Lâm Dịch và Vân Băng ở bên cạnh cũng im lặng, không nói gì cả.
- Lâm Vân Hiên này là một nhân tài. Thật đáng tiếc, hắn quá mức chấp nhất.
Tạp Bá Lý âm thầm tự nhủ trong lòng.
Thế giới này là mạnh được yếu thua, nếu người nào quá mức chân chất cùng chấp nhất sẽ bị thiệt thòi. Mà cả đời Lâm Vân Hiên đều là tính tình như vậy. Tuy rằng là người thông minh thế nhưng có chút quá coi trọng đối với hứa hẹn...nếu như lần này không quan hệ tới sinh tử của người nhà hắn. Hắn chắc chắn cũng không xuất hiện tại đây.
Trọng tình, thủ tín. Chẳng qua nếu người nhà gặp phải nguy hiểm, hắn lựa chọn điều thứ hai.
Lâm Cường trầm mặc hồi lâu, hít sâu vào một hơi nói:
- Lâm Vân Hiên tự nhân thất tín với các người, không còn lời nào để nói. Các ngươi muốn thế nào thì nói đi. Nhưng hôm nay Lâm Vân Hiên nhất định phải đưa người nhà của ta ra khỏi đây...kính xin mấy vị trưởng lão thành toàn.
- Hừ, tiểu nhân thất tín, có tư cách gì cầu xin người khác?
Mộc Nhu hừ lạnh một tiếng, lại lần nữa châm chọc.
Sắc mặt Lâm Cường âm trầm bất định, nhưng lại á khẩu không trả lời được.
Lâm Dịch ở bên cạnh có chút không chịu được. Hắn hiểu rất rõ tính tình của phụ thân. Thử nghĩ, trước đây nguyên tắc của hắn thế nào, dù gặp phải nguy hiểm cũng không hề chùn bước, tất nhiên hắn là một người vô cùng bướng bỉnh! Như lần này, nếu không phải vì quan hệ tới chính mình cùng mẫu thân, chỉ sợ hắn cũng sẽ không xuất hiện tại đây!
Nói thật, Lâm Dịch vô cùng kính nể một phụ thân như vậy. Vì an nguy của chính mình và mẫu thân liền đưa đồ vật đã thủ vững nhiều năm ra, phần thâm tình này tất nhiên vô cùng đáng quý. Lâm Dịch không thể để người khác dùng lời nói kích bác hắn.
Ánh mắt Lâm Dịch híp lại nhìn sang Mộc Nhu nói:
- Ngươi nói đủ chưa? Cha ta đã thừa nhận chính mình thất tín với các ngươi, ngươi còn muốn thế nào?
Mộc Nhu hừ lạnh một tiếng, khóe miệng toát lên một tia cười lạnh nói:
- Chỉ là một tiếng thừa nhận là xong? Nếu như lúc trước người Cổ Năng ta không chú ý ước định, động thủ với ngươi cùng phụ thân của ngươi, đến cuối cùng chúng ta thừa nhận không hết lòng tuân thủ ước định cũng phải là được hay không?
- Vậy ngươi còn muốn thế nào? Để cha ta tự sát sao?
Lâm Dịch híp con mắt càng nhỏ hơn.
- Tự sát? Hừ, ta không trông mong một người thất tín sẽ làm ra sự tình như vậy.
Mộc Nhu cười lạnh.
Lâm Dịch nhìn Mộc Nhu cười lạnh, đột nhiên cười to lên:
- Tốt, đã như vậy, ta muốn nói với ngươi một câu.
Tiếng cười Lâm Dịch ngưng lại, sắc mặt hắn trầm xuống bắt đầu nói:
- Trước tiên xin hỏi các ngươi một câu...vì sao trước đây người Cổ Năng tạo ra hiệp nghị như vậy? Là xuất phát từ tâm tình gì? Ngoại trừ bà ngoại của ta ra, còn có ai thực sự vì muốn cứu ta mà quyết định sử dụng Tinh Lam Lưu Ly cầu?
