Quản cái gì cường giả Hư Thần, biểu hiện của tính mạng vô hạn, vẫn yếu ớt không chịu nổi một kích.
Lâm Dịch đứng nguyên một chỗ, trầm mặc thật lâu, lúc này mới than nhẹ, thân thể khẽ động, bay xuống dưới.
Phía dưới, tất cả người trong thành Bạch Vân lo lắng đợi kết quả cuối cùng, có người khiêu chiến uy nghiêm của thành chủ, đã truyền ra toàn thành, hội vệ cũng không ngăn được.
Qua một lát, một đạo thân ảnh, từ không trung hạ xuống, tất cả mọi người ngây người...Không phải thành chủ!
Không phải thành chủ! Đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho thành chủ vô địch trong suy nghĩ của bọn họ, đã bị đánh bại! Hơn nữa từ bộ dáng của đối phương, rất rõ ràng, thành chủ Diệp Khô, đã chết rồi!
Tất cả hộ vệ lui về phía sau, trong mắt hoảng sợ...Ngăn cản và khiêu kích uy nghiêm của cường giả Hư Thần mạnh hơn thành chủ sao? Đầu bị vô nước rồi sao?
- Là ngươi? Lâm Dịch?
Sau khi thấy rõ người xuống là ai, Quỷ Linh trừng mắt hỏi.
Lâm Dịch quay đầu lại nhìn thấy hắn, tức thì nở nụ cười nói:
- Quỷ Linh, đã lâu không gặp. Không ngờ ngươi còn nhớ tới ta a.
Lâm Dịch cảm khái cười. Năm đó hắn với Quỷ Linh còn đánh nhau một trận. Cuối cùng hắn thất bại. Từ đó về sau vào "Luyện yêu sơn.
Ba mươi năm trước từng có một lần kề vai sái cánh ở Bạch Vân Phương, thế nhưng cuối cùng lại không nhìn thấy mặt nhau. Mãi cho đến hôm nay, mới tính là lần thứ hai gặp mặt.
Tuy rằng là kẻ địch với nhau, nhưng hành động của Quỷ Linh đều là thân bất do kỷ. Vì vậy hắn đối với Quỷ Linh cũng không có ác cảm gì.
Quỷ Linh ngơ ngác nhìn hắn:
- Quái lạ. Vì sao lại là ngươi...
Hắn lẩm bẩm nói. Hiển nhiên không thể tin được.
Cũng khó trách, sáu mươi năm trước hắn và Lâm Dịch còn đấu với nhau, Lâm Dịch căn bản không phải là đối thủ của hắn. Sáu mươi năm trôi qua, đối phương không ngờ lại đạt được tới trình độ này? Hắn căn bản không thể nhìn thấu rốt cuộc đối phương đạt được loại cấp bậc gì.
Sửng sốt một hồi lâu, Quỷ Linh mới phục hồi tinh thần, gấp gáp hỏi:
- Thành chủ của ta?
Lâm Dịch nhíu mày, lập tức cười nói:
- Đã chết!
- Cái gì?
Tức thì Quỷ Linh mở to hai mắt nhìn, hoảng sợ, sắc mặt đại biến.
- Ngươi. Ngươi nói cái gì? Ngươi giết thành chủ? Không có khả năng. Tuyệt đối không có khả năng a.
Quỷ Linh vẫn không tin.
Lâm Dịch lẳng lặng nhìn hắn. Một lát sau mới nhẹ giọng nói:
- Có khả năng hay không, phỏng chừng ngươi cũng biết rõ?
Quỷ Linh giống như là bị giáng một đòn nghiêm trọng, hai mắt đỏ hồng nói:
- Ta theo thành chủ một vạn năm. Thành chủ đối đãi với ta như huynh đệ, không chỉ cứu tính mệnh của ta, mà còn đưa cho ta công pháp tu lyện, ta dù cho có chết đi ngàn lần cũng khó có thể báo đáp ân tình này.
- Ngươi...
Lâm Dịch nhíu mày. Cuối cùng khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa.
Hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía sau Quỷ Linh...Phía sau của hắn có ba mươi người, ăn mặc giống như Quỷ Linh, quần áo đều màu đen. Hai mắt đỏ hồng nhìn hắn. Một cỗ khí tức dứt khoát từ trên người nhóm người này phát ra làm cho Lâm Dịch trong nháy mắt thất thần...Tại loại địa phương trên Thiên Giới này, không ngờ lại còn có bộ hạ trung tâm như vậy.
Vào giờ khắc này, Lâm Dịch đối với Diệp Khô đã chết đi có chút nhận thức.
- Sát!
Một tiếng quát kiên quyết không gì sánh được vang lên, ba mươi luồng lưu quang ầm ầm hướng về phía Lâm Dịch bay đi.
Nhưng thực lực Lâm Dịch hiện tại đã là Hư Thần cảnh, đừng nói ba mươi Lục giai chiến sĩ, cho dù là ba trăm, Lâm Dịch cũng có thể đơn giản hoàn toàn tru sát bọn họ. Trong mắt Lâm Dịch hiện tại, bọn người kia căn bản chỉ là muốn chết mà thôi.
