Ngũ Hành Tuyệt Sát Trận là do bọn hắn liên hợp lại, lúc này hoàn toàn bị nghiền nát, bọn hắn dù sao cũng bị một ít tổn thương. Chỉ là, vào lúc cuối cùng bọn hắn buông lỏng năng lượng, cho nên tuy rằng bọn hắn thổ huyết, nhưng thực lực trên thực tế, cũng không tổn thất quá nhiều.
Lâm Thiên Ngạo nhanh tay lẹ mắt, chỉ thấy hắn vung tay, bảo vật bao bọn người Lý Vân vào trong vầng sáng lúc trước, bị hắn cầm trong tay. Ngân mang lập loè, để vào trong không gian giới chỉ. Ánh mắt, lại nhìn về bốn phía...
Biến cố này đến quá mức đột nhiên, bọn người Bạch Tiếu Thiên căn bản không kịp phản ứng Ngũ Hành Tuyệt Sát Trận đã bị phá vỡ rồi. Mắt trận vừa vỡ, Liễu Ngôn liền phản ứng đầu tiên. Chỉ thấy hắn vung tay lên, không gian phía trước lập tức bị bóp méo. Mọi người ngạc nhiên nhìn về phía hắn, chỉ nghe hắn nói:
- Đây là Chướng Nhãn pháp, nếu hắn không đến đây thì không thể nào phát hiện ra chúng ta được.
Mọi người lúc này mới nhẹ gật đầu. Lập tức lại nhìn về phía Cổ Văn đang hoàn toàn yên tĩnh.
- Ngũ Hành Tuyệt Sát Trận, cũng không khỏi quá mức yếu ớt nha?
Bạch Linh lại nghi hoặc nói. Tuy rằng trong nháy mắt khi phá trận bọn hắn thực sự cảm ứng được lực phá hoại năng lượng của bốn thế lực có thể nói là khủng bố. Vốn lấy uy danhcủa Ngũ Hành Tuyệt Sát Trận, quyết không thể dễ dàng bị phá như vậy...
Nhưng Bạch Tiếu Thiên nhìn cửa không gian truyền tống đã lộ ra kia, lộ ra một nụ cười khổ sau đó nói:
- Lâm Thiên Ngạo thật thông minh. Hắn đại khái cũng nhìn ra bọn người Lý Vân muốn nhất trí liều mạng rời khỏi nơi này,cho dù hắn cố hết sức, cũng không nhất định có thể đánh chết bọn hắn, còn không bằng cứ để cho bọn hắn rời đi như vậy, có thể bảo tồn được lực lượng, lại đạt được mục đích của mình. Tâm kế thật sâu a. Xem uy lực của Ngũ Hành Tuyệt Sát Trận kia, ngay cả ta cũng cho rằng hắn muốn một lần hành động tiêu diệt những người kia, không nghĩ tới chỉ muốn hù dọa bọn hắn một chút thôi.
Lâm Dịch nghe Bạch Tiếu Thiên thốt ra lời này, lập tức sững sờ. Lập tức buồn cười trong lòng, bất quá phân tích này của Bạch Tiếu Thiên, ngược lại đã miễn cho mình bị hoài nghi.
- Lý Vân kia cũng thật sự đủ vốn! Dễ dàng phá vỡ như vậy, sao còn rời đi chứ?
Bạch Linh buồn bực nói. Hắn biết rõ toàn bộ kế hoạch của Bạch Tiếu Thiên, hôm nay thấy bốn thế lực lớn chạy đi hết, tự nhiên tránh không được muốn phàn nàn một chút.
- Uy danh của Ngũ Hành Tuyệt Sát Trận quá lớn. Ta đoán chừng, Lý Vân cũng rất bất đắc dĩ, lựa chọn bí kĩ có tác dụng phụ rất lớn nào đó, cho nên cuối cùng tuy rằng dễ dàng phá vỡ Ngũ Hành Tuyệt Sát Trận, nhưng hắn lại không dám dừng lại. Đoán chừng, hắn hiện giờ cũng đang phiền muộn đến thổ huyết đây.
Bạch Tiếu Thiên cười khổ nói.
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Còn đi đoạt bảo nữa không?
Lâm Dịch quan tâm nhất chính là vấn đề này.
Bạch Tiếu Thiên trầm ngâm một phen, quay đầu nhìn về phía người trong Cổ Văn đã bắt đầu công kích mấy nguồn sáng khác. Vừa rồi bọn người Cổ Văn, Cổ Năng, Cổ Thuật, Bạch gia tất cả đã nhận được một cái. Về sau bọn người Lý Vân khi rời đi, lại đã phá vỡ một nguồn sáng nữa. Cho nên, hôm nay còn thừa lại năm cái nguồn sáng, ngược lại vừa vặn mỗi người một cái.
Bạch Tiếu Thiên nhíu mày. Lập tức hít sâu một hơi. Quả quyết nói:
- Đợi lát nữa. Chúng ta trong nháy mắt khi năng lượng ở đằng kia bị bài trừ liền tấn công bọn hắn. Sau đó lại một lần hành động cướp luôn năm bảo vật này.