Mộc Nhu nhíu mày, còn chưa kịp nói gì thì Lâm Dịch đã tiếp lời.
- Hừ...không nói cái gì tới lấy oán trả ơn. Các ngươi thi ân chút đó với ta tự nhiên không đáng để ta cảm tạ các ngươi. Mà những người ở trong hiệp định đó, ngoại trừ bà ngoại của ta ra, có ai dám vỗ ngực nói không phải vì bông hoa tai trên tai ta?
- Kế tiếp các ngươi làm gì? Các ngươi mang mẫu thân ta vừa sinh hạ muội muội của ta đi...thế nào đây? Chẳng lẽ các ngươi còn trông cậy ta và cha ta đối đãi với một đám người chia rẽ gia đình ta hơn ba mươi năm tốt đẹp sao? Còn nói cái gì hết lòng tuân thủ hứa hẹn?
- Thật sự buồn cười, các ngươi nói tráng lệ như vậy, nhưng cuối cùng không phải vụng trộm giở trò sau lưng sao? Mặt các ngươi không biết xấu hổ hay sao? Nếu nói tính toán, vậy có phải nên tính từ lúc bông hoa tai này xuất hiện không? Các ngươi giảng đạo lý như thế, lại còn không ngừng phái người đuổi theo phụ thân ta để đoạt lấy vật trong tay người sao? Mộc Nhu ngươi tuổi không còn nhỏ? Vì sao nói chuyện còn ngu ngốc như vậy?
- Mạnh được yếu thua...đạo lý đó ai cũng hiểu. Đã muốn cướp thì cứ việc quang minh chính đại nói ra. Còn ra vẻ tiểu nhân đạo mạo. Những lời này của các ngươi nói ra so với kỹ nữ muốn lập đền thờ còn khiến người ta khinh thường hơn. Muốn có được, nói thẳng ra cướp là xong. Đó là các ngươi lợi hại, một nhà chúng ta thế lực ít ỏi, không bằng người, không thể trách hai. Nhưng không được nói đến cái gì hứa hẹn nữa, bởi vì...những lời này nói ra từ miệng các ngươi thật sự vũ nhục hắn.
Trên mặt Lâm Dịch lộ vẻ mỉa mai, hắn nói ra những lời vừa rồi khiến Lâm Cường và Vân Băng ở bên cạnh đều ngây ngốc...Lâm Cường chưa bao giờ biết được Lâm Dịch luôn trầm mặc lại có thể nói ra những lời sắc bén như vậy!
Mà mấy Đại trưởng lão đứng xung quanh bọn họ đều âm trầm. Biểu lộ của Mộc Nhu càng trầm mặc giống như mặt hồ hơn.
Mộc Nhu là người thế nào? Cường giả tuyệt thế Đại trưởng lão Mộc hệ Đại trưởng lão Cổ Năng thuộc một trong ba đại truyền thừa, trên phiến đại lục này, cho dù đi tới đâu người ta đều vô cùng khúm núm tỏ vẻ tôn kính hắn. Hôm nay lại bị một tiểu tử chưa đủ ba mươi tuổi miệng còn hôi sữa trách mắng như thế? Hắn còn có thể thế nào đây?
Sắc mặt Mộc Nhu đỏ bừng trong chốc lát...cuối cùng hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tốt, ngươi đã nói trắng ra như vậy, ta đây cũng nói thắng...ta, chính là muốn cường đoạt các ngươi, thế thì sao?...Hôm nay, ngươi chết chắc rồi.
Khóe miệng Lâm Dịch lộ ra dáng vẻ tươi cười, ánh mắt nhìn sang một bên. Phảng phất như dùng hành động tỏ vẻ khinh thường đối với Mộc Nhu. Trán Mộc Nhu lập tức nổi gân xanh, một cỗ chấn động kịch liệt từ người hắn lan truyền ra...quang mang thanh sắc lập lòe. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lâm Cường nghe những lời này của Lâm Dịch, cảm giác thất tín trong lòng cũng giảm đi không ít. Hiện giờ thấy Mộc Nhu muốn động thủ, hắn đưa Lâm Dịch cho Vân Băng, miệng nói:
- Băng nhi, chiếu cố Dịch nhi cho tốt.