Oanh!
Một gã Lục giai chiến sĩ công kích tới trên người Lâm Dịch, khiến cho vòng phòng ngự ngoài thân Lâm Dịch run lên một chút. Thế nhưng lại không có bất cứ một hiệu quả thực chất nào, thậm chí ngay cả ảnh hưởng lưu lại cũng không có.
Lâm Dịch khẽ thở dài:
- Ta tán thưởng hành vi của các ngươi, thế nhưng chêch lệch thực lực quá lớn. Cho dù ta đứng bất động, các ngươi cũng không thể giết chết được ta. Hà tất phải như vậy?
Lâm Dịch nói xong, khiến cho ba mươi gã hắc y nhân sững lại trên không trung.
Bọn họ liếc mắt nhì nhau, thần sắc trong mắt dần dần càng thêm quyết tâm.
Quỷ Linh thở dài một hơi, chậm rãi nói:
- Thành chủ, Quỷ Linh đi theo người.
Nói xong, thân thể lại lần thứ hai, ầm ầm phóng về phía Lâm Dịch!
Khi Lâm Dịch thấy trong sự kiên quyết trong đôi mắt màu hồng của Quỷ Linh, khiến cho hắn thấy đau đầu.
Một chút thống khổ, xuất hiện ở trên mặt Quỷ Linh. Thế nhưng hắn nhớ tới lời thề sảng khoái năm đó khi được thành chủ cứu - thề sống chết đi theo thành chủ! Trong đôi mắt hắn hiện tại, hoàn toàn không có một chút sợ hãi, mà tràn đầy chiến y.
Lâm Dịch cảm thấy có chút không thích hợp, vì vậy gia tăng phòng ngự trên thân.
Đột nhiên, từ trên người Quỷ Linh tử sắc quang mang bạo phát ra.
- Tự bạo?
Lâm Dịch cũng kinh ngạc.
Oanh!
Trong nháy mắt khi mà Lâm Dịch kinh ngạc, tiếng nổ mạnh vang lên, một lực đạo to lớn không gì sánh được đánh vào trên người Lâm Dịch! Luồng năng lượng dư ba, tràn ra xung quanh, nhất thời khiến chung quanh, thiên hôn địa ám.
Cường giả lục giai tự bạo...Phạm vi sát thương ra sao, uy lực cường đại ra sao? Trong nháy mắt, toàn bộ người trên không trung không có ai còn sống, mà cho dù còn sống, cũng điên cuồng hướng về phía Bạch Vân bảo hoặc Bạch Vân thành mà phi đi. Bởi vì những nơi này năm đó Diệp Khô còn sống đã bố trí cấm chế, lấy nguồn sinh lực, bố trận. Vì vậy cũng không lo lắng loại trình độ bạo tạc như thế này, có thể làm hại tới người bên trong.
Trong không khí ngập tràn khí tức bi thương, mặc dù thân là địch nhân, thế nhưng Lâm Dịch cũng bị loại tình cảm sâu đậm của đối phương làm cảm động, khẽ thở dài nói:
- Hà tất phải như vậy?
Nhưng mà.
Chỉ là bắt đầu mà thôi. Sau khi Quỷ Linh tự bạo, ba mươi người còn lại, tâm tình sục sôi, sự kiên quyết trong ánh mắt càng thêm nồng đậm.
- Thề sống chết đi theo thành chủ!
Lại một thanh âm khàn khàn vang lên, thân thể giống như một đạo lưu tinh bắn về phía Lâm Dịch. Tử sắc quang mang trên người chớp động, ầm ầm nổ tung ở cự ly cách Lâm Dịch mấy chục thước.
Thân thể của Lâm Dịch lần thứ hai bị đẩy xa vài thước, màn chắn năng lượng quanh người hắn bắt đầu rung động mạnh hơn.
Lâm Dịch cũng không né tránh, cũng không có tấn công, hắn chỉ yên lặng nhìn những người này, dùng sinh mệnh và sự phấn đấu bao năm của mình.
Lâm Dịch không phải là bọn họ, vì vậy cũng không thể nào hiểu được bọn họ. Không biết đến tột cùng là loại năng lượng gì, có thể khiến cho bọn họ đơn giản có thể buông tha lực lượng và sinh mệnh của bản thân.
Thế nhưng như thế này cũng không làm ảnh hưởng tới sự kính trọng của Lâm Dịch đối với bọn họ. Tại một địa phương như Thiên giới này, có thể khiến cho một người can tâm tình nguyện tự bạo, biết rõ không có bất kỳ hiệu quả gì mà vẫn từng người, từng người tiến lên...Cho dù là địch nhân, thế nhưng vẫn nhận được sự kính trọng của kẻ khác.
