Thời gian Lâm Dịch tiến vào cảnh giới Hư Thần tương đối ngắn, năng lượng cũng không được hùng hậu. Nhưng bởi vì Lâm Dịch có chiến văn gia trì, cho dù mới tiến vào cảnh giới Hư Thần, vẫn có thể tăng phúc lực lượng của hắn lên gấp trăm lần, tuy mới tấn cấp Hư Thần, nhưng số lượng năng lượng, không kém hơn Diệp Khô.
Nếu hai người cứ tiếp tục như vậy, rất có thể là lưỡng bại câu thương. Diệp Khô giết không được Lâm Dịch. Mà Lâm Dịch cũng không có biện pháp giết Diệp Khô.
Cho nên, Lâm Dịch muốn phá vỡ cục diện này.
Lĩnh vực của hắn mở ra vô thanh vô tức...Tiến vào cảnh giới Hư Thần, lĩnh vực của hắn cũng tăng lớn, phạm vi đạt tới ba mươi km, hơn nữa, cường độ tiêu hao, cũng không khác lúc hai mươi km. Diệp Khô và Lâm Dịch chiến đấu cũng chỉ cách nhau mười km. Nhưng trong nháy mắt, lĩnh vực đã bao phủ phạm vi này.
Đương nhiên, Diệp Khô không có cảm giác gì.
Nhưng Diệp Khô và Lâm Dịch cũng có suy nghĩ giống như Lâm Dịch...Dù sao Lâm Dịch cũng là cừu nhân giết con trai hắn, hơn nữa hai lần lần khiêu chiến quyền uy của hắn, làm cho Diệp Khô quyết tâm giết Lâm Dịch.
Trong lần đầu tiên, Lâm Dịch bỏ trốn, làm cho tâm ý của Diệp Khô hoảng loạn thật lâu, lúc này, Diệp Khô không muốn cho Lâm Dịch cơ hội nữa.
- Hắn có được bảo vật biến mất trong nháy mắt, muốn công kích, nhất định phải giết hắn trong nháy mắt trước khi hắn vận dụng bảo vật.
Trong nội tâm Diệp Khô đang suy nghĩ, trong mắt hắn, bất cứ bảo vật gì, trước khi sử dụng cần phải chuẩn bị một thời gian ngắn, cách nhau chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, không hề nghi ngờ, Lâm Dịch khởi động Hổ Thần Cư, đạt tới tốc độ siêu nhanh.
Đương nhiên, cũng không phải nói Diệp Khô không có biện pháp làm gì Lâm Dịch...Trong suy nghĩ của hắn, chỉ cần hắn có thể đánh chết Lâm Dịch trước khi hắn sử dụng bảo vật, vậy Lâm Dịch cũng không có biện pháp thoát đi.
Cho nên, tốc độ, chính là ưu tiên hàng đầu.
Như vậy, tốc độ cần có, là bao nhiêu nhanh đây?
Nghĩ tới đây, Diệp Khô hít sâu một hơi, vừa giằng co với Lâm Dịch, còn lại, đang âm thầm tụ tập lực lượng, vào thời khắc tốt nhất, sẽ bộc phát ra ngoài.
Diệp Khô làm ra những chuyện mờ ám, cũng không thoát khỏi lĩnh vực của Lâm Dịch, bên trong lĩnh vực, người ngang cấp không thể sử dụng toàn lực, đương nhiên, cũng không thể nói hoàn toàn bị Lâm Dịch khống chế, chỉ nói là...Khống chế thời gian ngắn cũng có thể.
Vừa thấy hành vi của đối phương, Lâm Dịch suy nghĩ, lập tức, trong mắt bắn ra hào quang lạnh lẽo, trên cánh tay trái, sương mù màu đen dâng lên, lóe lên tức thì.
- Cuối cùng nhất, vẫn phải dùng tới Hắc Viêm Long.
Lâm Dịch có chút bất đắc dĩ.