Lâm Dịch nghe vậy ngẩn người. Lông mày nhíu nhẹ một lúc sau đó lại không động chút thanh sắc nào nữa, khẽ gật đầu. Nhưng lại nhìn về phía Cổ Văn.
Chỉ thấy năm người con lại bên kia giờ đã bắt đầu công kích nguồn sáng.
- Đại ca, vừa rồi có phải có người va chạm vào Ngũ Hành Tuyệt Sát Trận không?
Thanh Long tìm một nguồn sáng ở gần Lâm Thiên Ngạo, vừa công kích, vừa thần thức truyền âm. Thần sắc hắn cẩn thận. Tuy rằng công kích nguồn sáng, nhưng ánh mắt lại không ngừng quét bốn phía. Xem ra, hắn tuy rằng cuồng vọng, nhưng ngược lại cũng không phải ngu ngốc.
Lâm Thiên Ngạo nghe vậy nhẹ gật đầu. Hắn lúc này đang công kích cấm chế. Vừa rồi hắn quét mắt một vòng, lại không phát hiện thấy chỗ nào dị thường. Lập tức chuyền về nói:
- Đừng biểu hiện ra ngoài. Đẩy nhanh tốc độ phá cấm chế, cẩn thận đề phòng.
Thanh Long nhẹ gật đầu. Trên mặt không chút thanh sắc, nghiêm túc oanh kích nguồn sáng.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ không gian đều yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng âm vang do năm người công kích nguồn sáng.
Người Cổ Văn không hổ là tồn tại công kích năng lượng mạnh nhất đại lục, màn hào quang kia dưới sự công kích của bọn người Lâm Thiên Ngạo, hào quang rất nhanh liền trở nên ảm đảm. Trong công kích năng lượng cường đại, càng có khả năng sớm bị nghiền nát, con mắt của bọn người Lâm Thiên Ngạo càng sáng ngời.
Lúc này đây, Cổ Văn đã được hai bảo vật, nếu như đạt được năm cái này nữa thì đã có bảy cái rồi. Lâm Thiên Ngạo tuy rằng cũng có chút hưng phấn, nhưng hắn vẫn tự kiềm chế mình, vừa công kích, vừa chú ý đến động tĩnh chung quanh. Bên trong không gian này còn có người, Lâm Thiên Ngạo tuyệt đối tin tưởng cảm giác của mình.
Mà một nửa khác, Bạch Linh nhìn màn hào quang kia càng ngày càng mỏng, không khỏi có chút thấp giọng dồn dập hỏi:
- Đại nhân...Cũng sắp phá rồi, chúng ta lúc nào động thủ?
Ánh mắt Bạch Tiếu Thiên cũng chăm chú nhìn vào màn hào quang kia, không có trả lời Bạch Linh. Nhưng người chung quanh đều khẩn trương, tùy thời đều có thể động thủ.
- Liễu Ngôn, truyền tống!
Đột nhiên, con mắt Bạch Tiếu Thiên mãnh liệt sáng ngời, thấp giọng quát. Liễu ngôn sớm đã chuẩn bị tốt không hề nghĩ ngợi. Chỉ thấy ngân mang đột nhiên lập lòe, mọi người đã biến mất trong không khí.
Lâm Thiên Ngạo vẫn một mức quan sát bốn phía ánh mắt đột nhiên quét đến ngân mang đột nhiên lóe lên, trong lòng chấn động sau đó lập tức hô:
- Mọi người coi chừng! Không gian dị năng giả!
Nhưng những người khác đều có chuẩn bị, sau khi nghe được Lâm Thiên Ngạo nói, phản ứng cũng không chậm, năng lượng trong thân thể lập tức bắt đầu chuyển động.
Nhưng mà, vẫn chậm một bước. Một hồi hào quang hai màu kim lam lập loè lên, năng lượng mọi người điều động, rõ ràng bị một cổ lực lượng vô cùng cường đại sinh sinh áp vào thân thể.
Lâm Thiên Ngạo kinh hãi hô lớn:
- Song trọng lĩnh vực chi lực?
Song trọng lĩnh vực chi lực, danh như ý nghĩa. Chính là do hai gã lĩnh vực dị năng giả phát ra lĩnh vực dị năng, thông qua bí pháp đặc thù nào đó, kết hợp hoàn mỹ hai loại lĩnh vực lại với nhau, phát ra tác dụng phong tỏa tất cả năng lượng, đạt đến trình độ điều khiển tuyệt đối.
Lĩnh vực dị năng giả trên đời khó tìm, biết được loại bí pháp này càng khó tìm hơn. Cho nên trên đại lục rất ít xuất hiện song trọng lĩnh vực chi lực. Ngược lại ở trong sách cổ nhắc đến tương đối nhiều. Tương truyền vào Thời Đại Thượng Cổ, ngoại trừ song trọng lĩnh vực chi lực, thậm chí còn có tam trọng, tứ trọng...Đến cường đại nhất là Ngũ Hành lĩnh vực chi lực! Mấy lĩnh vực này, là thủ đoạn tốt nhất để làm mệt mỏi.