Vì vậy, Lâm Dịch không hề động đậy, tuy rằng là cường giả Lục giai tự bạo, lực lượng khổng lồ, thế nhưng đối với cường giả Hư thần cảnh mà nói, loại công kích trình độ này, căn bản không có bất luận hiệu quả gì. Huống chi, thân thể Lâm Dịch so với cường giả Hư Thần cảnh bình thường cường hãn hơn rất nhiều.
Từng tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên, mỗi một thanh âm vang lên, là một sinh mệnh lại ngã xuống. Trong thiên địa lúc này đột nhiên nổi lên một cỗ bi thương. Lâm Dịch cảm giác được, tin tưởng rằng, người Bạch Vân bảo và Bạch Vân thành cũng như vậy.
Cuối cùng còn một người, hắn nhìn thấy nhiều người tự bạo mà nhìn Lâm Dịch vẫn không chút sứt mẻ như cũ, thế nhưng hắn không có dừng lại mà lựa chọn tự bạo. Toàn bộ thiên địa sau đó, chân chính lâm vào yên tĩnh.
Bạch Vân thành im lặng, mọi người trong Bạch Vân thành đều dùng ánh mắt kính nể nhìn lên không trung. Trong ánh mắt mơ hồ đang cố gắng áp chế sự kích động. Lúc này da đầu cũng đang tê dại. Giờ phút này, tất cả mọi người bị cảnh tượng ba mươi mốt người kia dùng sinh mệnh để hoàn thành lời thề chinh phục.
Lâm Dịch trầm mặc một lúc, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi, chậm rãi nói:
- Ta sẽ nhớ kỹ các ngươi.
Sau đó, ánh mặt chậm rãi chuyển về phía Bạch Vân bảo.
Giống như bị bọn người Quỷ Linh kích thích, khi Lâm Dịch liếc mắt nhìn lại, không ngờ lại không có bao nhiêu người sợ hãi, tuy rằng không ai có ý định tự sát như đám người Quỷ Linh, thế nhưng ánh mắt bất thiện lại vô cùng rõ ràng.
Đương nhiên, những kẽ này không dọa được Lâm Dịch, hắn vẫn chậm rãi nhẹ nhàng đi tới. Cấm chế tử sắc trong suốt, đối với Lâm Dịch mà nói căn bản chỉ là không khí, hắn dễ dàng đi vào bên trong.
Tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn Lâm Dịch, nắm chặt tay, tựa hồ nếu như có kẻ cầm đầu, bọn hắn sẽ cùng xông lên.
Chỉ là lần này Lâm Dịch cũng không có hòa nhã đối với bọn hắn, khí thế của hắn trong nháy mắt tăng vọt! Một cỗ áp lực khổng lồ như ngọn núi, ầm ầm hướng về phía Bạch Vân bảo mà đi! Sắc mặt mọi người đều biến đổi...Cỗ tâm tình không sợ hãi kia, nhất thời bị đánh tan. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Lâm Dịch từ trên cao nhìn xuống, vừa rồi mọi người còn có bộ dáng hung hãn không sợ chết, thế nhưng trong nháy mắt lại bắt đầu sợ hãi. Trong lòng hắn hiện tại phẫn nộ, cố nén sự phẫn nộ trong lòng mình, lạnh lùng mở miệng:
- Truyền tống trận ở nơi nào?
Trầm mặc, không có muốn trả lời vấn đề này của Lâm Dịch.
Oanh!
A!
Một tiếng nổ lớn vang lên, tiếng kêu thảm thiết vang lên. Chỉ thấy một đạo năng lượng huyết sắc từ trong tay Lâm Dịch bắn thẳng ra, bay tới phạm vi có nhiều người tập trung nhất. Đạo năng lượng huyết sắc này, bao trùm phạm vi bao mươi thước. Trong nháy mắt, những người trong phạm vi kia, toàn bộ đều biến thành tro tàn.
- Truyền tống trận ở nơi nào?
Lâm Dịch lần thứ hai lạnh lùng mở miệng.
Đoàn người nhất thời kinh hoảng! Bọn họ đã bị thủ đoạn của Lâm Dịch làm chấn kinh.
Vì vậy, không có ai trả lời.
Oanh!
Lại một đạo năng lượng huyết sắc được bắn ra, mấy trăm mạng người liền biến mất!
Lâm Dịch vẫn lạnh lùng như cũ nói:
- Ta hỏi một lần cuối, nếu như không có ai trả lời. Ta sẽ đem toàn bộ những người có mặt ở đây một lần giết chết. Truyền tống trận ở nơi nào?
Lời Lâm Dịch nói khiến cho mọi người sợ hãi. Lại trầm mặc, lúc này trên tay Lâm Dịch lại xuất hiện một luồng quang mang nhỏ như máu.
- Ta biết! Ta biết! Đừng giết ta! Đừng giết ta!
Lúc này, một giọng nói sợ hãi vang lên. Lâm Dịch nhìn về phía hắn, ánh mắt lóe lên, một đạo năng lượng huyết sắc xuyên qua ngực hắn
Người nọ ngạc nhiên há to miệng, nghi hoặc nhìn Lâm Dịch.
