Hắn còn không cách nào lý giải được phương thức công kích của tâm linh dị năng, đến tột cùng là loại gì...
Trận đấu tạm dừng, bởi vì Bố Lan Đặc bạo phát ra lực lượng cường đại, năng lượng kết giới đã tuyên cáo nghiền nát. Khi vài tên nhân viên công tác từ bốn góc lôi đài đi đến năng lượng kết giới tinh thể đã biến thành phấn vụn, cũng không khỏi có chút biến sắc. Trong ánh mắt nhìn về phía Bố Lan Đặc, cũng mang theo một vẻ kính sợ...Lực lượng của cường giả Thánh Giai, quả nhiên cường đại.
Tâm tình của Bố Lan Đặc hiển nhiên đã khó chịu đến mức cực hạn mà hắn có thể chịu được. Trên mặt vạn năm cương thi càng âm trầm một mảnh...Mà biểu lộ trên mặt An Cách Tư ở bên cạnh hắn thì lại hoàn toàn trái với hắn, nhìn bộ dạng tươi cươi rất vui vẻ của hắn cũng có thể thấy được...Hắn phi thường thích nhìn bộ dáng phẫn nộ của Bố Lan Đặc.
Thời gian, tiếp tục trôi qua. Trận đấu trên Vô Song Đảo, vẫn y nguyên tại tiếp tục...
Trong sân đế quốc hoàng tộc, trong một gian thư phòng.
Lúc này trong thứ phong chỉ có hai người Bạch Lạc và Bạch Tiếu Thiên.
- Điều tra ra sao?
Bạch Tiếu Thiên dò hỏi.
Bạch Lạc lắc đầu:
- Dựa theo thái tổ gia gia phân phó, bọn hắn không dám quấy rầy đến Lâm Cường, chỉ sử dụng tâm linh dị năng hỏi thăm các cư dân khác trong Hi Mạn trấn, nhưng chỉ biết được chuyện sau khi Lâm Cường đến Hi Mạn trấn...Về phần trước kia, lại không bất kỳ người nào biết rõ. Hơn nữa từ sau khi hắn đến Hi Mạn trấn, cũng chỉ đi xa nhà một lần...Từ hành tỉnh Nam Á đến hành tỉnh Hưng Á, mục đích là vì tiễn đưa nữ nhi của hắn Lâm Yến đến học viện Ngũ Hành học tập...Mà trên đường, bởi vì lúc ấy không có người lưu ý, căn bản không biết hắn có tiếp xúc với người nào không...Tổng thể mà nói, cũng không tra ra được tin tức gì có giá trị cả.
Bạch Tiếu Thiên nhíu mày, sau đó nhẹ gật đầu:
- n. Ta đã biết. Đã như vậy thì tạm hoãn chút đi. n...Phái mấy người đắc lực giám thị hắn là được rồi, nhưng không nên quấy rầy đến hắn...Lâm Dịch đích thật là một nhân tài, chúng ta phải hết sức tranh thủ lại đây.
Bạch Lạc nghe vậy đồng ý nhẹ gật đầu...22 tuổi đã là Thánh Giai, trước khi Lâm Dịch xuất hiện, toàn bộ đại lục cũng không có chỗ nào có được Thánh Giai trẻ như vậy, có thể đoán được thiên tư và tiềm lực của Lâm Dịch kinh người đến cỡ nào rồi? Với tư cách là người lãnh đạo của đế quốc, gia tộc lớn nhất...Nhân tài như vậy, tự nhiên không thể buông tha rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bạch Tiếu Thiên sau khi nhẹ gật đầu, đột nhiên lại nhớ ra cái gì đó hỏi:
- Lần trước nói với ngươi, về chuyện Cực Trú Hàn Viên đã điều tra thế nào rồi?
Bạch Lạc nghe vậy có chút nghi hoặc trả lời:
- Ta hỏi qua các vị tiến bối đóng ở Cực Trú thôn...Nhưng bọn hắn đều nói hết thảy bình thường, cũng không xảy ra chuyện gì đặc biệt cả...Có thể hay không...trong đó có ẩn tình gì đấy?
Bạch Lạc tự nhiên biết rõ Bạch Tiếu Thiên chỉ là gì...Chính là tiếng Hổ khiếu và cổ khí thế cường đại xuất hiện ngày đó! Bạch Tiếu Thiên trước tiên liền thông qua cửa không gian truyền tống nói chuyện này cho Bạch Lạc, cũng an bài hắn hảo hảo đi thăm dò một chút, nhìn xem có phải thật giống như bọn hắn suy đoán không, đó là từ trong Cực Trú Hàn Viên chui ra một ma thú cường đại. Bạch Lạc nghe vậy sau khi chấn động, tự nhiên không dám lãnh đạm, ngày thứ hai đã tự mình đến Cực Trú thôn, hỏi thăm Bạch gia trưởng bối phụ trách trông coi Cực Trú Hàn Viên...Nhưng tất cả mọi người nói hết thảy bình thường, không có chuyện xấu. Cái này tự nhiên khiến Bạch Lạc nghi hoặc không thôi.
Mãi cho đến hôm nay, mới báo cáo cho Bạch Tiếu Thiên.
Lông mày Bạch Tiếu Thiên lại lần nữa có chút nhíu nhíu, lộ ra bộ dạng suy tư...Nhưng không có đầu mối gì. Sau một lần kia Bạch Hổ xuất hiện, liền không xuất hiện nữa, không chính thức nhìn thấy con Bạch Hổ kia, Bạch Tiếu Thiên cũng không cách nào khẳng định nó đến tột cùng loại nào trong Bạch Hổ hệ của Cực Trú Hàn Viên, hay là ở nơi khác chưa bị phát hiện qua...Cái này khiến trong lòng của hắn một mực đều có chút bất an.
Sau khi suy tư một hồi cũng không có đầu mối gì, Bạch Tiếu Thiên nhẹ khẽ lắc đầu, liền không nghĩ nhiều nữa, lập tức nhẹ gật đầu, sau khi hai người rãnh rỗi hàn huyên một lúc, Bạch Lạc liền đứng dậy đi ra.
Sau khi Bạch Lạc đi ra, nụ cười trên mặt Bạch Tiếu Thiên mới theo thời gian dần trôi qua thu liễm, lộ ra biểu lộ trầm tư...Hắn đột nhiên nhớ tới Lâm Dịch...Lại nghĩ tới lúc Lâm Dịch sử dụng Linh Vân...
- Lâm Dịch...Lâm Cường...Bạch Hổ Linh Vân...Thủy hệ lĩnh vực giả...Chẳng lẽ!...
Bạch Tiếu Thiên đột nhiên sững sờ, trong đầu hiện lên một vòng linh quang, một bóng người đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn!
- Chẳng lẽ...Lâm Cường này dĩ nhiên là hắn sao? Như vậy...Nàng, có lẽ vẫn chưa chết a...
Trên mặt Bạch Tiếu Thiên, đột nhiên lộ ra vài tia dáng tươi cười...