Hắc Viêm Long này quá bướng bỉnh, với bổn sự của Lâm Dịch, hiện giờ vẫn chưa có biện pháp khống chế hoàn toàn. Cho nên hắn không dám sử dụng Hắc Viêm Long chiến đấu...Mỗi lần thôn phệ một cường giả, thực lực của Hắc Viêm Long, hình như mạnh hơn, muốn giam cầm, cũng phiền toái hơn.
Nếu như không phải trong tay của hắn không có vũ kỹ và dị năng có thể một chiêu đánh chết cường giả Hư Thần, hắn tuyệt đối không muốn dùng Hắc Viêm Long...Đây là dùng mạng để đùa đấy!
Làm tốt chuẩn bị, Lâm Dịch hít sâu một hơi. Lập tức, năng lượng trên lục lạc biến mất, lục lạc hóa nhỏ, rớt xuống, mà bản thân của hắn, hình như không còn chút lực lượng nào, phun ra một ngụm máu tươi, lui ra xa mấy chục bước.
- Cơ hội tốt!
Con mắt của Diệp Khô sáng lên, thấy đối phương không chịu được, hắn không suy nghĩ nhiều, hắn sợ đối phương muốn sử dụng bảo vật chạy trốn, thân hình lắc lư, đánh về phía Lâm Dịch, xuất hiện ở trước người của Lâm Dịch, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta cảm thấy tặc lưỡi mà thôi.
Ánh mắt của Lâm Dịch lộ ra thần sắc sợ hãi, liên tục lui về phía sau.
- Đi chết đi!
Đột nhiên Diệp Khô duỗi tay phải ra, một viên đạn năng lượng vô cùng ngưng tụ, bắn về phía Lâm Dịch! Chỉ cần hắn bắt ấn, Lâm Dịch sắp hòn phi phách tán.
Mắt thấy Diệp Khô sắp đắc thủ, cảm xúc của Lâm Dịch bối rối, nhưng trong nháy mắt đã biến mất vô ảnh vô tung, đột nhiên Diệp Khô cảm thấy có chút không đúng, nhưng hiện giờ hắn không thể suy nghĩ nhiều, cắn răng một cái, đánh xuống!
- Ngừng!
Trong miệng Lâm Dịch hét to lên, âm thanh cực lớn, làm cho Diệp Khô thất thần trong ngắn ngủi. Lập tức, hắn phát hiện toàn thân của mình, hình như bị một cổ lực lượng cường đại không cách gì hình dung được giam cầm.
Biến cố xảy ra, vượt qua dự kiến của Diệp Khô, sắc mặt của hắn, trong nháy mắt biến thành tái nhợt.
- Vĩnh biệt...
Lâm Dịch nói vào lỗ tai của hắn, sau đó, tay trái, ấn lên người của Diệp Khô.
Sương mù màu đen giống như hỏa diễm, bộc phát ra.
- Hắc Viêm Long?
Cho dù là Diệp Khô, khi thấy sương mù màu đen này, trong nội tâm của hắn tuyệt vọng.
- Ngao!
- A!
Trên người của Diệp Khô, trong nháy mắt bị thiêu đốt, sau đó, ánh mắt của hắn hiện ra một tia điên cuồng, khuôn mặt dữ tợn, nói:
- Ta muốn ngươi chôn cùng ta! A...
Một tiếng hét to, năng lượng màu tìm trên người của hắn đại thịnh, vừa thấy năng lượng tím bộc phát, Lâm Dịch quyết định thật nhanh, tâm thần khẽ động, ánh sáng bạc lóe lên, thân thể biến mất vô ảnh vô tung...Trong nháy mắt Lâm Dịch tiến vào Hổ Thần Cư, hắn nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Diệp Khô, sau đó năng lượng màu tím bộc phát...
Sau khi hít thở vài cái trong Hổ Thần Cư, Lâm Dịch lại đi ra ngoài.
Trên không trung, trừ Hắc Viêm Long đang gào thét ra, không còn thứ gì khác nữa.
Nhưng mà, Lâm Dịch nhìn thấy Hắc Viêm Long cực lớn kia, sắc mặt cười khổ.
Thu đầu Long này, đúng là một chuyện khổ sai a!