Vân Băng đỡ Lâm Dịch dậy, gật đầu nói:
- Hiên ca...cẩn thận một chút.
Lâm Cường gật đầu, ánh mắt chuyển hướng sang Mộc Nhu đã phát ra quang mang thanh sắc toàn thân. Ánh mắt Lâm Cường yêu dị hiện lên một vòng kim mang, lập tức, hắn động.
Tốc độ cực nhanh ngoài sức tưởng tượng.
Ngay cả Tạp Bá Lý cùng ba Đại trưởng lão Đại tinh vị cũng chỉ có thể mơ hồi thấy thân hình Lâm Cường khẽ động, cả ba đều lộ vẻ kinh hãi.
Mà Mộc Nhu đối diện Lâm Cường cũng thoáng kinh hãi một chút. Dây leo màu xanh bỗng nhiên xuất hiện trên không trung. Vô số đạo đâm thẳng vào phía trước, lập tức phong toàn không gian trước mặt hắn kín mít.
Thanh âm xé rách không gian có thể nghe thấy rõ ràng. Sắc mặt Vân Băng hơi đổi liền mang Lâm Dịch từ không trung hạ xuống mặt đất...công kích của dây leo kia trực tiếp bao phủ hoàn toàn mấy chục cây số trên bầu trời.
- Hừ.
Lâm Cường hừ lạnh một tiếng, thân thể của hắn nhanh chóng bắn ra quang mang màu vàng mãnh liệt, một cỗ lực lượng đáng sợ lập tức xuất hiện tràn ngập.
Chỉ thấy trên nắm đấm của hắn ngưng tụ một quang tuyến màu vàng bay thẳng tới đám dây leo ngập trời của Mộc Nhu.
- Lâm Vân Hiên này là một nhân tài. Thật đáng tiếc, hắn quá mức chấp nhất.
Tạp Bá Lý âm thầm tự nhủ trong lòng.
Thế giới này là mạnh được yếu thua, nếu người nào quá mức chân chất cùng chấp nhất sẽ bị thiệt thòi. Mà cả đời Lâm Vân Hiên đều là tính tình như vậy. Tuy rằng là người thông minh thế nhưng có chút quá coi trọng đối với hứa hẹn...nếu như lần này không quan hệ tới sinh tử của người nhà hắn. Hắn chắc chắn cũng không xuất hiện tại đây.
Trọng tình, thủ tín. Chẳng qua nếu người nhà gặp phải nguy hiểm, hắn lựa chọn điều thứ hai.
Lâm Cường trầm mặc hồi lâu, hít sâu vào một hơi nói:
- Lâm Vân Hiên tự nhân thất tín với các người, không còn lời nào để nói. Các ngươi muốn thế nào thì nói đi. Nhưng hôm nay Lâm Vân Hiên nhất định phải đưa người nhà của ta ra khỏi đây...kính xin mấy vị trưởng lão thành toàn.
- Hừ, tiểu nhân thất tín, có tư cách gì cầu xin người khác?
Mộc Nhu hừ lạnh một tiếng, lại lần nữa châm chọc.
Sắc mặt Lâm Cường âm trầm bất định, nhưng lại á khẩu không trả lời được.
Lâm Dịch ở bên cạnh có chút không chịu được. Hắn hiểu rất rõ tính tình của phụ thân. Thử nghĩ, trước đây nguyên tắc của hắn thế nào, dù gặp phải nguy hiểm cũng không hề chùn bước, tất nhiên hắn là một người vô cùng bướng bỉnh! Như lần này, nếu không phải vì quan hệ tới chính mình cùng mẫu thân, chỉ sợ hắn cũng sẽ không xuất hiện tại đây!
