Chuyến Tàu Địa Ngục
Giới Thiệu Truyện
Chuyến Tàu Địa Ngục hay là Nhiệm vụ cuối cùng của đội săn quỷ Manhattan
Nửa đêm, hướng về phía nhà ga Manhattan, một chuyến tàu chở tất cả các loại yêu ma và linh hồn ác độc nhất trong lịch sử đang âm thầm lăn bánh. Chỉ vài phút nữa thôi, cửa Hoàng tuyền sẽ mở ra, thu nhận chúng về lại địa ngục. Đúng trong thời khắc ấy, tiếng chuông cảnh báo khẩn cấp vang lên, báo động một âm mưu hắc ám trên con tàu.
Xác Ướp số 29 cùng lũ bộ hạ đã rải virus nổi loạn ra khắp nơi, để kích động mọi thành viên của chuyến đi, cướp phá tàu và thoát khỏi địa ngục. Nhận lệnh từ tổng hành dinh địa ngục, tiểu đội săn quỷ thành phố Manhattan lao đi, hòng chặn đứng âm mưu đe dọa sự an nguy của thế giới. Khi tất cả thành viên chuyến tàu địa ngục, những cái tên lừng lẫy kim cổ trong lịch sử phương Đông phương Tây: vua Mặt trời Arthur, Bá tước ma cà rồng Dracula, Thương Ưởng… đều bị nhiễm virus, một trận chiến vô cùng tàn khốc đã chuẩn bị diễn ra …
“Hồi hộp trong từng tình tiết, mỗi chương sách như một cảnh phim kinh dị dồn dập xuất hiện, một câu chuyện mười phần sống động.”
- Tác giả lớn của dòng văn huyền ảo Đài Loan Cửu Bát Đao và Tinh Tử cùng tiến cử.
***
Đôi nét về tác giả DIV
Tác giả DIV: sinh năm 1978, ngôi Song Tử, ở một thị trấn biển tại Chương Hóa, Đài Loan. Hiện công tác tại một viện nghiên cứu khoa học ở Đài Trung. Chuyên môn là khoa học tự nhiên đòi hỏi sự chính xác nghiêm ngặt, nhưng tác phẩm viết ra lại là những câu chuyện huyền ảo hoang đường giàu tính lãng mạn, anh coi đó là một cách cân bằng cho cuộc sống.
***
Trích Chuyến tàu địa ngục
Thời gian: 0 giờ 31 phút sáng.
Địa điểm: Ga tàu điện ngầm Manhattan.
Reng... Reng... Reng...
Đêm khuya, trong phòng quản lý nhà ga tàu điện ngầm Manhattan tĩnh lặng, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Nhân viên trực ban đang nằm ngủ, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, bỗng choàng tỉnh giấc.
Dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, anh nhớn nhác nhìn quanh tìm cái điện thoại quấy rối giấc ngủ lúc nửa đêm.
Nhưng, khi vơ lấy cái ống nghe màu xanh vẫn hay dùng ở trên bàn trong cơn vô thức, anh mới giật mình phát hiện, tiếng chuông réo vang trong đêm khuya ấy không phải do chiếc điện thoại này phát ra.
Nhân viên trực ban quay người nhìn về phía phát ra âm thanh, gương mặt chợt biến sắc như vừa bị một gáo nước lạnh giội xuống đầu.
Tiếng chuông the thé đinh tai ấy đang phát ra từ chiếc “điện thoại màu đỏ” được chụp kín trong hộp thủy tinh treo trên tường.
Chính chiếc điện thoại màu đỏ này, trong đêm khuya, phát ra từng chuỗi âm thanh the thé khủng khiếp, liên hồi.
Cặp môi của nhân viên trực ban trắng nhợt, đôi chân đột nhiên run lên cầm cập.
Sao lại là cái điện thoại này? Sao lại là cái điện thoại này? Lẽ nào... đã xảy ra chuyện gì rồi?
Bởi vì, chiếc điện thoại màu đỏ sẫm từ trước tới nay chưa bao giờ đổ chuông này không phải được kết nối với một chuyến tàu bình thường, mà là với chuyến tàu cuối cùng của cục đường sắt, một chuyến tàu khuya không hiện diện trong thời gian biểu của ga tàu.