Bất quá sau khi nghĩ lại, Lâm Thiên Ngạo liền biết được đối phương là người nào rồi. Bạch Tiếu Thiên, cùng với tôn nhi có được thủy hệ lĩnh vực của mình...Trừ bọn họ ra, còn có ai nữa chứ?
Trong chốc lát Lâm Thiên Ngạo kinh hãi, màn hào quang nguyên bản sắp bị nghiền nát, cơ hồ tại đồng thời ầm ầm phá vỡ. Lập tức, cũng chỉ thấy một đạo bóng xám như một hồi gió cuốn, trong khoảnh khắc liền bao phủ tất cả bảo vật, khi lại lần nữa lộ ra thân hình, lộ ra một thân ảnh.
Đúng là gia trì Lâm Dịch gia trì Bạch Hổ chiến văn!
Khuôn mặt vốn tươi cười của Bạch Tiếu Thiên liền đọng lại. Bạch Linh ngây ngốc, Bạch Liên Thanh ngây ngốc, Bạch Tất ngây ngốc, mà ngay cả Liễu Ngôn cũng hoàn toàn ngây ngốc...Bọn hắn kinh ngạc nhìn Lâm Dịch, căn bản không nghĩ đến hắn rõ ràng lại hướng đến những bảo vật kia trước? Trong lúc nhất thời, rõ ràng quên phản ứng.
Lúc này toàn bộ năng lượng của Lâm Dịch đã được triển khai, trên mặt mang theo dáng tươi cười dưới sự ảnh hưởng của đôi đồng tử quỷ dị, lại tràn đầy vẻ tà dị. Những cấm chế vốn vừa chạm vào là bị nghiền nát kia, khi hắn cướp lấy những bảo vật, căn bản ngay cả một giây cũng không lãng phí. Hắn đạt được bảo vật, quay đầu lộ ra một tia cười tà dị có phần thâm ý với Bạch Tiếu Thiên, lại khiến tâm thần Bạch Tiếu Thiên hơi khẽ chấn động.
Thấy sắc mặt Bạch Tiếu Thiên có chút khẽ biến. Lâm Dịch lại không nói gì, mà quét mắt nhìn bốn phía. Bọn người Lâm Thiên Ngạo, đều ở trong song trọng trong lĩnh vực, liền không thể động đậy chút nào.
- Là ngươi à?
Thanh Long cách Lâm Dịch vừa thấy Lâm Dịch, lập tức trừng lớn đôi mắt hổ, trong đôi mắt càng là phát ra tơ máu!
Lâm Dịch đối mắt với Thanh Long, lập tức cười cười nói:
- Hắc hắc, là ta. Như thế nào? Vẫn luôn nhớ tới ta sao?
- Hèn hạ! Đánh lén sau lứng, đâu tính là anh hùng? Có giỏi thì đối mặt với ta này!
Thanh Long tức giận trách mắng.
Lâm Dịch cười hắc hắc nói:
- Ta tới giờ đều chưa nói qua mình là anh hùng gì cả, đúng không, Bạch đại nhân?
Lâm Dịch nói xong, lại nhìn về phía Bạch Tiếu Thiên.
Sắc mặt Bạch Tiếu Thiên có chút khó coi, bất quá hắn vẫn miễn cưỡng cười nói:
- Nói không sai. Được làm vua thua làm giặc, làm gì có anh hùng hay không anh hùng chứ? Ha ha, tốc độ của Lâm tiểu hữu ngược lại rất nhanh đấy.
Lâm Dịch cười hắc hắc, lập tức cúi đầu nhìn về phía năm miếng lệnh bài màu đen tinh xảo đang nằm trong lòng bàn tay mình.
Lệnh bài kia giống như kim loại nhưng không phải kim loại, giống gỗ lại không phải gỗ, căn bản không nhìn ra tính chất. Lệnh bài này có hình giống thanh kiếm, sờ lên rất có cảm giác rất chân thật. Ở hai mặt lệnh bài, lại có thêm một vòng tròn, trên đó điêu khắc lấy ấn ký như hình chữ thiên (天), thoạt nhìn trông rất chi là thần bí.
Lâm Dịch giơ lệnh bài trên tay lên tò mò nói với Bạch Tiếu Thiên:
- Đại nhân, đây là bảo vật đi thông Thiên Vị giới sao? Làm sao để dùng thế?
Bạch Tiếu Thiên hít sâu một hơi, biểu lộ trên mặt lập tức bình thường lại, cười nói:
- Ngươi chỉ cần nắm lấy nó, đợi hai năm sau, tự nhiên có người đến dẫn ngươi lên Thiên Vị giới.
Lâm Dịch ah xong một tiếng. Trở tay một cái, ngân mang lóe lên, lệnh bài kia đã bị bỏ vào trong không gian giới chỉ của hắn. Lập tức cười ha ha nói:
- Tốt rồi, hôm nay lệnh bài đắc thủ, chúng ta cũng rời đi thôi.
Ánh mắt Bạch Tiếu Thiên lập loè vài cái, lập tức gật đầu cười nói:
- Không sai.
Nói xong, quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên Ngạo cười nói:
- Lâm trưởng lão, lần này cám ơn các ngươi rồi.
