Chung Cực Truyền Thừa

Chương 215: Vô Song tề tụ

Thời gian dần trôi qua, 34 cường tấn cấp đến 17 cường, đã hạ màn vào hôm qua. Không ngoài dự kiến, bốn người Lâm Dịch, Thanh Y, Bố Lan Đặc, An Cách Tư, nhẹ nhõm tấn cấp. Mà trong 13 người còn lại, cũng đều là cường giả thực lực chân chánh vô hạn tiếp cận cường giả Thánh Giai...Trận đấu, chính thức tiến nhập vào giai đoạn gay cấn.
Mà từ khi Vô Song Hội tổ chức đến nay, đã trọn vẹn qua gần bốn tháng.
Trong phòng của Lâm Dịch và Thủy Linh Lung.
Thủy Linh Lung xếp bằng ngồi trên giường, một tầng quang mang màu xanh da trời mông lung bao phủ toàn thân nàng, làm cho nàng cả người thoạt nhìn có vài phần không chân thực...Từ sau khi Lâm Dịch đột phá, Thủy Linh Lung bắt đầu cố gắng tu hành. Ngay từ đầu còn có chút kỳ quái...Nhưng thời gian dài, Lâm Dịch liền cũng bình thường trở lại. Dù sao, bản thân hắn cũng là một người tu hành cuồng.
Mà Lâm Dịch lúc này, cũng xếp bằng ngồi trên giường, cảm ngộ cái gì đó...Hắn hôm nay tuy rằng đã đạt đến Thánh Giai, nhưng phương thức công kích của hắn tới bây giờ vẫn có chút quá mức đơn điệu. Duy nhất khiến hắn có chút thoả mãn chính là Tiễn Chỉ của hắn hiện giờ đã hoàn toàn có thể thuấn phát chính thức, ít nhất theo hắn cảm giác...Chắc có lẽ không chậm hơn bao nhiêu so với tên Thánh Giai sử dụng Tiến Chỉ năm đó ở hậu sơn học viện Tông Phạm. Hơn nữa lực xuyên thấu cũng cường đại đến thần kỳ! Phải biết rằng, đây chính là kết quả năng lượng của một gã Thánh Giai sau khi áp xúc, cộng thêm với sự xoay tròn kịch liệt sinh ra...Tuy rằng lực lượng kiểu nội liễm, nhưng lực xuyên thấu, tuyệt đối rất mạnh.
Lâm Dịch hôm nay muốn thừa dịp còn chưa đụng phải mấy tên Thánh Giai mà cố gắng một chút...Xem có thể hay không dựa vào bản thân cảm ngộ ra các loại tuyệt kĩ gì đó...Nếu không, Lâm Dịch có phương thức công kích còn dừng lại ở Thánh Giai trở xuống, ngày sau khi chính thức chống lại những tên Thánh Giai kia, rất hiển nhiên phải chịu thiệt rất nhiều. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Nhưng rất hiển nhiên, muốn dựa vào mình để lĩnh ngộ ra một loại tuyệt kỹ gì, thật sự không phải là một chuyện dễ dàng, trên thực tế, những chuyện này đều là coi trọng đốn ngộ, có lẽ chứng kiến một vật có thể đột nhiên tỉnh ngộ, tiến tới ngộ ra tuyệt kỹ gì, cũng có khả năng đầu trống rỗng một thời gian rất lâu, căn bản không biết phải nên làm sao, mà Lâm Dịch hiện tại chính là đang ở trong tình huống như vậy, dù sao thì thời gian hắn tiến vào Thánh Giai vẫn thật sự quá ít, thậm chí đến bây giờ hắn còn không rõ ràng, đến tột cùng lực lượng Thánh Giai có tính chất như thế nào.
Cường giả Thánh Giai bên người Lâm Dịch, cũng chỉ có Lạp Cổ Kỳ và Khải Ni Cổ Lạp, nhưng hai người đều là tinh vị dị năng, hoàn toàn bất đồng với hắn, tự nhiên cũng không có cách nào tham khảo, có lẽ sau khi dị năng trở thành Thánh Giai mới có thể tham khảo a.