Nói thật, Lâm Dịch vô cùng kính nể một phụ thân như vậy. Vì an nguy của chính mình và mẫu thân liền đưa đồ vật đã thủ vững nhiều năm ra, phần thâm tình này tất nhiên vô cùng đáng quý. Lâm Dịch không thể để người khác dùng lời nói kích bác hắn.
Ánh mắt Lâm Dịch híp lại nhìn sang Mộc Nhu nói:
- Ngươi nói đủ chưa? Cha ta đã thừa nhận chính mình thất tín với các ngươi, ngươi còn muốn thế nào?
Mộc Nhu hừ lạnh một tiếng, khóe miệng toát lên một tia cười lạnh nói:
- Chỉ là một tiếng thừa nhận là xong? Nếu như lúc trước người Cổ Năng ta không chú ý ước định, động thủ với ngươi cùng phụ thân của ngươi, đến cuối cùng chúng ta thừa nhận không hết lòng tuân thủ ước định cũng phải là được hay không?
- Vậy ngươi còn muốn thế nào? Để cha ta tự sát sao?
Lâm Dịch híp con mắt càng nhỏ hơn.
- Tự sát? Hừ, ta không trông mong một người thất tín sẽ làm ra sự tình như vậy.
Mộc Nhu cười lạnh.
Lâm Dịch nhìn Mộc Nhu cười lạnh, đột nhiên cười to lên:
- Tốt, đã như vậy, ta muốn nói với ngươi một câu.
Tiếng cười Lâm Dịch ngưng lại, sắc mặt hắn trầm xuống bắt đầu nói:
- Trước tiên xin hỏi các ngươi một câu...vì sao trước đây người Cổ Năng tạo ra hiệp nghị như vậy? Là xuất phát từ tâm tình gì? Ngoại trừ bà ngoại của ta ra, còn có ai thực sự vì muốn cứu ta mà quyết định sử dụng Tinh Lam Lưu Ly cầu?
Mộc Nhu nhíu mày, còn chưa kịp nói gì thì Lâm Dịch đã tiếp lời.
- Hừ...không nói cái gì tới lấy oán trả ơn. Các ngươi thi ân chút đó với ta tự nhiên không đáng để ta cảm tạ các ngươi. Mà những người ở trong hiệp định đó, ngoại trừ bà ngoại của ta ra, có ai dám vỗ ngực nói không phải vì bông hoa tai trên tai ta?
- Kế tiếp các ngươi làm gì? Các ngươi mang mẫu thân ta vừa sinh hạ muội muội của ta đi...thế nào đây? Chẳng lẽ các ngươi còn trông cậy ta và cha ta đối đãi với một đám người chia rẽ gia đình ta hơn ba mươi năm tốt đẹp sao? Còn nói cái gì hết lòng tuân thủ hứa hẹn?
- Thật sự buồn cười, các ngươi nói tráng lệ như vậy, nhưng cuối cùng không phải vụng trộm giở trò sau lưng sao? Mặt các ngươi không biết xấu hổ hay sao? Nếu nói tính toán, vậy có phải nên tính từ lúc bông hoa tai này xuất hiện không? Các ngươi giảng đạo lý như thế, lại còn không ngừng phái người đuổi theo phụ thân ta để đoạt lấy vật trong tay người sao? Mộc Nhu ngươi tuổi không còn nhỏ? Vì sao nói chuyện còn ngu ngốc như vậy?
- Mạnh được yếu thua...đạo lý đó ai cũng hiểu. Đã muốn cướp thì cứ việc quang minh chính đại nói ra. Còn ra vẻ tiểu nhân đạo mạo. Những lời này của các ngươi nói ra so với kỹ nữ muốn lập đền thờ còn khiến người ta khinh thường hơn. Muốn có được, nói thẳng ra cướp là xong. Đó là các ngươi lợi hại, một nhà chúng ta thế lực ít ỏi, không bằng người, không thể trách hai. Nhưng không được nói đến cái gì hứa hẹn nữa, bởi vì...những lời này nói ra từ miệng các ngươi thật sự vũ nhục hắn.