- Biết sớm còn không đi ra? Muốn cố ý khiêu chiến sự nhẫn nại của ta sao?
Lâm Dịch lạnh lùng nói. Cuối cùng, người nọ mang theo vẻ mặt không cam lòng chết đi.
- Ta biết nó ở nơi nào, để ta mang ngươi đi!
Ở phía sau, lại có một giọng nói vang lên, Lâm Dịch quay đầu lại, là một thành viên đội hộ vệ.
Hắn cũng biết, hắn không có tư cách mặc cả với Lâm Dịch, vì vậy lúc đó không có nói gì, chỉ là trong ánh mắt lại không sợ hãi.
Lâm Dịch quan sát hắn vài lần, sau đó chậm rãi gật đầu.
- Xin theo ta đến đây.
Thành viên kia cũng không nói nhiều, chỉ khom người một cái, sau đó liền xoay người rời đi. Lâm Dịch lạnh lùng, đi theo phía sau hắn.
Bạch Vân bảo này cực kỳ lớn, Lâm Dịch đi theo tên thành viên kia, tiến vào bên trong tòa thành, từ lúc bước lên bậc thang, một tầng lại một tầng qua đi, cuối cùng mới đi tới trước một cái cửa đá.
- Nó ở bên trong này.
Hộ vệ kia quay đầu lại, nói với Lâm Dịch.
Trên đường đi, lửa giận trong lòng Lâm Dịch cơ bản đã tiêu hao sạch sẽ, hắn hít sâu một hơi, gật đầu nói:
- Ngươi xuống phía dứới đi.
Tên hộ vệ kia không nghĩ tới đối phương lại sảng khoái tha cho mình, hắn sửng sốt, sau đó mới khom người nói:
- Cảm ơn.
Mặc kệ như thế nào, chung quy cũng không chết là tốt rồi. Vì vậy tên hộ vệ kia mới nói lời cảm tạ.
Lâm Dịch phất phất tay, ý bảo đối phương rời đi. Tên hộ vệ khom người lần nữa rồi rời đi.
Đợi sau khi tên hộ vệ rời khỏi, Lâm Dịch mới nhìn lên mặt cửa đá.
Trên tầng cao nhất của cửa đá, mơ hồ có một tầng cấm chế tử sắc.
Đương nhiên, cấm chế này đối với Lâm Dịch mà nói cũng không tính là gì. Hắn vươn tay ra, huyết sắc năng lượng kia tức thì xuất hiện, chiến đấu với tử sắc cấm chế. Nhất thời lúc đó trong không khí xuất hiện mũi nhọn của tử sắc cấm chế và huyết sắc năng lượng. Một lát sau, toàn bộ cấm chế biến mất.
Lâm Dịch lúc này mới đẩy cửa ra. Vừa bước qua một bước, cửa đá không ngờ lại ầm ầm sụp xuống.
Lâm Dịch sửng sốt, nhưng lại nhìn từng viên đá rơi xuống phía dưới...Dưới cửa đá không ngờ lại không phải là một căn phòng.
Lâm Dịch chỉ thất thần trong nháy mắt, sắc mặt đột nhiên biến đổi, thân hình lóe lên, đuổi theo cửa đá.
Huyết sắc năng lượng xuất hiện bên ngoài thân người hắn, một lát sau, Lâm Dịch liền đuổi kịp viên đá kia.
Tay phải chộp thành một trảo, huyết sắc năng lượng nhất thời ngưng tụ lại thành một móng vuốt hắc sắc, cầm lấy viên đá trong tay.
Lâm Dịch đứng ở không trung, sau đó cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hắn mang theo viên đá này, chậm rãi hạ xuống phía dưới.
Phía dưới tối đen, cũng không biết rộng bao nhiêu...Tuy rằng nói, bóng tối không tạo thành ảnh hưởng gì đối với Lâm Dịch, thế nhưng cũng ít nhiều ảnh hưởng tới tầm nhìn.
Lại rơi xuống một lúc, mắt lâm Dịch sáng lên, bởi vì hắn đã nhìn được thấy đáy.
Một lát sau, Lâm Dịch ném viên đá kia ra ngoài. Ngay lập tức, một đạo huyết sắc năng lượng mạnh mẽ ầm ầm phun ra ngoài, vây quanh viên đá. Trong khoảnh khắc này, viên đá lớn này biến thành bột mịn.
Sau đó, Lâm Dịch rơi vào bên trong truyền tống trận.
- Chỉ sợ chỗ này cũng phong bế mấy nghìn năm rồi. Diệp Khô này quả nhiên xảo trá!
Nhìn những đường vân nhỏ mà phức tạp bên trong truyền tống trận, Lâm Dịch không khỏi oán giận.
Hiển nhiên, khối đá này chính là phương thức mở ra. Phương thức bắt đầu chính xác, hẳn sẽ không rơi xuống. Nếu như có người mạnh mẽ phá cấm chế này, khối đá kia sẽ rơi xuống.