Mà lúc này, mặc dù có nhiều Thánh Giai trên Vô Song đảo, nhưng Lâm Dịch cũng thật sự không muốn đi quấy rầy bọn hắn, Lâm Dịch cũng không phải người ngu ngốc, hắn có thể nhìn ra những thế lực này đều đang tính toán lôi kéo mình, nhưng Lâm Dịch cũng không có ý định gia nhập với bọn hắn, đối với Lâm Dịch mà nói, tự do tự tại, không ngừng hưởng thụ niềm vui thú, chính là chỗ hắn truy cầu, cái gọi là danh lợi, thật sự hắn xem không quá mức trọng yếu.
Nhưng bất kể nói như thế nào, Lâm Dịch vẫn đều nỗ lực.
Vô Song đảo, khu tuyển thủ, trong một ngôi nhà.
Trên mặt An Cách Tư vẫn mang theo dáng tươi cười, không chút nào để ý đến biểu tình không kiên nhẫn của Bố Lan Đặc, nói:
- Không khí tại đây thật tốt, nhưng ngươi lại buồn bực trong phòng suốt ngày, không biết là sẽ khiến ngươi rất phiền muộn sao?
Bố Lan Đặc trầm mặt, cau mày:
- Ảnh hưởng gì tới ngươi?
An Cách Tư cười cười sáng lạn:
- Đương nhiên không phải, vừa rồi ta nhận được một tin tức, nghe nói lão đầu nào đó của Thư gia đã khiến Thư Mộng chạy tới rồi, ân, ngươi biết mục đích của nàng a?
Biểu lộ Bố Lan Đặc lập tức cứng đờ, âm trầm, gần như là chảy nước, trong hai mắt hẹp dài của hắn lập lòe hai điểm hàn mang không rõ, thật lâu sau mới ngăn chặn lửa giận trong lòng, hít sâu một hơi, nói:
- Thư gia đã thay đổi ý định.
An Cách Tư nghe vậy, cười hắc hắc, nhún vai nói:
- Ta đây không rõ ràng lắm, bất quá, ta đoán chừng cũng không sai, tin tưởng ngươi cũng rất rõ ràng a.
An Cách Tư thở dài một cái thật sâu, sau đó cảm khái nói:
- Thoạt nhìn có vẻ như ngươi giờ rất có cảm giác nguy cơ a. Thứ nhất, Lâm Dịch và Thư Mộng có thể nói là lưỡng tình tương duyệt, thanh mai trúc mã, thứ hai, cùng so sánh với ngươi, tuy rằng không muốn nói, nhưng tiềm lực Lâm Dịch hiển nhiên cao hơn nhiều lắm, tuy rằng tạm thời không phải là đối thủ của ngươi, nhưng tin tưởng không lâu sau sẽ vượt qua ngươi, thứ ba là đừng quên truyền thừa cổ vân, tổng hợp những cái trên, vô luận là cảm tình cá nhân, tiềm lực phát triển hay là thế lực hậu truyền, tựa hồ như ngươi cũng không chiếm ưu thế a.
Nghe ngữ khí hắn tựa hồ như rất là lo lắng, nhưng biểu lộ hiển nhiên lại không phải như vậy.
Nhưng lúc này Bố Lan Đặc cũng không có tâm tư đi so đo với biểu lộ của An Cách Tư, tay của hắn sớm đã cuộn lại thành nắm đấm, một cỗ khí thế cực kỳ không ổn định bắt đầu hiện ra quanh thân hắn, đảo loạn không khí chung quanh.
Lời nói của An Cách Tư tự nhiên cũng rất rõ ràng, tuy rằng không thừa nhận, nhưng sự thật chính là như vậy, con kiến trong mắt hắn, quả thật đã tạo thành uy hiếp lớn lao đối với hắn, chính như An Cách Tư nói, vô luận là cảm tình cá nhân, tiềm lực phát triển hay là thế lực hậu trường, mình cũng đã không hề chiếm ưu thế, dù là thế lực hậu trường, cuối cùng cũng không quá xác minh được, nhưng hai cái trên, hiển nhiên là sự thật.