Chỉ thấy cơ bắp của hắn run lên, hít sâu một hơi, thân thể của hắn bành trường lên, hai mắt ngưng tụ, nhìn Hắc Viêm Long...Mình vừa rời đi trong chốc lát, thằng này cho rằng nó được tự do sao?
Lâm Dịch duỗi tay trái ra, hai tay thành chưởng, sau đó, một đạo năng lượng sáng bóng, trên tay trái của hắn hiện ra, trước người của hắn, xuất hiện lỗ đen cực lớn.
Cơ hồ cùng lúc đó, Hắc Viêm Long bộc phát ra tiếng rống giận bực bội, nhưng thân thể, không kìm được mà đánh tới cái lỗ đen kia!
- Hừ!
Lâm Dịch kêu lên đau đớn, nắm tay phải nắm chặt tay trái, mồ hôi lạnh tuôn ra, từ trên trán của hắn chảy xuống, sau khi đầu Hắc Viêm Long dài mấy ngàn thước bị thu vào lỗ đen, Lâm Dịch mới nắm chặt nắm đấm.
Cơ bắp trên người của hắn phồng lên, gân xanh trên trán bạo lộ ra ngoài, cơ hồ muốn nổ bung! Cánh tay trái run rẩy, làm cho hắn không nhịn được mà kêu gào, dùng tiếng rào thét phát tiết đau đớn không phải con người có thể chịu đựng này.
Loại đau đớn này, sau khi tiếp tục hai ba phút, mới dễ chịu lại không ít, trên cánh tay trái, hình xăm hắc Long, lại xuất hiện rõ ràng, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, trong ánh mắt của hắc Long, hắn nhìn thấy hồng quang lóe lên.
Toàn thân của Lâm Dịch lúc này như chuột rớt xuống nước, sau đó thở dốc kịch liệt, hắn mới ngồi thẳng dậy.
- Tên Diệp Khô này đúng là nam nhân chân chính. Đáng tiếc, vẫn phải chết!
Lâm Dịch thầm suy nghĩ, trong lòng cảm thán...Diệp Khô chính là cường giả Hư Thần. Nhưng mà một khi chết đi, vẫn là chết đi, không có bất cứ chuyện gì khác...Khó trách tất cả mọi người muốn bất tử, đều mơ ước mình trở thành thần, bất tử bất diệt chân chính.
Nếu hai người cứ tiếp tục như vậy, rất có thể là lưỡng bại câu thương. Diệp Khô giết không được Lâm Dịch. Mà Lâm Dịch cũng không có biện pháp giết Diệp Khô.
Cho nên, Lâm Dịch muốn phá vỡ cục diện này.
Lĩnh vực của hắn mở ra vô thanh vô tức...Tiến vào cảnh giới Hư Thần, lĩnh vực của hắn cũng tăng lớn, phạm vi đạt tới ba mươi km, hơn nữa, cường độ tiêu hao, cũng không khác lúc hai mươi km. Diệp Khô và Lâm Dịch chiến đấu cũng chỉ cách nhau mười km. Nhưng trong nháy mắt, lĩnh vực đã bao phủ phạm vi này.
Đương nhiên, Diệp Khô không có cảm giác gì.
Nhưng Diệp Khô và Lâm Dịch cũng có suy nghĩ giống như Lâm Dịch...Dù sao Lâm Dịch cũng là cừu nhân giết con trai hắn, hơn nữa hai lần lần khiêu chiến quyền uy của hắn, làm cho Diệp Khô quyết tâm giết Lâm Dịch.
Trong lần đầu tiên, Lâm Dịch bỏ trốn, làm cho tâm ý của Diệp Khô hoảng loạn thật lâu, lúc này, Diệp Khô không muốn cho Lâm Dịch cơ hội nữa.
- Hắn có được bảo vật biến mất trong nháy mắt, muốn công kích, nhất định phải giết hắn trong nháy mắt trước khi hắn vận dụng bảo vật.
Trong nội tâm Diệp Khô đang suy nghĩ, trong mắt hắn, bất cứ bảo vật gì, trước khi sử dụng cần phải chuẩn bị một thời gian ngắn, cách nhau chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, không hề nghi ngờ, Lâm Dịch khởi động Hổ Thần Cư, đạt tới tốc độ siêu nhanh.