Lâm Dịch đứng nguyên một chỗ, trầm mặc thật lâu, lúc này mới than nhẹ, thân thể khẽ động, bay xuống dưới.
Phía dưới, tất cả người trong thành Bạch Vân lo lắng đợi kết quả cuối cùng, có người khiêu chiến uy nghiêm của thành chủ, đã truyền ra toàn thành, hội vệ cũng không ngăn được.
Qua một lát, một đạo thân ảnh, từ không trung hạ xuống, tất cả mọi người ngây người...Không phải thành chủ!
Không phải thành chủ! Đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho thành chủ vô địch trong suy nghĩ của bọn họ, đã bị đánh bại! Hơn nữa từ bộ dáng của đối phương, rất rõ ràng, thành chủ Diệp Khô, đã chết rồi!
Tất cả hộ vệ lui về phía sau, trong mắt hoảng sợ...Ngăn cản và khiêu kích uy nghiêm của cường giả Hư Thần mạnh hơn thành chủ sao? Đầu bị vô nước rồi sao?
- Là ngươi? Lâm Dịch?
Sau khi thấy rõ người xuống là ai, Quỷ Linh trừng mắt hỏi.
Lâm Dịch quay đầu lại nhìn thấy hắn, tức thì nở nụ cười nói:
- Quỷ Linh, đã lâu không gặp. Không ngờ ngươi còn nhớ tới ta a.
Lâm Dịch cảm khái cười. Năm đó hắn với Quỷ Linh còn đánh nhau một trận. Cuối cùng hắn thất bại. Từ đó về sau vào "Luyện yêu sơn.
Ba mươi năm trước từng có một lần kề vai sái cánh ở Bạch Vân Phương, thế nhưng cuối cùng lại không nhìn thấy mặt nhau. Mãi cho đến hôm nay, mới tính là lần thứ hai gặp mặt.
Tuy rằng là kẻ địch với nhau, nhưng hành động của Quỷ Linh đều là thân bất do kỷ. Vì vậy hắn đối với Quỷ Linh cũng không có ác cảm gì.
Quỷ Linh ngơ ngác nhìn hắn:
- Quái lạ. Vì sao lại là ngươi...
Hắn lẩm bẩm nói. Hiển nhiên không thể tin được.
Cũng khó trách, sáu mươi năm trước hắn và Lâm Dịch còn đấu với nhau, Lâm Dịch căn bản không phải là đối thủ của hắn. Sáu mươi năm trôi qua, đối phương không ngờ lại đạt được tới trình độ này? Hắn căn bản không thể nhìn thấu rốt cuộc đối phương đạt được loại cấp bậc gì.
Sửng sốt một hồi lâu, Quỷ Linh mới phục hồi tinh thần, gấp gáp hỏi:
- Thành chủ của ta?
Lâm Dịch nhíu mày, lập tức cười nói:
- Đã chết!
- Cái gì?
Tức thì Quỷ Linh mở to hai mắt nhìn, hoảng sợ, sắc mặt đại biến.
- Ngươi. Ngươi nói cái gì? Ngươi giết thành chủ? Không có khả năng. Tuyệt đối không có khả năng a.
Quỷ Linh vẫn không tin.
Lâm Dịch lẳng lặng nhìn hắn. Một lát sau mới nhẹ giọng nói:
- Có khả năng hay không, phỏng chừng ngươi cũng biết rõ?
Quỷ Linh giống như là bị giáng một đòn nghiêm trọng, hai mắt đỏ hồng nói:
- Ta theo thành chủ một vạn năm. Thành chủ đối đãi với ta như huynh đệ, không chỉ cứu tính mệnh của ta, mà còn đưa cho ta công pháp tu lyện, ta dù cho có chết đi ngàn lần cũng khó có thể báo đáp ân tình này.
- Ngươi...
Lâm Dịch nhíu mày. Cuối cùng khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa.
Hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía sau Quỷ Linh...Phía sau của hắn có ba mươi người, ăn mặc giống như Quỷ Linh, quần áo đều màu đen. Hai mắt đỏ hồng nhìn hắn. Một cỗ khí tức dứt khoát từ trên người nhóm người này phát ra làm cho Lâm Dịch trong nháy mắt thất thần...Tại loại địa phương trên Thiên Giới này, không ngờ lại còn có bộ hạ trung tâm như vậy.
Vào giờ khắc này, Lâm Dịch đối với Diệp Khô đã chết đi có chút nhận thức.
- Sát!
Một tiếng quát kiên quyết không gì sánh được vang lên, ba mươi luồng lưu quang ầm ầm hướng về phía Lâm Dịch bay đi.
Nhưng thực lực Lâm Dịch hiện tại đã là Hư Thần cảnh, đừng nói ba mươi Lục giai chiến sĩ, cho dù là ba trăm, Lâm Dịch cũng có thể đơn giản hoàn toàn tru sát bọn họ. Trong mắt Lâm Dịch hiện tại, bọn người kia căn bản chỉ là muốn chết mà thôi.