Huống chi, dù Lâm Dịch thật sự không có quan hệ gì với truyền thừa cổ vân, nhưng chỉ nhìn hoàng tộc đế quốc và Lạp Cổ Kỳ, Khải Ni Cổ Lạp có quan hệ mập mờ với hắn, chút ít những cái này, cũng khiến hắn không thể không để tâm rồi, huống chi, Lâm Dịch còn có truyền thừa cổ vân cường đại và thần bí sau lưng.
Tuy rằng phần lớn người có truyền thừa cổ vân đều có thiên tư phi phàm, nhưng thiên tư như Lâm Dịch, cũng tuyệt đối là cực kỳ hiếm thấy, điên cuồng, dù hắn thật sự chỉ là đệ tử truyền thừa cổ vân tít mãi bên ngoài, nhưng tiến vào hạch tâm, cũng là sự tình trong tầm tay, bởi như vậy, không thể nghi ngờ chênh lệnh giữa mình và hắn càng lúc càng lớn.
Bố Lan Đặc càng nghĩ càng kinh hãi, cuối cùng, trong đôi mắt dài hẹp lành lạnh của hắn hiện lên một tia sát ý, Lâm Dịch, tuyệt đối không thể lưu lại hắn, phải thừa dịp hắn còn chưa hoàn toàn phát triển, bóp chết hắn, nếu không, chờ đến khi hắn phát triển tốt, người bị giết có thể là mình rồi.
- Thư Mộng là của ta, huyết hạn chi lực là của ta, không một ai có thể cướp đi, không người nào cả!
Hai mắt Bố Lan Đặc càng hiện lên một mảnh lành lạnh.
Mà An Cách Tư ở một bên, khóe miệng càng hiện lên dáng tươi cười kỳ dị, nhìn Bố Lan Đặc đã hoàn toàn chìm sâu vào thù hận với Lâm Dịch, ý tứ mỉa mai càng lúc càng thêm hàm xúc.
Trận đấu Vô Song hội lại tiếp tục, từng tiếng hò hét, tiếng hoan hô lại vang vọng trên đấu trường, giằng co trọn vẹn bốn tháng, trong khoảng thời gian này thì đây là tháng sôi nổi nhất.
Mà những ngày này, Vô Song đảo lại nghênh đón một nhóm người xem lớn, những người này đồng dạng với những người xem trước, là đệ tử các đại gia tộc đồng dạng, mà mục đích bọn hắn tới nơi này, hiển nhiên là vì quan sát hơn mười tràng quyết đấu đặc sắc cuối cùng tại Vô Song Hội.
Một đầu Hắc Vân Điểu xoay quanh trên nóc nhà tại khu vực người xem, mà trên nóc nhà, cũng có mấy người sớm đã đợi tại đây rồi.
Thân hình Hắc Vân điểu khổng lồ như thế, muốn chính thức hạ xuống nóc nhà hiển nhiên là rất không có khả năng, bất quá những hành khách trên lưng Hắc Vân điểu cũng không phải là người bình thường, chỉ thấy mấy đạo bóng đen từ trên không nhảy xuống, hạ thẳng xuống nóc nhà.
- Tứ thúc.
Trương Diệc Vũ mang theo dáng vẻ tươi cười lười nhác đón tiếp vài đạo thân ảnh từ trên lưng Hắc Vân Điểu hạ xuống, dẫn đầu là một lão giả, lão giả này râu tóc bạc trắng, nhưng tinh thần lại cực kỳ sung mãn, đôi mắt ưng lóe ra hào quang kiếp người, nhưng sau khi nhìn thấy Trương Diệc Vũ hào quang khiếp người trong mắt hắn liền bị vẻ hiền lành thay thế, khẽ gật đầu, ánh mắt di động đến trên người lão giả sau lưng Trương Diệc Vũ, cung kính kêu lên:
- Bái kiến Ngũ trưởng lão.