Lâm Thiên Ngạo sắc mặt lạnh lùng, một mảnh tái nhợt mà nói:
- Quả nhiên không hổ là Bạch Tiếu Thiên có danh kẻ đa mưu của hoàng tộc đế quốc, chuyện ngày hôm nay, Cổ Văn nhớ kỹ, kính xin hoàng tộc Đế Quốc ngươi tự giải quyết cho tốt.
Ý uy hiếp trong giọng nói của Lâm Thiên Ngạo rất rõ ràng, bất quá tròng mắt Bạch Tiếu Thiên lại hơi híp, lộ ra thần sắc lành lạnh. Nhưng sau khi hiện lên một vòng hàn mang, lại nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Dịch đã trở nên lạ lẫm ở một bên, Hắn đang tại cười toe toét đùa với Thanh Long, bộ dạng tựa hồ đối với chuyện bên này không hề để ý tới.
Bạch Tiếu Thiên do dự vài cái, nhưng lập tức lại hít sâu một hơi, cười cười với hắn, nhưng lại không nói gì.
Chính vào lúc này, một vòng tinh mang đột nhiên truyền ra từ sau lưng Bạch Tiếu Thiên, thẳng đến mặt Lâm Thiên Ngạo! Dưới song trọng lĩnh vực, Lâm Thiên Ngạo căn bản cũng không có chút chỗ trống tránh né! Mắt thấy sẽ bị tinh mang kia sát đến thân, một đạo bóng xám hiện lên, tiếp lấy đạo tinh mang kia. Thấy hoa mắt, Lâm Dịch đã xuất hiện ở trước người Lâm Thiên Ngạo.
Lúc này, trên mặt Lâm Dịch nào có thần sắc đùa giỡn nữa? Lạnh lùng một mảnh, hắn từ từ liếc mắt nhìn mọi người sắc mặt có chút khẽ biến, do dự liên tục, cuối cùng vẫn thở dài một hơi, sắc mặt nhu hòa xuống nói:
- Bạch đại nhân, niệm khoảng thời gian năm đó ngươi đối đãi với ta không tệ...ngươi đi đi.
Trong mắt Bạch Tiếu Thiên lóe lên tinh mang, lập tức lại cười nói:
- Lâm tiểu hữu chỉ sợ đã hiểu lầm gì đó hả?
Lâm Dịch nhẹ lắc đầu, thản nhiên nói:
- Hiểu lầm hay không, trong lòng Bạch đại nhân tự mình biết. Ta cũng không muốn xé toạc da mặt với ngươi...Rời khỏi đi.
Bạch Tiếu Thiên liếc nhìn Lâm Dịch thật sâu, lập tức than khẽ, lắc đầu cười nói:
- Ngươi lúc nào thì phát hiện ra? Ta tự nhận vẫn che giấu tương đối tốt mà.
Lâm Dịch nhìn hắn:
- Ngũ Hành Tuyệt Sát Trận.
Bạch Tiếu Thiên giật mình nhẹ gật đầu, lập tức lộ ra một nụ cười khổ, lắc đầu:
- Vẫn còn có chút quá mức nóng lòng. Lâm tiểu hữu quả nhiên tính toán thật tốt.
- Nếu so với đại nhân, vẫn còn mặc cảm tự nhận không bằng rồi. Đại nhân, mời ngài tự tiện thôi.
Bạch Tiếu Thiên nhẹ gật đầu, lại lần nữa liếc nhìn Lâm Dịch thật sâu, mở miệng nói:
- Chúng ta đi.
Nói xong xoay người một cái, cứ như vậy bay ra ngoài. Ở sau lưng Bạch Tiếu Thiên, Bạch Tất lại lần nữa biến thành bộ dáng vô cùng già nua, hai mắt đục ngầu cũng nhìn thoáng qua Lâm Dịch, liền dưới sự dìu dắt của Bạch Linh và Bạch Liên Thanh, đi theo sau lưng Bạch Tiếu Thiên bay ra ngoài. Nối đuôi nhau tiến nhập vào trong cửa không gian truyền tống kia.
Ngân mang lóe lên, kim lam không gian lập tức chỉ còn lại màu xanh da trời. Thân hình bọn người Lâm Thiên Ngạo hơi khẽ chấn động, đã khôi phục tự do.
Lâm Thiên Ngạo nhìn bóng lưng Lâm Dịch, lại ngây ngẩn cả người.
Lâm Dịch xoay người một cái. Bay đến trước người Lâm Thiên Ngạo, đầu hơi khẽ cuối xuống:
- Tôn nhi Lâm Dịch bất hiếu, bái kiến gia gia.
- Ngươi...Ngươi là nhi tử của Hiên nhi?
Thanh âm của Lâm Thiên Ngạo có chút run rẩy.
Lâm Dịch khẽ gật đầu một cái. Chỉ thấy trên người hắn lập lòe lên huyết sắc năng lượng. Sau một lát, đã khôi phục lại bộ dạng cũ.
Lâm Thiên Ngạo nhìn khuôn mặt thanh tú của Lâm Dịch, trong ánh mắt trong khoảnh khắc tràn đầy cảm thán. Hắn nhẹ gật đầu, trên mặt lộ ra dáng tươi cười.