Oanh!
Một gã Lục giai chiến sĩ công kích tới trên người Lâm Dịch, khiến cho vòng phòng ngự ngoài thân Lâm Dịch run lên một chút. Thế nhưng lại không có bất cứ một hiệu quả thực chất nào, thậm chí ngay cả ảnh hưởng lưu lại cũng không có.
Lâm Dịch khẽ thở dài:
- Ta tán thưởng hành vi của các ngươi, thế nhưng chêch lệch thực lực quá lớn. Cho dù ta đứng bất động, các ngươi cũng không thể giết chết được ta. Hà tất phải như vậy?
Lâm Dịch nói xong, khiến cho ba mươi gã hắc y nhân sững lại trên không trung.
Bọn họ liếc mắt nhì nhau, thần sắc trong mắt dần dần càng thêm quyết tâm.
Quỷ Linh thở dài một hơi, chậm rãi nói:
- Thành chủ, Quỷ Linh đi theo người.
Nói xong, thân thể lại lần thứ hai, ầm ầm phóng về phía Lâm Dịch!
Khi Lâm Dịch thấy trong sự kiên quyết trong đôi mắt màu hồng của Quỷ Linh, khiến cho hắn thấy đau đầu.
Một chút thống khổ, xuất hiện ở trên mặt Quỷ Linh. Thế nhưng hắn nhớ tới lời thề sảng khoái năm đó khi được thành chủ cứu - thề sống chết đi theo thành chủ! Trong đôi mắt hắn hiện tại, hoàn toàn không có một chút sợ hãi, mà tràn đầy chiến y.
Lâm Dịch cảm thấy có chút không thích hợp, vì vậy gia tăng phòng ngự trên thân.
Đột nhiên, từ trên người Quỷ Linh tử sắc quang mang bạo phát ra.
- Tự bạo?
Lâm Dịch cũng kinh ngạc.
Oanh!
Trong nháy mắt khi mà Lâm Dịch kinh ngạc, tiếng nổ mạnh vang lên, một lực đạo to lớn không gì sánh được đánh vào trên người Lâm Dịch! Luồng năng lượng dư ba, tràn ra xung quanh, nhất thời khiến chung quanh, thiên hôn địa ám.
Cường giả lục giai tự bạo...Phạm vi sát thương ra sao, uy lực cường đại ra sao? Trong nháy mắt, toàn bộ người trên không trung không có ai còn sống, mà cho dù còn sống, cũng điên cuồng hướng về phía Bạch Vân bảo hoặc Bạch Vân thành mà phi đi. Bởi vì những nơi này năm đó Diệp Khô còn sống đã bố trí cấm chế, lấy nguồn sinh lực, bố trận. Vì vậy cũng không lo lắng loại trình độ bạo tạc như thế này, có thể làm hại tới người bên trong.
Trong không khí ngập tràn khí tức bi thương, mặc dù thân là địch nhân, thế nhưng Lâm Dịch cũng bị loại tình cảm sâu đậm của đối phương làm cảm động, khẽ thở dài nói:
- Hà tất phải như vậy?
Nhưng mà.
Chỉ là bắt đầu mà thôi. Sau khi Quỷ Linh tự bạo, ba mươi người còn lại, tâm tình sục sôi, sự kiên quyết trong ánh mắt càng thêm nồng đậm.
- Thề sống chết đi theo thành chủ!
Lại một thanh âm khàn khàn vang lên, thân thể giống như một đạo lưu tinh bắn về phía Lâm Dịch. Tử sắc quang mang trên người chớp động, ầm ầm nổ tung ở cự ly cách Lâm Dịch mấy chục thước.
Thân thể của Lâm Dịch lần thứ hai bị đẩy xa vài thước, màn chắn năng lượng quanh người hắn bắt đầu rung động mạnh hơn.
Lâm Dịch cũng không né tránh, cũng không có tấn công, hắn chỉ yên lặng nhìn những người này, dùng sinh mệnh và sự phấn đấu bao năm của mình.
Lâm Dịch không phải là bọn họ, vì vậy cũng không thể nào hiểu được bọn họ. Không biết đến tột cùng là loại năng lượng gì, có thể khiến cho bọn họ đơn giản có thể buông tha lực lượng và sinh mệnh của bản thân.
Thế nhưng như thế này cũng không làm ảnh hưởng tới sự kính trọng của Lâm Dịch đối với bọn họ. Tại một địa phương như Thiên giới này, có thể khiến cho một người can tâm tình nguyện tự bạo, biết rõ không có bất kỳ hiệu quả gì mà vẫn từng người, từng người tiến lên...Cho dù là địch nhân, thế nhưng vẫn nhận được sự kính trọng của kẻ khác.