Lão giả sau lưng Trương Diệc Vũ nghe vậy mỉm cười gật đầu:
- Đã đến a.
Lão giả cung kính nói:
- Đúng vậy.
Sau đó có chút quay đầu lại, nhìn một thanh niên tướng mạo anh tuấn, vận một kiện quần áo đẹp đẽ quý giá đang tò mò nhìn chung quanh, không khỏi thấp giọng trách mắng:
- Tạp nhi, còn không mau tới bái kiến Ngũ trưởng lão?
Đúng vậy, thanh niên kia chính là Trương Tạp.
Trương Tạp lúc này tương giao so với lúc tại Vân Phong thì thành thục hơn rất nhiều, hai đầu lông mày ngây thơ đã hoàn toàn rút đi, rất anh tuấn thanh tú, nghe thanh âm thấp giọng trách mắng của lão giả, Trương Tạp lập tức quay đầu lại, cung kính hô:
- Bái kiến Ngũ trưởng lão gia gia, bái kiến Nhị thúc.
Trên mặt Ngũ trưởng lão lộ ra biểu lộ hiền hòa, nói:
- Không cần câu thúc quá mức, tại đây cũng không phải là gia tộc, buông lỏng một chút.

Mọi người lập tức lộ ra dáng tươi cười.
- Một đường khổ cực, trước tiên chúng ta dùng cơm a.
Ngũ trưởng lão cười nói, mọi người tự nhiên không có gì dị nghị, lập tức đi theo sau lưng Ngũ trưởng lão, đi đến tửu điếm dưới lầu.
Thư Mộng ngồi trên Hắc Vân Điểu, trên mặt điềm tĩnh ôn nhu, nhưng bộ dạng có chút thất thần, kinh ngạc nhìn biển cả vô biên vô hạn.
- Lúc gặp hắn, nên chào hỏi hắn như thế nào đây? Chả lẽ trước tiên bổ nhào tới ôm hắn thoáng một phát sao? Hay là...Ai nha, ta nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy, mắc cỡ chết ta rồi.
Thư Mộng có chút suy nghĩ miên man trong nội tâm, trên gương mặt điềm tĩnh hiện lên một vòng đỏ ửng, càng lộ vẻ động lòng người.
Hơn nửa tháng trước, đột nhiên nàng nhận được thông tri của Thất trưởng lão trong gia tộc, khiến nàng phải nhanh chóng tới Vô Song đảo, lúc ấy còn có chút nghi hoặc, nhưng sau khi nghe các trưởng bối trong gia tộc thảo luận, mới biệt được nguyên lai là vì quan hệ đến hắn.
- Thật sự rất lợi hại, không có huyết hạn truyền thừa, lại đạt tới trình độ Thánh Giai.
Thư Mộng si ngốc nghĩ đến.
- Mộng nhi, Mộng nhi.
Một thanh âm liên tục vang lên, lúc này Thư Mộng mới đột nhiên tỉnh lại, nhìn lại, chỉ thấy một trung niên đang nghi hoặc nhìn mình, trên mặt Thư Mộng lập tức hiện lên một vòng đỏ ửng.
- Thái gia gia.
- Đang suy nghĩ gì đấy? Sao lại nhập thần như vậy?
Trên mặt Trung niên hiện lên dáng tươi cười hiền hòa, hỏi.
Lập tức khuôn mặt xinh đẹp của Thư Mộng có một hồi khô nóng, có chút cà lăm, nói:
- A, không có gì.
Gương mặt mang dáng tươi cười của trung niên kia đột nhiên thấp thoáng vài tia cười quái dị, nói:
- Chẳng lẽ là người Thất trưởng lão nói đến sao?
- A?
Thư Mộng có chút bối rối, liên tục khoát tay, nhưng sau đó lại xấu hổ đỏ mặt, khẽ gật đầu.
- Ha ha, quả nhiên là con gái lớn không giữ trong nhà được a.
Bộ dạng trung niên kia càng vô cùng vui vẻ, khiến Thư Mộng càng cúi đầu.