Lâm Vân Hiên rời khỏi hắn thời gian đã chừng hơn trăm năm rồi. Cho dù hắn là cường giả, phần thân tình này cũng không thể nào thay đổi được.
Lâm Thiên Ngạo nhanh tay lẹ mắt, chỉ thấy hắn vung tay, bảo vật bao bọn người Lý Vân vào trong vầng sáng lúc trước, bị hắn cầm trong tay. Ngân mang lập loè, để vào trong không gian giới chỉ. Ánh mắt, lại nhìn về bốn phía...
Biến cố này đến quá mức đột nhiên, bọn người Bạch Tiếu Thiên căn bản không kịp phản ứng Ngũ Hành Tuyệt Sát Trận đã bị phá vỡ rồi. Mắt trận vừa vỡ, Liễu Ngôn liền phản ứng đầu tiên. Chỉ thấy hắn vung tay lên, không gian phía trước lập tức bị bóp méo. Mọi người ngạc nhiên nhìn về phía hắn, chỉ nghe hắn nói:
- Đây là Chướng Nhãn pháp, nếu hắn không đến đây thì không thể nào phát hiện ra chúng ta được.
Mọi người lúc này mới nhẹ gật đầu. Lập tức lại nhìn về phía Cổ Văn đang hoàn toàn yên tĩnh.
- Ngũ Hành Tuyệt Sát Trận, cũng không khỏi quá mức yếu ớt nha?
Bạch Linh lại nghi hoặc nói. Tuy rằng trong nháy mắt khi phá trận bọn hắn thực sự cảm ứng được lực phá hoại năng lượng của bốn thế lực có thể nói là khủng bố. Vốn lấy uy danhcủa Ngũ Hành Tuyệt Sát Trận, quyết không thể dễ dàng bị phá như vậy...
Nhưng Bạch Tiếu Thiên nhìn cửa không gian truyền tống đã lộ ra kia, lộ ra một nụ cười khổ sau đó nói:
- Lâm Thiên Ngạo thật thông minh. Hắn đại khái cũng nhìn ra bọn người Lý Vân muốn nhất trí liều mạng rời khỏi nơi này,cho dù hắn cố hết sức, cũng không nhất định có thể đánh chết bọn hắn, còn không bằng cứ để cho bọn hắn rời đi như vậy, có thể bảo tồn được lực lượng, lại đạt được mục đích của mình. Tâm kế thật sâu a. Xem uy lực của Ngũ Hành Tuyệt Sát Trận kia, ngay cả ta cũng cho rằng hắn muốn một lần hành động tiêu diệt những người kia, không nghĩ tới chỉ muốn hù dọa bọn hắn một chút thôi.
Lâm Dịch nghe Bạch Tiếu Thiên thốt ra lời này, lập tức sững sờ. Lập tức buồn cười trong lòng, bất quá phân tích này của Bạch Tiếu Thiên, ngược lại đã miễn cho mình bị hoài nghi.
- Lý Vân kia cũng thật sự đủ vốn! Dễ dàng phá vỡ như vậy, sao còn rời đi chứ?
Bạch Linh buồn bực nói. Hắn biết rõ toàn bộ kế hoạch của Bạch Tiếu Thiên, hôm nay thấy bốn thế lực lớn chạy đi hết, tự nhiên tránh không được muốn phàn nàn một chút.
- Uy danh của Ngũ Hành Tuyệt Sát Trận quá lớn. Ta đoán chừng, Lý Vân cũng rất bất đắc dĩ, lựa chọn bí kĩ có tác dụng phụ rất lớn nào đó, cho nên cuối cùng tuy rằng dễ dàng phá vỡ Ngũ Hành Tuyệt Sát Trận, nhưng hắn lại không dám dừng lại. Đoán chừng, hắn hiện giờ cũng đang phiền muộn đến thổ huyết đây.
Bạch Tiếu Thiên cười khổ nói.
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Còn đi đoạt bảo nữa không?
Lâm Dịch quan tâm nhất chính là vấn đề này.
Bạch Tiếu Thiên trầm ngâm một phen, quay đầu nhìn về phía người trong Cổ Văn đã bắt đầu công kích mấy nguồn sáng khác. Vừa rồi bọn người Cổ Văn, Cổ Năng, Cổ Thuật, Bạch gia tất cả đã nhận được một cái. Về sau bọn người Lý Vân khi rời đi, lại đã phá vỡ một nguồn sáng nữa. Cho nên, hôm nay còn thừa lại năm cái nguồn sáng, ngược lại vừa vặn mỗi người một cái.
Bạch Tiếu Thiên nhíu mày. Lập tức hít sâu một hơi. Quả quyết nói:
- Đợi lát nữa. Chúng ta trong nháy mắt khi năng lượng ở đằng kia bị bài trừ liền tấn công bọn hắn. Sau đó lại một lần hành động cướp luôn năm bảo vật này.
Lâm Dịch nghe vậy ngẩn người. Lông mày nhíu nhẹ một lúc sau đó lại không động chút thanh sắc nào nữa, khẽ gật đầu. Nhưng lại nhìn về phía Cổ Văn.