Vì vậy, Lâm Dịch không hề động đậy, tuy rằng là cường giả Lục giai tự bạo, lực lượng khổng lồ, thế nhưng đối với cường giả Hư thần cảnh mà nói, loại công kích trình độ này, căn bản không có bất luận hiệu quả gì. Huống chi, thân thể Lâm Dịch so với cường giả Hư Thần cảnh bình thường cường hãn hơn rất nhiều.
Từng tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên, mỗi một thanh âm vang lên, là một sinh mệnh lại ngã xuống. Trong thiên địa lúc này đột nhiên nổi lên một cỗ bi thương. Lâm Dịch cảm giác được, tin tưởng rằng, người Bạch Vân bảo và Bạch Vân thành cũng như vậy.
Cuối cùng còn một người, hắn nhìn thấy nhiều người tự bạo mà nhìn Lâm Dịch vẫn không chút sứt mẻ như cũ, thế nhưng hắn không có dừng lại mà lựa chọn tự bạo. Toàn bộ thiên địa sau đó, chân chính lâm vào yên tĩnh.
Bạch Vân thành im lặng, mọi người trong Bạch Vân thành đều dùng ánh mắt kính nể nhìn lên không trung. Trong ánh mắt mơ hồ đang cố gắng áp chế sự kích động. Lúc này da đầu cũng đang tê dại. Giờ phút này, tất cả mọi người bị cảnh tượng ba mươi mốt người kia dùng sinh mệnh để hoàn thành lời thề chinh phục.
Lâm Dịch trầm mặc một lúc, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi, chậm rãi nói:
- Ta sẽ nhớ kỹ các ngươi.
Sau đó, ánh mặt chậm rãi chuyển về phía Bạch Vân bảo.
Giống như bị bọn người Quỷ Linh kích thích, khi Lâm Dịch liếc mắt nhìn lại, không ngờ lại không có bao nhiêu người sợ hãi, tuy rằng không ai có ý định tự sát như đám người Quỷ Linh, thế nhưng ánh mắt bất thiện lại vô cùng rõ ràng.
Đương nhiên, những kẽ này không dọa được Lâm Dịch, hắn vẫn chậm rãi nhẹ nhàng đi tới. Cấm chế tử sắc trong suốt, đối với Lâm Dịch mà nói căn bản chỉ là không khí, hắn dễ dàng đi vào bên trong.
Tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn Lâm Dịch, nắm chặt tay, tựa hồ nếu như có kẻ cầm đầu, bọn hắn sẽ cùng xông lên.
Chỉ là lần này Lâm Dịch cũng không có hòa nhã đối với bọn hắn, khí thế của hắn trong nháy mắt tăng vọt! Một cỗ áp lực khổng lồ như ngọn núi, ầm ầm hướng về phía Bạch Vân bảo mà đi! Sắc mặt mọi người đều biến đổi...Cỗ tâm tình không sợ hãi kia, nhất thời bị đánh tan. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Lâm Dịch từ trên cao nhìn xuống, vừa rồi mọi người còn có bộ dáng hung hãn không sợ chết, thế nhưng trong nháy mắt lại bắt đầu sợ hãi. Trong lòng hắn hiện tại phẫn nộ, cố nén sự phẫn nộ trong lòng mình, lạnh lùng mở miệng:
- Truyền tống trận ở nơi nào?
Trầm mặc, không có muốn trả lời vấn đề này của Lâm Dịch.
Oanh!
A!
Một tiếng nổ lớn vang lên, tiếng kêu thảm thiết vang lên. Chỉ thấy một đạo năng lượng huyết sắc từ trong tay Lâm Dịch bắn thẳng ra, bay tới phạm vi có nhiều người tập trung nhất. Đạo năng lượng huyết sắc này, bao trùm phạm vi bao mươi thước. Trong nháy mắt, những người trong phạm vi kia, toàn bộ đều biến thành tro tàn.
- Truyền tống trận ở nơi nào?
Lâm Dịch lần thứ hai lạnh lùng mở miệng.
Đoàn người nhất thời kinh hoảng! Bọn họ đã bị thủ đoạn của Lâm Dịch làm chấn kinh.
Vì vậy, không có ai trả lời.
Oanh!
Lại một đạo năng lượng huyết sắc được bắn ra, mấy trăm mạng người liền biến mất!
Lâm Dịch vẫn lạnh lùng như cũ nói:
- Ta hỏi một lần cuối, nếu như không có ai trả lời. Ta sẽ đem toàn bộ những người có mặt ở đây một lần giết chết. Truyền tống trận ở nơi nào?
Lời Lâm Dịch nói khiến cho mọi người sợ hãi. Lại trầm mặc, lúc này trên tay Lâm Dịch lại xuất hiện một luồng quang mang nhỏ như máu.
- Ta biết! Ta biết! Đừng giết ta! Đừng giết ta!
Lúc này, một giọng nói sợ hãi vang lên. Lâm Dịch nhìn về phía hắn, ánh mắt lóe lên, một đạo năng lượng huyết sắc xuyên qua ngực hắn
Người nọ ngạc nhiên há to miệng, nghi hoặc nhìn Lâm Dịch.