Mọi người gọi nó là “chuyến tàu địa ngục”.
Không ai biết “điểm xuất phát” và “điểm dừng chân” của chuyến tàu này ở đâu.
Nhân viên trực ban chỉ biết rằng, cứ vào thời điểm này hằng đêm, đường ray phía ngoài phòng chờ tàu đều phát ra tiếng động rầm rầm đinh tai nhức óc, đó là tiếng đoàn tàu nặng nề nghiến trên đường ray, báo hiệu “chuyến tàu địa ngục” bí hiểm đã bắt đầu hành trình.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, âm thanh phát ra từ chuyến tàu này nghe như tiếng gọi hồn vọng từ địa ngục xa xôi khiến người nghe ớn lạnh, vì thế, mọi người đều gọi đó là “chuyến tàu địa ngục”.
Điều duy nhất mà nhân viên ga tàu điện ngầm biết được về chuyến tàu địa ngục này là, hành khách trên chuyến tàu này không một ai là người.
Reng... reng... reng...
Vẫn là thứ âm thanh quấy nhiễu khiến người ta tỉnh giấc giữa đêm, nhưng lần này, tiếng kêu đó phát ra từ một tòa nhà cao tầng giữa trung tâm thành phố Manhattan, trong một căn phòng ấm áp, dễ chịu.
Reng... reng... reng...
Tiếng chuông điện thoại vang lên mỗi lúc một dồn dập, từ trong chăn, một cánh tay dài gầy nhẳng thò ra.
Cạch! Bàn tay vớ lấy điện thoại.
Cộp! Xoẹt! Mang theo sự bực bội vì bị quấy nhiễu lúc nửa đêm, cánh tay vùng vằng lôi cả chiếc điện thoại vào trong chăn.
Sau đó, từ trong chăn phát ra một giọng nói ngái ngủ: “Cái gì...”
“Việc khẩn, cấp độ A, số hiệu 1010!” Tiếng trả lời khô khốc phát ra từ đầu dây bên kia.
“Độ A?” Tiếng nói cất lên từ trong chăn đột nhiên cao vút. “1010 là... là... chuyến tàu địa ngục!”
“Lệnh từ tổng hành dinh địa ngục, toàn bộ tiểu đội săn quỷ trước 0 giờ 40 phút phải tập trung đầy đủ tại ga tàu điện ngầm Manhattan.”
“Tiểu đội săn quỷ, số 3 nhận lệnh.”
Phừng! Chiếc chăn bông dày nặng bị hất tung, khuôn mặt một cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng rối bù dần lộ ra khi chiếc chăn từ từ rớt xuống.
Gương mặt thanh tú đang còn ngái ngủ vẫn toát lên được vẻ gan dạ mạnh mẽ của người đẹp.
“Hay đây, chuyến tàu địa ngục có vấn đề rồi!” Cô gái tóc vàng tức tốc vận lên mình bộ đồ đen, buộc vội mớ tóc vàng thành đuôi ngựa, trong khi chỉnh trang lại quần áo, cô không quên liếc nhìn vào gương, nở một nụ cười ngọt ngào, hai chiếc răng nanh lóng lánh trong gương.
“Đây là việc khẩn cấp độ A, lần này rắc rối rồi.”
Chỉnh trang quần áo xong, cô rón rén đi sang phòng bên, từ từ đẩy cửa, bên trong có một cô bé chừng mười tuổi đang say trong giấc nồng.
Cô gái tóc vàng ngắm nhìn bé gái, miệng khẽ mỉm cười, cô cúi xuống, thơm nhẹ lên đôi má hồng hào bầu bĩnh của bé.
“Cục cưng của mẹ, ngủ ngon con nhé, mẹ đi làm đây!”
Cô bước khỏi phòng bé gái, nhưng không ra phía cửa mà lại đi về phía ban công của phòng khách, xoẹt một tiếng, cô mở toang cửa kính ngoài ban công.
Một cơn gió lạnh thấu tim của màn đêm Manhattan táp thẳng vào mặt khiến cô tỉnh hẳn.
Ngắm nhìn hàng vạn ánh đèn đường phía dưới lấp lánh như những viên đá quý, cô gái tóc vàng mỉm cười, dang rộng hai tay và rướn mình ra xa, với một cú nhảy tuyệt đẹp từ tầng thứ hai mươi của tòa nhà, gieo mình xuống phía dưới.