Chỉ thấy năm người con lại bên kia giờ đã bắt đầu công kích nguồn sáng.
- Đại ca, vừa rồi có phải có người va chạm vào Ngũ Hành Tuyệt Sát Trận không?
Thanh Long tìm một nguồn sáng ở gần Lâm Thiên Ngạo, vừa công kích, vừa thần thức truyền âm. Thần sắc hắn cẩn thận. Tuy rằng công kích nguồn sáng, nhưng ánh mắt lại không ngừng quét bốn phía. Xem ra, hắn tuy rằng cuồng vọng, nhưng ngược lại cũng không phải ngu ngốc.
Lâm Thiên Ngạo nghe vậy nhẹ gật đầu. Hắn lúc này đang công kích cấm chế. Vừa rồi hắn quét mắt một vòng, lại không phát hiện thấy chỗ nào dị thường. Lập tức chuyền về nói:
- Đừng biểu hiện ra ngoài. Đẩy nhanh tốc độ phá cấm chế, cẩn thận đề phòng.
Thanh Long nhẹ gật đầu. Trên mặt không chút thanh sắc, nghiêm túc oanh kích nguồn sáng.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ không gian đều yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng âm vang do năm người công kích nguồn sáng.
Người Cổ Văn không hổ là tồn tại công kích năng lượng mạnh nhất đại lục, màn hào quang kia dưới sự công kích của bọn người Lâm Thiên Ngạo, hào quang rất nhanh liền trở nên ảm đảm. Trong công kích năng lượng cường đại, càng có khả năng sớm bị nghiền nát, con mắt của bọn người Lâm Thiên Ngạo càng sáng ngời.
Lúc này đây, Cổ Văn đã được hai bảo vật, nếu như đạt được năm cái này nữa thì đã có bảy cái rồi. Lâm Thiên Ngạo tuy rằng cũng có chút hưng phấn, nhưng hắn vẫn tự kiềm chế mình, vừa công kích, vừa chú ý đến động tĩnh chung quanh. Bên trong không gian này còn có người, Lâm Thiên Ngạo tuyệt đối tin tưởng cảm giác của mình.
Mà một nửa khác, Bạch Linh nhìn màn hào quang kia càng ngày càng mỏng, không khỏi có chút thấp giọng dồn dập hỏi:
- Đại nhân...Cũng sắp phá rồi, chúng ta lúc nào động thủ?
Ánh mắt Bạch Tiếu Thiên cũng chăm chú nhìn vào màn hào quang kia, không có trả lời Bạch Linh. Nhưng người chung quanh đều khẩn trương, tùy thời đều có thể động thủ.
- Liễu Ngôn, truyền tống!
Đột nhiên, con mắt Bạch Tiếu Thiên mãnh liệt sáng ngời, thấp giọng quát. Liễu ngôn sớm đã chuẩn bị tốt không hề nghĩ ngợi. Chỉ thấy ngân mang đột nhiên lập lòe, mọi người đã biến mất trong không khí.
Lâm Thiên Ngạo vẫn một mức quan sát bốn phía ánh mắt đột nhiên quét đến ngân mang đột nhiên lóe lên, trong lòng chấn động sau đó lập tức hô:
- Mọi người coi chừng! Không gian dị năng giả!
Nhưng những người khác đều có chuẩn bị, sau khi nghe được Lâm Thiên Ngạo nói, phản ứng cũng không chậm, năng lượng trong thân thể lập tức bắt đầu chuyển động.
Nhưng mà, vẫn chậm một bước. Một hồi hào quang hai màu kim lam lập loè lên, năng lượng mọi người điều động, rõ ràng bị một cổ lực lượng vô cùng cường đại sinh sinh áp vào thân thể.
Lâm Thiên Ngạo kinh hãi hô lớn:
- Song trọng lĩnh vực chi lực?
Song trọng lĩnh vực chi lực, danh như ý nghĩa. Chính là do hai gã lĩnh vực dị năng giả phát ra lĩnh vực dị năng, thông qua bí pháp đặc thù nào đó, kết hợp hoàn mỹ hai loại lĩnh vực lại với nhau, phát ra tác dụng phong tỏa tất cả năng lượng, đạt đến trình độ điều khiển tuyệt đối.
Lĩnh vực dị năng giả trên đời khó tìm, biết được loại bí pháp này càng khó tìm hơn. Cho nên trên đại lục rất ít xuất hiện song trọng lĩnh vực chi lực. Ngược lại ở trong sách cổ nhắc đến tương đối nhiều. Tương truyền vào Thời Đại Thượng Cổ, ngoại trừ song trọng lĩnh vực chi lực, thậm chí còn có tam trọng, tứ trọng...Đến cường đại nhất là Ngũ Hành lĩnh vực chi lực! Mấy lĩnh vực này, là thủ đoạn tốt nhất để làm mệt mỏi.
Bất quá sau khi nghĩ lại, Lâm Thiên Ngạo liền biết được đối phương là người nào rồi. Bạch Tiếu Thiên, cùng với tôn nhi có được thủy hệ lĩnh vực của mình...Trừ bọn họ ra, còn có ai nữa chứ?