Đương nhiên, cũng không phải nói Diệp Khô không có biện pháp làm gì Lâm Dịch...Trong suy nghĩ của hắn, chỉ cần hắn có thể đánh chết Lâm Dịch trước khi hắn sử dụng bảo vật, vậy Lâm Dịch cũng không có biện pháp thoát đi.
Cho nên, tốc độ, chính là ưu tiên hàng đầu.
Như vậy, tốc độ cần có, là bao nhiêu nhanh đây?
Nghĩ tới đây, Diệp Khô hít sâu một hơi, vừa giằng co với Lâm Dịch, còn lại, đang âm thầm tụ tập lực lượng, vào thời khắc tốt nhất, sẽ bộc phát ra ngoài.
Diệp Khô làm ra những chuyện mờ ám, cũng không thoát khỏi lĩnh vực của Lâm Dịch, bên trong lĩnh vực, người ngang cấp không thể sử dụng toàn lực, đương nhiên, cũng không thể nói hoàn toàn bị Lâm Dịch khống chế, chỉ nói là...Khống chế thời gian ngắn cũng có thể.
Vừa thấy hành vi của đối phương, Lâm Dịch suy nghĩ, lập tức, trong mắt bắn ra hào quang lạnh lẽo, trên cánh tay trái, sương mù màu đen dâng lên, lóe lên tức thì.
- Cuối cùng nhất, vẫn phải dùng tới Hắc Viêm Long.
Lâm Dịch có chút bất đắc dĩ.
Hắc Viêm Long này quá bướng bỉnh, với bổn sự của Lâm Dịch, hiện giờ vẫn chưa có biện pháp khống chế hoàn toàn. Cho nên hắn không dám sử dụng Hắc Viêm Long chiến đấu...Mỗi lần thôn phệ một cường giả, thực lực của Hắc Viêm Long, hình như mạnh hơn, muốn giam cầm, cũng phiền toái hơn.
Nếu như không phải trong tay của hắn không có vũ kỹ và dị năng có thể một chiêu đánh chết cường giả Hư Thần, hắn tuyệt đối không muốn dùng Hắc Viêm Long...Đây là dùng mạng để đùa đấy!
Làm tốt chuẩn bị, Lâm Dịch hít sâu một hơi. Lập tức, năng lượng trên lục lạc biến mất, lục lạc hóa nhỏ, rớt xuống, mà bản thân của hắn, hình như không còn chút lực lượng nào, phun ra một ngụm máu tươi, lui ra xa mấy chục bước.
- Cơ hội tốt!
Con mắt của Diệp Khô sáng lên, thấy đối phương không chịu được, hắn không suy nghĩ nhiều, hắn sợ đối phương muốn sử dụng bảo vật chạy trốn, thân hình lắc lư, đánh về phía Lâm Dịch, xuất hiện ở trước người của Lâm Dịch, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta cảm thấy tặc lưỡi mà thôi.
Ánh mắt của Lâm Dịch lộ ra thần sắc sợ hãi, liên tục lui về phía sau.
- Đi chết đi!
Đột nhiên Diệp Khô duỗi tay phải ra, một viên đạn năng lượng vô cùng ngưng tụ, bắn về phía Lâm Dịch! Chỉ cần hắn bắt ấn, Lâm Dịch sắp hòn phi phách tán.
Mắt thấy Diệp Khô sắp đắc thủ, cảm xúc của Lâm Dịch bối rối, nhưng trong nháy mắt đã biến mất vô ảnh vô tung, đột nhiên Diệp Khô cảm thấy có chút không đúng, nhưng hiện giờ hắn không thể suy nghĩ nhiều, cắn răng một cái, đánh xuống!
- Ngừng!
Trong miệng Lâm Dịch hét to lên, âm thanh cực lớn, làm cho Diệp Khô thất thần trong ngắn ngủi. Lập tức, hắn phát hiện toàn thân của mình, hình như bị một cổ lực lượng cường đại không cách gì hình dung được giam cầm.