- Biết sớm còn không đi ra? Muốn cố ý khiêu chiến sự nhẫn nại của ta sao?
Lâm Dịch lạnh lùng nói. Cuối cùng, người nọ mang theo vẻ mặt không cam lòng chết đi.
- Ta biết nó ở nơi nào, để ta mang ngươi đi!
Ở phía sau, lại có một giọng nói vang lên, Lâm Dịch quay đầu lại, là một thành viên đội hộ vệ.
Hắn cũng biết, hắn không có tư cách mặc cả với Lâm Dịch, vì vậy lúc đó không có nói gì, chỉ là trong ánh mắt lại không sợ hãi.
Lâm Dịch quan sát hắn vài lần, sau đó chậm rãi gật đầu.
- Xin theo ta đến đây.
Thành viên kia cũng không nói nhiều, chỉ khom người một cái, sau đó liền xoay người rời đi. Lâm Dịch lạnh lùng, đi theo phía sau hắn.
Bạch Vân bảo này cực kỳ lớn, Lâm Dịch đi theo tên thành viên kia, tiến vào bên trong tòa thành, từ lúc bước lên bậc thang, một tầng lại một tầng qua đi, cuối cùng mới đi tới trước một cái cửa đá.
- Nó ở bên trong này.
Hộ vệ kia quay đầu lại, nói với Lâm Dịch.
Trên đường đi, lửa giận trong lòng Lâm Dịch cơ bản đã tiêu hao sạch sẽ, hắn hít sâu một hơi, gật đầu nói:
- Ngươi xuống phía dứới đi.
Tên hộ vệ kia không nghĩ tới đối phương lại sảng khoái tha cho mình, hắn sửng sốt, sau đó mới khom người nói:
- Cảm ơn.
Mặc kệ như thế nào, chung quy cũng không chết là tốt rồi. Vì vậy tên hộ vệ kia mới nói lời cảm tạ.
Lâm Dịch phất phất tay, ý bảo đối phương rời đi. Tên hộ vệ khom người lần nữa rồi rời đi.
Đợi sau khi tên hộ vệ rời khỏi, Lâm Dịch mới nhìn lên mặt cửa đá.
Trên tầng cao nhất của cửa đá, mơ hồ có một tầng cấm chế tử sắc.
Đương nhiên, cấm chế này đối với Lâm Dịch mà nói cũng không tính là gì. Hắn vươn tay ra, huyết sắc năng lượng kia tức thì xuất hiện, chiến đấu với tử sắc cấm chế. Nhất thời lúc đó trong không khí xuất hiện mũi nhọn của tử sắc cấm chế và huyết sắc năng lượng. Một lát sau, toàn bộ cấm chế biến mất.
Lâm Dịch lúc này mới đẩy cửa ra. Vừa bước qua một bước, cửa đá không ngờ lại ầm ầm sụp xuống.
Lâm Dịch sửng sốt, nhưng lại nhìn từng viên đá rơi xuống phía dưới...Dưới cửa đá không ngờ lại không phải là một căn phòng.
Lâm Dịch chỉ thất thần trong nháy mắt, sắc mặt đột nhiên biến đổi, thân hình lóe lên, đuổi theo cửa đá.
Huyết sắc năng lượng xuất hiện bên ngoài thân người hắn, một lát sau, Lâm Dịch liền đuổi kịp viên đá kia.
Tay phải chộp thành một trảo, huyết sắc năng lượng nhất thời ngưng tụ lại thành một móng vuốt hắc sắc, cầm lấy viên đá trong tay.
Lâm Dịch đứng ở không trung, sau đó cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hắn mang theo viên đá này, chậm rãi hạ xuống phía dưới.
Phía dưới tối đen, cũng không biết rộng bao nhiêu...Tuy rằng nói, bóng tối không tạo thành ảnh hưởng gì đối với Lâm Dịch, thế nhưng cũng ít nhiều ảnh hưởng tới tầm nhìn.
Lại rơi xuống một lúc, mắt lâm Dịch sáng lên, bởi vì hắn đã nhìn được thấy đáy.
Một lát sau, Lâm Dịch ném viên đá kia ra ngoài. Ngay lập tức, một đạo huyết sắc năng lượng mạnh mẽ ầm ầm phun ra ngoài, vây quanh viên đá. Trong khoảnh khắc này, viên đá lớn này biến thành bột mịn.
Sau đó, Lâm Dịch rơi vào bên trong truyền tống trận.
- Chỉ sợ chỗ này cũng phong bế mấy nghìn năm rồi. Diệp Khô này quả nhiên xảo trá!
Nhìn những đường vân nhỏ mà phức tạp bên trong truyền tống trận, Lâm Dịch không khỏi oán giận.
Hiển nhiên, khối đá này chính là phương thức mở ra. Phương thức bắt đầu chính xác, hẳn sẽ không rơi xuống. Nếu như có người mạnh mẽ phá cấm chế này, khối đá kia sẽ rơi xuống.