Trong đêm, mái tóc vàng của cô tung bay trong gió, dáng vẻ cao sang, thanh nhã của cô trông hệt như một tuyển thủ nhảy cầu Olympic, một cú nhảy thật hoàn hảo.
Chỉ thấy bóng cô mỗi lúc một thấp hơn, trong nháy mắt, dưới hai cánh tay cô bung ra một đôi cánh lông vũ màu đen.
Dưới ánh trăng của Manhattan, cô gái tóc vàng dang rộng đôi cánh đón gió, thỏa sức bay lượn trong không trung như một cánh dơi lộng lẫy thanh cao.
Tại nhà ga Manhattan.
Lúc này, chuyến tàu địa ngục vẫn chưa tới ga.
Thời gian tàu về ga chỉ còn lại vẻn vẹn 15 phút.
Cô gái tóc vàng đáp xuống đất, thu đôi cánh lại, vuốt mái tóc vàng hơi rối vì bị gió thổi tung, cô nhẹ nhàng bước vào ga tàu điện ngầm, lúc này bên trong nhà ga đã có hai bóng người đứng đó.
Hai bóng người này, một cao một thấp, họ đều toát lên vẻ mạnh mẽ như cô gái tóc vàng.
“Số 3 có mặt.” Cô gái tóc vàng nói với người có dáng cao hơn, không quên nhoẻn miệng cười.
Người này là một chàng trai lưng đeo cây cung dài rất lớn, trông tràn đầy khí phách anh hùng, sống mũi cao, đôi mắt sâu thẳm, và còn có cặp ria trên mép.
Trong vẻ điển trai của chàng trai này vẫn hiện lên sự trưởng thành, chín chắn, đó là khí chất của một nhà lãnh đạo trời sinh.
Cây cung dài sau lưng càng tôn thêm khí phách phi phàm của anh. Cây cung nhìn có vẻ cũ kỹ như một món đồ cổ, phía trên đầu cung khắc chi chít những văn tự cổ trông loằng ngoằng như những con nòng nọc, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện ra, đó không phải là con chữ mà là những câu thần chú hàng yêu cổ xưa.
“Chỉ còn 3 phút nữa.” Chàng trai chau mày nói, “Sao số 4 và số 5 vẫn chưa tới? ”
Vừa nói dứt lời, phía ngoài vọng tới những chuỗi âm thanh gầm rú ầm ĩ, một chiếc Halley phân khối lớn phóng như bay tới cổng nhà ga, một người đàn ông vạm vỡ, toàn thân vận bộ đồ da màu đen, trang phục theo phong cách rock, mắt đeo kính râm xuất hiện.
“Sếp J, số 4 có mặt.” Anh chàng vạm vỡ hất mái tóc dài chấm ngang vai ra phía sau. Từ vẻ bề ngoài ngang tàng đến các động tác nhanh gọn của anh ta đều toát lên vẻ hung hăng của một con mãnh thú.
“Được.” J khẽ chau mày. “Còn 1 phút nữa, hay là H đến muộn?”
“Tôi bảo rồi, giống người da vàng không đúng giờ lắm đâu.” Người đàn ông thấp bé ban nãy đứng bên cạnh J nói.
Người đàn ông này nhìn vừa già vừa nhỏ bé, trông hết sức mờ nhạt, thân hình nhỏ thó của vị này so với người đàn ông vạm vỡ kia đúng là khác nhau một trời một vực.
Nhưng, người đàn ông thấp bé vừa nói dứt lời, có tiếng nói từ phía sau ông ta vọng tới.
“Kỵ sĩ U hồn, xin lỗi đã làm ông thất vọng, thực ra tôi đã đến từ lâu rồi.”
Lời nói vừa dứt, từ phía sau một cây cột trong nhà ga, một chàng trai trẻ dần dần lộ diện.
Chàng trai trẻ này dáng người tầm thước, có mái tóc đen tuyền và nước da vàng, hai hàm răng sáng bóng, quả đúng là anh ta mang trong mình dòng máu điển hình của người phương Đông.
Thấy chàng trai trẻ xuất hiện, J khẽ gật đầu.