- Tốt rồi, chỉ còn lại một ngày, đến lúc đó có thể nhìn thấy hắn rồi.
Trung niên kia vừa cười vừa nói.
Thư Mộng nghe vây cũng lộ ra dáng tươi cười, nhẹ gật đầu, trên mặt lại lộ ra thần sắc mơ ước.
Vầng thái dương trên cao chiếu xuống, ánh mặt trời vàng ánh từ không trung trải rộng khắp chung quanh, chiếu rọi toàn bộ Vô Song đảo, nhìn rất là xinh đẹp.
Lúc này, Lâm Dịch đã hoàn thành hoạt động hôm nay, chạy một vòng lớn quanh Vô Song đảo, bất quá vì luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ cho nên tiêu tốn thời gian gần một giờ.
Sau khi hắn chạy một vòng trở về, trận đấu 17 cường lên 8 cường đã triển khai, lên sân đấu trận đầu tiên đúng là Thánh Giai thanh y, những người xem trên khán đài kích động lớn tiếng hoan hô, rất là ồn ào náo động.
Trận đấu Thanh Y đã hoàn tất, đây cũng là dự liệu của tất cả mọi người, Thánh Giai và cường giả bình thường thật sự khác biệt quá lớn.
Lâm Dịch chỉ xem một lát, sau đó liền về phòng, lúc này Thủy Linh Lung đang tu hành trong phòng, nàng đã bảo trì tần suất tu hành cao như vậy rất nhiều ngày rồi.
Lâm Dịch cũng không quấy rầy nàng, đi vào phòng tắm, sau khi tắm rửa qua, thay đổi một bộ quần áo, liền rời khỏi phòng, đây là thời gian ăn điểm tâm.
Đi xuống lầu, liền trực tiếp di đến cửa ra vào khu tuyển thủ.
- Dịch tử.
Một thanh âm cực kỳ quen thuộc đột nhiên vang lên, Lâm Dịch lập tức ngẩn người.
Lúc nhìn thấy người gọi mình tại cửa ra vào, Lập Dịch lập tức lộ vẻ kinh hỉ:
- Tạp Phiến? Ngươi tới khi nào vậy?
Lập tức, bước chân của hắn nhanh hơn, đi tới bên cạnh Trương Tạp, chính là người mới vừa tới hôm qua, kỳ thật hôm qua hắn đã định tới tìm Lâm Dịch, bất quá lại bị ngăn ở cửa ra vào khu tuyển thủ, hắn cũng không cưỡng chế tiến vào, chỉ đành trở về, hôm nay lại không có trận đấu của Lâm Dịch, nên cũng không biết phải tìm hắn như thế nào.
Kỳ thật, nếu như hắn đi tìm Ngũ trưởng lão, dùng thân phận Ngũ trưởng lão Trương gia, muốn mang một người vào khu tuyển thủ thì không phải là sự tình gì khó khăn, nhưng Trương Tạp tựa hồ cũng không có ý định phiền toái hắn, rơi vào đường cùng, chỉ có thể dùng loại biện pháp chờ Lâm Dịch đến, cũng may là trận đấu hôm nay đã bắt đầu, người rảnh rỗi tại khu tuyển thủ và khu người xem cũng không nhiều, đại đa số đều đi xem trận đấu rồi, nên lúc Lâm Dịch đi từ bên trong ra, Trương Tạp liếc mắt liền nhìn thấy hắn.
- Mới tới hôm qua, ha ha, nghe nói tiểu tử ngươi đã trở thành Thánh Giai rồi hả?
Biểu lộ Trương Tạp có chút hưng phấn, nói.
Lâm Dịch nghe vậy gãi gãi đầu, lộ vẻ không có ý tứ, sau đó mới cười gật đầu:
- n, mới vừa tấng thăng hạ tinh vị không lâu.
Trương Tạp lập tức lộ ra biểu lộ sợ hãi, có chút hâm mộ mà nói:
- Tiểu tử ngươi tiến bộ không khỏi quá nhanh đi.

back top