Biến cố xảy ra, vượt qua dự kiến của Diệp Khô, sắc mặt của hắn, trong nháy mắt biến thành tái nhợt.
- Vĩnh biệt...
Lâm Dịch nói vào lỗ tai của hắn, sau đó, tay trái, ấn lên người của Diệp Khô.
Sương mù màu đen giống như hỏa diễm, bộc phát ra.
- Hắc Viêm Long?
Cho dù là Diệp Khô, khi thấy sương mù màu đen này, trong nội tâm của hắn tuyệt vọng.
- Ngao!
- A!
Trên người của Diệp Khô, trong nháy mắt bị thiêu đốt, sau đó, ánh mắt của hắn hiện ra một tia điên cuồng, khuôn mặt dữ tợn, nói:
- Ta muốn ngươi chôn cùng ta! A...
Một tiếng hét to, năng lượng màu tìm trên người của hắn đại thịnh, vừa thấy năng lượng tím bộc phát, Lâm Dịch quyết định thật nhanh, tâm thần khẽ động, ánh sáng bạc lóe lên, thân thể biến mất vô ảnh vô tung...Trong nháy mắt Lâm Dịch tiến vào Hổ Thần Cư, hắn nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Diệp Khô, sau đó năng lượng màu tím bộc phát...
Sau khi hít thở vài cái trong Hổ Thần Cư, Lâm Dịch lại đi ra ngoài.
Trên không trung, trừ Hắc Viêm Long đang gào thét ra, không còn thứ gì khác nữa.
Nhưng mà, Lâm Dịch nhìn thấy Hắc Viêm Long cực lớn kia, sắc mặt cười khổ.
Thu đầu Long này, đúng là một chuyện khổ sai a!
Chỉ thấy cơ bắp của hắn run lên, hít sâu một hơi, thân thể của hắn bành trường lên, hai mắt ngưng tụ, nhìn Hắc Viêm Long...Mình vừa rời đi trong chốc lát, thằng này cho rằng nó được tự do sao?
Lâm Dịch duỗi tay trái ra, hai tay thành chưởng, sau đó, một đạo năng lượng sáng bóng, trên tay trái của hắn hiện ra, trước người của hắn, xuất hiện lỗ đen cực lớn.
Cơ hồ cùng lúc đó, Hắc Viêm Long bộc phát ra tiếng rống giận bực bội, nhưng thân thể, không kìm được mà đánh tới cái lỗ đen kia!
- Hừ!
Lâm Dịch kêu lên đau đớn, nắm tay phải nắm chặt tay trái, mồ hôi lạnh tuôn ra, từ trên trán của hắn chảy xuống, sau khi đầu Hắc Viêm Long dài mấy ngàn thước bị thu vào lỗ đen, Lâm Dịch mới nắm chặt nắm đấm.
Cơ bắp trên người của hắn phồng lên, gân xanh trên trán bạo lộ ra ngoài, cơ hồ muốn nổ bung! Cánh tay trái run rẩy, làm cho hắn không nhịn được mà kêu gào, dùng tiếng rào thét phát tiết đau đớn không phải con người có thể chịu đựng này.
Loại đau đớn này, sau khi tiếp tục hai ba phút, mới dễ chịu lại không ít, trên cánh tay trái, hình xăm hắc Long, lại xuất hiện rõ ràng, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, trong ánh mắt của hắc Long, hắn nhìn thấy hồng quang lóe lên.
Toàn thân của Lâm Dịch lúc này như chuột rớt xuống nước, sau đó thở dốc kịch liệt, hắn mới ngồi thẳng dậy.
- Tên Diệp Khô này đúng là nam nhân chân chính. Đáng tiếc, vẫn phải chết!
Lâm Dịch thầm suy nghĩ, trong lòng cảm thán...Diệp Khô chính là cường giả Hư Thần. Nhưng mà một khi chết đi, vẫn là chết đi, không có bất cứ chuyện gì khác...Khó trách tất cả mọi người muốn bất tử, đều mơ ước mình trở thành thần, bất tử bất diệt chân chính.