Cánh tay phải của J khẽ hất lên, mấy tờ tài liệu bay vào tay từng người một.
“Tình hình rất tồi tệ.” J lạnh lùng nói.
“Tồi tệ đến mức nào?”
“Chúng tôi nhận được tin, chuyến tàu địa ngục có khả năng bị uy hiếp.”
Chuyến tàu địa ngục, phương tiện giao thông kết nối thế giới thần linh với thế giới con người, có nhiệm vụ chuyên chở những vong hồn và yêu ma tới nơi chúng cần tới, đó chính là địa ngục.
Đoàn tàu, nếu không tính đầu tàu, cả thảy có mười ba toa, trên tàu có một trưởng tàu chịu trách nhiệm về sự an toàn của hành khách, và... đối phó với những hành khách gây rối.
Vào thời điểm 0 giờ 40 phút sáng, bánh xe của chuyến tàu địa ngục phát ra những âm thanh inh ỏi chói tai, với vận tốc 200 km/giờ, đoàn tàu phóng như điên trên đường ray.
Trong tất cả mười ba toa tàu đó, có toa tĩnh lặng như tờ, có toa lại vô cùng náo nhiệt.
Trưởng chuyến tàu địa ngục vận bộ trang phục trưởng tàu màu xanh da trời rất phẳng phiu, mũ đội sụp xuống mặt, mở toang cửa và bước vào toa số 1.
Cửa vừa mở, đón chào trưởng tàu là những tràng vỗ tay hoan hô rầm rĩ. Toa số 1 này hiện vô cùng náo nhiệt, một tên hề mặc áo phao đang tung hứng các quả cầu da bảy màu, năm quả cầu da trên tay hắn bay lượn trong không trung, những động tác làm trò phụ họa của hắn khiến hành khách xung quanh cười nghiêng ngả.
Trưởng tàu khẽ hắng giọng một tiếng, rồi chộp ngay lấy quả cầu da trên tay tên hề, nói: “Kiểm tra vé!”
Thấy quả cầu da trên tay tên hề bị trưởng tàu cướp đi, đám hành khách đang vỗ tay cười vang xung quanh thoáng chốc lộ rõ vẻ kinh hãi rồi nhìn trân trối vào trưởng tàu và tên hề, như thể sắp có chuyện gì đó khủng khiếp xảy ra!
Tên hề trừng mắt nhìn trưởng tàu, cười hê hê lạnh lùng, tiếng cười the thé thâm độc. “Dám cướp cầu của ta, ngươi biết ta là ai không?”
Trưởng tàu không nói gì, chỉ dùng ngón tay khẽ đẩy mũ lên cao, phía dưới vành mũ không ngờ lại là một khuôn mặt chó sói hung dữ đen sạm.
Đôi mắt trưởng tàu ánh lên vẻ dữ tợn, ông nhếch mép nhe nanh, để lộ hai hàm răng sắc nhọn: “Đương nhiên ta biết ngươi là ai, ngươi là ‘Thằng hề hiểm ác’ vô dụng chết tiệt, thế ngươi biết ta là ai không?”
Nhìn thấy gương mặt chó sói ấy, tên hề khựng lại. Khuôn mặt trát đầy phấn sáp vẽ kiểu hơn hớn đang cười của hắn từ từ xịu xuống, biến thành một gương mặt ỉu xìu.
“Vâng! Sếp Anubis, trên chuyến tàu này sếp to nhất rồi ạ!”
Trưởng tàu lạnh lùng hắng giọng, lại kéo sụp mũ xuống. “Kiểm tra vé.”
“Vâng, vâng, vâng...” Tên hề khom lưng, không ngừng cúi lạy, vô cùng cung kính.
Soát xong vé, nhìn bóng trưởng tàu rời khỏi toa tàu số 1, tên hề quay đầu lại bực bội nói với những người đang xem: “Cười đi, xem tao biểu diễn sao không cười?”
Hành khách nhớn nhác nhìn nhau, lộ rõ tâm trạng vừa bất lực vừa sợ sệt, đành tiếp tục giả vờ cười.
Đó là những nụ cười vô cùng gượng gạo, và vô cùng sợ hãi.
[...]
Thông tin tác giả
DIV
40 bài viết - 0 lượt thích - 6 lượt xem