Trong chốc lát Lâm Thiên Ngạo kinh hãi, màn hào quang nguyên bản sắp bị nghiền nát, cơ hồ tại đồng thời ầm ầm phá vỡ. Lập tức, cũng chỉ thấy một đạo bóng xám như một hồi gió cuốn, trong khoảnh khắc liền bao phủ tất cả bảo vật, khi lại lần nữa lộ ra thân hình, lộ ra một thân ảnh.
Đúng là gia trì Lâm Dịch gia trì Bạch Hổ chiến văn!
Khuôn mặt vốn tươi cười của Bạch Tiếu Thiên liền đọng lại. Bạch Linh ngây ngốc, Bạch Liên Thanh ngây ngốc, Bạch Tất ngây ngốc, mà ngay cả Liễu Ngôn cũng hoàn toàn ngây ngốc...Bọn hắn kinh ngạc nhìn Lâm Dịch, căn bản không nghĩ đến hắn rõ ràng lại hướng đến những bảo vật kia trước? Trong lúc nhất thời, rõ ràng quên phản ứng.
Lúc này toàn bộ năng lượng của Lâm Dịch đã được triển khai, trên mặt mang theo dáng tươi cười dưới sự ảnh hưởng của đôi đồng tử quỷ dị, lại tràn đầy vẻ tà dị. Những cấm chế vốn vừa chạm vào là bị nghiền nát kia, khi hắn cướp lấy những bảo vật, căn bản ngay cả một giây cũng không lãng phí. Hắn đạt được bảo vật, quay đầu lộ ra một tia cười tà dị có phần thâm ý với Bạch Tiếu Thiên, lại khiến tâm thần Bạch Tiếu Thiên hơi khẽ chấn động.
Thấy sắc mặt Bạch Tiếu Thiên có chút khẽ biến. Lâm Dịch lại không nói gì, mà quét mắt nhìn bốn phía. Bọn người Lâm Thiên Ngạo, đều ở trong song trọng trong lĩnh vực, liền không thể động đậy chút nào.
- Là ngươi à?
Thanh Long cách Lâm Dịch vừa thấy Lâm Dịch, lập tức trừng lớn đôi mắt hổ, trong đôi mắt càng là phát ra tơ máu!
Lâm Dịch đối mắt với Thanh Long, lập tức cười cười nói:
- Hắc hắc, là ta. Như thế nào? Vẫn luôn nhớ tới ta sao?
- Hèn hạ! Đánh lén sau lứng, đâu tính là anh hùng? Có giỏi thì đối mặt với ta này!
Thanh Long tức giận trách mắng.
Lâm Dịch cười hắc hắc nói:
- Ta tới giờ đều chưa nói qua mình là anh hùng gì cả, đúng không, Bạch đại nhân?
Lâm Dịch nói xong, lại nhìn về phía Bạch Tiếu Thiên.
Sắc mặt Bạch Tiếu Thiên có chút khó coi, bất quá hắn vẫn miễn cưỡng cười nói:
- Nói không sai. Được làm vua thua làm giặc, làm gì có anh hùng hay không anh hùng chứ? Ha ha, tốc độ của Lâm tiểu hữu ngược lại rất nhanh đấy.
Lâm Dịch cười hắc hắc, lập tức cúi đầu nhìn về phía năm miếng lệnh bài màu đen tinh xảo đang nằm trong lòng bàn tay mình.
Lệnh bài kia giống như kim loại nhưng không phải kim loại, giống gỗ lại không phải gỗ, căn bản không nhìn ra tính chất. Lệnh bài này có hình giống thanh kiếm, sờ lên rất có cảm giác rất chân thật. Ở hai mặt lệnh bài, lại có thêm một vòng tròn, trên đó điêu khắc lấy ấn ký như hình chữ thiên (天), thoạt nhìn trông rất chi là thần bí.
Lâm Dịch giơ lệnh bài trên tay lên tò mò nói với Bạch Tiếu Thiên:
- Đại nhân, đây là bảo vật đi thông Thiên Vị giới sao? Làm sao để dùng thế?
Bạch Tiếu Thiên hít sâu một hơi, biểu lộ trên mặt lập tức bình thường lại, cười nói:
- Ngươi chỉ cần nắm lấy nó, đợi hai năm sau, tự nhiên có người đến dẫn ngươi lên Thiên Vị giới.
Lâm Dịch ah xong một tiếng. Trở tay một cái, ngân mang lóe lên, lệnh bài kia đã bị bỏ vào trong không gian giới chỉ của hắn. Lập tức cười ha ha nói:
- Tốt rồi, hôm nay lệnh bài đắc thủ, chúng ta cũng rời đi thôi.
Ánh mắt Bạch Tiếu Thiên lập loè vài cái, lập tức gật đầu cười nói:
- Không sai.
Nói xong, quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên Ngạo cười nói:
- Lâm trưởng lão, lần này cám ơn các ngươi rồi.
Lâm Thiên Ngạo sắc mặt lạnh lùng, một mảnh tái nhợt mà nói:
- Quả nhiên không hổ là Bạch Tiếu Thiên có danh kẻ đa mưu của hoàng tộc đế quốc, chuyện ngày hôm nay, Cổ Văn nhớ kỹ, kính xin hoàng tộc Đế Quốc ngươi tự giải quyết cho tốt.