Trên mặt Lâm Dịch lộ vẻ mỉa mai, hắn nói ra những lời vừa rồi khiến Lâm Cường và Vân Băng ở bên cạnh đều ngây ngốc...Lâm Cường chưa bao giờ biết được Lâm Dịch luôn trầm mặc lại có thể nói ra những lời sắc bén như vậy!
Mà mấy Đại trưởng lão đứng xung quanh bọn họ đều âm trầm. Biểu lộ của Mộc Nhu càng trầm mặc giống như mặt hồ hơn.
Mộc Nhu là người thế nào? Cường giả tuyệt thế Đại trưởng lão Mộc hệ Đại trưởng lão Cổ Năng thuộc một trong ba đại truyền thừa, trên phiến đại lục này, cho dù đi tới đâu người ta đều vô cùng khúm núm tỏ vẻ tôn kính hắn. Hôm nay lại bị một tiểu tử chưa đủ ba mươi tuổi miệng còn hôi sữa trách mắng như thế? Hắn còn có thể thế nào đây?
Sắc mặt Mộc Nhu đỏ bừng trong chốc lát...cuối cùng hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tốt, ngươi đã nói trắng ra như vậy, ta đây cũng nói thắng...ta, chính là muốn cường đoạt các ngươi, thế thì sao?...Hôm nay, ngươi chết chắc rồi.
Khóe miệng Lâm Dịch lộ ra dáng vẻ tươi cười, ánh mắt nhìn sang một bên. Phảng phất như dùng hành động tỏ vẻ khinh thường đối với Mộc Nhu. Trán Mộc Nhu lập tức nổi gân xanh, một cỗ chấn động kịch liệt từ người hắn lan truyền ra...quang mang thanh sắc lập lòe. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lâm Cường nghe những lời này của Lâm Dịch, cảm giác thất tín trong lòng cũng giảm đi không ít. Hiện giờ thấy Mộc Nhu muốn động thủ, hắn đưa Lâm Dịch cho Vân Băng, miệng nói:
- Băng nhi, chiếu cố Dịch nhi cho tốt.
Vân Băng đỡ Lâm Dịch dậy, gật đầu nói:
- Hiên ca...cẩn thận một chút.
Lâm Cường gật đầu, ánh mắt chuyển hướng sang Mộc Nhu đã phát ra quang mang thanh sắc toàn thân. Ánh mắt Lâm Cường yêu dị hiện lên một vòng kim mang, lập tức, hắn động.
Tốc độ cực nhanh ngoài sức tưởng tượng.
Ngay cả Tạp Bá Lý cùng ba Đại trưởng lão Đại tinh vị cũng chỉ có thể mơ hồi thấy thân hình Lâm Cường khẽ động, cả ba đều lộ vẻ kinh hãi.
Mà Mộc Nhu đối diện Lâm Cường cũng thoáng kinh hãi một chút. Dây leo màu xanh bỗng nhiên xuất hiện trên không trung. Vô số đạo đâm thẳng vào phía trước, lập tức phong toàn không gian trước mặt hắn kín mít.
Thanh âm xé rách không gian có thể nghe thấy rõ ràng. Sắc mặt Vân Băng hơi đổi liền mang Lâm Dịch từ không trung hạ xuống mặt đất...công kích của dây leo kia trực tiếp bao phủ hoàn toàn mấy chục cây số trên bầu trời.
- Hừ.
Lâm Cường hừ lạnh một tiếng, thân thể của hắn nhanh chóng bắn ra quang mang màu vàng mãnh liệt, một cỗ lực lượng đáng sợ lập tức xuất hiện tràn ngập.
Chỉ thấy trên nắm đấm của hắn ngưng tụ một quang tuyến màu vàng bay thẳng tới đám dây leo ngập trời của Mộc Nhu.