Ý uy hiếp trong giọng nói của Lâm Thiên Ngạo rất rõ ràng, bất quá tròng mắt Bạch Tiếu Thiên lại hơi híp, lộ ra thần sắc lành lạnh. Nhưng sau khi hiện lên một vòng hàn mang, lại nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Dịch đã trở nên lạ lẫm ở một bên, Hắn đang tại cười toe toét đùa với Thanh Long, bộ dạng tựa hồ đối với chuyện bên này không hề để ý tới.
Bạch Tiếu Thiên do dự vài cái, nhưng lập tức lại hít sâu một hơi, cười cười với hắn, nhưng lại không nói gì.
Chính vào lúc này, một vòng tinh mang đột nhiên truyền ra từ sau lưng Bạch Tiếu Thiên, thẳng đến mặt Lâm Thiên Ngạo! Dưới song trọng lĩnh vực, Lâm Thiên Ngạo căn bản cũng không có chút chỗ trống tránh né! Mắt thấy sẽ bị tinh mang kia sát đến thân, một đạo bóng xám hiện lên, tiếp lấy đạo tinh mang kia. Thấy hoa mắt, Lâm Dịch đã xuất hiện ở trước người Lâm Thiên Ngạo.
Lúc này, trên mặt Lâm Dịch nào có thần sắc đùa giỡn nữa? Lạnh lùng một mảnh, hắn từ từ liếc mắt nhìn mọi người sắc mặt có chút khẽ biến, do dự liên tục, cuối cùng vẫn thở dài một hơi, sắc mặt nhu hòa xuống nói:
- Bạch đại nhân, niệm khoảng thời gian năm đó ngươi đối đãi với ta không tệ...ngươi đi đi.
Trong mắt Bạch Tiếu Thiên lóe lên tinh mang, lập tức lại cười nói:
- Lâm tiểu hữu chỉ sợ đã hiểu lầm gì đó hả?
Lâm Dịch nhẹ lắc đầu, thản nhiên nói:
- Hiểu lầm hay không, trong lòng Bạch đại nhân tự mình biết. Ta cũng không muốn xé toạc da mặt với ngươi...Rời khỏi đi.
Bạch Tiếu Thiên liếc nhìn Lâm Dịch thật sâu, lập tức than khẽ, lắc đầu cười nói:
- Ngươi lúc nào thì phát hiện ra? Ta tự nhận vẫn che giấu tương đối tốt mà.
Lâm Dịch nhìn hắn:
- Ngũ Hành Tuyệt Sát Trận.
Bạch Tiếu Thiên giật mình nhẹ gật đầu, lập tức lộ ra một nụ cười khổ, lắc đầu:
- Vẫn còn có chút quá mức nóng lòng. Lâm tiểu hữu quả nhiên tính toán thật tốt.
- Nếu so với đại nhân, vẫn còn mặc cảm tự nhận không bằng rồi. Đại nhân, mời ngài tự tiện thôi.
Bạch Tiếu Thiên nhẹ gật đầu, lại lần nữa liếc nhìn Lâm Dịch thật sâu, mở miệng nói:
- Chúng ta đi.
Nói xong xoay người một cái, cứ như vậy bay ra ngoài. Ở sau lưng Bạch Tiếu Thiên, Bạch Tất lại lần nữa biến thành bộ dáng vô cùng già nua, hai mắt đục ngầu cũng nhìn thoáng qua Lâm Dịch, liền dưới sự dìu dắt của Bạch Linh và Bạch Liên Thanh, đi theo sau lưng Bạch Tiếu Thiên bay ra ngoài. Nối đuôi nhau tiến nhập vào trong cửa không gian truyền tống kia.
Ngân mang lóe lên, kim lam không gian lập tức chỉ còn lại màu xanh da trời. Thân hình bọn người Lâm Thiên Ngạo hơi khẽ chấn động, đã khôi phục tự do.
Lâm Thiên Ngạo nhìn bóng lưng Lâm Dịch, lại ngây ngẩn cả người.
Lâm Dịch xoay người một cái. Bay đến trước người Lâm Thiên Ngạo, đầu hơi khẽ cuối xuống:
- Tôn nhi Lâm Dịch bất hiếu, bái kiến gia gia.
- Ngươi...Ngươi là nhi tử của Hiên nhi?
Thanh âm của Lâm Thiên Ngạo có chút run rẩy.
Lâm Dịch khẽ gật đầu một cái. Chỉ thấy trên người hắn lập lòe lên huyết sắc năng lượng. Sau một lát, đã khôi phục lại bộ dạng cũ.
Lâm Thiên Ngạo nhìn khuôn mặt thanh tú của Lâm Dịch, trong ánh mắt trong khoảnh khắc tràn đầy cảm thán. Hắn nhẹ gật đầu, trên mặt lộ ra dáng tươi cười.
Lâm Vân Hiên rời khỏi hắn thời gian đã chừng hơn trăm năm rồi. Cho dù hắn là cường giả, phần thân tình này cũng không thể nào thay đổi được.